Cô nhớ anh nói sự thật
Một người có yêu em hay không, em nhất định sẽ cảm thấy.
Cô có thể cảm thấy.
Xe đã sớm tới dưới lầu nhà cô rồi, nhưng cả hai đều không có ý định xuống xe. Lời nói không có dinh dưỡng nói cả đời, cuối cùng lại an tĩnh ngồi một hồi lâu.
Hồi lâu là cô ngáp một cái, muốn ngủ rồi, Mạnh Cổ mới để cô lên lầu.
Nhưng đợi cô đi tới cửa lầu, anh lại đuổi theo, nói anh đưa cô lên. Hai người ngốc tay trong tay đi tới thang máy, cô nghĩ tới tình cảnh này là đã cười.
“Vậy, em muốn đi vào” Cô nói.
Mạnh Cổ gật đầu.
“Hôm nay Tư Tư vẫn chưa về, trong nhà chỉ có mình em” cô nói xong, nhìn biểu tình của Mạnh Cổ, chợt cảm thấy mình lỡ lời, vội vàng nói: “Em không có ý tứ gì, chính là nói cô ấy không về, nhà chỉ có mình em” (Cái này là chị đang dụ sói đấy ạ!!!)
Mặt Trần Nhược Vũ đỏ bừng, Mạnh Cổ cười ha ha
“Em lên đây” Trần Nhược Vũ lườm anh một cái, thật đáng ghét, người này thật không đáng yêu chút nào.
Cô lục tìm trong túi chìa khóa nhà, anh đứng bên cạnh nhìn. Cả nửa ngày cũng không tìm ra chìa khóa, cô nóng nảy.
Cô đem túi nhét vào tay anh, còn mình duỗi hai tay vào túi mà tìm
“Sao vậy?”
“Không tìm thấy chìa khóa. Xong rồi, xong rồi, em ném đi đâu rồi?”
“Đừng nóng vội, từ từ” Anh trấn an cô, giúp cô tìm trong túi xách một lần, bên trong có một đống dụng cụ, nhưng lại không có chìa khóa.
“Em nghĩ một chút coi có để ở đâu không, mới vừa rồi ở bên ngoài có lấy ra không? Lúc ăn cơm? Hay là ở công ty?”
“A, nguy rồi”Trần Nhược Vũ rốt cuộc nhớ ra “Hôm nay đồng nghiệp mượn em cái bấm móng tay, em lấy ra ở trong chùm chìa khóa, cô ấy dùng xong để trên bàn, em quên bỏ vào…”
“Thật sơ ý” Mạnh Cổ cau mày “Chìa khóa nhà sao có thể ném loạn như vậy”
Trần Nhược Vũ cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: “Em bình thường cũng rất chú ý, nhưng hôm nay thật sự không tập trung”
“Đi thôi” Mạnh Cổ không tiếp tục hỏi cô, lại kéo cô xuống lầu
“Đã trễ như vậy rồi, không thể vào công ty được” Trần Nhược Vũ tâm có chút sợ, làm sao bây giờ? Cũng không thể tìm thợ khóa tới, thật lãng phí tiền
“A, em gọi cho Lam Lam, nói cô ấy cho em ở nhờ một đêm”
Mạnh Cổ đi phía trước quay đầu lại: “Em thử gọi đi, Doãn Tắc chắc chắn không đồng ý”
Trần Nhược Vũ bĩu môi: “Anh ấy không muốn cũng không thể để em ngoài đường a. Huống chi em với Lam Lam là bạn, anh ấy cũng không thể vô lễ”
“Nhưng mà hắn đối với anh rất không lễ phép” Mạnh Cổ nói “Với quan hệ của anh với hắn, hắn nhất định sẽ trả thù trên người anh”
“Nam tử hán đại trượng phu, sợ cái gì chứ!” Trần Nhược Vũ vung quả đấm, động viên Phách Vương Long tiên sinh “Bác sĩ Mạnh, em có lòng tin với anh, anh chắc chắn thắng nha!!”
