Yến Hàng ngồi một mình trước micro, mặt không cảm xúc chọn hết bài hát này đến bài khác.
“Anh ấy không sao chứ?”
Quý Anh kéo kéo cô tay áo của Phó Cảnh Thâm, thấp giọng thì thầm: “Chúng ta trước đây có phải không nên nói dối anh ấy không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Cảnh Thâm liếc nhìn về phía Yến Hàng một cái, thờ ơ tùy ý nghịch ngón tay cô: “Đừng để ý đến nó, một lát nữa nó sẽ tự mình bình tĩnh lại.”
Quý Anh chớp chớp mắt, lại nhìn Yến Hàng. Một cậu ấm nhà giàu đãng, tùy hứng trong ấn tượng lúc này mặt lại đen như than bị sét đánh.
Nhưng Quý Anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, Hứa Châu và Giang Thành đã gọi mấy người nữ đến, vẫy tay với họ: “Anh ba, đưa chị dâu đến cùng đánh bài đi.”
Phó Cảnh Thâm cúi đầu hỏi Quý Anh: “Chơi không?”
Quý Anh nhìn về hướng mỹ nữ vừa dụ hoặc vừa ngây thơ đứng ở cửa, cô chưa bao giờ thấy qua tình huống như này, kinh ngạc nhếch môi lên, nhẹ giọng nói: “Nhưng em không biết đánh bài.”
Phó Cảnh Thâm nhìn người mà Hứa Châu gọi đến, cau mày. Anh nắm tay Quý Anh đi tới: “Anh dạy em.”
Quý Anh cứ như vậy bị kéo đến bàn đánh bài, ngẩng đầu nhìn hướng đối diện lại thoáng sửng sốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Châu và Giang Thành được bao quanh bởi hai người đẹp, thậm chí bên cạnh Yến Hàng còn có một cô gái mỉm cười giúp anh ta chọn bài hát.
Duy nhất chỉ có Phó Cảnh Thâm là không có.
Những cô gái này dường như đã đạt được một sự đồng thuận, không hẹn mà cùng cách xa Phó Cảnh Thâm, thái độ xa cách và cung kính.
Vừa nghĩ đến đây, phía đối diện Quý Anh, người đẹp dùng động tác quen thuộc châm điếu thuốc cho Hứa Châu.
Phó Cảnh Thâm nhìn qua, thờ ơ nói: “Hứa Châu, dập thuốc đi.”
Hứa Châu nhìn sang Quý Anh lập tức hiểu ra, vội vàng dập điếu thuốc rồi ném vào thùng rác: “Thật xin lỗi, thói quen rồi.”
Quý Anh cười lắc đầu: “Không sao.”
Nói xong, ván Poker bắt đầu.
Ngoại trừ Yến Hàng còn đang hát những bản tình ca cay đắng trước bàn karaoke thì những người khác đều vô cùng hứng thú ngồi bao xung quanh bàn chơi bài.
Giang Thành thuần thục đưa ra một con chip: “Hôm nay có chị dâu ở đây, chúng ta hãy chơi mới mẻ chút đi.”
Anh ta lắc lắc con chip, cười nói: “Mạt chược Tứ Xuyên hay Quảng Đông đây.”
Đôi mắt màu hổ phách của Quý Anh hơi mở to, cô không biết chơi cái nào trong đó hết.
“Tùy ý, bắt đầu đi.”
Phó Cảnh Thâm nghiêng người ngồi xuống sau lưng cô, khi nói chuyện thậm chí Quý Anh còn cảm nhận được lồng ngực anh run lên, cô ngồi thẳng lưng, không dám động đậy.
Thấy ván bài đã bắt đầu, Quý Anh cố gắng nhắc Phó Cảnh Thâm một lần nữa, kéo kéo tay áo anh: “Anh ba… Em thật sự không biết chơi.”
Phó Cảnh Thâm ngồi bên cạnh, duỗi tay chạm vào bài của cô. Quý Anh không kịp đề phòng bị anh từ phía sau ôm vào lòng.
Nghe thấy anh nhẹ giọng nói: “Em cứ chơi đi, thua thì cứ tính cho anh.”
Âm thanh hai người thì thầm lọt vào tai của hai người Giang, Hứa đang ngồi hai bên. Hai người nghe xong lập tức thẫn thờ, nhìn thấy vẻ không thể tin nổi trong mắt đối phương.
Người đàn ông có lông mày rậm dịu dàng động lòng người này có phải là anh ba lạnh lùng đến tận xương của họ không thế?! Đã bao lâu rồi, mới nhìn thấy được núi băng này tan chảy?
