Lâm Dương là đàn em của Từ Hoằng Nghị khi học đại học y, sau khi tốt nghiệp thì hai người lại vào làm chung một bệnh viện, từ bạn học thành đồng nghiệp. Số lần gặp mặt nhau càng nhiều thì càng trở nên thân thiết. Lâm Dương là một người đơn thuần, không hiểu được những trò đấu đá ngầm hay a dua nịnh hót. Cậu có thể sống an ổn ở bệnh viện ngoại trừ năng lực phẫu thuật tốt còn nhờ có Từ Hoằng Nghị bảo vệ.
Từ Hoằng Nghị luôn nghĩ rằng cái xã hội bây giờ gần như không còn ai trong sạch, người sạch sẽ thuần khiết như Lâm Dương gần như đã tuyệt chủng. Trên người cậu có một thứ mà anh đang khuyết thiếu, vì thế anh luôn bảo vệ cậu chính là muốn giữ cho phần tính cách tinh thuần kia không bị vấy bẩn.
Hai người tuy rằng luôn ở cạnh nhau nhưng Từ Hoằng Nghị đối với Lâm Dương chỉ luôn là tình bạn. Dần dần anh nhận ra tình cảm Lâm Dương dành cho anh không đơn thuần như vậy. Lâm Dương là một người không bao giờ giấu được chuyện gì, hỉ nộ ái ố gì đều viết hết lên mặt, chỉ cần nhìn là hiểu ngay. Từ Hoằng Nghị yêu thầm Mạch Tử bao nhiêu năm, anh hiểu cảm giác yêu một người là như thế nào thì đương nhiên có thể dễ dàng nhận ra qua các hành động của Lâm Dương.
Không biết Lâm Dương có biết là anh đã biết rồi hay không mà cậu ấy vẫn luôn luôn không bao giờ vượt qua lằn ranh cuối cùng, vì vậy nên Từ Hoằng Nghị cũng giả ngu không nói gì hết. Hai người cứ như vậy mà vẫn duy trì quan hệ như xưa.
Lâm Dương thấy Từ Hoằng Nghị đứng yên không nhúc nhích bèn nhắc nhở: “Học trưởng, cháo nguội mất, nhanh đi rửa mặt rồi ăn.” Từ Hoằng Nghị ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lâm Dương đang cười xán lạn với mình. Lâm Dương là kiểu mặt búp bê, khi mỉm cười thì khóe miệng có hai cái lúm đồng tiền đáng yêu. Có lẽ là vì đêm qua rượu còn chưa tan hết, Từ Hoằng Nghị cảm thấy hoa mắt, một loại cảm xúc kỳ quái từ từ nảy sinh tận đáy lòng.
Từ Hoằng Nghị gần như chạy trốn mà lao vào toilet, mở vòi nước hất nước lên mặt nhằm dập tắt đi loại cảm giác kỳ lạ kia.
Rửa mặt xong ra khỏi toilet, Lâm Dương đã ngồi trước bàn đợi anh. Thấy anh đi đến, Lâm Dương vội múc một chén cháo đưa qua: “Độ ấm vừa đủ, anh mau ăn đi!”
Tối hôm qua chưa ăn cơm lại uống nhiều rượu vì thế mà dạ dày sáng nay rất khó chịu. Từ Hoằng Nghị chẳng có khẩu vị gì, nhưng chén cháo gà vàng nhạt phát ra mùi hương ngào ngạt kích thích cơn thèm ăn của anh. Cháo nấu rất thanh đạm, không hề cho nguyên liệu nào khác, không đặc cũng không loãng, nấu vừa chín, ăn vào miệng thật mềm mượt, hương gạo thơm nháy mắt ngập tràn bên trong khoang miệng. Cháo ấm giúp cho dạ dày thoải mái không nói nên lời.
“Học trưởng, sao hôm qua anh lại uống nhiều rượu thế?”
Tay cầm thìa của Từ Hoằng Nghị khẽ run, anh hỏi tránh đi: “Sao em lại biết anh ở đó?”
“Hôm qua anh say quá ngủ ở quán bar, họ không biết địa chỉ nhà anh bèn gọi điện cho em!”
Vẻ chật vật của mình bị Lâm Dương nhìn thấy khiến Từ Hoằng Nghị thoáng xấu hổ: “Lâm Dương, tối hôm qua phiền em rồi!”
Lâm Dương bật cười: “Học trưởng, anh em mình còn khách sáo cái gì!”
Múc một miếng cháo, Lâm Dương do dự một chút vẫn mở miệng hỏi: “Học trưởng, tối hôm qua có phải vì tâm trạng anh không được vui mà đi uống rượu không?” Từ Hoằng Nghị giật giật khóe môi: “Không! Anh chỉ đi thư giãn một chút!”
Quả nhiên là anh ấy không muốn cho mình biết, nụ cười trên mặt Lâm Dương thoáng héo đi. Suốt cả đêm hôm qua, trong cơn say anh ấy chỉ liên tục gọi một cái tên – Mạch Tử.
