Edit: Thanh Hưng
Hạng Việt mặc áo khoác trắng như tuyết, đút tay ở trong túi, ngọc thụ lâm phong, ở bên trong gió thu xào xạc, tự có loại khí thế thoát tục, thật giống như một điểm hồng giữa lông mày, một cành mai trong tuyết, chính lee~quuy~ddon là chỗ nào cũng dễ thấy. Hề Hi ngừng bước, có chút giật mình luống cuống, thật ra thì đã cách lần gặp mặt trước nửa tháng rồi, bình thường cô cũng không nghĩ đến anh như thế nào, nhưng bây giờ đột nhiên thấy đáy lòng như có loại dũng cảm nảy mầm.
Thuyết bất thanh đạo bất minh, lần đầu tiên từ khi sinh ra có tâm tình như vậy, xa lạ để cho cô có ý nghĩ muốn trốn tránh.
Hạng Việt cũng nhìn thấy cô, trong tích tắc bước chân giống như có chút dừng lại, sau mới tiếp tục cất bước đi tới. Đến bên cạnh, anh hỏi: "Đến thăm ông cụ Hạ?" Gần đây người tới bệnh viện thăm hỏi thật sự không ít, hầu như không có ai mà anh không biết.
Hề Hi “Ừ” một tiếng: "Em cảm thấy ông cụ hình như không tốt lắm."
"Lớn tuổi, không thể giữ lại được." Thấy cô có chút trầm mặc, giống như con mèo nhỏ cúp lỗ tai xuống, vừa đáng thương lqd lại đáng yêu. Anh không nhịn được vuốt vuốt tóc mái bên ngoài mũ của cô: "Ông cụ Hạ cũng coi như trường thọ, thân thể cũng không tệ, mấy năm nay chỉ có lần này mới nguy kịch, so với rất nhiều người đã rất tốt rồi."
Thật ra thì Hề Hi cũng không vì lão tiên sinh mà đặc biệt khổ sở, dù sao tình cảm không sâu, tiếp xúc cũng không nhiều, chỉ là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, có chút thẫn thờ mà thôi.
"Hôm nay thứ bảy, sao anh vẫn đi làm?" Cô ngược lại đổi đề tài.
Hạng Việt nói: "Tình huống ông cụ Hạ không quá ổn định, bọn anh đặc biệt thay phiên nhau trực, hôm nay đến phiên anh."
Hề Hi “Ồ” một tiếng, chân thoải mái đi theo anh tới khu nội trú, đi vài bước mới phản ứng được. Nghĩ rút lui lại cảm thấy không thích hợp, cũng có chút chần chừ. Hạng Việt hỏi sao, Hề Hi nói thật: "Em không muốn đi phòng bệnh nữa, không khí ở trong đó không tốt."
Hạng Việt hiểu rõ, tuổi này của cô chính là thời điểm sinh mạng sáng láng thịnh vượng nhất, dĩ nhiên cực kỳ bài xích tha.nh.hư.ng đối với sự việc buồn rầu. Cũng không miễn cưỡng, vừa lúc hôm nay gió lớn xào xạc lạnh lẽo, vì vậy lấy ra chuỗi chìa khóa từ trong túi đưa tới: "Tới phòng làm việc của anh chờ đi, đừng mò mẫm đi dạo ở bên ngoài, không chê lạnh?"
Cô le lưỡi, lúc nhận lấy chìa khóa vẫn không quên nguỵ biện: "Em đang định đi sang siêu thị bên cạnh dạo một chút."
Lời này dĩ nhiên Hạng Việt sẽ không tin, chỉ là cũng không vạch trần. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lạnh đến mức đỏ lên, lại thúc giục: "Mau đi đi, trong ngăn kéo của anh có rễ bản lam, tự mình pha một cốc, cẩn thận kẻo cảm lạnh." Nói xong vỗ vỗ đầu của cô, dẫn đầu xoay người rời đi.
Hề Hi nắm cái chìa khóa, nhìn bóng lưng anh từ từ đi xa, tâm tình hơi phức tạp.