Nhìn ra được Quý Anh ngay cả cách cầm bài cũng không thuần thục, khi đến lượt, phản ứng của cô có chút chậm chạp.
Nếu là người khác, Giang Thành và Hứa Châu đã sớm không kiên nhẫn đợi rồi, nhưng lần này chỉ cần ngước mắt lên họ liền bắt gặp ánh mắt trong suốt của Quý Anh dưới ánh đèn.
Nhìn một cái, cuối cùng cũng hiểu tại sao anh ba lại bị đánh gục như vậy.
Vẻ đẹp của Quý Anh không chỉ nằm ở ngoại hình, mà toàn thân trên dưới đều là vẻ ngây thơ, thuần khiết được chăm chút nuôi dưỡng kỹ càng. Người con gái này, làm sao có người nào dám nói nặng lời chứ.
Nhìn thấy người đẹp dưới ánh đèn, càng nhìn càng thấy có tinh thần, ngay cả linh hồn cũng gần như tan biến rồi, làm gì còn quan tâm đến việc đánh bài chứ.
Hai người không hẹn mà cùng than thở trong lòng Phó Cảnh Thâm thật có phúc.
Qua vài ván bài rồi nhưng Quý Anh vẫn không biết chơi, hoàn toàn nhờ Phó Cảnh Thâm phía sau chỉ điểm.
Anh dường như luôn thích ghé vào tai cô nói chuyện, nhiệt độ và hơi thở đều bao trùm lấy cả người cô, tim Quý Anh đập loạn lên, đầu ngón tay cầm lá bài lặng lẽ chảy một tầng mồ hôi mỏng.
Phó Cảnh Thâm rất lợi hại, không đến mấy ván, trước mặt Quý Anh con chip đã xếp thành một chồng cao.
Cô vui vẻ mím môi cười.
“Biết cách chơi chưa?” Phó Cảnh Thâm nhẹ cười hỏi cô.
Quý Anh suy nghĩ vài giây, sau đó dè dặt trả lời: “Chắc là đã biết rồi.”
“Vậy em tự chơi đi?”
Sắc mặt Quý Anh nghiêm túc, nặng nề gật đầu, giống như đang tiến hành một vấn đề khó khăn nào đó: “Em nhất định sẽ cố gắng.”
Phó Cảnh Thâm đứng dậy, bật cười xoa xoa sau đầu cô: “Anh đến sô pha tìm Yến Hàng, có chuyện gì thì kêu anh nhé?”
Quý Anh chuyên tâm vào ván bài đã không còn tâm tư để ý đến anh, đáp lại anh hai tiếng cho có lệ.
Cùng lúc đó, Yến Giang trên sô pha cuối cùng cũng hát mệt rồi, những bản tình ca cay đắng kéo dài trong phòng bao đột ngột kết thúc.
Yến Hàng một mình ngồi trên sô pha cô đơn ôm lấy chai rượu, nhìn thấy Phó Cảnh Thâm đang bước từng bước dài về phía anh ta.
Yến Hàng làm sao có thể bình tĩnh lại được, anh ta uể oải nhắm mắt lại, không thèm nói chuyện với anh.
Phó Cảnh Thâm trực tiếp kêu người mở chai rượu vang đỏ, lần lượt rót cho mình và Yến Hàng mỗi người một ly.
Phó Cảnh Thâm kêu anh ta: “Qua đây uống một ly đi?”
Yến Hàng nâng cổ tay che mặt lại, nhỏ giọng nói: “Không uống.”
“Vậy anh nói, em nghe.”
“ Lần trước ở tiệm trà cũng là lần đầu tiên anh gặp lại Quý Anh sau nhiều năm.” Phó Cảnh Thâm đặt ly rượu xuống trước mặt Yến Hàng, thấp giọng nói: “Sau lần gặp đó, anh nẩy lên một tâm tư riêng.”
Nghe đến đây, Yến Hàng bỏ tay xuống, tức giận nói: “Vậy tại sao anh ba không nói sớm với em? Còn cùng Quý Anh lừa em, để cho em làm ra một chuyện đáng cười như vậy.”
Phó Cảnh Thâm yên lặng trong vài giây, những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng nâng ly rượu lên, yết hầu của anh lăn lăn uống hết sạch một ly rượu, bình tĩnh nhìn Yến Hàng: “Chuyện này là do anh cố ý.”
Nghe thấy lời này, Yến Hàng tức giận cười lớn, cao giọng lên chửi bới: “Anh ba, em thật muốn gọi anh là một tiểu nhân đáng khinh.”
Phó Cảnh Thâm cười cười: “Một câu tiểu nhân đáng khinh này anh nhận.”
