Edit: Thanh Hưng
Tiễn Cát Phương Hoa và Hạng Quốc Khải về, dù sao Hề Hi cũng hơi phiền muộn, bình thường không cảm thấy gì, bây giờ người vừa đi đã cảm thấy vắng lạnh, nhất là lúc Cát Phương Hoa ở đây không cần quan tâm mỗi ngày ăn cái gì, nhưng bây giờ phải tự lực cánh sinh thôi.
Buổi tối nói chuyện phiếm với Du Khả Dương, nói đến tình huống của mình, cô ấy ở đầu bên kia oán trách: "Sau khi tốt nghiệp tôi muốn ra nước ngoài bồi dưỡng, nhưng ba mẹ tôi không đồng ý, bọn họ muốn (tha.nhh.lqd.ưng) tôi tốt nghiệp xong lập tức kết hôn với Triệu Giang, nói anh ấy đã không còn nhỏ cái gì. Hiện tại còn chưa hết tháng giêng đã bắt đầu thương lượng chuẩn bị chuyện hôn lễ với nhà họ Triệu, ai nha, phiền chết được."
Nhìn dáng vẻ bạn tốt mặt ủ mày ê trên màn ảnh, Hề Hi cười lên: "Dương Dương, cô khẩu thị tâm phi." Nếu quả thật không muốn kết hôn, lúc này giọng nói cũng sẽ không chỉ là oán trách.
Du Khả Dương nhướng lông mày lên, tựa như muốn phản bác, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, giống như quả bóng xì hơi, ấm ức mà nói: "Thật ra thì gả cho anh ấy, ừ, tên kia...... Cũng không tệ như vậy."
"Xem ra trái tim của cô đã bị vị kia bắt sống rồi?" Hề Hi nhạo báng, đột nhiên Du Khả Dương lại trầm mặc, thu lại cảm xúc, có chút khổ não: "Chuyện của tôi và Từ Trạch...... Cô nói, tôi có nên thẳng thắn với anh ấy không?"
Thấy cô kinh ngạc, Du Khả Dương giải thích: "Dù sao trên đời không có bức tường nào không hở, lại nói chuyện này vốn chính là tôi sai, Triệu Giang là người vô tội, anh ấy có quyền biết những chuyện này, nếu không trong lòng tôi không nỡ, thay vì sau khi kết hôn cả ngày hoảng loạn, không bằng trực tiếp thẳng thắn được khoan hồng, nếu anh ấy tha thứ cho tôi thì cả đời này tôi sẽ tốt với anh ấy, nếu không tha thứ...... Đó cũng là quả báo tôi nên chịu."
Hề Hi nghe có chút không rõ tư vị: "Đừng nói mình như vậy, ai cũng không phải là thánh nhân, lúc tuổi còn trẻ làm sao mà có thể không phạm chút lỗi lầm nào chứ? Nói với Triệu Giang...... Dương Dương, dù sao anh ta cũng là một người đàn ông." Đàn ông đều có bệnh chung, giống như thích xử nữ, nếu như Triệu Giang biết sau khi đính hôn với anh ta Du Khả Dương vẫn cấu kết với người đàn ông khác còn đến mức mang thai...... Mười người đàn ông, có lẽ có đến chín người là không thể chấp nhận được.
Du Khả Dương như đã hạ quyết tâm, cô ấy ngẩng đầu lên, rất kiên định nói: "Tôi không muốn lừa gạt anh ấy." Vì vậy chuyện này cứ giải quyết dứt khoát như thế.
Tắt máy vi tính, Hề Hi tâm trạng nặng nề, rời khỏi phòng đi ra bên ngoài tìm bạn trai cầu xin an ủi.
Hạng Việt đang nấu ăn khuya ở phòng bếp, bên hông nhiều hơn một đôi tay cũng không để ý, vỗ vỗ ở phía trên: "Một chút nữa là được, em đến phòng khách xem tivi đi."
Hề Hi cọ cọ đầu vào lưng anh: "Em chỉ muốn ôm anh một cái."
