Chương
Nhưng bây giờ khi nhìn thấy Vương Chấn thực sự mở mắt ra, tỉnh lại, tất cả bác sĩ trong phòng cấp cứu đều vô cùng kinh ngạc, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Diệp Phong.
Lúc trước bọn họ không ai tin một thằng nhóc như cậu lại biết y thuật.
Tuy nhiên đâu thể đánh giá một quyển sách qua trang bìa của nó!
Kỳ tích đã xảy ra.
Một người mắc bệnh nặng bị xuất huyết não, dưới phương pháp châm cứu truyền thống lại có thể sống dậy từ cõi chết!
Đây đúng là kỳ tích đủ để đưa vào lịch sử y học.
Mà ở bên kia, mắt Lục Vân Phong vẫn nhìn về phía Diệp Phong, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Đông y của Hoa Hạ bác đại tinh thâm, có điều vì nhiều lý do nên đa phần các kỹ thuật thần bí quý giá đều bị thất truyền.
Lại thêm nhiều môn phái cũ coi những bí tịch quý giá này như chân bảo, không truyền lại, điều này dẫn đến sự suy thoái của Đông y, khiến Tây y lên ngôi!
Lục Vân Phong không ngờ rằng, Độ ách thần châm trong truyền thuyết lại được một cậu nhóc trẻ tuổi tái hiện lại!
Nếu như có cánh báo giới ở đây ghi chép lại sự việc này, Diệp Phong sẽ dành được danh tiếng, còn đứng vị trí số một trong châm cứu Đông y!
Đương nhiên quan trọng hơn là còn có thể dùng kỹ thuật châm cứu tạo phúc cho dân, giúp mọi người được chữa khỏi bệnh.
“Khụ khụ..”
Lúc này, Vương Chấn ho khù khụ một tiếng, ông ta trông có vẻ yếu ớt, nhưng ánh mắt sáng rõ, thần chí thanh tỉnh, rõ ràng đã thoát khỏi nguy hiểm.
Ngay giây sau, ông ta dùng tay chống đỡ cơ thể, giúp mình ngồi dậy, nhìn về phía Lục Vân Phong bên cạnh giường bệnh, cảm kích nói:
“Vân Phong, hôm nay may mà có cậu ở đây, nếu không chắc tôi đã xuống dưới suối vàng rồi, đại ân đại đức này này không có lời nào nói hết được, sau này nếu cậu có việc gì tôi chắc chắn sẽ giúp cậu!”
…
Vừa dứt lời, sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều hiện lên vẻ kỳ quái.
Thực ra cũng không thể trách ông ta tìm sai đối tượng để cảm ơn được!
Trước lúc này, Vương Chấn luôn ở trạng thái hôn mê bất tỉnh, ý thức mơ hồ, chỉ có thể cảm nhận mình sắp chết, sinh mạng gặp nguy hiểm.
Bây giờ khi tỉnh lại nhìn thấy Lục Vân Phong bên giường bệnh, đương nhiên sẽ cho rằng là Lục Vân Phong là người cứu mình.
Nhưng nghe thấy lời này, vẻ mặt Lục Vân Phong lúng túng, xấu hổ nói: “À… anh Vương, thực ra người cứu anh không phải tôi, mà là người khác!”
“Hả? Không phải cậu thì là ai?”, Vương Chấn nghi ngờ nói.
Sau đó ông ta lại nhìn trái nhìn phải, ánh mắt nhìn về phía mấy bác sĩ ở phòng cấp cứu, hoàn toàn bỏ quên Diệp Phong ở bên cạnh.
Dù sao Diệp Phong còn nhỏ như vậy, thực sự không thể nào là bác sĩ cứu ông ta từ cõi chết được!