“Tư quân vị cố cứu thì xuân, lục y thải hề hoàn đoạn tràng - -“
“Bất quy bất quy, nhất biệt thiên lý nan tư lượng - -“
Tiếng vó ngựa vội vã, tiếng động bất ngờ dọa chim trong núi sợ bay đi, ba bốn người trên đường nhỏ, Sở Thiên Tề mặc đồ đen, ánh mắt lạnh lùng cưỡi ngựa đi nhanh, sau lưng hắn là mười mấy người cũng mặc đồ đen đi theo, ngoài ra còn một chiếc xe ngựa nhỏ màu xanh đi cuối cùng đội ngũ.
Đường núi tuy hẹp nhưng vừa vặn cho một chiếc xe ngựa chạy qua, một bên là núi, một bên là vực sâu không đáy, đường xá nguy hiểm như vậy đã sớm khiến chiếc xe ngựa không chịu nổi, người bên trong càng sợ hãi.
Nhưng người ngồi bên trong xe lúc này, chưa từng biểu hiện mệt mỏi, nàng ngồi nghiêm trang, đôi mắt âm trầm nhìn vách núi bên ngoài xe ngựa, trong miệng ngâm nga ca dao.
Ánh mắt Chiêu Ngọc lờ mờ nhìn Cố Tú Cẩm một cái, không biết nên nói cái gì.
Cố Tú Cầm là người đầu tiên bị đưa ra khỏi Sở phủ, điều này cũng đủ để biết nàng ta không phải không có một chút phân lượng gì với Sở Thiên Tề, Chiêu Ngọc nàng vốn là nữ tử phong trần, không người thân không nhà cửa, cùng nam nhân gặp một lần liền đi theo, nhưng mà Cố Tú Cầm lại khác, nàng ta còn có phụ mẫu thân tộc.
Tiếng hát vọng khắp nơi, vốn là điệu nhạc vui vẻ bên trong cung tần, giờ phút này lại vang giữa núi rừng, không tránh khỏi khiến Sở Thiên Tề cảm thấy phiền muộn.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía sau một cái, hơi thả chậm tốc độ, ba ngày nay bọn họ không ăn không uống, mắt thấy đích đến càng ngày càng gần, vì thế nên không thể để xảy ra bất trắc gì.
“Chủ thượng, còn nửa ngày lộ trình.”
Sở Thiên Tề nhìn phía trước, núi non trùng điệp ở trước mắt, chỉ cần qua chỗ này, liền có thể đi đường rộng rãi, ánh mắt của hắn hơi trầm xuống, bàn tay to vung lên, không muốn ở lại dù chỉ là một chút: “Gia tăng tốc độ!”
Ra lệnh một tiếng, toàn bộ đội ngũ đều bắt đầu di chuyển, Cố Tú Cầm ngồi trong xe trước sau trên mặt chỉ có một biểu cảm, lúc này kinh ngạc nhìn ngoài xe, tiếng ngâm nga cũng dừng lại, không biết là đang nghĩ cái gì.
Lúc này trong xe ngựa chỉ có Chiêu Ngọc và nàng ta, hai người vốn xung khắc như nước với lửa, giờ phút chạy nạn này, cũng không nghĩ muốn tính toán gì, hơn nữa lúc này Cố Tú Cầm không giống như trước, ở trước mặt Chiêu Ngọc không có một chút uy phong như quá khứ, điều này cũng làm cho Chiêu Ngọc cảm thấy an tâm.
Đoàn người tăng tốc đi, nhưng cho dù đi nhanh thế nào, xe ngựa nhỏ cũng không chạy nổi trên đường núi, mỗi khi Sở Thiên Tề cưỡi ngựa đi một đoạn sẽ quay đầu lại chờ, đơn giản là hai nũ nhân đều không biết cưỡi ngựa, vì thế chỉ có thể chuẩn bị một chiếc xe ngựa, nếu không chỉ sợ có thể các nàng đều phải ở lại Đại Tần.
Chỉ cần đi qua đỉnh núi phía trước là sẽ đến đường lớn, Sở Thiên Tề nhìn đỉnh núi trong gang tấc, trong lòng hơi buôn lỏng một chút, nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng, một loạt tiếng động khiến lòng hắn căng lên.
Sở Thiên Tề quay đầu lại, cùng lúc đó nhóm hộ vệ sau lưng hắn cũng đồng loạt nhìn về phía sau!
Trời đất giống như bỗng chốc nổi lên phong ba, mặt đất truyền đến tiếng chấn động, xen lẫn tiếng sấm sét, cây cối um tùm bên đường bắt đầu động, lá cây ri rào, sát khí nhanh chóng lan đến bên người Sở Thiên Tề.
“Chủ thượng!”
‘Chủ thượng, có truy binh!”
Trong lòng Sở Thiên Tề căng thẳng, mắt nhìn thấy bụi tung mù mịt, hắn quát to một tiếng: “Đi mau!”
Đội ngũ vốn chậm lại lúc này bắt đầu di chuyển, roi trong tay đoàn người không ngừng lên cao rồi hạ xuống, tầng tầng lớp lớp quất vào lưng ngựa, con ngựa hí lên một tiếng, rồi băng băng chạy nhanh hơn!
Ánh mắt Tiêu triệt tràn đầy sát khí, hắn nhìn phía trước không xa, một bóng đen đang nhanh chóng di chuyển, khóe miệng hắn cong lên, bàn tay to chỉ vào phía trước nói: “Ở phía trước, bổn vương chỉ cần Sở Quận chúa, những người khác, nếu có chút phản kháng, giết không cần hỏi!”
“Vâng!”
Một tiếng hô đồng thanh vang lên giữa núi rừng, trên người Tiêu Triệt tràn đầy khí thế đuổi cùng giết tận, khiến Mộ Dung Trần sau lưng hắn nhìn mà sợ hãi.
Như vậy cuộc truy kích đuổi giết bắt đầu, Tiêu Triệt theo sát phía sau đoàn người, khoảng cách càng ngày càng gần liền rút tên ra, giương cung nhắm vào đoàn người này.
