Trần Nhược Vũ bắt đầu có áp lực, liền nhỏ giọng lén hỏi “Sao anh lại tới đây?”
Người thân liếc ngang đảo mắt, khí thế nói: “Em không mời anh, chẳng lẽ anh không thể xin người khác”
Thật ra thì anh chính là người chạy việc, giúp Doãn Tắc mang nhẫn cầu hôn tới. Tên kia đã sớm mang Cao Ngữ Lam về thành phố C, lấy lòng nhạc phụ nhạc mẫu rồi, đợi không được đến lúc người ta giao nhẫn, liền nhờ hắn mang tới
Trần Nhược Vũ nghĩ người này thật là giảo hoạt, trước đây năn nỉ cô cả nửa ngày để cô dẫn anh đi thành phố C, lại hoàn toàn không nói chuyện mình là nhân viên bưu kiện, giữ cái này lại hù chết cô, thật là đáng ghét
Người thân liếc một cái lên thức uống, cau mày: “Không phải là nói em đừng uống coca sao? Không tốt” Cầm lấy cái ly, giúp cô uống nốt nửa ly còn lại, đem cái ly đưa cho Doãn Tắc nói: “Giúp cô ấy đổi nước trái cây”
Trần Nhược Vũ quẹt miệng, lại quản lí cô rồi, thật đáng ghét
Bên cạnh Dương Dương đụng cô, nhìn Mạnh Cổ một cái, lén thu ngón tay cái lại, cười mập mờ. Mặt Trần Nhược Vũ có chút hồng, thật đáng ghét , người đàn ông này cho cô chút tâm lí để cô chuẩn bị cũng không có, lần này làm mọi người đều biết rồi. Chỉ là, cô cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm
Cô cũng uh, có người thân ở đây. Trong lòng có đắc ý nho nhỏ
Chỉ là, người thân ở hội họp bạn cũ trình diễn phách lối quá rồi, anh cùng Doãn Tắc người họa người xướng, mắng chửi người lại không thô tục, tâm điểm là vợ chồng Zina, làm cho Trần Nhược Vũ cũng trở thành tiêu điểm
Trần Nhược Vũ vùi đầu vào ăn, cô chuẩn bị kỹ càng đứng bên Cao Ngữ Lam, dù cùng Zina trở mặt cũng không sợ. Được vậy, trình độ gây gổ của cô rất là tệ, hơn nữa Doãn Tắc đã xuất hiện cũng không cần người khác giúp một tay, nhưng tính toán xấu nhất của cô cũng không bằng một gốc của bạn trai xấu xá của mình.
Mạnh Cổ mắng một câu, mọi người nhìn Trần Nhược Vũ một cái, cuối cùng thấy bị nhìn nhiều, Trần Nhược Vũ cũng thản nhiên. Da mặt dày là do tập luyện được, phải cảm ơn Phách Vương Long tiên sinh cho cô cơ hội xuất sư.
Cô như vậy ngậm nhục, Doãn Tắc còn trách cô, nói cô khiến Mạnh Cổ không vui, cho nên Mạnh Cổ cố ý phát huy, giành danh tiếng của anh, để cho anh không có đất diễn
Đây chính là muốn gán tội cho người khác phải không? Rõ ràng là hai người bọn họ lập thành đội vui mừng nghênh chiến, cùng cô không có quan hệ gì không đúng sao?
Trần Nhược Vũ nhìn về phía Cao Ngữ Lam , ánh mắt cậu ấy dịu dàng, nhìn Doãn Tắc. cậu ấy thay đổi rồi, Trần Nhược Vũ nghĩ, trở nên tự tin lại dũng cảm, một Cao Ngữ Lam cúi đầu nhúc nhát khi đó đã không thấy đâu nữa
Còn cô thì sao? Trần Nhược Vũ thấy Mạnh Cổ không hài lòng trừng cô. Cô cũng không hiểu, mình lại chọc anh lúc nào?
Quay đầu nhìn thức ăn trên bàn, than thở, Phách Vương Long tiên sinh nhà cô xem ra chỉ lo gây gổ, chưa ăn gì rồi. Cô vội cầm chén anh, múc cho anh chén canh, lại gắp mấy món lên đĩa của anh
Sắc mặt Mạnh Cổ hơi bớt giận, rốt cuộc cũng mỉm cười
Trần Nhược Vũ cười, loại sinh vật tên người đàn ông này, thật dễ đắc tội cũng rất dễ lấy lòng .
