Edit: Thanh Hưng
Lúc Hề Hi tiễn cha Hề Bá Niên rời đi thì cô cảm thấy tâm tình của ông ta không nhẹ nhõm giống như lúc tới. Không biết có phải ảo giác hay không, đột nhiên cô lại cảm thấy trên mặt được bảo dưỡng kĩ càng của ông ta có thêm vài phần tang thương.
"Cha, gần đây cha có đúng hạn đi bệnh viện kiểm tra thân thể không đấy?"
Hề Bá Niên cười cười với con gái: "Chuyện con dặn dò ta nào dám không nghe? Tuần trước mới vừa kiểm tra rồi, kết quả vô cùng tốt."
"À, vậy thì được, chờ thân thể anh tốt lên, về sau con sẽ bồi ngài đi bệnh viện."
"Dù sao anh con vĩnh viễn xếp trước ta phải không?" Ông ta tựa như thuận miệng trêu ghẹo. Hề Hi mím môi trầm mặc một chút, sau đó nói: "Dạ."
Nói không ra là thất vọng hay là cái gì, Hề Bá Niên có chút phức tạp nhìn con gái, Hề Hi không dấu vết lấy giúp ông ta sợi tóc bạc trên vai xuống, lại vỗ vỗ lên: "Nhưng ngài là cha ruột con, nếu như thật sự có việc, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa con cũng không hai lời."
Hề Bá Niên bị cô chọc cười: “Sao ta có thể cam lòng để cho con lên núi đao xuống biển lửa được?" Nói xong lại lắc đầu một cái: "Ba người các con, giống ta nhất chính là anh con, ta lại hiểu rõ con nhất, Hề Tễ tuổi quá nhỏ, nó còn là đứa bé, con có anh trai, nó cũng cần mẹ."
Hề Hi cố làm như không biết ý tứ trong lời nói của ông ta, bĩu môi: "Con thấy sao lời này của ngài lại kỳ cục như vậy! Nó có cần mẹ hay không có quan hệ gì với con, con là kiếp đứa bé không có mẹ, nói ra có thể nó còn hạnh phúc hơn con nhiều." Thấy cha ruột bị nghẹn lời, cô còn nói: "Ngài thương con con biết rõ, con khẳng định cũng sẽ hiếu thuận với ngài, yên tâm đi, con gái của ngài không làm sói mắt trắng đâu à!"
Đây là cái gì với cái gì thế. Hề Bá Niên dở khóc dở cười, cảm thấy quả thật con gái không biết những chuyện này, yên tâm, nếu không lấy tính khí của cô, khả năng đã sớm nổi trận lôi đình rồi.
Sau khi tiễn cha ruột đi, Hề Hi đến phòng anh trai, Hề Duy đang gọi điện thoại, cô nghe ra là gọi cho Phùng Tranh. Chờ trong chốc lát, mãi tới khi anh trai cúp điện thoại mới có chút không kịp chờ đợi hỏi: "Như thế nào, thái độ của cha là gì?"
"Vừa mới bắt đầu còn chết cũng không chịu nhận, sau đó lại thẹn quá thành giận, cuối cùng là vênh vênh váo váo."
Hề Hi nháy mắt mấy cái: "Cho nên?"
"Ông ấy không muốn anh xen vào việc của người khác, bảo anh dưỡng thương cho thật tốt, tiếp theo về công ty làm trâu làm ngựa."
"Cứ như vậy?! Ông ấy cứ thích dùng tiền bẩn như vậy! Sao trước kia em lại không nhìn ra, ông ấy còn là thần giữ của cơ đấy!"
Hề Hi giận đến không kiềm được, lại cảm thấy thất vọng, đột nhiên cảm thấy cha trở nên rất xa lạ, hết sức không phù hợp với hình tượng có chút thanh cao trong quá khứ.
"Anh, vậy Sầm Úy thì sao? Coi như ông ấy nhìn ở chỗ Hề Tễ tuổi nhỏ, chẳng lẽ ngay cả một chút bày tỏ cũng không có? Anh là thiếu chút nữa thì......"
