Ôn nhu dịu dàng, lúc Sở Vân Khinh mở mắt liền thấy hơi nước mờ mịt, trên ngực còn mang theo ấn ký chói mặt mà Tiêu Triệt để lại, mặt Sở Vân Khinh chợt đỏ lên.
Động tác của Tiêu Triệt cực kỳ dịu dàng, nhìn thấy dấu vết xanh tím khắp nơi trên người nàng, ánh mắt hắn không khỏi trầm xuống, hắn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt trong sáng của nàng, trong lòng không khỏi hiện ra vài phần quý trọng, hắn nhanh chóng tẩy rửa cho nàng, một tay ôm lấy nàng sát vào bên người, lần nữa mặc áo bên trong màu trắng vào cho nàng, cuối cùng ôm ngang nàng lên đi về phía phòng ngủ.
Dường như còn lưu lạ mùi vị thuộc về hắn, Tiêu Triệt lẳng lặng nhìn người hai mắt nhắm lại trong ngực, đợi đến lúc nằm xuống, Sở Vân Khinh khẽ mở mắt ra, mười đầu ngón tay vướt qua điểm hồng trước ngực hắn, Tiêu Triệt chỉ cảm thấy một cỗ dục niệm lại xông lên, vội vàng đè hai tay đang làm loạn của nàng xuống.
Sở Vân Khih sát lại gần hắn thêm chút nữa, gò má tựa vào vai hắn, khẽ nói ra một câu.
Câu nói kia rất nhỏ, giống như muốn thất lạc trong không khí, nhưng Tiêu Triệt vẫn nghe được, vẻ mặt của hắn ngẩn ra trong phút chốc, tiếp đó trong đôi mắt kia giống như có hoa đào đang nở.
Nàng nói: “Tiêu Triệt, ta yêu chàng.”
Trên đời này chuyện tốt đẹp nhất chính là ngươi yêu người vừa vặn người cũng yêu ngươi, ánh sáng ở nơi hữu hạn này, ngươi và nàng, các ngươi cùng nắm tay nhau, máu thịt hòa làm một, Tiêu Triệt nhìn Sở Vân Khinh, khóe miệng không kiềm chế được nở nụ cười.
--- ---
Những tia sáng chiếu xuống đình viện, Tử Mặc mặt đầy rối rắm đứng ở ngoài cửa phòng Vương gia nhà mình, không phải nói sáng sớm hôm nay sẽ đi sao? Nhưng đến bây giờ, Vương gia còn chưa có chút động tĩnh nào!
Chẳng lẽ hôm qua hắn nghe nhầm? Hay Vương gia tối hôm qua mình gặp là giả, Vương gia thật sự nhà hắn vốn không có trở lại?
Tử Mặc đã đứng ở trước cửa hơn nửa canh giờ! Nếu là ngày thường hắn có thể vào bên trong xem một chút, nhưng bây giờ -- trong phòng ngoại trừ Vương gia nhà hắn, còn có một vị Sở cô nương, nếu hắn đi vào nói không chừng Vương gia sẽ chặt hắn ra thành trăm mảnh!
Đang lúc Tử Mặc rối rắm ở chỗ này, Mộ Dung Trần mặt mày nghiêm nghị đi vào cửa viện, vừa nhìn thấy bộ dạng của Tử Mặc liền biết xảy ra chuyện gì, hắn than thở một tiếng: “Trước giờ không cần ngươi gọi hai tiếng, bây giờ thật không giống hắn nữa rồi.”
Tử Mặc không bỏ sót một chút hứng thú chợt lóe lên trong mắt Mộ Dung Trần, nhưng nếu như tiếng gọi của mình mà phá hư chuyện quan trọng gì của Vương gia thì - -
Cái này không tốt lắm!
“Két” một tiếng, Tử Mặc xoay người, sắc mặt liền thay đổi, ở cửa không phải Vương gia nhà mình, mà là Sở Vân Khinh một thân bạch y chỉnh tề?
