Giọng nói trầm thấp khiến trong lòng Sở Vân Khinh kinh hãi, người bị nàng áp chế không phải là bằng hữu của Tiêu Triệt sao?!
Nàng vội vàng buông Mộ Trần một thân hồng y ra, nhìn nam tử đau nhe răng trợn mắt trước mặt, trong lòng không khỏi hoài nghi.
“Ân... a...”
“Nhẹ chút... a...”
Tiếng thở dốc của nam nữ đan xem vào nhau, là một tên tiểu thái giám và tiểu cung nữ đang hành chuyện cẩu thả, hai gò má Sở Vân Khinh ửng đỏ, chán ghét nhíu mày nhìn hồng y nam tử, hai người đi đến một nơi khác.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Hồng y nam tử xoa cánh tay bị Sở Vân Khinh cào chảy máu, oán trách nhìn nàng: “Ta đi cùng Duệ vương, thấy cảnh trong cung đẹp nên muốn đi nhìn một chút, ai biết đi đến đây lại lạc đường!”
Hắn nói xong còn chưa thỏa mãn nhìn nơi vừa lấy một cái: “Thật không thể tưởng tượng được lại nhìn thấy một đôi dã uyên ương, chặc chặc, phong cảnh của hậu cung Đại Tần thật là hợp lòng người, Vân Khinh, ngươi đến đón ta sao?”
Sở Vân Khinh mặc kệ hắn, chỉ nghĩ đến thời gian không còn sớm, có lẽ lúc này Thế tử đã trở về rồi, lại nghĩ đến Tiêu Triệt, không khỏi nhíu mày: “Lạc đường thì đi cùng ta thôi, ta mang ngươi trở về.”
Lúc nào đôi mắt hồng y nam tử sáng trưng: “Oa, a, Vân Khinh, nếu Tiêu Triệt nhìn thấy ngươi và ta cùng nhau trở về, nhất định sẽ cực kỳ ghen tị, Vân Khinh, Vân Khinh, Vân Khinh - -”
Sở Vân Khinh nghe thấy hắn gọi như vậy, đôi mắt không khỏi tối sầm, nhưng miệng hắn không ngừng gọi, dần dần đi đến nơi có nhiều cung nhân, nàng thật sự không chịu được nữa, đứng lại xoay người nhìn hắn: “Có gì chỉ giáo?”
Hồng y nam tử cười ha ha: “Ta có thể nắm tay ngươi không?”
Sở Vân Khinh: “...”
“Aiii!” Hồng y nam tử không biết võ công làm sao có thể đuổi kịp Sở Vân Khinh, lúc này vừa chạy vừa gọi: “Ta đã nghĩ muốn Tiêu Triệt ghen tị, Vân Khinh ngươi phối hợp với ta một chút thôi - -”
Sở Vân Khinh đi đến cửa đại cảnh cung yến, lúc nhìn đến vị trí của Thế tử Yến quốc vẫn trống không, mày đẹp không khỏi nhíu lại, đúng lúc này, một đạo ánh mắt trong phòng dừng lại ở trên người nàng, nàng nhìn lại, thì ra là Thủy Lăng Toa.
Hôm nay Thủy Lăng Toa mặc một thân cung trang, cũng không thiếu gấm vóc nhiều màu và trang sức, trang phục lộ ra vòng eo mảnh khảnh và cánh tay, đôi mắt của nàng ta sáng ngời, trong đó còn mang theo một màu tím nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng phong tình, làn da đen hơn một chút so với nữ tử Đại Tần, lúc này, ánh mắt của nàng mang theo hứng thú nhìn Sở Vân Khinh.
Sở Vân Khinh cúi đâu thấp xuống, đang chuẩn bị đi đến đường nhỏ trở lại bên cạnh Tiêu Chiến, nhưng mà, nàng vừa mới bước chân, giọng nói khàn khàn của Thủy Lăng Toa lại vang lên.
“Sở Vân Khinh!”
Một tiếng quát khẽ này khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người Sở Vân Khinh đang đứng ở cửa đại sảnh, nàng đứng thẳng len nhìn Thủy Lăng Toa.
Chỉ thấy Thủy Lăng Toa đứng dậy, hành lễ với Tiêu Chiến đang ngồi ở vị trí thượng vị, rồi sau đó lại nhìn về phía nàng chậm rãi nói: “Vừa rồi Thái tử Tây Lương nói đến chuyện hòa thân, Hoàng đế bệ hạ nói Đại Tần người không có Công chúa, nhưng theo ta biết, vị Sở Thục nghi này chính là nghĩa nữ của Hoàng thượng, được người đích thân phong là Quận chúa, nếu như vậy, cũng được xem như là Công chúa của Hoàng gia, không phải là rất xứng với Thái tử Tây Lương sao?”
Lời nói vừa dứt, cả đại sảnh liền yên tĩnh trở lại, một đám ánh mắt của hoàng thất Vương gia đều dừng ở trên người Sở Vân Khinh, ánh mắt Tiêu Triệt tối sầm lại, không ngừng mãnh liệt phát lạnh.
“Không thể!”
Tiêu Lăng một thân áo bào màu lam, tuy là ngồi ở vị trí cuối cùng, nhưng lúc này lại gần Sở Vân Khinh nhất, một tiếng quát nhẹ vang dội hữu lựu, khiến mọi người cả kinh, hắn nhìn sắc mặt trầm tĩnh không nói lời nào của Tiêu Chiến, có chút lo lắng: “Phụ hoàng không thể!”