Hề Duy không lên tiếng, chỉ cười, sau này cô sẽ biết đáp án.
"Vậy về sau chúng ta làm thế nào?" Hề Hi giống như mê man, cô không biết về sau nên đi nơi nào, sợ hãi trong nội tâm vào lúc này đạt tới độ cao lịch sử mới. Vốn cho là cha sẽ nghe theo khuyên bảo, lại không nghĩ rằng đáp án lại làm cho lòng người băng giá như vậy. Cô không phải một người hết (t^h^l^q^d) sức thiện lương, nhưng cũng giống như phần lớn người bình thường vô cùng chán ghét tội phạm phạm pháp, hơn nữa phần tử phạm tội lại là cha ruột, điều này khiến người ta thật sự rất khó tiếp nhận.
Đại nghĩa diệt thân cô không làm được, bỏ mặc cũng không làm được, lúc này mới thật sự cảm nhận được mình vô năng cùng mềm yếu.
Hề Duy cầm bàn tay của em gái, an ủi siết chặt bàn tay của cô: "Thuận theo tự nhiên đi, đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện này chúng ta không thể ra sức."
"Nhưng ngộ nhỡ ông ấy bị bắt ——"
"Mỗi người cũng nên vì quyết định của mình mà phụ trách, cha cứ khư khư cố chấp thì chúng ta có biện pháp gì? Hề Hi, anh trai sẽ để lại đường lui, coi như tình huống không xong cũng sẽ không dính líu đến chúng ta."
Hề Hi tâm tình phức tạp, cảm thấy anh trai tỉnh táo đến mức dọa người, nếu như là người bình thường gặp phải chuyện như vậy đã sớm gấp đến độ giơ chân, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, nhưng anh trai lại không, anh ta vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, thật giống như nếu một khắc sau cha bị bắt, Hề thị rớt xuống ngàn trượng ở trong mắt của anh ta cũng chỉ là việc rất nhỏ.
Trái tim mạnh như vậy cô cũng chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng mộ thôi, làm là khẳng định không làm được.
Nhìn thời gian đã sắp đến buổi trưa, vẻ mặt Hề Hi ấm ức đứng lên: "Chuyện này em mặc kệ, thích giày vò thế nào thì giày vò thế đó đi, anh, buổi trưa anh muốn ăn cái gì?"
***
Đến trung tuần tháng tư, rốt cuộc Hề Duy cũng hoàn toàn khôi phục. Chuyện Hề Hi và Hạng Việt đính hôn cũng lần nữa đăng lên nhật báo.
Hạng Việt nói với cô, bởi vì anh trai và chị dâu ly hôn, chị dâu còn dẫn cháu gái ra nước ngoài, gần đây mẹ ruột tâm tình thật sự không tốt. Chuyện đính hôn lần này coi như là tìm chuyện cho lão nhân gia làm, tránh cả ngày lo lắng cháu gái ở nước ngoài ăn không ngon mặc không đủ ấm bị đứa bé nước ngoài bắt nạt cái gì.
"Mẹ Cát khẳng định hận chết Hạng Trác đi, ahhh, anh nhẹ một chút, đau!"
Hạng Việt thả chân bạn gái vào trên chân mình từ từ vuốt ve, nghe vậy tức giận: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không cần đi giày gót cao như thế, cứ không nghe, chân đau cũng là đáng đời."
"Chậc chậc, bác sĩ Hạng, lời này của anh thật là không có lương tâm, em ăn mặc đẹp mắt một chút còn không phải là cho anh mặt mũi? Lại nói ai nói anh cao như vậy, em không đi giày cao một chút, vậy làm sao xứng với anh được?"
"Chỉ là một buổi tụ hội thôi," Hạng Việt lắc đầu một cái, "Anh lại không chê em."
"Lại nói nữa em trở mặt đấy."
