Cuối cùng mọi người ai cũng không uống rượu, chỉ là ngược lại càng náo càng dữ dội. Cánh đàn ông biểu hiện tình bạn phương thức rất kỳ quái, liên tục lật tẩy lẫn nhau, hận không thể đem đối phương đánh giá đến cả bộ phận phía dưới.
"Người rối loạn nhất thế giới lúc này, nhất định là Lôi Phong." Doãn Tắc đã kết luận như vậy, "Hiểu Vân cô phải coi chừng hắn, một bụng đầy ý nghĩ xấu."
"Cậu đã lo lắng dư thừa rồi, chỉ là không cần phải khích bác." Lôi Phong nhanh như gió đáp lại, "Hiểu Vân đối với lai lịch chúng ta đều là biết rõ. Cả ba người trong đó chỉ có một mình tôi là chỉ có một mối tình đầu duy nhất, rất chung tình, đâu có phải như hai gã bại hoại các cậu."
"Mẹ nó, cái người này mới là thật khích bác." Doãn Tắc chuyển sang Cao Ngữ Lam, mặt thành khẩn, "Đừng nghe cậu tôi, anh mới làngây thơ vô tội. Thật ra thì kẻ bỉ ổi nhất nhất chính là Mạnh Cổ, bạn gái của hắn nhiều vô kể."
"Cút." Mạnh Cổ ném mấy hạt đậu qua.
Doãn Tắcgiơ ngón tay lên đếm, "Lương Tiểu Hà, Mặc Mỹ Hoa, Vương Phương, Lưu Dĩnh. . . . . . Tớ biết rõ cũng không sai biệt lắm có khoảng mười người, đó còn là có cả những người tớ chưa biết nữa đấy."
Trần Nhược Vũ dựng lỗ tai lên nghe, gã này đúng là một gã đại hoa tâm mà, thật quá coi thường hắn, quả nhiên là không thể tin cậy được. Thật may là cô kịp thời quay đầu lại, không thì phải sa chân vào vũng bùn.
Đinh Hiểu Vân lúc này quay sang nói chuyện vớiMạnh Cổ: "Này không thể coi đó là bạn gái của Mạnh Cổ được, chỉ là do họ theo đuổi cậu ấy mà thôi, hơn nữa do không theo bám được còn nói những lời không lọt vào tai chút nào, tớ cảm thấy được Mạnh Cổ mới là người bị hại thì đúng hơn."
"Đúng vậy." Mạnh Cổ nhếch môi cười, "Chỉcó Hiểu Vân là hiểu tớ, cho nên tớ cuộc đời này thích nhất đúng là cậu."
Trần Nhược Vũ trong lòng giật mình, ngẩng đầu lại nghiêm túc nhìn Đinh Hiểu Vân một chút. Dịu dàngkhả ái, xinh đẹp hào phóng. Cùng y tá Điền, Lương Tư Tư đều là Version 1 .
Bên này Lôi Phong sử dụng ánh mắt nhìn chằm chằmMạnh Cổ, "Muốn chết có phải hay không?"
"Một mình đấu sao?" Mạnh Cổ nhướng mày trêu chọc hắn.
"Chết tiệt. Ban đầu cũng không nên giúp cậu, để cho cái người cặn bã như cậu lưu lạc đến chết."
"Ban đầu là Hiểu Vân quên biết tớ trước, với cậu thì có cái quái quan hệ gì chứ."
"Hiểu Vân là nhìn thấy cậu là người anh em của tôi nên mới nhân nhượng tìm đến cậu, cậu chỉ ỷ vào danh tiếng của tớ mà thôi."
"Cho nên cô ấy đối với tớ mới là yêu thật lòng? Hiểu Vân chỉ là đang bao che giùm cậu?" Mạnh Cổ vô cùng không biết xấu hổ đi qua kề bên, ôm lấy Lôi Phong."Bạn thân yêu, cậu mà nói sớm, tớ đối với cậu cũng có tình cảm giống nhau."
"Tớ cũng vậy, tớ yêu cậu chết mất, Phong ca." Doãn Tắc ôm ngực, "Cậu hãy nghe nhịp tim đập của tớ."