“Sở cô nương?”
Sở Vân Khinh nhìn hai người đứng ở cửa, cười nói: “Vương gia còn đang ngủ, một canh giờ sau ngươi hãy đến gọi hắn.”
Nghe thấy vậy, Tử Mặc liền nhíu mày, Mộ Dung Trần khẽ mắng một tiếng: “Buồn cười, người này ôm được mỹ nhân về, vậy mà bây giờ còn - -“
Sở Vân Khinh nhíu mày, nhìn hắn có chút nhắc nhở.
Dường như Mộ Dung Trần còn có lời muốn nói, vào giờ phút này lại chỉ cười, Sở Vân Khinh xoay người nhìn Tử Mặc: “Tử Mặc, làm phiền ngươi chuẩn bị cho ta một con ngựa.”
Tử Mặc mở to hai mắt: “Ngựa?”
Sở Vân Khinh gật đầu: “Nơi này cách Ngọc Tuyết sơn không xa, ta muốn trở về sư môn nhìn một chút.”
Tử Mặc liếc mắt nhìn vào trong phòng, sắc mặt Sở Vân Khinh như thường nói: “Hắn biết.”
Tử Mặc gật đầu: “Được, vậy ta sẽ phái người đi cùng cô nương.”
Sở Vân Khinh lắc đầu: “Không cần, một mình ta đi là được rồi, sư phụ thích thanh tĩnh, hơn nữa Ngọc Tuyết sơn không phải ai cũng vào được, một con ngựa là tốt rồi.”
Tử Mặc vẫn có chút do dự, nhưng thấy sắc mặt bình thường đến không thể bình thường hơn của Sở Vân Khinh, chỉ đành nhíu mày ra khỏi nội viện.
Mộ Dung Trần liếc mắt nhìn cửa phòng một cái: “Chắc chắn là hắn không đồng ý?”
Sở Vân Khinh nhướn mày, Mộ Dung Trần lại hứng thú cười nói: “Ngươi vì sợ liên lụy đến Tiêu Triệt nên mới muốn rời khỏi hắn!”
Sở Vân Khinh xoay người liếc nhìn cửa phòng đằng sau, tiếp đó nhẹ nhàng đóng cửa, đi ra khỏi nội viện: “Thế tử nghĩ nhiều rồi.”
Khóe môi Mộ Dung Trần cong lên: “Nếu như muốn quang minh chính đại đứng bên cạnh hắn, không bằng bây giờ đi cùng ta đi.”
Giọng nói của hắn chưa bao giờ trịnh trọng như vậy, Sở Vân Khinh không khỏi dừng bước lại, nàng quay đầu nhìn nam tử trước mặt: “Đi cùng ngươi?”
Editor: Quỳnh ỉn
Giọng nói trầm thấp khiến trong lòng Sở Vân Khinh kinh hãi, người bị nàng áp chế không phải là bằng hữu của Tiêu Triệt sao?!
Nàng vội vàng buông Mộ Trần một thân hồng y ra, nhìn nam tử đau nhe răng trợn mắt trước mặt, trong lòng không khỏi hoài nghi.
“Ân... a...”
“Nhẹ chút... a...”
Tiếng thở dốc của nam nữ đan xem vào nhau, là một tên tiểu thái giám và tiểu cung nữ đang hành chuyện cẩu thả, hai gò má Sở Vân Khinh ửng đỏ, chán ghét nhíu mày nhìn hồng y nam tử, hai người đi đến một nơi khác.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Hồng y nam tử xoa cánh tay bị Sở Vân Khinh cào chảy máu, oán trách nhìn nàng: “Ta đi cùng Duệ vương, thấy cảnh trong cung đẹp nên muốn đi nhìn một chút, ai biết đi đến đây lại lạc đường!”