Anh cười ha ha một tiếng, cúi người ấn xuống một cái hôn trên bắp chân trần của bạn gái, hôn xong ngước mắt nhìn cô, trong mắt lại có mấy phần xinh đẹp, quả thật kiều diễm câu người.
"Thật sự trở mặt?" Anh hỏi, âm thanh thật thấp mang theo chút trầm khàn.
Trái tim nhỏ của Hề Hi nhảy loạn bùm bùm, cô che mặt rên một tiếng: "Anh từ chỗ nào học được chiêu này thế!" Cũng quá yêu nghiệt! Trước kia rõ ràng rất nghiêm chỉnh, rất nghiêm chỉnh, rất nghiêm chỉnh!!!
Hạng Việt cười, tiếp tục xoa bóp chân cho bạn gái, trên mặt lại trở nên nghiêm chỉnh dịu dàng: "Chỗ này có đau không?"
Hề Hi lại “Ahhh” một tiếng: "Đau quá, anh nhẹ một chút, nhẹ một chút!"
Tay Hạng Việt càng nhẹ hơn, đợi dầu thuốc tản ra, lại giúp cô dán thuốc dán lên, dịu dàng nói: "Không động đến gân cốt, năm sáu ngày là tốt rồi, ngoan, mấy ngày nay ngoan ngoãn đừng xuống đất đi loạn."
"Vậy không được, ngày mai em còn muốn đi Viện phúc lợi! Ngày mốt lại phải về công ty giúp đỡ anh trai."
"Hủy bỏ." Anh nói: “Chân em nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi, lại nói A Duy mà biết em bị trật chân cũng sẽ không để em làm loạn."
Hề Hi có chút ỉu xìu, mệt mỏi chu mỏ không nói lời nào. Từ lúc anh trai gặp chuyện không may đến tận tuần trước, gần bốn tháng cô đều không hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cửa hàng thú cưng, Viện phúc lợi, trường học, mấy địa phương này cũng có chút trở nên xa lạ rồi.
Ngay cả mấy người bạn nhỏ, bình thường cũng chỉ liên lạc qua điện thoại di động, ngày hôm qua lúc đầu gặp mặt còn có một chút lạnh nhạt.
Mấy ngày nay cô gần như là ngăn cách với bên ngoài, cho dù phải chăm sóc anh trai nhưng cũng không tới trình độ nửa bước không rời. Trong lòng cô hiểu, mình chỉ là có ý thức muốn tránh những người cùng việc đó, cái loại tâm lý trốn tránh đó, rất kinh sợ, lại làm cho cô có cảm giác an toàn.
Nhưng người luôn phải nhìn về phía trước, cuối cùng cô cũng điều chỉnh tốt tâm trạng, muốn nghênh đón ánh sáng, để cho cuộc sống lần nữa đi vào quỹ đạo, lại không nghĩ rằng ra quân thất bại, tham gia tụ hội với bạn trai cũng có thể làm đau chân, cũng may lúc ấy Hạng Việt kịp thời đỡ mới không làm cho cô mất mặt xấu hổ.
Thấy cô buồn buồn không vui, bác sĩ Hạng suy nghĩ một chút, cù xuống cái chân còn lại của bạn gái. Hề Hi phản xạ có điều kiện giãy, anh cười cười, đè lại không để cho cô động, lại cù mấy cái, Hề Hi ai nha kêu loạn: "Anh cù nữa em tức giận đấy!"
"Tức đi, coi như tức giận cũng không có ai đến cứu em."
Hề Hi: "......" Lời nói không có dinh dưỡng như vậy thế nhưng có thể phát ra từ miệng bác sĩ Hạng, nghe cũng say mê.
Lòng bàn chân lại bị cù đến mấy lần, cô không chịu nổi, chân lại không rút được ra, ngồi dậy muốn đẩy anh, nào biết biên độ quá lớn, vốn là cổ áo tương đối rộng tương đối thấp lập tức tuột xuống, sau đó cảnh xuân bị bại lộ rồi. Cố tình cô còn không tự biết, đưa tay phải ra cù bạn trai, bạn trai đây? Vị trí gặp may mắn, liếc một cái đã nhìn cảnh xuân của bạn gái không sót gì, làn da trắng nõn, phập phồng mềm mại đủ để cho bác sĩ Hạng nhìn no mắt.
