Edit: Thanh Hưng
Hề Hi được anh trai và bạn trai trái phải đỡ lấy đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Thẩm Vi ôm cánh tay ôm ngực đứng trước bàn làm việc, gương mặt trang điểm tinh sảo vẫn chưa hết tức giận.
Nhìn thấy đi hai trở lại ba, khóe miệng nhíu nhíu mấy cái không thể nhận ra, mang theo chút mùi vị châm chọc.
Hề Hi thấy vẻ mặt này của cô ấy thì tức giận, hung hăng trừng lại, Thẩm Vi cũng trả lại một cái trừng mắt, hai người bổ nhào vào nhau phát ra tia lửa bốn phía, bên cạnh chỉ có hai người đàn ông, Hề Duy không tiếng động than thở, Hạng Việt liếc nhìn bạn gái, sau đó dùng ánh mắt hỏi thăm bạn tốt.
"Được rồi, đừng trợn mắt nhìn nữa, ăn cơm trước đi." Hề Duy lên tiếng cắt đứt trận “chiến tranh” không khói súng này.
Hề Hi bất mãn: "Anh, anh cứ ba phải đi! Vốn chính là chị ta không đúng, người của nhà họ Thẩm tại sao lại can thiệp vào buôn bán của nhà họ Hề chúng ta, chị ta như vậy khác nào kẻ trộm chứ!"
"Hề Hi!"
"Anh lớn giọng như thế em cũng phải nói, không thể bởi vì chị ta là bạn gái của anh mà công tư bất phân được! Đúng, nghiệp vụ của nhà họ Thẩm và nhà chúng ta không giống nhau! Nhưng đây cũng không phải lqđ.tha.nhh.ưng lý do chị ta vượt quyền! Anh bị lời nói bên gối làm mê muội lạc hướng rồi! Vấn đề nguyên tắc mà cứ hời hợt như vậy sao? Vậy sau khi anh kết hôn với chị ta thì sản nghiệp của nhà họ Hề cũng dâng cho chị ta có phải không?"
"Hề Hi!"
"Em biết rõ tên em là Hề Hi, anh đừng gọi tên em nữa! Tóm lại chuyện này em không sai! Anh vì cô gái này trở mặt với em, được, em nhận, ai bảo chị ta là người anh để trong lòng! Nhà họ Thẩm hận không thể sớm gả đi nên cũng đã đến chặn cửa nhà chúng ta, em thấy cũng đừng làm cho nhân gia nóng lòng, hai ngươi dứt khoát trực tiếp kết hôn là được! Thật tốt! Trời sinh một đôi!"
Sắc mặt Hề Duy tái xanh, Hề Hi không chịu yếu thế ngẩng cao cằm. Hai anh em nhất thời giương cung bạt kiếm. Hạng Việt cau mày nhìn Hề Duy một chút, lại nhìn Hề Hi một chút, đại khái câu chuyện anh đã nghe hiểu, trước mắt mà nói thì đúng là Hề Duy không đúng. Nhưng anh hiểu rõ Hề Duy, anh ta không phải người công tư bất phân như thế.
Thẩm Vi vẫn bàng quan xem trò vui lúc này mới lên tiếng: "Hề Duy, chuyện này đúng là em suy tính không chu toàn, nhưng chuyện này phải giải thích rõ, em không muốn phải gánh nỗi oan to như thế trên lưng."
Hề Hi trợn trắng mắt, Hề Duy siết chặt ấn đường: "Tháng sau thành phố sẽ bắt đầu kêu gọi đầu tư cho hạng mục Đông Sơn, Phó Thị Trưởng Trần năm nay mới vừa được điều tới là cha của bạn học của A Vi, quan mới nhậm chức ba tầng lửa, vị Phó Thị Trưởng Trần này lại nổi danh là thiết diện vô tư, khoảng thời gian này em ở công ty giúp một tay nên chắc cũng hiểu, hạng mục Đông Sơn là hạng mục quan trọng nhất của Hề thị trong năm nay, không thể để vuột mất được, nhưng Phó Thị Trưởng Trần này chỉ ru rú trong nhà, đến nay cũng không xuất hiện ở bất kỳ bữa tiệc nào, anh không thể đặt tất cả hi vọng lên thư đấu thầu của Hề thị, tất cả chỉ có thể dựa vào quan hệ mà đi cửa sau."