Một tiếng “vù” vang lên, chỉ thấy một màu đen ảo ảnh bắn ra từ trong tay Tiêu triệt, thẳng về vào người cuối cùng của đoàn người phía trước này.
“A!”
Một tiếng kêu rên vang lên, Sở Thiên Tề quay đầu, liền thấy một thủ hạ của mình ngã từ trên lưng ngựa xuống, hắn ghìm ngựa dừng lại, ánh mắt vừa vặn chống lại ánh mắt âm u của Tiêu Triệt.
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Triệt đã mang theo người chạy đến, sau lưng hắn là trăm ám vệ, được trang bị hoàn mỹ, khí thế không kém, giờ phút này hai phe giương cung bạt kiếm cách nhau mười trượng, rõ ràng, phần thắng của Sở Thiên Tề không lớn.
Ánh mắt Tiêu Triệt chỉ chần chừ dừng lại ở đám người này một lát, tiếp đó dừng lại ở trên xe ngựa nhỏ màu xanh, trường cung trong tay còn chưa hạ xuống, lúc này cung tên đã được lắp sẵn, hắn trầm giọng hỏi: “Bổn vương không đến nhanh, nhưng cũng tới kịp lúc, ngươi còn chưa chạy thoát, giơ tay chịu trói đi.”
Sở Thiên Tề cười lạnh: “Duệ vương biết rõ Sở mỗ không thể giơ tay chịu trói, vì sao còn nói ra lời này, Duệ vương không ngại nhìn hoàn cảnh bên tay trái mình đi, tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Dĩ nhiên Tiêu Triệt biết bên cạnh mình là vực sâu không đáy, cây cối um tùm bám vào vách núi, hơn nữa còn có sương mù, không tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy sợ, nhưng Tiêu Triệt cười lạnh một tiếng: “Lời này của Sở Thượng thư là muốn động thủ sao? Ngươi có thể mặc kệ, nhưng ngươi không lo cho người trong xe sao?”
Sở Thiên Tề nhìn xe ngựa một cái, cân nhắc trong lòng một chút: “Duệ vương không ngại thử xem!”
Tiếng nói vừa ngừng, nhân mã hai phe đều nổi nên thế đối đầu, mắt thấy cung tiễn của ám vệ phía sau Tiêu Triệt nhắm ngay đối diện, Tử Mặc hoảng hốt quát to một tiếng: “Chờ đã, đừng tổn thương Quận chúa!”
Vừa dứt lời, ánh mắt Mộ Dung Trần không khỏi nhíu lại, bên này ánh mắt Sở Thiên Tề cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn, khóe miệng hắn cong lên nhìn cả người đầy sát khí của Tiêu Triệt: “Thì ra Vương gia tới là vì nàng, đã như vậy, Duệ vương càng phải cẩn thận, đừng để nàng bị thương.”
Ánh mắt Tiêu Triệt càng ngày càng tối, Tử Mặc sau lưng hắn cũng tối lại, mơ hồ cảm thấy áy náy, vừa rồi hắn vội vàng mở miệng, thế nhưng lại khiến Sở Thiên Tề nhìn ra mục đích Vương gia đến đây, lần này, nếu Sở Thiên Tề lấy Quận chúa ra - -
Tử Mặc còn đang tự trách, bên này màn xe ngựa đột nhiên bị xốc lên, Cố Tú Cầm đi ra khỏi xe ngựa trước, khuôn mặt nàng ta lạnh lùng, trong mắt cũng chứa địch ý lạnh như băng.
Lúc Cố Tú Cầm nhảy xuống xe ngựa, trong tay còn lôi kéo một người, người nọ mặc y phục màu trắng, mang mạng che mặt, dáng người thanh mảnh, trên mắt cũng bị vải đen che lại, hai tay bị chói bắt chéo sau lưng, bước chân không vững, giống như không có một chút sức lực phản kháng bị Cố Tú Cấm kiềm kẹp.
Ánh mắt mọi người thay đổi, chỉ thấy dao lạnh kề trên cổ người nọ!
Cố Tú Cầm đứng ở trước xe ngựa như vậy, trong tay giữ một nữ tử áo trắng, lưỡi dao kề vào cổ người nọ, lờ mờ lộ ra vết máu.
“Đáng chết!”
Mộ Dung Trần rủa khẽ một tiếng, nhìn bóng dáng mảnh khảnh này, trong lòng có chút do dự nhìn Tiêu Triệt, lần này không biết phải làm sao đây?!
Tử Mặc nhìn cảnh tượng này hận đến nghiến răng, nhưng giờ phút này hắn cũng không dám nói thêm một câu, chỉ có thể hưng hăng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Tú Cầm.
“Vương gia đã vì tiểu thiện nhân này mà tới đây tốt nhất là đừng có động, tuy tay của ta không có sức, nhưng cũng có thể đâm vào ngực nàng - -“
Sở Thiên Tề nhìn bóng lưng Cố Tú Cầm, trong thời gian ngắn không biết nên nói gì cho phải, từ chỗ hắn nhìn lại, bóng dáng Chiêu Ngọc lại giống như Sở Vân Khinh, nhưng nhìn Tiêu triệt đối diện, dĩ nhiên vẻ đau xót trong mắt không thể thoát khỏi ánh mắt hắn.
“Ngươi đi đi.”
Cố Tú Cầm bỗng nói ra ba chữ kia, lúc này gió trên núi cũng ngừng thổi.
Sở Thiên Tề kinh ngạc: “Tú Cầm!”
Tay Cố Tú Cầm khẽ run lên, phía trên lụa mỏng màu trắng lại dính thêm một chút màu đỏ tươi chói mắt, bên trong ánh mắt của nàng ta chợt hiện lên vẻ cô đơn và tuyệt vọng, khóe môi nàng ta cong lên: “Nguyên nhi và ngươi đi Tây Lương, ngươi phải chiếu cố nàng thật tốt, tuy ngươi đi cũng chỉ là tham sống sợ chết, Thiên Tề, ngươi đi đi!”