Sau đó bác sĩ Hạng bỏ tay giữ chân bạn gái ra, đang lúc Hề Hi cảm giác chính mình uy vũ, sau một khắc ngực đã bị bạn trai tập kích.
Hề Hi: "......" Đã nói rồi đây chính nhân quân tử đấy?
Tay Hạng Việt rất đẹp, giống như trong rất nhiều tiểu thuyết miêu tả, khớp xương rõ ràng, thon dài, trắng nõn xinh đẹp, đặc biệt có mỹ cảm.
Tay xinh đẹp như vậy vào giờ phút này đang xẹt qua xương quai xanh của Hề Hi, đi xuống một chút xíu, lại kéo cổ áo xuống chút, cuối cùng nắm lấy khối mềm mại này.
Gương mặt Hề Hi ửng hồng, nhìn bạn trai một chút lại nhìn tay trên ngực một chút, há mồm muốn nói, Hạng Việt lại trước cô một bước đưa ngón tay ở không ra chặn lên môi của cô: "Hư." Anh nói, âm thanh trầm trầm thấp thấp, giống như dòng điện xẹt qua màng nhĩ, mang đến kích thích khác thường.
Trước kia hai người cũng không phải là không từng kiều diễm, đã từng cũng thiếu chút nữa là phá ranh giới cuối cùng, nhưng chưa bao giờ giống như giờ phút này khiến cho Hề Hi cảm thấy tiêm nhiễm nảy mầm. Người đàn ông này có ma lực, anh đang hấp dẫn cô.
Tay Hạng Việt chậm chạp lại thản nhiên từng viên một cởi bỏ nút cài áo của bạn gái, Hề Hi nháy mắt nhưng cũng không phản (di.da.l.qy.do) kháng chỉ chăm chăm nhìn gương mặt của anh, lông mi bạn trai vừa dài vừa dầy, lúc này khẽ rũ, làm cho người ta không thấy rõ thần sắc trong mắt anh.
"Thật đẹp." Anh nói. Vui lòng tán dương cảnh đẹp bộ ngực của bạn gái. Hề Hi đưa tay vòng lên cổ của anh: "Bác sĩ Hạng, anh giở trò lưu manh thật sao?"
Hạng Việt lại nhìn chòng chọc mấy lần, còn dùng tay ngắt, sau đó thở dài, một lần nữa cài nút lại.
Hề Hi: "......"
"Chờ lúc kết hôn, nhất định thỏa mãn em." Thấy bạn gái im lặng, Hạng Việt nói như vậy.
Hề Hi ha ha hai tiếng, liếc mắt: "Dối trá." Mắt của cô cũng không phải là mù, làm sao không nhìn ra bạn trai đang đè nén dục vọng, nhưng mà tới lúc này anh vẫn còn có thể ghi nhớ chuyện đã đồng ý với anh trai, người đàn ông này là đáng giá để cô yêu.
Hề Hi tùy Hạng Việt ôm, lái xe đưa cô trở về nhà. Hề Duy đã rất lâu không tới công ty, gần đây chính là thời điểm bận rộn, mới vừa rồi còn gọi điện thoại tới, nói em gái tự động giải quyết cơm tối, anh ta không về được.
Hạng Việt thả bạn gái vào trên ghế sa lon rồi xoay người đi tới trước cửa cầm dép tới đổi giúp cô. Hề Hi tội nghiệp nhìn bạn trai: "Thân ái, em đói rồi, muốn ăn mì thịt bò anh nấu."
Hạng Việt rất ưa thích dáng vẻ lúc cô làm nũng, gương mặt búp bê mềm mại lại ngốc nghếch, đặc biệt đáng yêu.
