Chương
Mọi người đi theo tiếng nói, phát hiện người nói là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng, giọng nói uy lực vang dội, vang vọng khắp khán phòng:
“Cho dù Diêm Vương muốn Vương Chấn chết vào canh ba, tôi, Lục Vân Phong, vẫn có thể giữ ông ta lại đến canh năm!”
Tục ngữ có câu đã tới số thì có chạy đằng trời!
Nhưng bây giờ người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng này lại dám nói những lời ngông cuồng, thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Nghe thấy lời này, bác sĩ cấp cứu trẻ tuổi ở bên cạnh không phục nói:
“Hừ… khẩu khí lớn đấy, ông cho rằng ông là Hoa Đà tái thế, Biển Thước tái sinh sao? Bệnh nhân này xuất huyết não nặng như vậy, cho dù có mổ sọ cũng không có khả năng sống sót. Một trung y như ông thì có thể làm được gì?”
Lời này vừa nói ra, những người xung quanh mới phát hiện, thì ra người đàn ông trung niên mặc hoàn toàn khác với các bác sĩ trong phòng cấp cứu, áo choàng y học cổ truyền của Hoa Hạ.
Hơn nữa, trên người ông ta có mùi dược thảo nồng nặc, rõ ràng là ngày ngày tiếp xúc với thuốc bắc.
Ngay lập tức, những người xung quanh lần lượt lắc đầu, rõ ràng là xem thường ông ta!
Mấy năm gần đây, trung y thất thế, tây y thắng thế.
Trong mắt phần lớn mọi người, trung y dựa vào những phương thức như châm cứu, thuốc đá, từ từ điều chỉnh cơ thể, hiệu quả rất chậm, và nó chỉ có thể điều trị một số bệnh nhẹ như thương hàn và cảm lạnh.
Trước những triệu chứng đột ngột như xuất huyết não với tỷ lệ tử vong cao, trung y đã hoàn toàn bó tay.
Tuy nhiên, bác sĩ cấp cứu dẫn đầu lúc này đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn kỹ dung mạo của người đối diện rồi ngập ngừng nói:
“Lục Vân Phong? Lẽ nào… Ông là Lục đại sư, Vua châm cứu của Giang Nam?”
Giọng điệu của bác sĩ tràn đầy sự cung kính, như thể bên kia là một sự tồn tại không thể với tới.
“Chính là tại hạ!”
Lục Vân Phong ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
Mặc dù sắc mặt không thay đổi, nhưng từ trong ngữ điệu của ông ta mang theo một chút tự hào.
“Thì ra là Lục đại sư, thất lễ thất lễ rồi! Ông có thể tới thật tốt, như vậy, bệnh nhân này… nói không chừng có khả năng cứu rồi!”, bác sĩ cấp cứu cao giọng, trong giọng điệu tràn đầy vui mừng.
Lúc này, thư ký đi tới trước mặt Lục Vân Phong, gấp gáp nói: “Lục đại sư, ông tới thật rồi! Đám bác sĩ lang băm ở đây chỉ biết hại người, sếp Vương suýt chút nữa thì bị bọn chúng hại chết!”
Nghe thấy mấy từ bác sĩ lang băm, bác sĩ cấp cứu trẻ tuổi đó lộ ra vẻ tức giận, nhưng lại bị bác sĩ trung niên ngăn lại.
“Ha ha ha… Không sao!”
Lục Vân Phong cười lớn: “Anh Vương là bạn tốt của tôi, sau khi biết tin ông ấy đột ngột bị xuất huyết não, tôi đã lập tức chạy đến đây! Có tôi ở đây, chỉ cần anh Vương còn thở, cho dù là Diêm Vương tới cũng không thể lấy mạng ông ấy từ tay tôi được đâu!”
Nghe thấy những lời bá đạo đầy tự tin này, mọi người đều cảm thấy một cú sốc tinh thần chưa từng có.
Đến cả Diệp Phong cũng chấn động, thầm nghĩ nếu như y thuật cũng được xếp thành các cấp độ khác nhau như võ thuật thì vị Vua châm cứu Giang Nam Lục Vân Phong này nói không chừng đã đạt tới cấp độ tông sư!