Tiêu Chiến nhíu mày nhìn Sở Vân Khinh, lại nhìn Tiêu Lăng, cũng không lên tiếng trả lời, Thái tử Tây Lương lại đứng lên, hôm nay nhìn ở khoảng cách gần, Sở Vân Khinh càng cảm thấy khuôn mặt của người này hết sức bình thường, không có đôi mắt tinh quang, vừa thấy liền biết đây không phải phải là nhân vật dễ đối phó, Sở Vân Khinh không khỏi nhíu mày.
“Ha ha, Tần vương còn nói không có Công chúa, theo như bản Thái tử thấy, vị Quận chúa này cũng rất được, nhưng mà, vì sao lại mang mạng che mặt? Nếu không ngại có thể lấy xuống để bản Thái tử nhin một chút xem Quận chúa xinh đẹp thế nào, trong mấy nước nữ tử Đại Tần là xinh đẹp nhất, hôm nay vừa hay có thể biết là thật hay giả rồi!”
Lời nói của Dạ Tiêu Chiên cực kỳ cuồng vọng, Tiêu Chiến nhíu mày, lúc này Tiêu Lăng hừ lạnh một tiếng: “Lễ nghi của Đại Tần, Thái tử điện hạ nói muốn thấy dung mạo của nữ tử là có thể thấy sao?”
Sở Vân Khinh nhìn dáng vẻ kích động của Tiêu Lăng, khẽ thở dài. Nàng cúi người thi lễ với Thái tử Tây Lương: “Thỉnh an Thái tử điện hạ, không dối gạt Thái tử điện hạ, sở dĩ Vân Khinh mang mạng che mặt đơn giản là vì tướng mạo xấu xí, sợ làm bẩn mắt mọi người, nếu Thái tử muốn nhìn khuôn mặt đẹp của nữ tử Đại Tần, thì không thể nhìn thấy trên người Vân Khinh rồi.”
Dạ Tiêu Nhiên ngẩn ra, thật không ngờ nguyên nhân Sở Vân Khinh mang mạng che mặt là như vậy, cũng không ngờ nàng lại thẳng thắn như thế, mà Thủy Lăng Toa lại cười: “Sở Thục nghi vừa là Quận chúa, vừa là Thục nghi, ngươi nói tướng mạo mình xấu xí, bản Công chúa không tin, không bằng ngươi tháo mạng che mặt của ngươi xuống để bản Công chúa nhìn một chút, xấu xí này, là xấu xí thế nào?”
Ánh mắt Thủy Loang Toa mang theo hứng thú xem kịch vui, nhưng nàng ta vừa dứt lời, một giọng nói sắc bén vang lên: “Ai dám kéo mạng che mặt Vân Khinh của ta!”
Một đạo hồng y chợt lóe, cuối cùng Mộ Dung Trần cũng đuổi kịp Sở Vân Khinh, trên mặt của hắn còn mang theo toan tính, trong lúc bốn mắt nhìn nhau với Sở Vân Khinh, hắn còn nháy mắt với nàng, rồi sau đó bình tĩnh đứng bên cạnh Sở Vân Khinh: “Tần vương thứ tội, Mộ Dung Trần đã tới muộn!”
Sở Vân Khinh sửng sốt.
Mộ Dung Trần?
Bắc Vương Thế tử của Yến quốc?!
Sở Vân Khinh quay đầu, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Mộ Dung Trần, bên này Mộ Dung Trần tươi cười, lời nói trong miệng khiến người khác không thể nghe thấy: “Vân Khinh, ngươi thích làm Thái tử phi hay là Thế tử phi?”
Sở Vân Khinh nhớ tới tình cảnh vừa rồi lúc gặp hắn trong Thượng Lâm Uyển, thầm nghĩ bản thân mình quá mức sơ xuất, nhưng vì sao Bắc Vương Thế tử Yến quốc đã sớm xuất hiện như vậy lại ở trong phủ Tiêu Triệt?
Tiêu Chiến thấy Mộ Dung Trần và Sở Vân Khinh ở cùng nhau, hơn nữa quan hệ của hai người không giống như xa lạ, khóe miệng cong lên: “Mời Thế tử nhập tọa.”
Lời nói vừa dứt, Thủy Lăng Toa cười ha ha: “Trễ như vậy Thế tử và Sở Thục nghi mới cùng nhau đến, còn xưng hô vô cùng thân thiết với Sở Thục nghi như vậy, xem ra quan hệ của hai người cũng không bình thường nha!”
Sở Vân Khinh không biết đáp lại như thế nào, Mộ Dung Trần ở bên cạnh lại tùy ý kéo tay Sở Vân Khinh đi về chỗ của mình: “Ta và Vân Khinh vốn có quen biết, nếu Công chúa muốn tìm giai nhân cho Thái tử Tây Lương, tuyệt đối đừng đánh chủ ý lên Vân Khinh của ta, bộ dạng của Công chúa khuynh quốc khuynh thành như vậy, nhất định là tâm địa thiện lương, sẽ không phá hoại nhân duyên người khác đâu, đúng không?”
Lúc này Thủy Lăng Toa cười đến run cả người: “Thế tử nói đùa, Lăng Toa chỉ cho là Sở Thục nghi đáng yêu như vậy mà không có người trong lòng, nhưng không biết được thì ra Mộ Dung Thế tử lại cực kỳ yêu thương như vậy, Lăng Toa làm trò cười rồi.”
