Edit: Thanh Hưng
Đến hơn mười giờ tối, Hề Bá Niên vẫn không có dấu hiệu khôi phục ý thức. Hề Hi ngại vì anh trsi cường thế nên chỉ có thể theo l<e qu?y d;on Hạng Việt rời đi trước. Tối nay cô không cần về nhà ngủ, vẫn ở nhà Hạng Việt như cũ, đây là Hề Duy chủ động nói ra, lo lắng cô một mình quay về trong nhà lớn kia sẽ không an toàn.
Lúc ngồi vào trong xe, Hề Hi còn nói thầm với Hạng Việt: "Sao anh em đột nhiên sáng suốt như vậy? Trước kia anh ấy phòng anh như phòng sói cơ mà."
Hạng Việt đang lái xe nghe được cô nhỏ giọng nói thầm, cười cười: "Đây là sức quyến rũ từ nhân cách, không hâm mộ được."
"Ai, em nói bác sĩ Hạng này, từ lúc nào thì da mặt anh dầy như vậy rồi hả?"
"Em là giáo viên giỏi." Hạng Việt nói.
Hề Hi: "...... Sao anh giống anh em thế, cái gì không tốt đều là em truyền bá."
Anh cười một tiếng, có điều ngụ ý hỏi: "Với anh em không có việc gì rồi hả?"
"Có thể có chuyện gì," Hề Hi xoay đầu ra ngoài cửa xe, có chút không để ý nói: "Tình cảm của hai anh em chúng em sẽ không bởi vì nhân tố bên ngoài mà thay đổi, nếu như một ngày nào đó thay đổi cũng là bởi vì có mâu thuẫn không thể hòa hợp, nhưng cho dù như vậy em cũng sẽ không thay đổi."
Hạng Việt thấy cô hơi lộ ra bóng lưng cô đơn, biết muốn cô ngay lập tức thật lòng tiếp nhận Thẩm Vi là có chút gượng ép. Thời gian luôn là liều thuốc chữa thương tốt nhất, đợi cô lại lớn hơn một chút, thành thục hơn một chút, những chuyện này chờ đến sau này hồi tưởng lại có lẽ sẽ biến thành một loại nhớ lại kiểu khác.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng sớm hôm sau, Hạng Việt đi cùng Hề Hi tới bệnh viện trước. Lúc bọn họ đến Hề Bá Niên đã tỉnh rồi, Hề Hi thấy cha ruột sống sờ sờ -_-|| ngồi tựa vào trên giường húp cháo, trong lúc nhất thời trong lòng như có loại cảm giác chua xót.
Cháo là Sầm Úy xách tới, Hề Tễ đứng ở một bên, một nhà ba người giống như dịu dàng thắm thiết, ngược lại anh trai Hề Duy lại bị tha.nhh.lqđ.ưng chen đứng hẳn sang một bên. Sắc mặt Hề Hi lại không tốt rồi, một chút cảm khái lúc trước biến mất không dấu vết, cũng may còn biết cha ruột đang mang bệnh nên không nói gì khó nghe, chỉ nhàn nhạt gọi một tiếng cha, Hạng Việt đi sau thuận theo gọi chú.
Hề Bá Niên nhìn thấy con gái và Hạng Việt vẫn tương đối vui mừng, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, ngoắc tay ý bảo con gái đến gần một chút, lại nói với Hạng Việt: "Lần này cần làm phiền cậu."
Hạng Việt vừa không dấu vết đẩy đẩy bạn gái, để cho cô đi đến bên giường bệnh, vừa cười nói: "Chú nói như vậy chính là coi cháu như người ngoài, như vậy cháu sẽ đau lòng."
Lời này lấy lòng cha vợ tương lai, tươi cười trên mặt Hề Bá Niên càng mở rộng hơn, nhìn Hạng Việt thật là thấy thế nào thế nào cũng thuận mắt, mặc dù còn chưa chính thức công khai nhưng Hề Hi và Hạng Việt cũng không cố ý giấu giếm, người nên biết căn bản đều biết hết rồi, chỉ là trưởng bối không muốn cho tiểu bối áp lực cho nên cũng chỉ là cố làm như không biết mà thôi.