Hạng Việt vui vẻ, đậy vung vào, xoay người siết chặt lỗ mũi cô: "Cãi nhau với Du Khả Dương?"
"Không phải," Hề Hi buồn buồn nói, "Cô ấy muốn thẳng thắn với Triệu Giang chuyện Từ Trạch, em có chút lo lắng."
Đây là ngoài dự liệu của Hạng Việt, kể từ sau khi biết Du Khả Dương phá thai, ấn tượng của anh đối với cô bé kia cũng không quá tốt, cũng rất không hi vọng bạn gái tiếp xúc quá nhiều với người như thế. Nhưng anh cũng không phải là □□ người, cho nên cho dù trong lòng không thích, nhưng cũng chưa bao giờ nói thẳng ngay trước mặt Hề Hi. Hiện tại chợt nghe Du Khả Dương có trách nhiệm như vậy, thành kiến trong lòng ngược lại bớt đi một chút, sờ sờ tóc bạn gái thuận tiện vuốt đuôi: "Nếu cô ấy cảm thấy như vậy là tốt nhất, vậy thì em làm bạn bè cứ tôn trọng quyết định của cô ấy thôi."
"Em tôn trọng mà, chính là sợ Triệu Giang không tôn trọng, ngộ nhỡ chuyện này làm cho anh ta trong cơn tức giận giũ áo ra đi, như vậy thanh danh của Dương Dương sẽ bị hủy sạch."
"Cái này em có thể yên tâm," Hạng Việt chắc chắn nói, "Ai sẽ ngu đến mức tuyên truyền chuyện vợ mình ngoại tình ra bên ngoài? Chẳng lẽ Du Khả Dương mất mặt thì anh ta có thể không sao sao? Lừa gạt còn không được, yên tâm đi, lại nói Thẩm Nam và anh ta rất quen thuộc, nếu thật sự không được, quay về có thể nhờ anh ta (TN) làm người trung gian giúp một tay khuyên giải."
Hề Hi cũng biết mình lo lắng cũng không làm được gì, chuyện như vậy chỉ có thể là chuyện hai người, người ngoài không xen vào được, nếu quả thật trở mặt, những người ngoài như bọn họ ngược lại chỉ có thể hòa giải thôi.
"Hi vọng Triệu Giang rộng lượng một chút." Cô nhún nhún vai, mang theo một chút giọng điệu chính mình cũng không tin. Hạng Việt nghiêng người hôn một cái lên khóe miệng cô: "Tốt lắm, đừng quan tâm chuyện của người khác, lát nữa đừng quên gọi điện thoại cho chú Hề."
Nhắc tới cha ruột, biểu hiện trên mặt Hề Hi trở nên có chút hơi thờ ơ, Hạng Việt than thở: "Chờ thân thể A Duy tốt lên, những thứ linh tinh kia xem là cái gì, ánh mắt nhìn xa hơn một chút, ngoan."
"Em cũng không biết ông ta nghĩ như thế nào! Anh em vẫn còn nằm viện, lúc ông ta tới còn khóc đến mờ mịt, sau đó lại sắp xếp người nhà họ Sầm vào trong công ty, còn làm chức vị quan trọng! Đây là ý gì, bồi dưỡng thế lực cho nhãi con Hề Tễ kia sao!"
Thấy bạn gái giống như ăn phải thuốc nổ đụng một cái là nổ, Hạng Việt cũng không có lời khuyên gì tốt hơn, chỉ có thể mặc cho cô phát tiết một lần, mấy ngày nay anh đã thành thói quen, chờ nước sôi lại xoay người mở vung ra, làm cà-ri bò ăn khuya.
Bạn trai không cổ vũ, những thứ oán trách kia của Hề Hi cũng không nói được, hờn dỗi một lát, lại ôm eo Hạng Việt từ phía sau, khóe miệng Hạng Việt hiện lên nụ cười yếu ớt, kéo bạn gái từ phía sau đến bên người, hôn mi tâm của cô: "Nấu trứng cho em nhé?"
"Muốn hai phần."
"Được."
