Chương
Theo như bọn họ thấy, Diệp Phong đã hái đóa hoa xinh đẹp nhất trường là Sở Mai Dung mà còn không thấy đủ, ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hơn nữa còn là một mỹ nữ ở cấp bậc như này, thực sự khiến người ta căm phẫn!
Nếu như có thể dùng ánh mắt để giết người, chắc Diệp Phong đã chết cả trăm nghìn lần rồi!
Lúc này Tần Mi Nhi đột nhiên mỉm cười, gật đầu với Diệt tuyệt sư thái trên bục giảng, cung kính nói: “Cô giáo, xin lỗi đã làm phiền cô, em đang muốn tìm một người!”
“Cái này…’
Diệt tuyệt sư thái nghe xong cảm thấy hơi khó xử.
Tục ngữ có câu, đánh người chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại!
Thái độ của Tần Mi Nhi cung kính vô cùng, hơn nữa đối mặt với một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt sắc, đa phần mọi người đều khó có thể từ chối.
Có điều Diệt tuyệt sư thái vẫn nói: “Bạn học này, mọi người đang học!”
“Cô giáo, em chỉ muốn nói vài câu với cậu ấy thôi, xin cô có thể giúp em!”, Tần Mi Nhi chớp đôi mắt to tròn, dùng giọng điệu làm nũng nói.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phong cảm thấy chết một chút trong tim, dự cảm không lành nổi lên.
Cần phải biết Tần Mi Nhi là tiểu ma nữ không gì là không dám làm, sao có thể đột ngột “thay đổi” như vậy, trở nên dịu dàng thục nữ, biến thành gái ngoan.
Trong chuyện này nhất định có vấn đề!
Ở bên kia, Diệt tuyệt sư thái do dự một lúc nhưng vẫn nói: “Được rồi, em mau lên!”
“Cảm ơn cô giáo!”
Tần Mi Nhi vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng đi vào phòng học, ánh mắt lướt qua, cô ta bước đến chỗ Diệp Phong, cuối cùng đi đến trước mặt cậu.
Ánh mắt của mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vào hai người, đợi câu nói tiếp theo của Tần Mi Nhi.
Lúc này Tần Mi Nhi nhìn xuống Diệp Phong, không nói gì.
Ánh mắt cô ta dịu dàng vô cùng, không hề có sự tức giận, ngược lại như thiếu nữ nhìn người yêu, mà trong đó ẩn chứa tình yêu nồng đậm.
Nhưng Diệp Phong thấy vậy, cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Cậu thà chịu cảnh Tần Mi Nhi nổi điên, đánh chửi còn hơn, như vậy dễ chịu hơn như này nhiều!
“Khụ khụ… cô Mi Nhi, cô có chuyện gì cần nói… với tôi sao?”, Diệp Phong cẩn thận thăm dò.
Lúc này Tần Mi Nhi nhếch khóe miệng, đột nhiên mỉm cười độc ác như âm mưu đã đạt được.
Sau đó cô ta khẽ hé môi, giọng nói nũng nịu phát ra từ cổ họng cô ta:
“Anh yêu~”
Nghe thấy xưng hô nay, Diệp Phong sởn da gà, đặc biệt là âm cuối được kéo dài khiến người xương cốt người ta tê dại.
Nhưng Diệp Phong lại càng ngày càng cảm thấy bất an hơn.
Cậu vừa định nói gì đó nhưng lời của Tần Mi Nhi như sấm sét động trời xanh, khiến mọi người trố mắt.
“Anh yêu, em bỏ con rồi, anh yên tâm đi!”