“Em đi quấy rầy Cao Ngữ Lam, sau đó còn cùng Doãn Tắc đấu một trận, còn không bằng anh trực tiếp giải quyết” Mạnh Cổ nắm tay Trần Nhược Vũ, đứng ở trước xe anh, mở cửa xe cho cô.
“Gì?” Trần Nhược Vũ ngẩn ra.
Về nhà anh?
Qua đêm?
Cô nam quả nữ?
“Trần Nhược Vũ, trong đầu em lại nghĩ cái gì?”
“Sao vậy?”
“Trên mặt em viết chung giường chung gối, xuân sắc vô biên, tám chữ to đùng!”
“Em nào có!” Cô thật gấp đến muốn nhảy dựng! “Em không có!!!” Cô không nghĩ như vậy! Tuyệt đối không! Chắc chắn là không có!
Sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mạnh Cổ, nhất thời cảm thấy mình lại bị trêu rồi!
Xú nam nhân này, thật không đáng yêu chút nào!
Cô chu chu môi, mất hứng chui vào xe anh. Cho dù an bài thế nào, cuối cùng cũng là anh đưa cô đi, cho nên lên xe lại bàn, loại chuyện tư mật này, đứng trước cửa lầu nói thật không tiện.
Mạnh Cổ cười cười, lên xe, đóng kín cửa, đem túi của cô để trên đầu gối, sau đó khởi động xe, chuẩn bị lên đường.
“Liền đến nhà anh đi, có phòng khách cho em ngủ”
“Nhiều phòng nhiều giường cũng không có nghĩa sẽ an toàn” cô cố ý bới móc
Mạnh Cổ bị nét mặt của cô chọc cười, hỏi ngược lại: “Trần Nhược Vũ, anh có từng nói với em anh là nam nhân còn trinh tiết chưa?” (Thật sự là đọc câu này xong ta suýt phun luôn ngụm nước trong miệng)
“Ý là, anh là xử nam?” Khi dễ anh, đánh chết cô cũng không tin
“Ý là anh không loạn quan hệ nam nữ, không chơi tình một đêm”
“Nha” Cô kéo dài âm tiết, một bộ dạng không còn gì để nói.
Còn là biểu tình ghét bỏ nữa.
Mạnh Cổ bị chọc cười, không nhịn được đưa tay nhéo má cô: “Nếu như cái trinh tiết này không thể khiến em an tâm, vậy trinh liệt thì thế nào?”
“Ý là anh gặp phải người ương ngạnh sẽ chống cự để bảo vệ trong sạch sao?” Lần này Trần Nhược Vũ rốt cuộc cũng sáng mắt: “Anh gặp qua chuyện như vậy rồi?”
Anh hoàn toàn bỏ qua sức tưởng tượng của cô, nói: “Ý là anh có tự chủ ngăn cản sự hấp dẫn”
“Gì? Hấp dẫn? Đó là nói, em là một nữ nhân rất có dụ hoặc?” Điểm này chính cô cũng không có lòng tin, nếu anh muốn khen như vậy, cô cần phải xác định.
“Ý anh là nếu anh và em không phát triển đến mức đó, anh sẽ không xuống tay với em”
“Nha” Anh thật rất, rất không đáng yêu rồi. Lúc này đáng lý ra anh nên cường điệu khen cô, nói cô rất có lực hút với anh mới đúng
“Sao lại có loại phản ứng này?” Không hài lòng tối nay anh không có xảy ra bước tiến với em sao, vẫn cảm thấy anh nên khen vóc người em xinh đẹp như hao đúng không?”
“Hừ” Trần Nhược Vũ nghiêng đầu, anh rõ ràng biết nguyên nhân, còn đùa giỡn cô
Mạnh Cổ nổ máy xe, còn nói: “Nữ nhân các em thật kỳ quái. Nam nhân không nói láo các người không vui, nam nhân nói láo thì liền xảy ra chuyện”
“Đàn ông các anh mới kỳ quái. Lúc nên nói láo không nói láo, không nên nói láo lại nói láo”
“Có lẽ là bởi vì khống chế suy nghĩ của nam nhân không chỉ có đầu óc”
“À?” Anh lại bắt đầu nói có màu sắc sao? Trần Nhược Vũ cảm thấy đỏ mặt, đề tài tán gẫu này thật không nên đi sâu vào. Nếu cô cảnh cáo không cho phép anh nói tiếp có thích hợp không đây?