Anh nhìn thẳng vào Yến Hàng, ánh mắt sắc bén: “Những chuyện khác có thể thương lượng, nhưng cô ấy thì không thể.”
Yến Hàng biết rõ thủ đoạn của Phó Cảnh Thâm. Anh chính là muốn anh ta nhớ kỹ, muốn anh ta cả đời này dứt khoát cắt đứt nhớ nhung.
Phó Cảnh Thâm có tính chiếm hữu tuyệt đối với tất cả những gì thuộc về bản thân.
Yến Hàng cũng cầm ly rượu lên, một hơi uống sạch. Vừa uống vào, uống gấp đến mức sặc, mặt đỏ bừng.
Anh ta nheo mắt nhìn ly rượu. Cái này so với chai rượu nồng độ cồn thấp lúc này cũng không tệ, vừa uống vào thì từ cổ họng đến dạ dày như bị thiêu đốt.
Yến Hàng cuối cùng nhìn về phía bàn chơi bàn.
Dưới ánh đèn, người con gái dường như bốc được lá bài mình mong muốn, khẽ cong môi, khóe mắt cong cong lên.
Từng cái nhíu mày, từng nụ cười đều đẹp như tranh vẽ, giống như lần đầu tiên anh gặp cô.
“Bỏ đi.” Yến Hàng lắc đầu cười: “Trước đây em cũng lừa anh một lần, chúng ta coi như huề nhau, em tuyên bố chuyện này kết thúc tại đây, sau này vẫn là anh em tốt.”
Phó Cảnh Thâm gật đầu, đầu ngón tay chạm vào ly rượu: “Còn muốn uống không?”
Yến Hàng: “Uống chứ!” Anh ta liếc nhìn Phó Cảnh Thâm, hung dữ nói: “Xem em có uống tới anh say ngã lăn quay hay không!”
Phó Cảnh Thâm rót rượu cho anh ta: “Vậy tôi sẽ liều mạng uống với quý ngài.”
Không biết vì sao từ khi Phó Cảnh Thâm đi, vận may của Quý Anh đột nhiên trở nên tồi tệ hơn, cô đã thua liên tiếp mấy ván rồi. Những con chip chất thành chồng cao ban đầu cũng lặng lẽ biến mất.
Sau khi đau lòng đưa con chip cuối cùng cho Giang Thành, Quý Anh gục đầu xuống hệt như quả cà tím bị dập.
Thấy vậy Giang Thành dở khóc dở cười, thật không nỡ nhận lấy con chip của cô.
Hứa Châu giơ hai tay lên cười, hướng về phía Phó Cảnh Thâm kêu lớn: “Anh ba, chị dâu đã thua sạch rồi, cậu còn không mau đến thanh toán đi.”
Những cô gái bên cạnh cũng che miệng cười cười, Quý Anh tự khép mình lại, đầu ngón tay trắng nõn đan vào nhau.
Trên sô pha, Yến Hàng hai má ửng hồng, anh ôm lấy bình rượu uống say đến bất tỉnh. Phó Cảnh Thâm kéo người nằm lên sô pha, tự mình bước đến bàn chơi bài.
Lúc người đàn ông đi qua, Quý Anh chỉ có thể nhìn thấy đổi mắt sâu thâm thúy của anh, không biết anh đã uống bao nhiêu rượu rồi.
Ngay lập tức, một mùi rượu trong trẻo từ phía sau bao trùm lấy Quý Anh, mùi hương này còn nồng hơn cả linh sam xộc vào mũi.
Hơi thở của Quý Anh đột nhiên dồn dập. Bởi vì cô cảm thấy bàn tay xương khớp rõ ràng của Phó Cảnh Thâm đang ôm lấy eo cô từ phía sau.
Cô buộc bản thân phải bình tĩnh không động đậy, nhưng trái tim của cô lại đập loạn lên không thể kiểm soát được.
Hơi thở của Phó Cảnh Thâm hơi nặng nề một chút, nhưng phát âm của anh vẫn rõ ràng như cũ. Giọng nói anh chứa ý cười: “Làm sao lại thua hết rồi?”
Quý Anh cắn môi không phục: “Rõ ràng là do vận may không tốt.”
Phó Cảnh Thâm cong môi, vuốt mái tóc xõa xuống của cô: “Ừm, chắc chắn là do vận may không tốt.”
Khóe miệng Giang Thành và Hứa Châu giật giật.
Phó Cảnh Thâm mở miệng hỏi: “Thua bao nhiêu?”
Nghe vậy, Giang Thành đắc ý lắc lắc mấy con chip với Phó Cảnh Thâm: “Cậu tự mình xem đi.”
