Sương mù mờ mịt, Sở Vân Khinh hoảng sợ giống như thấy một vệt máu lớn, màu đỏ chói mắt này chậm rãi bao phủ lên người của người kia, mắt thấy sắp chạm vào mũi chân nàng, sự sợ hãi xâm chiếm lấy nàng, nàng lùi về phía sau từng bước từng bước, mắt cũng bình tĩnh nhìn người kia, người nọ dáng người anh tuấn, lúc này áo bào đen đã bị máu nhuộm thành màu tối, lưng khẽ nhúc nhích giống như muốn đứng lên.
Trong lòng Sở Vân Khinh lo lắng, mỗi khi hắn động một chút, máu từ trên áo bào của hắn chảy xuống nhiều hơn, nàng chỉ cảm thấy lòng mình tê rần,đang muốn mở miệng kêu to lại cảm thấy chân bị trượt, tiếp đó một cảm giác đánh úp lại khiến nàng khó thở, nàng chỉ cảm thấy bản thân sắp rơi xuống vực sâu vô tận, trước khi rơi xuống, nàng gần như thấy một khuôn mặt tinh xảo không sứt mẻ - -
“A - -“
Sở Vân Khinh hét lớn một tiếng, sau đó tỉnh lại, đập vào mắt là màn giường mềm mại thơm ngát, tua rua lung linh thích thú quanh quẩn bên giường, thoáng chốc lại bay bay, nàng ngỡ ngàng kéo chăn ra khỏi người, cảnh tượng trong mơ vừa rồi làm nàng cảm thấy rất chân thật, giống như nỗi khổ khó nhịn đang cắn gặm trong lòng.
Y phục của nàng đã sớm bị người khác đổi, toàn thân không có chút khó chịu nào, nàng lần nữa nhìn lại, căn phòng này được bố trí cực kỳ đơn giản gọn gàng, tuy có chút nhỏ, những cũng đủ, hai mắt của nàng dời về phía cửa sổ, cửa sổ có chút nhỏ hơn bình thường làm lòng nàng bỗng nhiên thấy kinh ngạc.
Không do dự, nàng chân không xuống giường, muốn đi đến bên cửa sổ, đợi nàng đi đến bên cửa sổ, ánh mắt của nàng chợt trầm xuống, đây mà gọi là phòng gì, rõ ràng là bên trong khoang thuyền!
Bên ngoài cửa sóng nước bập bềnh, hai bờ sông núi non bát ngát, thuyền đi cũng không nhanh, xem ra là đi rất yên ổn, trong lòng nàng có chút mờ mịt.
Tâm tư giống như có chút ấm lại, sắc bén trên người Sở Vân Khinh dần dần hiện ra, nàng nhớ lại màn gặp thoáng qua ở cửa thành, càng nhớ hương vị ngái ngái bên trong quan tài, còn muốn nhớ đến lúc nàng thanh tỉnh và hôn mê, nàng đi qua bao nhiêu con đường, đi qua bao nhiêu đoàn xe ngựa, không biết đã xa hắn bao nhiêu lâu?
Tâm tư Sở Vân Khinh rời đi ra bên ngoài, một đạo tiếng bước chân vang lên, Sơ Ảnh bưng chậu nước sạch nhẹ nhàng đi vào, ngẩng đầu thấy bóng dáng Sở Vân Khinh đứng trước cửa sổ không tránh khỏi kinh ngạc, trong mắt thoáng hiện ra một chút áy náy, vốn định xoay người rời đi, nhưng khi nhìn thấy Sở Vân Khinh đi chân trần đứng ở đó liền không nhịn được mà quay lại.
“Tiểu thư, người đã tỉnh, trên sông gió lớn, người đừng đi chân trần như vậy.”
Lúc nghe thấy tiếng nói của Sơ Ảnh, trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, nàng quay đầu, Sơ Ảnh mặc một bộ y phục màu trắng, khuôn mặt thanh tú, mặt mày động lòng người, trên đầu cài một cây ngâm ngọc lan, cả người đều có một thần thái khác thường.
Nhưng mà, những thứ đó đều không quan hệ gì đến nàng, lúc này mạng che mặt của nàng đã sớm bị tháo đi, vết sẹo mà nàng vẽ lên mặt đã sớm đi rửa sạch, giờ phút này nàng khoe ra khuôn mặt thật của mình, vì vậy khiến Sơ Ảnh nhìn có chút ngây dại.
Ánh mắt Sở Vân Khinh sắc bén: “Ngươi đừng gọi ta là tiểu thư, một khắc khi ngươi phản bội ta, ngươi đã không còn tư cách nữa rồi.”
Nàng vừa nói xong liền xoay người đi đến bên giường, cầm lấy quần áo treo ở một bên tự mình mặc vào, ánh mắt Sơ Ảnh ngập nước, nghĩ muốn tiến đến làm giúp nàng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén không tha thứ của nàng liền lui về phía sau.
Sở Vân Khinh chậm rãi mặc từng thứ, chân khí trong cơ thể nàng bị phong lại, cả người chỉ còn hai phần công lực, như thế càng khiến cho nàng tuyệt vọng.
Nàng tự mình rửa mặt chải đầu, sau khi làm xong mới nhìn Sơ Ảnh: “Chủ tử của ngươi ở đâu?”
Ánh mắt Sơ Ảnh kinh ngạc, một lát sau cúi đầu nói: “Ở trên mạn tàu.”