Lúc này Hề Hi đã mè nheo đến trước giường bệnh của cha, Hề Tễ rất hiểu chuyện nhường chỗ cho chị, đứng lên từ trên ghế nói: "Chị, chị ngồi này."
Hề Bá Niên thấy hình ảnh “chị em thân mật”* này vui mừng vỗ vỗ đầu dưa của con trai nhỏ: "A Tễ thật biết nghe lời."
*raw là 兄友弟恭 – huynh hữu đệ cung, tớ dịch thành chị em thân mật chắc cũng được nhỉ ^_^
Nịnh hót! Hề Hi chu mỏ không vui. Nhất là thấy gương mặt Sầm Úy có chút dương dương tự đắc lại càng thêm mất hứng, chỉ là thấy sắc mặt ốm yếu tái nhợt của cha nên vẫn cố gắng khống chế tính khí của mình, chỉ thuận thế ngồi trên ghế Hề Tễ nhường cho, sau đó nói với anh trai trước: "Anh, em mang bữa sáng tới, anh ăn nhanh lên một chút, đợi lát nữa sẽ nguội mất."
Hạng Việt đúng lúc thả một phần bữa ăn sáng xách trong tay vào tủ nhỏ trên đầu giường, một phần để vào trên bàn trà, giải thích: "Năm giờ sáng Hề Hi đã thức dậy, những thứ này đều là chính cô ấy làm, của chú là cháo yến mạch, Hề Duy là chè gạo nếp hạt sen, còn có những thứ sủi cảo tôm, sandwich, bánh sữa này đều là cô ấy làm."
Hề Bá Niên nghe nói con gái tự mình xuống bếp làm điểm tâm cho ông ta thì lập tức thụ sủng nhược kinh, nhiều năm như vậy đây thật sự là lần đầu tiên hưởng thụ hiếu kính của con gái, không cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng nhưng cũng cực kỳ vui vẻ, Sầm Úy xách tới bữa sáng dinh dưỡng do đầu bếp trong nhà phí tâm chuẩn bị cũng không lọt nổi vào mắt xanh của ông ta nữa, nắm tay con gái vỗ vỗ, trong mắt đều là yêu thích và hài lòng với con gái yêu, một bộ “tất cả không cần nói” làm cho cả người Hề Hi đều nổi da gà, cảm thấy cha thật sự buồn nôn.
Không giống cha vô cùng ngạc nhiên, Hề Duy thường có thể ăn thức ăn em gái tự mình làm nên bình tĩnh hơn nhiều, sau khi cho em gái một nụ cười yếu ớt lập tức đến ghế sa lon ăn điểm tâm.
Sầm Úy bị gạt ở một bên có chút không duy trì nổi tươi cười trên mặt, cảm thấy là kế nữ cố ý phá đám. Ngày hôm qua dùng lời nói nhục nhã bà ta, hôm nay lại tới giành danh tiếng, so với con riêng (Hề Duy), trong lòng bà ta càng phiền chán người kế nữ này hơn. Ít nhất ngoài mặt con riêng vẫn rất nể mặt bà ta, bình thường cũng sẽ gọi dì, mặc dù không mặn không nhạt nhưng sẽ không làm cho người ta khó chịu, ngược lại kế nữ lại giống như con nhím, từ nhỏ đã gấu, trưởng thành cũng không thu liễm lại. Cố tình chồng lại cưng chiều cô ta (HH) đến mức vô pháp vô thiên, thật sự làm cho người ta bực mình lại không có cách nào. Liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khéo léo nghe lời của con trai, tay bà ta dùng sức nắm chặt hơn, không thể tiếp tục như vậy nữa.
Hề Bá Niên gần như thành kính ăn bữa sáng con gái làm, Hạng Việt ở bên cạnh nói chuyện với ông ta, bắt đầu từ cha mẹ mình: "Lát nữa ba mẹ cháu sẽ đến, sáng nay bọn họ mới biết được tin tức chú nằm viện, ngày hôm qua lúc nhớ tới thông báo cho bọn họ thì thời gian đã muộn rồi, nên họ mới không lập tức đến bệnh viện."
Hề Bá Niên để chén cháo xuống, giận trách: "Cái đứa bé này, bệnh của ta lại không đáng kể, sao lại cố ý nói cho ba mẹ cậu? Hề Duy, con gọi điện thoại cho bác Hạng đi, bảo bọn họ không cần tới, cũng không phải là mắc phải bệnh khó trị sắp chết."