“Tiếp tục đi.” Phó Cảnh Thâm thờ ơ nói: “Thua bao nhiêu cứ ghi vào sổ tôi.”
Trong lúc nói chuyện, một ván bài mới lại bắt đầu.
Khuôn mặt vừa nhỏ vừa dài của Quý Anh liền căng lên, tập trung tinh thần, chuyên chú vào ván bài trước mặt.
Một ván rồi lại một ván, Quý Anh càng chơi càng hăng, cuối cùng chỉ có một mình nhà cô thua cuộc.
Trước mặt Hứa Châu, Giang Thành, thậm chí những cô gái mà họ mang đến chất đầy con chip.
“Để tôi tính nha.” Giang Thành cười híp mắt đến số chip, tặc lưỡi hai lần: “Anh ba, toàn bộ đều ghi cho cậu rồi nha.”
Quý Anh nhìn chồng chip, hơi mấp máy môi, lờ mờ nhìn về phía Phó Cảnh Thâm.
Hứa Châu nghịch bật lửa, sự vui sướng trong ánh mắt nhanh chóng hiện ra: “Năm nay anh ba thắng chúng ta bao nhiêu, chị dâu đều trả lại toàn bộ rồi.”
Quý Anh xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.
Cồn bắt đầu ngấm vào, ánh mắt Phó Cảnh Thâm đã hơi say. Không thèm để ý cái gì, chỉ cúi đầu hỏi Quý Anh: “Còn chơi nữa không?”
Quý Anh ra sức lắc đầu: “Không chơi nữa.”
“Không muốn gỡ lại à?”
“Em không gỡ được đâu.” Lông mi dài của Quý Anh cụp xuống, giọng nói tràn đầy buồn bực. Tại sao cô cứ luôn thua chứ?
Phó Cảnh Thâm ôm cô từ phía sau, hỏi nhỏ: “Anh cùng em gỡ lại, được không?”
Quý Anh đột nhiên che miệng, ngáp một cái, trong ánh mắt vì buồn ngủ mà có một tầng nước mỏng: “Anh ba, mấy giờ rồi?”
Phó Cảnh Thâm liếc nhìn đồng hồ: “10 giờ.”
“Hả.” Quý Anh hoảng sợ: “Đã trễ vậy rồi sao? Em phải về nhà ngủ đây.”
Lời vừa nói xong, xung quanh truyền đến vài tiếng cười.
Những người trên bàn chơi bàn bình thường đã quen với cuộc sống về đêm, đột nhiên nghe thấy câu “10 giờ về nhà ngủ” đều bị làm cho thích thú, Hứa Châu thậm chí cười đến không thể ngồi thẳng dậy.
Phó Cảnh Thâm nhướng mi, liếc qua phía họ, mọi người ngay lập tức im lặng.
Anh kéo tay Quý Anh đứng dậy: “Anh đưa em về nhà.”
Quý Anh gật gật đầu.
Phó Cảnh Thâm chào hỏi chào hỏi Giang Thành và Hứa Châu, lại liếc nhìn về phía Yến Hàng đang ngủ như hôn mê bất tỉnh trên sô pha, xoay người kéo Quý Anh rời đi.
Cánh cửa phòng bao trước mặt đóng lại.
Hứa Châu kìm nén cơn nghiện thuốc lá cả một đêm thấy người vừa rời đi đã lập tức lấy một điếu đặt lên môi châm lửa, trong làn khói thuốc nghĩ đến Phó Cảnh Thâm, lắc lắc đầu thở dài nói: “Anh ba của chúng ta thật sự đã lọt hố tình rồi nha.”
Giang Thành cắn điếu thuốc cười: “Còn lọt nặng nữa là đằng khác, nếu không vì để Yến Hàng chết tâm, tôi nghĩ cậu ấy cũng không cam lòng dẫn người đến đây đâu.”
Hai người cùng nhìn về phía Yến Hàng đang ngủ mê mệt trên sô pha, ánh mắt hiện lên sự thương hại.
“Anh ba cũng thật là tàn nhẫn nha.”
“Yến Hàng, cái con người oan ức đầy mình này.”
Quý Anh được Phó Cảnh Thâm dắt đi, từ cửa câu lạc bộ đi ra rồi ngồi vào ghế sau của xe.
Khoang xe nhỏ hẹp lại đóng kín cửa, Quý Anh ngồi lên xe liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc bao phủ khắp nơi.
“Anh ba” Quý Anh cau cau mày: “Anh rốt cuộc… Đã uống bao nhiêu thế?”