Hội họp bạn cũ, Doãn Tắc cầu hôn. Trần Nhược Vũ luôn biết Doãn Tắc có thiên phú làm ông chủ, nhưng cô không nghĩ anh cũng rất lãng mạn
Lúc anh tặng Cao Ngữ Lam một chiếc nhẫn anh nói: “Lần trước là định tình, lần này là nhẫn đính hôn, đợi kết hôn, lại một cái nhẫn nữa” Cao Ngữ Lam cảm động đến nước mắt lưng tròng, Trần Nhược Vũ cũng vui mừng thay bạn tốt
Người đàn ông này thật là có tâm, ở trước mặt tất cả những người xem thường Cao Ngữ Lam, nâng cô ấy lên thật cao, muốn lau đi ám ảnh trong lòng cô, thật sự là khiến người ta cảm động
Hay nhất chính là, bên cạnh chiếc nhẫn, anh còn tặng hai bó hoa. Một bó là dùng cá hồi cuốn thành, mội bó làm từ rau dưa, tất cả mọi người nhìn đến ngốc, những thứ như vậy, lại có thể biến thành bó hoa xinh đẹp, so với hoa hồng còn quí hơn nhiều lần
Lãng mạn quá mức rồi, sáng ý cũng khiến người ta ghen tỵ
Cao Ngữ Lam lệ rơi đầy mặt, ôm chặt lấy Doãn Tắc. Trần Nhược Vũ cảm động đến muốn khóc, thì ra thế giới này vẫn còn người lãng mạn như vậy.
Mạnh Cổ chủ động thay Cao Ngữ Lam cầm bó hoa, Trần Nhược Vũ muốn người đàn ông nhà cô sẽ không kém, lúc mấu chốt vẫn là chăm sóc người khác
Nhưng Mạnh Cổ quay đầu lại, đem bó rau dưa để qua một bên, cầm bó cá hồi hướng Trần Nhược Vũ nói: “Mau gọi nhân viên phục vụ mang lên nước tương cùng mù tạc”
Nước tương với mù tạc? Thật là muốn đánh hai cái cho anh thông suốt !
Kết quả anh còn nói: “Anh cũng có thể dùng xương người làm ra một bó thế này ”
Trần Nhược Vũ đen mặt, anh dùng bó hoa xương cầu hôn, ai dám gả chứ?
“Em cứ chờ xem” Anh lại còn nói
Trần Nhược Vũ khóc không ra nước mắt
Cô không muốn một bó hoa xương người, tuyệt đối không muôn!
Hội họp bạn bè kết thúc, Trần Nhược Vũ bị Mạnh Cổ lôi chạy mất. Bởi vì Mạnh Cổ gọi nước tương cùng mù tạc lên, còn cổ động vài người hè nhau ăn hết bó hoa cá hồi. Thật may không phải cái lẩu, nếu không đoán chừng cả bó hoa rau dưa cũng sẽ tan tành
Doãn Tắc nói lời tâm tình xong, vừa quay đầu, thấy được việc Mạnh Cổ làm, liền tức giận, thiếu chút nữa đã diễn cảnh anh em đánh nhau rồi. Mạnh Cổ chẳng biết xấu hổ còn cười ha ha, sau đó lôi Trần Nhược Vũ chạy mất
“Mau cùng anh đi hẹn hò ” Anh cứ vậy mà yêu cầu, nhưng đi dạo hai con đường, Trần Nhược Vũ liền thấy mệt mỏi, nhớ tới cô đã mấy ngày không thể an ổn ngủ một giác, vì vậy anh liền đem cô về khách sạn
Trần Nhược Vũ nằm trên giường lớn mềm mại, lúc ngủ còn nghĩ có bạn trai thật tốt, có thể làm chỗ cho cô lén ngủ một giấc ngon
Giấc ngủ này ngon, nhưng cô lại nằm mơ, mơ thấy mẹ cô nói: “Tiểu Vũ, mẹ đem bạn trai con tới” vừa nói liền xuất hiện một đoàn người đàn ông
Trần Nhược Vũ bị hù giật mình , vội nói: “Con có bạn trai rồi, thật” nói xong cô vội đem Mạnh Cổ lôi ra ngoài, kết quả lôi lôi, kéo kéo lại có một đoàn Mạnh Cổ
Cô đang kinh ngạc, mẹ cô lại lớn tiếng hỏi: “Anh ấy là bạn trai con?”
Trần Nhược Vũ đang muốn nói: ‘Đúng vậy mẹ”, kết quả mẹ mình lại biến thành cha Mạnh, “Tôi đồng ý sao?”