Ông ta mới vừa nói xong, Hề Hi lấp tức “phi” ba tiếng, phi xong lại trừng cha mình: "Sao ba lại nguyền rủa mình như thế? Có ai lại không mong mình khỏe mạnh như thế chứ?"
Hề Bá Niên nhất thời có chút giật mình, nhìn con gái cũng không biết nên nói cái gì. Hề Hi vẫn còn chưa “giáo huấn” xong: "Tuổi của ba cũng không nhỏ nữa, miệng đừng có cả ngày không biết chừng mực như thế, một chút kiêng kỵ cũng không có, bình thường nên đốt thêm hương, tụng thêm kinh, tu thân die nda nle qu yd on dưỡng tính, công ty có anh con ở đây, ba cũng đừng hao tâm nhiều như vậy nữa, dù sao cổ phần đều ở trên danh nghĩa của ba rồi, cũng không bay lên trời mất được, hãy dưỡng lão thật tốt đi, nếu thật sự nhàm chán có thể nuôi con chó chơi, trong cửa hàng của con có chú chó Samoyed mới đến, lông vàng, giống như sư tử, nếu không thích chó còn có mèo, mèo chó đều không thích thì cứ nuôi cá ở hồ nước sau nhà, nếu nuôi tốt, sang năm có thể tiết kiệm tiền rồi, còn có thể tặng cho người khác, bình thường cũng có thể câu chơi, vừa đúng lúc bác Hạng về hưu cũng không sợ không có ai trò chuyện, thật tốt."
Hề Bá Niên bị những lời nói này của con gái làm cho sửng sốt một chút, vẫn là nghe thấy Hề Tễ nhỏ giọng nói: "Chị, em muốn nuôi chó." mới phục hồi tinh thần lại.
Chút yêu cầu nhỏ nhoi này Hề Hi ngược lại cũng không đến nỗi hẹp hòi để cho Sầm Úy coi thường, rất hào sảng vung tay lên: "Trở về sẽ đưa cho cậu một con lông vàng, con chó kia thông minh sẽ không cắn người."
Trên gương mặt bình thường của Hề Tễ thoáng chốc nụ cười rực rỡ, đây là lần đầu tiên từ lúc cậu nhóc hiểu chuyện tới nay chị gái muốn đưa đồ cho cậu, Hề Tễ cao hứng không thôi.
Hề Bá Niên thu hồi suy nghĩ phức tạp phiền loạn, vỗ vỗ đầu con trai nhỏ, lại cầm tay con gái: "Con muốn cho cũng đừng hẹp hòi, trực tiếp cho một đôi, tương lai nếu sinh ra chú chó nhỏ còn có thể mang tới trong cửa hàng của con bán lấy tiền."
Hề Hi hừ hừ hai tiếng, gắng gượng đồng ý.
Hạng Việt và Hề Duy liếc mắt nhìn nhau, thật ra thì hai người cũng đều có chút kinh ngạc với biến chuyển của cô nhóc này, chỉ là suy nghĩ một chút kỳ thật cũng không khó hiểu, mặc dù ngày hôm qua Hề Bá Niên thành công cấp cứu trở về nhưng trong đó vận số chiếm công đầu, hàng năm có quá nhiều người chết bởi chảy máu não, nhất là lần đầu phát bệnh tử vong lại chiếm nhiều nhất.
Hề Hi, trải qua tình trạng đột phát ngày hôm qua, chắc là đã nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi chứ?
Không bao lâu sau thì Hạng Quốc Khải và Cát Phương Hoa đến. Có người tới thăm, dĩ nhiên là một phen quan tâm hỏi thăm. Hàn huyên một hồi, xác nhận Hề Bá Niên không có gì đáng ngại, Cát Phương Hoa lập tức tóm lấy tay Hề Hi không buông ra, liếc mắt nhìn con trai cố ý làm ra vẻ trách cứ: "Con đấy, lâu như vậy cũng không dẫn Hề Hi về nhà, thật là càng lớn càng không hiểu chuyện." Lại giận Hề Hi: "Bao lâu không tới thăm mẹ Cát rồi hả? Thân phận thay đổi thì có gì xấu hổ? Mẹ Cát biết con và A Việt ở chung một chỗ, không biết vui mừng nhiều bao nhiêu đâu!"
