Chương
Dường như chỉ cần ông ấy ra tay thì nhất định có thể khiến cho bệnh nhân lập tức tỉnh dậy!
Cùng lúc này, Lục Vân Phong đột nhiên lấy ra một gói kim bạc trong chiếc áo khoác trắng rộng lớn, từ xa nhìn thấy dày đặc hàng trăm chiếc.
Lục Vân Phong từ từ lấy từng cái ra, mà lúc này, khi tay cầm kim bạc, khí chất của ông ấy lập tức thay đổi, uyên bác thâm sâu, dáng vẻ mang theo sự bình tĩnh.
Giống như một kiếm khách tuyệt thế cầm thanh bảo kiếm thuộc về mình, lao ra chiến trường!
Ngay sau đó, ông ấy từ từ đỡ Vương Chấn đang nằm trên giường bệnh dậy.
Cầm những cây kim bạc, theo cách thức độc nhất của mình, ra tay nhanh như chớp.
“Phập!”
“Phập!”
“Phập!”
Ngay lập tức, hơn chục cây kim bạc xuyên qua bề mặt da đầu của Vương Chấn.
Nhìn thấy cảnh này, xung quanh đều tập trung cao độ, không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ cái gì.
Trung y mặc dù sa sút, nhưng không có nghĩa là Trung y vô dụng!
Ngược lại, trình độ của một cao thủ y học thực sự của Trung y cao hơn nhiều so với y học phương Tây.
Chỉ là tinh thông Trung y quá khó, cho dù là có thiên phú trời ban, không có kinh nghiệm thực hành mười năm thì cũng khó mà đạt tới trình độ cao được!
Mà châm cứu là loại khó nhất của trung y, căn cứ vào vết thương khác nhau của bệnh nhân mà góc độ, lực, tốc độ, độ sâu của kim mỗi lần đều khác nhau, huyệt vị cũng khác nhau.
Vị bác sĩ trung niên vừa rồi đã giới thiệu, Lục Vân Phong thành thạo Bồ Đề Châm, một trong số tứ đại thần châm, những bác sĩ này đều muốn cố gắng học lỏm một chút.
Nhưng tốc độ của Lục Vân Phong quá nhanh, thực sự quá nhanh!
Họ chỉ nhìn thấy dư ảnh ở giữa không trung, không thể nắm bắt được quỹ đạo chuyển động của tay Lục Vân Phong bằng mắt thường.
Sau hơn chục mũi kim, gò má của Vương Chấn bỗng ửng hồng.
Tình huống như vậy làm cho những người xung quanh hai mắt sáng lên, trong lòng bọn họ thầm nghĩ, không hổ danh là Vua châm cứu Giang Nam, danh xứng với thực!
Lúc này giọng của ông Ngụy đột nhiên vang lên bên tai Diệp Phong:
“Đậu má! Vua châm cứu Giang Nam cái quái gì chứ, chẳng qua chỉ là một tên thầy y lang băm, kim này hắn cắm sai rồi! Vương Chấn này không sống được lâu đâu!”
“Cái gì?”
Nghe thấy lời của ông Ngụy, Diệp Phong ngây ra.
Mấy giây sau, như thể chứng minh lời của ông Ngụy, cơ thể Vương Chấn đột nhiên co giật, ngũ quan méo mó vặn vẹo, như thể đang phải chịu đựng cơn đau vô cùng dữ dội.
Thấy cảnh này, sắc mặt Lục Vân Phong cũng thay đổi dữ dội, trong mắt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng được.
Giây tiếp theo, Vương Chấn mở miệng và phun ra một ngụm máu đỏ tươi trên khuôn mặt Lục Vân Phong.