Lời vừa dứt, Thủy Lăng Toa hơi ngừng lại: “Xem ra người đến Đại Tần liên hôn không chỉ có Vu Quốc ta và Dạ Thái tử Tây Lương, chẳng lẽ Yến quốc cũng muốn liên hôn với Đại Tần?”
Vốn câu nói cua Thủy Lăng Toa chỉ mang theo chút trêu đùa, nhưng lời này vừa nói ra lại cảm thấy ánh mắt đối diện quét đến trên người mình, nụ cười trên mặt nàng ta cứng ngắc nhìn phía đối diện, lại phát hiện không có.
Khóe miệng Mộ Dung Trần nhếch lên: “Đây là việc của Yến quốc, không nhọc Công chúa phí sức.”
Thái tử Tây Lương thấy vậy “ha ha” cười: “Quân tử không đoạt người, Mộ Dung huynh yên tâm, nghe nói chỗ nào Đại Tần cũng có mỹ nữ, nhất định Tần vương có thể tuyển chọn một vị giai nhân để Bản Thế tử mang về Tây Lương, hoàng hậu Tây Lương tương lai là ai, liền phải nhờ Tần vương rồi!”
Hoàng hậu!
Hòa thân có rất nhiều cách, nếu có được phân vị Hoàng hậu, đó là một việc vô cùng tốt, Tần vương vốn còn đang lo lắng chuyện hòa thân, lúc này vừa nghe vậy liền nói: “Thái tử yên tâm, tuy là trẫm không có nữ nhi, nhưng nhất định sẽ tuyển chọn trong các tiểu thư khuê các cho ngươi một vị Hoàng hậu thông minh xinh đẹp.”
Thái tử Tây Lương vỗ tay cười to, liên tục tán thưởng, nhưng Thủy Lăng Toa lại không vừa lòng: “Quả nhiên Tần vương thiên vị Tây Lương, chẳng lẽ người chê nước ta quá nhỏ bé, hay là chướng mắt Thủy Lăng Toa ta?”
Khóe miệng Tiêu Chiến bĩu một cái: “Lời này của Công chúa là có ý gì, nếu Công chúa muốn làm con dâu trẫm, trẫm thật sự rất vui mừng.” Ngừng lại một chút, Tiêu Chiến lại nói: “Không biết trong mấy nhi tử của trẫm, Công chúa thích người nào?”
Lúc này ánh mắt Thủy Lăng Toa đảo qua mấy vị Vương gia, Sở Vân Khinh ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Trầm nhìn, mày hơi nhíu lại, Mộ Dung Trần thấy nàng như vậy liền tác ác nghiêng người đến bên tai nàng, cúi đầu nói: “Nếu nàng chọn Tiêu Triệt, ngươi cảm thấy, Tiêu Triệt có thể thú nàng ta hay không?”
Lời này giống như một thanh kiếm rơi vào trong tai Sở Vân Khinh, khiến cho lòng nàng tê dại, nàng đảo mắt nhìn chằm chằm vào mặt Mộ Dung Trần, bỗng cảm thấy người này cực kỳ giống một loại người – vô lại!
Mà bên kia, ánh mắt Tiêu Triệt nhìn thoáng qua chỗ bọn họ một cái, ly rượu trong tay phịch một tiếng vỡ vụn, Tử Mặc đứng sau lưng hắn, nhíu mày, cúi đầu gọi một tiếng: “Vương gia!”
Hình như Thủy Lăng Toa không thể quyết định, nàng ta cau mày suy nghĩ: “Các vị Vương gia đều rất anh tuấn, Lăng Toa không biết nên chọn ai, nghe nói ngày mai sẽ bắt đầu vây săn, không bằng, đến lúc đó Lăng Toa sẽ quyết định!”
Sứ giả ngoại thần đến tất nhiên là sẽ có nhiều hoạt động, vây săn cũng là một trong các hoạt động đó, Sở Vân Khinh nghe vậy mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Trần, khẽ nói: “Hắn cưới hay không cưới, đã không còn liên quan gì đến ta nữa rồi.”
Mộ Dung Trần nghe vậy liền sửng sốt, ánh mắt của hắn vừa mới rời khỏi ly rượu bị vỡ nát trên bàn Tiêu Triệt, cúi đầu khẽ nói vào tai Sở Vân Khinh: “Vân Khinh, có phải ngươi thích ta không - -”
Sở Vân Khinh thở dài: “Thế tử đại nhâm muốn chơi trờ chơi thì hãy tìm người khác đi.”
Lúc này Tiêu Chiến đang nói sẽ mời các tiểu thư gia trong kinh đến vây săn, Thái tử Tây Lương nghe vậy liền vỗ tay đồng ý, sau đó là một tiết mục ca múa mừng thái bình.
Yến tiệc diễn ra một lúc, Sở Vân Khinh đứng dậy đi tới bên cạnh Lệ phi và Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhìn Sở Vân Khinh một cái, ý cười trên mặt không đổi, thấp giọng nói: “Quen biết Bắc Vương Thế tử bao lâu rồi?”
Sở Vân Khinh hơi trầm ngâm: “Là hai khắc trước.”
Tiêu Chiến gật đầu, không có lời nào để nói, mà Lệ phi cũng lo lắng nhìn nàng một cái, ý tứ không cần nói rõ, Sở Vân Khinh thở dài, đưa mắt nhìn về nhóm hoàng thất bên dưới, vừa thấy trong lòng liền cả kinh, chẳng biết từ bao giờ vị trí của Tiêu Triệt đã không thấy người?