Lúc Hề Hi tiễn cha Hề Bá Niên rời đi thì cô cảm thấy tâm tình của ông ta không nhẹ nhõm giống như lúc tới. Không biết có phải ảo giác hay không, đột nhiên cô lại cảm thấy trên mặt được bảo dưỡng kĩ càng của ông ta có thêm vài phần tang thương.
"Cha, gần đây cha có đúng hạn đi bệnh viện kiểm tra thân thể không đấy?"
Hề Bá Niên cười cười với con gái: "Chuyện con dặn dò ta nào dám không nghe? Tuần trước mới vừa kiểm tra rồi, kết quả vô cùng tốt."
"À, vậy thì được, chờ thân thể anh tốt lên, về sau con sẽ bồi ngài đi bệnh viện."
"Dù sao anh con vĩnh viễn xếp trước ta phải không?" Ông ta tựa như thuận miệng trêu ghẹo. Hề Hi mím môi trầm mặc một chút, sau đó nói: "Dạ."
Nói không ra là thất vọng hay là cái gì, Hề Bá Niên có chút phức tạp nhìn con gái, Hề Hi không dấu vết lấy giúp ông ta sợi tóc bạc trên vai xuống, lại vỗ vỗ lên: "Nhưng ngài là cha ruột con, nếu như thật sự có việc, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa con cũng không hai lời."
Hề Bá Niên bị cô chọc cười: “Sao ta có thể cam lòng để cho con lên núi đao xuống biển lửa được?" Nói xong lại lắc đầu một cái: "Ba người các con, giống ta nhất chính là anh con, ta lại hiểu rõ con nhất, Hề Tễ tuổi quá nhỏ, nó còn là đứa bé, con có anh trai, nó cũng cần mẹ."
Hề Hi cố làm như không biết ý tứ trong lời nói của ông ta, bĩu môi: "Con thấy sao lời này của ngài lại kỳ cục như vậy! Nó có cần mẹ hay không có quan hệ gì với con, con là kiếp đứa bé không có mẹ, nói ra có thể nó còn hạnh phúc hơn con nhiều." Thấy cha ruột bị nghẹn lời, cô còn nói: "Ngài thương con con biết rõ, con khẳng định cũng sẽ hiếu thuận với ngài, yên tâm đi, con gái của ngài không làm sói mắt trắng đâu à!"
Đây là cái gì với cái gì thế. Hề Bá Niên dở khóc dở cười, cảm thấy quả thật con gái không biết những chuyện này, yên tâm, nếu không lấy tính khí của cô, khả năng đã sớm nổi trận lôi đình rồi.
Sau khi tiễn cha ruột đi, Hề Hi đến phòng anh trai, Hề Duy đang gọi điện thoại, cô nghe ra là gọi cho Phùng Tranh. Chờ trong chốc lát, mãi tới khi anh trai cúp điện thoại mới có chút không kịp chờ đợi hỏi: "Như thế nào, thái độ của cha là gì?"
"Vừa mới bắt đầu còn chết cũng không chịu nhận, sau đó lại thẹn quá thành giận, cuối cùng là vênh vênh váo váo."
Hề Hi nháy mắt mấy cái: "Cho nên?"
"Ông ấy không muốn anh xen vào việc của người khác, bảo anh dưỡng thương cho thật tốt, tiếp theo về công ty làm trâu làm ngựa."
"Cứ như vậy?! Ông ấy cứ thích dùng tiền bẩn như vậy! Sao trước kia em lại không nhìn ra, ông ấy còn là thần giữ của cơ đấy!"
Hề Hi giận đến không kiềm được, lại cảm thấy thất vọng, đột nhiên cảm thấy cha trở nên rất xa lạ, hết sức không phù hợp với hình tượng có chút thanh cao trong quá khứ.
"Anh, vậy Sầm Úy thì sao? Coi như ông ấy nhìn ở chỗ Hề Tễ tuổi nhỏ, chẳng lẽ ngay cả một chút bày tỏ cũng không có? Anh là thiếu chút nữa thì......"