Ánh mắt Sở Thiên Tề thay đổi, hắn hiểu rõ ý của nàng, nàng là tiểu thư khuê các Đại Tần, vốn gả cho hắn giúp chồng dạy con vô cùng tốt, nhưng trước đó đã trải qua chuyện bị trượng phu phản bội, lại trải qua mấy tháng bị nhốt, tình cảm giữa hai người bọn họ ngoại trừ nữ nhi duy nhất ra liền không còn gì khác, nếu nàng cùng hắn trở lại Tây Luong, mặc dù bảo vệ được mạng sống, nhưng nàng sẽ hông còn là phu nhân Thượng thư quyền thế như trước!
“Tú Cầm - -“
Rốt cuộc trong lòng Sở Thiên Tề cũng sinh ra một chút không đành lòng, vợ chồng hai mươi mấy năm làm sao có thể không có chút tình cảm, nàng vì hắn sinh con dưỡng cái, vì hắn lo liệu mọi chuyện trong nhà, một khắc khi hắn cưới nàng, liền định ra bi kịch cuộc đời nàng, hắn nhất định sẽ phụ bạc nàng, nhưng giờ khắc này hắn để nàng một mình ở lại tự rời đi, hắn cũng không thể nào làm được.
“Lên ngựa!”
Cuối cùng Sở Thiên Tề cũng có quyết định của mình, hắn nhìn bóng lưng không ngừng run lên của Cố Tú Cầm, rồi sau đó xoay người lại nhìn bản thân, Sở Thiên Tề đưa mắt nhìn vài thị vệ bên cạnh, lúc này có người tiến len tiếp nhận dao trong tay nàng ta, nữ tử áo trắng bị kiềm kẹp trong tay vài võ lâm cao thủ, sắc mặt của mọi người bên phía Tiêu Triệt càng tối hơn vài phần.
Cố Tú Cầm liên tục lui lại vài bước, vừa rồi, nàng ta thật sự quyết tâm phải chết để nhường cho Sở Thiên Tề đi, nhưng không ngờ ở thời điểm mấu chốt Sở Thiên Tề lại lựa chọn nàng ta.
Khóe môi nàng ta nở nụ cười ngoài ý muốn, mà Sở Thiên Tề đã đưa tay mình ra.
Sau khi Cố Tú Cầm lên ngựa, ánh mắt Sở Thiên Tề nhìn thoáng qua nữ tử bị che mặt bịt mắt, bóng dáng mảnh khảnh của nàng đang run rẩy, tay và chân bị mấy người thị vệ áp chế gắt gao, Sở Thiên Tề nhíu mày không đành lòng nhìn nữa.
“Chủ thượng đi trước!”
Sắc mặt mấy người thị vệ kiềm kẹp nữ tử áo trắng khẩn thiết, Sở Thiên Tề liếc mắt nhìn mấy người bọn họ một cái, quay đầu ngựa lại rời đi!
Mắt thấy bóng lưng Sở Thiên tề càng chạy càng xa, sắp thoát khỏi tầm mắt đám người Tiêu Trieejtm ahs mắt Mộ Dung Trần có chút sốt ruột, tuy rằng Tiêu triệt nói chỉ cần Sở Vân Khinh nhưng cũng không nói sẽ thả Sở Thiên Tề đi.
Không chỉ có Mộ Dung Trần, ánh mắt của đám người Tử Mặc Tử Hàn đều dừng lại ở trên người Tiêu Triệt, dù sao giằng co như vậy rồi cũng kết thúc, bọn họ đang chờ, chở mệnh lệnh của chủ tử bọn họ.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng xa, còn lại vài thị vệ Sở gia ánh mắt sáng ngời, tuy rằng bọn họ đã chuẩn bị tốt tư tưởng mới ở lại, nhưng nếu có thể giữ được mạng dĩ nhiên là tốt nhất.
Bỗng nhiên, đám thị vệ Sở gia tươi cười, đơn giản là vì ở nơi cách dọn họ vài chục trượng, có nam tử hắc y ngồi trên ngựa cao, đã giơ cung tiễn trong tay lên đối diện bọn họ!
“Là cung tiễn của Duệ vương điện hạ nhanh hay là tay của huynh đệ chúng ta nhanh, xin Duệ vương hãy suy nghĩ!”
“Chẳng lẽ Duệ vương không muốn mạng của Quận chúa sao?”
Đám thị vệ Sở gia đều đã làm ra tư thế chuẩn bị, nhưng ánh mắt của bọn họ thay đổi theo mũi tên trong tay của Tiêu Triệt!
Đơn giản là vì đầu mũi tên không nhắm vào bọn hắn, mà nhắn vào “Sở quận chúa” đang giãy dụa trong tay bọn họ!
Ánh mắt Tiêu Triệt âm u đến dọa người, cung tiễn trong tay hắn nặng trăm cân, mũi tên là dùng huyền thiết đen đúc thành, một khí múi tên này bắn trúng người nhất định sẽ không có khả năng cứu!
“Vù” một tiếng, Tiêu Triệt không chút do dự, mũi tên trong tay bắn về phía nữ tử áo trắng đối diện.
Editor: Dạ Minh Nguyệt.
Beta: Quỳnh ỉn
Rốt cuộc Tiêu Chiến cũng mở miệng phá đi sự yên tĩnh này, Phúc Hải vừa nghe lời này, liếc mắt ra hiệu đuổi các cung nhân khác lui ra.
Lệ phi Linh Hoa liếc mắt nhìn Diêu Thanh Loan một cái, cũng không có nghĩ sẽ mở miệng, Diêu Thanh Loan bên này hơi trầm ngâm trong nháy mắt, buông xuống đôi đũa trong tay, " Nô tì hiểu rõ ý tứ của Hoàng thượng, nô tì cũng không dị nghị."
