Sau lần chia tay ấy...
Tôi không còn gặp cô ấy nữa.
Tôi một nơi...
Cô ấy một nơi...
Nhiều lần bước vào ngôi trường mới, tôi lại nhớ những kỷ niệm ấy.
-Quốc Bảo!Có đứa tìm mày kìa.
Tôi bỏ quyển sách xuống,đứng dậy. Nhìn hàng loạt cô gái chìa tay đưa tôi hộp socola. Mai là Valentine...
-Xin lỗi...Tôi đã có bạn gái rồi.
-Anh nói dối!Em chưa từng thấy bạn gái anh! Bạn gái anh tên gì???
-Tên cô ấy....Nếu viết ngược lại là một loài hoa...rất đẹp mà anh thích...
Tôi quay vào lớp, ngồi xuống cặm cụi hoàn thành bài thuyết trình đánh máy.
Tôi nhớ nhiều lần...cô ấy mang nước cam cho tôi. Đều là những lúc tôi làm bài tập hoặc mệt mỏi.
-Nước cam đây!
-Cảm ơn.
Đào Anh đặt ly nước cam kế bên Quốc Bảo.
Anh vẫn tiếp tục đánh máy.
Cô đi ra phía sau anh, choàng tay ôm anh.
Anh giật mình, nhìn ra sau...Hai người hôn nhau.
Không lâu sau đó, mọi người vẫn đồn rằng tôi chia tay bạn gái lâu rồi.
Đến khi hiệu trưởng giao việc cho tôi,khi đó tôi mới gặp được cô ấy.
Em đã ốm đi,đẹp hơn trước,mái tóc cũng được cắt bớt một chút và xoăn.
Thời gian qua em có nghĩ đến tôi không?
Tôi thật là một thằng con trai không ra gì...khi chia tay bạn gái vì mục đích phát triển công ty vì ba.
Em giận tôi là một điều đúng đắn.
Là một người con gái đầu tiên anh yêu..Anh hiểu được.
Tôi gặp em...Muốn ôm chầm lấy em.
Nhưng không thể...vì em còn yêu tôi không?
Chắc chắn là không còn.
Sau đó tôi và em còn bị nhốt với nhau. Hôm ấy...tôi nhớ em...muốn hôn em... Nhưng anh không thể...
Không thể...
Anh là một con người máu lạnh.
Chỉ biết suy nghĩ bằng não...nhưng không phải bằng tim.
Anh là một con người máu lạnh.
Không biết suy nghĩ đến cảm xúc của em.
Anh là một con người máu lạnh.
Tặng em đôi giày chúng ta mới chỉ đi trong một ngày mà anh lại muốn nắm tay em đi cả thế giới.
Anh là một con người máu lạnh.
Và chỉ em...là người hiểu anh nhất.
Thằng bạn tôi nó còn đánh tôi và bảo tôi ngu.
Ngày hôm ấy tôi hối hận.
-Mày bị sao vậy hả??Tao thề rằng tao chưa bao giờ gặp nhỏ nào mà khiến mày chết lên chết xuống như nhỏ này cả.
-Tao sợ.
- Mày mà cũng biết sợ hả?
-Tao sợ có ngày tình yêu của cô ấy với tao lạnh nhạt rồi lại chia tay.
-Mày đúng là....Khó kiểu mày chết đi được.
Trong năm ấy, công ty có công việc tại Nhật.
Thế là tôi được tự do đối với đám nữ trong trường kia trong vòng hai tuần.
Lúc ấy, đang trên xe đến khách sạn thì đúng lúc đó, tôi thấy hoa anh đào.
Rõ ràng đối với người khác, tên cô ấy và loài hoa này có lẽ không liên quan nhưng...mỗi lần nhìn thấy nó, cảm giác cô ấy đang kế bên tôi vậy.
Sau chuyến đi ấy, tôi lại lên cơn sốt. Khó chịu lắm khi không có ai bên cạnh. Nếu như cách duy nhất là gặp bà chị đáng ghét của tôi thì cách thứ hai đó là gặp cô ấy.