Hắn nói xong còn chưa thỏa mãn nhìn nơi vừa lấy một cái: “Thật không thể tưởng tượng được lại nhìn thấy một đôi dã uyên ương, chặc chặc, phong cảnh của hậu cung Đại Tần thật là hợp lòng người, Vân Khinh, ngươi đến đón ta sao?”
Sở Vân Khinh mặc kệ hắn, chỉ nghĩ đến thời gian không còn sớm, có lẽ lúc này Thế tử đã trở về rồi, lại nghĩ đến Tiêu Triệt, không khỏi nhíu mày: “Lạc đường thì đi cùng ta thôi, ta mang ngươi trở về.”
Lúc nào đôi mắt hồng y nam tử sáng trưng: “Oa, a, Vân Khinh, nếu Tiêu Triệt nhìn thấy ngươi và ta cùng nhau trở về, nhất định sẽ cực kỳ ghen tị, Vân Khinh, Vân Khinh, Vân Khinh - -”
Sở Vân Khinh nghe thấy hắn gọi như vậy, đôi mắt không khỏi tối sầm, nhưng miệng hắn không ngừng gọi, dần dần đi đến nơi có nhiều cung nhân, nàng thật sự không chịu được nữa, đứng lại xoay người nhìn hắn: “Có gì chỉ giáo?”
Hồng y nam tử cười ha ha: “Ta có thể nắm tay ngươi không?”
Sở Vân Khinh: “...”
“Aiii!” Hồng y nam tử không biết võ công làm sao có thể đuổi kịp Sở Vân Khinh, lúc này vừa chạy vừa gọi: “Ta đã nghĩ muốn Tiêu Triệt ghen tị, Vân Khinh ngươi phối hợp với ta một chút thôi - -”
Sở Vân Khinh đi đến cửa đại cảnh cung yến, lúc nhìn đến vị trí của Thế tử Yến quốc vẫn trống không, mày đẹp không khỏi nhíu lại, đúng lúc này, một đạo ánh mắt trong phòng dừng lại ở trên người nàng, nàng nhìn lại, thì ra là Thủy Lăng Toa.
Hôm nay Thủy Lăng Toa mặc một thân cung trang, cũng không thiếu gấm vóc nhiều màu và trang sức, trang phục lộ ra vòng eo mảnh khảnh và cánh tay, đôi mắt của nàng ta sáng ngời, trong đó còn mang theo một màu tím nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng phong tình, làn da đen hơn một chút so với nữ tử Đại Tần, lúc này, ánh mắt của nàng mang theo hứng thú nhìn Sở Vân Khinh.
Sở Vân Khinh cúi đâu thấp xuống, đang chuẩn bị đi đến đường nhỏ trở lại bên cạnh Tiêu Chiến, nhưng mà, nàng vừa mới bước chân, giọng nói khàn khàn của Thủy Lăng Toa lại vang lên.
“Sở Vân Khinh!”
Một tiếng quát khẽ này khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người Sở Vân Khinh đang đứng ở cửa đại sảnh, nàng đứng thẳng len nhìn Thủy Lăng Toa.
Chỉ thấy Thủy Lăng Toa đứng dậy, hành lễ với Tiêu Chiến đang ngồi ở vị trí thượng vị, rồi sau đó lại nhìn về phía nàng chậm rãi nói: “Vừa rồi Thái tử Tây Lương nói đến chuyện hòa thân, Hoàng đế bệ hạ nói Đại Tần người không có Công chúa, nhưng theo ta biết, vị Sở Thục nghi này chính là nghĩa nữ của Hoàng thượng, được người đích thân phong là Quận chúa, nếu như vậy, cũng được xem như là Công chúa của Hoàng gia, không phải là rất xứng với Thái tử Tây Lương sao?”
Lời nói vừa dứt, cả đại sảnh liền yên tĩnh trở lại, một đám ánh mắt của hoàng thất Vương gia đều dừng ở trên người Sở Vân Khinh, ánh mắt Tiêu Triệt tối sầm lại, không ngừng mãnh liệt phát lạnh.
