-Ý cô là...
-Mỗi lần Triết quan tâm đến tôi,thì tôi lại nhớ đến anh,mặc dù rõ ràng tôi không hề muốn vậy.Ai lại muốn nhớ về người khiến cho cho buồn đến nỗi khóc nức nở.nhưng lại không thể nào vui lên nếu không thể nhìn thấy họ được....Lạ nhỉ...Tôi là người như vậy đấy.Anh tin không.
Đào Anh cố nở nụ cười nhìn Quốc Bảo.
-Làm sao đây.....
Cô cúi xuống lấy hai tay bịt mặt lại.Khóc.
Quốc Bảo thấy vậy,đột nhiên kéo cô vào lòng lần nữa.
-Khóc đi...Có vai này.
...
Quốc Bảo nhìn Đào Anh chăm chú.
Cô quay sang,tay cầm khăn giấy lau nước mắt.
-Có...Gì buồn cười hả?
Quốc Bảo chỉ nhìn sau đó nở nụ cười hé hé trên môi.Hai người ngồi kế cửa sổ.Nhìn ra ngoài.
-Còn giữ không?
Quốc Bảo nói với giọng trầm.
-Hả?Giữ gì cơ?
-Giày ấy.
Đào Anh nhớ lại đôi giày cặp của cô với Quốc Bảo.Mỉm cười.
-Tất nhiên là còn...Chỉ mang một lần vào ngày hôm đó.
-Vậy..từ nay mang nhiều vào.
Đào Anh quay sang.
-Một mình tôi sao?
-K...không..tất nhiên là còn có tôi.
-Nhớ đấy.Trễ rồi,tôi về đây.
Pặp.
Quốc Bảo kéo Đào Anh lại.
-Gì vậy?
-Lâu lắm rồi mới ôm lại em được....Thế không thưởng gì sao?
-Hả?
Quốc Bảo kéo vạt áo Đào Anh xuống
-A..Đau..
Đào Anh đẩy mạnh Quốc Bảo ra.Cô chạm vào vùng cổ.
-Gì đây?Anh vừa làm hickey hả?
-Sao nào?
-Làm sao đây?!Chỗ này dễ thấy lắm luôn ấy!
-Thế em muốn tôi làm chỗ nào khác sao?
Đào Anh đỏ mặt.
-Anh chờ đấy!
....
Hôm sau,Đào Anh lên trường trễ thế là bị thầy la.
-Sao đi trễ thế?
-Ngủ quên...
Quốc Bảo nhìn Đào Anh.
-Thế mà lúc nãy bảo là có việc nhà nên lên trễ.
-Im đi.
Cạch.
-Hai người đang ăn trưa à?Chỗ này có ai ngồi không?
-Anh Triết?
-Chào em.Mấy bữa nay ít thấy em nhỉ.
-À...
Triết đặt khay cơm xuống ngồi đối diện Quốc Bảo.
-Ngồi với anh ta không thấy phiền sao?
-Hả?Anh Triết nói em?
-Ừ.Có rất nhiều cô gái đang nhìn đấy.
Đào Anh nhìn quanh,sau đó nhìn Quốc Bảo và Triết.
-Cả hai người đều phiền đấy.Họ cứ nhìn mãi thôi.Nếu như mà tôi cứ ngồi đây thì sẽ giống mấy năm trước mất.
Đào Anh đứng dậy,liền có một bàn tay nắm lại kéo xuống.
-Kệ họ đi.Em quan tâm à?
-Tất nhiên rồi.Tôi không muốn lịch sử lặp lại đâu.
Quốc Bảo thả lỏng tay ra một chút rồi đột nhiên lại kéo gần.Kê mặt sát tai Đào Anh.
-Nói chuyện với hắn ta bằng Anh-Em nói chuyện với anh bằng Anh-Tôi đấy à?
-Thì....
-Cậu Quốc Bảo!Cậu lại đây.
Giáo sư đột nhiên gọi Quốc Bảo lại.Khiến cho tất cả mọi người im lặng một cách hết sức.
Quốc Bảo thả tay Đào Anh ra rồi đứng dậy.Vóc dáng cao ráo,khuôn mặt điển trai với chiếc áo sơ mi màu trắng quần đen đã khiến cho bao cô gái bàn tán.
