Diệp Tử Phàm nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm, xem như hắn đã triệt để hiểu được, hóa ra thôn của Mạch Tử toàn là gay. Khó trách Mạch Bảo từ nhỏ đã thể hiện ra tiềm chất cong vẹo, từ nhỏ đã sống trong cảnh kích tình như thế thì sao có thể có quan niệm về tình yêu chính xác.
Diệp Tử Phàm có hơi bối rối, tuy rằng hắn là gay, không cảm thấy gay có gì không tốt. Nhưng từ sau khi gặp được Mạch Bảo, Diệp Tử Phàm đột nhiên cảm giác như mình có một đứa con huyết mạch tương liên, nhân sinh lúc này mới xem như hoàn chỉnh. Có lẽ là do yêu ai yêu cả đường đi, mặc dù biết rõ Mạch Bảo là kết quả của việc Mạch Tử phản bội mình nhưng vẫn không nhịn được mà muốn yêu thương bé, muốn đem hết thảy những gì tốt đẹp nhất thế gian đến cho bé.
Thôi thì khuyết điểm cả đời này của mình không thể bỏ được, cứ dùng cốt nhục thân tình của người mình yêu để lấp đầy đi.
Bởi vì Diệp Tử Phàm đã nếm qua hết thảy nên hắn mới không hy vọng Mạch Bảo bước chân vào giới này. Tuy bây giờ Mạch Bảo còn nhỏ, nói những điều này có hơi sớm, nhưng không phải trẻ con vào tuổi này đã có nhận thức riêng, nếu như nó thực sự đi trên con đường vòng đó thì sau này có muốn nắn thẳng lại e là rất khó khăn.
Diệp Tử Phàm nghĩ bụng việc cải tạo lại thế giới quan về tình yêu cho Mạch Bảo chính là vấn đề đại sự cấp bách, vừa quay đầu qua thì phát hiện Mạch Bảo đang ôm gối gấu con mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Nhiệt huyết đang dâng trào cuồn cuộn nháy mắt tụt xuống âm, Diệp Tử Phàm bất đắc dĩ ôm Mạch Bảo đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng thả bé lên giường, đắp chăn cho bé rồi mới rón rén đi ra đóng cửa lại.
Khi đi ngang qua phòng ngủ của Mạch Tử thì thấy Mạch Tử đang cầm một quyển tạp chí dựa vào đầu giường, ánh mắt thất thần không biết đang nhìn cái gì, Diệp Tử Phàm khẽ thở dài gõ nhẹ lên cửa.
“Mạch Tử, Mạch Bảo ngủ trong phòng của nó rồi, em nghỉ ngơi sớm đi!”
Mạch Tử hồi hồn ngạc nhiên hỏi: “Đứa nhỏ này sao lại không vào đây ngủ?” “Không sao, anh ngủ ngoài sô pha cũng được. Mắt em nổi quầng thâm rồi, nhất định là mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, Mạch Bảo ngủ không ngoan, sẽ ảnh hưởng đến em. Đừng nghĩ nhiều quá, cứ ngủ ngon đi.”
Diệp Tử Phàm nói dứt lời liền giúp Mạch Tử đóng cửa phòng, sau đó tắt đèn phòng khách rồi lại trở lại sô pha nằm xuống.
Diệp Tử Phàm dùng cái tay lành lặn gối lên sau đầu, mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà tối đen. Bóng tối trong phòng như hố đen vô tận kéo Diệp Tử Phàm về quá khứ.
Vì dự tiệc mà về muộn, trên con đường nhỏ yên tĩnh tình cờ gặp được màn kịch còn cũ rích hơn cả phim truyền hình nhiều tập trên TV. Diệp Tử Phàm vốn chẳng ưa can thiệp vào việc của người khác vì sao lại đi cứu thiếu niên kia, hắn đã không nhớ nổi nguyên nhân nữa. Có lẽ là vì quá nhàm chán, có lẽ là vì muốn kiểm tra thử mị lực của bản thân mình.
Dù sao thì Diệp Tử Phàm vẫn đi qua, thoải mái bắt lấy con mồi kia. Chỉ cần Diệp Tử Phàm bỏ ra một chút thủ đoạn nho nhỏ là thiếu niên kia đã chìm trong tấm lưới tình yêu do hắn tỷ mỉ dệt nên đến mức mất khống chế. Mà, bản thân Diệp Tử Phàm trong khi đang hưởng thụ khối thân thể thanh xuân mê người kia thì cũng bất tri bất giác chìm sâu vào bên trong không thể khống chế nổi.