Sở Vân Khinh không nhìn nàng ấy, xoay người đi ra ngoài, vừa mới ra khỏi cửakhoang thuyền, gió lạnh trên sông đánh úp vào người nàng, nháy mắt khiến buồn bực trong lòng Sở Vân Khinh biến mất vài phần, nàng cũng không vội đi gặp Sở Mộ Phi, chỉ chậm rãi tiêu sái đến gần mép thuyền, liếc mắt nhìn một cái, sương mù phảng phất trên mặt sông yên ả, một cảnh đẹp khác, núi non hai bên bờ sông cực kỳ đẹp, theo thuyền đi mà không ngừng lùi lại phía sau.
Ngẫu nhiên có thuyền hang đi qua, Sở Vân Khinh nhìn lại, quả nhiên là đi đến mấy châu phía Tây, ánh mắt nàng nhíu lại, hắn không đi đường gần mà ngược lại đi đườngthủy, ai có thể nghĩ ra được?
Phía trên mạn thuyền Sở Mộ Phi từ từ nhắm hai mắt. gió sông lành lạnh thôi qua, khiến cả người hắn cảm thấy sảng khoái, Sở Dụ đứng ở sau lưng hắn, biểu cảm trên mặt cũng không còn trầm trọng như mấy ngày qua.
Tiếng bước chân truyền đến, chủ tớ hai người đều không khỏi quay đầu lại, Sở Vân Khinh mặc quần áo màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, nhất là đôi mắt sắc lạnh, gương mặt vốn được trang điểm bình thường, lại bởi vì mất đi chiếc mạng che mà lộ ra vẻ đẹp khiến hai ngươi hoảng sợ.
“Nhị tiểu thư.”
Sở Dụ cúi người thi lễ, chuyển ghế ở bên cạnh đến cho nàng ngồi.
Sở Vân Khinh cũng không khách khí ngồi xuống, nói: “Đã ra khỏi Thịnh kinh, sao lại gọi ta là Nhị tiểu thư.” Hơi dừng lại, ánh mắt của nàng thẳng về phía Sở Mộ Phi: “Ngươi chuẩn bị đưa ta đi Tây Lương?”
Lúc nàng xuất hiện ánh mắt của Sở Mộ Phi mới di chuyển một chút, lúc này lại biến thành bộ dạng trống rỗng, hắn gật đầu đáp: “Ừ.”
Ánh mắt Sở Vân Khinh trầm xuống, nhìn ánh mắt chẳng biết từ lúc nào đã trở nên sắc bén của Sở Mộ Phi, nàng tức giận nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cứu ngươi sao? Ta sẽ không, số lần phát bệnh của ngươi càng ngày càng nhiều, nếu ta không đổi dược mới cho ngươi, có lẽ, ngươi không thể đến Tây Lương được!”
Sắc mặt Sở Dụ thay đổi, ánh mắt nhìn Sở Vân Khinh cũng không còn cung kính như trước.
Mà Sở Mộ Phi khi nghe lời nói này của nàng cũng không thay đổi gì khác, khóe miệng hắn hơi cong lên: “Nếu ngươi không muốn, dĩ nhiên ta sẽ không ép ngươi.”
Sở Vân Khinh nhíu mày: “Một khi đã như vậy, cần gì phải mang ta theo, có ta ở đây, hắn sẽ không tha cho ngươi đi.”
Lúc này sắc mặt của Sở Mộ Phi mới khẽ thay đổi một chút: “Chúng ta đã rời Thịnh kinh ba ngày, Duệ vương dẫn binh đuổi theo hai hướng, nếu mục tiêu của hắn là ngươi, nói vậy đều sẽ không thu hoạch được cái gì.”
Trong lòng Sở Vân Khinh trầm xuống, thì ra đã ba ngày, ba ngày không biết bọn họ đã đi bao xa, mà con đường Sở Mộ Phi đi này, người bình thường ai có thể thể nghĩ đến, cho dù nghĩ đến, hiện tại đi đường thủy cũng đuổi theo không kịp.
Lúc này Sở Dụ khẽ thở ra: “Không biết lão gia thế nào.”
Người này là thị vệ đi theo bên cạnh Sở Mộ Phi từ nhỏ, vì thế trong khoảng thời gian ngắn chưa sửa được xưng hô này, Sở Vân Khinh nghe được lời ấy, khóe miệng không khỏi cười: “Ngươi tin không, nếu bọn họ bị hắn bắt được, nhất định sẽ không có kết cục tốt.”
Sở Mộ Phi cười nói: “Duệ vương ẩn nhẫn nhiều năm, lúc này cuối cùng cũng có thể khiến hắn sử dụng tất cả thế lực của bản thân, chúng ta đi nơi này, chỉ sợ trong thời gian ngắn hắn sẽ không thể nghĩ tới được.”
Trong lòng Sở Vân Khinh cũng lo lắng điều này, nàng cũng không thể bình tĩnh giống như Sở Mộ Phi, nhưng vẫn suy xét tính toàn ở trong lòng, làm thế nào mới có thể chạy trốn trừ trong tay bọn họ.
“Đi nơi nào?”
“Dương thành.”
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Biên giới Tây Lương.”
“Chúng ta sẽ dừng lại sao?”
“Sẽ không.”
Sở Mộ Phi gần như không giấu diếm gì, sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt trong suốt như trước, lúc này hắn từ từ nhắm hai mắt trả lời câu hỏi của Sở Vân Khinh, một chút lo lắng cũng không có.