Nhưng chỉ với một giây,Đào Anh đã nghe thấy.
-Còn cô gái anh ấy ngồi kế là ai?
-Hình như con nhỏ đó tên Đào Anh.Học ở trường Ngôi Sao Vàng qua đấy.
-Hả?!Là trường cũ của Quốc Bảo mà?
-Chắc là có quan hệ gì rồi.
Đào Anh chau mày,nhìn sang khuôn mặt của Quốc Bảo,anh lấy tay bóp nhẹ vùng trán.Chắc là có việc gì rồi.
Được một hồi,anh quay lại,lấy cặp rồi nhìn Đào Anh.
-Lát anh sẽ đợi em ở cổng,ráng đợi anh nhé.
Đào Anh giật mình nhìn Quốc Bảo.Khi anh định đi thì Đào Anh kéo anh lại kê sát mặt vào tai.
-Em sẽ đợi.
-Đào hả?
-Linh?
-Tớ nè...
-À...Ừ....
-Cậu khoẻ không?
-Tớ..khoẻ...
-Cậu sống ở đâu vậy?
-Tớ ở..khách sạn...
-Hả?!Thôi mắc lắm!Cậu qua đây ở với tớ nè!!
-Thôi.Phiền lắm.
-Không được.Cậu trả phòng đi.Tớ gọi ngươi đi đón cậu rồi.Cậu ở khách sạn nào?
-Thôi mà.
-Tớ...giận cậu đó....cậu nói đi mà.Nha?
-....khách sạn Flower.
-Biết rồi.Lát gặp nha!
-Ừ.
Khoảng mười lăm phút sau,có mấy người đến đón Đào Anh.Đào Anh đến nhà Linh.Hai người nói chuyện rất nhiều thậm chí khóc.Rồi chửi qua chửi lại tại sao bỏ mà không nhắn gì rồi gặp Quốc Bảo rồi không hỏi Linh ở đâu.
Đào Anh suốt ngày không thấy Quốc Bảo.Rốt cuộc ngủ chung phòng với Linh và đi học chung xe.
-Đào ơi,cho Linh xin lỗi nha..
-Tại sao xin lỗi?
-Tớ....không nhắn tin hay báo cáo gì cho cậu là sáng hôm sau đột nhiên mẹ tớ bảo tớ phải qua Mỹ học mà tớ cũng chẳng biết mẹ soạn đồ cho tớ từ lúc nào nữa.Thế là tớ bị ép lên máy bay.Đã vậy tớ còn không gọi được cho cậu.Anh hai tự nhiên nổi cáu rồi làm hư điện thoại tớ.Tớ khổ quá...Mà tớ lại không nhớ số cậu nên lén lấy điện thoại anh hai ra lục lục....bô la bô lô...
-Được rồi...cậu không cần nói nữa đâu.Trễ rồi đi ngủ đi.
Đào Anh nằm xuống.Linh cũng nằm.Sáng hai người vẫn đi học bình thường.Giỡn với nhau trên xe rồi vào lớp.
-Bye nha!
-Bye Linh!
Đào Anh ngồi vào chỗ lấy sách vở ra.Lúc bỏ tay vào hộp bàn mới thấy lạ.
-Ủa?Có lộn bàn không ta?Giấy gì đây?Đúng bàn mà.Bàn số .
Đào Anh lấy tờ giấy ra.
"Hết buổi gặp tôi đi,hôm qua cô làm rơi bút đó.Triết."
-Là anh Triết.Bút hả?
Đào Anh lấy hộp bút ra xem thử.Đúng là không có một cây.
Chiều...
-Mưa rồi.....Haiz...Lại không mang theo dù nữa...:
-Ây.
Đào Anh quay lại.
Lúc đó lớp về hết rồi.Linh thì đi học thêm.
-Bút em?
-Đây nè.
-Anh Triết...
Đột nhiên có một giọng nói dễ thương phát ra phía cửa.
Đào Anh và Triết quay qua.
-Gì vậy em?
-E..Em có điều...muốn nói với anh...
Triết đứng dậy đi lại chỗ cô gái đó.Thì đột nhiên ba bốn cô gái phía sau cũng ùa vào Triết.
-Sao...sắc mặt anh ấy...xấu thế nhỉ?
Đào Anh nhìn.Khoảng phút sau mấy cô gái mới về.Triết đi lại ngồi phịch xuống.