Cứ như vậy trực tiếp nói ra, mặc dù lúc Hề Hi nghe nói cha mẹ Hạng Việt sẽ tới bệnh viện đã có dự cảm chuyện này sẽ xảy ra nhưng khi thật sự xảy ra rồi vẫn có chút không được tự nhiên. Khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ ửng hồng lên, không biết nên nói cái gì cho phải. Nhìn cô như vậy, Cát Phương Hoa yêu không thôi, trực tiếp kéo người vào trong ngực xoa nắn một trận, Hạng Việt thấy bạn gái “rơi vào tay giặc”, vội vàng đưa tay “cứu vớt”, còn nói với mẹ anh: "Mẹ cũng đừng trêu cô ấy nữa, cô ấy tuổi nhỏ da mặt mỏng."
Cát Phương Hoa nghe vậy nở nụ cười: "Nhìn một chút, cái này còn chưa có việc gì đã cuống lên ~" Nói xong nhìn về phía Hề Bá Niên: "Bá Niên, hôm nay cũng là vừa vặn rồi, hai nhà chúng ta đều không phải là người ngoài, tôi ấy à, đừng nói lời khách khí nữa, Hề Hi là tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, có bao nhiêu yêu thích ông cũng biết đấy. Mặc dù A Việt lớn hơn con bé một chút, nhưng lớn tuổi mới có thể thương người, lại có sự nghiệp ổn định, dáng dấp cũng không tệ, phương diện tình cảm cũng không có những thứ lòe loẹt kia. Bọn họ nếu ở cùng một chỗ, chúng ta làm trưởng bối đương nhiên là muốn theo vãn bối, năm nay làm lễ đính hôn đơn giản trước, Hề Hi còn nhỏ tuổi, chờ đến tuổi lại làm lễ kết hôn nữa, cái này không vội. Tôi nghe A Việt nói Hề Duy muốn đưa con bé ra nước ngoài hai năm, vậy cũng được, đến lúc đó A Việt có thể đi cùng con bé, nghề nghiệp này của nó, ra nước ngoài đợi mấy năm trở về cũng chỉ có thể tốt hơn, dù sao nhà như chúng ta vậy cũng không vì thiếu một phần tiền lương mà chết đói được."
Mặc dù đoạn giải thích này chỉ ngắn ngắn mấy câu, cũng đã bao hàm ba bước ngoặt lớn của đời người: đính hôn, kết hôn, ra nước ngoài. Vấn đề lớn đối với người khác đến trong miệng Cát Phương Hoa chỉ cần vài ba lời là có thể giải quyết, hoàn toàn không giống chuyện gì lớn, ngay cả chênh lệch chín tuổi giữa hai người cũng chỉ cần hời hợt một câu đã qua, lần đầu tiên Hề Hi phát hiện thì ra mẹ Cát khí phách như vậy.
Hề Bá Niên cũng có một chút không tiếp nhận nổi: "Chị dâu, chuyện này...... Hay là sau này chúng ta bàn bạc kĩ lại." Không thể nhà trai mới nói mấy câu đã lấp tức gả con gái ra ngoài, thế cũng quá rẻ rồi.
Cát Phương Hoa nói: "Tôi chỉ là nói ý của tôi trước, cụ thể nhất định phải từ từ đi, Hề Hi là đứa bé tốt như vậy, tôi cũng không thể tha.nhh.lqđ.ưng để con bé uất ức được." Về phần con trai sao lại cấu kết với cô nhóc này, ban đầu bà cũng đã sớm nhìn ra chút đầu mối, cho nên lúc vừa mới biết chuyện này cũng không quá khiếp sợ, so ra, chồng bà mới là người bị hù dọa đó.
Hạng Quốc Khải phụ họa vợ: "Bá Niên, ông yên tâm, từ nhỏ tôi đã coi Hề Hi như con gái mình, tương lai đến nhà họ Hạng chúng tôi ông cứ yên tâm, nếu Hạng Việt dám bắt nạt con bé, làm chuyện gì có lỗi với Hề Hi, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho nó!"
Hề Bá Niên giật giật khóe miệng, rốt cuộc là hai vợ chồng này đến thăm bệnh hay là tới bắt con gái nhà ông hả?!