"Mẹ kiếp." Lôi Phong không nhịn nổi nữa, nhảy dựng lên cho mỗi người mấy cú đấm.
Ba người đàn ông tránh qua một bên mà đánh nhau đi, Hiểu Vân cùng Doãn Ninh đã giải hoặc nghi ngờ trong lòng Trần Nhược Vũ.
Thì ra là Mạnh Cổ khi còn bé tính khí dữ dội nhất, thời kỳ nổi loạn nhất đã đến sớm và kéo thật dài, luôn làm trái ngược với tất cả người trong nhà. Bởi vì cha hắn là Phó Viện Trưởng bệnh viện, cho nên vẫn hi vọng Mạnh Cổ có thể kế thừa nghề nghiệp của mình. Ngay từ khiMạnh Cổ còn bé đã áp đặt ý định muốn Mạnh Cổ theo ngiệp bác sĩ. Nhưng phương thức dạy dỗ Mạnh Cổcủa cha hắn vô cùng nghiêm khắc, Mạnh Cổ cùng cha quan hệ không tốt, liền làm ngược lại, không học hành nghiêm túc, có đánh chết cũng không nguyện ý thi y khoa. Sau lại náo loạn một trận lớn, hắn rời nhà bỏ đi ra ngoài ở.
Lần huyên náo bỏ đi này làm người trong nhà đều ngã ngựa, cha mẹ hắn chỉ sợ hắn đi ra ngoài lỡ chọc phải xã hội đen sẽ bị nguy hiểm. Mọi người tìm hắn khắp nơi, nhưng vẫn không tìm được. Cuối cùng là do bạn bè Hiểu Vân ở thành phố khác chụp mấy bức ảnhchuyển cho Hiểu Vân xem, trùng hợp như thế nào lại đó trong hình lại có dính bóng dáng của Mạnh Cổ vào. Vì vậy mọi người mới tómMạnh Cổ đem trở về.
Vốn dĩ là Mạnh Cổ còn không có ý nguyện trở về, nhưng do mẹ hắn bởi vì lo lắng cho hắn nên sinh bệnh, thậm chí bệnh trở nặng, phải nhập viện. Mạnh Cổ biết được, lúc này mới về nhà. Cũng bởi vì mệt mỏi chuyện mẹ bị bệnh, thiếu chút nữa mất mạng, Mạnh Cổ mới bừng tỉnh đại ngộ, từ đó nghiêm túc, an ổn sống qua ngày. Cha hắn cũng nhận ra mình đã dùng phướng pháp dạy dỗ với đứa bé như vậy là sai lầm, người một nhà thật sự hòa thuận. Mạnh Cổ cũng chấp nhận sự an bài của người nhà, thi đậu y khoa, làm bác sĩ.
Mạnh Cổ vốn là thông minh, cố gắng học tập, năm đó thi đậu thủ khoa của đại học y, hơn nữa một đường thành tích nổi trội xuất sắc, danh tiếng ở trường học vang dội. Chẳng những tuổi còn trẻ liền được tham dự nhiều đề tài nghiên cứu hàng đầu, còn được nhiều bệnh viện mời gia nhập. Làm cho cha hắn mặt mày rạng rỡ, cũng coi là đền bù của hắn với lỗi lầm tuổi trẻ nông nổi lúc trước.
Trần Nhược Vũ nghe, thầm nghĩ khó trách hắn đối với mình cùng người nhà mất liên lạc cóphản ứng lớn như vậy, cô ngẫm lại chính mình, cũng hiểu được đối với người nhà cảm thấy áy náy.
Bên này Doãn Tắc bọn họ náo loạn xong trở về bàn, nghe được Đinh Hiểu Vân cùng Doãn Ninh khen Mạnh Cổ, mặc kệ."Tại sao phải khen cậu tôi, nhất định không thể để cho cậu tôi đắc ý, hắn đắc ý sẽ không biểu hiện ra. Phải nói một chút hắn thật nhiều xấu xa, hại chúng ta đánh hội đồng không biết bao nhiêu trận, còn có cái khuôn mặt kia cả cái miệng nữa, đắc tội rất nhiều người đó, mẹ kiếp ông đây chính là vô tình kết giao, hiện tại nhớ tới thật sự là, nhiều lần đánh nhau đều là do cái miệng thối của hắn chọc những tên côn đồ kia."