"Anh, anh cho em là đứa trẻ ba tuổi à!" Hề Hi lộ vẻ mặt khinh thường: "Một Phó Thị Trưởng là có thể làm khó anh sao? Được, coi như anh bị làm khó, anh cảm thấy dựa vào một bạn học giao tình có thể có bao nhiêu? Còn không bằng tìm bác hai của Hạng Việt hỗ trợ đâu! Quan hệ này mới gọi là sắt."
"Hề Hi!"
"Được rồi, đừng gọi nữa," Hề Hi quét mắt Thẩm Vi, "Hơn nữa, anh để cho chị ta hỗ trợ tìm quan hệ với xem thư hạng mục của chúng ta có quan hệ gì? Nếu như thư hạng mục bị tiết lộ ra ngoài thì coi là trách nhiệm của ai? Anh tin tưởng chị ta nhưng em không tin tưởng, chắc rằng tất cả nhân viên trong công ty đều sẽ không tin một người của công ty khác, anh, chuyện này là lỗi của anh. Có nhiều lý do hơn nữa thì vấn đề nguyên tắc cũng không thể bị chà đạp, đây là trước kia anh dạy cho em, hiện tại em lần nữa trả lại cho anh."
Hề Duy tức cười, Hề Hi lại quét mắt nhìn Thẩm Vi: "Nếu như chị vẫn còn muốn thể diện thì đừng làm chuyện gì để cho người ta xem thường nữa, còn chưa gả tới đã muốn nhúng tay vào chuyện nhà của chúng tôi, vẫn còn sớm lắm!"
Trong lúc đó Hạng Việt một câu cũng không nói, bị bạn gái kéo ra phòng làm việc cũng không nói gì. Đợi hai người ngồi thang máy ra ngoài đến bãi đậu xe lấy xe, chạy xe, hai người cũng không nói chuyện với nhau.
Qua giao lộ thứ hai Hề Hi đột nhiên mở miệng: "Lời nói của em có phải hơi quá đáng không?" Trong giọng nói của cô rõ ràng mang theo ảo não và không xác định. Hạng Việt vẫn đang mắt nhìn thẳng tiếp tục lái xe, nghe được cô hỏi mới hơi liếc mắt một cái: "Cũng không coi là quá phận, nếu như sự thật đúng là giống như mới vừa rồi nói."
"Có ý gì?"
"Em cảm thấy anh trai em thật sự sẽ công tư bất phân như vậy?" Anh không trả lời mà hỏi lại.
Hề Hi lặng yên trong một nháy mắt: "Từ sau khi có Thẩm Vi thì em không thể khẳng định được gì rồi."
Sau một lúc lâu, lại chủ động giải thích: "Tình cảm giữa nam và nữ rất thần kỳ, giống như em và anh, nếu như hôm nay là anh nhìn thư hạng mục của công ty thì em cũng sẽ không cảm thấy có gì ngạc nhiên, bởi vì em rất tin tưởng anh, biết anh sẽ không làm chuyện bất lợi cho công ty. Anh em có thể tin tưởng Thẩm Vi giống như em tin tưởng anh, nhưng mà em lại không tin tưởng chị ta, tất cả những gì vừa rồi nói ra có lẽ đứng dưới góc độ Thẩm Vi em lại càng không thể giải thích được."
Vẻ mặt Hạng Việt nhu hòa xuống, giọng điệu cũng theo đó mà càng ấm áp hơn: "Bây giờ hối hận rồi hả?"