Khi ý thức được việc này, Diệp Tử Phàm luôn tự xưng không để cho ai có thể níu kéo được tình cảm của mình nhất thời hoảng sợ, chính vì thế nên mới lạnh nhạt với người nọ, tìm một kẻ thế thân đến để hung hăng làm tổn thương người ta. Lúc đó, Diệp Tử Phàm mới chợt nhận ra, khiến cho người đó tổn thương thì đồng thời bản thân mình cũng tổn thương, người đó đau thì tim hắn càng đau hơn.
Mãi sau đó, Diệp Tử Phàm mới hiểu được tình yêu của mình dành cho người kia đã bất tri bất giác vượt qua cả kiêu ngạo tự tôn của bản thân, bản thân hắn đã thua không còn một manh giáp. Hắn thua mất trái tim, thua mất cả người mà hắn yêu thương nhất.
Năm năm qua, Diệp Tử Phàm không ngừng đắm chìm trong mỹ sắc, hoang đường muốn dùng mỹ sắc, dùng cuộc sống xa hoa lãng phí vô độ mà vùi lấp đi đôi mắt ngây thơ trong sáng như nước ở sâu trong tim.
Thế nhưng chung quy Diệp Tử Phàm chỉ lừa mình dối người, mất một thời gian dài trốn tránh không có kết quả, cuối cùng Diệp Tử Phàm mới nhận ra thứ mà mình khao khát nhất là gì. Mà Diệp Tử Phàm là người đã muốn gì thì sẽ trăm phương nghìn kế, thậm chí dùng đến cả việc cưỡng đoạt để nắm chặt thứ mà mình muốn có ở trong tay. Nếu như Mạch Tử là người mà Diệp Tử Phàm đã chọn thì há hắn có thể buông tay nhẹ nhàng như thế?
Trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm chợt lóe lên một tia sáng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười cực kỳ tà mị.
“Anh nói thật hả?” Lục Thất mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Diệp Tử Phàm ngồi đối diện, trên mặt là vẻ không thể tin nổi.
Diệp Tử Phàm tà tà dựa vào quầy bar, lắc nhẹ cái ly trong tay làm cho chất lỏng màu hổ phách bên trong sóng sánh, nhếch môi mỉm cười gật đầu.
“Anh thật sự làm thế?” Lục Thất không chết tâm hỏi lại một lần nữa. Đến khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh lại gật đầu khẳng định, miệng của Lục Thất há hốc ra mãi vẫn không khép lại được.
Lục Thất xoay vài vòng quanh Diệp Tử Phàm, dùng ánh mắt cực kỳ kinh dị mà nhìn hắn. “Này, anh là Diệp Tử Phàm thật đấy à? Sao tôi nghi anh là sinh vật ngoài hành tinh đội lốt Diệp Tử Phàm nhỉ?”
Lục Thất dứt lời thì giả vờ xông lên giơ tay định kéo xuống mặt nạ của người bên cạnh để xem thử rốt cục bên trong là thần thánh phương nào.
Khi bàn tay chỉ cách Diệp Tử Phàm vài phân, liền bị hắn tỏ ra chán ghét mà hất bay. Diệp Tử Phàm lạnh lùng phun ra hai chữ: “Nhàm chán!”
Lục Thất ngượng ngùng rút tay về: “Ai bảo hành động của anh đã hoàn toàn vượt quá phạm vi có thể tiếp nhận của tôi. Ai chẳng biết Diệp tổng tài nhà anh xem tình nhân như quần áo, ai muốn đụng đến quần áo của anh thì anh liền chặt tay kẻ đó!”
Diệp Tử Phàm nhướn mày nhìn Lục Thất, ánh mắt cực kỳ sắc bén khiến cho Lục Thất rụt cổ, cẩn thận xích qua một bên, nói thầm: “Không lẽ tôi nhầm à? Anh lúc nào chả ghét nhất bị kẻ khác nhúng chàm người của anh. Sao tự dưng giờ lại rộng lượng mà đẩy Tiểu Mạch Tử vào trong lòng của gã đàn ông khác?”
Diệp Tử Phàm tà tà nhìn Lục Thất: “Cái này gọi là lấy lùi làm tiến!”
“Lấy lùi làm tiến?! Cẩn thận lùi quá thì khỏi tiến được nữa đấy!”
“Từ trước đến giờ tôi chưa từng làm việc gì mà mình không nắm chắc. Mạch Tử hiện giờ rất kiêng kỵ tôi, nếu như tiếp tục theo đuổi không bỏ chỉ làm cho cậu ấy càng không ngừng tránh né. Chi bằng mượn cơ hội này để thúc đẩy cậu ấy, làm cho cậu ấy nhận ra ngoại trừ tôi không có ai có thể khiến cho cậu ấy động lòng!”
