Nhìn nam tử mặc áo bào màu bạc đứng trước mặt, Sở Vân Khinh khẽ cau mày.
Sở Dụ sắc mặt trầm tĩnh: "Công tử mời nhị tiểu thư tới Di Nhiên đình trò chuyện, xin nhị tiểu thư nể mặt cho."
Rốt cuộc vẫn phải tới, Sở Mộ Phi đã sớm nhận ra nàng, Sở Vân Khinh đã lường trước bọn họ sớm muộn sẽ gặp nhau, nhưng không ngờ hắn lại chủ động tới mời nàng.
Sở Vân Khinh cười nhẹ: "Dẫn đường đi."
Di Nhiên đình là một góc đỉnh nhỏ trong phủ Thượng thư nối bởi một cây cầu nhỏ, cách viện của Sở Mộ Phi không xa. Lúc tới gần đó liền có một cảm giác lãnh lẽo rùng mình bao quanh, Sở Vân Khinh biết rõ bệnh tình của Sở Mộ Phi nên lúc này không hề ngạc nhiên.
Mỗi lần thấy Sở Mộ Phi, Sở Vân Khinh cảm giác sắc mặt hắn mỗi lần một khác, như hắn bây giờ mặc áo bào trắng, ánh mắt nhàn nhạt, thấy nàng tới đứng dậy mỉm cười.
Vào trong đình, chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Ta nên gọi ngươi là Hoành Vân, hay là Vân Khinh?"
Sở Vân Khinh cười: "Hoành Vân là ở y quán, trong phủ Thượng thư, chỉ có Sở Vân Khinh."
Sở Mộ Phi gật đầu, phất tay ý bảo nàng ngồi xuống, mười ngón tay như ngọc rót trà cho nàng, mùi thơm tỏa khắp bốn phía, nước trà trong xanh: "Nếm thử đi."
Sở Vân Khinh không hiểu ý, chỉ thuận theo nâng ly trà lên, vừa nhấp một ngụm liền nhíu mày lại!
"Rất đắng phải không, trà này tên là trà Phú Quý, ai nghe tên nó cũng đều muốn nếm thử, nhưng căn bản không ai chịu được cái đắng này."
Đúng là đắng không chịu nổi, Sở Vân Khinh không hiểu, buông ly trà xuống: "Ý của công tử là?"
Sở Mộ Phi nhìn nàng, ánh mắt có chút nặng nề: "Gần đây trong kinh đồn đãi rất nhiều chuyện nhảm nhí, nhất định Vân Khinh cũng có nghe được, nàng có biết tại sao không?"
Sở Vân Khinh chăm chú lắng nghe, muốn biết ít nhiều huyền cơ trong lời của Sở Mộ Phi.
"Những lời đồn nhảm nhí kia mục đích không phải tổn hại danh dự của ta, chẳng qua chỉ khiến ta không thể gả đi mà thôi. Ta cũng không biết gần đây mình có chỗ nào làm người ta chú ý nữa, chỉ có Ngũ điện hạ thôi"
"Còn có Duệ vương."
Sở Mộ Phi bổ sung, cách nói chuyện của hắn rõ ràng có thể khiến Sở Vân Khinh khó chịu, vậy mà lúc này hắn nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt chuyên chú, giống như ánh mắt quan tâm người kia của hai người bạn quen biết rất lâu. Nàng không cách nào cự tuyệt, lại càng không nhẫn tâm trách móc nặng nề.
"Cho nên ý của công tử là ——"
Sở Mộ Phi đổ sạch ly trà: "Vân Khinh là nữ nhi Sở gia, phải biết phụ thân tay cầm trọng binh, làm việc trong triều phải cân nhắc rất nhiều. Ta từ nhỏ đã mắc bệnh, phụ thân không đành lòng để ta cuốn vào tranh đấu nơi quan trường, nên luôn chiều theo ý ta. Mà nữ nhi Sở gia, tất nhiên không thể tham gia vào cuộc chiến tranh quyền đoạt vị, huống hồ thâm cung sâu như biển, bên ngoài thì hào nhoáng nhưng bên trong lại giống như loại trà này, ngươi hiểu không?"
Sở Vân Khinh nheo mắt trầm tư, Sở Thiên Tề cầm binh quyền trong tay, nhưng đúng là hành sự rất khiêm tốn. Trong kinh thành Sở Tương Nguyên cũng gọi là chi nữ quyền quý, thế nhưng hắn lại không vội vàng lót đường giúp nàng ta thượng vị.
