Chương
“Trời ơi… Anh yêu, anh sao thế này, đừng có dọa em mà!”
Thấy vậy thư ký của Vương Chấn vội vàng khuyên ngăn: “Cô chủ, cô đứng dậy trước đã, để Lục đại sư chữa trị cho sếp Vương!”
Lúc này, người đàn ông có đôi mắt tam giác cũng đi đến bên giường bệnh, đưa tay ra đỡ người đẹp, đồng thời khuyên:
“Mẹ nuôi, mẹ yên tâm đi, cha nuôi được ông trời phù hộ, cộng thêm Lục đại sư ở đây nữa, nhất định sẽ không sao!”
Mẹ nuôi?
Nghe thấy xưng hô này, Diệp Phong ở bên cạnh khẽ ngây ra, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng hiểu được quan hệ giữa mấy người này.
Cô gái xinh đẹp đó có lẽ là vợ của Vương Chấn.
Tuy nhiên khoảng cách tuổi tác giữa hai người chênh lệch lớn vậy, tuyệt đối không phải vợ đầu tiên, có lẽ cô ta là vợ đời thứ mấy của Vương Chấn cũng nên.
Người đàn ông mắt tam giác đó có lẽ là con trai nuôi của Vương Chấn.
Nhưng Diệp Phong cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nếu như cô ta là vợ của Vương Chấn, sao đến tận bây giờ mới tới.
Hơn nữa còn ăn mặc lồng lộn như vậy, giống như tham gia một buổi hẹn hò vậy.
Đặc biệt là đôi giày cao gót hơn mười phân kia, hoàn toàn không thể đi nhanh được, nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ!
Lúc này cô gái xinh đẹp mới nhìn về phía Lục Vân Phong bên cạnh, lo lắng hỏi: “Lục đại sư, bệnh tình của chồng tôi… rốt cuộc như thế nào rồi?”
“Haiz…”
Đột nhiên Lục Vân Phong thở dài một hơi, nhìn về phía Vương Chấn sắc mặt xám xịt như tro tàn trên giường bạn, chắp tay về phía cô gái xinh đẹp nói: “Chị dâu, Lục mỗ hổ thẹn! Anh Vương… anh ấy… anh ấy… e là không chịu nổi mấy phút nữa!”
Nói đến cuối cùng, giọng của Lục Vân Phong cứng lại.
Hổ thẹn, khó chịu, hối hận… Rất nhiều cảm xúc dâng trào.
Mặc dù Lục Vân Phong không cho rằng kỹ thuật châm cứu của mình có vấn đề, nhưng đến cuối cùng ông ta vẫn không cứu được Vương Chấn, khiến cho sức lực và tinh thần của ông ta lập tức suy sụp, như thể già hơn vài tuổi.
Sau khi nghe thấy những lời này của Lục Vân Phong, trong đôi mắt hiện lên sự vui mừng nhưng lập tức biến mất trong nháy mắt.
Dường như phát hiện ra gì đó, cô ta vội vàng dùng tay che mặt, quỳ sạp bên giường bệnh, khóc lóc thảm thiết: “Huhu… Anh yêu, anh nói xem nếu anh chết rồi thì em biết phải làm sao đây! Hu hu hu…”
Vì cô ta đang khóc đến nấc lên, cộng thêm tư thế che mặt, khiến cho người ta không thể nhìn được ánh mắt cô ta.
Nhưng với góc độ của Diệp Phong thì có thể nhìn thấy được lúc này khóe miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười ác độc.
Nụ cười này khiến cho người ta lạnh tóc gáy.