Gần như đồng thời, Sở Vân Khinh nhìn thấy ánh mắt sốt ruột của Tử Mặc ở cửa đại sảnh, trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, chẳng lẽ vết thương của Tiêu Triệt bị làm sao- -
Một tiếng gọi này vừa dứt, Phúc Hải vội vàng đi vào, trên mặt đầm đìa mồ hôi, Tiêu Chiến còn chưa kịp hạ lệnh, liền nghe thấy giọng nói phát run của Phúc Hải: "Hoàng Thượng, vị ở Tử Ngọc cung kia bỗng nhiên thổ huyết, Thái Y viện đến, nói là trúng độc!"
Giọng nói của Phúc Hải có chút run rẩy, bẩm báo xong lại thấy Hoàng đế nhíu mày, dường như không có bất kỳ phản ứng gì, liền tiếp tục nói: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương nói muốn gặp măt ngài một lần!"
Lông mày đang nhíu chặt của Tiêu Chiến giãn ra, giãn ra rồi lại nhíu chặt, trong lòng Sở Vân Khinh vô cùng sốt ruột, cả trái tim dường như sắp nhảy vọt lên tới cổ họng.
"Bãi giá!"
Cuối cùng!
Sở Vân Khinh thở dài một hơi, chỉ thấy Phúc Hải vội vàng chạy ra cửa, mà Tiêu Chiến rõ ràng muốn rời đi, mới vừa đi được vài bước lại quay trở về, lúc này Sở Vân Khinh vẫn quỳ trên mặt đất cùng với mọi người, nàng chỉ thấy đôi giày thêu long trảo xuất hiện trước mặt mình, sau đó trên đầu truyền đến một tiếng nói, "Ngươi cũng đi cùng."
Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, lại vô cùng vui mừng, hôm qua Tiêu Triệt vừa mới nói đồ ăn xảy ra vấn đề, vì sao hôm nay lại trúng độc, nhìn bộ dạng của Phúc Hải, giống như không phải là giả.
Sở Vân Khinh vội vàng đuổi theo, loan giá của Tiêu Chiến đi ở phía trước, Sở Vân Khinh theo ở phía sau, đoàn người đi thẳng đến Tử Ngọc cung.
Cánh cửa loang lổ đóng hàng năm cuối cùng cũng được rộng mở, Sở Vân Khinh đứng sau lưng Tiêu Chiến, mắt thấy áo choàng minh hoàng của hắn nhiễm tro bụi dơ bẩn, mà lông mày Tiêu Chiến cũng càng ngày càng nhíu chặt thêm.
Sở Vân Khinh đã từng ở trong này, chỗ ở của Hoàng hậu là ở phía sau Tử Ngọc cung, đoàn người bọn họ vội vàng tiến vào, khi thấy tiểu viện nhỏ trong trí nhớ, Sở Vân Khinh cũng thấy được Tiêu Triệt mặc áo bào màu đen.
Hắn trầm mặc đứng ở trước cửa viện, đứng thẳng người, hàn ý vô tận, Tiêu Chiến đến hắn coi như không thấy, không hành lễ, không hỏi han, thậm chí, cũng không liếc nhìn một cái.
Trong lòng Sở Vân Khinh bi thương, chưa bao giờ gặp qua hắn như vậy giống như một hồ nước bị đóng băng ngàn năm không bao giờ có thể tan ra được.
Sở Vân Khinh không dám tiến lên nói chuyện với hắn, Ngọc Cẩn cô cô nghe thấy tiếng động từ trong nhà đi ra, nhìn thấy bóng dáng Tiêu Chiến nước mắt liền lã chã rơi xuống, nàng vội vàng quỳ rạp xuống đất, "Hoàng thượng!" Lão nô thỉnh an Hoàng thượng!"
Giọng nói của Ngọc Cẩn mang theo không biết bao nhiêu nghẹn ngào, phẳng phất giống như chờ đợi ngày này từ rất lâu, gian nan kìm nén như vậy, khiến ngươi nghe vì vậy mà rung động.
Tiêu Chiến và Ngọc Cẩn đã hơn mười năm không gặp, lúc đầu còn chút hoảng hốt, nhưng thấy nàng quỳ như vậy, những chuyện cũ trước kia lại chợt ùa về trong đầu.
"Đứng lên đi."
Giọng nói của Tiêu Chiến không lạnh lẽo như trong tưởng tượng của Sở Vân Khinh, nước mắt của Ngọc Cẩn rơi như mưa, cả thân thể run rẩy, Phúc Hải thấy vậy liền tiến lên đỡ nàng, "Mau đứng lên, Hoàng thượng tới gặp Hoàng hậu nương nương."
Ngọc Cẩn nghe thấy vậy mới có chút hoàn hồn, "Hoàng thượng mời vào, nương nương luôn chờ đợi ngày này!"
Bởi vì Tiêu Chiến và Sở Vân Khinh cùng tiến vào, nên Ngọc Cẩn rất ăn ý không liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh, giống như một người xa lạ, mà Sở Vân Khinh cũng để hành động nâng nàng ta lên của Phúc Hải ở trong lòng.
Trong phòng vẫn yên lặng như trước, mùi đàn hương nhàn nhạt tỏa ra khắp nơi, trên bàn cạnh cửa sổ bày đầy quyển kinh phật viết bằng tay, trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, quay đầu nhìn về phía người đang đứng ở trước phòng.
