Sở Vân Khinh cảm nhận được sát khí càng ngày càng nặng đến từ bốn phía, bất đắt dĩ cười khổ, “Vương gia muốn nhảy vực với Vân Khinh sao?”
Tiêu Triệt nhìn người trong ngực một cái, tay áo nàng tung bay, ở hoàn cảnh như vậy cũng không thấy nửa điểm sợ hãi, khóe miệng hắn nhếch lên, “Ngươi nguyện ý sao?”
Sở Vân Khinh hơi ngừng lại, “Tìm đường sống trong cõi chết, cũng không tệ!”
Ánh mắt Tiêu Triệt chợt sáng lên, mã tiên trên tay không chút lưu tình quật lên lưng ngựa, cho dù tốc độ của bọn họ có nhanh đi nữa, cũng vẫn bị người mai phục ở nơi này đuổi theo.
Người đến đều một thân đoản sam (áo ngắn) màu xám, trên mặt mang theo khăn che mặt màu xám giống nhau, hành động của bọn hắn cực kỳ lưu loát, lợi kiếm trên tay tản ra ánh sáng lạnh, làm người nhìn đều cảm thấy kinh hãi.
“Cẩn thận đằng sau!”
Mắt Sở Vân Khinh thấy sáu đường, ở bên cạnh thị giác của nàng, có một ánh sáng màu bạc chợt lóe lên!
Một kiếm khách mặc y phục màu xám cầm kiếm đi đến, kiếm chỉ thẳng vào sau lưng Tiêu Triệt!
“Ngươi tới!”
Trong miệng Tiêu Triệt nói ra hai chữ, lập túc giao dây cương cho Sở Vân Khinh, ngửa người môt cái, đẩy thanh kiến sắc bén ra nhảy lên, nhuyễn kiếm trong tay hắn giống như linh xã có mắt, đánh thẳng vào yết hầu của thích khách kia, máu tươi bắn tung tóe, một sinh mệnh bị mất đi trong tay Tiêu Triệt.
Lúc này Sở Vân Khinh toàn lực điều khiển ngựa, đem phía sau giao toàn bộ cho Tiêu Triệt, chiêu thức trong tay Tiêu Triệt vô hạn, kiếm phong (gió kiếm) làm cho tóc đen của bọn họ bay toán loạn, thậm trí còn mắc cùng một chỗ, dường như trên núi càng ngày càng bình yên, hiển nhiên là đã tới gần đỉnh núi, bỗng nhiên Tiêu Triệt ở phía sau kêu lên một tiếng.
Sở Vân Khinh kinh hãi, nàng đang muốn quay đầu Tiêu Triệt liền đè vai nàng lại, “Chuyên tâm!”
Trong lòng Sở Vân Khinh lo lắng, phía sau lại có tiếng binh khí chạm nhau, nàng hơi yên tâm, lúc này không cần thiết, bỗng nhiên gió núi chợt thổi mạnh, mắt Sở Vân Khinh sáng lên, rốt cục cũng lên tới đỉnh núi!
Lúc này tốc độ của ngựa cực nhanh, Sở Vân Khinh dùng hết sức cũng không dừng lại được, Tiêu Triệt liếc mắt nhìn thích khách sau lưng như hổ rình mồi, bàn tay đặt lên tay Sở Vân Khinh, nắm chặt, liệt mã đang lao nhanh chợt hí lên một tiếng, lúc này lập tức dừng lại.
Tiêu Triệt quay đầu ngựa lại, ánh mắt rét lạnh nhìn mọi người tụ tập lại, “Các ngươi là ai?”
Người đến dần dần hình thành thế bao vây, Tiêu Triệt ôm Sở Vân Khinh vào trong ngực, dáng vẻ lãnh tuyệt, mang theo cảm giác uy hiếp muốn hủy diệt tất cả, nhóm thích khách cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Giống như bị một đám sói ngủ đông bao vây, từng ánh mắt khát máu rơi ở trên người Sở Vân Khinh, ngay tại lúc hai bên giẳng co không xong, toàn bộ ngọn núi bên phải, bỗng nhiên truyển đến một âm thanh!
Ánh sáng chói lọi màu lam nổ tung trong không trung, khóe miệng Tiêu Triệt nhếch lên, “Lăng an toàn rồi.”
Tay của Sở Vân Khinh vẫn bị bàn tay to của Tiêu Triệt nắm, đến giờ phút này nàng mới nhớ tới, vì sao nàng lại đi bên phía dầy đặc cơ quan kia, đơn giản là vì Tiêu Lăng nói qua, bọn hắn trước đây đều từ bên trái đi lên đỉnh núi!
“Bọn họ tới tìm Vương gia?”
Giọng nói của Sở Vân Khinh thản nhiên, Tiêu Triệt cúi đầu liền có thể nhìn thấy cở thon dài và vành tai của nàng, mắt hắn tối sầm, “Ông trời đã định sẵn muốn ngươi đồng sinh cộng tử với ta, lần trước cũng vậy, bây giờ cũng thế.”
Sở Vân Khinh hơi ngừng lại, đồng sinh cộng tử sao?
“Lần trước là sợ hãi, bây giờ Vương gia tính toán mang Vân Khinh chơi đùa như thế nào?”
Lời này rõ ràng mang theo oán trách, quả thật hai lần trước không liên quan đến nàng, lại bị hắn mang đi vào!