Lục Thất thấy Diệp Tử Phàm ăn không nói có, khinh thường bĩu môi: “Diệp tổng, không phải thằng em này đả kích anh nhưng mà Từ Hoằng Nghị kia tôi thấy hình như vượt trội hơn anh rất nhiều. Dựa vào cái gì mà anh dám khẳng định là Tiểu Mạch Tử sẽ không yêu anh ta?”
Diệp Tử Phàm cong môi cười: “Vì người cậu ấy yêu là tôi!”
Ý tự đắc rõ mồn một trong lời nói chọc ra tiểu ác ma trong lòng Lục Thất.
“Anh đừng có mà tự tin như thế, nội mấy cái việc tồi tệ trước kia anh từng làm với Tiểu Mạch Tử, nhét vào ***g heo đem đi dạo phố là còn nhẹ tay cho anh lắm rồi. Hơn nữa Từ Hoằng Nghị kia là trúc mã trúc mã với Mạch Tử, tình cảm thâm sâu hơn hai mươi năm lẽ nào không đánh bại lại được hai năm ngắn ngủi ở bên nhau của hai người?”
Thành công châm lên lửa giận của người bên cạnh, Lục Thất cực kỳ sảng khoái. Từ trước đến giờ luôn bị Diệp Tử Phàm áp bức, lần này đã tìm được cơ hội báo thù rửa hận. Tuy nói được có hai ba câu không có nhiều tác dụng mấy nhưng có thể chọc cho Diệp tổng tài cao cao tại thượng khó sống một chút thì coi như cũng tốt lắm rồi.
Lửa giận trong mắt Diệp Tử Phàm chỉ như sao băng chợt lóe qua, nhanh chóng biến mất. Diệp Tử Phàm chống cằm nhìn Lục Thất bên cạnh, trong ánh mắt nổi lên một tia sáng kỳ dị.
Lục Thất bị Diệp Tử Phàm nhìn chằm chằm đến không thoải mái, thậm chí sống lưng cảm thấy lành lạnh, đành cười khan vài tiếng: “Anh… anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Diệp Tử Phàm thu ánh mắt lại, thản nhiên nói: “Lục Thất, có vài việc không nên nói lung tung, cũng như có những thứ không nên ăn bậy!”
Lục Thất khẽ rùng mình, thầm kêu không ổn. Khó trách nãy giờ cả người đổ mồ hôi, thân thể lại mềm nhũn, bản thân mình thế mà lại không đề phòng Diệp Tử Phàm.
Lục Thất mặt lúc trắng lúc xanh, nghiến răng gầm nhẹ với Diệp Tử Phàm: “Diệp Tử Phàm, anh… anh dám bỏ thuốc tôi?”
Diệp Tử Phàm tỏ ra vô tội, vỗ nhẹ vai Lục Thất: “Người anh em, đừng nói khó nghe như vậy, đây là loại thuốc mới còn chưa được công khai bán trên thị trường, dù có nhiều tiền cũng mua không được. Anh đây phải dùng trăm phương nghìn kế mới kiếm được để cho chú em dùng thử trước.”
Lục Thất cố nén ngọn lửa đang lan dần ra khắp thân thể, cắn răng trừng Diệp Tử Phàm: “Tôi khinh! Bởi thế tôi mới thấy lạ là sao anh lại hảo tâm mời tôi đi uống rượu, thì ra là muốn đem tôi ra thử thuốc! Chỉ trách tôi quá bất cẩn, không cẩn thận rơi vào tay anh!”
Hai mắt Lục Thất nhắm lại, bộ dáng bi tráng sẵn sàng hy sinh: “Đến đi! Bất quá Diệp tổng làm ơn dịu dàng một chút, người ta là lần đầu tiên!”
Diệp Tử Phàm vừa nhấp một ngụm rượu liền mắc nghẹn liếc qua, Lục Thất chớp chớp đôi mắt nhỏ nhìn Diệp Tử Phàm đầy đắc ý. Diệp Tử Phàm không chút do dự đem rượu trong miệng phun thẳng lên mặt Lục Thất, lấy khăn tay lau đi vết rượu dính trên môi, nhìn Lục Thất chật vật trước mặt, tỏ ra rất chán ghét.
“Lục Thất, cậu suy nghĩ nhiều quá đấy! Tôi đây không có hứng với cậu!”
Lục Thất cũng chẳng buồn giữ thể diện lau đi vết rượu trên mặt, ai oán nhìn Diệp Tử Phàm: “Anh Diệp à, anh thật xúc phạm em! Không lẽ anh không biết rằng em vẫn luôn yêu anh sao?”
Diệp Tử Phàm khinh thường liếc Lục Thất, vung tay ném ra một thứ. Lục Thất theo bản năng bắt lấy, là một tấm thẻ khóa phòng, xấu hổ đá mắt với Diệp Tử Phàm: “Thấy ghét!”