Năm mà cô ấy bước vào trường, là năm mà tôi mới nở được ít nhất một nụ cười.
Nhưng nụ cười ấy đau thắt.
Như ai đang đâm vào tim tôi vậy.
Bay giờ mới nghĩ lại.
Tôi là một thằng khốn
Tôi đáng bị cô ấy ghét bỏ.
-D..Dạ?
-À...Chỉ là hôm bữa anh có nói chuyện với Quốc Bảo ấy mà...
-...Có....Em có quen Quốc Bảo.
Sau đó Đào Anh bỏ tay ra đi lên lớp.
-Là thật à....
Hôm ở công ty...
-Cậu quen Đào Anh sao?
Quốc Bảo hỏi Triết.
-Sao lại hỏi tôi câu đó?
-Trả lời đi.
-Đúng đó,tôi có nói chuyện với Đào Anh vài lần.Cậu quen cô ấy sao?
-Có.Tôi có quen cô ấy.Một thời gian rất dài cơ.
-Dài?Cỡ nào?
-Khoảng một năm...
-Hai người...từng hẹn hò sao?
-Bingo.Đào Anh hồi đó...
-Hồi đó?
-Không có gì đâu.Sắp có cuộc họp đấy.Chuẩn bị đi.
Quốc Bảo bước đi.
Lúc đó Đào Anh ở nhà...
-Ách xì....Nãy giờ cỡ năm lần...Nhưng mà mình đâu có cảm đâu ta?
...
-Sao anh Triết lại hỏi chuyện đó...Không lẽ Quốc Bảo nói rồi sao.Cái người đó...Bực...
Đào Anh đang đi đột nhiên có ai kéo vào.
-C...Cậu...giúp tớ được không...
-Hả?
-Được không...tớ cần người giúp.
-Cậu...
...
Bịch!
-Gì...vậy?
-Không ngờ cô cũng có trái tim thuỷ tinh nhỉ?Này!Biến!
-T..Tớ xin lỗi!
Đào Anh nhìn cô gái lúc nãy chạy đi sau đó mới biết có đến ba cô gái khác đang nhìn mình.
Một người ngồi xuống.
-Mấy cô muốn gì?
-Muốn gì?Tao không biết mày đã bao giờ trải qua chuyện này chưa nhưng mà...mày là ai?mà có thể tiếp cận anh Triết một cách thân mật và dễ dàng thế chứ?
-Gì?...
Sau đó cô ta đứng lên lấy chân đạp Đào Anh.
-Vì mày...mà anh Triết đã từ chối tất cả quà của các cô gái ở đây.Lúc trước anh ấy có thế bao giờ?!Hả?!!!
Và đạp mạnh xuống.
-Đã thế lần trước,tụi tao hỏi tại sao anh không nhận quà nữa.Ha!Mày biết anh ấy nói gì không?
"Xin lỗi mấy em,anh bây giờ chỉ muốn nhận quà của người anh thích thôi."
Sau đó vài cú đạp tiếp tục dồn vào người Đào Anh.
Đào Anh bất lực...
-Anh Triết đã dầm mưa vì mày đó!Đoạn đường từ trường đến nhà anh ấy không có gần đâu!Anh ấy đã đứng dưới mưa và không thể gọi cho ai đấy?!Mày biết chưa hả?!Làm sao tao biết được chuyện này?Mọi người đồn ầm lên rồi kìa!!!
...
-Aiz.....Tại sao vậy...Tại sao cứ là mình nhỉ...
-Đào Anh!Con bị làm sao vậy?!Sao lại ngồi đây mà không về nhà?
-Dì...
-Mặt con bị gì thế này?!Con...đánh người à?!
-Con...Muốn về nhà....hức...muốn về nhà..!
Đào Anh ngồi xuống khóc hết nỗi đau ngày hôm nay.
-Rồi...dì biết rồi...Về nhà cái đã...
...
-Em nghĩ rằng cái gì đau nhất?