"Cậu cút đi. Cậu gây họa mới là nhiều."
"Tất cả các cậu câm miệng, những lời này chỉ có tớ mới có tư cách nói." Lôi Phong chỉ vào cả hai người này, "Hai người đều là ngôi sao tai họa. Nhớ hay không lần đó chúng ta đi đến trường đại học của Mạnh Cổ tìm hắn, kết quả bọn họ thấy có người nữ sinh muốn nhảy lầu tự sát. Hai người đê tiệncác cậu cùng nhau hợp lại châm chọc người ta, làm tớ ở đó bực bội vì mất mặt chết đi được."
"Này, cậu chỉ ở đó gặm khoai tây chiên uống cola xem cuộc vui, chúng tớ mới là mất thể diện."
"Chính là, kỳ thật ít nhiều chúng tớ cũng bị phiền phức, cậu xem cô gái ấy cuối cùng cũng không còn muốn chết nữa."
"Hừ, cô tôi là không muốn chết, vì cô ấy nghĩ trước hết chém chết hai người các cậu rồi hãy tự tử lại."
Doãn Tắc nhớ tới chuyện kia, cười rộ lên."Cô gái kia tên gọi là gì ấy nhỉ, ngày ngày muốn tìm chúng tớ trả thù, chỉ là ông anh đây không có ở đó, vì vậy cô cô cuối cùng chuyển sang yêu Mạnh Cổi, chuyện tình này thật cảm động đến cả trời đất. Ha ha ha, nghĩ đến liền buồn cười. Mẹ của cô ấy cũng rất yêu thích Mạnh Cổ, yêu đến chết đi được, nói là Mạnh Cổ cứu con gái bà ấy, không muốn cho Mạnh Cổ làm con rể. Mạnh Cổ khi đó ở trong trường học thật là may mắn mà."
Lôi Phong nghĩ tới đây cũng cười, chỉ có mặt của Mạnh Cổ là đen thui.
Doãn Tắc còn bá vaiMạnh Cổ, "Người anh em à, trên thực tế, cuộc sống của cậu cũng không phải là dễ dàng gì, phụ nữ theo đuổi nhiều thì cũng tốt, đáng tiếc tổng hết lại là một vận đào hoa. Kinh nghiệm cậu bị bám chặt lấy nếm đã nhiều, các loại chiêu thức theo đuổi nam nhâncậu đều là thể nghiệm qua, thế nhưng lớn đến chừng này tuổi rồi, cậu nói cậuchưa có cơ hội yêu đương chân chính lần nào sao? Tớ thật cảm thông với cậu."
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Trần Nhược Vũ nhất thời đem mình cũng liên tưởng tiến đến. Cô cũng không phải cũng là một trong số những người theo đuổi Mạnh đó sao? Với điều kiện của cô, có lẽ ngay cả vụn đào thối cũng không bằng, miễn cưỡng coi như là cành đào thối.
Lúc này cô nghe Đinh Hiểu Vân hỏi: "Chuyện này sao tớ thế nào lại không biết? Khi đó các cậu nói gì mà có thể để cho người ta không muốn chết nữa."
"Tớ không nói cái gì cả." Doãn Tắc mặt vô tội, "Tớ chính là nói tớ còn chưa từng thấy qua người nhảy lầu bao giờ, thật may mắn, lần này được thêm kiến thức."
Thật là tốt làm sao.
Trần Nhược Vũ cúi đầu yên lặng uống nước, đem tiếng lòng ngăn chặn lại.
"Này,Mạnh Cổ thì nói những gì?"
Mạnh Cổ suy nghĩ một chút, nhớ ra"Tớ nói dù sao cũng là muốn chết, không bằng trước hết ký một cái cam kết, để cho tớ lấy xác luyện tập giải phẩu một chút."