Sở Vân Khinh cẩn thận quan sát chuếc thuyền này, trên thuyền cực kỳ yên tĩnh, giống như chỉ có mấy người bọn họ, nhưng nàng biết tuyệt đối không có khả năng.
“Không cần nghĩ biện pháp chạy chốn, ta không phải muốn giam cầm ngươi, đợi đến Tây Lương, ngươi nhất định sẽ tự do.”
Sở Vân Khinh cười lạnh: “Đợi ta đến Tây Lương, sẽ được tự do, ta còn phải về Đại Tần, vậy sao lúc đó ngươi còn bắt ta làm gì? Độc của ngươi, không phải chỉ có một mình mới giải được.”
Sở Mộ Phi mở hí mắt, con ngươi hiếm khi thấy vẻ tìm tòi nghiên cứu: “Hồi Đại Tần? Lấy thân phận gì?”
“Nữ nhi Thượng Thư phủ?”
“Hay là thân phận Quận chúa Thục Nghi của ngươi?”
Sở Mộ Phi nghiêm túc nói: “Bây giờ, ngươi đã không có đường để lui, một khi Thượng Thư phủ bị tịch biên, ngươi ở lại Đại Tần chỉ có một con đường chết, nếu không, ngươi cho là Duệ vương có năng lực đoạt ngôi vị hoàng đế để thú ngươi sao?”
Trong lòng Sở Vân Khinh căng thảng, từ trước đến nay hắn là người hiểu biết, những lời này đều đúng, nhưng không biết vì sao, Sở Vân Khinh luôn tin tưởng, nhất định Tiêu Triệt sẽ tìm được nàng, mà vấn đề sau đó, bây giờ nàng cũng không có sức suy nghĩ đến.
Lúc Sơ Ảnh mang bữa sáng đến bên cạnh nàng, Sở Vân Khinh không chút do dự nhận lấy, nàng sẽ không đi Tây Lương, cho dù tiếp tục ở lại Đại Tần có thể phải đối mặt với nhiều vấn đề, nhưng nàng vẫn muốn ở lại, bởi vậy, nàng muốn lúc nào cũng ở trong tư thế chuẩn bị.
Sở Vân Khinh yên tĩnh dùng cơm khiến Sơ Ảnh kinh ngạc, mà Sở Mộ Phi cũng hơi bất ngờ, nhưng nàng như vậy thật sự làm cho người khác cảm thấy vừa ý.
“Khụ khụ - -“
Sở Mộ Phi lại ho, Sở Vân Khinh nhìn thấy máu trên khăn lụa mà hắn che miệng, cho dù như vậy, ánh mắt của nàng vẫn không có gì thay đổi, ăn xong cơm trước mặt liền xoay người trở về phòng của mình.
Ánh mắt Sở Dụ nhìn bóng lưng Sở Vân Khinh muốn bốc hỏa: “Chủ tử, vì sao người muốn mang Sở cô nương hồi Tây Lương, nàng vốn không muốn chữa bệnh cho người!”
Sở Mộ Phi vừa thở gấp vừa lắc đầu: “Nàng sẽ.”
Tuy rằng Sở Mộ Phi nói thế, trong lòng Sở Dụ vẫn lo lắng, hắn biết cách dùng nữ tử cực âm để chữa bệnh, hắn muốn nói, nhưng hắn biết cho dù hắn nói ra, chủ tử hắn cũng sẽ không đồng ý, bởi vậy đành phải đè nén lại ở trong lòng.
Sở Vân Khinh cảm thấy rất phiền muộn, không biết có phải do giấc mộng buổi sáng hay không, nàng lẳng lặng nhìn mặt sông, trong lòng nghĩ làm thế nào để rời khỏi đám người Sở Mộ Phi, mà Tiêu Triệt, có biết bây giờ nàng đang đi đường thủy hay không?
Tiêu Triệt chỉ cảm thấy trái tim đập mạnh, gió núi không ngừng gào thét bên tai, sau khi nhìn dấu vết xe ngựa ở vùng núi, ánh mắt Tiêu Triệt trầm xuống, hắn vung bàn tay to lên: “Đuổi theo!”
Editor: Dạ Minh Nguyệt
Beta: Quỳnh ỉn
Trong phút chốc đèn đuốc sáng trưng, ánh lửa chói mắt đập vào trong mắt Ngụy Sơ Cận, nàng chỉ nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Chiến đứng ở ngoài điện nhìn mình. Còn đứng ở trong điện, đúng là Diêu Thanh Loan đã chết!
"Ha ha ha......"
Mắt Ngụy Sở Cận khẽ giật vài cái, bỗng nhiên cười ha hả, sự hoảng hốt lúc nãy khiến toàn thân nàng ta đầy mồ hôi, tóc mai dính vào bên tai, lúc này hơi có chút chật vật, điệu cười có một chút điên cuồng, nàng ta thâm trầm nhìn Diêu Thanh Loan mặc váy đen đứng trước giường nàng ta, khoé miệng châm chọc nói.
"Hóa ra, đây chẳng qua chỉ là diễn trò cho ta xem!"
Tiêu Chiến bước vào, trong con mắt ẩn giấu cơn giận bão táp, hắn thâm trầm nhìn nữ nhân mặt mày ghê tởm trên giường, trong lòng đột nhiên trầm xuống, "Nhiều năm như vậy, ngươi đều lừa gạt trẫm!"
Diêu Thanh Loan thấy Tiêu Chiến vào phòng liền thoáng lui về đứng ở phía sau hắn, bộ dáng lạnh nhạt.