Lâm Dương biết Từ Hoằng Nghị yêu Mạch Tử. Mạch Tử thỉnh thoảng vẫn mang con của cậu đến bệnh viện xem bệnh, Lâm Dương đã từng gặp qua mấy lần. Người con trai đó trông rất thanh tú, có một đôi mắt đen lấp lánh như hai viên đá quý, tuy không phải là tuyệt sắc mỹ nhân nhưng vẫn đủ để lưu lại ấn tượng với người khác.
Lâm Dương âm thầm quan sát phát hiện Từ Hoằng Nghị chỉ đối với Mạch Tử thì gương mặt luôn cương nghị mới hiện ra vẻ ôn nhu. Anh cũng rất tốt với Lâm Dương, nhưng cảm giác không giống nhau, anh sẽ không bao giờ cười với cậu như vậy, càng sẽ không nhìn cậu bằng ánh mắt chăm chú đó.
Tuy cậu rất thích Từ Hoằng Nghị, nhưng Lâm Dương vẫn lựa chọn cất giấu phần tình cảm này tại nơi sâu nhất trong tim mà không dám thổ lộ. Cậu biết rất rõ rằng nếu thổ lộ sẽ bị cự tuyệt, đến khi đó thì e là tư cách để ở bên cạnh anh cũng không còn. So với việc không được nhìn thấy anh, không được ở bên anh, chút đau xót khi yêu thầm thì có đáng gì.
Nhưng qua tối hôm qua, Lâm Dương đã biết Từ Hoằng Nghị cũng đau khổ không khác gì mình, cảm giác muốn mà không có được, cậu hiểu hơn ai hết. Từ Hoằng Nghị luôn khoác lên vẻ ngoài cứng rắn cương nghị cũng sẽ có biểu cảm đau đớn và cô đơn như thế. Yếu ớt đến mức cậu muốn ôm lấy anh, cho anh hơi ấm.
Lâm Dương cho rằng cậu cần phải hiểu về Từ Hoằng Nghị nhiều hơn, cậu cảm thấy rằng khi hai người càng hiểu rõ về nhau thì khoảng cách giữa anh và cậu mới được thu hẹp.
Chính vì thế Lâm Dương không từ bỏ ý định mà tiếp tục hỏi: “Học trưởng, có phải vì Mạch Tử mà anh mới uống say không?”
Hôm nay Lâm Dương thật là lạ! Một người luôn bình tĩnh, ôn hòa nay lại đầy kiên quyết. Từ Hoằng Nghị hơi cau mày: “Không liên quan gì đến cậu ấy! Mau ăn đi, lát nữa còn phải đến bệnh viện!”
Thấy Từ Hoằng Nghị không muốn nói gì nữa nên Lâm Dương không hỏi tiếp. Cậu cúi đầu máy móc ăn cháo. Cháo thơm ngọt sao vào miệng lại có vị đắng.
Hai người đều ôm tâm sự trong lòng, cứ thế mà ăn xong bữa sáng.
Từ Hoằng Nghị luôn nghĩ rằng cái xã hội bây giờ gần như không còn ai trong sạch, người sạch sẽ thuần khiết như Lâm Dương gần như đã tuyệt chủng. Trên người cậu có một thứ mà anh đang khuyết thiếu, vì thế anh luôn bảo vệ cậu chính là muốn giữ cho phần tính cách tinh thuần kia không bị vấy bẩn.
Hai người tuy rằng luôn ở cạnh nhau nhưng Từ Hoằng Nghị đối với Lâm Dương chỉ luôn là tình bạn. Dần dần anh nhận ra tình cảm Lâm Dương dành cho anh không đơn thuần như vậy. Lâm Dương là một người không bao giờ giấu được chuyện gì, hỉ nộ ái ố gì đều viết hết lên mặt, chỉ cần nhìn là hiểu ngay. Từ Hoằng Nghị yêu thầm Mạch Tử bao nhiêu năm, anh hiểu cảm giác yêu một người là như thế nào thì đương nhiên có thể dễ dàng nhận ra qua các hành động của Lâm Dương.
Không biết Lâm Dương có biết là anh đã biết rồi hay không mà cậu ấy vẫn luôn luôn không bao giờ vượt qua lằn ranh cuối cùng, vì vậy nên Từ Hoằng Nghị cũng giả ngu không nói gì hết. Hai người cứ như vậy mà vẫn duy trì quan hệ như xưa.
Lâm Dương thấy Từ Hoằng Nghị đứng yên không nhúc nhích bèn nhắc nhở: “Học trưởng, cháo nguội mất, nhanh đi rửa mặt rồi ăn.” Từ Hoằng Nghị ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lâm Dương đang cười xán lạn với mình. Lâm Dương là kiểu mặt búp bê, khi mỉm cười thì khóe miệng có hai cái lúm đồng tiền đáng yêu. Có lẽ là vì đêm qua rượu còn chưa tan hết, Từ Hoằng Nghị cảm thấy hoa mắt, một loại cảm xúc kỳ quái từ từ nảy sinh tận đáy lòng.
Từ Hoằng Nghị gần như chạy trốn mà lao vào toilet, mở vòi nước hất nước lên mặt nhằm dập tắt đi loại cảm giác kỳ lạ kia.