Cái này thật là con hơn cả bỉ ổi mà.
Trần Nhược Vũ bị làm cho sặc, ho khan vài tiếng.
"Sau đó cô tôi vẫn không nhảy, tớ liền quyết định, chờ lâu như vậy, thi thể cô tôi không muốn nữa. Sau đó tớ liền bỏ đi."
Đê tiện thật là quá đê tiện.
Trần Nhược Vũ nhịn không được, tiếp tục ho khụ khụ.
Thì ra là hắn đối với côg đã coi như là ôn hòa lắm rồi, chắc là do ngày càng lớn tuổi, năm tháng tôi luyện, để cho hắn chững chạc hơn chút ít sao?
"Trần Nhược Vũ, cô làm gì mà ho khụ khụ như thế, muốn gây sự chú ý với tôi à?"
Thôi rồi, làm cô vừa rồi không nghĩ tới. Hắn mà chững chạc hơn cái quái gì chứ!
Lúc này Doãn Tắc nhảy vào nói đỡ ."Nhược Vũ cô đừng để ý đến hắn, tên này tánh tình xấu ca ước chừng đến chết cũng không thay đổi được đâu. Đáng đời chohắn một kiếp đào hoa, những cô gái tốt thì sao mà để ý hắn chứ? Những người không bình thường mới có thể chọn trúng hắn một kẻ chẳng bình thường. Cô xem đi Lam Lam thích là tôi, Hiểu Vân thích là Lôi Phong. Nào có phần của hắn?" Doãn Tắc chẳng biết xấu hổ, rước lấy từ phía Cao Ngữ Lam một cái liếc mắt.
Trần Nhược Vũ tiếp tục cúi đầu, ho liên tục không ngớt.
Cô thật là mất mặt mà, cô lại chọn trúng chính là. . . . . .
Thì ra là cô không chỉ là cành đào thối, mà cô còn là không bình thường.
Cô sai lầm rồi, còn hơn cả đê tiện không phải là Mạnh Cổ, tuyệt đối chính là Doãn Tắc.
Cuối cùng mọi người ai cũng không uống rượu, chỉ là ngược lại càng náo càng dữ dội. Cánh đàn ông biểu hiện tình bạn phương thức rất kỳ quái, liên tục lật tẩy lẫn nhau, hận không thể đem đối phương đánh giá đến cả bộ phận phía dưới.
"Người rối loạn nhất thế giới lúc này, nhất định là Lôi Phong." Doãn Tắc đã kết luận như vậy, "Hiểu Vân cô phải coi chừng hắn, một bụng đầy ý nghĩ xấu."
"Cậu đã lo lắng dư thừa rồi, chỉ là không cần phải khích bác." Lôi Phong nhanh như gió đáp lại, "Hiểu Vân đối với lai lịch chúng ta đều là biết rõ. Cả ba người trong đó chỉ có một mình tôi là chỉ có một mối tình đầu duy nhất, rất chung tình, đâu có phải như hai gã bại hoại các cậu."
"Mẹ nó, cái người này mới là thật khích bác." Doãn Tắc chuyển sang Cao Ngữ Lam, mặt thành khẩn, "Đừng nghe cậu tôi, anh mới làngây thơ vô tội. Thật ra thì kẻ bỉ ổi nhất nhất chính là Mạnh Cổ, bạn gái của hắn nhiều vô kể."
"Cút." Mạnh Cổ ném mấy hạt đậu qua.
Doãn Tắcgiơ ngón tay lên đếm, "Lương Tiểu Hà, Mặc Mỹ Hoa, Vương Phương, Lưu Dĩnh. . . . . . Tớ biết rõ cũng không sai biệt lắm có khoảng mười người, đó còn là có cả những người tớ chưa biết nữa đấy."
Trần Nhược Vũ dựng lỗ tai lên nghe, gã này đúng là một gã đại hoa tâm mà, thật quá coi thường hắn, quả nhiên là không thể tin cậy được. Thật may là cô kịp thời quay đầu lại, không thì phải sa chân vào vũng bùn.