Chỉ thấy đôi mắt Ngụy Sở Cận tràn đầy bi thương cùng chua sót, nhưng mà chỉ qua một cái chớp mắt, nàng ta hơi tựa mình đứng lên, nâng bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng chỉnh lại tóc, ánh mắt sáng lên, giống như mình vẫn còn là Ngụy quý phi ung dung xa hoa như trước.
"Tâm của nô tì đối với hoàng thượng có trời đất chứng giám, nếu Hoàng thượng cảm thấy nô tì lừa gạt người, vậy nô tì không còn lời nào để nói, Hoàng thượng đã phối hợp diễn trò cho nô tì xem nhiều ngày, vậy mà vẫn đến chỗ này giả thần giả quỷ, tâm của nô tì đối với hoàng thượng, từ trước đến nay, người hiểu được mấy phần?"
Sắc mặt ung dung hoa lệ của nàng ta, lúc nói một câu sau cùng, cũng là mang theo một chút bi thương, có lẽ chính nàng ta cũng không biết, nhiều năm tranh giành quyền vị như vậy, vẫn là vì tâm của nam nhân này.
Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng, ánh mắt nghiêm túc liếc nhìn nàng ta một cái, "Ngươi, được lắm!"
Nhìn Tiêu Chiến xoay người rời đi, thân thể Ngụy Sở Cận giống như chịu không nổi sức nặng cơ thể của mình mà có chút mềm nhũn, Diêu Thanh Loan vẫn ở lại bên trong điện.
Khóe miệng Ngụy Sở Cận nhếch lên, "Không thể ngờ được hoàng hậu bị nhốt năm, đến bây giờ thủ đoạn vẫn còn lợi hại như vậy, cuối cùng lấy tính mạng của mình đi diễn trò, còn thuyết phục Hoàng thượng giúp ngươi, bản cung, thật sự chịu thua!"
Diêu Thanh Loan thở dài, ánh mắt thư thái nói, "Nếu không phải chính ngươi tự tạo nghiệt, thì sao có cục diện như hôm nay, năm này, chắc hẳn là ngươi đã thỏa mãn."
Nói đến đó, Diêu Thanh Loan xoay người đi ra ngoài, đúng lúc này Ngụy Sở Cận ha ha "nở nụ cười", "Ngươi cho là Hoàng thượng sẽ đày ta vào lãnh cung sao? Ngươi tin không, hắn sẽ không!"
Tin tức Ngụy quý phi bị Hoàng thượng hạ lệnh giam cầm ở hậu cung truyền ra, không ai biết là vì điều gì, ban thưởng trong cung và nghi lễ đều không thay đổi, chỉ có một điều, Ngụy Sở Cận không thể bước ra khỏi Kháng Nguyên cung nửa bước.
Cùng lúc đó, trong cung vốn là điện hoàng hậu "Hình Đức cung" bỏ không rất nhiều năm, lại một lần nữa nghênh đón chủ nhân trở về, lời đồn về hoàng hậu khác nhau, mọi người cũng không thể hiểu hết nội tình, đều suy nghĩ vị Hoàng hậu này một lần nữa trở về, có phải có quan hệ gì với Quý phi hay không?
Điều này đương nhiên khiến cho hậu cung rung chuyển, liên quan đến tiền triều đều có một trận gió thổi có lay, ngày hôm nay, Tiêu Chiến đang xem sổ con ở Càn Đức cung, xa giá của thái hậu nhẹ nhàng đi đến.
Tiêu Chiến thở dài, chờ đợi nhiều ngày, rốt cuộc cũng đến.
Ngụy Trinh Nhiên cầm trên tay một chuỗi Phật châu, vừa mới ngồi xuống liền mở miệng, "Hoàng thượng mấy ngày nay làm nhiều chuyện, chắn hẳn rất vất vả, ai gia đã già rồi, chuyện năm đó là ai gia quyết định giấu ngươi, ngươi muốn trách cứ việc trách ta, từ nay về sau ta sẽ không rời Vĩnh Thọ cung nửa bước, cùng làm bạn với Phật trải qua những năm còn lại, bây giờ, ai gia chỉ cầu ngươi một chuyện--"
Sắc mặt Tiêu Chiến ngưng lại, "Mời mẫu hậu nói."
Ánh mắt Ngụy Trinh Nhiên trầm trọng, "Chỉ cầu hoàng đế cho Ngụy gia lưu lại một chút tôn vinh."
Lông mày Tiêu Chiến khẽ động, Ngụy Trinh Nhiên xuất thân từ Ngụy gia, dĩ nhiên hắn biết tâm tư của nàng, hắn không bỏ phân vị Ngụy Sở Cận vì hiểu rõ mẫu hậu của hắn sẽ đến cầu hắn, so với binh quyền và tiền triều, một phân vị hậu cung, được coi là gì?
"Mẫu hậu xin yên tâm, nhi tử sẽ làm vậy."
Mục đích của Thái hậu chính là điều này, nàng đứng dậy, hơi trầm ngâm trong nháy mắt nói ra một câu, "Thanh Loan chịu khổ nhiều năm, Triệt nhi là đứa bé ngoan, hãy đối xử tốt với nó."
Trong Lạc Hà cung, Lệ phi nương nương đứng ở trước gương, xoay xoay thân thể, "Như thế nào?"
Sở Vân Khinh đứng phía sau lưng nàng, liên tục gật đầu, "Đương nhiên là rất đẹp, dáng người nương nương vẫn còn tốt như vậy, tuyết cẩm này làm nổi bật lên màu da trắng nõn, xinh đẹp của nương nương."