Diệp Tử Phàm siết chặt nắm tay, cố nén nỗi xúc động muốn một quyền đánh bẹp cái mặt kia: “Xem ra lượng thuốc quá ít, cậu còn có thời gian ngồi đây mà cà rỡn với tôi!”
Thật ra thì Lục Thất đang rất khó chịu không thôi, nhưng nếu không tranh thủ cơ hội này mà chọc cho Diệp Tử Phàm ghê tởm thì sao có thể hả được cơn giận này.
Lục Thất nghiến răng cố nhịn, nở nụ cười quyến rũ: “Anh Diệp à, dù anh có muốn cùng em trải qua một đêm xuân thì cũng đừng dùng thủ đoạn như thế để đùa giỡn em chứ?!”
Diệp Tử Phàm cười lạnh một tiếng: “Lục Thất, cậu không muốn biết người đang ở trong căn phòng đó là ai à?”
“Ai?” Lục Thất theo bản năng hỏi.
Diệp Tử Phàm chậm rãi phun ra hai chữ, Lục Thất vừa nghe xong thì vèo một tiếng nhảy vọt từ trên ghế xuống. “Thật hay giả?”
Diệp Tử Phàm từ chối cho ý kiến cười cười: “Cậu nói xem?”
Lục Thất hiển nhiên đã đợi không kịp, kêu lên ngao ngao rồi lao vọt ra khỏi quán bar: “Đại ca, đại ân đại đức không lời nào cảm tạ hết được. Thằng em này nếu được như ý nguyện, sau này tuyệt đối để cho anh làm chủ, sai đâu đánh đó.” Vừa dứt lời thì người đã không còn thấy bóng dáng.
Diệp Tử Phàm cúi đầu nhìn chất lỏng màu hổ phách hơi sóng sánh trong ly, khóe miệng xẹt qua ý cười tinh quái…
Lâm Dương nhìn bảng hiệu đầy màu sắc không ngừng nhấp nháy trước mặt, không cách nào bước thêm được một bước.
Quán bar trước mặt giống như là một thế giới khác vậy, có nên đi vào không?
Nắm tay siết lại rồi lại thả ra, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, Lâm Dương nghiến răng một cái nhấc chân bước vào bên trong.
Cuộc sống sinh hoạt của Lâm Dương vốn rất đơn điệu, theo đúng khuôn phép tiêu chuẩn mà sống. Bình thường dù Lâm Dương có thời gian rảnh cũng chưa từng đến nơi như thế này để tiêu khiển, trong tư tưởng bảo thủ của Lâm Dương, Lâm Dương luôn cảm thấy rằng những ai đến nơi này đều là phường không đứng đắn.
Từ khi biết Từ Hoằng Nghị và Mạch Tử đang hẹn hò, tuy rằng ngoài mặt làm như không thèm để ý, nhưng bên trong trái tim tựa như bị đâm một nhát, chất lỏng đỏ tươi không ngừng trào ra. Kiên cường của bản thân cũng dần dần theo đó mà bị bào mòn.
Đột nhiên, cảm giác cô đơn tịch mịch bao trùm lấy toàn bộ thể xác và tinh thần, trái tim lạnh lẽo như băng. Chính vì thế, Lâm Dương thật sự rất muốn nếm thử cảm giác được yêu là như thế nào. Sau bao đêm dài mất ngủ, Lâm Dương quyết định sẽ thử trải nghiệm cuộc sống mới.
Lâm Dương theo phục vụ đi vào trong quán bar, dưới ánh đèn đủ màu sắc, người nào cũng trở nên dị thường yêu dã mị hoặc, xung quanh ai nấy đều tản ra nội tiết tố kích thích người khác.
Lầm Dương ngồi trên ghế hiếu kỳ nhìn bốn phía, nghe nói đây là gay bar nổi tiếng nhất thành phố Z, không ngờ ở đây có không ít người. Lâm Dương chặc lưỡi, khẽ than thầm, không ngờ trong xã hội này lại ẩn tàng nhiều đồng loại đến thế.
Nhàm chán uống một ly rượu, Lâm Dương kỳ thật là muốn đến đây để thử thời vận xem có thể bất ngờ gặp gỡ được đối tượng thích hợp để kết giao không. Thế nhưng ngồi lâu như vậy, tuy có không ít người đến gần nhưng không biết như thế nào mà trong đầu cứ không ngừng nhảy ra hình ảnh của người nọ, khiến cho Lâm Dương như bị ma xui quỷ khiến mà cự tuyệt ý định tiếp cận của tất cả mọi người.
Lâm Dương khẽ nhếch môi tự giễu, quả nhiên vẫn không thể được. Dù cho người kia không yêu mình thì trái tim này chung quy vẫn không thể tiếp nhận được bất kỳ ai.