Đinh Hiểu Vân lúc này quay sang nói chuyện vớiMạnh Cổ: "Này không thể coi đó là bạn gái của Mạnh Cổ được, chỉ là do họ theo đuổi cậu ấy mà thôi, hơn nữa do không theo bám được còn nói những lời không lọt vào tai chút nào, tớ cảm thấy được Mạnh Cổ mới là người bị hại thì đúng hơn."
"Đúng vậy." Mạnh Cổ nhếch môi cười, "Chỉcó Hiểu Vân là hiểu tớ, cho nên tớ cuộc đời này thích nhất đúng là cậu."
Trần Nhược Vũ trong lòng giật mình, ngẩng đầu lại nghiêm túc nhìn Đinh Hiểu Vân một chút. Dịu dàngkhả ái, xinh đẹp hào phóng. Cùng y tá Điền, Lương Tư Tư đều là Version .
Bên này Lôi Phong sử dụng ánh mắt nhìn chằm chằmMạnh Cổ, "Muốn chết có phải hay không?"
"Một mình đấu sao?" Mạnh Cổ nhướng mày trêu chọc hắn.
"Chết tiệt. Ban đầu cũng không nên giúp cậu, để cho cái người cặn bã như cậu lưu lạc đến chết."
"Ban đầu là Hiểu Vân quên biết tớ trước, với cậu thì có cái quái quan hệ gì chứ."
"Hiểu Vân là nhìn thấy cậu là người anh em của tôi nên mới nhân nhượng tìm đến cậu, cậu chỉ ỷ vào danh tiếng của tớ mà thôi."
"Cho nên cô ấy đối với tớ mới là yêu thật lòng? Hiểu Vân chỉ là đang bao che giùm cậu?" Mạnh Cổ vô cùng không biết xấu hổ đi qua kề bên, ôm lấy Lôi Phong."Bạn thân yêu, cậu mà nói sớm, tớ đối với cậu cũng có tình cảm giống nhau."
"Tớ cũng vậy, tớ yêu cậu chết mất, Phong ca." Doãn Tắc ôm ngực, "Cậu hãy nghe nhịp tim đập của tớ."
"Mẹ kiếp." Lôi Phong không nhịn nổi nữa, nhảy dựng lên cho mỗi người mấy cú đấm.
Ba người đàn ông tránh qua một bên mà đánh nhau đi, Hiểu Vân cùng Doãn Ninh đã giải hoặc nghi ngờ trong lòng Trần Nhược Vũ.
Thì ra là Mạnh Cổ khi còn bé tính khí dữ dội nhất, thời kỳ nổi loạn nhất đã đến sớm và kéo thật dài, luôn làm trái ngược với tất cả người trong nhà. Bởi vì cha hắn là Phó Viện Trưởng bệnh viện, cho nên vẫn hi vọng Mạnh Cổ có thể kế thừa nghề nghiệp của mình. Ngay từ khiMạnh Cổ còn bé đã áp đặt ý định muốn Mạnh Cổ theo ngiệp bác sĩ. Nhưng phương thức dạy dỗ Mạnh Cổcủa cha hắn vô cùng nghiêm khắc, Mạnh Cổ cùng cha quan hệ không tốt, liền làm ngược lại, không học hành nghiêm túc, có đánh chết cũng không nguyện ý thi y khoa. Sau lại náo loạn một trận lớn, hắn rời nhà bỏ đi ra ngoài ở.
Lần huyên náo bỏ đi này làm người trong nhà đều ngã ngựa, cha mẹ hắn chỉ sợ hắn đi ra ngoài lỡ chọc phải xã hội đen sẽ bị nguy hiểm. Mọi người tìm hắn khắp nơi, nhưng vẫn không tìm được. Cuối cùng là do bạn bè Hiểu Vân ở thành phố khác chụp mấy bức ảnhchuyển cho Hiểu Vân xem, trùng hợp như thế nào lại đó trong hình lại có dính bóng dáng của Mạnh Cổ vào. Vì vậy mọi người mới tómMạnh Cổ đem trở về.