***
Đến hạ tuần tháng một thì vết thương của Hề Duy đã tốt hơn không ít, có thể xuống giường từ từ đi lại, mặc dù không thể chạy nhảy đi nhanh, nhưng dù sao cũng hơn nằm mãi trên giường.
Không lâu sau nữa chính là tết âm lịch, ý Hề Duy có ý để em gái và Hạng Việt về nước mừng năm mới. Hề Hi mím môi kiên quyết (lqd) không đồng ý: "Anh ở đây thì em ở nơi nào, trở về nhìn sắc mặt những người đó à, ghê tởm chết đi được."
"Coi như em không muốn thì A Việt cũng nên trở về đoàn tụ với người nhà."
Cái này cũng không phải Hề Hi có thể quyết định, đôi tay cô xoa bóp chân tay cho anh trai dừng một chút: "Vậy thì lát nữa em hỏi anh ấy."
Hề Duy nhìn em gái, ánh mắt nhu hòa như nước: "Em cũng không lo lắng cửa hàng thú cưng của em sao? Còn có những viện dưỡng lão và viện phúc lợi kia?"
"Anh, không ai quan trọng hơn anh." Hề Hi bày tỏ “chân thành” với anh trai trước, sau đó nói: "Cửa hàng thú cưng có sổ sách còn có camera, em không sợ, coi như bị người ta tham lam, em cũng không phải chịu bao nhiêu thua thiệt. Chỗ viện phúc lợi và viện dưỡng lão đã có Thẩm Gia, mỗi tháng em đều có chuyển tiền qua, anh ta có thể giải quyết được." Lại nói cô cũng không phải là chúa cứu thế, chuyện của những người đó so với anh trai, quả thật không thể so sánh.
Hạng Việt từ chỗ bác sĩ trưởng của Hề Duy trở lại, thông báo tin tức tốt: "Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cuối tuần này A Duy có thể xuất viện tĩnh dưỡng."
"Thật?" Hề Hi vui mừng trở lại, trong khoảng thời gian này cô một ngày chạy tới bệnh viện ba lần, cũng bị mùi nước sát trùng hun đến mức khứu giác đã không nhạy nữa rồi. Những thứ này đều là thứ yếu, anh trai có thể xuất viện, vậy nói rõ thân thể anh ta đã không có gì đáng ngại, thật sự là đáng giá ăn mừng một phen!
Hạng Việt gõ xuống cái ót của cô: "Cái gì mà thật với giả, chỉ là cho dù xuất viện, chắc chắn A Duy cũng phải đến bệnh viện tái khám, muốn khôi phục hoàn toàn triệt để còn cần một khoảng thời gian nữa."
Khoảng thời gian này Hề Duy ở bệnh viện cũng quá lâu rồi, có thể xuất viện dĩ nhiên vui mừng. Thấy em gái huơ tay múa chân, khóe miệng anh ta lộ ra nụ cười, thương lượng với Hạng Việt: "Nếu tôi có thể xuất viện, A Việt, hai ngày này cậu hãy thu thập một chút rồi trở về nước đi, lúc lễ mừng năm mới phải đoàn tụ với người nhà, lại nói A Trác và chị Hạng Dĩnh đều náo loạn muốn ly hôn, trong lòng nhị lão khẳng định khổ sở, cậu trở về khuyên nhủ cũng tốt."
Thật ra thì hai ngày nay Hạng Việt cũng đang suy tính chuyện này. Ngày hôm qua nhận được điện thoại của chị gái, nói là mẹ bị chị dâu cả chọc giận đến thiếu chút nữa ngất đi, có thể thấy được tình huống trong nhà bây giờ hỏng bét đến mức nào. Vốn còn có chút do dự, nhưng nếu thân thể Hề Duy tốt lên không ít rồi thì anh cũng có thể yên tâm rời đi một thời gian.
Trầm ngâm chốc lát, mắt không tự chủ nhìn về phía bạn gái đã an tĩnh lại, mở to mắt nhìn mình không chớp, quyết tâm của Hạng Việt lại có chút dao động, nhất thời rơi vào tình thế khó xử.