-Tình yêu.
-Đó là câu trả lời của em?
-Vâng,đó là câu trả lời của em.
.
.
.
.
.
-Trái tim à...
-Sao nè?
-Tớ không muốn yêu ai nữa đâu...nên đừng loạn nhịp nữa nha?
-Tại sao vậy?
-Vì..tớ không muốn...chia tay với người đó...mất người đó...rồi phải chịu nỗi đau nữa đâu...nên..đừng yêu nữa nha...?
-Đào...Đào..Đào!!
Đào Anh giật mình.
-Hả?
-Nước tràn ra ngoài hết rồi nè!Cậu làm sao vậy?
-A...
Đào Anh nhìn vào chai nước của mình.
-Xin lỗi..
-Sao lại xin lỗi tớ?Cậu bị sao vậy?
-Tớ đâu bị gì đâu...Chỉ là hơi mệt thôi...
-Còn học được không đó?
-Được mà...Hải đang đợi cậu kìa,đi đi.
-Chắc không đó?
-Chắc mà.
Đào Anh đến thư viện tìm sách.
-Hôm nay phải gửi mail rồi...
-Biết Đào Anh mà đúng không?
Đào Anh giật mình khi nghe được ai đang nói chuyện.
-Nhỏ đó có gì hấp dẫn nhỉ mà anh Triết lại tò tò đi theo ấy.
-Ờ.Khinh quá.Gặp mấy chị năm hai mà cũng chẳng chào một câu cơ đấy.
Cô lấy sách xong lại một chỗ trong thư viện ngồi.
-Nó kìa..
-Đ..Đi.
Sau khi mấy người đó đi,cô thở phào.
-Mệt quá đi mất.Ở đâu cũng nói được nhỉ.
Đào Anh sau khi làm bài tập xong dọn sách lại chỗ cũ,tắt máy tính rồi ra ngoài.
-Muốn về nhà quá...
-Này!Cẩn thận chứ!!
Đào Anh giật mình trượt chân xuống cầu thang.
Lớp Linh...
-Ê!Có người té cầu thang kìa!
-Gì?
-Nghe nói là nhỏ tên Đào Anh đó!
Linh giật mình chạy ra ngoài.
-Đào Anh...Đào Anh...
-Đào Anh!Em thức dậy đi!Đào Anh!Em làm sao vậy hả?!
Anh Triết nhìn tất cả mọi người.
-Bộ không biết gọi cấp cứu sao?!!Gọi đi!
Một người trong đám đông lấy điện thoại ra.
-Đào Anh!Cậu làm sao vậy?Đào Anh
Linh chạy đến ôm chầm Đào Anh.
-M..Máu...
-Sao chưa tới nữa?!
-Anh Triết!Bình tĩnh đi!
...
Bệnh viện....
Linh và Triết ngồi đợi ở ngoài.Một lúc sau,dì của Đào Anh chạy đến.
-Đào Anh!Đào Anh đâu rồi cháu?
-Cậu ấy đang trong phòng phẩu thuật ạ...
-C..Cháu là bạn của Đào Anh?
-Dạ...
...
Cạch.
Triết đứng dậy nói Tiếng Anh với bác sĩ sau đó giải thích lại cho dì nghe.
Đào Anh an toàn.Vết thương không nhẹ nhưng cô không sao.
Dì của Đào Anh đi nói chuyện với bác sĩ.Linh vì không muốn ba mẹ lo nên đã về nhà.
Cạch.
-Đào Anh...
-Cậu có tư cách gì mà đến đây?
Quốc Bảo quay lại.Là Triết.
-Nghe nói cậu và cô gái nước ngoài đó đang hẹn hò mà.
-Không phải chuyện của anh.
Quốc Bảo đi ngang qua Triết.
ngày trước...
-Đi chơi đi!
-Gì?
-Tôi bảo cậu và tôi....Đi-Chơi!
-Tại sao tôi phải đi với cô nhỉ?
-Tôi sẽ dẫn anh đến một nơi.