Trên giường sau bình phong có một người đang nằm, Sở Vân Khinh đi theo sau Tiêu Chiến qua xem, không khỏi kinh hãi, lần trước đến đây vẫn là phụ nhân tuy có tuổi những phong thái động lòng người, bây giờ gặp lại, Diêu Thanh Loan suy yếu nằm trên giường, tóc tai hỗn độn, khuôn mặt trắng bệch, trên vạt áo tuyết tắng có vài giọt máu đỏ tươi, trông như già đi hơn rất nhiều.
Tiêu Chiến dường như cũng kinh hãi, hắn bước đến cách giường ba thước sau đó ngồi xuống, nhìn người nằm trên giường, không tin nhìn Hoàng hậu xinh đẹp mà mình đã từng sủng ái giờ đây lại biến thành bộ dạng như vậy, hắn không biết năm tháng là một con dao mài người, một đao lại một đao cắt rơi tuổi thanh xuân cùng tình yêu của nữ tử.
"Vân Từ, ngươi đi xem một chút đi."
Sở Vân Khinh nghe thấy Tiêu Chiến vội vàng kêu nàng, giọng nói còn hàm chứa một tia hi vọng, trong lòng Sở Vân Khinh liền buông lỏng. chung quy hắn cũng không phải một người tuyệt tình.
Động tác của Sở Vân Khinh rất nhanh, tiến lên bắt mạch, ghim châm, lại nhìn móng tay, tình trạng của tóc, trong lòng đã có cân nhắc, mắt nàng tràn đầy bi thương quỳ xuống, "Độc nương nương trúng là Thiên đại thanh đến từ Vu quốc, độc này dùng một trăm loại thanh xà độc luyện thành, nương nương trúng độc đã lâu, Vân Khinh bất lực!"
Hai mắt Tiêu Chiến nhắm lại một lúc, lại mở ra vẫy vẫy tay để cho Sở Vân Khinh đứng lên, rồi sau đó đi về phía giường, Diêu Thanh Loan vốn đã hôn mê, nhưng khi Tiêu Chiến đi đến gần nàng bỗng nhiên tỉnh lại, đôi mắt vẫn sáng như hai mươi mấy năm về trước, khi đó là buổi tối ngày đại hôn, hắn xốc khăn thêu phượng hoàng lên, nàng cũng dùng đôi mắt sáng như vậy nhìn hắn.
"Hoàng thượng --"
Trong lúc nói chuyện dường như Diêu Thanh Loan không đủ khí lực, nói từng chữ từng chữ cực kỳ chậm rãi, nàng chỉ thiếu chưa cười lên thật lớn, "Nhiều năm như vậy, cuối cùng ngươi cũng tới gặp ta --"
Tiêu Chiến thở dài, muốn nói lại thôi, "Thanh Loan --"
Diêu Thanh Loan cực kỳ gian nan lắc đầu, ngăn cản hắn nói tiếp, "Đều, đều đi ra ngoài đi, ta có lời, muốn nói với Hoàng thượng."
Tiêu Chiến nghe vậy liền vung bàn tay to lên, những người khác tự nhiên lui hết ra ngoài.
Tim Sở Vân Khinh trùng xuống, độc này, nàng tuyệt không hề có nửa lời nói dối, Thiên Đại Thanh! Là một trong năm loại độc hiếm có của Vu quốc, sao lại có thể xuất hiện ở nơi này!
Một khắc khi đi đến cửa, nhìn thấy Tiêu Triệt đừng ở ngoài cửa viện xoay người lại, trong phút chốc khi bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Sở Vân Khinh hiện lên một tia trấn an, hai người đứng rất gần, Tiêu Triệt hiểu ý nàng, hắn khẽ gật đầu, sau đó mắt lại nhìn về phía song cửa sổ.
Trong phòng kia, là phụ hoàng và mẫu hậu của hắn, mười bảy năm trước dùng phương thức như vậy gặp mặt, nửa canh giờ cuối cùng của nữ nhân, nàng có thể nói hết những điều mà mười bảy năm qua nàng đã tích góp từng tí một?
Rõ ràng mới là buổi chiều, mặt trời đầu hạ phát ra ánh sáng chói rọi, nhưng trong sân viện nhỏ này, Sở Vân Khinh lại cảm thấy ướt át, năm tháng làm cho con người già đi, vừa rồi những gì xuất hiện trong mắt Tiêu Chiến nàng đều nhìn thấy, nhìn thấy người bị hắn nhốt mười bảy năm, hắn có cảm thấy hối hận ?
Nếu hắn biết Hoàng hậu bị oan uổng, sẽ có cảm giác thế nào?!
Chỉ là đoán mà trong lòng Sở Vân Khinh đã cảm thấy bi thương, không biết một ngày nào đó khi chân tướng được vạch trần, nam nhân trong lòng chỉ có Phi Vân này, sẽ dùng phương thức như thế nào để sửa chữa sai lầm của hắn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Quỳnh ỉn
Giọng nói trầm thấp khiến trong lòng Sở Vân Khinh kinh hãi, người bị nàng áp chế không phải là bằng hữu của Tiêu Triệt sao?!
Nàng vội vàng buông Mộ Trần một thân hồng y ra, nhìn nam tử đau nhe răng trợn mắt trước mặt, trong lòng không khỏi hoài nghi.
“Ân... a...”