Hề Duy theo ánh mắt của anh rơi vào trên người em gái, cười cười: "Hai người các cậu thật là đủ rồi, chỉ là về nhà ăn tết, sao lại giống như đau khổ vì tình thế?"
"Anh ~"
Hạng Việt nghe vậy cũng có chút xấu hổ, cũng không biết bắt đầu từ khi nào lại thành thói quen mỗi ngày đều ở cùng với cô, ngày tháng cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, đột nhiên phải tách ra, chỉ là suy nghĩ một chút trong lòng đã có chút không muốn, giống như là những cậu nhóc mới lớn chưa thành thục. Nhưng cái loại cảm giác quyến luyến này lại làm cho người ta trầm mê.
Cuối cùng Hạng Việt vẫn quyết định trở về nước mừng năm mới, không vì cái khác, thật sự là không yên lòng trong nhà. Hề Hi cũng có thể hiểu anh, chính là không bỏ được, chỉ là rốt cuộc không nói câu gì giữ lại khiến bạn trai khó xử.
Hạng Việt đợi đến sau khi Hề Duy xuất viện mới rời khỏi Luân Đôn trở về nước. Không cho Hề Hi tiễn lên máy bay, sợ đến lúc đó mình không nỡ đi. Chờ anh vừa rời đi, Hề Hi đã ấm ức không lên nổi tinh thần, vẫn là Hề Duy dụ dỗ cô để cho cô làm này làm nọ mới từ từ phân tán lực chú ý.
Bên cạnh mặc dù không có người thân nhưng năm mới luôn phải đón. Hề Hi tốn thời gian hai ngày chuẩn bị đồ tết, trong những năm này mừng năm mới ở nước ngoài ngày càng thịnh hành, đến những ngày cuối cùng rất nhiều siêu thị cũng treo đèn lồng đỏ lớn làm quà khuyến mãi cho người dân Trung Quốc ăn Tết.
Hề Hi mua thật nhiều đồ trở lại, thấy anh trai đang gọi điện thoại, cô cũng không vội lên tiếng, chờ anh trai cúp điện thoại mới lại gần hỏi:"Anh, uống thuốc chưa?"
Hề Duy nói uống rồi, Hề Hi nói: "Em là hỏi thuốc bắc."
"À, quên."
"Ngày hôm qua anh cũng nói là quên!" Hề Hi bất mãn: "Thuốc bắc bồi bổ, anh không uống sao có thể nhanh khỏe được?" Những thứ thuốc bắc này là Hạng Việt chuẩn bị từ trước, nói đều là thuốc bổ, tìm lão trung y rất nổi danh đặc biệt kê thuốc, mỗi ngày uống hai lần đảm bảo hiệu quả hơn thuốc tây.
Hề Duy rất vô tội nhìn em gái: "Thật sự là quên."
Gương mặt Hề Hi một bộ “anh tiếp tục diễn đi”, rõ ràng không tin. Cũng không biết tại sao, sau khi anh trai xuất viện thì trở (die,nda.nl;equ,ydo.n) nên tùy hứng hơn rất nhiều, uống thuốc cũng phải để cho người ta nhìn chằm chằm mới được, ăn cơm cũng biến thành kiêng ăn, rất nhiều đồ trước kia cũng ăn hiện tại đều không ăn, làm cho người ta hết sức bất đắc dĩ.
"Em đi đun nóng thuốc, tóm lại không uống thuốc thì không cho ăn cơm."
Ánh mắt Hề Duy mềm mại, cũng không đặt uy hiếp của em gái ở trong mắt, rồi lại rất ưa thích bộ dáng không thể làm gì này của cô.
Lần này chạy một vòng ở ranh giới sống chết, cảm xúc của Hề Duy khá phức tạp, tính mạng con người quá mong manh, có lẽ một sự kiện ngoài ý muốn nho nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả không tưởng tượng được. Trước đây anh vẫn rối rắm một chuyện, nhưng khi đứng trước sống chết lại có vẻ không hề quan trọng như vậy nữa.