Cái gì gọi là dị nghị? Năm đó bởi vì việc Phi Vân bị hại, Tiêu Chiến hạ lệnh nhốt Diêu Thanh Loan năm, mà nay, biết rõ Ngụy Sở Cận mới là hung thủ thật sự, Tiêu Chiến chẳng qua chỉ trừng phạt nhỏ cảnh cáo lớn, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Chiến hỏi bọn họ.
Đôi mắt Linh Hoa khẽ động, "Xin Hoàng thượng định đoạt."
Tiêu Chiến thấy vậy cũng thở dài, "Mấy năm nay đã ủy khuất các nàng, vì nghĩ cho đại cục, Khánh Nguyên cung tạm thời không thể hành động được, kể từ hôm nay, vẫn là Hoàng hậu chấp chưởng hậu cung đi."
Ngụy Chính nắm trong tay vạn binh quyền, đây cũng là lý do Tiêu Chiến không thể bỏ qua đại cục, một câu sau cùng của hắn cũng là dĩ nhiên, hơn nữa cũng do Tiêu Chiến có phần áy náy với Diêu Thanh Loan, lúc này mới nóng lòng đem quyền hành giao đến cho nàng, mới giúp nàng lập uy trong hậu cung, dù sao bị nhốt năm, vị Hoàng hậu này một lần nữa trở về, nhất định sẽ khiến hậu cung có chút sóng gió.
Diêu Thanh Loan nghe vậy đứng dậy quỳ xuống đất, mọi người tưởng nàng là muốn tạ ơn, thật không ngờ nàng muốn nói, chính là cự tuyệt!
"Thỉnh hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"
Một câu này rất có khí phách, ánh mắt Tiêu Chiến trở nên căng thẳng, "Cái gì?"
Nét mặt Diêu Thanh Loan mộc mạc mang theo chút trịnh trọng, ánh mắt nàng chợt tối sầm lại, "Nhiều năm nay nô tì đã sớm quen với sinh hoạt không bị người khác quấy rầy ở Tử Ngọc cung, bây giờ có thể thấy lại ánh mặt trời, không có ý muôn chấp chưởng hậu cung, cũng không muốn ở lại trong cung, chỉ hy vọng Hoàng thượng có thể ban thưởng nô tỳ một mảnh đất, để cho nô tì bình yên sống qua ngày, đến cuối đời."
Mọi người nghe vậy đều cả kinh, Tiêu Chiến lại càng mở to mắt không dám tin nhìn Diêu Thanh Loan, không phải năm trước ở trước mặt hắn biểu hiện thái độ hờn dỗi hỉ nộ trên mặt, lúc này toàn thân nàng cực kỳ thoải mái, giống như mềm mại uyển chuyển ở trước mặt hắn, nhưng mà Tiêu Chiến biết, lòng của nàng, từ năm trước đã sớm chậm rãi khép lại, không ai có thể khuyên giải được.
"Nàng là Hoàng hậu của trẫm, lúc trước là vậy, bây giờ cũng thế, mặc dù không muốn chấp chưởng hậu cung, cũng không cần ra ngoài cung."
Rốt cục giọng điệu của Tiêu Chiến cũng mềm xuống một chút, nữ nhân này vì hắn mà sinh con, cũng vì hắn mà nở rất nhiều nụ cười khiến tâm động, là một tay hắn biến nàng thành bộ dáng hiện giờ, bàn về sai, lỗi là do hắn.
Ngữ khí của Tiêu Chiến khiến cho Phúc Hải liếc mắt, mà Diêu Thanh Loan cũng không hoàn toàn kiên định, nàng nặng nề thở dài, "Nô tì chưa từng nhớ mong hậu cung này, Nô tì làm bạn với Phật nhiều năm như vậy, trong lòng ngược lại thông suốt rất nhiều, rõ ràng sau bao nhiêu chuyện, bây giờ đây, chỉ muốn tìm một nơi thanh tịnh tiếp tục ăn chay niệm Phật, ân huệ của Hoàng thượng, nô tì khắc cốt ghi tâm, cho dù nô tì ở ngoài cung, cũng chắc chắn ngày đêm cầu nguyện cho Hoàng thượng, xin Hoàng thượng thành toàn."
Sắc mặt Diêu Thanh Loan cực kỳ trầm tĩnh, Tiêu Chiến bĩu môi một cái, biết đã không thể cứu vãn, hắn nặng trĩu thở dài, "Được, nếu như vậy, trẫm thành toàn cho nàng."
Mắt Tiêu Chiến trầm xuống, ngừng một chút nói, "Phương nhã trúc thành nam là nơi thanh tịnh nhất, đi chỗ đó đi."
Khóe miệng Diêu Thanh Loan cong lên, nói một tiếng "Đa tạ Hoàng thượng", nhẹ nhàng cúi đầu một cái, lúc đứng dậy ngồi vào chỗ đã là bộ dáng sóng yên biển lặng.
Tiêu Chiến bên này nhìn nàng từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ bình thản nghiêm nghị mà thở dài, chung quy hắn cũng không thể suy nghĩ nhiều chuyện, việc hắn có thể làm lúc này, chỉ là tận lực thỏa mãn.
Ánh mắt Tiêu Chiến dừng ở trên người Lệ phi, Lệ phi bởi vì thỉnh cầu của Diêu Thanh Loan có chút kinh ngạc, lúc tiếp xúc với ánh mắt của Tiêu Chiến không khỏi có chút không biết phải làm sao.
"Hoàng hậu cầu xin được xuất cung, không phải nàng cũng có ý nghĩ này chứ?"
Lệ phi sửng sốt, không biết nói về điều này như thế nào, từ xưa tới nay không có quy củ phi tử sống ở ngoài cung, trường hợp này của Hoàng hậu, xem như là đặc biệt.
Biểu cảm của Lệ phi đủ để nói rõ toàn bộ, lông mày Tiêu Chiến thả lỏng, "Một khi đã như vậy, trẫm ban thưởng vị trí Quý phi để nàng chấp chưởng hậu cung, mấy ngày sau sứ giả tới chơi, còn có kỳ tuyển tú trong mùa đông, đừng để xảy ra sự cố."