“Nhẹ chút... a...”
Tiếng thở dốc của nam nữ đan xem vào nhau, là một tên tiểu thái giám và tiểu cung nữ đang hành chuyện cẩu thả, hai gò má Sở Vân Khinh ửng đỏ, chán ghét nhíu mày nhìn hồng y nam tử, hai người đi đến một nơi khác.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Hồng y nam tử xoa cánh tay bị Sở Vân Khinh cào chảy máu, oán trách nhìn nàng: “Ta đi cùng Duệ vương, thấy cảnh trong cung đẹp nên muốn đi nhìn một chút, ai biết đi đến đây lại lạc đường!”
Hắn nói xong còn chưa thỏa mãn nhìn nơi vừa lấy một cái: “Thật không thể tưởng tượng được lại nhìn thấy một đôi dã uyên ương, chặc chặc, phong cảnh của hậu cung Đại Tần thật là hợp lòng người, Vân Khinh, ngươi đến đón ta sao?”
Sở Vân Khinh mặc kệ hắn, chỉ nghĩ đến thời gian không còn sớm, có lẽ lúc này Thế tử đã trở về rồi, lại nghĩ đến Tiêu Triệt, không khỏi nhíu mày: “Lạc đường thì đi cùng ta thôi, ta mang ngươi trở về.”
Lúc nào đôi mắt hồng y nam tử sáng trưng: “Oa, a, Vân Khinh, nếu Tiêu Triệt nhìn thấy ngươi và ta cùng nhau trở về, nhất định sẽ cực kỳ ghen tị, Vân Khinh, Vân Khinh, Vân Khinh - -”
Sở Vân Khinh nghe thấy hắn gọi như vậy, đôi mắt không khỏi tối sầm, nhưng miệng hắn không ngừng gọi, dần dần đi đến nơi có nhiều cung nhân, nàng thật sự không chịu được nữa, đứng lại xoay người nhìn hắn: “Có gì chỉ giáo?”
Hồng y nam tử cười ha ha: “Ta có thể nắm tay ngươi không?”
Sở Vân Khinh: “...”
“Aiii!” Hồng y nam tử không biết võ công làm sao có thể đuổi kịp Sở Vân Khinh, lúc này vừa chạy vừa gọi: “Ta đã nghĩ muốn Tiêu Triệt ghen tị, Vân Khinh ngươi phối hợp với ta một chút thôi - -”
Sở Vân Khinh đi đến cửa đại cảnh cung yến, lúc nhìn đến vị trí của Thế tử Yến quốc vẫn trống không, mày đẹp không khỏi nhíu lại, đúng lúc này, một đạo ánh mắt trong phòng dừng lại ở trên người nàng, nàng nhìn lại, thì ra là Thủy Lăng Toa.
Hôm nay Thủy Lăng Toa mặc một thân cung trang, cũng không thiếu gấm vóc nhiều màu và trang sức, trang phục lộ ra vòng eo mảnh khảnh và cánh tay, đôi mắt của nàng ta sáng ngời, trong đó còn mang theo một màu tím nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng phong tình, làn da đen hơn một chút so với nữ tử Đại Tần, lúc này, ánh mắt của nàng mang theo hứng thú nhìn Sở Vân Khinh.
Sở Vân Khinh cúi đâu thấp xuống, đang chuẩn bị đi đến đường nhỏ trở lại bên cạnh Tiêu Chiến, nhưng mà, nàng vừa mới bước chân, giọng nói khàn khàn của Thủy Lăng Toa lại vang lên.
“Sở Vân Khinh!”
Một tiếng quát khẽ này khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người Sở Vân Khinh đang đứng ở cửa đại sảnh, nàng đứng thẳng len nhìn Thủy Lăng Toa.
Chỉ thấy Thủy Lăng Toa đứng dậy, hành lễ với Tiêu Chiến đang ngồi ở vị trí thượng vị, rồi sau đó lại nhìn về phía nàng chậm rãi nói: “Vừa rồi Thái tử Tây Lương nói đến chuyện hòa thân, Hoàng đế bệ hạ nói Đại Tần người không có Công chúa, nhưng theo ta biết, vị Sở Thục nghi này chính là nghĩa nữ của Hoàng thượng, được người đích thân phong là Quận chúa, nếu như vậy, cũng được xem như là Công chúa của Hoàng gia, không phải là rất xứng với Thái tử Tây Lương sao?”
Lời nói vừa dứt, cả đại sảnh liền yên tĩnh trở lại, một đám ánh mắt của hoàng thất Vương gia đều dừng ở trên người Sở Vân Khinh, ánh mắt Tiêu Triệt tối sầm lại, không ngừng mãnh liệt phát lạnh.
“Không thể!”
Tiêu Lăng một thân áo bào màu lam, tuy là ngồi ở vị trí cuối cùng, nhưng lúc này lại gần Sở Vân Khinh nhất, một tiếng quát nhẹ vang dội hữu lựu, khiến mọi người cả kinh, hắn nhìn sắc mặt trầm tĩnh không nói lời nào của Tiêu Chiến, có chút lo lắng: “Phụ hoàng không thể!”
Tiêu Chiến nhíu mày nhìn Sở Vân Khinh, lại nhìn Tiêu Lăng, cũng không lên tiếng trả lời, Thái tử Tây Lương lại đứng lên, hôm nay nhìn ở khoảng cách gần, Sở Vân Khinh càng cảm thấy khuôn mặt của người này hết sức bình thường, không có đôi mắt tinh quang, vừa thấy liền biết đây không phải phải là nhân vật dễ đối phó, Sở Vân Khinh không khỏi nhíu mày.