Đến hơn mười giờ tối, Hề Bá Niên vẫn không có dấu hiệu khôi phục ý thức. Hề Hi ngại vì anh trsi cường thế nên chỉ có thể theo l<e qu?y d;on Hạng Việt rời đi trước. Tối nay cô không cần về nhà ngủ, vẫn ở nhà Hạng Việt như cũ, đây là Hề Duy chủ động nói ra, lo lắng cô một mình quay về trong nhà lớn kia sẽ không an toàn.
Lúc ngồi vào trong xe, Hề Hi còn nói thầm với Hạng Việt: "Sao anh em đột nhiên sáng suốt như vậy? Trước kia anh ấy phòng anh như phòng sói cơ mà."
Hạng Việt đang lái xe nghe được cô nhỏ giọng nói thầm, cười cười: "Đây là sức quyến rũ từ nhân cách, không hâm mộ được."
"Ai, em nói bác sĩ Hạng này, từ lúc nào thì da mặt anh dầy như vậy rồi hả?"
"Em là giáo viên giỏi." Hạng Việt nói.
Hề Hi: "...... Sao anh giống anh em thế, cái gì không tốt đều là em truyền bá."
Anh cười một tiếng, có điều ngụ ý hỏi: "Với anh em không có việc gì rồi hả?"
"Có thể có chuyện gì," Hề Hi xoay đầu ra ngoài cửa xe, có chút không để ý nói: "Tình cảm của hai anh em chúng em sẽ không bởi vì nhân tố bên ngoài mà thay đổi, nếu như một ngày nào đó thay đổi cũng là bởi vì có mâu thuẫn không thể hòa hợp, nhưng cho dù như vậy em cũng sẽ không thay đổi."
Hạng Việt thấy cô hơi lộ ra bóng lưng cô đơn, biết muốn cô ngay lập tức thật lòng tiếp nhận Thẩm Vi là có chút gượng ép. Thời gian luôn là liều thuốc chữa thương tốt nhất, đợi cô lại lớn hơn một chút, thành thục hơn một chút, những chuyện này chờ đến sau này hồi tưởng lại có lẽ sẽ biến thành một loại nhớ lại kiểu khác.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng sớm hôm sau, Hạng Việt đi cùng Hề Hi tới bệnh viện trước. Lúc bọn họ đến Hề Bá Niên đã tỉnh rồi, Hề Hi thấy cha ruột sống sờ sờ -_-|| ngồi tựa vào trên giường húp cháo, trong lúc nhất thời trong lòng như có loại cảm giác chua xót.
Cháo là Sầm Úy xách tới, Hề Tễ đứng ở một bên, một nhà ba người giống như dịu dàng thắm thiết, ngược lại anh trai Hề Duy lại bị tha.nhh.lqđ.ưng chen đứng hẳn sang một bên. Sắc mặt Hề Hi lại không tốt rồi, một chút cảm khái lúc trước biến mất không dấu vết, cũng may còn biết cha ruột đang mang bệnh nên không nói gì khó nghe, chỉ nhàn nhạt gọi một tiếng cha, Hạng Việt đi sau thuận theo gọi chú.
Hề Bá Niên nhìn thấy con gái và Hạng Việt vẫn tương đối vui mừng, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, ngoắc tay ý bảo con gái đến gần một chút, lại nói với Hạng Việt: "Lần này cần làm phiền cậu."
Hạng Việt vừa không dấu vết đẩy đẩy bạn gái, để cho cô đi đến bên giường bệnh, vừa cười nói: "Chú nói như vậy chính là coi cháu như người ngoài, như vậy cháu sẽ đau lòng."
Lời này lấy lòng cha vợ tương lai, tươi cười trên mặt Hề Bá Niên càng mở rộng hơn, nhìn Hạng Việt thật là thấy thế nào thế nào cũng thuận mắt, mặc dù còn chưa chính thức công khai nhưng Hề Hi và Hạng Việt cũng không cố ý giấu giếm, người nên biết căn bản đều biết hết rồi, chỉ là trưởng bối không muốn cho tiểu bối áp lực cho nên cũng chỉ là cố làm như không biết mà thôi.
Lúc này Hề Hi đã mè nheo đến trước giường bệnh của cha, Hề Tễ rất hiểu chuyện nhường chỗ cho chị, đứng lên từ trên ghế nói: "Chị, chị ngồi này."