Đột nhiên thay đổi dọa cô giật mình, cô liền tỉnh
Vừa mở mắt, cô đã thấy mặt Mạnh Cổ trước mặt, trong lúc giật mình lại thấy cha Mạnh biến thành anh, hù dọa cô
Mạnh Cổ cau mày, chỉ vào mi tâm: “Ngủ cũng giống heo, làm gì vừa mở mắt đã sợ hãi
Trần Nhược Vũ còn chưa lấy lại tinh thần, không trả lời. Mạnh Cổ ôm cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô: “Sao vậy? Nằm mơ sao?”
“Ừ”
“Mơ thấy gì?”
“Một đoàn bạn trai”
“…”
Chỉ chốc lát sau: “Trần Nhược Vũ, bạn trai em làm cả đoàn hay sao?”
“…”
Lúc này, Trần Nhược Vũ hoàn toàn tỉnh rồi
“Hỏng bét, bây giờ mấy giờ rồi?” Trong phòng tối om, chỉ có đèn nơi góc tường sáng
“Mới hơn năm giờ”
“Em ngủ lâu như vậy?” Cô thét chói tai. “Xong rồi, giờ thì toi rồi, em cả đêm không về, mẹ sẽ cắt đứt chân em mất”
“Còn chưa có về đêm, ở đâu ra mà cả đêm không về”
“Không phải năm giờ? Trời muốn sáng rồi?” Cô quay đầu nhìn cửa sổ, có điều rèm cửa quá dày, cái gì cũng không nhìn thấy
“Là năm giờ chiều, trời sắp tối” Mạnh Cổ tức giận, ôm chặt lấy cô
Trần Nhược Vũ ngứa ngứa rụt người lại, đẩy tay anh ra. Anh cọ tới cọ lui, sờ hông cô, càng ngày càng đi lên
“Đừng nháo” Cô đẩy anh ra. Lần này anh nghe lời đi ra, nhưng rất nhanh lại lăn trở về, đưa di động cho cô
Trần Nhược Vũ hắng giọng, vội vàng nhận lấy, vừa nhìn, không có cuộc gọi lỡ, xem ra trong nhà không có tìm cô
“Gọi điện về nhà”
“Được” cô đang có ý đó, vội vàng hỏi thăm xem bây giờ mọi người đang làm giờ, rồi báo cáo mình lập tức liền trở về
“Nói với mẹ em tối nay em ngủ nhà bạn”
“À?” Trần Nhược Vũ quay đầu, thấy mắt sói của Mạnh Cổ sáng lên, mặt liền đỏ
Anh cọ tới, bế cô vào lòng, cắn lỗ tai cô: “Chẳng lẽ em không phải nghĩ tới anh sao?”
Muốn chết rồi, nhưng cô vẫn sợ gãy chân
“Ngày mai về, liền nói với bố mẹ em về anh, biết chưa? Nhiều người hơn nữa cũng phải nói, càng nhiều người biết càng tốt”
Gì, không phải thảo luận chuyện qua đêm sao, sao lại đổi thành ngày mai đi nói chuyện rồi? Nhưng Trần Nhược Vũ vẫn gật đầu. người đã tới, cô đương nhiên muốn sớm cùng cha mẹ nói rõ
“Em làm việc anh không yên tâm, cho nên hôm nay liền ở đây, anh giúp em tăng thêm năng lượng với dũng khí”
Tại sao từng chữ đều rất bình thường, nhưng do Phách Vương Long tiên sinh nói ra lại có cảm giác… vậy?
Trần Nhược Vũ ngậm chặt miệng, trong lòng do dự
“Ngoan”
Chỉ một chữ dịu dàng, Phách Vương Long tiên sinh liền đem Trần Nhược Vũ xử lý xong
Trần Nhược Vũ đầu óc choáng váng, gọi điện về nói láo họp mặt rất vui vẻ, cùng bạn học hẹn ở nhà cô ấy, không về ngủ
Trần nương nương đang thắng mạt trược, vận may đến không ngăn được, căn bản không chú ý nghe xem con gái nói gì, không về thì không về, liền nhanh cúp máy
Tự nhiên lại quá thuận lợi như vậy, Trần Nhược Vũ có chút lâng lâng. Mang Mạnh Cổ ra ngoài dùng mấy món đặc sắc ở thành phố C, lại đi chợ đêm, lãng mạn cùng nắm tay về khách sạn qua một đêm ngọt ngào
Không cần ngủ trên sàn nhà, không có ai ngáy to, còn có Phách Vương Long tiên sinh mà cô yêu giúp cô ấm giường. Trần Nhược Vũ hạnh phúc lại vui vẻ, hoàn toàn quên mất nguy hiểm có thể sẽ xảy ra
Cho đến ngày thứ hai, tâm tình cô vui vẻ mở cửa chính nhà của mình, mắt cô trợn tròn