“Đúng rồi, nếu có rảnh rỗi anh sẽ dạy cho em cách nhận biết kết cấu” Lời nói của Mạnh Cổ càng làm Trần Nhược Vũ đỏ mặt, cô còn chưa phát huy, anh ngược lại xâm nhập đề tài, lời nói lại đầy màu sắc rồi.
“Nếu thật gặp phải lưu manh…, em sẽ biết nên đánh ở chỗ nào, muốn cho đối phương bị trọng thương ngã xuống đất mà không chết được…” (tội nghiệp thằng lưu manh nào gặp phải anh Mạnh Cổ)
“À?” Trần Nhược Vũ sững sờ, sao đột nhiên lại chuyển sang chủ đề lưu manh thế này?
Mạnh Cổ liếc nhìn cô: “Sao lại ngạc nhiên vậy? Con gái ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm thì phải biết tự bảo vệ mình, em chẳng lẽ cho là đến lúc đó gọi một cú điện thoại, anh liền có thể trong vòng năm giây, từ trên trời rơi xuống cứu em đấy chứ?”
Cô dĩ nhiên không ngốc đến vậy “Hô cứu mạng so với gọi điện còn đáng tin hơn”
“Cho nên anh mới muốn tìm cơ hội để chỉ em. Em vừa ngốc, lại phản ứng chậm, nếu gặp phải chuyện lại không có anh bên cạnh thì làm thế nào?” Anh nói đâu đâu, sau đó bắt đầu nói đến mấy bệnh nhân nữ trên đường gặp tập kích bị thương nặng nằm trong bệnh viện.
Những thứ kia nếu gặp phải thì thật sự hỏng bét, Trần Nhược Vũ lắng nghe, lại không nhịn được nhếch miệng cười. Anh quan tâm cô, điều này làm cô thật cao hứng a!
Trên đường về, Trần Nhược Vũ vẫn còn muốn tìm cửa tiệm mua quần áo cùng đồ dùng cá nhân, nhưng muộn quá rồi, siêu thị cùng mấy cửa hàng đã đóng cửa. Cửa hàng tiện lợi cũng chỉ có bàn chải đánh răng với khăn mặt. Mạnh Cổ nói nhà anh có, cũng không cố ý xuống xe mua lần nữa.
Tóm lại, Trần Nhược Vũ hai tay trống trơn, đi theo Phách Vương Long tiên sinh vào sào huyệt của anh.
Có chút xấu hổ, cũng có chút không tự nhiên.
Xem chỗ này một chút, chỗ khác một chút. Tò mò lại có chút hưng phấn.
“Em nhất định là rất muốn xem nơi này?” Mạnh Cổ đứng ở một gian phòng, ra ám hiệu với cô.
“Phi, em không có” Khuôn mặt cô đỏ bừng, nghiêng đầu chạy vào một gian phòng khác “Đồ lưu manh, khuya lắm rồi, em muốn đi ngủ rồi”
“Rồi” Chữ cuối cùng cô nói trong hòng, cô phát hiện mình chạy vào phòng Mạnh Cổ.
“Em phải ngủ nơi này?” Tiếng cười trầm thấp ở Mạnh Cổ vang lên sau lưng, còn ôm cô vào lòng: “Trần Nhược Vũ, em không chút phòng bị cản trở lại còn rất nhiệt tình, ngộ nhỡ anh chống đỡ không nổi thì làm thế nào?”
Mặt cô đỏ giống trái cả chua, lại bị anh trêu rồi. Xú nam nhân! Nam nhân đáng ghét!!!
“Hà? Em nói, anh nên làm gì?” Anh còn kéo dài thanh âm, tạo nên sự hấp dẫn lan tỏa trong không khí, thật sự rất đáng ghét.
