Uyển Nghi đi mất hai ngày mới đến được cổng thành thứ hai- Trân Châu thành.
“ Trân Châu thành sao? Cái tên nghe thật kêu!” Uyển Nghi ngước nhìn bảng khắc đá treo trên cao, nhỏ giọng lẩm bẩm. Thành này nhìn sơ cũng biết là xây bằng đá mộc thô, có cái gì đặc biệt để được gọi là Trân Châu thành nhỉ? Nàng đưa giấy thông hành cho thị vệ gác cổng thành, hắn xem qua, gật đầu rồi đưa trả nàng, tiếp theo là mở cổng thành để nàng đi vào. Vào đến trong thành rồi Uyển Nghi mới hiểu vì sao gọi là Trân Châu. Bên trong thành náo nhiệt sầm uất, dù không bằng được Bách thành nhưng tuyệt đối hơn hẳn các thành trì khác mà nàng đã đi qua, kể cả về độ xa hoa lẫn náo nhiệt. Dọc con đường lát đá thẳng tắp, hàng quán mở ra vô cùng nhiều, hơn nữa, còn đông nghịt người. Khắp nơi đều là lầu cao nhà gác, hiếm lắm mới có một mái nhà dân, còn lại đều là các khách điếm, trà lâu, tửu lâu, thanh lâu, y phường, dược đường,… Người trên đường ăn mặc đều thể hiện rõ sự phú quý, cao sang, từng đám nam nữ đi lại, cười nói ồn ào tấp nập, khắp nơi mĩ nam mĩ nữ như vậy không khỏi khiến người ta kinh diễm, hoa mắt. Uyển Nghi tùy tiện chọn một khách điếm, gửi ngựa đi rồi thong thả bước vào. Lúc này nàng chính là một tiểu thiếu niên có gương mặt trắng nộn, tiểu soái ca còn mang theo chút vẻ ngây thơ, đáng yêu, khiến cho tất cả nữ nhân trong khách điếm đứng hình toàn bộ. Uyển Nghi ngồi xuống một bàn trống, kêu một đĩa bánh bao rồi ngồi ăn. Lần đầu tiên bị nhiều người nhìn như vậy, Uyển Nghi cũng có chút ngại ngùng, nàng cứ vừa ăn vừa đỏ mặt. Dường như bốn phía trong quán đều có người nhìn nàng, thành ra bánh bao mềm thơm đến cổ họng rồi còn bị mắc nghẹn. Uyển Nghi vỗ ngực ho khụ khụ, vội rót một ly trà ra uống. Đột nhiên, trước mặt nàng xuất hiện một đĩa thức ăn còn nóng hôi hổi, tỏa hương thơm ngào ngạt. Uyển Nghi ngước lên nhìn tiểu nhị, hơi khó hiểu nói:
“ A, ta không có kêu món này…”
Tiểu nhị cười nhìn nàng:
“ Đây là của vị phu nhân ngồi kia gọi, quan khách cứ từ từ dùng.”
Uyển Nghi theo hướng tay hắn liền nhìn thấy một vị phu nhân một thân hoa phục, nét mặt ôn hòa cười mỉm, đưa tay làm động tác mời nàng. Uyển Nghi hơi gật gật đầu, cầm đũa lên ăn. Ừm, mùi vị rất được! Cách đó chừng một khắc sau, chuyện lạ lùng liên tục xảy ra. Tiểu nhị liên tục bưng lên một đống đồ ăn mặc dù nàng không gọi, rồi giải thích là do các vị phu nhân hay tiểu thư trong quán đó gọi. Toàn bộ đều cho nàng ăn, miễn phí mà không cần trả tiền. Uyển Nghi mỗi lần đều nhìn theo tay tiểu nhị, thấy ai cũng là vẻ mặt dịu dàng ôn hòa hướng nàng mỉm cười. Uyển Nghi toát mồ hôi, nuốt nước bọt ực một cái, cuối cùng vẫn chắp tay thi lễ: “ Đa tạ” rồi mới ăn. Đằng sau, trước, hai bên, phía nào thiếu nữ số lượng té ghế cũng rất đông. Uyển Nghi ăn đống đồ ăn chất đống trên bàn, dù mỗi món chỉ ăn một ít thì cũng đủ no căng bụng, nàng tựa người vào ghế, xoa bụng nói:
“ Oa, no quá!”