"Cái đó ngược lại không có," ngón tay Hề Hi đụng một cái vào vật trang trí trong xe, có chút dáng vẻ không sao cả, "Em lại không có lỗi, tại sao phải hối hận, chỉ là làm cho anh em có phần không xuống đài được, không biết Thẩm Vi có thể coi thường anh ấy hay không, cảm thấy anh ấy ngay cả em gái mình cũng không giải quyết được."
Đây chính là điển hình của câu vịt chết còn cứng mỏ, rõ ràng là hối hận.
"Em cũng không biết tại sao, nhìn thấy Thẩm Vi thì trong lòng sẽ tức giận, nhất là dáng vẻ đoan trang của chị ta, kiểu cách chết mất. Không biết vì sao anh em lại thích chị ta, cũng không phải thật sự xinh đẹp, còn kém xa em, tuổi đã lớn còn không thục nữ, tóc còn ngắn hơn An Dịch, vừa nhìn đã biết không có hương vị phụ nữ."
Nghe cô tự mình phân tích nhân tiện bôi đen chị dâu tương lai của mình, Hạng Việt thật là dở khóc dở cười, thật ra theo anh nghĩ thì đây cũng không phải chuyện lớn, dù sao Thẩm Vi cũng sẽ không ngốc đến mức die nda nl equ ydo n tiết lộ cơ mật thương nghiệp của Hề thị, vì cũng không có ích lợi gì với chị ta. Lĩnh vực kinh doanh của nhà họ Thẩm và Hề thị cũng không liên quan tới nhau, đưa cơ mật thương nghiệp Hề thị cho chị ta, có thể còn không quan trọng bằng tình hình thời tiết sáng mai. Hề Hi phản ứng lớn như thế có thể là do bị tình cảm yêu quý dành cho anh trai chi phối, hơn nữa hôm nay rõ ràng là Hề Duy thiên vị đã đả kích trái tim nhạy cảm yếu ớt của gấu nhỏ không nhẹ, cho nên mới bộc phát.
Dĩ nhiên, Hề Duy công tư bất phân làm cho gấu nhỏ có lý do quang minh chính đại để phát tác thì cũng có lỗi.
Hai người không có chỗ để đi, chỉ có thể về nhà —— nhà Hạng Việt.
Đổi dép, Hạng Việt đi phòng bếp hâm nóng thức ăn, quay một vòng, cuối cùng lại trở về đây ăn cơm, cũng không biết phải nói gì. Hề Hi tới phòng tắm thay quần áo. Bình thường lúc Hề Duy đi công tác thì cô sẽ tới nơi này qua đêm, tủ treo quần áo trong phòng ngủ chính cũng bị cô chiếm lĩnh một nửa rồi.
Ăn cơm xong, Hạng Việt vào trong phòng thu dọn hành lý ngày mai mang đi công tác. Hề Hi úp sấp trên lưng anh: "Anh phải đi công tác mấy ngày?"
"Ba ngày." Anh nói, muốn đứng lên tới ngăn kéo lấy cà vạt, ý bảo cố nhóc đè trên người đứng lên, Hề Hi bất động giả bộ không hiểu, ghé miệng vào bên tai Hạng Việt nói: "Em đi cùng với anh nhé, có được không?"
Hơi thở bên tai giống như một dòng điện xẹt qua xông thẳng lên đại não, Hạng Việt có chút bất đắc dĩ, trực tiếp ôm chân cô đứng thẳng lên, Hề Hi “A” một tiếng, bị sợ đến nỗi ôm chặt cổ của anh, Hạng Việt cười cười, xoay tại chỗ hai vòng sau đó mới thả người lên trên giường, mình thì xoay đi nói: "Thật ra anh không có ý kiến gì, chỉ là chỗ anh em em tự nói, cậu ta không đồng ý thì anh cũng không dám."
"Anh biết rõ em mới vừa cãi nhau với anh ấy mà!" Hề Hi gương mặt tố cáo, cảm thấy bạn trai không có lực. Hạng Việt giảng đạo lý cho cô: "Em là con gái, theo anh ra ngoài rõ ràng sẽ chịu thiệt, anh muốn vì em phụ trách, cũng là tôn trọng người nhà của em. Lại nói tính khí Hề Duy thế nào em cũng biết, nếu thật sự chọc giận cậu ta, còn muốn chép sách tiếp phải không?"