Vốn dĩ là Mạnh Cổ còn không có ý nguyện trở về, nhưng do mẹ hắn bởi vì lo lắng cho hắn nên sinh bệnh, thậm chí bệnh trở nặng, phải nhập viện. Mạnh Cổ biết được, lúc này mới về nhà. Cũng bởi vì mệt mỏi chuyện mẹ bị bệnh, thiếu chút nữa mất mạng, Mạnh Cổ mới bừng tỉnh đại ngộ, từ đó nghiêm túc, an ổn sống qua ngày. Cha hắn cũng nhận ra mình đã dùng phướng pháp dạy dỗ với đứa bé như vậy là sai lầm, người một nhà thật sự hòa thuận. Mạnh Cổ cũng chấp nhận sự an bài của người nhà, thi đậu y khoa, làm bác sĩ.
Mạnh Cổ vốn là thông minh, cố gắng học tập, năm đó thi đậu thủ khoa của đại học y, hơn nữa một đường thành tích nổi trội xuất sắc, danh tiếng ở trường học vang dội. Chẳng những tuổi còn trẻ liền được tham dự nhiều đề tài nghiên cứu hàng đầu, còn được nhiều bệnh viện mời gia nhập. Làm cho cha hắn mặt mày rạng rỡ, cũng coi là đền bù của hắn với lỗi lầm tuổi trẻ nông nổi lúc trước.
Trần Nhược Vũ nghe, thầm nghĩ khó trách hắn đối với mình cùng người nhà mất liên lạc cóphản ứng lớn như vậy, cô ngẫm lại chính mình, cũng hiểu được đối với người nhà cảm thấy áy náy.
Bên này Doãn Tắc bọn họ náo loạn xong trở về bàn, nghe được Đinh Hiểu Vân cùng Doãn Ninh khen Mạnh Cổ, mặc kệ."Tại sao phải khen cậu tôi, nhất định không thể để cho cậu tôi đắc ý, hắn đắc ý sẽ không biểu hiện ra. Phải nói một chút hắn thật nhiều xấu xa, hại chúng ta đánh hội đồng không biết bao nhiêu trận, còn có cái khuôn mặt kia cả cái miệng nữa, đắc tội rất nhiều người đó, mẹ kiếp ông đây chính là vô tình kết giao, hiện tại nhớ tới thật sự là, nhiều lần đánh nhau đều là do cái miệng thối của hắn chọc những tên côn đồ kia."
"Cậu cút đi. Cậu gây họa mới là nhiều."
"Tất cả các cậu câm miệng, những lời này chỉ có tớ mới có tư cách nói." Lôi Phong chỉ vào cả hai người này, "Hai người đều là ngôi sao tai họa. Nhớ hay không lần đó chúng ta đi đến trường đại học của Mạnh Cổ tìm hắn, kết quả bọn họ thấy có người nữ sinh muốn nhảy lầu tự sát. Hai người đê tiệncác cậu cùng nhau hợp lại châm chọc người ta, làm tớ ở đó bực bội vì mất mặt chết đi được."
"Này, cậu chỉ ở đó gặm khoai tây chiên uống cola xem cuộc vui, chúng tớ mới là mất thể diện."
"Chính là, kỳ thật ít nhiều chúng tớ cũng bị phiền phức, cậu xem cô gái ấy cuối cùng cũng không còn muốn chết nữa."
"Hừ, cô tôi là không muốn chết, vì cô ấy nghĩ trước hết chém chết hai người các cậu rồi hãy tự tử lại."
Doãn Tắc nhớ tới chuyện kia, cười rộ lên."Cô gái kia tên gọi là gì ấy nhỉ, ngày ngày muốn tìm chúng tớ trả thù, chỉ là ông anh đây không có ở đó, vì vậy cô cô cuối cùng chuyển sang yêu Mạnh Cổi, chuyện tình này thật cảm động đến cả trời đất. Ha ha ha, nghĩ đến liền buồn cười. Mẹ của cô ấy cũng rất yêu thích Mạnh Cổ, yêu đến chết đi được, nói là Mạnh Cổ cứu con gái bà ấy, không muốn cho Mạnh Cổ làm con rể. Mạnh Cổ khi đó ở trong trường học thật là may mắn mà."