Sở Vân Khinh cười nhẹ: "Công tử yên tâm, lời ngươi nói cũng là suy nghĩ của ta, như vậy, công tử có thể hài lòng rồi chứ?"
. . . . . .Truyện được đăng tại ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Nhìn Sở Vân Khinh chậm rãi rời đi, Sở Dụ đứng sau Sở Mộ Phi vẫn chăm chú nhìn theo: "Chủ tử, phải như vậy mới được sao?"
"Ánh mắt của nàng ấy quá u tĩnh, lãnh lẽo. Người như vậy sẽ không tham luyến giàu sang danh lợi." Sở Mộ Phi nói vậy nhưng trong lòng cũng hơi lo lắng.
Trong phòng một màu u ám, mùi đàn hương nồng đậm tỏa khắp bốn phía, Cố Tú Cầm ngồi đọc kinh Phật nhưng mặt đầy hung ác, than trời trách đất, Bồ Tát trong mắt bà ta cũng trở nên đáng ghét.
Tú Nhi nhanh chân bước vào phòng, vội vàng nói: "Phu nhân!"
Cố Tú Cầm cũng nhận thấy Tú Nhi bất thường, bà ta xoay người nhìn lại: "Sao?"
"Có phát hiện!" Giọng Tú Nhi vô cùng kích động: "Người của chúng ta ở Bích Ngọc hiên, phát hiện thứ này trong phòng giặt đồ!"
Vật Tú Nhi đang cầm trong tay, đó là một chiếc váy hồng ngắn bằng vải thượng hạng, vừa nhìn đã biết dành cho người có địa vị, vốn không phải đồ vật lọt vào tầm mắt của Cố Tú Cầm, nhưng bỗng nhiên lại khiến ánh mắt bà ta trở nên sáng rực, bởi vì trên chiếc váy đó dính máu đỏ cực kỳ chói mắt.
"Haaaa...!" Cố Tú Cầm đứng bật dậy, siết chặt chuỗi hạt châu trong tay. "Tiểu tiện nhân này, lại dám giả bộ mang thai để lừa gạt mọi người, nếu không bởi vì bụng của ả, dựa vào ả mà cũng muốn bước chân vào phủ Thượng thư sao? !"
Tú Nhi cầm chiếc váy trong tay: "Chả trách mấy ngày nay cáo ốm đóng cửa không ra ngoài, phu nhân ngài muốn làm gì?"
Cố Tú Cầm híp hai mắt lại: "Làm gì ư? Ả ta có lão gia sủng ái, nếu ta xử trí ả ngay bây giờ thì thế nào lão gia cũng cho rằng ta giở thủ đoạn. Đợi lão gia quay lại, lần này ta phải khiến hắn cam tâm tình nguyện nhìn bổn phu nhân ta xử trí tiểu tiện nhân kia theo gia pháp!"
Tú Nhi gật đầu: "Trong Tử Vi các, ngoại trừ Sở Vân Khinh nuôi chim bồ câu bay tới bay lui thì ngoài ra không có động tĩnh nào khác, phải nói Sở Vân Khinh này đúng thật rất lợi hại, trước đượcThái hậu ban thưởng, còn có Ngũ điện hạ đến tận cửa tìm, giờ ngay cả Duệ vương cũng đích thân đưa nàng ta về. Nếu tiếp tục như vậy, nàng ta thượng vị há chẳng phải là chuyện sớm muộn sao!"
Hai mắt Cố Tú Cầm lại híp lại: "Nuôi chim bồ câu? Ngươi theo dõi tốt cho ta, ngươi muốn biết, chỉ sợ đáp án ở trên đám bồ câu đó!"
Tú Nhi vội vàng gật đầu đáp ứng, đúng lúc đó có người đến gõ cửa.
"Vào đi!"
Cố Tú Cầm ra ngoại thất, Chu Phúc tới mang theo khuôn mặt tươi cười, trên tay hắn cầm một phong thư. Cố Tú Cầm nhìn thấy sắc mặt hơi biến: "Lão gia đưa từ trong cung ra sao?"
Chu Phúc dâng thư lên: "Người của lão gia đưa tới, nói là mấy ngày tới sẽ không về phủ."