“Không thể!”
Tiêu Lăng một thân áo bào màu lam, tuy là ngồi ở vị trí cuối cùng, nhưng lúc này lại gần Sở Vân Khinh nhất, một tiếng quát nhẹ vang dội hữu lựu, khiến mọi người cả kinh, hắn nhìn sắc mặt trầm tĩnh không nói lời nào của Tiêu Chiến, có chút lo lắng: “Phụ hoàng không thể!”
Tiêu Chiến nhíu mày nhìn Sở Vân Khinh, lại nhìn Tiêu Lăng, cũng không lên tiếng trả lời, Thái tử Tây Lương lại đứng lên, hôm nay nhìn ở khoảng cách gần, Sở Vân Khinh càng cảm thấy khuôn mặt của người này hết sức bình thường, không có đôi mắt tinh quang, vừa thấy liền biết đây không phải phải là nhân vật dễ đối phó, Sở Vân Khinh không khỏi nhíu mày.
“Ha ha, Tần vương còn nói không có Công chúa, theo như bản Thái tử thấy, vị Quận chúa này cũng rất được, nhưng mà, vì sao lại mang mạng che mặt? Nếu không ngại có thể lấy xuống để bản Thái tử nhin một chút xem Quận chúa xinh đẹp thế nào, trong mấy nước nữ tử Đại Tần là xinh đẹp nhất, hôm nay vừa hay có thể biết là thật hay giả rồi!”
Lời nói của Dạ Tiêu Chiên cực kỳ cuồng vọng, Tiêu Chiến nhíu mày, lúc này Tiêu Lăng hừ lạnh một tiếng: “Lễ nghi của Đại Tần, Thái tử điện hạ nói muốn thấy dung mạo của nữ tử là có thể thấy sao?”
Sở Vân Khinh nhìn dáng vẻ kích động của Tiêu Lăng, khẽ thở dài. Nàng cúi người thi lễ với Thái tử Tây Lương: “Thỉnh an Thái tử điện hạ, không dối gạt Thái tử điện hạ, sở dĩ Vân Khinh mang mạng che mặt đơn giản là vì tướng mạo xấu xí, sợ làm bẩn mắt mọi người, nếu Thái tử muốn nhìn khuôn mặt đẹp của nữ tử Đại Tần, thì không thể nhìn thấy trên người Vân Khinh rồi.”
Dạ Tiêu Nhiên ngẩn ra, thật không ngờ nguyên nhân Sở Vân Khinh mang mạng che mặt là như vậy, cũng không ngờ nàng lại thẳng thắn như thế, mà Thủy Lăng Toa lại cười: “Sở Thục nghi vừa là Quận chúa, vừa là Thục nghi, ngươi nói tướng mạo mình xấu xí, bản Công chúa không tin, không bằng ngươi tháo mạng che mặt của ngươi xuống để bản Công chúa nhìn một chút, xấu xí này, là xấu xí thế nào?”
Ánh mắt Thủy Loang Toa mang theo hứng thú xem kịch vui, nhưng nàng ta vừa dứt lời, một giọng nói sắc bén vang lên: “Ai dám kéo mạng che mặt Vân Khinh của ta!”
Một đạo hồng y chợt lóe, cuối cùng Mộ Dung Trần cũng đuổi kịp Sở Vân Khinh, trên mặt của hắn còn mang theo toan tính, trong lúc bốn mắt nhìn nhau với Sở Vân Khinh, hắn còn nháy mắt với nàng, rồi sau đó bình tĩnh đứng bên cạnh Sở Vân Khinh: “Tần vương thứ tội, Mộ Dung Trần đã tới muộn!”
Sở Vân Khinh sửng sốt.
Mộ Dung Trần?
Bắc Vương Thế tử của Yến quốc?!
Sở Vân Khinh quay đầu, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Mộ Dung Trần, bên này Mộ Dung Trần tươi cười, lời nói trong miệng khiến người khác không thể nghe thấy: “Vân Khinh, ngươi thích làm Thái tử phi hay là Thế tử phi?”
