Chương
Và lúc này, Sở Mai Dung và Tần Mị Nhi đồng loạt nhìn nhau.
Hai cô gái đều là quốc sắc thiên hương tuyệt thế giai nhân, giờ phút này nhìn thấy đối phương có dung mạo ngang ngửa với mình, trong lòng khó tránh khỏi sẽ sinh ra cảm giác ganh đua.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt hai người giao nhau.
Trong lúc vô hình, Diệp Phong tựa hồ cảm giác được giữa không trung xuất hiện một tia điện giật.
Đứng ở giữa hào quang của hai người phụ nữ, Diệp Phong chỉ cảm thấy mình giống như một con thuyền nhỏ đang gặp bão, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bị bão táp nuốt chửng.
Tính cách của họ cũng hoàn toàn khác nhau, Sở Mai Dung bên ngoài mềm yếu bên trong mạnh mẽ, tuy bề ngoài dịu dàng nhưng trong lòng lại có niềm kiêu hãnh của riêng mình.
Tần Mị Nhi thì ngược lại, bên ngoài cứng rắn bên trong mềm mại, dưới vỏ bọc là vẻ ngoài độc đoán và cứng cáp, thực chất cô ta có một tâm hồn thiếu nữ, nếu không thì cô ta đã không mặc nội y nữ tính như Hello Kitty.
Giờ phút này, Diệp Phong chỉ cảm thấy mình đang ở trong “băng lửa hai tầng”, ước gì dưới mặt đất có một cái lỗ thật lớn để mình có thể trốn vào trong đó.
Một lúc lâu sau, Tần Mị Nhi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, nhìn Diệp Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hách Lão Cung, anh lừa tôi sao? Anh là Diệp Phong!!!”
Giọng điệu của cô ta tràn đầy sát ý, đôi mắt phượng lạnh lùng tựa hồ có thể đem Diệp Phong cắt thành trăm mảnh.
Bên kia, Sở Mai Dung hàm răng trắng nõn cắn môi dưới, giống như đang chịu đựng cực hạn, trong đôi mắt xinh đẹp có lệ lấp lánh.
Thấy vậy, Diệp Phong trong lòng đau xót, vội vàng nói: “Mai Dung, cậu nghe tôi giải thích đã, sự tình không như cậu tưởng tượng đâu!”
Tuy nhiên, Sở Mai Dung tràn đầy sự hoài nghi, và không cho Diệp Phong bất kỳ cơ hội nào để nói, chạy về phía xa mà không quay đầu lại.
Diệp Phong biết, hiện tại nếu đuổi theo, bất kể cậu nói cái gì, cũng chỉ càng tệ hơn thôi.
Cậu quay đầu lại, lại phát hiện bên kia Tần Mị Nhi ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, nói: “Hừ… Diệp Phong! Anh có gì muốn giải thích với tôi không?”
“Khụ khụ…”
Diệp Phong xấu hổ ho khan một tiếng, thấy sự tình đã hoàn toàn bại lộ, cậu cũng không giấu giếm nữa, cười nói: “Mị Nhi tiểu thư, thật ra thì… tôi không có ý lừa gạt cô, tôi chỉ muốn trêu cô một “tí” thôi mà!”
“Trêu?!”
Tần Mị Nhi nhướng mày, ngực phập phồng vì tức giận tột độ, nhưng Diệp Phong không có thời gian để thưởng thức cảnh đẹp.
“Diệp Phong, tôi hỏi anh, Hách Lão Cung là ai, là tên anh tự bịa ra đúng không?”
“Ựa……”
Diệp Phong do dự hồi lâu, nhưng lựa chọn nói ra sự thật, chậm rãi nói: “Mị Nhi tiểu thư, mời nhắc lại cái tên này vài lần…”
Tần Mị Nhi nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, lộ ra hai hàng răng trắng như pha lê cùng chiếc lưỡi nhỏ màu hồng, lẩm bẩm nói:
“Hách Lão Cung… Hách Lão Cung… Chồng yêu? !”
(từ đồng âm, một kiểu chơi chữ)
Ngay từ đầu, cô ta đã cảm thấy cái tên này có chút kỳ quái, nhưng nhất thời không nhận ra manh mối.