Cố Tú Cầm vốn chỉ cho rằng đó là chuyện bình thường, Sở Thiên Tề rất được hoàng thượng tín nhiệm, sự vụ lớn nhỏ đều lưu hắn lại trong cung nghị sự cũng là bình thường, nhưng đưa tin báo thì rất hiếm thấy. Bà ta từ từ mở phong thư ra, nhìn đi nhìn lại mấy lần, sắc mặt đại biến.
Tú Nhi ở bên cạnh thấy Cố Tú Cầm làm rơi phong thư trong tay xuống đất, cũng cảm thấy nghi ngờ , nàng cúi người nhặt lên, liếc nhìn những chữ trên tờ giấy, cũng cả kinh: "Phu nhân ——"
"Câm miệng!" Cố Tú Cầm cố gắng giữ ổn định tinh thần: "Sự việc trọng đại, tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài!"
"Vâng" Tú Nhi vội vàng đồng ý.
Ánh mắt Cố Tú Cầm lóe lên u ám: "Lần trước Ngũ điện hạ tìm đến Sở Vân Khinh, là để đưa vào cung sao?"
Tú Nhi nhướng mày, nhìn về phía Chu Phúc. Chu Phúc thấy cơ hội thể hiện mình đã đến, lập tức tiến lên một bước rồi đáp: "Hôm đó, xe ngựa của Ngũ điện hạ đi hai vòng quanh kinh thành thì vào cung, mặc dù nô tài không dám bám gần, nhưng Sở Vân Khinh chắc chắn theo vào cung, không thể nghi ngờ!"
Cố Tú Cầm gật đầu sáng tỏ, trong mắt lóe lên ý ngoan độc: "Cùng Ngũ điện hạ vào cung sao ——"
Đêm khuya yên tĩnh, trong Tử Vi các chợt vang lên tiếng “huỵch”, Nhược Nhi híp mắt lấy cuốn giấy nhỏ trên chân bồ câu ra. Sở Vân Khinh buồn ngủ chưa dứt, nhận lấy, vừa nhìn thì hai mắt mở to căng thẳng.
"Tiểu thư, sao vậy?"
Sở Vân Khinh hạ giọng: "Chỗ Ngũ điện hạ xảy ra chuyện, sáng sớm mai, ta phải vào cung một chuyến."
Nhìn nam tử mặc áo bào màu bạc đứng trước mặt, Sở Vân Khinh khẽ cau mày.
Sở Dụ sắc mặt trầm tĩnh: "Công tử mời nhị tiểu thư tới Di Nhiên đình trò chuyện, xin nhị tiểu thư nể mặt cho."
Rốt cuộc vẫn phải tới, Sở Mộ Phi đã sớm nhận ra nàng, Sở Vân Khinh đã lường trước bọn họ sớm muộn sẽ gặp nhau, nhưng không ngờ hắn lại chủ động tới mời nàng.
Sở Vân Khinh cười nhẹ: "Dẫn đường đi."
Di Nhiên đình là một góc đỉnh nhỏ trong phủ Thượng thư nối bởi một cây cầu nhỏ, cách viện của Sở Mộ Phi không xa. Lúc tới gần đó liền có một cảm giác lãnh lẽo rùng mình bao quanh, Sở Vân Khinh biết rõ bệnh tình của Sở Mộ Phi nên lúc này không hề ngạc nhiên.
Mỗi lần thấy Sở Mộ Phi, Sở Vân Khinh cảm giác sắc mặt hắn mỗi lần một khác, như hắn bây giờ mặc áo bào trắng, ánh mắt nhàn nhạt, thấy nàng tới đứng dậy mỉm cười.
Vào trong đình, chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Ta nên gọi ngươi là Hoành Vân, hay là Vân Khinh?"
Sở Vân Khinh cười: "Hoành Vân là ở y quán, trong phủ Thượng thư, chỉ có Sở Vân Khinh."
Sở Mộ Phi gật đầu, phất tay ý bảo nàng ngồi xuống, mười ngón tay như ngọc rót trà cho nàng, mùi thơm tỏa khắp bốn phía, nước trà trong xanh: "Nếm thử đi."
Sở Vân Khinh không hiểu ý, chỉ thuận theo nâng ly trà lên, vừa nhấp một ngụm liền nhíu mày lại!
"Rất đắng phải không, trà này tên là trà Phú Quý, ai nghe tên nó cũng đều muốn nếm thử, nhưng căn bản không ai chịu được cái đắng này."