-Nhức đầu quá...
-Anh sao vậy?Em có thuốc nè.
-Ừ...Cho anh một viên đi.
Đào Anh lấy thuốc mà mình luôn mang theo đưa chai nước rồi cho Triết uống.
-Anh cũng yếu quá nhỉ?Haha.
-Gì?Ngốc à?Tại ngày nào cũng phải mang theo một cái bao để bỏ tất cả mấy cái choco mà lúc nào cũng ở trong hộp bàn ấy.Ngán chết.Còn mấy cái nè.
Triết mở cặp ra rồi đưa cho Đào Anh.
-Ăn giùm anh đi.
-Thôi.Em không ăn đâu.
-Lấy đại đi rồi về.Mưa to rồi kìa.
Đào Anh cuối cùng cũng lấy thanh kẹo rồi về.
-Ấy chết...
-Sao vậy em?
-Em quên mang dù rồi.
-Vừa ngốc vừa hậu đậu.Này lấy của anh đi.
-Sao anh về?
-Nhà anh gần đây lắm.Không sao đâu.Lẹ lên.Mưa lớn bây giờ.
-Nhưng mà....
-Về nha nhóc.Mai gặp.
Vừa nói xong Triết chạy đi.
Suốt đêm Đào Anh cứ nhìn vào cái dù.Cứ lo cho Triết.
-Này.
-Hả?
-Này!
-Nói đi.
-Này!
-Đã bảo là...Quốc Bảo?
-Linh bảo tôi mang cái này cho cô.
-Cái gì vậy?
-Là kẹo đấy ngốc à!Nhanh lên đi.
-À..Ừ.Cảm ơn.
Quốc Bảo đột nhiên xoa đầu Đào Anh...
-Ngủ ngon.
-Ơ...
Hắn rút tay lại quay đi.
-Gì vậy?Sao hắn.....
Sáng hôm sau,Đào Anh xuống sân ngồi phía sau trường.Ở đây hầu như không có ai,Đào Anh lấy bài tập ra ngồi làm ở ghế đá.
-Câu này.....A....đúng rồi.Lúc nãy Linh có nói đáp án hình như là .Vậy đúng rồi.
-Làm gì vậy?
-Anh Triết?
-Giải bài tập à?
Đào Anh gật gật.
Đột nhiên Triết ách xì.
-Gì vậy?Anh cảm lạnh à?
-A...Lộ rồi.Ừ.Hình như cảm rồi.
Đào Anh sờ trán Triết.
-Người anh nóng nóng nè.Sao anh không vào trong ngồi ngoài đây lạnh lắm.
-Thôi,ở trỏng phiền lắm.Ít khi thấy con gái nào mà như em.Không theo đuổi anh,không tặng anh kẹo.Ách xì.
-Bộ lạ lắm hả?Em thấy bình thường mà?Con gái rất thích thổ lộ với con trai rằng mình thích họ nhưng...nếu họ từ chối thì sao?Tệ hơn thế nữa là họ nghĩ mình làm phiền họ.Con gái như em cũng phải trải qua mấy cái đó chứ.Mình thích họ.Muốn họ quan tâm đến mình.Nhưng đặt biệt ghét nhất là thấy người đó đi với cô gái khác.
-Thế em đã có bạn trai chưa?
-....Chia tay được một năm rồi.
-Hả?Vậy là em đã từng có bạn trai rồi?
-Vâng.
-Vậy em còn thích người đó không?
-Anh hỏi kỳ.Trong một đêm đẹp.Mua đồ cặp đã rồi tự dưng "Mình chia tay đi".Lặng lẽ bỏ đi như trộm vậy.Anh ta bỏ em xong tự dưng cảm thấy như mình là đồ chơi của hắ-
Triết tựa đầu lên vai Đào Anh.
-Anh mệt quá....Khó chịu nữa.Lạnh nữa....
Đào Anh mới chợt nhớ lúc nãy vì sợ ở đây lạnh nên đã mang theo một cái áo khoác.Cô nhẹ nhàng choàng cho Triết.
Rồi cô làm bài tiếp.
-Em nghĩ thứ gì đau nhất thế giới?
-Tình yêu.
-Đó là câu trả lời của em?
-Vâng.Đó là câu trả lời của em.