Sở Vân Khinh nhớ tới tình cảnh vừa rồi lúc gặp hắn trong Thượng Lâm Uyển, thầm nghĩ bản thân mình quá mức sơ xuất, nhưng vì sao Bắc Vương Thế tử Yến quốc đã sớm xuất hiện như vậy lại ở trong phủ Tiêu Triệt?
Tiêu Chiến thấy Mộ Dung Trần và Sở Vân Khinh ở cùng nhau, hơn nữa quan hệ của hai người không giống như xa lạ, khóe miệng cong lên: “Mời Thế tử nhập tọa.”
Lời nói vừa dứt, Thủy Lăng Toa cười ha ha: “Trễ như vậy Thế tử và Sở Thục nghi mới cùng nhau đến, còn xưng hô vô cùng thân thiết với Sở Thục nghi như vậy, xem ra quan hệ của hai người cũng không bình thường nha!”
Sở Vân Khinh không biết đáp lại như thế nào, Mộ Dung Trần ở bên cạnh lại tùy ý kéo tay Sở Vân Khinh đi về chỗ của mình: “Ta và Vân Khinh vốn có quen biết, nếu Công chúa muốn tìm giai nhân cho Thái tử Tây Lương, tuyệt đối đừng đánh chủ ý lên Vân Khinh của ta, bộ dạng của Công chúa khuynh quốc khuynh thành như vậy, nhất định là tâm địa thiện lương, sẽ không phá hoại nhân duyên người khác đâu, đúng không?”
Lúc này Thủy Lăng Toa cười đến run cả người: “Thế tử nói đùa, Lăng Toa chỉ cho là Sở Thục nghi đáng yêu như vậy mà không có người trong lòng, nhưng không biết được thì ra Mộ Dung Thế tử lại cực kỳ yêu thương như vậy, Lăng Toa làm trò cười rồi.”
Lời vừa dứt, Thủy Lăng Toa hơi ngừng lại: “Xem ra người đến Đại Tần liên hôn không chỉ có Vu Quốc ta và Dạ Thái tử Tây Lương, chẳng lẽ Yến quốc cũng muốn liên hôn với Đại Tần?”
Vốn câu nói cua Thủy Lăng Toa chỉ mang theo chút trêu đùa, nhưng lời này vừa nói ra lại cảm thấy ánh mắt đối diện quét đến trên người mình, nụ cười trên mặt nàng ta cứng ngắc nhìn phía đối diện, lại phát hiện không có.
Khóe miệng Mộ Dung Trần nhếch lên: “Đây là việc của Yến quốc, không nhọc Công chúa phí sức.”
Thái tử Tây Lương thấy vậy “ha ha” cười: “Quân tử không đoạt người, Mộ Dung huynh yên tâm, nghe nói chỗ nào Đại Tần cũng có mỹ nữ, nhất định Tần vương có thể tuyển chọn một vị giai nhân để Bản Thế tử mang về Tây Lương, hoàng hậu Tây Lương tương lai là ai, liền phải nhờ Tần vương rồi!”
Hoàng hậu!
Hòa thân có rất nhiều cách, nếu có được phân vị Hoàng hậu, đó là một việc vô cùng tốt, Tần vương vốn còn đang lo lắng chuyện hòa thân, lúc này vừa nghe vậy liền nói: “Thái tử yên tâm, tuy là trẫm không có nữ nhi, nhưng nhất định sẽ tuyển chọn trong các tiểu thư khuê các cho ngươi một vị Hoàng hậu thông minh xinh đẹp.”
Thái tử Tây Lương vỗ tay cười to, liên tục tán thưởng, nhưng Thủy Lăng Toa lại không vừa lòng: “Quả nhiên Tần vương thiên vị Tây Lương, chẳng lẽ người chê nước ta quá nhỏ bé, hay là chướng mắt Thủy Lăng Toa ta?”