Lệ phi hơi sửng sốt, ánh mắt nặng nề của Tiêu Chiến dừng ở trên người nàng, khiến nàng không thể cự tuyệt, cũng không có lý do cự tuyệt, nàng gật đầu, "Nô tì tuân mệnh."
Tiêu Chiến gật đầu, uống một hơi cạn rượu Lê Hoa Xuân trong chén.
Trong Khánh Nguyên cung một mảnh yên tĩnh, nhóm cung nhân được bị giảm hơn một nửa, hiện tại ở lại, phần lớn là đều tâm phúc trước đây của Ngụy Sở Cận, mà giờ phút này, những tâm phúc này ở trong mắt Ngụy Sở Cận, tất cả đều là phản đồ hạ lưu không chịu được.
Lại một cái chén bị ném xuống đất, Ngụy Sở Cận nhìn Tú Hà quỳ trên mặt đất, đôi mắt nhìn một lượt, "Thế nào, còn ở lại Khánh Nguyên cung làm gì? Dám thông đồng với người ngoài tới hại ta, không phải một đám các ngươi đểu muốn ta chết sao?"
Cả người Tú Hà run rẩy, "Nương nương tha mạng, mệnh lệnh của Hoàng thượng, nô tì không dám không nghe!"
Ngụy Sở Cận lạnh lùng cười, "Một mệnh lệnh của Hoàng thượng là ngươi có thể bán đứng chủ tử đã phục vụ nhiều năm, Tú Hà, ngươi làm tốt lắm."
Tú Hà không nói được lời nào, chỉ có thể không ngừng dập đầu, cơn thịnh nộ của Ngụy Sở Cận vì động tác này của nàng cũng dần dần bình tĩnh lại, khóe miệng nàng gợi lên một tia cười thê lương: "Thôi, hiện tại Khánh Nguyên cung này tan đàn xẻ nghé, cũng khó để các ngươi nguyện ý ở lại, bản cung còn có rất nhiều chuyện cần các ngươi làm, nhưng tuyệt đối không bạc đãi các ngươi."
Ngụy Sở Cận thay đổi rất nhanh, khấu khí nói chuyện rõ ràng là ý tốt, nhưng rơi vào trong tai của Tú Hà lại làm người ta sợ hãi, không rét mà run.
Ngụy Sở Cận chậm rãi đứng dậy, nâng Tú Hà cùng mấy tiểu cung nữ sau lưng nàng đang quỳ dưới đất lên, giấu đi vẻ hung ác nham hiểm trên mặt, giống như mình vẫn là Ngụy quý phi như trước kia.
"Đều đứng lên đi, Khánh Nguyên cung bị niêm phong, nhưng bản cung không bị phế, bản cung sẽ giữ các ngươi lại đến ngày nào đó khi bản cung lại một lần nữa nắm quyền." Ung dung tự phụ nói ra lời này, vài cung nữ đều co rúm một trận, nhưng sợ hãi dừng ở trong mắt Ngụy Sở Cận, chỉ khiến nàng nũng nịu cười.
Sáng sớm hôm sau, một đạo thánh chỉ ban phân vị cho Lệ phi được truyền khắp toàn bộ hoàng cung, trong vòng một ngày một đêm, trong lòng mọi người ít nhiều đều có chút hoảng sợ, các loại phỏng đoán liên tiếp xuất hiện, lại phát hiện người vừa mới dọn đến sống ở Hinh Đức cung lại một lần nữa khép chặt cửa cung, trong lòng lại càng kinh hoàng khiếp sợ.
Ở thâm cung đại viện, thánh sủng tôn vinh vốn là chuyện ngắn ngủi, giống như Ngụy quý phi, ngày hôm qua vẫn còn dưới một người trên vạn người, lúc này cũng chỉ có thể một mình vắng lặng canh giữ ở Khánh Nguyên cung, nhóm cung nhân đều dựa vào chủ tử mà sống, nếu không cẩn thận đi theo sai chủ tử, giống như là bước vào vực sâu vạn trượng, sinh tử, cũng vì thế mà xác định.
Sở Vân Khinh thật không ngờ động tác của Diêu Thanh Loan lại nhanh như vậy, lúc nàng chạy tới cửa Đức Dương, xe ngựa của Diêu Thanh Loan đã sắp đến cửa Chính Dương, lúc này canh giờ còn sớm, trên đường đi cũng không có người, Sở Vân Khinh không chút suy nghĩ đuổi theo, "Hoàng hậu nương nương."
Sở Vân Khinh cũng không biết bản thân vì sao nhất định phải tới tiễn nàng, chỉ là trong lòng nảy sinh ý niệm, liền không băn khoăn mà đến đây.
Đánh xe là Ngọc Cẩn, Sở Vân Khinh thật không ngờ Diêu Thanh Loan lại đi dứt khoát như thế, đúng là một người cũng không mang, cũng đúng, trong năm qua, cho tới bây giờ nàng cũng chỉ có vị tôi tớ trung thành này.
Ngọc Cẩn kéo xe ngựa, nghiêng đầu vừa nhìn thấy nàng, ánh mắt khẽ biến, nàng ta thật không ngờ chính là nàng.
"Chủ tử, là Sở quận chúa."
Xe ngựa dừng lại, Diêu Thanh Loan từ trên xe bước xuống, nhìn Sở Vân Khinh thở nhẹ đi về phía nàng, khóe miệng nàng giương lên, "Ngươi có tâm, còn muốn đến tiễn ta."
Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy ánh mắt của nàng cực kỳ ôn hòa, lúc này liền nghiêng thân thi lễ, "Nương nương đi vội vàng, Vân Khinh thiếu chút nữa không đuổi kịp, xin nương nương bảo trọng."