Tiễn Cát Phương Hoa và Hạng Quốc Khải về, dù sao Hề Hi cũng hơi phiền muộn, bình thường không cảm thấy gì, bây giờ người vừa đi đã cảm thấy vắng lạnh, nhất là lúc Cát Phương Hoa ở đây không cần quan tâm mỗi ngày ăn cái gì, nhưng bây giờ phải tự lực cánh sinh thôi.
Buổi tối nói chuyện phiếm với Du Khả Dương, nói đến tình huống của mình, cô ấy ở đầu bên kia oán trách: "Sau khi tốt nghiệp tôi muốn ra nước ngoài bồi dưỡng, nhưng ba mẹ tôi không đồng ý, bọn họ muốn (tha.nhh.lqd.ưng) tôi tốt nghiệp xong lập tức kết hôn với Triệu Giang, nói anh ấy đã không còn nhỏ cái gì. Hiện tại còn chưa hết tháng giêng đã bắt đầu thương lượng chuẩn bị chuyện hôn lễ với nhà họ Triệu, ai nha, phiền chết được."
Nhìn dáng vẻ bạn tốt mặt ủ mày ê trên màn ảnh, Hề Hi cười lên: "Dương Dương, cô khẩu thị tâm phi." Nếu quả thật không muốn kết hôn, lúc này giọng nói cũng sẽ không chỉ là oán trách.
Du Khả Dương nhướng lông mày lên, tựa như muốn phản bác, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, giống như quả bóng xì hơi, ấm ức mà nói: "Thật ra thì gả cho anh ấy, ừ, tên kia...... Cũng không tệ như vậy."
"Xem ra trái tim của cô đã bị vị kia bắt sống rồi?" Hề Hi nhạo báng, đột nhiên Du Khả Dương lại trầm mặc, thu lại cảm xúc, có chút khổ não: "Chuyện của tôi và Từ Trạch...... Cô nói, tôi có nên thẳng thắn với anh ấy không?"
Thấy cô kinh ngạc, Du Khả Dương giải thích: "Dù sao trên đời không có bức tường nào không hở, lại nói chuyện này vốn chính là tôi sai, Triệu Giang là người vô tội, anh ấy có quyền biết những chuyện này, nếu không trong lòng tôi không nỡ, thay vì sau khi kết hôn cả ngày hoảng loạn, không bằng trực tiếp thẳng thắn được khoan hồng, nếu anh ấy tha thứ cho tôi thì cả đời này tôi sẽ tốt với anh ấy, nếu không tha thứ...... Đó cũng là quả báo tôi nên chịu."
Hề Hi nghe có chút không rõ tư vị: "Đừng nói mình như vậy, ai cũng không phải là thánh nhân, lúc tuổi còn trẻ làm sao mà có thể không phạm chút lỗi lầm nào chứ? Nói với Triệu Giang...... Dương Dương, dù sao anh ta cũng là một người đàn ông." Đàn ông đều có bệnh chung, giống như thích xử nữ, nếu như Triệu Giang biết sau khi đính hôn với anh ta Du Khả Dương vẫn cấu kết với người đàn ông khác còn đến mức mang thai...... Mười người đàn ông, có lẽ có đến chín người là không thể chấp nhận được.
Du Khả Dương như đã hạ quyết tâm, cô ấy ngẩng đầu lên, rất kiên định nói: "Tôi không muốn lừa gạt anh ấy." Vì vậy chuyện này cứ giải quyết dứt khoát như thế.
Tắt máy vi tính, Hề Hi tâm trạng nặng nề, rời khỏi phòng đi ra bên ngoài tìm bạn trai cầu xin an ủi.
Hạng Việt đang nấu ăn khuya ở phòng bếp, bên hông nhiều hơn một đôi tay cũng không để ý, vỗ vỗ ở phía trên: "Một chút nữa là được, em đến phòng khách xem tivi đi."
Hề Hi cọ cọ đầu vào lưng anh: "Em chỉ muốn ôm anh một cái."