Trung tuần tháng mười hai thì Vũ Lăng nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên. Lúc đầu còn là tinh tế chừng hạt gạo, sau lại biến thành tuyết rơi như lông ngỗng, một đêm đi qua, ngày hôm sau rời giường thì bên ngoài đã là một màu trắng xóa.
Hề Hi thu thập xong xuống lầu thấy anh trai đã ngồi ở trước bàn ăn ăn điểm tâm, cô kéo ghế ra ngồi đối diện: "Anh, loại thời tiết này sẽ không phải vẫn còn đi công tác chứ?"
Hề Duy nói hành trình không thay đổi: "Chuyến bay hủy bỏ, đổi ngồi xe lửa."
"Thật ra thì anh cũng không cần phải tự mình đi một chuyến chứ? Chỉ là tiến độ công trình chậm một chút, để cho cấp dưới đi thúc giục một chút không được sao?"
Hề Duy đẩy sủi cảo tôm trước mặt qua, kiên nhẫn giải thích với em gái: "Những người khác đi qua không ép được. Hạng mục này phải hoàn thành trong năm nay, nếu như năm nay không thể kết thúc sẽ ảnh hưởng tới tiến triển của mấy hạng mục sang năm, cũng sẽ ảnh hưởng tới uy tín của Hề thị. Làm ăn lqd thứ nhất là phải thành tín, đừng xem thường chênh lệch thời gian một ngày hay hai ngày, công trình chậm giao phó một ngày thì danh tiếng mấy chục năm sẽ bị chập trùng rớt xuống, coi như khách hàng không nói cái gì nhưng trong lòng đều sẽ đánh lên nhãn hiệu, đợi đến thời điểm thật sự cần phải lựa chọn, khách hàng có thể sẽ vì vậy mà lựa chọn đồng bạn hợp tác khác."
Lại đưa bánh mì đã quét tương hoa quả tới: "Cho nên việc buôn bán phải suy nghĩ đến mọi phương diện, không nên bởi vì chuyện nhỏ mà cảm thấy không sao cả, bởi vì vì nhỏ mất lớn mới là được không bù nổi mất." Nói xong, tổng kết: "Buôn bán muốn ổn định không thể bảo thủ, cũng không thể nói như rồng leo."
Một tay Hề Hi đỡ má: "Anh, gần đây anh giống như đặc biệt thích giảng đạo lý kinh thương cho em." Cô mới nói một câu, anh trai đã thao thao bất tuyệt đập tới, đây là từ trước tới giờ chưa từng có.
Hề Duy cười cười: "Em đã trưởng thành, có một số việc anh phải từ từ dạy em, tương lai công ty còn phải dựa vào em giúp anh, anh không thể xem em như hoa trong nhà kính mà cưng chiều. Lại nói cửa hàng của em không bao lâu nữa cũng khai trương rồi, biết nhiều đạo lý chút không tốt sao?"
"Nhưng anh cũng nói để cho em làm Cơ Kim Hội, công ty cái gì em không giúp được."
"Em là em gái của anh, anh tin tưởng một Cơ Kim Hội không thể nào ép toàn bộ tinh lực của em ra."
Ép...... Hề Hi trề môi: "Anh, anh quả nhiên là một nhà tư bản."
Hề Duy trả lời em gái bằng một cái mỉm cười lành lạnh khó lường.
Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, tài xế lão Lý đã lái xe đến. Hề Hi uống sữa xong, vừa lau miệng đi mặc áo khoác lle-qquy-donn vừa oán trách với anh trai: "Cuối cùng thì lúc nào em mới có thể lái xe ra đường đây? Cũng đã lấy bằng sắp được nửa năm rồi vẫn không để cho em đụng vào xe, tay cũng quên rồi, anh, quen tay hay việc!"
Hề Duy lấy tóc trong khăn quàng cổ em gái ra, lại chỉnh cái mũ có chút lệch ra, chờ làm xong mới vỗ vỗ đầu của cô: "Chờ một thời gian nữa anh hết bận sẽ cùng với em luyện một chút lại nói." Lại chỉ tuyết trắng phau phau rơi ngoài cửa sổ: "Hiện tại như hôm nay em dám đi sao?"