Dường như đến lúc này không thể nhịn được nữa, tất cả phái nữ trong quán đều chạy đến bổ nhào vào nàng, người véo má, người ôm tay, người ôm đầu nàng thơm chụt chụt mấy cái, có người ôm chân, còn có tiểu nữ hài thì trèo hẳn vào lòng nàng ngồi cuộn tròn. Uyển Nghi toát mồ hôi hột, vội vàng thảy bạc lên quầy rồi khăn gói ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi quán, leo lên ngựa bị cột ở bên ngoài rồi hấp tấp phóng đi. Nàng quên mất một điều, có một cục thịt mang tên bé gái vẫn luôn túm chặt vào nam trang của nàng như keo dính mà không kịp vất ra, nên tình hình là hiện tại bé gái đó đang mở to mắt bồ câu mà nhìn nàng, hai tay nhỏ thì nắm lấy hai lọn tóc để trước ngực nàng. Uyển Nghi thở dài chán nản. Tiểu nữ hài kia nghiêng đầu nhìn nàng, lát sau cười tươi vô cùng nói:
“ Tỉ tỉ, tỉ thật là mĩ nam a a a !”
Uyển Nghi dở khóc dở cười:
“ Tiểu muội, muội nói gì vậy? Tỉ tỉ sao lại là mĩ nam?”
Tiểu nữ hài chớp mắt con nai tơ nói:
“ Tỉ tỉ là nữ mà, tỉ mặc thế này rất đẹp a, rất là soái ca, còn đẹp hơn tỉ tỉ của muội lúc giả nam nữa đó!”
Uyển Nghi đứng hình. Không ngờ người đầu tiên phát hiện nàng là nữ lại là một tiểu thí hài. Thở dài, nàng liếc tiểu nhân nhi trong ngực hỏi:
“ Tiểu muội, muội tên gì?”
Tiểu nữ hài kéo chặt hai lọn tóc của nàng, cười tít mắt:
“ Muội tên là Tiểu Yên.”
Uyển Nghi kéo dây cương, mỉm cười nhìn Tiểu Yên:
“ Tỉ là Lâm Uyển Nghi, sau này muội có thể gọi là Uyển Nghi tỉ tỉ.”
Tiểu Yên chớp mắt hỏi:
“ Còn bây giờ?”
Uyển Nghi tỉnh bơ đáp:
“ Tất nhiên phải gọi đại ca rồi!”
Tiểu Yên trưng ra bộ dáng ngây thơ vô cùng:
“ Tỉ tỉ, tỉ là người lưỡng tính à?”
Hóa đá. Uyển Nghi cười méo xệch:
“ Tiểu muội, ai dạy muội nói như vậy?”
Tiểu Yên cười đáp:
“ Tỉ tỉ của muội. Bình thường tỉ ấy hay giả nam trốn ra ngoài, muội hỏi tại sao tỉ ấy thích giả làm nam nhân thì tỉ ấy nói rằng tỉ ấy là ngưỡi lưỡng tính, tất cả nữ nhân lưỡng tính đều thích vận nam trang.”
Uyển Nghi khóc không ra nước mắt. Lí luận ở đâu mà hay vậy? Nàng cười nhìn Tiểu Yên nói:
“ Tiểu Yên, đại ca không phải người lưỡng tính, đại ca chỉ là có việc đại sự cần hoàn thành nên mới phải mặc đồ nam để che giấu tung tích, muội hiểu không?”
Tiểu Yên chớp mắt mấy cái, cười toe nói:
“ A, muội hiểu!”