Lệ phi bị Sở Vân Khinh nói đến đỏ mặt, oán trách liếc nhìn nàng một cái, "Ngươi đó, người đã già rồi, làm sao có được dáng người đẹp, ta chưa xuất môn nhiều năm như vậy, chỉ cần đừng kinh động đến Hoàng thượng là được."
Sở Vân Khinh đến gần nàng, trong số trâm hoa lấy ra một cây trâm bạch ngọc cắm trên mái tóc của nàng, "Rất đẹp."
Lệ phi gật gật đầu, hiển nhiên là vô cùng hài lòng với ánh mắt của Sở Vân Khinh, nàng chậm rãi thở dài, "Ngụy quý phi chỉ bị giam cầm, năm đó nàng hãm hại Phi Vân, ban cho rượu độc, sau đó còn dùng một trận lửa thiêu đốt Phi Vân lâu, hại nương ngươi hài cốt không còn, hiện tại như vậy, chẳng phải là quá tiện nghi cho nàng ta sao!"
Đôi mắt Sở Vân Khinh khẽ động, thoáng hiện lên một chút bi thương, hiện giờ Phi Vân lâu tinh xảo rộng lớn, chỉ mới xây mười bảy năm trước, bốn chữ hài cốt không còn khắc thật sâu vào trong đầu nàng, nàng không nhịn được nắm chặt tay mình lại.
"Nương nương không cần nhớ những thứ này, nếu bây giờ sự thật đều đã rõ ràng, nương nương cứ coi như mấy năm nay là một cơn ác mộng đi, hiện giờ tỉnh mộng, chúng ta đi dự tiệc."
Hôm nay là ngày Tiêu Chiến thiết yến tại Càn Đức cung, dự tiệc chỉ có hai người, Hoàng hậu Diêu Thanh Loan, với Lệ phi Linh Hoa.
Sở Vân Khinh ít nhiều cũng có chút cảm thán, hai người nữ nhân nhận hết cực khổ rất nhiều năm, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay.
Đã nhiều ngày bệnh của Tiêu Chiến đã tốt hơn rất nhiều, nhưng lại không có ý tứ để cho Sở Vân Khinh xuất cung, nàng gần như trở thành người hầu ở Càn Đức cung, giống như bữa tiệc hôm nay, nàng cũng phải đứng hầu ở một bên.
Chờ đến lúc Diêu Thanh Loan đến Càn Đức cung, nhìn thấy hai người các nàng cùng nhau xuất hiện không tránh khỏi có chút ngoài ý muốn, năm không gặp, nhưng cả hai đều biết hoàn cảnh của nhau, bây giờ gặp nhau, nụ cười không khỏi có chút ý đồng bệnh tương liên khổ tận cam lai.
"Bái kiến Hoàng hậu nương nương."
"Thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Diêu Thanh Loan vẫn một thân xiêm y mộc mạc như trước, cùng với thân phận của nàng hình như có chút bất đồng, lúc này nhàn nhạt nâng tay, "Lệ phi mau đứng lên, Quận chúa cũng đứng lên đi."
Sở Vân Khinh nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của nàng, chỉ cảm thấy một người nữ tử như vậy thật sự khiến cho nàng có chút khuất phục, lấy cái chết minh giám, đổi lấy Tiêu Chiến đến gặp, nàng không biết ngày ấy hai người nói gì, nhưng mà có thể khiến cho Tiêu Chiến phối hợp với nàng, cũng đủ để thấy được thủ đoạn của nàng.
Náng sớm biết theo như lời của Tiêu Triệt diễn một tuồng kịch, nhưng mà chứng kiến Diêu Thanh Loan hấp hối ngày ấy, vậy mà trong lòng nàng tin bảy phần, so với Đại Thanh ngàn năm, không phải ai cũng có thể chống chọi.
"Bộ dáng của Hoàng hậu nương nương vẫn là như vậy, trong lòng Linh Hoa thật sự là an ủi."
Diêu Thanh Loan nâng tay thỉnh nàng ngồi xuống, để cho cung nữ bên cạnh rót cho nàng một chén trà, khóe miệng nhếch lên, "Lệ phi nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi nhiều, nghe nói Ngũ điện hạ cũng sắp phong vương lập phủ rồi.”
Sở Vân Khinh lui về sau vài bước đứng ở một bên, nhìn hai người này một lần lại một lần nói chuyện, tuy rằng không phải thân thiết, nhưng cũng vô cùng thanh thản hài hòa.
~~~diendd annn lq quy đonnnn~~~
Tiêu Chiến tiến vào điện là lúc nhìn thấy hai nữ nhân cách biệt rất nhiều năm đang trầm rĩnh ngồi ở nơi kia nói chuyện, dung nhan các nàng bị năm tháng hao mòn càng có chút hoàn thiện, ngay cả nét già lúc ẩn lúc hiện, lại có thể khiến cho hắn an tâm, bình thản yên tĩnh như nhà dân chúng tầm thường.
"Hoàng thượng."
"Bái kiến Hoàng thượng."
Đây là lần đầu tiên hai người ngồi cùng bàn dùng bữa với Tiêu Chiến trong mười mấy năm qua, thời gian giống như trở về thật lâu trước kia, lúc đó bọn họ vẫn còn là hậu phi mới tiến vào, còn có thể tương đối thản nhiên vì một tuồng kịch, một khúc nhạc mà cười đùa, mà giờ đây, năm tháng cho nhóm các nàng quá nhiều cực khổ, nặng trịch vì sinh mệnh khắc lên một nét âm u khó hiểu trên mặt các nàng.