"Anh chính là cảm thấy em không có năng lực." Hề Hi bĩu môi, đi giày xong, khoác ba lô trên lưng đi theo anh trai ra cửa. Về phần trong nhà, lát nữa sẽ có người làm thêm giờ tới đây quét dọn.
Trước tiên đưa anh trai đến trạm xe tập hợp với cấp dưới, Hề Hi bảo lão Lý lái xe đi đường Trọng Sơn. Gần đây cô đều bận rộn chuyện bố trí cửa hàng, anh trai nói không nhúng tay là thật sự không quản không hỏi, tất cả đều muốn chính cô một người tự làm từng chút. Coi như bình thường có mấy người bạn nhỏ đưa tay trợ giúp nhưng vẫn làm cô mệt quá mức.
Tuyết rơi đường trơn, cô đến trễ một chút so với dự tính. Trong cửa hàng đã bắt đầu làm việc, đẩy cửa đi vào không ngờ Thẩm Gia đang ở đây, thấy cô, cậu ta đưa trà sữa còn bốc hơi nóng trong tay tới: "Uống một ngụm cho ấm."
Hề Hi nhận lấy nói cám ơn, nháy mắt hỏi: "Sao anh không đi trường học?" Hôm nay cô không có môn chính, chỉ có tiết tự chọn buổi chiều, lập tức dứt khoát không đi. Thẩm Gia khác chuyên ngành với cô, học thương mại quốc tế, hai người có tình bạn qua lại, cậu ta có lớp hay không cô đều biết.
Thẩm Gia nói xin nghỉ: "Phiền lòng, tới đây giải sầu."
"Chỗ này của tôi có thể giải cái gì sầu? Làm lao động?"
Cậu ta đập vào ót cô: "Tôi nhìn thấy cô lập tức vui mừng." Hề Hi trợn trắng mắt: "Thật giống như bộ dáng của tôi rất vui vẻ ấy." Thẩm Gia cười ra tiếng, kéo cô tránh khỏi ván gỗ trong tay công nhân, dịu dàng nói: "Cô có chuyện gì thì đi đi, nơi này tôi giúp cô trông, hôm nay thời gian của tôi nhiều." Hề Hi cũng không hỏi cậu ta tại sao phiền lòng, chỉ lắc đầu một cái nói: "Tôi cũng vậy rảnh rỗi."
Vì vậy hai người rảnh rỗi ở trong cửa hàng cả buổi sáng, lại trao đổi với thiết kế sư một phen, xác định hệ thống đường điện, giá gỗ, hàng rào, đồ trang trí các loại. Cơm trưa thì chọn ngay quán món cay Tứ Xuyên bên cạnh.
Buổi chiều tuyết ngừng, Thẩm Gia và cô thương lượng một chút, hai người ăn nhịp với nhau quyết định đi bệnh viện thăm người bạn nhỏ Hạ Y một chút. Kể từ khi ông cụ Hạ nằm viện, giờ giấc đi học của Hạ Y trở nên ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới, rất không quy luật, thường không thấy người.
Chỉ là thư viện trường học là nhà họ Hạ quăng tiền, phòng ăn đang xây cũng là nhà họ Hạ xuất vốn, cho nên cùng người không lqd cùng mạng, coi như cả học kỳ Hạ Y không đi học thì trường học cũng vẫn phát bằng tốt nghiệp cho cậu ta. Hề Hi và Thẩm Gia sẽ không để ý loại đối xử này, bởi vì trong nhà bọn họ chưa cho trường học một phân tiền nào.
Đáng tiếc chuyện không hề khéo, lúc trước gọi điện thoại cho Hạ Y cậu ta còn rất hoan nghênh bọn họ đi qua, nhưng lúc hai người đến lại nhận được tin ông cụ Hạ hôn mê đang cấp cứu. Người nhà họ Hạ hốt hoảng thành một đoàn, rối rít chỉ trích, ồn ào không nghỉ, hai người ngoài Hề Hi và Thẩm Gia đứng ở đằng kia rất lúng túng.
Vào lúc này Hạ Y cũng không thể để ý tới bọn họ, Hề Hi liếc nhìn Thẩm Gia: "Chúng ta đi trước đi?" Tình huống như thế, không đi còn ở lại chế giễu?
