Chương
Kiếm Thất Tinh Long Uyên này giống như một con rồng lớn bị giam cầm trói buộc suốt nhiều năm, cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích, tung cánh bay cao trên trời, bay lên tận chín tầng mây.
Nhìn thấy cảnh này Chiến Thiên Qua trong phòng không kìm được sự kinh ngạc:
“Trời ạ! Thần kiếm có linh tính, tự nhận chủ. Chẳng nhẽ cậu Diệp là chủ nhân thực sự mà Thất Tinh Long Uyên công nhận sao?”
Mục đích Chiến Thiên Qua tổ chức trận thi đấu này để giúp Thất Tinh Long Uyên tìm chủ nhân, không ngờ lại thực sự xảy ra chuyện thần kiếm nhận chủ!
Mà bây giờ Diệp Phong đang ở trong trạng thái vô cùng kỳ lạ.
Ông Ngụy từng truyền cho cậu “Tứ Linh Thần Quyết”, cậu lĩnh ngộ được sức mạnh của Bách Hổ, vô cùng sắc bén, mượn sức đánh bại Lâm Phá Thiên.
Mà bây giờ ở nơi này, trong kiếm Thất Tinh Long Uyên, Diệp Phong cảm nhận được khí thế khinh thường cuộc đời, sức mạnh đáng kiêu ngạo của Thanh Long.
Thiên thần dù quý nhưng sao quý bằng Thanh Long, mà Thanh Long đứng đầu tứ tượng, gây sóng gió, nếu gặp mưa gió sấm sét, chắc chắn sẽ như diều gặp gió bay thẳng lên chín tầng mây, độ kiếp hóa rồng, mang theo vân khí, khuấy động gió bão.
Thời khắc này Diệp Phong chỉ cảm giác trong đầu mình đột nhiên xuất hiện một con Thanh Long cực lớn, cơ thể không nhìn rõ hết, không biết dài mấy ngàn dặm.
Khác với Bạch Hổ quả quyết sát phạt, Thanh Long giống như thần linh cao cao tại thượng, uy nghiêm quả cảm, nắm trong tay quyền sinh quyền sát.
Người ghi chép Kinh từng nói, Thanh Long bắt đầu nhảy múa sẽ xuất hiện nhiều hình thái khác nhau, một là Đằng Uyên, hai là Chiến Dã, ba là Huyền Hoàng, bốn là Đằng Vân, năm là Giá Vụ, sáu là Đảo Hải, bảy là Sinh Phong, tám là Tịch Lịch, chính là Hóa Thân, mười là Phi Thiên.
Ngay thời khắc này, bản thân Diệp Phong dường như hóa thân thành Thanh Long, tung hoành khắp nơi, chấn động đất trời, khiến quỷ thần khiếp sợ, gió mây biến sắc!
Đúng lúc này, bảy sao của Thanh Long trên bầu trời phương Đông: Giác, Cang, Đê, Phòng, Tâm, Vĩ, Ki đột nhiên lóe sáng, dường như có cảm ứng kỳ diệu với Thất Tinh Long Uyên trong tay Diệp Phong, khiến cậu lĩnh ngộ được sức mạnh thực sự của Thanh Long.
…
Quá trình này, đối với Diệp Phong mà nói thì dài đằng đằng như mấy thế kỷ, nhưng trong mắt người ngoài nó chỉ là cái chớp mắt mà thôi.
Diệp Phong bỗng nhiên mở to hai mắt, ánh mắt chói sáng như thần kiếm, ánh sáng bắn ra từ mắt nhìn về Sato Kojiro ở đằng xa.
Mà thanh kiếm Thất Tinh Long Uyên đem lại cho cậu cảm giác gắn kết máu thịt, tựa như nó đã trở thành một phần máu thịt trong cơ thể cậu.
Nhìn thấy cảnh này, cơ thể Sato Kojiro run lên, giống như nhìn thấy chuyện gì không thể tin nổi vậy, trong mắt hắn đầy vẻ khiếp sợ.
Mà Diệp Phong lúc này đem lại áp lực trước đây chưa từng có cho hắn, dường như cậu chỉ cần tùy tiện vung kiếm lên có thể phá núi rạch đường, một kiếm chém bay nhật nguyệt vậy.
Lúc này Diệp Phong nắm chặt kiếm Thất Tinh Long Uyên, chuẩn bị sẵn sàng, tựa như một cung đã lên tên, giọng nói vang lên như sấm rền:
“Có kiếm trong tay, phải tận diệt tên chó nước Oa này! Sato Kojiro, chịu chết đi, võ đài này sẽ là nơi chôn xác của mày!”
Có kiếm trong tay nhất định phải giết tên chó nước Oa này.