May mà thời gian không phụ người đời, kinh nghiệm từng trải ít nhất có thể làm cho các nàng ung dung đối thế, càng có thể ung dung đối mặt với trượng phu này, nhưng là nam nhân vĩnh viễn không thể giúp đỡ trong lúc hoạn nạn.
Tiêu Chiến nâng tay, ngồi xuống ở vị trí chủ vị, "Đều ngồi xuống cả đi."
Ba người ngồi xuống, Phúc Hải vẫy tay với tiểu thái giám Ngự thiện phòng, lập tức liền có một nhóm cung nữ áo trắng nhanh nhẹn đi đến, trên tay các nàng đều là các món ăn được làm một cách tinh xảo, được đặt đan xen hợp lí ở trên bàn ăn, bữa tiệc tối thịnh soạn cùng nhau, bắt đầu từ lúc này.
Sở Vân Khinh đứng ở một bên nhìn ba người yên lặng dùng bữa, trong lúc đó nhất thời không biết nên nói gì cho phải, ba người này vốn nên là những người thân cận nhất trên đời này, nhưng bởi vì thời gian ngăn trở, lại thêm gông xiềng đại viện hoàng cung, giữa bọn họ không có lời thừa thãi để nói.
"Khánh Nguyên cung bị niêm phong, các nàng có dị nghị gì không?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sương mù mờ mịt, Sở Vân Khinh hoảng sợ giống như thấy một vệt máu lớn, màu đỏ chói mắt này chậm rãi bao phủ lên người của người kia, mắt thấy sắp chạm vào mũi chân nàng, sự sợ hãi xâm chiếm lấy nàng, nàng lùi về phía sau từng bước từng bước, mắt cũng bình tĩnh nhìn người kia, người nọ dáng người anh tuấn, lúc này áo bào đen đã bị máu nhuộm thành màu tối, lưng khẽ nhúc nhích giống như muốn đứng lên.
Trong lòng Sở Vân Khinh lo lắng, mỗi khi hắn động một chút, máu từ trên áo bào của hắn chảy xuống nhiều hơn, nàng chỉ cảm thấy lòng mình tê rần,đang muốn mở miệng kêu to lại cảm thấy chân bị trượt, tiếp đó một cảm giác đánh úp lại khiến nàng khó thở, nàng chỉ cảm thấy bản thân sắp rơi xuống vực sâu vô tận, trước khi rơi xuống, nàng gần như thấy một khuôn mặt tinh xảo không sứt mẻ - -
“A - -“
Sở Vân Khinh hét lớn một tiếng, sau đó tỉnh lại, đập vào mắt là màn giường mềm mại thơm ngát, tua rua lung linh thích thú quanh quẩn bên giường, thoáng chốc lại bay bay, nàng ngỡ ngàng kéo chăn ra khỏi người, cảnh tượng trong mơ vừa rồi làm nàng cảm thấy rất chân thật, giống như nỗi khổ khó nhịn đang cắn gặm trong lòng.
Y phục của nàng đã sớm bị người khác đổi, toàn thân không có chút khó chịu nào, nàng lần nữa nhìn lại, căn phòng này được bố trí cực kỳ đơn giản gọn gàng, tuy có chút nhỏ, những cũng đủ, hai mắt của nàng dời về phía cửa sổ, cửa sổ có chút nhỏ hơn bình thường làm lòng nàng bỗng nhiên thấy kinh ngạc.
Không do dự, nàng chân không xuống giường, muốn đi đến bên cửa sổ, đợi nàng đi đến bên cửa sổ, ánh mắt của nàng chợt trầm xuống, đây mà gọi là phòng gì, rõ ràng là bên trong khoang thuyền!
Bên ngoài cửa sóng nước bập bềnh, hai bờ sông núi non bát ngát, thuyền đi cũng không nhanh, xem ra là đi rất yên ổn, trong lòng nàng có chút mờ mịt.
Tâm tư giống như có chút ấm lại, sắc bén trên người Sở Vân Khinh dần dần hiện ra, nàng nhớ lại màn gặp thoáng qua ở cửa thành, càng nhớ hương vị ngái ngái bên trong quan tài, còn muốn nhớ đến lúc nàng thanh tỉnh và hôn mê, nàng đi qua bao nhiêu con đường, đi qua bao nhiêu đoàn xe ngựa, không biết đã xa hắn bao nhiêu lâu?
Tâm tư Sở Vân Khinh rời đi ra bên ngoài, một đạo tiếng bước chân vang lên, Sơ Ảnh bưng chậu nước sạch nhẹ nhàng đi vào, ngẩng đầu thấy bóng dáng Sở Vân Khinh đứng trước cửa sổ không tránh khỏi kinh ngạc, trong mắt thoáng hiện ra một chút áy náy, vốn định xoay người rời đi, nhưng khi nhìn thấy Sở Vân Khinh đi chân trần đứng ở đó liền không nhịn được mà quay lại.
“Tiểu thư, người đã tỉnh, trên sông gió lớn, người đừng đi chân trần như vậy.”
Lúc nghe thấy tiếng nói của Sơ Ảnh, trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, nàng quay đầu, Sơ Ảnh mặc một bộ y phục màu trắng, khuôn mặt thanh tú, mặt mày động lòng người, trên đầu cài một cây ngâm ngọc lan, cả người đều có một thần thái khác thường.