Vì vậy lặng yên không tiếng động rời đi.
Buổi tối về đến nhà, lúc Hề Hi gọi điện thoại cho anh trai có nhắc tới chuyện ông cụ Hạ: "Cũng không biết tình huống bây giờ như thế nào, em cũng không tiện hỏi Hạ Y."
Hề Duy nói: "Hỏi Hạng Việt đi, chờ lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho cậu ta."
Nghe thấy tên Hạng Việt, Hề Hi phản xạ có điều kiện hốt hoảng một chút, phản ứng kịp lại cảm thấy mình buồn cười. Chậm rì rì “A” một tiếng: "Vậy anh gọi điện cho anh ấy đi, xong lại gọi điện thoại cho em."
Dĩ nhiên tin tức Hạng Việt truyền đến không mấy lạc quan, cho dù lúc chiều đã cấp cứu thành công, nhưng bởi vì khôi phục hậu phẫu vốn không tốt, hơn nữa giận dữ công tâm, hiện tại lão tiên sinh thật sự là nỏ hết đà.
Quả nhiên không được mấy ngày, ông cụ Hạ qua đời.
Tang lễ của lão tiên sinh được cử hành rất long trọng, người tới tế bái cũng có mấy trăm, nhà họ Hạ là một gia tộc lớn, tính riêng Thanh~Hưng người trong tộc, thông gia con cái cũng đã hơn trăm người. Trước sau không sai biệt lắm gần ngàn người tề tụ một chỗ, loại cảnh tượng này đúng là hùng vĩ.
Hề Hi đi theo phụ huynh tới nhà họ Hạ phúng viếng, cô nhìn thấy Hạ Y, một thân tây trang đen ngay ngắn, mặt không chút thay đổi đứng ở bên cạnh anh trai cậu ta, đau thương khó tả bao phủ trên người của cậu ta, yên tĩnh im lặng tạo thành đối lập rõ rệt với huyên náo xung quanh.
Lúc này cô cũng không thích hợp nói thêm cái gì, chỉ kịp nhỏ giọng khuyên đôi câu lập tức theo anh trai dời bước, nhường vị trí cho người tiếp theo vào phúng viếng.
Hề Bá Niên và Hề Duy cùng nói chuyện với mọi người, Hề Hi không muốn chờ ở trong nhà lại muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, lên tiếng chào anh trai, Hề Bá Niên nghe được, liếc nhìn cô một cái nhưng cũng không nói gì, chỉ dặn dò: "Chờ ở bên ngoài, đừng có chạy lung tung phạm vào kiêng kỵ của người ta sẽ không tốt."
Giống như cô rất không hiểu chuyện vậy, Hề Hi có chút mất hứng. Chỉ là ở trước mặt người ngoài nên phải cho mặt mũi, ngoan ngoãn gật đầu một cái đi ra ngoài.
Tổ trạch nhà họ Hạ ở vùng ngoại ô, diện tích không nhỏ, ấy là loại hình thức sân viện, vô cùng cổ điển. Trước kia Hề Hi đã tới mấy lần, mỗi lần tới cũng sẽ nói thầm đôi câu với anh trai, nói người ở được loại nhà này lá gan nhất định phải lớn, người phải nhiều, nếu không thì không áp được. Hề Duy còn cười cô mê tín, Hề Hi lại cảm thấy đối với loại nhà cửa lâu năm như này thì chuyện ma quỷ cũng không kì lạ.
Cô không phải người theo thuyết vô thần, tin chắc trên đời có quỷ. Ra khỏi phòng, gió lạnh thổi mang tới không khí lqd mới mẻ gột rửa lòng người. Xung quanh đều là người, Hề Hi cũng không đi xa, đứng ở vườn hoa trong sân. Nhìn trời, xem một chút cây, xem một chút hoa đã qua kỳ nở, coi như là cách giết thời gian.
"Sao em lại đứng ở đây, không sợ cảm à?"
Đột nhiên sau lưng vang lên âm thanh để cho cô cả người run lên, sợ run chốc lát, mới xoay người lại, nhìn Hạng Việt chẳng biết lúc nào đã đứng ở phía sau mình, còn chưa lên tiếng, trước hết hắt hơi một cái.