Nhắc tới chép sách, Hề Hi lập tức yên lặng. Cô mệt mỏi “Nha” một tiếng: "Vậy em không đi theo anh, chỉ là mấy ngày này em muốn ở lại đây."
Hạng Việt nghĩ nghĩ, ngồi xuống bên người cô, nhìn bạn gái nói: "Hề Hi, trốn tránh không giải quyết được vấn đề, cho dù hôm nay Hề Duy có lỗi nhưng chúng ta nghiêm túc mà nói, em cảm thấy người như anh em nếu như không nắm chắc thì sẽ làm chuyện có hại cho mình sao? GIống như mới vừa rồi ở trong xe em cũng đã nói đấy, cậu ấy tin tưởng Thẩm Vi giống như em tin tưởng anh, suy bụng ta ra bụng người, Hề Duy có can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm giữa anh và em thậm chí thù hằn anh không?"
"Anh không giống thế!" Cô phản bác: "Chúng ta đã quen biết nhiều năm, anh em biết rõ nhân phẩm của anh!"
"Nếu như vậy, em nên thử tìm hiểu Thẩm Vi, không nên lấy ánh mắt khác thường đối đãi với một người, bất kể cô ấy là tốt hay xấu thì trong mắt em đã khẳng định là không tốt. Em không hiểu rõ cô ấy, trước tiên cũng không cần chối bỏ cô ấy. Đây là không tôn trọng người khác, cũng là không tôn trọng anh trai em. Đó dù sao cũng là người cậu ấy lựa chọn bầu bạn, nếu thật sự không có gì không tốt, A Duy vừa không ngốc lại vừa không mù quáng, thích cô ấy nhất định là có lý do của mình."
Hề Hi lần nữa dùng trầm mặc để đáp lời, khác với lúc ở trong xe, lần này cô thật sự trầm mặc, một câu cũng không nói, cuối cùng đơn giản đắp tấm chăn mỏng lên, quay mặt ra cửa sổ giả bộ ngủ.
Hạng Việt vừa tức vừa buồn cười, cũng không ép cô, mọi chuyện luôn phải từng bước từng bước, thành kiến quá sâu mà muốn đột nhiên nghĩ thông suốt là không thể nào, trước đấy có thể đồng ý Hề Duy yêu đương và đính hôn đã là một tiến bộ lớn, hiện tại bảo cô chủ động đi tìm hiểu Thẩm Vi...... Không thể vội.
Đó dù sao cũng là chị dâu tương lai của cô, là người làm bạn nửa đời sau với Hề Duy, nếu như Hề Hi vẫn có thành kiến và địch ý với Thẩm Vi, tương lai không ngừng làm khó Hề Duy bị kẹp ở giữa, Hề Hi cũng không thể vui vẻ. Lại nói sau khi Hề Duy kết hôn sẽ có đứa bé, đàn ông có gia đình có con cái, đối với em gái, coi như đã từng cưng chiều đi nữa, tình cảm cũng sẽ bị san sẻ, đây là một thực tế có chút tàn khốc. Cứ như vậy đi xuống, đến cuối cùng, kết quả chỉ có thể là hai bên đều tổn hại.
Tới thư phòng gọi điện thoại cho Hề Duy. Ở đầu dây bên kia, tâm tình của Hề Duy có chút lắng xuống: "Tôi không ngờ em ấy lại lqđ.tha.nhh.ưng phản ứng lớn như vậy, nhà họ Thẩm không chen chân vào địa sản, về sau A Vi là vợ của tôi, tôi không thể chuyện gì cũng lừa gạt cô ấy, lần này cô ấy chủ động đề xuất trợ giúp, phải biết rằng với Hề thị ngay cả kế hoạch hạng mục Đông Sơn hay phần văn kiện kế hoạch kia cũng không phải thứ trọng yếu nhất..... Hôm nay Hề Hi quá vô lý rồi."