Uyển Nghi hài lòng búng má Tiểu Yên:
“ Rất tốt !À Tiểu Yên, nhà muội ở đâu, để đại ca đưa muội về!”
Thoáng cái, gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Yên xịu đi, miệng trề ra, nước mắt vòng quanh, mếu máo:
“ Muội không muốn về nhà đâu, đại ca đừng đưa muội về. Muội phải mất hai tháng mới nghĩ được cách trốn ra ngoài, đại ca đừng có đưa muội về!”
Uyển Nghi có chút kinh ngạc nhìn tiểu cô nương trong ngực. Mới vừa rồi còn cười nói toe toét, sao bây giờ đã lại khóc rồi? Bình thường nàng cũng không giỏi dỗ trẻ con nín khóc, nên bất đắc dĩ đành nói:
“ Được rồi, muội đừng khóc nữa, đại ca không đưa muội về đâu, muội nín đi !”
Nghe vậy, nước mắt mới vừa rồi còn chuẩn bị rơi xuống, loáng một cái liền bốc hơi sạch, Tiểu Yên híp mắt cười nhìn nàng:
“ Đại ca là tốt nhất !”
Uyển Nghi đảo mắt tìm một khách điếm, rồi đem theo nha đầu Tiểu Yên thuê một phòng trọ để nghỉ lại qua đêm. Nhớ lại sự việc vừa nãy, Uyển Nghi liền cảm thấy khó hiểu. Nàng nhìn Tiểu Yên hỏi:
“ Tiểu Yên, người trong khách điếm vừa rồi bị làm sao vậy? Khi không họ lại chạy đến bổ nhào vào người đại ca như vậy?”
Tiểu Yên cười khúc khích nói:
“ Đại ca không biết đấy thôi, từ lúc huynh vào cửa thì toàn bộ nữ tử ở đó đều đã dán mắt lên người huynh rồi. Đại ca huynh không biết bản thân mình có bao nhiêu là đáng yêu sao? Nhìn huynh một tiểu hài tử xinh đẹp vậy lại ngồi gặm bánh bao nên mọi người mới tặng thức ăn cho huynh! Ở Trân Châu thành, mời thức ăn chính là để bày tỏ sự yêu thích cùng quý mến đó. Nghe lạ phải không?”
Trên đầu Uyển Nghi nổi lên một dãy hắc tuyến. Từ lúc sinh ra đến giờ nàng lần đầu tiên nghe được chuyện lạ lùng như vậy. Tặng thức ăn để bày tỏ sự quý mến? Rồi sau đó là nhảy bổ vào người ta mà ôm ấp? Người trong thành này sao suy nghĩ lại quái dị như vậy chứ? Lại nhìn đến Tiểu Yên đang say sưa ngủ trên giường, Uyển Nghi cười khổ. Tiểu cô nương này không phải cũng như vậy mà bám lấy nàng sao? Trên đời đúng là không thiếu việc quái gở!
Uyển Nghi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở tung hai cánh cửa ra. Gió đêm mát lạnh tràn vào phòng. Nàng nhìn một cánh vô định vào màn đêm trước mắt. Sau khi rời khỏi Tử Vân thành, nàng đã cảm giác được một cỗ hơi thở khác đi theo mình. Tính đến lúc này, theo sau nàng đã có ba loại hơi thở khác nhau. Một là của sát thủ, hai là của tử sĩ, và ba là của ám vệ. Đám sát thủ kia, khỏi cần nghĩ nàng cũng thừa biết đó là sát thủ của Vô Cực cung bí mật đi theo bảo vệ nàng. Nhưng còn tử sĩ và ám vệ, đi theo nàng có mục đích gì? Hơn nữa, hai toán người này rốt cuộc là do ai phái tới? Để theo dõi nàng sao? Hay còn có mục đích khác? Trên người họ không có sát khí, nên nàng đoán chắc bọn họ không có ý ám sát mình. Dĩ nhiên Uyển Nghi sẽ không đoán ra được, người sai khiến phía sau, là hai người mà nàng rất quen thuộc…
Uyển Nghi đi mất hai ngày mới đến được cổng thành thứ hai- Trân Châu thành.