Hạng Việt mặc áo khoác trắng như tuyết, đút tay ở trong túi, ngọc thụ lâm phong, ở bên trong gió thu xào xạc, tự có loại khí thế thoát tục, thật giống như một điểm hồng giữa lông mày, một cành mai trong tuyết, chính lee~quuy~ddon là chỗ nào cũng dễ thấy. Hề Hi ngừng bước, có chút giật mình luống cuống, thật ra thì đã cách lần gặp mặt trước nửa tháng rồi, bình thường cô cũng không nghĩ đến anh như thế nào, nhưng bây giờ đột nhiên thấy đáy lòng như có loại dũng cảm nảy mầm.
Thuyết bất thanh đạo bất minh, lần đầu tiên từ khi sinh ra có tâm tình như vậy, xa lạ để cho cô có ý nghĩ muốn trốn tránh.
Hạng Việt cũng nhìn thấy cô, trong tích tắc bước chân giống như có chút dừng lại, sau mới tiếp tục cất bước đi tới. Đến bên cạnh, anh hỏi: "Đến thăm ông cụ Hạ?" Gần đây người tới bệnh viện thăm hỏi thật sự không ít, hầu như không có ai mà anh không biết.
Hề Hi “Ừ” một tiếng: "Em cảm thấy ông cụ hình như không tốt lắm."
"Lớn tuổi, không thể giữ lại được." Thấy cô có chút trầm mặc, giống như con mèo nhỏ cúp lỗ tai xuống, vừa đáng thương lqd lại đáng yêu. Anh không nhịn được vuốt vuốt tóc mái bên ngoài mũ của cô: "Ông cụ Hạ cũng coi như trường thọ, thân thể cũng không tệ, mấy năm nay chỉ có lần này mới nguy kịch, so với rất nhiều người đã rất tốt rồi."
Thật ra thì Hề Hi cũng không vì lão tiên sinh mà đặc biệt khổ sở, dù sao tình cảm không sâu, tiếp xúc cũng không nhiều, chỉ là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, có chút thẫn thờ mà thôi.
"Hôm nay thứ bảy, sao anh vẫn đi làm?" Cô ngược lại đổi đề tài.
Hạng Việt nói: "Tình huống ông cụ Hạ không quá ổn định, bọn anh đặc biệt thay phiên nhau trực, hôm nay đến phiên anh."
Hề Hi “Ồ” một tiếng, chân thoải mái đi theo anh tới khu nội trú, đi vài bước mới phản ứng được. Nghĩ rút lui lại cảm thấy không thích hợp, cũng có chút chần chừ. Hạng Việt hỏi sao, Hề Hi nói thật: "Em không muốn đi phòng bệnh nữa, không khí ở trong đó không tốt."
Hạng Việt hiểu rõ, tuổi này của cô chính là thời điểm sinh mạng sáng láng thịnh vượng nhất, dĩ nhiên cực kỳ bài xích tha.nh.hư.ng đối với sự việc buồn rầu. Cũng không miễn cưỡng, vừa lúc hôm nay gió lớn xào xạc lạnh lẽo, vì vậy lấy ra chuỗi chìa khóa từ trong túi đưa tới: "Tới phòng làm việc của anh chờ đi, đừng mò mẫm đi dạo ở bên ngoài, không chê lạnh?"
Cô le lưỡi, lúc nhận lấy chìa khóa vẫn không quên nguỵ biện: "Em đang định đi sang siêu thị bên cạnh dạo một chút."
Lời này dĩ nhiên Hạng Việt sẽ không tin, chỉ là cũng không vạch trần. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lạnh đến mức đỏ lên, lại thúc giục: "Mau đi đi, trong ngăn kéo của anh có rễ bản lam, tự mình pha một cốc, cẩn thận kẻo cảm lạnh." Nói xong vỗ vỗ đầu của cô, dẫn đầu xoay người rời đi.
Hề Hi nắm cái chìa khóa, nhìn bóng lưng anh từ từ đi xa, tâm tình hơi phức tạp.