Hề Hi được anh trai và bạn trai trái phải đỡ lấy đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Thẩm Vi ôm cánh tay ôm ngực đứng trước bàn làm việc, gương mặt trang điểm tinh sảo vẫn chưa hết tức giận.
Nhìn thấy đi hai trở lại ba, khóe miệng nhíu nhíu mấy cái không thể nhận ra, mang theo chút mùi vị châm chọc.
Hề Hi thấy vẻ mặt này của cô ấy thì tức giận, hung hăng trừng lại, Thẩm Vi cũng trả lại một cái trừng mắt, hai người bổ nhào vào nhau phát ra tia lửa bốn phía, bên cạnh chỉ có hai người đàn ông, Hề Duy không tiếng động than thở, Hạng Việt liếc nhìn bạn gái, sau đó dùng ánh mắt hỏi thăm bạn tốt.
"Được rồi, đừng trợn mắt nhìn nữa, ăn cơm trước đi." Hề Duy lên tiếng cắt đứt trận “chiến tranh” không khói súng này.
Hề Hi bất mãn: "Anh, anh cứ ba phải đi! Vốn chính là chị ta không đúng, người của nhà họ Thẩm tại sao lại can thiệp vào buôn bán của nhà họ Hề chúng ta, chị ta như vậy khác nào kẻ trộm chứ!"
"Hề Hi!"
"Anh lớn giọng như thế em cũng phải nói, không thể bởi vì chị ta là bạn gái của anh mà công tư bất phân được! Đúng, nghiệp vụ của nhà họ Thẩm và nhà chúng ta không giống nhau! Nhưng đây cũng không phải lqđ.tha.nhh.ưng lý do chị ta vượt quyền! Anh bị lời nói bên gối làm mê muội lạc hướng rồi! Vấn đề nguyên tắc mà cứ hời hợt như vậy sao? Vậy sau khi anh kết hôn với chị ta thì sản nghiệp của nhà họ Hề cũng dâng cho chị ta có phải không?"
"Hề Hi!"
"Em biết rõ tên em là Hề Hi, anh đừng gọi tên em nữa! Tóm lại chuyện này em không sai! Anh vì cô gái này trở mặt với em, được, em nhận, ai bảo chị ta là người anh để trong lòng! Nhà họ Thẩm hận không thể sớm gả đi nên cũng đã đến chặn cửa nhà chúng ta, em thấy cũng đừng làm cho nhân gia nóng lòng, hai ngươi dứt khoát trực tiếp kết hôn là được! Thật tốt! Trời sinh một đôi!"
Sắc mặt Hề Duy tái xanh, Hề Hi không chịu yếu thế ngẩng cao cằm. Hai anh em nhất thời giương cung bạt kiếm. Hạng Việt cau mày nhìn Hề Duy một chút, lại nhìn Hề Hi một chút, đại khái câu chuyện anh đã nghe hiểu, trước mắt mà nói thì đúng là Hề Duy không đúng. Nhưng anh hiểu rõ Hề Duy, anh ta không phải người công tư bất phân như thế.
Thẩm Vi vẫn bàng quan xem trò vui lúc này mới lên tiếng: "Hề Duy, chuyện này đúng là em suy tính không chu toàn, nhưng chuyện này phải giải thích rõ, em không muốn phải gánh nỗi oan to như thế trên lưng."
Hề Hi trợn trắng mắt, Hề Duy siết chặt ấn đường: "Tháng sau thành phố sẽ bắt đầu kêu gọi đầu tư cho hạng mục Đông Sơn, Phó Thị Trưởng Trần năm nay mới vừa được điều tới là cha của bạn học của A Vi, quan mới nhậm chức ba tầng lửa, vị Phó Thị Trưởng Trần này lại nổi danh là thiết diện vô tư, khoảng thời gian này em ở công ty giúp một tay nên chắc cũng hiểu, hạng mục Đông Sơn là hạng mục quan trọng nhất của Hề thị trong năm nay, không thể để vuột mất được, nhưng Phó Thị Trưởng Trần này chỉ ru rú trong nhà, đến nay cũng không xuất hiện ở bất kỳ bữa tiệc nào, anh không thể đặt tất cả hi vọng lên thư đấu thầu của Hề thị, tất cả chỉ có thể dựa vào quan hệ mà đi cửa sau."