Uống cạn ly rượu, Lâm Dương định tính tiền đi về thì chợt một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.
“Tiên sinh, tôi có thể ngồi ở đây được không?”
Diệp Tử Phàm có hơi bối rối, tuy rằng hắn là gay, không cảm thấy gay có gì không tốt. Nhưng từ sau khi gặp được Mạch Bảo, Diệp Tử Phàm đột nhiên cảm giác như mình có một đứa con huyết mạch tương liên, nhân sinh lúc này mới xem như hoàn chỉnh. Có lẽ là do yêu ai yêu cả đường đi, mặc dù biết rõ Mạch Bảo là kết quả của việc Mạch Tử phản bội mình nhưng vẫn không nhịn được mà muốn yêu thương bé, muốn đem hết thảy những gì tốt đẹp nhất thế gian đến cho bé.
Thôi thì khuyết điểm cả đời này của mình không thể bỏ được, cứ dùng cốt nhục thân tình của người mình yêu để lấp đầy đi.
Bởi vì Diệp Tử Phàm đã nếm qua hết thảy nên hắn mới không hy vọng Mạch Bảo bước chân vào giới này. Tuy bây giờ Mạch Bảo còn nhỏ, nói những điều này có hơi sớm, nhưng không phải trẻ con vào tuổi này đã có nhận thức riêng, nếu như nó thực sự đi trên con đường vòng đó thì sau này có muốn nắn thẳng lại e là rất khó khăn.
Diệp Tử Phàm nghĩ bụng việc cải tạo lại thế giới quan về tình yêu cho Mạch Bảo chính là vấn đề đại sự cấp bách, vừa quay đầu qua thì phát hiện Mạch Bảo đang ôm gối gấu con mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Nhiệt huyết đang dâng trào cuồn cuộn nháy mắt tụt xuống âm, Diệp Tử Phàm bất đắc dĩ ôm Mạch Bảo đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng thả bé lên giường, đắp chăn cho bé rồi mới rón rén đi ra đóng cửa lại.
Khi đi ngang qua phòng ngủ của Mạch Tử thì thấy Mạch Tử đang cầm một quyển tạp chí dựa vào đầu giường, ánh mắt thất thần không biết đang nhìn cái gì, Diệp Tử Phàm khẽ thở dài gõ nhẹ lên cửa.
“Mạch Tử, Mạch Bảo ngủ trong phòng của nó rồi, em nghỉ ngơi sớm đi!”
Mạch Tử hồi hồn ngạc nhiên hỏi: “Đứa nhỏ này sao lại không vào đây ngủ?” “Không sao, anh ngủ ngoài sô pha cũng được. Mắt em nổi quầng thâm rồi, nhất định là mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, Mạch Bảo ngủ không ngoan, sẽ ảnh hưởng đến em. Đừng nghĩ nhiều quá, cứ ngủ ngon đi.”
Diệp Tử Phàm nói dứt lời liền giúp Mạch Tử đóng cửa phòng, sau đó tắt đèn phòng khách rồi lại trở lại sô pha nằm xuống.
Diệp Tử Phàm dùng cái tay lành lặn gối lên sau đầu, mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà tối đen. Bóng tối trong phòng như hố đen vô tận kéo Diệp Tử Phàm về quá khứ.
Vì dự tiệc mà về muộn, trên con đường nhỏ yên tĩnh tình cờ gặp được màn kịch còn cũ rích hơn cả phim truyền hình nhiều tập trên TV. Diệp Tử Phàm vốn chẳng ưa can thiệp vào việc của người khác vì sao lại đi cứu thiếu niên kia, hắn đã không nhớ nổi nguyên nhân nữa. Có lẽ là vì quá nhàm chán, có lẽ là vì muốn kiểm tra thử mị lực của bản thân mình.
Dù sao thì Diệp Tử Phàm vẫn đi qua, thoải mái bắt lấy con mồi kia. Chỉ cần Diệp Tử Phàm bỏ ra một chút thủ đoạn nho nhỏ là thiếu niên kia đã chìm trong tấm lưới tình yêu do hắn tỷ mỉ dệt nên đến mức mất khống chế. Mà, bản thân Diệp Tử Phàm trong khi đang hưởng thụ khối thân thể thanh xuân mê người kia thì cũng bất tri bất giác chìm sâu vào bên trong không thể khống chế nổi.
Khi ý thức được việc này, Diệp Tử Phàm luôn tự xưng không để cho ai có thể níu kéo được tình cảm của mình nhất thời hoảng sợ, chính vì thế nên mới lạnh nhạt với người nọ, tìm một kẻ thế thân đến để hung hăng làm tổn thương người ta. Lúc đó, Diệp Tử Phàm mới chợt nhận ra, khiến cho người đó tổn thương thì đồng thời bản thân mình cũng tổn thương, người đó đau thì tim hắn càng đau hơn.