Trung tuần tháng mười hai thì Vũ Lăng nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên. Lúc đầu còn là tinh tế chừng hạt gạo, sau lại biến thành tuyết rơi như lông ngỗng, một đêm đi qua, ngày hôm sau rời giường thì bên ngoài đã là một màu trắng xóa.
Hề Hi thu thập xong xuống lầu thấy anh trai đã ngồi ở trước bàn ăn ăn điểm tâm, cô kéo ghế ra ngồi đối diện: "Anh, loại thời tiết này sẽ không phải vẫn còn đi công tác chứ?"
Hề Duy nói hành trình không thay đổi: "Chuyến bay hủy bỏ, đổi ngồi xe lửa."
"Thật ra thì anh cũng không cần phải tự mình đi một chuyến chứ? Chỉ là tiến độ công trình chậm một chút, để cho cấp dưới đi thúc giục một chút không được sao?"
Hề Duy đẩy sủi cảo tôm trước mặt qua, kiên nhẫn giải thích với em gái: "Những người khác đi qua không ép được. Hạng mục này phải hoàn thành trong năm nay, nếu như năm nay không thể kết thúc sẽ ảnh hưởng tới tiến triển của mấy hạng mục sang năm, cũng sẽ ảnh hưởng tới uy tín của Hề thị. Làm ăn lqd thứ nhất là phải thành tín, đừng xem thường chênh lệch thời gian một ngày hay hai ngày, công trình chậm giao phó một ngày thì danh tiếng mấy chục năm sẽ bị chập trùng rớt xuống, coi như khách hàng không nói cái gì nhưng trong lòng đều sẽ đánh lên nhãn hiệu, đợi đến thời điểm thật sự cần phải lựa chọn, khách hàng có thể sẽ vì vậy mà lựa chọn đồng bạn hợp tác khác."
Lại đưa bánh mì đã quét tương hoa quả tới: "Cho nên việc buôn bán phải suy nghĩ đến mọi phương diện, không nên bởi vì chuyện nhỏ mà cảm thấy không sao cả, bởi vì vì nhỏ mất lớn mới là được không bù nổi mất." Nói xong, tổng kết: "Buôn bán muốn ổn định không thể bảo thủ, cũng không thể nói như rồng leo."
Một tay Hề Hi đỡ má: "Anh, gần đây anh giống như đặc biệt thích giảng đạo lý kinh thương cho em." Cô mới nói một câu, anh trai đã thao thao bất tuyệt đập tới, đây là từ trước tới giờ chưa từng có.
Hề Duy cười cười: "Em đã trưởng thành, có một số việc anh phải từ từ dạy em, tương lai công ty còn phải dựa vào em giúp anh, anh không thể xem em như hoa trong nhà kính mà cưng chiều. Lại nói cửa hàng của em không bao lâu nữa cũng khai trương rồi, biết nhiều đạo lý chút không tốt sao?"
"Nhưng anh cũng nói để cho em làm Cơ Kim Hội, công ty cái gì em không giúp được."
"Em là em gái của anh, anh tin tưởng một Cơ Kim Hội không thể nào ép toàn bộ tinh lực của em ra."
Ép...... Hề Hi trề môi: "Anh, anh quả nhiên là một nhà tư bản."
Hề Duy trả lời em gái bằng một cái mỉm cười lành lạnh khó lường.
Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, tài xế lão Lý đã lái xe đến. Hề Hi uống sữa xong, vừa lau miệng đi mặc áo khoác lle-qquy-donn vừa oán trách với anh trai: "Cuối cùng thì lúc nào em mới có thể lái xe ra đường đây? Cũng đã lấy bằng sắp được nửa năm rồi vẫn không để cho em đụng vào xe, tay cũng quên rồi, anh, quen tay hay việc!"
Hề Duy lấy tóc trong khăn quàng cổ em gái ra, lại chỉnh cái mũ có chút lệch ra, chờ làm xong mới vỗ vỗ đầu của cô: "Chờ một thời gian nữa anh hết bận sẽ cùng với em luyện một chút lại nói." Lại chỉ tuyết trắng phau phau rơi ngoài cửa sổ: "Hiện tại như hôm nay em dám đi sao?"