Hạng Việt vui vẻ, đậy vung vào, xoay người siết chặt lỗ mũi cô: "Cãi nhau với Du Khả Dương?"
"Không phải," Hề Hi buồn buồn nói, "Cô ấy muốn thẳng thắn với Triệu Giang chuyện Từ Trạch, em có chút lo lắng."
Đây là ngoài dự liệu của Hạng Việt, kể từ sau khi biết Du Khả Dương phá thai, ấn tượng của anh đối với cô bé kia cũng không quá tốt, cũng rất không hi vọng bạn gái tiếp xúc quá nhiều với người như thế. Nhưng anh cũng không phải là □□ người, cho nên cho dù trong lòng không thích, nhưng cũng chưa bao giờ nói thẳng ngay trước mặt Hề Hi. Hiện tại chợt nghe Du Khả Dương có trách nhiệm như vậy, thành kiến trong lòng ngược lại bớt đi một chút, sờ sờ tóc bạn gái thuận tiện vuốt đuôi: "Nếu cô ấy cảm thấy như vậy là tốt nhất, vậy thì em làm bạn bè cứ tôn trọng quyết định của cô ấy thôi."
"Em tôn trọng mà, chính là sợ Triệu Giang không tôn trọng, ngộ nhỡ chuyện này làm cho anh ta trong cơn tức giận giũ áo ra đi, như vậy thanh danh của Dương Dương sẽ bị hủy sạch."
"Cái này em có thể yên tâm," Hạng Việt chắc chắn nói, "Ai sẽ ngu đến mức tuyên truyền chuyện vợ mình ngoại tình ra bên ngoài? Chẳng lẽ Du Khả Dương mất mặt thì anh ta có thể không sao sao? Lừa gạt còn không được, yên tâm đi, lại nói Thẩm Nam và anh ta rất quen thuộc, nếu thật sự không được, quay về có thể nhờ anh ta (TN) làm người trung gian giúp một tay khuyên giải."
Hề Hi cũng biết mình lo lắng cũng không làm được gì, chuyện như vậy chỉ có thể là chuyện hai người, người ngoài không xen vào được, nếu quả thật trở mặt, những người ngoài như bọn họ ngược lại chỉ có thể hòa giải thôi.
"Hi vọng Triệu Giang rộng lượng một chút." Cô nhún nhún vai, mang theo một chút giọng điệu chính mình cũng không tin. Hạng Việt nghiêng người hôn một cái lên khóe miệng cô: "Tốt lắm, đừng quan tâm chuyện của người khác, lát nữa đừng quên gọi điện thoại cho chú Hề."
Nhắc tới cha ruột, biểu hiện trên mặt Hề Hi trở nên có chút hơi thờ ơ, Hạng Việt than thở: "Chờ thân thể A Duy tốt lên, những thứ linh tinh kia xem là cái gì, ánh mắt nhìn xa hơn một chút, ngoan."
"Em cũng không biết ông ta nghĩ như thế nào! Anh em vẫn còn nằm viện, lúc ông ta tới còn khóc đến mờ mịt, sau đó lại sắp xếp người nhà họ Sầm vào trong công ty, còn làm chức vị quan trọng! Đây là ý gì, bồi dưỡng thế lực cho nhãi con Hề Tễ kia sao!"
Thấy bạn gái giống như ăn phải thuốc nổ đụng một cái là nổ, Hạng Việt cũng không có lời khuyên gì tốt hơn, chỉ có thể mặc cho cô phát tiết một lần, mấy ngày nay anh đã thành thói quen, chờ nước sôi lại xoay người mở vung ra, làm cà-ri bò ăn khuya.
Bạn trai không cổ vũ, những thứ oán trách kia của Hề Hi cũng không nói được, hờn dỗi một lát, lại ôm eo Hạng Việt từ phía sau, khóe miệng Hạng Việt hiện lên nụ cười yếu ớt, kéo bạn gái từ phía sau đến bên người, hôn mi tâm của cô: "Nấu trứng cho em nhé?"
"Muốn hai phần."
"Được."