Mãi sau đó, Diệp Tử Phàm mới hiểu được tình yêu của mình dành cho người kia đã bất tri bất giác vượt qua cả kiêu ngạo tự tôn của bản thân, bản thân hắn đã thua không còn một manh giáp. Hắn thua mất trái tim, thua mất cả người mà hắn yêu thương nhất.
Năm năm qua, Diệp Tử Phàm không ngừng đắm chìm trong mỹ sắc, hoang đường muốn dùng mỹ sắc, dùng cuộc sống xa hoa lãng phí vô độ mà vùi lấp đi đôi mắt ngây thơ trong sáng như nước ở sâu trong tim.
Thế nhưng chung quy Diệp Tử Phàm chỉ lừa mình dối người, mất một thời gian dài trốn tránh không có kết quả, cuối cùng Diệp Tử Phàm mới nhận ra thứ mà mình khao khát nhất là gì. Mà Diệp Tử Phàm là người đã muốn gì thì sẽ trăm phương nghìn kế, thậm chí dùng đến cả việc cưỡng đoạt để nắm chặt thứ mà mình muốn có ở trong tay. Nếu như Mạch Tử là người mà Diệp Tử Phàm đã chọn thì há hắn có thể buông tay nhẹ nhàng như thế?
Trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm chợt lóe lên một tia sáng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười cực kỳ tà mị.
“Anh nói thật hả?” Lục Thất mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Diệp Tử Phàm ngồi đối diện, trên mặt là vẻ không thể tin nổi.
Diệp Tử Phàm tà tà dựa vào quầy bar, lắc nhẹ cái ly trong tay làm cho chất lỏng màu hổ phách bên trong sóng sánh, nhếch môi mỉm cười gật đầu.
“Anh thật sự làm thế?” Lục Thất không chết tâm hỏi lại một lần nữa. Đến khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh lại gật đầu khẳng định, miệng của Lục Thất há hốc ra mãi vẫn không khép lại được.
Lục Thất xoay vài vòng quanh Diệp Tử Phàm, dùng ánh mắt cực kỳ kinh dị mà nhìn hắn. “Này, anh là Diệp Tử Phàm thật đấy à? Sao tôi nghi anh là sinh vật ngoài hành tinh đội lốt Diệp Tử Phàm nhỉ?”
Lục Thất dứt lời thì giả vờ xông lên giơ tay định kéo xuống mặt nạ của người bên cạnh để xem thử rốt cục bên trong là thần thánh phương nào.
Khi bàn tay chỉ cách Diệp Tử Phàm vài phân, liền bị hắn tỏ ra chán ghét mà hất bay. Diệp Tử Phàm lạnh lùng phun ra hai chữ: “Nhàm chán!”
Lục Thất ngượng ngùng rút tay về: “Ai bảo hành động của anh đã hoàn toàn vượt quá phạm vi có thể tiếp nhận của tôi. Ai chẳng biết Diệp tổng tài nhà anh xem tình nhân như quần áo, ai muốn đụng đến quần áo của anh thì anh liền chặt tay kẻ đó!”
Diệp Tử Phàm nhướn mày nhìn Lục Thất, ánh mắt cực kỳ sắc bén khiến cho Lục Thất rụt cổ, cẩn thận xích qua một bên, nói thầm: “Không lẽ tôi nhầm à? Anh lúc nào chả ghét nhất bị kẻ khác nhúng chàm người của anh. Sao tự dưng giờ lại rộng lượng mà đẩy Tiểu Mạch Tử vào trong lòng của gã đàn ông khác?”
Diệp Tử Phàm tà tà nhìn Lục Thất: “Cái này gọi là lấy lùi làm tiến!”
“Lấy lùi làm tiến?! Cẩn thận lùi quá thì khỏi tiến được nữa đấy!”
“Từ trước đến giờ tôi chưa từng làm việc gì mà mình không nắm chắc. Mạch Tử hiện giờ rất kiêng kỵ tôi, nếu như tiếp tục theo đuổi không bỏ chỉ làm cho cậu ấy càng không ngừng tránh né. Chi bằng mượn cơ hội này để thúc đẩy cậu ấy, làm cho cậu ấy nhận ra ngoại trừ tôi không có ai có thể khiến cho cậu ấy động lòng!”
Lục Thất thấy Diệp Tử Phàm ăn không nói có, khinh thường bĩu môi: “Diệp tổng, không phải thằng em này đả kích anh nhưng mà Từ Hoằng Nghị kia tôi thấy hình như vượt trội hơn anh rất nhiều. Dựa vào cái gì mà anh dám khẳng định là Tiểu Mạch Tử sẽ không yêu anh ta?”