Đúng là đắng không chịu nổi, Sở Vân Khinh không hiểu, buông ly trà xuống: "Ý của công tử là?"
Sở Mộ Phi nhìn nàng, ánh mắt có chút nặng nề: "Gần đây trong kinh đồn đãi rất nhiều chuyện nhảm nhí, nhất định Vân Khinh cũng có nghe được, nàng có biết tại sao không?"
Sở Vân Khinh chăm chú lắng nghe, muốn biết ít nhiều huyền cơ trong lời của Sở Mộ Phi.
"Những lời đồn nhảm nhí kia mục đích không phải tổn hại danh dự của ta, chẳng qua chỉ khiến ta không thể gả đi mà thôi. Ta cũng không biết gần đây mình có chỗ nào làm người ta chú ý nữa, chỉ có Ngũ điện hạ thôi"
"Còn có Duệ vương."
Sở Mộ Phi bổ sung, cách nói chuyện của hắn rõ ràng có thể khiến Sở Vân Khinh khó chịu, vậy mà lúc này hắn nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt chuyên chú, giống như ánh mắt quan tâm người kia của hai người bạn quen biết rất lâu. Nàng không cách nào cự tuyệt, lại càng không nhẫn tâm trách móc nặng nề.
"Cho nên ý của công tử là ——"
Sở Mộ Phi đổ sạch ly trà: "Vân Khinh là nữ nhi Sở gia, phải biết phụ thân tay cầm trọng binh, làm việc trong triều phải cân nhắc rất nhiều. Ta từ nhỏ đã mắc bệnh, phụ thân không đành lòng để ta cuốn vào tranh đấu nơi quan trường, nên luôn chiều theo ý ta. Mà nữ nhi Sở gia, tất nhiên không thể tham gia vào cuộc chiến tranh quyền đoạt vị, huống hồ thâm cung sâu như biển, bên ngoài thì hào nhoáng nhưng bên trong lại giống như loại trà này, ngươi hiểu không?"
Sở Vân Khinh nheo mắt trầm tư, Sở Thiên Tề cầm binh quyền trong tay, nhưng đúng là hành sự rất khiêm tốn. Trong kinh thành Sở Tương Nguyên cũng gọi là chi nữ quyền quý, thế nhưng hắn lại không vội vàng lót đường giúp nàng ta thượng vị.
Sở Vân Khinh cười nhẹ: "Công tử yên tâm, lời ngươi nói cũng là suy nghĩ của ta, như vậy, công tử có thể hài lòng rồi chứ?"
. . . . . .Truyện được đăng tại ๖ۣۜdiendanlequydncm
Nhìn Sở Vân Khinh chậm rãi rời đi, Sở Dụ đứng sau Sở Mộ Phi vẫn chăm chú nhìn theo: "Chủ tử, phải như vậy mới được sao?"
"Ánh mắt của nàng ấy quá u tĩnh, lãnh lẽo. Người như vậy sẽ không tham luyến giàu sang danh lợi." Sở Mộ Phi nói vậy nhưng trong lòng cũng hơi lo lắng.
Trong phòng một màu u ám, mùi đàn hương nồng đậm tỏa khắp bốn phía, Cố Tú Cầm ngồi đọc kinh Phật nhưng mặt đầy hung ác, than trời trách đất, Bồ Tát trong mắt bà ta cũng trở nên đáng ghét.
Tú Nhi nhanh chân bước vào phòng, vội vàng nói: "Phu nhân!"
Cố Tú Cầm cũng nhận thấy Tú Nhi bất thường, bà ta xoay người nhìn lại: "Sao?"
"Có phát hiện!" Giọng Tú Nhi vô cùng kích động: "Người của chúng ta ở Bích Ngọc hiên, phát hiện thứ này trong phòng giặt đồ!"
Vật Tú Nhi đang cầm trong tay, đó là một chiếc váy hồng ngắn bằng vải thượng hạng, vừa nhìn đã biết dành cho người có địa vị, vốn không phải đồ vật lọt vào tầm mắt của Cố Tú Cầm, nhưng bỗng nhiên lại khiến ánh mắt bà ta trở nên sáng rực, bởi vì trên chiếc váy đó dính máu đỏ cực kỳ chói mắt.
"Haaaa...!" Cố Tú Cầm đứng bật dậy, siết chặt chuỗi hạt châu trong tay. "Tiểu tiện nhân này, lại dám giả bộ mang thai để lừa gạt mọi người, nếu không bởi vì bụng của ả, dựa vào ả mà cũng muốn bước chân vào phủ Thượng thư sao? !"