Hề Duy không lên tiếng, chỉ cười, sau này cô sẽ biết đáp án.
"Vậy về sau chúng ta làm thế nào?" Hề Hi giống như mê man, cô không biết về sau nên đi nơi nào, sợ hãi trong nội tâm vào lúc này đạt tới độ cao lịch sử mới. Vốn cho là cha sẽ nghe theo khuyên bảo, lại không nghĩ rằng đáp án lại làm cho lòng người băng giá như vậy. Cô không phải một người hết (t^h^l^q^d) sức thiện lương, nhưng cũng giống như phần lớn người bình thường vô cùng chán ghét tội phạm phạm pháp, hơn nữa phần tử phạm tội lại là cha ruột, điều này khiến người ta thật sự rất khó tiếp nhận.
Đại nghĩa diệt thân cô không làm được, bỏ mặc cũng không làm được, lúc này mới thật sự cảm nhận được mình vô năng cùng mềm yếu.
Hề Duy cầm bàn tay của em gái, an ủi siết chặt bàn tay của cô: "Thuận theo tự nhiên đi, đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện này chúng ta không thể ra sức."
"Nhưng ngộ nhỡ ông ấy bị bắt ——"
"Mỗi người cũng nên vì quyết định của mình mà phụ trách, cha cứ khư khư cố chấp thì chúng ta có biện pháp gì? Hề Hi, anh trai sẽ để lại đường lui, coi như tình huống không xong cũng sẽ không dính líu đến chúng ta."
Hề Hi tâm tình phức tạp, cảm thấy anh trai tỉnh táo đến mức dọa người, nếu như là người bình thường gặp phải chuyện như vậy đã sớm gấp đến độ giơ chân, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, nhưng anh trai lại không, anh ta vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, thật giống như nếu một khắc sau cha bị bắt, Hề thị rớt xuống ngàn trượng ở trong mắt của anh ta cũng chỉ là việc rất nhỏ.
Trái tim mạnh như vậy cô cũng chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng mộ thôi, làm là khẳng định không làm được.
Nhìn thời gian đã sắp đến buổi trưa, vẻ mặt Hề Hi ấm ức đứng lên: "Chuyện này em mặc kệ, thích giày vò thế nào thì giày vò thế đó đi, anh, buổi trưa anh muốn ăn cái gì?"
***
Đến trung tuần tháng tư, rốt cuộc Hề Duy cũng hoàn toàn khôi phục. Chuyện Hề Hi và Hạng Việt đính hôn cũng lần nữa đăng lên nhật báo.
Hạng Việt nói với cô, bởi vì anh trai và chị dâu ly hôn, chị dâu còn dẫn cháu gái ra nước ngoài, gần đây mẹ ruột tâm tình thật sự không tốt. Chuyện đính hôn lần này coi như là tìm chuyện cho lão nhân gia làm, tránh cả ngày lo lắng cháu gái ở nước ngoài ăn không ngon mặc không đủ ấm bị đứa bé nước ngoài bắt nạt cái gì.
"Mẹ Cát khẳng định hận chết Hạng Trác đi, ahhh, anh nhẹ một chút, đau!"
Hạng Việt thả chân bạn gái vào trên chân mình từ từ vuốt ve, nghe vậy tức giận: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không cần đi giày gót cao như thế, cứ không nghe, chân đau cũng là đáng đời."
"Chậc chậc, bác sĩ Hạng, lời này của anh thật là không có lương tâm, em ăn mặc đẹp mắt một chút còn không phải là cho anh mặt mũi? Lại nói ai nói anh cao như vậy, em không đi giày cao một chút, vậy làm sao xứng với anh được?"
"Chỉ là một buổi tụ hội thôi," Hạng Việt lắc đầu một cái, "Anh lại không chê em."
"Lại nói nữa em trở mặt đấy."