***
Đến hạ tuần tháng một thì vết thương của Hề Duy đã tốt hơn không ít, có thể xuống giường từ từ đi lại, mặc dù không thể chạy nhảy đi nhanh, nhưng dù sao cũng hơn nằm mãi trên giường.
Không lâu sau nữa chính là tết âm lịch, ý Hề Duy có ý để em gái và Hạng Việt về nước mừng năm mới. Hề Hi mím môi kiên quyết (lqd) không đồng ý: "Anh ở đây thì em ở nơi nào, trở về nhìn sắc mặt những người đó à, ghê tởm chết đi được."
"Coi như em không muốn thì A Việt cũng nên trở về đoàn tụ với người nhà."
Cái này cũng không phải Hề Hi có thể quyết định, đôi tay cô xoa bóp chân tay cho anh trai dừng một chút: "Vậy thì lát nữa em hỏi anh ấy."
Hề Duy nhìn em gái, ánh mắt nhu hòa như nước: "Em cũng không lo lắng cửa hàng thú cưng của em sao? Còn có những viện dưỡng lão và viện phúc lợi kia?"
"Anh, không ai quan trọng hơn anh." Hề Hi bày tỏ “chân thành” với anh trai trước, sau đó nói: "Cửa hàng thú cưng có sổ sách còn có camera, em không sợ, coi như bị người ta tham lam, em cũng không phải chịu bao nhiêu thua thiệt. Chỗ viện phúc lợi và viện dưỡng lão đã có Thẩm Gia, mỗi tháng em đều có chuyển tiền qua, anh ta có thể giải quyết được." Lại nói cô cũng không phải là chúa cứu thế, chuyện của những người đó so với anh trai, quả thật không thể so sánh.
Hạng Việt từ chỗ bác sĩ trưởng của Hề Duy trở lại, thông báo tin tức tốt: "Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cuối tuần này A Duy có thể xuất viện tĩnh dưỡng."
"Thật?" Hề Hi vui mừng trở lại, trong khoảng thời gian này cô một ngày chạy tới bệnh viện ba lần, cũng bị mùi nước sát trùng hun đến mức khứu giác đã không nhạy nữa rồi. Những thứ này đều là thứ yếu, anh trai có thể xuất viện, vậy nói rõ thân thể anh ta đã không có gì đáng ngại, thật sự là đáng giá ăn mừng một phen!
Hạng Việt gõ xuống cái ót của cô: "Cái gì mà thật với giả, chỉ là cho dù xuất viện, chắc chắn A Duy cũng phải đến bệnh viện tái khám, muốn khôi phục hoàn toàn triệt để còn cần một khoảng thời gian nữa."
Khoảng thời gian này Hề Duy ở bệnh viện cũng quá lâu rồi, có thể xuất viện dĩ nhiên vui mừng. Thấy em gái huơ tay múa chân, khóe miệng anh ta lộ ra nụ cười, thương lượng với Hạng Việt: "Nếu tôi có thể xuất viện, A Việt, hai ngày này cậu hãy thu thập một chút rồi trở về nước đi, lúc lễ mừng năm mới phải đoàn tụ với người nhà, lại nói A Trác và chị Hạng Dĩnh đều náo loạn muốn ly hôn, trong lòng nhị lão khẳng định khổ sở, cậu trở về khuyên nhủ cũng tốt."
Thật ra thì hai ngày nay Hạng Việt cũng đang suy tính chuyện này. Ngày hôm qua nhận được điện thoại của chị gái, nói là mẹ bị chị dâu cả chọc giận đến thiếu chút nữa ngất đi, có thể thấy được tình huống trong nhà bây giờ hỏng bét đến mức nào. Vốn còn có chút do dự, nhưng nếu thân thể Hề Duy tốt lên không ít rồi thì anh cũng có thể yên tâm rời đi một thời gian.
Trầm ngâm chốc lát, mắt không tự chủ nhìn về phía bạn gái đã an tĩnh lại, mở to mắt nhìn mình không chớp, quyết tâm của Hạng Việt lại có chút dao động, nhất thời rơi vào tình thế khó xử.