Diêu Thanh Loan cười, ánh mắt lại có chút ngưng trọng dừng ở trên người Sở Vân Khinh, nàng đến gần Sở Vân Khinh, một tay kéo nàng hướng về phía bức tường cung cao cao kia, "Vân Khinh, đây là nơi ta mơ ước muốn tới từ thuở nhỏ, hai mươi mấy năm trôi qua, ngày hôm nay ta phải rời khỏi nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng thoải mái."
Sở Vân Khinh đương nhiên biết cảm nhận của nàng, lập tức gật đầu, "Quyết định của nương nương, Vân Khinh vô cùng bái phục, tính tình nương nương tiêu sái sống ở ngoài cung rất tốt."
Diêu Thanh Loan lắc đầu, bình tĩnh nhìn Sở Vân Khinh, "Vân Khinh, ngươi không hiểu ý tử của ta."
Trong lòng Sở Vân Khinh liền ngưng lại, "Nương nương--"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Tư quân vị cố cứu thì xuân, lục y thải hề hoàn đoạn tràng - -“
“Bất quy bất quy, nhất biệt thiên lý nan tư lượng - -“
Tiếng vó ngựa vội vã, tiếng động bất ngờ dọa chim trong núi sợ bay đi, ba bốn người trên đường nhỏ, Sở Thiên Tề mặc đồ đen, ánh mắt lạnh lùng cưỡi ngựa đi nhanh, sau lưng hắn là mười mấy người cũng mặc đồ đen đi theo, ngoài ra còn một chiếc xe ngựa nhỏ màu xanh đi cuối cùng đội ngũ.
Đường núi tuy hẹp nhưng vừa vặn cho một chiếc xe ngựa chạy qua, một bên là núi, một bên là vực sâu không đáy, đường xá nguy hiểm như vậy đã sớm khiến chiếc xe ngựa không chịu nổi, người bên trong càng sợ hãi.
Nhưng người ngồi bên trong xe lúc này, chưa từng biểu hiện mệt mỏi, nàng ngồi nghiêm trang, đôi mắt âm trầm nhìn vách núi bên ngoài xe ngựa, trong miệng ngâm nga ca dao.
Ánh mắt Chiêu Ngọc lờ mờ nhìn Cố Tú Cẩm một cái, không biết nên nói cái gì.
Cố Tú Cầm là người đầu tiên bị đưa ra khỏi Sở phủ, điều này cũng đủ để biết nàng ta không phải không có một chút phân lượng gì với Sở Thiên Tề, Chiêu Ngọc nàng vốn là nữ tử phong trần, không người thân không nhà cửa, cùng nam nhân gặp một lần liền đi theo, nhưng mà Cố Tú Cầm lại khác, nàng ta còn có phụ mẫu thân tộc.
Tiếng hát vọng khắp nơi, vốn là điệu nhạc vui vẻ bên trong cung tần, giờ phút này lại vang giữa núi rừng, không tránh khỏi khiến Sở Thiên Tề cảm thấy phiền muộn.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía sau một cái, hơi thả chậm tốc độ, ba ngày nay bọn họ không ăn không uống, mắt thấy đích đến càng ngày càng gần, vì thế nên không thể để xảy ra bất trắc gì.
“Chủ thượng, còn nửa ngày lộ trình.”
Sở Thiên Tề nhìn phía trước, núi non trùng điệp ở trước mắt, chỉ cần qua chỗ này, liền có thể đi đường rộng rãi, ánh mắt của hắn hơi trầm xuống, bàn tay to vung lên, không muốn ở lại dù chỉ là một chút: “Gia tăng tốc độ!”
Ra lệnh một tiếng, toàn bộ đội ngũ đều bắt đầu di chuyển, Cố Tú Cầm ngồi trong xe trước sau trên mặt chỉ có một biểu cảm, lúc này kinh ngạc nhìn ngoài xe, tiếng ngâm nga cũng dừng lại, không biết là đang nghĩ cái gì.
Lúc này trong xe ngựa chỉ có Chiêu Ngọc và nàng ta, hai người vốn xung khắc như nước với lửa, giờ phút chạy nạn này, cũng không nghĩ muốn tính toán gì, hơn nữa lúc này Cố Tú Cầm không giống như trước, ở trước mặt Chiêu Ngọc không có một chút uy phong như quá khứ, điều này cũng làm cho Chiêu Ngọc cảm thấy an tâm.
Đoàn người tăng tốc đi, nhưng cho dù đi nhanh thế nào, xe ngựa nhỏ cũng không chạy nổi trên đường núi, mỗi khi Sở Thiên Tề cưỡi ngựa đi một đoạn sẽ quay đầu lại chờ, đơn giản là hai nũ nhân đều không biết cưỡi ngựa, vì thế chỉ có thể chuẩn bị một chiếc xe ngựa, nếu không chỉ sợ có thể các nàng đều phải ở lại Đại Tần.
Chỉ cần đi qua đỉnh núi phía trước là sẽ đến đường lớn, Sở Thiên Tề nhìn đỉnh núi trong gang tấc, trong lòng hơi buôn lỏng một chút, nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng, một loạt tiếng động khiến lòng hắn căng lên.
Sở Thiên Tề quay đầu lại, cùng lúc đó nhóm hộ vệ sau lưng hắn cũng đồng loạt nhìn về phía sau!
Trời đất giống như bỗng chốc nổi lên phong ba, mặt đất truyền đến tiếng chấn động, xen lẫn tiếng sấm sét, cây cối um tùm bên đường bắt đầu động, lá cây ri rào, sát khí nhanh chóng lan đến bên người Sở Thiên Tề.
“Chủ thượng!”
‘Chủ thượng, có truy binh!”
Trong lòng Sở Thiên Tề căng thẳng, mắt nhìn thấy bụi tung mù mịt, hắn quát to một tiếng: “Đi mau!”
Đội ngũ vốn chậm lại lúc này bắt đầu di chuyển, roi trong tay đoàn người không ngừng lên cao rồi hạ xuống, tầng tầng lớp lớp quất vào lưng ngựa, con ngựa hí lên một tiếng, rồi băng băng chạy nhanh hơn!