Nhưng mà, những thứ đó đều không quan hệ gì đến nàng, lúc này mạng che mặt của nàng đã sớm bị tháo đi, vết sẹo mà nàng vẽ lên mặt đã sớm đi rửa sạch, giờ phút này nàng khoe ra khuôn mặt thật của mình, vì vậy khiến Sơ Ảnh nhìn có chút ngây dại.
Ánh mắt Sở Vân Khinh sắc bén: “Ngươi đừng gọi ta là tiểu thư, một khắc khi ngươi phản bội ta, ngươi đã không còn tư cách nữa rồi.”
Nàng vừa nói xong liền xoay người đi đến bên giường, cầm lấy quần áo treo ở một bên tự mình mặc vào, ánh mắt Sơ Ảnh ngập nước, nghĩ muốn tiến đến làm giúp nàng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén không tha thứ của nàng liền lui về phía sau.
Sở Vân Khinh chậm rãi mặc từng thứ, chân khí trong cơ thể nàng bị phong lại, cả người chỉ còn hai phần công lực, như thế càng khiến cho nàng tuyệt vọng.
Nàng tự mình rửa mặt chải đầu, sau khi làm xong mới nhìn Sơ Ảnh: “Chủ tử của ngươi ở đâu?”
Ánh mắt Sơ Ảnh kinh ngạc, một lát sau cúi đầu nói: “Ở trên mạn tàu.”
Sở Vân Khinh không nhìn nàng ấy, xoay người đi ra ngoài, vừa mới ra khỏi cửakhoang thuyền, gió lạnh trên sông đánh úp vào người nàng, nháy mắt khiến buồn bực trong lòng Sở Vân Khinh biến mất vài phần, nàng cũng không vội đi gặp Sở Mộ Phi, chỉ chậm rãi tiêu sái đến gần mép thuyền, liếc mắt nhìn một cái, sương mù phảng phất trên mặt sông yên ả, một cảnh đẹp khác, núi non hai bên bờ sông cực kỳ đẹp, theo thuyền đi mà không ngừng lùi lại phía sau.
Ngẫu nhiên có thuyền hang đi qua, Sở Vân Khinh nhìn lại, quả nhiên là đi đến mấy châu phía Tây, ánh mắt nàng nhíu lại, hắn không đi đường gần mà ngược lại đi đườngthủy, ai có thể nghĩ ra được?
Phía trên mạn thuyền Sở Mộ Phi từ từ nhắm hai mắt. gió sông lành lạnh thôi qua, khiến cả người hắn cảm thấy sảng khoái, Sở Dụ đứng ở sau lưng hắn, biểu cảm trên mặt cũng không còn trầm trọng như mấy ngày qua.
Tiếng bước chân truyền đến, chủ tớ hai người đều không khỏi quay đầu lại, Sở Vân Khinh mặc quần áo màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, nhất là đôi mắt sắc lạnh, gương mặt vốn được trang điểm bình thường, lại bởi vì mất đi chiếc mạng che mà lộ ra vẻ đẹp khiến hai ngươi hoảng sợ.
“Nhị tiểu thư.”
Sở Dụ cúi người thi lễ, chuyển ghế ở bên cạnh đến cho nàng ngồi.
Sở Vân Khinh cũng không khách khí ngồi xuống, nói: “Đã ra khỏi Thịnh kinh, sao lại gọi ta là Nhị tiểu thư.” Hơi dừng lại, ánh mắt của nàng thẳng về phía Sở Mộ Phi: “Ngươi chuẩn bị đưa ta đi Tây Lương?”
Lúc nàng xuất hiện ánh mắt của Sở Mộ Phi mới di chuyển một chút, lúc này lại biến thành bộ dạng trống rỗng, hắn gật đầu đáp: “Ừ.”
Ánh mắt Sở Vân Khinh trầm xuống, nhìn ánh mắt chẳng biết từ lúc nào đã trở nên sắc bén của Sở Mộ Phi, nàng tức giận nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cứu ngươi sao? Ta sẽ không, số lần phát bệnh của ngươi càng ngày càng nhiều, nếu ta không đổi dược mới cho ngươi, có lẽ, ngươi không thể đến Tây Lương được!”
Sắc mặt Sở Dụ thay đổi, ánh mắt nhìn Sở Vân Khinh cũng không còn cung kính như trước.
Mà Sở Mộ Phi khi nghe lời nói này của nàng cũng không thay đổi gì khác, khóe miệng hắn hơi cong lên: “Nếu ngươi không muốn, dĩ nhiên ta sẽ không ép ngươi.”
Sở Vân Khinh nhíu mày: “Một khi đã như vậy, cần gì phải mang ta theo, có ta ở đây, hắn sẽ không tha cho ngươi đi.”
Lúc này sắc mặt của Sở Mộ Phi mới khẽ thay đổi một chút: “Chúng ta đã rời Thịnh kinh ba ngày, Duệ vương dẫn binh đuổi theo hai hướng, nếu mục tiêu của hắn là ngươi, nói vậy đều sẽ không thu hoạch được cái gì.”
Trong lòng Sở Vân Khinh trầm xuống, thì ra đã ba ngày, ba ngày không biết bọn họ đã đi bao xa, mà con đường Sở Mộ Phi đi này, người bình thường ai có thể thể nghĩ đến, cho dù nghĩ đến, hiện tại đi đường thủy cũng đuổi theo không kịp.
Lúc này Sở Dụ khẽ thở ra: “Không biết lão gia thế nào.”