Tiêu Triệt cũng không giận, trái lại còn mang theo ý cười hiếm thấy, khuôn mặt cực đẹp của hắn giờ phút này càng trở nên mê hoặc hơn, không thấy băng tuyết trong mắt hắn, chỉ có mị hoặc, ánh mắt của hắn đảo qua nhóm người bao vây, lúc này giọng nói mang theo vài phần ngông cuồng, “Không bằng chúng ta so một lần, ta giết mười năm, ngươi giêt mười, nếu như ngươi thua, liền đồng ý yêu cầu trước đây của ta, nếu ta thua, sau này không bao giờ làm cho ngươi bị đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm nữa, thế nào?”
Hai người trên ngựa một đường ôm nhau, lúc này lại dáng vẻ càng theo kiều diễm, ngồi trên ngựa thì thầm to nhỏ, mấy người chung quanh đã sớm mất hết kiên nhẫn với bộ dáng triền miên của hai người, không biết kiếm của ai phát ra một tiếng, sau một tiếng đó, mọi người đều thừa cơ hành động, ngay lập tức kiếm phong bén nhọn nhắm về phía hai người!
Dường như Tiêu Triệt và Sở Vân Khinh cùng đồng thời nhảy khỏi lưng ngựa, chia ra rơi vào vòng vây ở hai bên, kiếm quanh lấp lánh, lụa trắng trung bay, mỗi một chiêu đều quyết đoán tàn nhẫn, mỗi một thức đều muốn mạng người.
Nhưng mà khí thế của thích khách rào rạt, sử dụng chiêu thức cực kỳ quỷ dị, Tiêu Triệt và Sở Vân Khinh thật cẩn thận không dám có nửa điểm sai lần, nhưng nhân số vây quanh bọn họ rất nhiều, nếu cứ hiếu chiên như vậy nhất định người thua là bọn họ.
Dường như có sự ăn ý, hai người đồng thời vừa đánh vừa lui, ngay tại lúc chỉ còn mười bước, dưới vách núi mơ hồ truyền đến tiếng sóng lớn giận trào!
Giống như nhìn ra bọn họ có ý muốn lui, một thích khách mặc áo xám chợt quát lên một tiếng, “Tốc chiến tốc thắng!”
Lúc này Sở Vân Khinh và Tiêu Triệt lập tức đề phòng, ngay tại lúc chỉ mải mê đối phó kiếm hoa từ bốn phương tám hướng, chợt có vài tiếng huyên náo, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy có vài tiếng xé gió từ phía trước đánh úp tới!
Gần như là không suy nghĩ, Sở Vân Khinh và Tiêu Triệt đồng thời hoán đổi vị trí, xuất ra lụa trắng cùng kiếm quang, đánh bay ám tiễn cũng gai bạc, nhưng mà, kẻ địch ra tay quá nhanh, Sở Vân Khinh mới ra tay lại cảm thấy phía sau có một vật trở lại, còn có đến ba đạo kiếm phong băng lãnh chớp động!
Ánh mắt nàng run lên, khẽ chuyển eo một cái, toàn bộ cơ thể nàng gần như chuyển đến trước mặt Tiêu Triệt!
Xì một tiếng -- --
Tiếng huyết nhục bị nghiền nát vang lên, Tiêu Triệt đã sớm biết Sở Vân Khinh muốn làm gì, bị thích khách bực bách, căn bản không kịp kéo nàng lại!
Giờ phút này chỉ có thể mở to hai mắt nhìn thân thể Sở Vân Khinh run lên, lụa trắng trong tay nhất thời rơi xuống!
“Đáng chết!”
Tiêu Triệt giận dữ, kiếm trong tay hắn chỉ một thoáng liền trở nên mãnh liệt, kiếm trong tay như mang trận lôi đình cuốn trách mọi thứ trước mặt, một chuối tiếng kêu rên vang lên, toàn bộ thích khách không ngừng hét lên trước khí thế gặp thần sát thần của hắn!
Thừa lúc sơ hở, bàn tay to của Tiêu Triệt nắm lấy eo Sở Vân Khinh, nhanh chóng lui về phía sau!
“Khốn khiếp, ta khi nào thì cần ngươi ngăn tiễn thay ta!”
Sở Vân Khinh bất đắc dĩ cười khổ, trong nháy mắt môi của nàng trở nên trắng bạch, Tiêu Triệt chỉ nhìn sau lưng nàng, một mảnh đỏ tươi trên váy ngẫu sắc (hồng cánh sen)!
Giờ phút này tuy thích khách đều chết, nhưng ám tiễn của bọn họ phát ra nhiều lần, nhân số rất nhiều, Tiêu Triệt và Sở Vân Khinh đã không phải đối thủ của bọn họ, Tiêu Triệt vốn định kéo dài thời gian chờ Tử Hàn đến, nhưng sau một đạn pháo tín hiệu, chân núi không có động tĩnh nữa, không biết lại gặp phải phiền toái gì!
Tiêu Triệt nhanh chóng lui đến bên cạnh vách núi, nhìn người trong lòng hai mắt khép hờ, mồ hôi đầm đìa, nhẹ nhàng thở dài, “Có thể tin ta?”
Sở Vân Khinh nhắm mặt lại ừ một tiếng, hai tay không tự chủ đặt ở bên eo Tiêu Triệt.
Tay của Tiêu Triệt đặt ở bên hông Tiêu Triệt đã bị mồ hôi thấm ướt, hắn chợt thu lại sát khí trong mắt, nhan sắc mị hoặc đều bị băng thiên tuyết địa che giấu, rét lạnh bức người.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm, dường như muốn khắc bọn họ vào tận xương.
“Hôm nay nàng bị thương, ngày sau, nhất định sẽ làm cho các ngươi bồi thường gấp trăm lần!”
Vừa dứt lời, bóng dáng hắc bạch biến mất bên bờ đá, nhóm người thích khách có chút giật mình, một lát sau không biết là người nào khẽ quát một tiếng, “Xuống núi, đuổi theo!”