Diệp Tử Phàm cong môi cười: “Vì người cậu ấy yêu là tôi!”
Ý tự đắc rõ mồn một trong lời nói chọc ra tiểu ác ma trong lòng Lục Thất.
“Anh đừng có mà tự tin như thế, nội mấy cái việc tồi tệ trước kia anh từng làm với Tiểu Mạch Tử, nhét vào ***g heo đem đi dạo phố là còn nhẹ tay cho anh lắm rồi. Hơn nữa Từ Hoằng Nghị kia là trúc mã trúc mã với Mạch Tử, tình cảm thâm sâu hơn hai mươi năm lẽ nào không đánh bại lại được hai năm ngắn ngủi ở bên nhau của hai người?”
Thành công châm lên lửa giận của người bên cạnh, Lục Thất cực kỳ sảng khoái. Từ trước đến giờ luôn bị Diệp Tử Phàm áp bức, lần này đã tìm được cơ hội báo thù rửa hận. Tuy nói được có hai ba câu không có nhiều tác dụng mấy nhưng có thể chọc cho Diệp tổng tài cao cao tại thượng khó sống một chút thì coi như cũng tốt lắm rồi.
Lửa giận trong mắt Diệp Tử Phàm chỉ như sao băng chợt lóe qua, nhanh chóng biến mất. Diệp Tử Phàm chống cằm nhìn Lục Thất bên cạnh, trong ánh mắt nổi lên một tia sáng kỳ dị.
Lục Thất bị Diệp Tử Phàm nhìn chằm chằm đến không thoải mái, thậm chí sống lưng cảm thấy lành lạnh, đành cười khan vài tiếng: “Anh… anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Diệp Tử Phàm thu ánh mắt lại, thản nhiên nói: “Lục Thất, có vài việc không nên nói lung tung, cũng như có những thứ không nên ăn bậy!”
Lục Thất khẽ rùng mình, thầm kêu không ổn. Khó trách nãy giờ cả người đổ mồ hôi, thân thể lại mềm nhũn, bản thân mình thế mà lại không đề phòng Diệp Tử Phàm.
Lục Thất mặt lúc trắng lúc xanh, nghiến răng gầm nhẹ với Diệp Tử Phàm: “Diệp Tử Phàm, anh… anh dám bỏ thuốc tôi?”
Diệp Tử Phàm tỏ ra vô tội, vỗ nhẹ vai Lục Thất: “Người anh em, đừng nói khó nghe như vậy, đây là loại thuốc mới còn chưa được công khai bán trên thị trường, dù có nhiều tiền cũng mua không được. Anh đây phải dùng trăm phương nghìn kế mới kiếm được để cho chú em dùng thử trước.”
Lục Thất cố nén ngọn lửa đang lan dần ra khắp thân thể, cắn răng trừng Diệp Tử Phàm: “Tôi khinh! Bởi thế tôi mới thấy lạ là sao anh lại hảo tâm mời tôi đi uống rượu, thì ra là muốn đem tôi ra thử thuốc! Chỉ trách tôi quá bất cẩn, không cẩn thận rơi vào tay anh!”
Hai mắt Lục Thất nhắm lại, bộ dáng bi tráng sẵn sàng hy sinh: “Đến đi! Bất quá Diệp tổng làm ơn dịu dàng một chút, người ta là lần đầu tiên!”
Diệp Tử Phàm vừa nhấp một ngụm rượu liền mắc nghẹn liếc qua, Lục Thất chớp chớp đôi mắt nhỏ nhìn Diệp Tử Phàm đầy đắc ý. Diệp Tử Phàm không chút do dự đem rượu trong miệng phun thẳng lên mặt Lục Thất, lấy khăn tay lau đi vết rượu dính trên môi, nhìn Lục Thất chật vật trước mặt, tỏ ra rất chán ghét.
“Lục Thất, cậu suy nghĩ nhiều quá đấy! Tôi đây không có hứng với cậu!”
Lục Thất cũng chẳng buồn giữ thể diện lau đi vết rượu trên mặt, ai oán nhìn Diệp Tử Phàm: “Anh Diệp à, anh thật xúc phạm em! Không lẽ anh không biết rằng em vẫn luôn yêu anh sao?”
Diệp Tử Phàm khinh thường liếc Lục Thất, vung tay ném ra một thứ. Lục Thất theo bản năng bắt lấy, là một tấm thẻ khóa phòng, xấu hổ đá mắt với Diệp Tử Phàm: “Thấy ghét!”
Diệp Tử Phàm siết chặt nắm tay, cố nén nỗi xúc động muốn một quyền đánh bẹp cái mặt kia: “Xem ra lượng thuốc quá ít, cậu còn có thời gian ngồi đây mà cà rỡn với tôi!”