“ Trân Châu thành sao? Cái tên nghe thật kêu!” Uyển Nghi ngước nhìn bảng khắc đá treo trên cao, nhỏ giọng lẩm bẩm. Thành này nhìn sơ cũng biết là xây bằng đá mộc thô, có cái gì đặc biệt để được gọi là Trân Châu thành nhỉ? Nàng đưa giấy thông hành cho thị vệ gác cổng thành, hắn xem qua, gật đầu rồi đưa trả nàng, tiếp theo là mở cổng thành để nàng đi vào. Vào đến trong thành rồi Uyển Nghi mới hiểu vì sao gọi là Trân Châu. Bên trong thành náo nhiệt sầm uất, dù không bằng được Bách thành nhưng tuyệt đối hơn hẳn các thành trì khác mà nàng đã đi qua, kể cả về độ xa hoa lẫn náo nhiệt. Dọc con đường lát đá thẳng tắp, hàng quán mở ra vô cùng nhiều, hơn nữa, còn đông nghịt người. Khắp nơi đều là lầu cao nhà gác, hiếm lắm mới có một mái nhà dân, còn lại đều là các khách điếm, trà lâu, tửu lâu, thanh lâu, y phường, dược đường,… Người trên đường ăn mặc đều thể hiện rõ sự phú quý, cao sang, từng đám nam nữ đi lại, cười nói ồn ào tấp nập, khắp nơi mĩ nam mĩ nữ như vậy không khỏi khiến người ta kinh diễm, hoa mắt. Uyển Nghi tùy tiện chọn một khách điếm, gửi ngựa đi rồi thong thả bước vào. Lúc này nàng chính là một tiểu thiếu niên có gương mặt trắng nộn, tiểu soái ca còn mang theo chút vẻ ngây thơ, đáng yêu, khiến cho tất cả nữ nhân trong khách điếm đứng hình toàn bộ. Uyển Nghi ngồi xuống một bàn trống, kêu một đĩa bánh bao rồi ngồi ăn. Lần đầu tiên bị nhiều người nhìn như vậy, Uyển Nghi cũng có chút ngại ngùng, nàng cứ vừa ăn vừa đỏ mặt. Dường như bốn phía trong quán đều có người nhìn nàng, thành ra bánh bao mềm thơm đến cổ họng rồi còn bị mắc nghẹn. Uyển Nghi vỗ ngực ho khụ khụ, vội rót một ly trà ra uống. Đột nhiên, trước mặt nàng xuất hiện một đĩa thức ăn còn nóng hôi hổi, tỏa hương thơm ngào ngạt. Uyển Nghi ngước lên nhìn tiểu nhị, hơi khó hiểu nói:
“ A, ta không có kêu món này…”
Tiểu nhị cười nhìn nàng:
“ Đây là của vị phu nhân ngồi kia gọi, quan khách cứ từ từ dùng.”
Uyển Nghi theo hướng tay hắn liền nhìn thấy một vị phu nhân một thân hoa phục, nét mặt ôn hòa cười mỉm, đưa tay làm động tác mời nàng. Uyển Nghi hơi gật gật đầu, cầm đũa lên ăn. Ừm, mùi vị rất được! Cách đó chừng một khắc sau, chuyện lạ lùng liên tục xảy ra. Tiểu nhị liên tục bưng lên một đống đồ ăn mặc dù nàng không gọi, rồi giải thích là do các vị phu nhân hay tiểu thư trong quán đó gọi. Toàn bộ đều cho nàng ăn, miễn phí mà không cần trả tiền. Uyển Nghi mỗi lần đều nhìn theo tay tiểu nhị, thấy ai cũng là vẻ mặt dịu dàng ôn hòa hướng nàng mỉm cười. Uyển Nghi toát mồ hôi, nuốt nước bọt ực một cái, cuối cùng vẫn chắp tay thi lễ: “ Đa tạ” rồi mới ăn. Đằng sau, trước, hai bên, phía nào thiếu nữ số lượng té ghế cũng rất đông. Uyển Nghi ăn đống đồ ăn chất đống trên bàn, dù mỗi món chỉ ăn một ít thì cũng đủ no căng bụng, nàng tựa người vào ghế, xoa bụng nói:
“ Oa, no quá!”