Người này là thị vệ đi theo bên cạnh Sở Mộ Phi từ nhỏ, vì thế trong khoảng thời gian ngắn chưa sửa được xưng hô này, Sở Vân Khinh nghe được lời ấy, khóe miệng không khỏi cười: “Ngươi tin không, nếu bọn họ bị hắn bắt được, nhất định sẽ không có kết cục tốt.”
Sở Mộ Phi cười nói: “Duệ vương ẩn nhẫn nhiều năm, lúc này cuối cùng cũng có thể khiến hắn sử dụng tất cả thế lực của bản thân, chúng ta đi nơi này, chỉ sợ trong thời gian ngắn hắn sẽ không thể nghĩ tới được.”
Trong lòng Sở Vân Khinh cũng lo lắng điều này, nàng cũng không thể bình tĩnh giống như Sở Mộ Phi, nhưng vẫn suy xét tính toàn ở trong lòng, làm thế nào mới có thể chạy trốn trừ trong tay bọn họ.
“Đi nơi nào?”
“Dương thành.”
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Biên giới Tây Lương.”
“Chúng ta sẽ dừng lại sao?”
“Sẽ không.”
Sở Mộ Phi gần như không giấu diếm gì, sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt trong suốt như trước, lúc này hắn từ từ nhắm hai mắt trả lời câu hỏi của Sở Vân Khinh, một chút lo lắng cũng không có.
Sở Vân Khinh cẩn thận quan sát chuếc thuyền này, trên thuyền cực kỳ yên tĩnh, giống như chỉ có mấy người bọn họ, nhưng nàng biết tuyệt đối không có khả năng.
“Không cần nghĩ biện pháp chạy chốn, ta không phải muốn giam cầm ngươi, đợi đến Tây Lương, ngươi nhất định sẽ tự do.”
Sở Vân Khinh cười lạnh: “Đợi ta đến Tây Lương, sẽ được tự do, ta còn phải về Đại Tần, vậy sao lúc đó ngươi còn bắt ta làm gì? Độc của ngươi, không phải chỉ có một mình mới giải được.”
Sở Mộ Phi mở hí mắt, con ngươi hiếm khi thấy vẻ tìm tòi nghiên cứu: “Hồi Đại Tần? Lấy thân phận gì?”
“Nữ nhi Thượng Thư phủ?”
“Hay là thân phận Quận chúa Thục Nghi của ngươi?”
Sở Mộ Phi nghiêm túc nói: “Bây giờ, ngươi đã không có đường để lui, một khi Thượng Thư phủ bị tịch biên, ngươi ở lại Đại Tần chỉ có một con đường chết, nếu không, ngươi cho là Duệ vương có năng lực đoạt ngôi vị hoàng đế để thú ngươi sao?”
Trong lòng Sở Vân Khinh căng thảng, từ trước đến nay hắn là người hiểu biết, những lời này đều đúng, nhưng không biết vì sao, Sở Vân Khinh luôn tin tưởng, nhất định Tiêu Triệt sẽ tìm được nàng, mà vấn đề sau đó, bây giờ nàng cũng không có sức suy nghĩ đến.
Lúc Sơ Ảnh mang bữa sáng đến bên cạnh nàng, Sở Vân Khinh không chút do dự nhận lấy, nàng sẽ không đi Tây Lương, cho dù tiếp tục ở lại Đại Tần có thể phải đối mặt với nhiều vấn đề, nhưng nàng vẫn muốn ở lại, bởi vậy, nàng muốn lúc nào cũng ở trong tư thế chuẩn bị.
Sở Vân Khinh yên tĩnh dùng cơm khiến Sơ Ảnh kinh ngạc, mà Sở Mộ Phi cũng hơi bất ngờ, nhưng nàng như vậy thật sự làm cho người khác cảm thấy vừa ý.
“Khụ khụ - -“
Sở Mộ Phi lại ho, Sở Vân Khinh nhìn thấy máu trên khăn lụa mà hắn che miệng, cho dù như vậy, ánh mắt của nàng vẫn không có gì thay đổi, ăn xong cơm trước mặt liền xoay người trở về phòng của mình.
Ánh mắt Sở Dụ nhìn bóng lưng Sở Vân Khinh muốn bốc hỏa: “Chủ tử, vì sao người muốn mang Sở cô nương hồi Tây Lương, nàng vốn không muốn chữa bệnh cho người!”
Sở Mộ Phi vừa thở gấp vừa lắc đầu: “Nàng sẽ.”
Tuy rằng Sở Mộ Phi nói thế, trong lòng Sở Dụ vẫn lo lắng, hắn biết cách dùng nữ tử cực âm để chữa bệnh, hắn muốn nói, nhưng hắn biết cho dù hắn nói ra, chủ tử hắn cũng sẽ không đồng ý, bởi vậy đành phải đè nén lại ở trong lòng.
Sở Vân Khinh cảm thấy rất phiền muộn, không biết có phải do giấc mộng buổi sáng hay không, nàng lẳng lặng nhìn mặt sông, trong lòng nghĩ làm thế nào để rời khỏi đám người Sở Mộ Phi, mà Tiêu Triệt, có biết bây giờ nàng đang đi đường thủy hay không?
Tiêu Triệt chỉ cảm thấy trái tim đập mạnh, gió núi không ngừng gào thét bên tai, sau khi nhìn dấu vết xe ngựa ở vùng núi, ánh mắt Tiêu Triệt trầm xuống, hắn vung bàn tay to lên: “Đuổi theo!”