Phó Cảnh Thâm chống khủy tay lên cửa sổ xe, trong ánh sáng mờ mờ của màn đêm, lông mày anh đậm, đường quai hàm thanh tú, anh nhìn thẳng vào cô.
Bị anh nhìn như vậy, từ tận đáy lòng Quý Anh dâng lên một cảm giác nóng ran.
“Một nửa của nửa lít.” Phó Cảnh Thâm ước chừng nói.
Quý Anh không đồng ý nói: “Sao lại uống nhiều như vậy chứ.”
Phó Cảnh Thâm hờ hững cụp mắt xuống: “Anh không sao.”
“Chỉ có Yến Hàng uống say rồi.”
Nói đến Yến Hàng, Quý Anh có chút áy náy: “Nếu không lần sau anh giúp em gửi lời xin lỗi đến Yến Hàng đi? Em không có cố ý lừa anh ấy.”
“Chuyện này anh đã giải quyết rồi.”
Trong mắt Phó Cảnh Thâm hiện lên một tia u ám, anh hời hợt nói: “Sau này hai người không còn liên quan gì nữa.”
Quý Anh sửng sốt một chút, sau đó chậm chạm gật đầu: “…Ừm”
Nhất thời không có ai nói gì nữa, chiếc xe tiếp tục bon bon chạy trên đường.
Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên lặng.
Quý Anh ngước mắt nhìn sang, thấy Phó Cảnh Thâm cầm điện thoại lên. Không biết là ai gọi đến mà sắc mặt người đàn ông trong tích tắc liền thay đổi.
Sau đó, Phó Cảnh Thâm nghe máy, giọng nói nhẹ nhàng: “Mẹ.”
Quý Anh chớp chớp mắt, hóa ra là mẹ Phó Cảnh Thâm à? Là người mẹ có gia đình giàu có huyền thoại ở Thành phố Cảng sao? Cuộc gọi đó thật sự là từ Tạ Lăng.
Phó Cảnh Thâm đoán rằng là do ông cụ cử người báo tin cho Tạ Lăng, vì vậy bà ta mới biết đến cuộc hôn nhân này.
Giọng điệu của Tạ Lăng vẫn đơn giản và thờ ơ như bình thường, hỏi mấy câu về tiến trình một cách máy móc.
Phó Cảnh Thâm chọn vài câu để trả lời.
Cuộc điện thoại của hai người diễn ra một cách máy móc cứng ngắc. Nói đến cuối cùng, Phó Cảnh Thâm không còn kiên nhẫn nữa: “Mẹ còn chuyện gì nữa không?”
Tạ Lăng “khụ” một tiếng, hỏi: “Đứa nhỏ nhà họ Quý như thế nào? Mẹ nghe nói tụi con cách nhau 6 tuổi, con bé vẫn còn nhỏ đúng không?”
“Thật ra ở Thành phố Cảng bên này cũng có rất nhiều nhà phù hợp…”
Phó Cảnh Thâm trực tiếp ngắt lời bà ta: “Nếu mẹ không còn chuyện gì nữa thì con cúp mắt đây.”
Tạ Lăng cũng không nói nhiều nữa, chỉ nói: “Cuối năm nay, mẹ có thể có thời gian quay về một chuyến.”
“Con biết rồi.” Nói xong, Phó Cảnh Thâm lập tức cúp điện thoại.
Quý Anh ngồi bên cạnh nhìn Phó Cảnh Thâm từ đầu đến cuối, đương nhiên không bỏ sót bất kì cái nhăn mày nào của anh.
Trong ấn tượng của Quý Anh, Phó Cảnh Thâm từ trước đến nay chưa bao giờ để lộ ra bất kì cảm xúc tiêu cực nào. Nhưng lúc nãy, có thể do xúc tác của rượu, cô cảm thấy sự kìm nén của người đàn ông, giống như một dòng chảy luẩn quẩn dưới biển sâu.
“Anh ba.” Quý Anh tiến lại gần Phó Cảnh Thâm, ngẩng mặt hỏi: “Sao vậy anh?”
Phó Cảnh Thâm cụp mắt xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào gương mặt trắng như sứ của cô, ngay giờ phút này, đôi mắt trong veo như chỉ có anh vậy.
Một sự thôi thúc muốn nắm bắt một thứ gì đó đột ngột dâng lên.
Một giây sau.
Anh đưa tay ra, dưới vẻ mặt kinh ngạc của Quý Anh, anh dễ dàng kéo cô vào lòng, bàn tay to lớn với xương khớp rõ ràng mạnh mẽ giữ chặt sau eo của cô.
Dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, hỏi.
“Ôm anh một cái? Nhé?”