Khóe miệng Tiêu Chiến bĩu một cái: “Lời này của Công chúa là có ý gì, nếu Công chúa muốn làm con dâu trẫm, trẫm thật sự rất vui mừng.” Ngừng lại một chút, Tiêu Chiến lại nói: “Không biết trong mấy nhi tử của trẫm, Công chúa thích người nào?”
Lúc này ánh mắt Thủy Lăng Toa đảo qua mấy vị Vương gia, Sở Vân Khinh ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Trầm nhìn, mày hơi nhíu lại, Mộ Dung Trần thấy nàng như vậy liền tác ác nghiêng người đến bên tai nàng, cúi đầu nói: “Nếu nàng chọn Tiêu Triệt, ngươi cảm thấy, Tiêu Triệt có thể thú nàng ta hay không?”
Lời này giống như một thanh kiếm rơi vào trong tai Sở Vân Khinh, khiến cho lòng nàng tê dại, nàng đảo mắt nhìn chằm chằm vào mặt Mộ Dung Trần, bỗng cảm thấy người này cực kỳ giống một loại người – vô lại!
Mà bên kia, ánh mắt Tiêu Triệt nhìn thoáng qua chỗ bọn họ một cái, ly rượu trong tay phịch một tiếng vỡ vụn, Tử Mặc đứng sau lưng hắn, nhíu mày, cúi đầu gọi một tiếng: “Vương gia!”
Tiêu Triệt cúi đầu, đem tay chảy máu giấu xuống dưới bàn.
Hình như Thủy Lăng Toa không thể quyết định, nàng ta cau mày suy nghĩ: “Các vị Vương gia đều rất anh tuấn, Lăng Toa không biết nên chọn ai, nghe nói ngày mai sẽ bắt đầu vây săn, không bằng, đến lúc đó Lăng Toa sẽ quyết định!”
Sứ giả ngoại thần đến tất nhiên là sẽ có nhiều hoạt động, vây săn cũng là một trong các hoạt động đó, Sở Vân Khinh nghe vậy mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Trần, khẽ nói: “Hắn cưới hay không cưới, đã không còn liên quan gì đến ta nữa rồi.”
Mộ Dung Trần nghe vậy liền sửng sốt, ánh mắt của hắn vừa mới rời khỏi ly rượu bị vỡ nát trên bàn Tiêu Triệt, cúi đầu khẽ nói vào tai Sở Vân Khinh: “Vân Khinh, có phải ngươi thích ta không - -”
Sở Vân Khinh thở dài: “Thế tử đại nhâm muốn chơi trờ chơi thì hãy tìm người khác đi.”
Lúc này Tiêu Chiến đang nói sẽ mời các tiểu thư gia trong kinh đến vây săn, Thái tử Tây Lương nghe vậy liền vỗ tay đồng ý, sau đó là một tiết mục ca múa mừng thái bình.
Yến tiệc diễn ra một lúc, Sở Vân Khinh đứng dậy đi tới bên cạnh Lệ phi và Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhìn Sở Vân Khinh một cái, ý cười trên mặt không đổi, thấp giọng nói: “Quen biết Bắc Vương Thế tử bao lâu rồi?”
Sở Vân Khinh hơi trầm ngâm: “Là hai khắc trước.”
Tiêu Chiến gật đầu, không có lời nào để nói, mà Lệ phi cũng lo lắng nhìn nàng một cái, ý tứ không cần nói rõ, Sở Vân Khinh thở dài, đưa mắt nhìn về nhóm hoàng thất bên dưới, vừa thấy trong lòng liền cả kinh, chẳng biết từ bao giờ vị trí của Tiêu Triệt đã không thấy người?
Gần như đồng thời, Sở Vân Khinh nhìn thấy ánh mắt sốt ruột của Tử Mặc ở cửa đại sảnh, trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, chẳng lẽ vết thương của Tiêu Triệt bị làm sao- -