Dường như đến lúc này không thể nhịn được nữa, tất cả phái nữ trong quán đều chạy đến bổ nhào vào nàng, người véo má, người ôm tay, người ôm đầu nàng thơm chụt chụt mấy cái, có người ôm chân, còn có tiểu nữ hài thì trèo hẳn vào lòng nàng ngồi cuộn tròn. Uyển Nghi toát mồ hôi hột, vội vàng thảy bạc lên quầy rồi khăn gói ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi quán, leo lên ngựa bị cột ở bên ngoài rồi hấp tấp phóng đi. Nàng quên mất một điều, có một cục thịt mang tên bé gái vẫn luôn túm chặt vào nam trang của nàng như keo dính mà không kịp vất ra, nên tình hình là hiện tại bé gái đó đang mở to mắt bồ câu mà nhìn nàng, hai tay nhỏ thì nắm lấy hai lọn tóc để trước ngực nàng. Uyển Nghi thở dài chán nản. Tiểu nữ hài kia nghiêng đầu nhìn nàng, lát sau cười tươi vô cùng nói:
“ Tỉ tỉ, tỉ thật là mĩ nam a a a !”
Uyển Nghi dở khóc dở cười:
“ Tiểu muội, muội nói gì vậy? Tỉ tỉ sao lại là mĩ nam?”
Tiểu nữ hài chớp mắt con nai tơ nói:
“ Tỉ tỉ là nữ mà, tỉ mặc thế này rất đẹp a, rất là soái ca, còn đẹp hơn tỉ tỉ của muội lúc giả nam nữa đó!”
Uyển Nghi đứng hình. Không ngờ người đầu tiên phát hiện nàng là nữ lại là một tiểu thí hài. Thở dài, nàng liếc tiểu nhân nhi trong ngực hỏi:
“ Tiểu muội, muội tên gì?”
Tiểu nữ hài kéo chặt hai lọn tóc của nàng, cười tít mắt:
“ Muội tên là Tiểu Yên.”
Uyển Nghi kéo dây cương, mỉm cười nhìn Tiểu Yên:
“ Tỉ là Lâm Uyển Nghi, sau này muội có thể gọi là Uyển Nghi tỉ tỉ.”
Tiểu Yên chớp mắt hỏi:
“ Còn bây giờ?”
Uyển Nghi tỉnh bơ đáp:
“ Tất nhiên phải gọi đại ca rồi!”
Tiểu Yên trưng ra bộ dáng ngây thơ vô cùng:
“ Tỉ tỉ, tỉ là người lưỡng tính à?”
Hóa đá. Uyển Nghi cười méo xệch:
“ Tiểu muội, ai dạy muội nói như vậy?”
Tiểu Yên cười đáp:
“ Tỉ tỉ của muội. Bình thường tỉ ấy hay giả nam trốn ra ngoài, muội hỏi tại sao tỉ ấy thích giả làm nam nhân thì tỉ ấy nói rằng tỉ ấy là ngưỡi lưỡng tính, tất cả nữ nhân lưỡng tính đều thích vận nam trang.”
Uyển Nghi khóc không ra nước mắt. Lí luận ở đâu mà hay vậy? Nàng cười nhìn Tiểu Yên nói:
“ Tiểu Yên, đại ca không phải người lưỡng tính, đại ca chỉ là có việc đại sự cần hoàn thành nên mới phải mặc đồ nam để che giấu tung tích, muội hiểu không?”
Tiểu Yên chớp mắt mấy cái, cười toe nói:
“ A, muội hiểu!”