"Anh, anh cho em là đứa trẻ ba tuổi à!" Hề Hi lộ vẻ mặt khinh thường: "Một Phó Thị Trưởng là có thể làm khó anh sao? Được, coi như anh bị làm khó, anh cảm thấy dựa vào một bạn học giao tình có thể có bao nhiêu? Còn không bằng tìm bác hai của Hạng Việt hỗ trợ đâu! Quan hệ này mới gọi là sắt."
"Hề Hi!"
"Được rồi, đừng gọi nữa," Hề Hi quét mắt Thẩm Vi, "Hơn nữa, anh để cho chị ta hỗ trợ tìm quan hệ với xem thư hạng mục của chúng ta có quan hệ gì? Nếu như thư hạng mục bị tiết lộ ra ngoài thì coi là trách nhiệm của ai? Anh tin tưởng chị ta nhưng em không tin tưởng, chắc rằng tất cả nhân viên trong công ty đều sẽ không tin một người của công ty khác, anh, chuyện này là lỗi của anh. Có nhiều lý do hơn nữa thì vấn đề nguyên tắc cũng không thể bị chà đạp, đây là trước kia anh dạy cho em, hiện tại em lần nữa trả lại cho anh."
Hề Duy tức cười, Hề Hi lại quét mắt nhìn Thẩm Vi: "Nếu như chị vẫn còn muốn thể diện thì đừng làm chuyện gì để cho người ta xem thường nữa, còn chưa gả tới đã muốn nhúng tay vào chuyện nhà của chúng tôi, vẫn còn sớm lắm!"
Trong lúc đó Hạng Việt một câu cũng không nói, bị bạn gái kéo ra phòng làm việc cũng không nói gì. Đợi hai người ngồi thang máy ra ngoài đến bãi đậu xe lấy xe, chạy xe, hai người cũng không nói chuyện với nhau.
Qua giao lộ thứ hai Hề Hi đột nhiên mở miệng: "Lời nói của em có phải hơi quá đáng không?" Trong giọng nói của cô rõ ràng mang theo ảo não và không xác định. Hạng Việt vẫn đang mắt nhìn thẳng tiếp tục lái xe, nghe được cô hỏi mới hơi liếc mắt một cái: "Cũng không coi là quá phận, nếu như sự thật đúng là giống như mới vừa rồi nói."
"Có ý gì?"
"Em cảm thấy anh trai em thật sự sẽ công tư bất phân như vậy?" Anh không trả lời mà hỏi lại.
Hề Hi lặng yên trong một nháy mắt: "Từ sau khi có Thẩm Vi thì em không thể khẳng định được gì rồi."
Sau một lúc lâu, lại chủ động giải thích: "Tình cảm giữa nam và nữ rất thần kỳ, giống như em và anh, nếu như hôm nay là anh nhìn thư hạng mục của công ty thì em cũng sẽ không cảm thấy có gì ngạc nhiên, bởi vì em rất tin tưởng anh, biết anh sẽ không làm chuyện bất lợi cho công ty. Anh em có thể tin tưởng Thẩm Vi giống như em tin tưởng anh, nhưng mà em lại không tin tưởng chị ta, tất cả những gì vừa rồi nói ra có lẽ đứng dưới góc độ Thẩm Vi em lại càng không thể giải thích được."
Vẻ mặt Hạng Việt nhu hòa xuống, giọng điệu cũng theo đó mà càng ấm áp hơn: "Bây giờ hối hận rồi hả?"
"Cái đó ngược lại không có," ngón tay Hề Hi đụng một cái vào vật trang trí trong xe, có chút dáng vẻ không sao cả, "Em lại không có lỗi, tại sao phải hối hận, chỉ là làm cho anh em có phần không xuống đài được, không biết Thẩm Vi có thể coi thường anh ấy hay không, cảm thấy anh ấy ngay cả em gái mình cũng không giải quyết được."