Ánh mắt Tiêu triệt tràn đầy sát khí, hắn nhìn phía trước không xa, một bóng đen đang nhanh chóng di chuyển, khóe miệng hắn cong lên, bàn tay to chỉ vào phía trước nói: “Ở phía trước, bổn vương chỉ cần Sở Quận chúa, những người khác, nếu có chút phản kháng, giết không cần hỏi!”
“Vâng!”
Một tiếng hô đồng thanh vang lên giữa núi rừng, trên người Tiêu Triệt tràn đầy khí thế đuổi cùng giết tận, khiến Mộ Dung Trần sau lưng hắn nhìn mà sợ hãi.
Như vậy cuộc truy kích đuổi giết bắt đầu, Tiêu Triệt theo sát phía sau đoàn người, khoảng cách càng ngày càng gần liền rút tên ra, giương cung nhắm vào đoàn người này.
Một tiếng “vù” vang lên, chỉ thấy một màu đen ảo ảnh bắn ra từ trong tay Tiêu triệt, thẳng về vào người cuối cùng của đoàn người phía trước này.
“A!”
Một tiếng kêu rên vang lên, Sở Thiên Tề quay đầu, liền thấy một thủ hạ của mình ngã từ trên lưng ngựa xuống, hắn ghìm ngựa dừng lại, ánh mắt vừa vặn chống lại ánh mắt âm u của Tiêu Triệt.
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Triệt đã mang theo người chạy đến, sau lưng hắn là trăm ám vệ, được trang bị hoàn mỹ, khí thế không kém, giờ phút này hai phe giương cung bạt kiếm cách nhau mười trượng, rõ ràng, phần thắng của Sở Thiên Tề không lớn.
Ánh mắt Tiêu Triệt chỉ chần chừ dừng lại ở đám người này một lát, tiếp đó dừng lại ở trên xe ngựa nhỏ màu xanh, trường cung trong tay còn chưa hạ xuống, lúc này cung tên đã được lắp sẵn, hắn trầm giọng hỏi: “Bổn vương không đến nhanh, nhưng cũng tới kịp lúc, ngươi còn chưa chạy thoát, giơ tay chịu trói đi.”
Sở Thiên Tề cười lạnh: “Duệ vương biết rõ Sở mỗ không thể giơ tay chịu trói, vì sao còn nói ra lời này, Duệ vương không ngại nhìn hoàn cảnh bên tay trái mình đi, tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Dĩ nhiên Tiêu Triệt biết bên cạnh mình là vực sâu không đáy, cây cối um tùm bám vào vách núi, hơn nữa còn có sương mù, không tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy sợ, nhưng Tiêu Triệt cười lạnh một tiếng: “Lời này của Sở Thượng thư là muốn động thủ sao? Ngươi có thể mặc kệ, nhưng ngươi không lo cho người trong xe sao?”
Sở Thiên Tề nhìn xe ngựa một cái, cân nhắc trong lòng một chút: “Duệ vương không ngại thử xem!”
Tiếng nói vừa ngừng, nhân mã hai phe đều nổi nên thế đối đầu, mắt thấy cung tiễn của ám vệ phía sau Tiêu Triệt nhắm ngay đối diện, Tử Mặc hoảng hốt quát to một tiếng: “Chờ đã, đừng tổn thương Quận chúa!”
Vừa dứt lời, ánh mắt Mộ Dung Trần không khỏi nhíu lại, bên này ánh mắt Sở Thiên Tề cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn, khóe miệng hắn cong lên nhìn cả người đầy sát khí của Tiêu Triệt: “Thì ra Vương gia tới là vì nàng, đã như vậy, Duệ vương càng phải cẩn thận, đừng để nàng bị thương.”
Ánh mắt Tiêu Triệt càng ngày càng tối, Tử Mặc sau lưng hắn cũng tối lại, mơ hồ cảm thấy áy náy, vừa rồi hắn vội vàng mở miệng, thế nhưng lại khiến Sở Thiên Tề nhìn ra mục đích Vương gia đến đây, lần này, nếu Sở Thiên Tề lấy Quận chúa ra - -
Tử Mặc còn đang tự trách, bên này màn xe ngựa đột nhiên bị xốc lên, Cố Tú Cầm đi ra khỏi xe ngựa trước, khuôn mặt nàng ta lạnh lùng, trong mắt cũng chứa địch ý lạnh như băng.
Lúc Cố Tú Cầm nhảy xuống xe ngựa, trong tay còn lôi kéo một người, người nọ mặc y phục màu trắng, mang mạng che mặt, dáng người thanh mảnh, trên mắt cũng bị vải đen che lại, hai tay bị chói bắt chéo sau lưng, bước chân không vững, giống như không có một chút sức lực phản kháng bị Cố Tú Cấm kiềm kẹp.
Ánh mắt mọi người thay đổi, chỉ thấy dao lạnh kề trên cổ người nọ!
Cố Tú Cầm đứng ở trước xe ngựa như vậy, trong tay giữ một nữ tử áo trắng, lưỡi dao kề vào cổ người nọ, lờ mờ lộ ra vết máu.
“Đáng chết!”
Mộ Dung Trần rủa khẽ một tiếng, nhìn bóng dáng mảnh khảnh này, trong lòng có chút do dự nhìn Tiêu Triệt, lần này không biết phải làm sao đây?!
Tử Mặc nhìn cảnh tượng này hận đến nghiến răng, nhưng giờ phút này hắn cũng không dám nói thêm một câu, chỉ có thể hưng hăng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Tú Cầm.
“Vương gia đã vì tiểu thiện nhân này mà tới đây tốt nhất là đừng có động, tuy tay của ta không có sức, nhưng cũng có thể đâm vào ngực nàng - -“
Sở Thiên Tề nhìn bóng lưng Cố Tú Cầm, trong thời gian ngắn không biết nên nói gì cho phải, từ chỗ hắn nhìn lại, bóng dáng Chiêu Ngọc lại giống như Sở Vân Khinh, nhưng nhìn Tiêu triệt đối diện, dĩ nhiên vẻ đau xót trong mắt không thể thoát khỏi ánh mắt hắn.