Anh cười ha ha một tiếng, cúi người ấn xuống một cái hôn trên bắp chân trần của bạn gái, hôn xong ngước mắt nhìn cô, trong mắt lại có mấy phần xinh đẹp, quả thật kiều diễm câu người.
"Thật sự trở mặt?" Anh hỏi, âm thanh thật thấp mang theo chút trầm khàn.
Trái tim nhỏ của Hề Hi nhảy loạn bùm bùm, cô che mặt rên một tiếng: "Anh từ chỗ nào học được chiêu này thế!" Cũng quá yêu nghiệt! Trước kia rõ ràng rất nghiêm chỉnh, rất nghiêm chỉnh, rất nghiêm chỉnh!!!
Hạng Việt cười, tiếp tục xoa bóp chân cho bạn gái, trên mặt lại trở nên nghiêm chỉnh dịu dàng: "Chỗ này có đau không?"
Hề Hi lại “Ahhh” một tiếng: "Đau quá, anh nhẹ một chút, nhẹ một chút!"
Tay Hạng Việt càng nhẹ hơn, đợi dầu thuốc tản ra, lại giúp cô dán thuốc dán lên, dịu dàng nói: "Không động đến gân cốt, năm sáu ngày là tốt rồi, ngoan, mấy ngày nay ngoan ngoãn đừng xuống đất đi loạn."
"Vậy không được, ngày mai em còn muốn đi Viện phúc lợi! Ngày mốt lại phải về công ty giúp đỡ anh trai."
"Hủy bỏ." Anh nói: “Chân em nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi, lại nói A Duy mà biết em bị trật chân cũng sẽ không để em làm loạn."
Hề Hi có chút ỉu xìu, mệt mỏi chu mỏ không nói lời nào. Từ lúc anh trai gặp chuyện không may đến tận tuần trước, gần bốn tháng cô đều không hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cửa hàng thú cưng, Viện phúc lợi, trường học, mấy địa phương này cũng có chút trở nên xa lạ rồi.
Ngay cả mấy người bạn nhỏ, bình thường cũng chỉ liên lạc qua điện thoại di động, ngày hôm qua lúc đầu gặp mặt còn có một chút lạnh nhạt.
Mấy ngày nay cô gần như là ngăn cách với bên ngoài, cho dù phải chăm sóc anh trai nhưng cũng không tới trình độ nửa bước không rời. Trong lòng cô hiểu, mình chỉ là có ý thức muốn tránh những người cùng việc đó, cái loại tâm lý trốn tránh đó, rất kinh sợ, lại làm cho cô có cảm giác an toàn.
Nhưng người luôn phải nhìn về phía trước, cuối cùng cô cũng điều chỉnh tốt tâm trạng, muốn nghênh đón ánh sáng, để cho cuộc sống lần nữa đi vào quỹ đạo, lại không nghĩ rằng ra quân thất bại, tham gia tụ hội với bạn trai cũng có thể làm đau chân, cũng may lúc ấy Hạng Việt kịp thời đỡ mới không làm cho cô mất mặt xấu hổ.
Thấy cô buồn buồn không vui, bác sĩ Hạng suy nghĩ một chút, cù xuống cái chân còn lại của bạn gái. Hề Hi phản xạ có điều kiện giãy, anh cười cười, đè lại không để cho cô động, lại cù mấy cái, Hề Hi ai nha kêu loạn: "Anh cù nữa em tức giận đấy!"
"Tức đi, coi như tức giận cũng không có ai đến cứu em."
Hề Hi: "......" Lời nói không có dinh dưỡng như vậy thế nhưng có thể phát ra từ miệng bác sĩ Hạng, nghe cũng say mê.
Lòng bàn chân lại bị cù đến mấy lần, cô không chịu nổi, chân lại không rút được ra, ngồi dậy muốn đẩy anh, nào biết biên độ quá lớn, vốn là cổ áo tương đối rộng tương đối thấp lập tức tuột xuống, sau đó cảnh xuân bị bại lộ rồi. Cố tình cô còn không tự biết, đưa tay phải ra cù bạn trai, bạn trai đây? Vị trí gặp may mắn, liếc một cái đã nhìn cảnh xuân của bạn gái không sót gì, làn da trắng nõn, phập phồng mềm mại đủ để cho bác sĩ Hạng nhìn no mắt.