“Ha ha, Tần vương còn nói không có Công chúa, theo như bản Thái tử thấy, vị Quận chúa này cũng rất được, nhưng mà, vì sao lại mang mạng che mặt? Nếu không ngại có thể lấy xuống để bản Thái tử nhin một chút xem Quận chúa xinh đẹp thế nào, trong mấy nước nữ tử Đại Tần là xinh đẹp nhất, hôm nay vừa hay có thể biết là thật hay giả rồi!”
Lời nói của Dạ Tiêu Chiên cực kỳ cuồng vọng, Tiêu Chiến nhíu mày, lúc này Tiêu Lăng hừ lạnh một tiếng: “Lễ nghi của Đại Tần, Thái tử điện hạ nói muốn thấy dung mạo của nữ tử là có thể thấy sao?”
Sở Vân Khinh nhìn dáng vẻ kích động của Tiêu Lăng, khẽ thở dài. Nàng cúi người thi lễ với Thái tử Tây Lương: “Thỉnh an Thái tử điện hạ, không dối gạt Thái tử điện hạ, sở dĩ Vân Khinh mang mạng che mặt đơn giản là vì tướng mạo xấu xí, sợ làm bẩn mắt mọi người, nếu Thái tử muốn nhìn khuôn mặt đẹp của nữ tử Đại Tần, thì không thể nhìn thấy trên người Vân Khinh rồi.”
Dạ Tiêu Nhiên ngẩn ra, thật không ngờ nguyên nhân Sở Vân Khinh mang mạng che mặt là như vậy, cũng không ngờ nàng lại thẳng thắn như thế, mà Thủy Lăng Toa lại cười: “Sở Thục nghi vừa là Quận chúa, vừa là Thục nghi, ngươi nói tướng mạo mình xấu xí, bản Công chúa không tin, không bằng ngươi tháo mạng che mặt của ngươi xuống để bản Công chúa nhìn một chút, xấu xí này, là xấu xí thế nào?”
Ánh mắt Thủy Loang Toa mang theo hứng thú xem kịch vui, nhưng nàng ta vừa dứt lời, một giọng nói sắc bén vang lên: “Ai dám kéo mạng che mặt Vân Khinh của ta!”
Một đạo hồng y chợt lóe, cuối cùng Mộ Dung Trần cũng đuổi kịp Sở Vân Khinh, trên mặt của hắn còn mang theo toan tính, trong lúc bốn mắt nhìn nhau với Sở Vân Khinh, hắn còn nháy mắt với nàng, rồi sau đó bình tĩnh đứng bên cạnh Sở Vân Khinh: “Tần vương thứ tội, Mộ Dung Trần đã tới muộn!”
Sở Vân Khinh sửng sốt.
Mộ Dung Trần?
Bắc Vương Thế tử của Yến quốc?!
Sở Vân Khinh quay đầu, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Mộ Dung Trần, bên này Mộ Dung Trần tươi cười, lời nói trong miệng khiến người khác không thể nghe thấy: “Vân Khinh, ngươi thích làm Thái tử phi hay là Thế tử phi?”
Sở Vân Khinh nhớ tới tình cảnh vừa rồi lúc gặp hắn trong Thượng Lâm Uyển, thầm nghĩ bản thân mình quá mức sơ xuất, nhưng vì sao Bắc Vương Thế tử Yến quốc đã sớm xuất hiện như vậy lại ở trong phủ Tiêu Triệt?
Tiêu Chiến thấy Mộ Dung Trần và Sở Vân Khinh ở cùng nhau, hơn nữa quan hệ của hai người không giống như xa lạ, khóe miệng cong lên: “Mời Thế tử nhập tọa.”
Lời nói vừa dứt, Thủy Lăng Toa cười ha ha: “Trễ như vậy Thế tử và Sở Thục nghi mới cùng nhau đến, còn xưng hô vô cùng thân thiết với Sở Thục nghi như vậy, xem ra quan hệ của hai người cũng không bình thường nha!”
Sở Vân Khinh không biết đáp lại như thế nào, Mộ Dung Trần ở bên cạnh lại tùy ý kéo tay Sở Vân Khinh đi về chỗ của mình: “Ta và Vân Khinh vốn có quen biết, nếu Công chúa muốn tìm giai nhân cho Thái tử Tây Lương, tuyệt đối đừng đánh chủ ý lên Vân Khinh của ta, bộ dạng của Công chúa khuynh quốc khuynh thành như vậy, nhất định là tâm địa thiện lương, sẽ không phá hoại nhân duyên người khác đâu, đúng không?”
Lúc này Thủy Lăng Toa cười đến run cả người: “Thế tử nói đùa, Lăng Toa chỉ cho là Sở Thục nghi đáng yêu như vậy mà không có người trong lòng, nhưng không biết được thì ra Mộ Dung Thế tử lại cực kỳ yêu thương như vậy, Lăng Toa làm trò cười rồi.”
Lời vừa dứt, Thủy Lăng Toa hơi ngừng lại: “Xem ra người đến Đại Tần liên hôn không chỉ có Vu Quốc ta và Dạ Thái tử Tây Lương, chẳng lẽ Yến quốc cũng muốn liên hôn với Đại Tần?”