“Ngươi đi đi.”
Cố Tú Cầm bỗng nói ra ba chữ kia, lúc này gió trên núi cũng ngừng thổi.
Sở Thiên Tề kinh ngạc: “Tú Cầm!”
Tay Cố Tú Cầm khẽ run lên, phía trên lụa mỏng màu trắng lại dính thêm một chút màu đỏ tươi chói mắt, bên trong ánh mắt của nàng ta chợt hiện lên vẻ cô đơn và tuyệt vọng, khóe môi nàng ta cong lên: “Nguyên nhi và ngươi đi Tây Lương, ngươi phải chiếu cố nàng thật tốt, tuy ngươi đi cũng chỉ là tham sống sợ chết, Thiên Tề, ngươi đi đi!”
Ánh mắt Sở Thiên Tề thay đổi, hắn hiểu rõ ý của nàng, nàng là tiểu thư khuê các Đại Tần, vốn gả cho hắn giúp chồng dạy con vô cùng tốt, nhưng trước đó đã trải qua chuyện bị trượng phu phản bội, lại trải qua mấy tháng bị nhốt, tình cảm giữa hai người bọn họ ngoại trừ nữ nhi duy nhất ra liền không còn gì khác, nếu nàng cùng hắn trở lại Tây Luong, mặc dù bảo vệ được mạng sống, nhưng nàng sẽ hông còn là phu nhân Thượng thư quyền thế như trước!
“Tú Cầm - -“
Rốt cuộc trong lòng Sở Thiên Tề cũng sinh ra một chút không đành lòng, vợ chồng hai mươi mấy năm làm sao có thể không có chút tình cảm, nàng vì hắn sinh con dưỡng cái, vì hắn lo liệu mọi chuyện trong nhà, một khắc khi hắn cưới nàng, liền định ra bi kịch cuộc đời nàng, hắn nhất định sẽ phụ bạc nàng, nhưng giờ khắc này hắn để nàng một mình ở lại tự rời đi, hắn cũng không thể nào làm được.
“Lên ngựa!”
Cuối cùng Sở Thiên Tề cũng có quyết định của mình, hắn nhìn bóng lưng không ngừng run lên của Cố Tú Cầm, rồi sau đó xoay người lại nhìn bản thân, Sở Thiên Tề đưa mắt nhìn vài thị vệ bên cạnh, lúc này có người tiến len tiếp nhận dao trong tay nàng ta, nữ tử áo trắng bị kiềm kẹp trong tay vài võ lâm cao thủ, sắc mặt của mọi người bên phía Tiêu Triệt càng tối hơn vài phần.
Cố Tú Cầm liên tục lui lại vài bước, vừa rồi, nàng ta thật sự quyết tâm phải chết để nhường cho Sở Thiên Tề đi, nhưng không ngờ ở thời điểm mấu chốt Sở Thiên Tề lại lựa chọn nàng ta.
Khóe môi nàng ta nở nụ cười ngoài ý muốn, mà Sở Thiên Tề đã đưa tay mình ra.
Sau khi Cố Tú Cầm lên ngựa, ánh mắt Sở Thiên Tề nhìn thoáng qua nữ tử bị che mặt bịt mắt, bóng dáng mảnh khảnh của nàng đang run rẩy, tay và chân bị mấy người thị vệ áp chế gắt gao, Sở Thiên Tề nhíu mày không đành lòng nhìn nữa.
“Chủ thượng đi trước!”
Sắc mặt mấy người thị vệ kiềm kẹp nữ tử áo trắng khẩn thiết, Sở Thiên Tề liếc mắt nhìn mấy người bọn họ một cái, quay đầu ngựa lại rời đi!
Mắt thấy bóng lưng Sở Thiên tề càng chạy càng xa, sắp thoát khỏi tầm mắt đám người Tiêu Trieejtm ahs mắt Mộ Dung Trần có chút sốt ruột, tuy rằng Tiêu triệt nói chỉ cần Sở Vân Khinh nhưng cũng không nói sẽ thả Sở Thiên Tề đi.
Không chỉ có Mộ Dung Trần, ánh mắt của đám người Tử Mặc Tử Hàn đều dừng lại ở trên người Tiêu Triệt, dù sao giằng co như vậy rồi cũng kết thúc, bọn họ đang chờ, chở mệnh lệnh của chủ tử bọn họ.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng xa, còn lại vài thị vệ Sở gia ánh mắt sáng ngời, tuy rằng bọn họ đã chuẩn bị tốt tư tưởng mới ở lại, nhưng nếu có thể giữ được mạng dĩ nhiên là tốt nhất.
Bỗng nhiên, đám thị vệ Sở gia tươi cười, đơn giản là vì ở nơi cách dọn họ vài chục trượng, có nam tử hắc y ngồi trên ngựa cao, đã giơ cung tiễn trong tay lên đối diện bọn họ!
“Là cung tiễn của Duệ vương điện hạ nhanh hay là tay của huynh đệ chúng ta nhanh, xin Duệ vương hãy suy nghĩ!”
“Chẳng lẽ Duệ vương không muốn mạng của Quận chúa sao?”
Đám thị vệ Sở gia đều đã làm ra tư thế chuẩn bị, nhưng ánh mắt của bọn họ thay đổi theo mũi tên trong tay của Tiêu Triệt!
Đơn giản là vì đầu mũi tên không nhắm vào bọn hắn, mà nhắn vào “Sở quận chúa” đang giãy dụa trong tay bọn họ!
Ánh mắt Tiêu Triệt âm u đến dọa người, cung tiễn trong tay hắn nặng trăm cân, mũi tên là dùng huyền thiết đen đúc thành, một khí múi tên này bắn trúng người nhất định sẽ không có khả năng cứu!
“Vù” một tiếng, Tiêu Triệt không chút do dự, mũi tên trong tay bắn về phía nữ tử áo trắng đối diện.