Thật ra thì Lục Thất đang rất khó chịu không thôi, nhưng nếu không tranh thủ cơ hội này mà chọc cho Diệp Tử Phàm ghê tởm thì sao có thể hả được cơn giận này.
Lục Thất nghiến răng cố nhịn, nở nụ cười quyến rũ: “Anh Diệp à, dù anh có muốn cùng em trải qua một đêm xuân thì cũng đừng dùng thủ đoạn như thế để đùa giỡn em chứ?!”
Diệp Tử Phàm cười lạnh một tiếng: “Lục Thất, cậu không muốn biết người đang ở trong căn phòng đó là ai à?”
“Ai?” Lục Thất theo bản năng hỏi.
Diệp Tử Phàm chậm rãi phun ra hai chữ, Lục Thất vừa nghe xong thì vèo một tiếng nhảy vọt từ trên ghế xuống. “Thật hay giả?”
Diệp Tử Phàm từ chối cho ý kiến cười cười: “Cậu nói xem?”
Lục Thất hiển nhiên đã đợi không kịp, kêu lên ngao ngao rồi lao vọt ra khỏi quán bar: “Đại ca, đại ân đại đức không lời nào cảm tạ hết được. Thằng em này nếu được như ý nguyện, sau này tuyệt đối để cho anh làm chủ, sai đâu đánh đó.” Vừa dứt lời thì người đã không còn thấy bóng dáng.
Diệp Tử Phàm cúi đầu nhìn chất lỏng màu hổ phách hơi sóng sánh trong ly, khóe miệng xẹt qua ý cười tinh quái…
Lâm Dương nhìn bảng hiệu đầy màu sắc không ngừng nhấp nháy trước mặt, không cách nào bước thêm được một bước.
Quán bar trước mặt giống như là một thế giới khác vậy, có nên đi vào không?
Nắm tay siết lại rồi lại thả ra, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, Lâm Dương nghiến răng một cái nhấc chân bước vào bên trong.
Cuộc sống sinh hoạt của Lâm Dương vốn rất đơn điệu, theo đúng khuôn phép tiêu chuẩn mà sống. Bình thường dù Lâm Dương có thời gian rảnh cũng chưa từng đến nơi như thế này để tiêu khiển, trong tư tưởng bảo thủ của Lâm Dương, Lâm Dương luôn cảm thấy rằng những ai đến nơi này đều là phường không đứng đắn.
Từ khi biết Từ Hoằng Nghị và Mạch Tử đang hẹn hò, tuy rằng ngoài mặt làm như không thèm để ý, nhưng bên trong trái tim tựa như bị đâm một nhát, chất lỏng đỏ tươi không ngừng trào ra. Kiên cường của bản thân cũng dần dần theo đó mà bị bào mòn.
Đột nhiên, cảm giác cô đơn tịch mịch bao trùm lấy toàn bộ thể xác và tinh thần, trái tim lạnh lẽo như băng. Chính vì thế, Lâm Dương thật sự rất muốn nếm thử cảm giác được yêu là như thế nào. Sau bao đêm dài mất ngủ, Lâm Dương quyết định sẽ thử trải nghiệm cuộc sống mới.
Lâm Dương theo phục vụ đi vào trong quán bar, dưới ánh đèn đủ màu sắc, người nào cũng trở nên dị thường yêu dã mị hoặc, xung quanh ai nấy đều tản ra nội tiết tố kích thích người khác.
Lầm Dương ngồi trên ghế hiếu kỳ nhìn bốn phía, nghe nói đây là gay bar nổi tiếng nhất thành phố Z, không ngờ ở đây có không ít người. Lâm Dương chặc lưỡi, khẽ than thầm, không ngờ trong xã hội này lại ẩn tàng nhiều đồng loại đến thế.
Nhàm chán uống một ly rượu, Lâm Dương kỳ thật là muốn đến đây để thử thời vận xem có thể bất ngờ gặp gỡ được đối tượng thích hợp để kết giao không. Thế nhưng ngồi lâu như vậy, tuy có không ít người đến gần nhưng không biết như thế nào mà trong đầu cứ không ngừng nhảy ra hình ảnh của người nọ, khiến cho Lâm Dương như bị ma xui quỷ khiến mà cự tuyệt ý định tiếp cận của tất cả mọi người.
Lâm Dương khẽ nhếch môi tự giễu, quả nhiên vẫn không thể được. Dù cho người kia không yêu mình thì trái tim này chung quy vẫn không thể tiếp nhận được bất kỳ ai.
Uống cạn ly rượu, Lâm Dương định tính tiền đi về thì chợt một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.
“Tiên sinh, tôi có thể ngồi ở đây được không?”