"Anh chính là cảm thấy em không có năng lực." Hề Hi bĩu môi, đi giày xong, khoác ba lô trên lưng đi theo anh trai ra cửa. Về phần trong nhà, lát nữa sẽ có người làm thêm giờ tới đây quét dọn.
Trước tiên đưa anh trai đến trạm xe tập hợp với cấp dưới, Hề Hi bảo lão Lý lái xe đi đường Trọng Sơn. Gần đây cô đều bận rộn chuyện bố trí cửa hàng, anh trai nói không nhúng tay là thật sự không quản không hỏi, tất cả đều muốn chính cô một người tự làm từng chút. Coi như bình thường có mấy người bạn nhỏ đưa tay trợ giúp nhưng vẫn làm cô mệt quá mức.
Tuyết rơi đường trơn, cô đến trễ một chút so với dự tính. Trong cửa hàng đã bắt đầu làm việc, đẩy cửa đi vào không ngờ Thẩm Gia đang ở đây, thấy cô, cậu ta đưa trà sữa còn bốc hơi nóng trong tay tới: "Uống một ngụm cho ấm."
Hề Hi nhận lấy nói cám ơn, nháy mắt hỏi: "Sao anh không đi trường học?" Hôm nay cô không có môn chính, chỉ có tiết tự chọn buổi chiều, lập tức dứt khoát không đi. Thẩm Gia khác chuyên ngành với cô, học thương mại quốc tế, hai người có tình bạn qua lại, cậu ta có lớp hay không cô đều biết.
Thẩm Gia nói xin nghỉ: "Phiền lòng, tới đây giải sầu."
"Chỗ này của tôi có thể giải cái gì sầu? Làm lao động?"
Cậu ta đập vào ót cô: "Tôi nhìn thấy cô lập tức vui mừng." Hề Hi trợn trắng mắt: "Thật giống như bộ dáng của tôi rất vui vẻ ấy." Thẩm Gia cười ra tiếng, kéo cô tránh khỏi ván gỗ trong tay công nhân, dịu dàng nói: "Cô có chuyện gì thì đi đi, nơi này tôi giúp cô trông, hôm nay thời gian của tôi nhiều." Hề Hi cũng không hỏi cậu ta tại sao phiền lòng, chỉ lắc đầu một cái nói: "Tôi cũng vậy rảnh rỗi."
Vì vậy hai người rảnh rỗi ở trong cửa hàng cả buổi sáng, lại trao đổi với thiết kế sư một phen, xác định hệ thống đường điện, giá gỗ, hàng rào, đồ trang trí các loại. Cơm trưa thì chọn ngay quán món cay Tứ Xuyên bên cạnh.
Buổi chiều tuyết ngừng, Thẩm Gia và cô thương lượng một chút, hai người ăn nhịp với nhau quyết định đi bệnh viện thăm người bạn nhỏ Hạ Y một chút. Kể từ khi ông cụ Hạ nằm viện, giờ giấc đi học của Hạ Y trở nên ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới, rất không quy luật, thường không thấy người.
Chỉ là thư viện trường học là nhà họ Hạ quăng tiền, phòng ăn đang xây cũng là nhà họ Hạ xuất vốn, cho nên cùng người không lqd cùng mạng, coi như cả học kỳ Hạ Y không đi học thì trường học cũng vẫn phát bằng tốt nghiệp cho cậu ta. Hề Hi và Thẩm Gia sẽ không để ý loại đối xử này, bởi vì trong nhà bọn họ chưa cho trường học một phân tiền nào.
Đáng tiếc chuyện không hề khéo, lúc trước gọi điện thoại cho Hạ Y cậu ta còn rất hoan nghênh bọn họ đi qua, nhưng lúc hai người đến lại nhận được tin ông cụ Hạ hôn mê đang cấp cứu. Người nhà họ Hạ hốt hoảng thành một đoàn, rối rít chỉ trích, ồn ào không nghỉ, hai người ngoài Hề Hi và Thẩm Gia đứng ở đằng kia rất lúng túng.
Vào lúc này Hạ Y cũng không thể để ý tới bọn họ, Hề Hi liếc nhìn Thẩm Gia: "Chúng ta đi trước đi?" Tình huống như thế, không đi còn ở lại chế giễu?
Vì vậy lặng yên không tiếng động rời đi.