Rửa mặt xong ra khỏi toilet, Lâm Dương đã ngồi trước bàn đợi anh. Thấy anh đi đến, Lâm Dương vội múc một chén cháo đưa qua: “Độ ấm vừa đủ, anh mau ăn đi!”
Tối hôm qua chưa ăn cơm lại uống nhiều rượu vì thế mà dạ dày sáng nay rất khó chịu. Từ Hoằng Nghị chẳng có khẩu vị gì, nhưng chén cháo gà vàng nhạt phát ra mùi hương ngào ngạt kích thích cơn thèm ăn của anh. Cháo nấu rất thanh đạm, không hề cho nguyên liệu nào khác, không đặc cũng không loãng, nấu vừa chín, ăn vào miệng thật mềm mượt, hương gạo thơm nháy mắt ngập tràn bên trong khoang miệng. Cháo ấm giúp cho dạ dày thoải mái không nói nên lời.
“Học trưởng, sao hôm qua anh lại uống nhiều rượu thế?”
Tay cầm thìa của Từ Hoằng Nghị khẽ run, anh hỏi tránh đi: “Sao em lại biết anh ở đó?”
“Hôm qua anh say quá ngủ ở quán bar, họ không biết địa chỉ nhà anh bèn gọi điện cho em!”
Vẻ chật vật của mình bị Lâm Dương nhìn thấy khiến Từ Hoằng Nghị thoáng xấu hổ: “Lâm Dương, tối hôm qua phiền em rồi!”
Lâm Dương bật cười: “Học trưởng, anh em mình còn khách sáo cái gì!”
Múc một miếng cháo, Lâm Dương do dự một chút vẫn mở miệng hỏi: “Học trưởng, tối hôm qua có phải vì tâm trạng anh không được vui mà đi uống rượu không?” Từ Hoằng Nghị giật giật khóe môi: “Không! Anh chỉ đi thư giãn một chút!”
Quả nhiên là anh ấy không muốn cho mình biết, nụ cười trên mặt Lâm Dương thoáng héo đi. Suốt cả đêm hôm qua, trong cơn say anh ấy chỉ liên tục gọi một cái tên – Mạch Tử.
Lâm Dương biết Từ Hoằng Nghị yêu Mạch Tử. Mạch Tử thỉnh thoảng vẫn mang con của cậu đến bệnh viện xem bệnh, Lâm Dương đã từng gặp qua mấy lần. Người con trai đó trông rất thanh tú, có một đôi mắt đen lấp lánh như hai viên đá quý, tuy không phải là tuyệt sắc mỹ nhân nhưng vẫn đủ để lưu lại ấn tượng với người khác.
Lâm Dương âm thầm quan sát phát hiện Từ Hoằng Nghị chỉ đối với Mạch Tử thì gương mặt luôn cương nghị mới hiện ra vẻ ôn nhu. Anh cũng rất tốt với Lâm Dương, nhưng cảm giác không giống nhau, anh sẽ không bao giờ cười với cậu như vậy, càng sẽ không nhìn cậu bằng ánh mắt chăm chú đó.
Tuy cậu rất thích Từ Hoằng Nghị, nhưng Lâm Dương vẫn lựa chọn cất giấu phần tình cảm này tại nơi sâu nhất trong tim mà không dám thổ lộ. Cậu biết rất rõ rằng nếu thổ lộ sẽ bị cự tuyệt, đến khi đó thì e là tư cách để ở bên cạnh anh cũng không còn. So với việc không được nhìn thấy anh, không được ở bên anh, chút đau xót khi yêu thầm thì có đáng gì.
Nhưng qua tối hôm qua, Lâm Dương đã biết Từ Hoằng Nghị cũng đau khổ không khác gì mình, cảm giác muốn mà không có được, cậu hiểu hơn ai hết. Từ Hoằng Nghị luôn khoác lên vẻ ngoài cứng rắn cương nghị cũng sẽ có biểu cảm đau đớn và cô đơn như thế. Yếu ớt đến mức cậu muốn ôm lấy anh, cho anh hơi ấm.
Lâm Dương cho rằng cậu cần phải hiểu về Từ Hoằng Nghị nhiều hơn, cậu cảm thấy rằng khi hai người càng hiểu rõ về nhau thì khoảng cách giữa anh và cậu mới được thu hẹp.
Chính vì thế Lâm Dương không từ bỏ ý định mà tiếp tục hỏi: “Học trưởng, có phải vì Mạch Tử mà anh mới uống say không?”
Hôm nay Lâm Dương thật là lạ! Một người luôn bình tĩnh, ôn hòa nay lại đầy kiên quyết. Từ Hoằng Nghị hơi cau mày: “Không liên quan gì đến cậu ấy! Mau ăn đi, lát nữa còn phải đến bệnh viện!”
Thấy Từ Hoằng Nghị không muốn nói gì nữa nên Lâm Dương không hỏi tiếp. Cậu cúi đầu máy móc ăn cháo. Cháo thơm ngọt sao vào miệng lại có vị đắng.
Hai người đều ôm tâm sự trong lòng, cứ thế mà ăn xong bữa sáng.