Chương
Nhưng bây giờ, nhìn thấy kỹ thuật châm cứu tồi tệ của Diệp Phong, ông ta thực sự bất lực.
Lúc này mắt tam giác chỉ vào Diệp Phong mắng nhiếc: “Thằng nhãi, mày đang cứu người hay đang giết người thế? Cha nuôi của ta đã sắp mất, mày còn bất kích với cơ thể của ông ấy, đúng là muốn chết mà!”
Nói xong, mắt tam giác liền giơ nắm đấm hướng về phía Diệp Phong.
Diệp Phong nghe thấy vậy khẽ quay người lại, phun ra một từ:
“Cút!”
Nội lực trong cơ thể cậu được ngưng tụ từ từ này, bùng nổ như một tia sét.
Mắt tam giác lập tức bị chấn động, màng nhĩ rung lên, chỉ cảm thấy lồng ngực mình căng ra, trái tim như bị một đôi bàn tay to lớn vô hình giữ chặt, suýt chút nữa thì tắt thở, thậm chí không thể di chuyển được cơ thể.
Lúc này ánh mắt hắn tràn đầy sợ hãi nhìn Diệp Phong, không dám tiến lại khiêu khích nữa.
Còn Diệp Phong tay đang cầm một cây kim bạc, khí thế trên người cũng đã thay đổi.
“Soạt!”
Giây tiếp theo, cậu lại rút kim ra, chỉ với một cái búng tay, hàng chục cây kim bạc bay về phía đỉnh đầu của Vương Chấn như một bông hoa tiên giáng thế.
Tốc độ nhanh đến chói mắt, chỉ trong tích tắc, huyệt đạo trên đỉnh đầu Vương Chấn đã bị kim bạc châm đầy.
….
“Sao có thể được!”
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của Lục Vân Phong ở bên cạnh bỗng co rút lại, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được, kinh hãi kêu lên; “Đây là… kim bay vào huyệt?”
Người ngoài ngành xem náo nhiệt, người trong ngành xét chuyên môn!
Trong nghệ thuật châm cứu, khó nhất là đâm kim, góc độ, độ sâu, lực và thậm chí cả tốc độ của mỗi mũi kim sẽ có tác dụng khác nhau đối với người bị thương.
Ngay cả Lục Vân Phong cũng cực kỳ cẩn thận khi đâm kim, ông ta phải giữ chặt cây kim bạc.
Tuy nhiên vừa rồi Diệp Phong lắc cổ tay trong nháy mắt ném ra mấy chục kim châm, không có chút sai sót nào.
Chỉ dựa vào kỹ năng kim bay vào huyệt độc nhất vô nhị này, theo như Lục Vân Phong biết, toàn Hoa Hạ số cao thủ có thể sử dụng được không quá một bàn tay, mà mỗi người trong số họ đều là một cao thủ về trung y!
Trong lúc nhất thời, trong mắt Lục Vân Phong sáng ngời, trong lòng thầm nghĩ, người thanh niên trước mắt này thật sự có thể thi triển kỳ tích sao?
Đúng lúc này, Diệp Phong đột nhiên đi tới trước mặt Vương Chấn, vươn ngón trỏ ra, dùng móng tay chọc vào những chiếc kim bạc trên đầu Vương Chấn.
“Keng! Keng! Keng!”
Trong chốc lát, trong phòng cấp cứu vang lên tiếng kim bạc lanh canh, vô cùng bắt tai.
“Quan Âm Thủ?”
Nhìn thấy cảnh này, Lục Vân Phong không khỏi thốt lên.
Phải biết rằng phải là đệ tử truyền nhân chính cống của Bồ Đề Châm mới có tư cách học bí thuật của Bồ Đầm Châm, đến cả Lục Vân Phong cũng không nắm vững hoàn toàn.