Chương
“Chẳng lẽ… Là kiếm khí sắc bén trên thân kiếm thành hình nên mới đạt hiệu quả thần kỳ này?”
“Thật không thể tin được! Tôi đã luyện võ hơn bốn mươi năm, nhưng chưa từng nghe hoặc nhìn thấy một vũ khí thần kỳ như vậy! Nếu ở thời cổ đại, e rằng nó giống như bảo vật của Hòa Thị Bích, sẽ có hoàng đế dùng mười mấy thành trì trao đổi!”
…
Lúc này, người dẫn chương trình tiếp tục nói: “Các vị khán giả, mọi người nhất định đều cảm nhận được sự sắc bén của thanh thần binh này rồi! Tôi nghĩ rằng mọi người rất muốn biết lai lịch của thanh kiếm này, nên tôi cũng không vòng vo nữa! Trải qua nhiều lần được ông chủ chúng tôi kiểm chứng, thanh kiếm này chính là … ”
Nói đến đây, người dẫn chương trình ngừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, giọng run lên vì kích động:
“Thất … Tinh … Long … Uyên!”
“Cái gì?”
Nghe người dẫn chương trình nói vậy, khán giả lại một lần nữa ồ lên: “Có thật không? Không phải trong truyền thuyết kiếm Thất Tinh Long Uyên được mai táng cùng với Đường Thái Tông Lý Thế Dân trong Chiêu Lăng sao?”
“Không phải không có khả năng! Chiêu Lăng bị trộm, kiếm Thất Tinh Long Uyên lần nữa xuất hiện cũng hợp lý!”, có người phân tích.
“Thất Tinh Long Uyên là một trong mười đại thần khí thượng cổ! Thần kiếm một khi hiện thế, nhất định sẽ dẫn tới gió tanh mưa máu, xem ra trận so tài đêm nay sẽ là một trận đấu quyết liệt!”
Trong căn phòng số một, Sở Kinh Quốc nhìn Chiến Thiên Qua với ánh mắt không thể tin, hỏi: “Thiên Qua, thần binh kia thật sự là Thất Tinh Long Uyên trong truyền thuyết sao?”
“Ông Sở, tôi không dám đảm bảo, nhưng cũng chắc chắn tám chín phần!” Chiến Thiên Qua trầm giọng nói.
“Ồ…”
Sở Kinh Quốc nghe vậy hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp, lẩm bẩm: “Thiên Qua, bảo vật quốc gia như vậy, ông đã vô tư từ bỏ, tấm lòng phóng khoáng và cao thượng này thật khiến người ta cảm thán khâm phục!”
“Ha ha… Ông Sở quá khen! Thật ra tôi cũng có ý đồ cả, thanh kiếm Thất Tinh Long Uyên này không tầm thường, nó quá nặng, cần bốn võ giả Ngũ Phẩm mới miễn cưỡng nhấc lên được!
Nếu muốn múa kiếm thành thạo thì ít nhất phải là cường giả cảnh giới Cửu Phẩm! Nếu ở trong tay tôi sẽ chỉ làm bảo vật trở nên mất giá trị, chi bằng đưa nó cho một anh hùng. Tôi cũng có thể dựa vào đó để tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp!” Chiến Thiên Qua mỉm cười giải thích.
Bên kia, Diệp Phong nhìn kiếm Long Uyên trên lôi đài, trong lòng cũng dâng trào cảm giác khó tả.
Kiếm Long Uyên là một danh kiếm ở Hoa Hạ cổ đại, nó được xếp trong mười đại thần kiếm cùng với Hiên Viên, Xích Tiêu và Thái A.
Truyền thuyết kể rằng hai đại kiếm sư Âu Dã Tử và Kiền Tương đã cùng nhau rèn thanh kiếm này. Để rèn được nó, hai người họ đã đục mở Từ Sơn, dẫn dòng suối trong núi tới hồ nước được bao quanh bởi chòm sao Bắc Đẩu bên cạnh lò đúc kiếm tên là “Thất Tinh”.
Sau khi kiếm thành hình, nhìn xuống thân kiếm giống như leo lên một ngọn núi cao nhìn xuống vực thẳm, mờ ảo và thâm trầm như có một con rồng khổng lồ nằm trên đó, vì vậy được gọi là “Long Uyên”.
Cái tên Thất Tinh Long Uyên xuất phát từ đây, theo truyền thuyết đây là thanh kiếm của sự chính trực và hào hiệp, ẩn chứa rất nhiều điều huyền diệu.