Hề Bá Niên thấy hình ảnh “chị em thân mật”* này vui mừng vỗ vỗ đầu dưa của con trai nhỏ: "A Tễ thật biết nghe lời."
*raw là 兄友弟恭 – huynh hữu đệ cung, tớ dịch thành chị em thân mật chắc cũng được nhỉ ^_^
Nịnh hót! Hề Hi chu mỏ không vui. Nhất là thấy gương mặt Sầm Úy có chút dương dương tự đắc lại càng thêm mất hứng, chỉ là thấy sắc mặt ốm yếu tái nhợt của cha nên vẫn cố gắng khống chế tính khí của mình, chỉ thuận thế ngồi trên ghế Hề Tễ nhường cho, sau đó nói với anh trai trước: "Anh, em mang bữa sáng tới, anh ăn nhanh lên một chút, đợi lát nữa sẽ nguội mất."
Hạng Việt đúng lúc thả một phần bữa ăn sáng xách trong tay vào tủ nhỏ trên đầu giường, một phần để vào trên bàn trà, giải thích: "Năm giờ sáng Hề Hi đã thức dậy, những thứ này đều là chính cô ấy làm, của chú là cháo yến mạch, Hề Duy là chè gạo nếp hạt sen, còn có những thứ sủi cảo tôm, sandwich, bánh sữa này đều là cô ấy làm."
Hề Bá Niên nghe nói con gái tự mình xuống bếp làm điểm tâm cho ông ta thì lập tức thụ sủng nhược kinh, nhiều năm như vậy đây thật sự là lần đầu tiên hưởng thụ hiếu kính của con gái, không cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng nhưng cũng cực kỳ vui vẻ, Sầm Úy xách tới bữa sáng dinh dưỡng do đầu bếp trong nhà phí tâm chuẩn bị cũng không lọt nổi vào mắt xanh của ông ta nữa, nắm tay con gái vỗ vỗ, trong mắt đều là yêu thích và hài lòng với con gái yêu, một bộ “tất cả không cần nói” làm cho cả người Hề Hi đều nổi da gà, cảm thấy cha thật sự buồn nôn.
Không giống cha vô cùng ngạc nhiên, Hề Duy thường có thể ăn thức ăn em gái tự mình làm nên bình tĩnh hơn nhiều, sau khi cho em gái một nụ cười yếu ớt lập tức đến ghế sa lon ăn điểm tâm.
Sầm Úy bị gạt ở một bên có chút không duy trì nổi tươi cười trên mặt, cảm thấy là kế nữ cố ý phá đám. Ngày hôm qua dùng lời nói nhục nhã bà ta, hôm nay lại tới giành danh tiếng, so với con riêng (Hề Duy), trong lòng bà ta càng phiền chán người kế nữ này hơn. Ít nhất ngoài mặt con riêng vẫn rất nể mặt bà ta, bình thường cũng sẽ gọi dì, mặc dù không mặn không nhạt nhưng sẽ không làm cho người ta khó chịu, ngược lại kế nữ lại giống như con nhím, từ nhỏ đã gấu, trưởng thành cũng không thu liễm lại. Cố tình chồng lại cưng chiều cô ta (HH) đến mức vô pháp vô thiên, thật sự làm cho người ta bực mình lại không có cách nào. Liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khéo léo nghe lời của con trai, tay bà ta dùng sức nắm chặt hơn, không thể tiếp tục như vậy nữa.
Hề Bá Niên gần như thành kính ăn bữa sáng con gái làm, Hạng Việt ở bên cạnh nói chuyện với ông ta, bắt đầu từ cha mẹ mình: "Lát nữa ba mẹ cháu sẽ đến, sáng nay bọn họ mới biết được tin tức chú nằm viện, ngày hôm qua lúc nhớ tới thông báo cho bọn họ thì thời gian đã muộn rồi, nên họ mới không lập tức đến bệnh viện."
Hề Bá Niên để chén cháo xuống, giận trách: "Cái đứa bé này, bệnh của ta lại không đáng kể, sao lại cố ý nói cho ba mẹ cậu? Hề Duy, con gọi điện thoại cho bác Hạng đi, bảo bọn họ không cần tới, cũng không phải là mắc phải bệnh khó trị sắp chết."