Uyển Nghi hài lòng búng má Tiểu Yên:
“ Rất tốt !À Tiểu Yên, nhà muội ở đâu, để đại ca đưa muội về!”
Thoáng cái, gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Yên xịu đi, miệng trề ra, nước mắt vòng quanh, mếu máo:
“ Muội không muốn về nhà đâu, đại ca đừng đưa muội về. Muội phải mất hai tháng mới nghĩ được cách trốn ra ngoài, đại ca đừng có đưa muội về!”
Uyển Nghi có chút kinh ngạc nhìn tiểu cô nương trong ngực. Mới vừa rồi còn cười nói toe toét, sao bây giờ đã lại khóc rồi? Bình thường nàng cũng không giỏi dỗ trẻ con nín khóc, nên bất đắc dĩ đành nói:
“ Được rồi, muội đừng khóc nữa, đại ca không đưa muội về đâu, muội nín đi !”
Nghe vậy, nước mắt mới vừa rồi còn chuẩn bị rơi xuống, loáng một cái liền bốc hơi sạch, Tiểu Yên híp mắt cười nhìn nàng:
“ Đại ca là tốt nhất !”
Uyển Nghi đảo mắt tìm một khách điếm, rồi đem theo nha đầu Tiểu Yên thuê một phòng trọ để nghỉ lại qua đêm. Nhớ lại sự việc vừa nãy, Uyển Nghi liền cảm thấy khó hiểu. Nàng nhìn Tiểu Yên hỏi:
“ Tiểu Yên, người trong khách điếm vừa rồi bị làm sao vậy? Khi không họ lại chạy đến bổ nhào vào người đại ca như vậy?”
Tiểu Yên cười khúc khích nói:
“ Đại ca không biết đấy thôi, từ lúc huynh vào cửa thì toàn bộ nữ tử ở đó đều đã dán mắt lên người huynh rồi. Đại ca huynh không biết bản thân mình có bao nhiêu là đáng yêu sao? Nhìn huynh một tiểu hài tử xinh đẹp vậy lại ngồi gặm bánh bao nên mọi người mới tặng thức ăn cho huynh! Ở Trân Châu thành, mời thức ăn chính là để bày tỏ sự yêu thích cùng quý mến đó. Nghe lạ phải không?”
Trên đầu Uyển Nghi nổi lên một dãy hắc tuyến. Từ lúc sinh ra đến giờ nàng lần đầu tiên nghe được chuyện lạ lùng như vậy. Tặng thức ăn để bày tỏ sự quý mến? Rồi sau đó là nhảy bổ vào người ta mà ôm ấp? Người trong thành này sao suy nghĩ lại quái dị như vậy chứ? Lại nhìn đến Tiểu Yên đang say sưa ngủ trên giường, Uyển Nghi cười khổ. Tiểu cô nương này không phải cũng như vậy mà bám lấy nàng sao? Trên đời đúng là không thiếu việc quái gở!
Uyển Nghi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở tung hai cánh cửa ra. Gió đêm mát lạnh tràn vào phòng. Nàng nhìn một cánh vô định vào màn đêm trước mắt. Sau khi rời khỏi Tử Vân thành, nàng đã cảm giác được một cỗ hơi thở khác đi theo mình. Tính đến lúc này, theo sau nàng đã có ba loại hơi thở khác nhau. Một là của sát thủ, hai là của tử sĩ, và ba là của ám vệ. Đám sát thủ kia, khỏi cần nghĩ nàng cũng thừa biết đó là sát thủ của Vô Cực cung bí mật đi theo bảo vệ nàng. Nhưng còn tử sĩ và ám vệ, đi theo nàng có mục đích gì? Hơn nữa, hai toán người này rốt cuộc là do ai phái tới? Để theo dõi nàng sao? Hay còn có mục đích khác? Trên người họ không có sát khí, nên nàng đoán chắc bọn họ không có ý ám sát mình. Dĩ nhiên Uyển Nghi sẽ không đoán ra được, người sai khiến phía sau, là hai người mà nàng rất quen thuộc…