Sau đó bác sĩ Hạng bỏ tay giữ chân bạn gái ra, đang lúc Hề Hi cảm giác chính mình uy vũ, sau một khắc ngực đã bị bạn trai tập kích.
Hề Hi: "......" Đã nói rồi đây chính nhân quân tử đấy?
Tay Hạng Việt rất đẹp, giống như trong rất nhiều tiểu thuyết miêu tả, khớp xương rõ ràng, thon dài, trắng nõn xinh đẹp, đặc biệt có mỹ cảm.
Tay xinh đẹp như vậy vào giờ phút này đang xẹt qua xương quai xanh của Hề Hi, đi xuống một chút xíu, lại kéo cổ áo xuống chút, cuối cùng nắm lấy khối mềm mại này.
Gương mặt Hề Hi ửng hồng, nhìn bạn trai một chút lại nhìn tay trên ngực một chút, há mồm muốn nói, Hạng Việt lại trước cô một bước đưa ngón tay ở không ra chặn lên môi của cô: "Hư." Anh nói, âm thanh trầm trầm thấp thấp, giống như dòng điện xẹt qua màng nhĩ, mang đến kích thích khác thường.
Trước kia hai người cũng không phải là không từng kiều diễm, đã từng cũng thiếu chút nữa là phá ranh giới cuối cùng, nhưng chưa bao giờ giống như giờ phút này khiến cho Hề Hi cảm thấy tiêm nhiễm nảy mầm. Người đàn ông này có ma lực, anh đang hấp dẫn cô.
Tay Hạng Việt chậm chạp lại thản nhiên từng viên một cởi bỏ nút cài áo của bạn gái, Hề Hi nháy mắt nhưng cũng không phản (di.da.l.qy.do) kháng chỉ chăm chăm nhìn gương mặt của anh, lông mi bạn trai vừa dài vừa dầy, lúc này khẽ rũ, làm cho người ta không thấy rõ thần sắc trong mắt anh.
"Thật đẹp." Anh nói. Vui lòng tán dương cảnh đẹp bộ ngực của bạn gái. Hề Hi đưa tay vòng lên cổ của anh: "Bác sĩ Hạng, anh giở trò lưu manh thật sao?"
Hạng Việt lại nhìn chòng chọc mấy lần, còn dùng tay ngắt, sau đó thở dài, một lần nữa cài nút lại.
Hề Hi: "......"
"Chờ lúc kết hôn, nhất định thỏa mãn em." Thấy bạn gái im lặng, Hạng Việt nói như vậy.
Hề Hi ha ha hai tiếng, liếc mắt: "Dối trá." Mắt của cô cũng không phải là mù, làm sao không nhìn ra bạn trai đang đè nén dục vọng, nhưng mà tới lúc này anh vẫn còn có thể ghi nhớ chuyện đã đồng ý với anh trai, người đàn ông này là đáng giá để cô yêu.
Hề Hi tùy Hạng Việt ôm, lái xe đưa cô trở về nhà. Hề Duy đã rất lâu không tới công ty, gần đây chính là thời điểm bận rộn, mới vừa rồi còn gọi điện thoại tới, nói em gái tự động giải quyết cơm tối, anh ta không về được.
Hạng Việt thả bạn gái vào trên ghế sa lon rồi xoay người đi tới trước cửa cầm dép tới đổi giúp cô. Hề Hi tội nghiệp nhìn bạn trai: "Thân ái, em đói rồi, muốn ăn mì thịt bò anh nấu."
Hạng Việt rất ưa thích dáng vẻ lúc cô làm nũng, gương mặt búp bê mềm mại lại ngốc nghếch, đặc biệt đáng yêu.