Đây chính là điển hình của câu vịt chết còn cứng mỏ, rõ ràng là hối hận.
"Em cũng không biết tại sao, nhìn thấy Thẩm Vi thì trong lòng sẽ tức giận, nhất là dáng vẻ đoan trang của chị ta, kiểu cách chết mất. Không biết vì sao anh em lại thích chị ta, cũng không phải thật sự xinh đẹp, còn kém xa em, tuổi đã lớn còn không thục nữ, tóc còn ngắn hơn An Dịch, vừa nhìn đã biết không có hương vị phụ nữ."
Nghe cô tự mình phân tích nhân tiện bôi đen chị dâu tương lai của mình, Hạng Việt thật là dở khóc dở cười, thật ra theo anh nghĩ thì đây cũng không phải chuyện lớn, dù sao Thẩm Vi cũng sẽ không ngốc đến mức die nda nl equ ydo n tiết lộ cơ mật thương nghiệp của Hề thị, vì cũng không có ích lợi gì với chị ta. Lĩnh vực kinh doanh của nhà họ Thẩm và Hề thị cũng không liên quan tới nhau, đưa cơ mật thương nghiệp Hề thị cho chị ta, có thể còn không quan trọng bằng tình hình thời tiết sáng mai. Hề Hi phản ứng lớn như thế có thể là do bị tình cảm yêu quý dành cho anh trai chi phối, hơn nữa hôm nay rõ ràng là Hề Duy thiên vị đã đả kích trái tim nhạy cảm yếu ớt của gấu nhỏ không nhẹ, cho nên mới bộc phát.
Dĩ nhiên, Hề Duy công tư bất phân làm cho gấu nhỏ có lý do quang minh chính đại để phát tác thì cũng có lỗi.
Hai người không có chỗ để đi, chỉ có thể về nhà —— nhà Hạng Việt.
Đổi dép, Hạng Việt đi phòng bếp hâm nóng thức ăn, quay một vòng, cuối cùng lại trở về đây ăn cơm, cũng không biết phải nói gì. Hề Hi tới phòng tắm thay quần áo. Bình thường lúc Hề Duy đi công tác thì cô sẽ tới nơi này qua đêm, tủ treo quần áo trong phòng ngủ chính cũng bị cô chiếm lĩnh một nửa rồi.
Ăn cơm xong, Hạng Việt vào trong phòng thu dọn hành lý ngày mai mang đi công tác. Hề Hi úp sấp trên lưng anh: "Anh phải đi công tác mấy ngày?"
"Ba ngày." Anh nói, muốn đứng lên tới ngăn kéo lấy cà vạt, ý bảo cố nhóc đè trên người đứng lên, Hề Hi bất động giả bộ không hiểu, ghé miệng vào bên tai Hạng Việt nói: "Em đi cùng với anh nhé, có được không?"
Hơi thở bên tai giống như một dòng điện xẹt qua xông thẳng lên đại não, Hạng Việt có chút bất đắc dĩ, trực tiếp ôm chân cô đứng thẳng lên, Hề Hi “A” một tiếng, bị sợ đến nỗi ôm chặt cổ của anh, Hạng Việt cười cười, xoay tại chỗ hai vòng sau đó mới thả người lên trên giường, mình thì xoay đi nói: "Thật ra anh không có ý kiến gì, chỉ là chỗ anh em em tự nói, cậu ta không đồng ý thì anh cũng không dám."
"Anh biết rõ em mới vừa cãi nhau với anh ấy mà!" Hề Hi gương mặt tố cáo, cảm thấy bạn trai không có lực. Hạng Việt giảng đạo lý cho cô: "Em là con gái, theo anh ra ngoài rõ ràng sẽ chịu thiệt, anh muốn vì em phụ trách, cũng là tôn trọng người nhà của em. Lại nói tính khí Hề Duy thế nào em cũng biết, nếu thật sự chọc giận cậu ta, còn muốn chép sách tiếp phải không?"