Lôi Phong nghĩ tới đây cũng cười, chỉ có mặt của Mạnh Cổ là đen thui.
Doãn Tắc còn bá vaiMạnh Cổ, "Người anh em à, trên thực tế, cuộc sống của cậu cũng không phải là dễ dàng gì, phụ nữ theo đuổi nhiều thì cũng tốt, đáng tiếc tổng hết lại là một vận đào hoa. Kinh nghiệm cậu bị bám chặt lấy nếm đã nhiều, các loại chiêu thức theo đuổi nam nhâncậu đều là thể nghiệm qua, thế nhưng lớn đến chừng này tuổi rồi, cậu nói cậuchưa có cơ hội yêu đương chân chính lần nào sao? Tớ thật cảm thông với cậu."
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Trần Nhược Vũ nhất thời đem mình cũng liên tưởng tiến đến. Cô cũng không phải cũng là một trong số những người theo đuổi Mạnh đó sao? Với điều kiện của cô, có lẽ ngay cả vụn đào thối cũng không bằng, miễn cưỡng coi như là cành đào thối.
Lúc này cô nghe Đinh Hiểu Vân hỏi: "Chuyện này sao tớ thế nào lại không biết? Khi đó các cậu nói gì mà có thể để cho người ta không muốn chết nữa."
"Tớ không nói cái gì cả." Doãn Tắc mặt vô tội, "Tớ chính là nói tớ còn chưa từng thấy qua người nhảy lầu bao giờ, thật may mắn, lần này được thêm kiến thức."
Thật là tốt làm sao.
Trần Nhược Vũ cúi đầu yên lặng uống nước, đem tiếng lòng ngăn chặn lại.
"Này,Mạnh Cổ thì nói những gì?"
Mạnh Cổ suy nghĩ một chút, nhớ ra"Tớ nói dù sao cũng là muốn chết, không bằng trước hết ký một cái cam kết, để cho tớ lấy xác luyện tập giải phẩu một chút."
Cái này thật là con hơn cả bỉ ổi mà.
Trần Nhược Vũ bị làm cho sặc, ho khan vài tiếng.
"Sau đó cô tôi vẫn không nhảy, tớ liền quyết định, chờ lâu như vậy, thi thể cô tôi không muốn nữa. Sau đó tớ liền bỏ đi."
Đê tiện thật là quá đê tiện.
Trần Nhược Vũ nhịn không được, tiếp tục ho khụ khụ.
Thì ra là hắn đối với côg đã coi như là ôn hòa lắm rồi, chắc là do ngày càng lớn tuổi, năm tháng tôi luyện, để cho hắn chững chạc hơn chút ít sao?
"Trần Nhược Vũ, cô làm gì mà ho khụ khụ như thế, muốn gây sự chú ý với tôi à?"
Thôi rồi, làm cô vừa rồi không nghĩ tới. Hắn mà chững chạc hơn cái quái gì chứ!
Lúc này Doãn Tắc nhảy vào nói đỡ ."Nhược Vũ cô đừng để ý đến hắn, tên này tánh tình xấu ca ước chừng đến chết cũng không thay đổi được đâu. Đáng đời chohắn một kiếp đào hoa, những cô gái tốt thì sao mà để ý hắn chứ? Những người không bình thường mới có thể chọn trúng hắn một kẻ chẳng bình thường. Cô xem đi Lam Lam thích là tôi, Hiểu Vân thích là Lôi Phong. Nào có phần của hắn?" Doãn Tắc chẳng biết xấu hổ, rước lấy từ phía Cao Ngữ Lam một cái liếc mắt.
Trần Nhược Vũ tiếp tục cúi đầu, ho liên tục không ngớt.
Cô thật là mất mặt mà, cô lại chọn trúng chính là. . . . . .
Thì ra là cô không chỉ là cành đào thối, mà cô còn là không bình thường.
Cô sai lầm rồi, còn hơn cả đê tiện không phải là Mạnh Cổ, tuyệt đối chính là Doãn Tắc.