Tú Nhi cầm chiếc váy trong tay: "Chả trách mấy ngày nay cáo ốm đóng cửa không ra ngoài, phu nhân ngài muốn làm gì?"
Cố Tú Cầm híp hai mắt lại: "Làm gì ư? Ả ta có lão gia sủng ái, nếu ta xử trí ả ngay bây giờ thì thế nào lão gia cũng cho rằng ta giở thủ đoạn. Đợi lão gia quay lại, lần này ta phải khiến hắn cam tâm tình nguyện nhìn bổn phu nhân ta xử trí tiểu tiện nhân kia theo gia pháp!"
Tú Nhi gật đầu: "Trong Tử Vi các, ngoại trừ Sở Vân Khinh nuôi chim bồ câu bay tới bay lui thì ngoài ra không có động tĩnh nào khác, phải nói Sở Vân Khinh này đúng thật rất lợi hại, trước đượcThái hậu ban thưởng, còn có Ngũ điện hạ đến tận cửa tìm, giờ ngay cả Duệ vương cũng đích thân đưa nàng ta về. Nếu tiếp tục như vậy, nàng ta thượng vị há chẳng phải là chuyện sớm muộn sao!"
Hai mắt Cố Tú Cầm lại híp lại: "Nuôi chim bồ câu? Ngươi theo dõi tốt cho ta, ngươi muốn biết, chỉ sợ đáp án ở trên đám bồ câu đó!"
Tú Nhi vội vàng gật đầu đáp ứng, đúng lúc đó có người đến gõ cửa.
"Vào đi!"
Cố Tú Cầm ra ngoại thất, Chu Phúc tới mang theo khuôn mặt tươi cười, trên tay hắn cầm một phong thư. Cố Tú Cầm nhìn thấy sắc mặt hơi biến: "Lão gia đưa từ trong cung ra sao?"
Chu Phúc dâng thư lên: "Người của lão gia đưa tới, nói là mấy ngày tới sẽ không về phủ."
Cố Tú Cầm vốn chỉ cho rằng đó là chuyện bình thường, Sở Thiên Tề rất được hoàng thượng tín nhiệm, sự vụ lớn nhỏ đều lưu hắn lại trong cung nghị sự cũng là bình thường, nhưng đưa tin báo thì rất hiếm thấy. Bà ta từ từ mở phong thư ra, nhìn đi nhìn lại mấy lần, sắc mặt đại biến.
Tú Nhi ở bên cạnh thấy Cố Tú Cầm làm rơi phong thư trong tay xuống đất, cũng cảm thấy nghi ngờ , nàng cúi người nhặt lên, liếc nhìn những chữ trên tờ giấy, cũng cả kinh: "Phu nhân ——"
"Câm miệng!" Cố Tú Cầm cố gắng giữ ổn định tinh thần: "Sự việc trọng đại, tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài!"
"Vâng" Tú Nhi vội vàng đồng ý.
Ánh mắt Cố Tú Cầm lóe lên u ám: "Lần trước Ngũ điện hạ tìm đến Sở Vân Khinh, là để đưa vào cung sao?"
Tú Nhi nhướng mày, nhìn về phía Chu Phúc. Chu Phúc thấy cơ hội thể hiện mình đã đến, lập tức tiến lên một bước rồi đáp: "Hôm đó, xe ngựa của Ngũ điện hạ đi hai vòng quanh kinh thành thì vào cung, mặc dù nô tài không dám bám gần, nhưng Sở Vân Khinh chắc chắn theo vào cung, không thể nghi ngờ!"
Cố Tú Cầm gật đầu sáng tỏ, trong mắt lóe lên ý ngoan độc: "Cùng Ngũ điện hạ vào cung sao ——"
Đêm khuya yên tĩnh, trong Tử Vi các chợt vang lên tiếng “huỵch”, Nhược Nhi híp mắt lấy cuốn giấy nhỏ trên chân bồ câu ra. Sở Vân Khinh buồn ngủ chưa dứt, nhận lấy, vừa nhìn thì hai mắt mở to căng thẳng.
"Tiểu thư, sao vậy?"
Sở Vân Khinh hạ giọng: "Chỗ Ngũ điện hạ xảy ra chuyện, sáng sớm mai, ta phải vào cung một chuyến."