Nhắc tới chép sách, Hề Hi lập tức yên lặng. Cô mệt mỏi “Nha” một tiếng: "Vậy em không đi theo anh, chỉ là mấy ngày này em muốn ở lại đây."
Hạng Việt nghĩ nghĩ, ngồi xuống bên người cô, nhìn bạn gái nói: "Hề Hi, trốn tránh không giải quyết được vấn đề, cho dù hôm nay Hề Duy có lỗi nhưng chúng ta nghiêm túc mà nói, em cảm thấy người như anh em nếu như không nắm chắc thì sẽ làm chuyện có hại cho mình sao? GIống như mới vừa rồi ở trong xe em cũng đã nói đấy, cậu ấy tin tưởng Thẩm Vi giống như em tin tưởng anh, suy bụng ta ra bụng người, Hề Duy có can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm giữa anh và em thậm chí thù hằn anh không?"
"Anh không giống thế!" Cô phản bác: "Chúng ta đã quen biết nhiều năm, anh em biết rõ nhân phẩm của anh!"
"Nếu như vậy, em nên thử tìm hiểu Thẩm Vi, không nên lấy ánh mắt khác thường đối đãi với một người, bất kể cô ấy là tốt hay xấu thì trong mắt em đã khẳng định là không tốt. Em không hiểu rõ cô ấy, trước tiên cũng không cần chối bỏ cô ấy. Đây là không tôn trọng người khác, cũng là không tôn trọng anh trai em. Đó dù sao cũng là người cậu ấy lựa chọn bầu bạn, nếu thật sự không có gì không tốt, A Duy vừa không ngốc lại vừa không mù quáng, thích cô ấy nhất định là có lý do của mình."
Hề Hi lần nữa dùng trầm mặc để đáp lời, khác với lúc ở trong xe, lần này cô thật sự trầm mặc, một câu cũng không nói, cuối cùng đơn giản đắp tấm chăn mỏng lên, quay mặt ra cửa sổ giả bộ ngủ.
Hạng Việt vừa tức vừa buồn cười, cũng không ép cô, mọi chuyện luôn phải từng bước từng bước, thành kiến quá sâu mà muốn đột nhiên nghĩ thông suốt là không thể nào, trước đấy có thể đồng ý Hề Duy yêu đương và đính hôn đã là một tiến bộ lớn, hiện tại bảo cô chủ động đi tìm hiểu Thẩm Vi...... Không thể vội.
Đó dù sao cũng là chị dâu tương lai của cô, là người làm bạn nửa đời sau với Hề Duy, nếu như Hề Hi vẫn có thành kiến và địch ý với Thẩm Vi, tương lai không ngừng làm khó Hề Duy bị kẹp ở giữa, Hề Hi cũng không thể vui vẻ. Lại nói sau khi Hề Duy kết hôn sẽ có đứa bé, đàn ông có gia đình có con cái, đối với em gái, coi như đã từng cưng chiều đi nữa, tình cảm cũng sẽ bị san sẻ, đây là một thực tế có chút tàn khốc. Cứ như vậy đi xuống, đến cuối cùng, kết quả chỉ có thể là hai bên đều tổn hại.
Tới thư phòng gọi điện thoại cho Hề Duy. Ở đầu dây bên kia, tâm tình của Hề Duy có chút lắng xuống: "Tôi không ngờ em ấy lại lqđ.tha.nhh.ưng phản ứng lớn như vậy, nhà họ Thẩm không chen chân vào địa sản, về sau A Vi là vợ của tôi, tôi không thể chuyện gì cũng lừa gạt cô ấy, lần này cô ấy chủ động đề xuất trợ giúp, phải biết rằng với Hề thị ngay cả kế hoạch hạng mục Đông Sơn hay phần văn kiện kế hoạch kia cũng không phải thứ trọng yếu nhất..... Hôm nay Hề Hi quá vô lý rồi."