Hề Duy theo ánh mắt của anh rơi vào trên người em gái, cười cười: "Hai người các cậu thật là đủ rồi, chỉ là về nhà ăn tết, sao lại giống như đau khổ vì tình thế?"
"Anh ~"
Hạng Việt nghe vậy cũng có chút xấu hổ, cũng không biết bắt đầu từ khi nào lại thành thói quen mỗi ngày đều ở cùng với cô, ngày tháng cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, đột nhiên phải tách ra, chỉ là suy nghĩ một chút trong lòng đã có chút không muốn, giống như là những cậu nhóc mới lớn chưa thành thục. Nhưng cái loại cảm giác quyến luyến này lại làm cho người ta trầm mê.
Cuối cùng Hạng Việt vẫn quyết định trở về nước mừng năm mới, không vì cái khác, thật sự là không yên lòng trong nhà. Hề Hi cũng có thể hiểu anh, chính là không bỏ được, chỉ là rốt cuộc không nói câu gì giữ lại khiến bạn trai khó xử.
Hạng Việt đợi đến sau khi Hề Duy xuất viện mới rời khỏi Luân Đôn trở về nước. Không cho Hề Hi tiễn lên máy bay, sợ đến lúc đó mình không nỡ đi. Chờ anh vừa rời đi, Hề Hi đã ấm ức không lên nổi tinh thần, vẫn là Hề Duy dụ dỗ cô để cho cô làm này làm nọ mới từ từ phân tán lực chú ý.
Bên cạnh mặc dù không có người thân nhưng năm mới luôn phải đón. Hề Hi tốn thời gian hai ngày chuẩn bị đồ tết, trong những năm này mừng năm mới ở nước ngoài ngày càng thịnh hành, đến những ngày cuối cùng rất nhiều siêu thị cũng treo đèn lồng đỏ lớn làm quà khuyến mãi cho người dân Trung Quốc ăn Tết.
Hề Hi mua thật nhiều đồ trở lại, thấy anh trai đang gọi điện thoại, cô cũng không vội lên tiếng, chờ anh trai cúp điện thoại mới lại gần hỏi:"Anh, uống thuốc chưa?"
Hề Duy nói uống rồi, Hề Hi nói: "Em là hỏi thuốc bắc."
"À, quên."
"Ngày hôm qua anh cũng nói là quên!" Hề Hi bất mãn: "Thuốc bắc bồi bổ, anh không uống sao có thể nhanh khỏe được?" Những thứ thuốc bắc này là Hạng Việt chuẩn bị từ trước, nói đều là thuốc bổ, tìm lão trung y rất nổi danh đặc biệt kê thuốc, mỗi ngày uống hai lần đảm bảo hiệu quả hơn thuốc tây.
Hề Duy rất vô tội nhìn em gái: "Thật sự là quên."
Gương mặt Hề Hi một bộ “anh tiếp tục diễn đi”, rõ ràng không tin. Cũng không biết tại sao, sau khi anh trai xuất viện thì trở (die,nda.nl;equ,ydo.n) nên tùy hứng hơn rất nhiều, uống thuốc cũng phải để cho người ta nhìn chằm chằm mới được, ăn cơm cũng biến thành kiêng ăn, rất nhiều đồ trước kia cũng ăn hiện tại đều không ăn, làm cho người ta hết sức bất đắc dĩ.
"Em đi đun nóng thuốc, tóm lại không uống thuốc thì không cho ăn cơm."
Ánh mắt Hề Duy mềm mại, cũng không đặt uy hiếp của em gái ở trong mắt, rồi lại rất ưa thích bộ dáng không thể làm gì này của cô.
Lần này chạy một vòng ở ranh giới sống chết, cảm xúc của Hề Duy khá phức tạp, tính mạng con người quá mong manh, có lẽ một sự kiện ngoài ý muốn nho nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả không tưởng tượng được. Trước đây anh vẫn rối rắm một chuyện, nhưng khi đứng trước sống chết lại có vẻ không hề quan trọng như vậy nữa.