Vốn câu nói cua Thủy Lăng Toa chỉ mang theo chút trêu đùa, nhưng lời này vừa nói ra lại cảm thấy ánh mắt đối diện quét đến trên người mình, nụ cười trên mặt nàng ta cứng ngắc nhìn phía đối diện, lại phát hiện không có.
Khóe miệng Mộ Dung Trần nhếch lên: “Đây là việc của Yến quốc, không nhọc Công chúa phí sức.”
Thái tử Tây Lương thấy vậy “ha ha” cười: “Quân tử không đoạt người, Mộ Dung huynh yên tâm, nghe nói chỗ nào Đại Tần cũng có mỹ nữ, nhất định Tần vương có thể tuyển chọn một vị giai nhân để Bản Thế tử mang về Tây Lương, hoàng hậu Tây Lương tương lai là ai, liền phải nhờ Tần vương rồi!”
Hoàng hậu!
Hòa thân có rất nhiều cách, nếu có được phân vị Hoàng hậu, đó là một việc vô cùng tốt, Tần vương vốn còn đang lo lắng chuyện hòa thân, lúc này vừa nghe vậy liền nói: “Thái tử yên tâm, tuy là trẫm không có nữ nhi, nhưng nhất định sẽ tuyển chọn trong các tiểu thư khuê các cho ngươi một vị Hoàng hậu thông minh xinh đẹp.”
Thái tử Tây Lương vỗ tay cười to, liên tục tán thưởng, nhưng Thủy Lăng Toa lại không vừa lòng: “Quả nhiên Tần vương thiên vị Tây Lương, chẳng lẽ người chê nước ta quá nhỏ bé, hay là chướng mắt Thủy Lăng Toa ta?”
Khóe miệng Tiêu Chiến bĩu một cái: “Lời này của Công chúa là có ý gì, nếu Công chúa muốn làm con dâu trẫm, trẫm thật sự rất vui mừng.” Ngừng lại một chút, Tiêu Chiến lại nói: “Không biết trong mấy nhi tử của trẫm, Công chúa thích người nào?”
Lúc này ánh mắt Thủy Lăng Toa đảo qua mấy vị Vương gia, Sở Vân Khinh ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Trầm nhìn, mày hơi nhíu lại, Mộ Dung Trần thấy nàng như vậy liền tác ác nghiêng người đến bên tai nàng, cúi đầu nói: “Nếu nàng chọn Tiêu Triệt, ngươi cảm thấy, Tiêu Triệt có thể thú nàng ta hay không?”
Lời này giống như một thanh kiếm rơi vào trong tai Sở Vân Khinh, khiến cho lòng nàng tê dại, nàng đảo mắt nhìn chằm chằm vào mặt Mộ Dung Trần, bỗng cảm thấy người này cực kỳ giống một loại người – vô lại!
Mà bên kia, ánh mắt Tiêu Triệt nhìn thoáng qua chỗ bọn họ một cái, ly rượu trong tay phịch một tiếng vỡ vụn, Tử Mặc đứng sau lưng hắn, nhíu mày, cúi đầu gọi một tiếng: “Vương gia!”
Hình như Thủy Lăng Toa không thể quyết định, nàng ta cau mày suy nghĩ: “Các vị Vương gia đều rất anh tuấn, Lăng Toa không biết nên chọn ai, nghe nói ngày mai sẽ bắt đầu vây săn, không bằng, đến lúc đó Lăng Toa sẽ quyết định!”
Sứ giả ngoại thần đến tất nhiên là sẽ có nhiều hoạt động, vây săn cũng là một trong các hoạt động đó, Sở Vân Khinh nghe vậy mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Trần, khẽ nói: “Hắn cưới hay không cưới, đã không còn liên quan gì đến ta nữa rồi.”
Mộ Dung Trần nghe vậy liền sửng sốt, ánh mắt của hắn vừa mới rời khỏi ly rượu bị vỡ nát trên bàn Tiêu Triệt, cúi đầu khẽ nói vào tai Sở Vân Khinh: “Vân Khinh, có phải ngươi thích ta không - -”
Sở Vân Khinh thở dài: “Thế tử đại nhâm muốn chơi trờ chơi thì hãy tìm người khác đi.”
Lúc này Tiêu Chiến đang nói sẽ mời các tiểu thư gia trong kinh đến vây săn, Thái tử Tây Lương nghe vậy liền vỗ tay đồng ý, sau đó là một tiết mục ca múa mừng thái bình.
Yến tiệc diễn ra một lúc, Sở Vân Khinh đứng dậy đi tới bên cạnh Lệ phi và Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhìn Sở Vân Khinh một cái, ý cười trên mặt không đổi, thấp giọng nói: “Quen biết Bắc Vương Thế tử bao lâu rồi?”
Sở Vân Khinh hơi trầm ngâm: “Là hai khắc trước.”
Tiêu Chiến gật đầu, không có lời nào để nói, mà Lệ phi cũng lo lắng nhìn nàng một cái, ý tứ không cần nói rõ, Sở Vân Khinh thở dài, đưa mắt nhìn về nhóm hoàng thất bên dưới, vừa thấy trong lòng liền cả kinh, chẳng biết từ bao giờ vị trí của Tiêu Triệt đã không thấy người?
Gần như đồng thời, Sở Vân Khinh nhìn thấy ánh mắt sốt ruột của Tử Mặc ở cửa đại sảnh, trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, chẳng lẽ vết thương của Tiêu Triệt bị làm sao- -