Buổi tối về đến nhà, lúc Hề Hi gọi điện thoại cho anh trai có nhắc tới chuyện ông cụ Hạ: "Cũng không biết tình huống bây giờ như thế nào, em cũng không tiện hỏi Hạ Y."
Hề Duy nói: "Hỏi Hạng Việt đi, chờ lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho cậu ta."
Nghe thấy tên Hạng Việt, Hề Hi phản xạ có điều kiện hốt hoảng một chút, phản ứng kịp lại cảm thấy mình buồn cười. Chậm rì rì “A” một tiếng: "Vậy anh gọi điện cho anh ấy đi, xong lại gọi điện thoại cho em."
Dĩ nhiên tin tức Hạng Việt truyền đến không mấy lạc quan, cho dù lúc chiều đã cấp cứu thành công, nhưng bởi vì khôi phục hậu phẫu vốn không tốt, hơn nữa giận dữ công tâm, hiện tại lão tiên sinh thật sự là nỏ hết đà.
Quả nhiên không được mấy ngày, ông cụ Hạ qua đời.
Tang lễ của lão tiên sinh được cử hành rất long trọng, người tới tế bái cũng có mấy trăm, nhà họ Hạ là một gia tộc lớn, tính riêng Thanh~Hưng người trong tộc, thông gia con cái cũng đã hơn trăm người. Trước sau không sai biệt lắm gần ngàn người tề tụ một chỗ, loại cảnh tượng này đúng là hùng vĩ.
Hề Hi đi theo phụ huynh tới nhà họ Hạ phúng viếng, cô nhìn thấy Hạ Y, một thân tây trang đen ngay ngắn, mặt không chút thay đổi đứng ở bên cạnh anh trai cậu ta, đau thương khó tả bao phủ trên người của cậu ta, yên tĩnh im lặng tạo thành đối lập rõ rệt với huyên náo xung quanh.
Lúc này cô cũng không thích hợp nói thêm cái gì, chỉ kịp nhỏ giọng khuyên đôi câu lập tức theo anh trai dời bước, nhường vị trí cho người tiếp theo vào phúng viếng.
Hề Bá Niên và Hề Duy cùng nói chuyện với mọi người, Hề Hi không muốn chờ ở trong nhà lại muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, lên tiếng chào anh trai, Hề Bá Niên nghe được, liếc nhìn cô một cái nhưng cũng không nói gì, chỉ dặn dò: "Chờ ở bên ngoài, đừng có chạy lung tung phạm vào kiêng kỵ của người ta sẽ không tốt."
Giống như cô rất không hiểu chuyện vậy, Hề Hi có chút mất hứng. Chỉ là ở trước mặt người ngoài nên phải cho mặt mũi, ngoan ngoãn gật đầu một cái đi ra ngoài.
Tổ trạch nhà họ Hạ ở vùng ngoại ô, diện tích không nhỏ, ấy là loại hình thức sân viện, vô cùng cổ điển. Trước kia Hề Hi đã tới mấy lần, mỗi lần tới cũng sẽ nói thầm đôi câu với anh trai, nói người ở được loại nhà này lá gan nhất định phải lớn, người phải nhiều, nếu không thì không áp được. Hề Duy còn cười cô mê tín, Hề Hi lại cảm thấy đối với loại nhà cửa lâu năm như này thì chuyện ma quỷ cũng không kì lạ.
Cô không phải người theo thuyết vô thần, tin chắc trên đời có quỷ. Ra khỏi phòng, gió lạnh thổi mang tới không khí lqd mới mẻ gột rửa lòng người. Xung quanh đều là người, Hề Hi cũng không đi xa, đứng ở vườn hoa trong sân. Nhìn trời, xem một chút cây, xem một chút hoa đã qua kỳ nở, coi như là cách giết thời gian.
"Sao em lại đứng ở đây, không sợ cảm à?"
Đột nhiên sau lưng vang lên âm thanh để cho cô cả người run lên, sợ run chốc lát, mới xoay người lại, nhìn Hạng Việt chẳng biết lúc nào đã đứng ở phía sau mình, còn chưa lên tiếng, trước hết hắt hơi một cái.