Trần Nhược Vũ nghẹn nửa ngày, trở tay vỗ mặt anh nói: “Chứng minh trinh tiết cùng trinh liệt của anh khi thời điểm đến a! Bác sĩ Mạnh, ngàn vạn cần bảo vệ!”
“Hai từ này là có ý gì?” Phách Vương Long tiên sinh làm nũng chơi trò xỏ lá, Xong rồi, xong rồi, đầu óc Trần Nhược Vũ trống rỗng, hai từ này có ý gì cô nghĩ không ra, nhưng thân thể mềm mại có cảm giác gì cô biết.
Cố gắng tỉnh lại a!
“Anh, anh lại đùa giỡn, em, sẽ, tức giận” Lắp bắp, rột cuộc biểu đạt được lập trường, đổi lại là Mạnh Cổ cười ha ha.
Cười cái gì chứ? Anh thật là một chút, một chút, đều không đáng yêu.
Trần Nhược Vũ nhíu mày, thật muốn cắn anh một cái.
Mạnh Cổ cười đủ rồi, rốt cuộc lương tâm phát hiện ra nên thả cô ra. Anh lấy cho cô cái áo anh chưa mặt làm áo quần ngủ, cũng lấy bàn chải với khăn mới cho cô, để cô tắm, đánh răng đi ngủ.
Trần Nhược Vũ đỏ mặt cùng anh đến phòng khách, nhìn anh thay bao gối mới, đổi drap trải giường, sau đó lại bị anh kéo vào phòng rửa tay, dạy cô chốt mở nước nóng cùng đồ dùng để ở đâu, sau đó đi ra ngoài.
Trần Nhược Vũ khóa kỹ cửa, một mình tỉnh táo. Cô đứng trước gương, thấy trong đó phản chiếu ra một nữ nhân với gương mặt đỏ hồng, ánh mắt sáng rỡ dịu dàng hạnh phúc.
Cô nhìn, lại nhìn, tự nhủ: “Cố gắng lên, Trần Nhược Vũ!”
Cành đào thối cũng có thể nảy mầm rồi mới biến mất.
Cô thật vui vẻ.
Mở nước nóng Trần Nhược Vũ giặt đồ lót, sáng mai có thể mặc.
Giặt xong, bắt đầu tắm. Đang lúc trên người toàn xà phòng, chợt nghe tiếng chuông cửa bên ngoài, lông toàn thân cô dựng đứng lên, không thể nào, trễ như vậy rồi còn ai đến tìm.
Trần Nhược Vũ khẩn trương không dám thở mạnh, núp ở phía sau cửa nghe động tĩnh.
Cô nghe Mạnh Cổ đi ra mở cửa, một lát sau có tiếng bước chân, sau đó là âm thanh mẹ Mạnh Cổ. Trần Nhược Vũ loáng thoáng nghe được hình như là cha mẹ anh đi tụ hội ở nhà bạn, mới tan cuộc. Bên đó tặng trứng gà, mà trứng ở nhà còn nhiều, liền mang tới cho Mạnh Cổ, vừa đúng lúc đi ngang, liền mang lên.
Mạnh Cổ đáp mấy câu. Mẹ Mạnh còn nói cha Mạnh vẫn còn ở dưới đợi bà, bà phải đi liền.
Trần Nhược Vũ ở trong phòng rửa tay chấp tay hành lễ, cầu nguyện bà mau rời đi.
Nhưng mẹ Mạnh lại nói: “Mẹ đi rửa tay cái đã” Nghe thanh âm, thật đúng đi tới bên này.
Trần Nhược Vũ tròn mắt, kinh hãi!
Không thể nào a!
Thân thể cô hiện tại trần truồng lại toàn bọt! Sao có thể gặp người!
Bước chân ngày càng gần, Trần Nhược Vũ gấp đến xoay quanh, thật muốn đập đầu cho bất tỉnh, không biết gì cả, mọi sự đều tốt.
Làm thế nào a?
Tác giả có lời muốn nói: Cũng thế! Hai giờ mới xong.