Ông ta mới vừa nói xong, Hề Hi lấp tức “phi” ba tiếng, phi xong lại trừng cha mình: "Sao ba lại nguyền rủa mình như thế? Có ai lại không mong mình khỏe mạnh như thế chứ?"
Hề Bá Niên nhất thời có chút giật mình, nhìn con gái cũng không biết nên nói cái gì. Hề Hi vẫn còn chưa “giáo huấn” xong: "Tuổi của ba cũng không nhỏ nữa, miệng đừng có cả ngày không biết chừng mực như thế, một chút kiêng kỵ cũng không có, bình thường nên đốt thêm hương, tụng thêm kinh, tu thân die nda nle qu yd on dưỡng tính, công ty có anh con ở đây, ba cũng đừng hao tâm nhiều như vậy nữa, dù sao cổ phần đều ở trên danh nghĩa của ba rồi, cũng không bay lên trời mất được, hãy dưỡng lão thật tốt đi, nếu thật sự nhàm chán có thể nuôi con chó chơi, trong cửa hàng của con có chú chó Samoyed mới đến, lông vàng, giống như sư tử, nếu không thích chó còn có mèo, mèo chó đều không thích thì cứ nuôi cá ở hồ nước sau nhà, nếu nuôi tốt, sang năm có thể tiết kiệm tiền rồi, còn có thể tặng cho người khác, bình thường cũng có thể câu chơi, vừa đúng lúc bác Hạng về hưu cũng không sợ không có ai trò chuyện, thật tốt."
Hề Bá Niên bị những lời nói này của con gái làm cho sửng sốt một chút, vẫn là nghe thấy Hề Tễ nhỏ giọng nói: "Chị, em muốn nuôi chó." mới phục hồi tinh thần lại.
Chút yêu cầu nhỏ nhoi này Hề Hi ngược lại cũng không đến nỗi hẹp hòi để cho Sầm Úy coi thường, rất hào sảng vung tay lên: "Trở về sẽ đưa cho cậu một con lông vàng, con chó kia thông minh sẽ không cắn người."
Trên gương mặt bình thường của Hề Tễ thoáng chốc nụ cười rực rỡ, đây là lần đầu tiên từ lúc cậu nhóc hiểu chuyện tới nay chị gái muốn đưa đồ cho cậu, Hề Tễ cao hứng không thôi.
Hề Bá Niên thu hồi suy nghĩ phức tạp phiền loạn, vỗ vỗ đầu con trai nhỏ, lại cầm tay con gái: "Con muốn cho cũng đừng hẹp hòi, trực tiếp cho một đôi, tương lai nếu sinh ra chú chó nhỏ còn có thể mang tới trong cửa hàng của con bán lấy tiền."
Hề Hi hừ hừ hai tiếng, gắng gượng đồng ý.
Hạng Việt và Hề Duy liếc mắt nhìn nhau, thật ra thì hai người cũng đều có chút kinh ngạc với biến chuyển của cô nhóc này, chỉ là suy nghĩ một chút kỳ thật cũng không khó hiểu, mặc dù ngày hôm qua Hề Bá Niên thành công cấp cứu trở về nhưng trong đó vận số chiếm công đầu, hàng năm có quá nhiều người chết bởi chảy máu não, nhất là lần đầu phát bệnh tử vong lại chiếm nhiều nhất.
Hề Hi, trải qua tình trạng đột phát ngày hôm qua, chắc là đã nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi chứ?
Không bao lâu sau thì Hạng Quốc Khải và Cát Phương Hoa đến. Có người tới thăm, dĩ nhiên là một phen quan tâm hỏi thăm. Hàn huyên một hồi, xác nhận Hề Bá Niên không có gì đáng ngại, Cát Phương Hoa lập tức tóm lấy tay Hề Hi không buông ra, liếc mắt nhìn con trai cố ý làm ra vẻ trách cứ: "Con đấy, lâu như vậy cũng không dẫn Hề Hi về nhà, thật là càng lớn càng không hiểu chuyện." Lại giận Hề Hi: "Bao lâu không tới thăm mẹ Cát rồi hả? Thân phận thay đổi thì có gì xấu hổ? Mẹ Cát biết con và A Việt ở chung một chỗ, không biết vui mừng nhiều bao nhiêu đâu!"
Cứ như vậy trực tiếp nói ra, mặc dù lúc Hề Hi nghe nói cha mẹ Hạng Việt sẽ tới bệnh viện đã có dự cảm chuyện này sẽ xảy ra nhưng khi thật sự xảy ra rồi vẫn có chút không được tự nhiên. Khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ ửng hồng lên, không biết nên nói cái gì cho phải. Nhìn cô như vậy, Cát Phương Hoa yêu không thôi, trực tiếp kéo người vào trong ngực xoa nắn một trận, Hạng Việt thấy bạn gái “rơi vào tay giặc”, vội vàng đưa tay “cứu vớt”, còn nói với mẹ anh: "Mẹ cũng đừng trêu cô ấy nữa, cô ấy tuổi nhỏ da mặt mỏng."
Cát Phương Hoa nghe vậy nở nụ cười: "Nhìn một chút, cái này còn chưa có việc gì đã cuống lên ~" Nói xong nhìn về phía Hề Bá Niên: "Bá Niên, hôm nay cũng là vừa vặn rồi, hai nhà chúng ta đều không phải là người ngoài, tôi ấy à, đừng nói lời khách khí nữa, Hề Hi là tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, có bao nhiêu yêu thích ông cũng biết đấy. Mặc dù A Việt lớn hơn con bé một chút, nhưng lớn tuổi mới có thể thương người, lại có sự nghiệp ổn định, dáng dấp cũng không tệ, phương diện tình cảm cũng không có những thứ lòe loẹt kia. Bọn họ nếu ở cùng một chỗ, chúng ta làm trưởng bối đương nhiên là muốn theo vãn bối, năm nay làm lễ đính hôn đơn giản trước, Hề Hi còn nhỏ tuổi, chờ đến tuổi lại làm lễ kết hôn nữa, cái này không vội. Tôi nghe A Việt nói Hề Duy muốn đưa con bé ra nước ngoài hai năm, vậy cũng được, đến lúc đó A Việt có thể đi cùng con bé, nghề nghiệp này của nó, ra nước ngoài đợi mấy năm trở về cũng chỉ có thể tốt hơn, dù sao nhà như chúng ta vậy cũng không vì thiếu một phần tiền lương mà chết đói được."
Mặc dù đoạn giải thích này chỉ ngắn ngắn mấy câu, cũng đã bao hàm ba bước ngoặt lớn của đời người: đính hôn, kết hôn, ra nước ngoài. Vấn đề lớn đối với người khác đến trong miệng Cát Phương Hoa chỉ cần vài ba lời là có thể giải quyết, hoàn toàn không giống chuyện gì lớn, ngay cả chênh lệch chín tuổi giữa hai người cũng chỉ cần hời hợt một câu đã qua, lần đầu tiên Hề Hi phát hiện thì ra mẹ Cát khí phách như vậy.
Hề Bá Niên cũng có một chút không tiếp nhận nổi: "Chị dâu, chuyện này...... Hay là sau này chúng ta bàn bạc kĩ lại." Không thể nhà trai mới nói mấy câu đã lấp tức gả con gái ra ngoài, thế cũng quá rẻ rồi.
Cát Phương Hoa nói: "Tôi chỉ là nói ý của tôi trước, cụ thể nhất định phải từ từ đi, Hề Hi là đứa bé tốt như vậy, tôi cũng không thể tha.nhh.lqđ.ưng để con bé uất ức được." Về phần con trai sao lại cấu kết với cô nhóc này, ban đầu bà cũng đã sớm nhìn ra chút đầu mối, cho nên lúc vừa mới biết chuyện này cũng không quá khiếp sợ, so ra, chồng bà mới là người bị hù dọa đó.
Hạng Quốc Khải phụ họa vợ: "Bá Niên, ông yên tâm, từ nhỏ tôi đã coi Hề Hi như con gái mình, tương lai đến nhà họ Hạng chúng tôi ông cứ yên tâm, nếu Hạng Việt dám bắt nạt con bé, làm chuyện gì có lỗi với Hề Hi, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho nó!"
Hề Bá Niên giật giật khóe miệng, rốt cuộc là hai vợ chồng này đến thăm bệnh hay là tới bắt con gái nhà ông hả?!