Cách một bức tường cung điện, ta phơi cá muối. Dung Đức phơi một ít dược liệu và sách thuốc bị ẩm mốc từ mùa đông, hai người nhờ vậy mà quen biết.
Dung Đức là một người cho ta cảm giác rất kỳ quái. Ngay từ đầu, ta đã cho rằng hắn tính tình không tốt. Bởi vì, khi hắn nhìn thấy vẻ mặt ửng đỏ của ta, cuối cùng hắn lại hé ra vẻ mặt thối hoắc. Màu da của hắn rất trắng. Cách song cửa khắc hoa khi đó ta còn phát hiện mười ngón tay của hắn thon dài tuyệt đẹp, không giống như là người đã từng làm việc nặng. Mà trên người hắn lại có một loại khí thế rất đặc biệt. Lúc hắn trưng ra khuôn mặt đen sì trừng mắt nhìn ta, vô cùng có khí thế.
Ta cùng với cung nữ Châu Hoa cùng đưa ra kết luận: đây là người đàn ông có khí phách.
Dựa theo tình tiết phát triển của những câu chuyện xưa thì ấn tượng đầu tiên của ta với hắn vô cùng hỏng bét, dĩ nhiên là hắn không thể có thiện cảm với ta. Nhưng mà duyên phận là thứ thật kỳ diệu. Ông trời đều đã an bài. Vì thế cuối cùng có một ngày nào đó, bầu trời điên cuồng thổi từng trận từng trận gió đến. Dung Đức phơi sách thuốc bị gió cuốn bay từ đầu tường bên kia đến đầu bên này, liên tiếp hai ba cuốn phạch phạch rơi xuống ao nước nhỏ ở bên này. Ta thấy Dung Đức ở tường ngăn bên kia nhìn cái ao nhỏ nhíu mày, không nói hai lời mang tới cây gậy trúc để vớt sách. Trong quá trình đó, ông trời giống như hiểu được suy nghĩ mãnh liệt trong lòng ta. Thấy ta đang muốn làm chuyện gì đó để lấy lòng vị thái giám đẹp trai có khí phách đàn ông nhất này, nên bùm một tiếng, ta rất không cẩn thận mà rớt xuống ao.
Hậu quả của việc này là ta bị cấp trên nghiêm khắc răn dạy một trận. Thật không ngờ đúng lúc này lại gặp ngày nắng tháng năm khiến ta bị cảm lạnh phát sốt. Đêm đó, ta sốt cao nên có chút mơ hồ, cảm thấy Châu Hoa lần mò đi vào đặt trong lòng bàn tay ta một vật, hình như đó là một cái bình thuốc. Khi đó, ta giữa lúc mơ hồ vẫn còn giữ được một chút cảnh giác.
Sau đó, chuyện của ta với Liên Anh công công có một vài tin tức bị đồn thổi ra ngoài. Ta ở Bích Vân Cung gặp phải tình huống này lại thấy có một chút tốt đẹp. Ta nghe được một vài lời đồn đãi nói rằng hai vị tiểu chủ của Bích Vân Cung và Lưu Hoa Cung đều là người ở dưới trướng của Trang phi nương nương, trùng hợp hai người đó đều có chút lòng dạ, không phải cam tâm tình nguyện quy phục. Mấy ngày nay, Bích Vân Cung cùng Lưu Hoa Cung càng lúc càng được hưởng nhiều ân sủng, so với Trang phi nương nương thì địa vị có xu thế gần ngang nhau. Chuyện tranh thủ tình cảm trong hậu cung này rất khó bảo toàn, không ai biết được ngay sau đó có thể là mưa máu gió tanh, đang ở thời điểm như thế này, càng cần phải phân rõ giới tuyến, bo bo giữ mình, để tránh khỏi việc rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. (1)
Vị Liên Anh công công kia đưa tới đồ vật này nọ, bất luận là như thế nào cũng không thể tiếp tục nhận.
Lại nghe Châu Hoa hì hì ghé sát vào ta bên tai nói: “Đoán sai rồi! là người đó đưa tới?”
Là Dung Đức.
Ta lúc này thấy thật bất ngờ, kích động một phen. Đêm đó, ta sốt cao toàn thân toát ra đầy mồ hôi, ngày hôm sau đã khỏe lại. Trong lòng vui vẻ phấn chấn tiếp tục nhận nhiệm vụ phơi cá muối, còn có chút xúc động phải chăng kéo dài thời gian phơi cá muối thật lâu mới tốt.
Thế nhưng ngày đó ở tường ngăn ta lại không nhìn thấy Dung Đức.
(1) - muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Cách một bức tường cung điện, ta phơi cá muối. Dung Đức phơi một ít dược liệu và sách thuốc bị ẩm mốc từ mùa đông, hai người nhờ vậy mà quen biết.
Dung Đức là một người cho ta cảm giác rất kỳ quái. Ngay từ đầu, ta đã cho rằng hắn tính tình không tốt. Bởi vì, khi hắn nhìn thấy vẻ mặt ửng đỏ của ta, cuối cùng hắn lại hé ra vẻ mặt thối hoắc. Màu da của hắn rất trắng. Cách song cửa khắc hoa khi đó ta còn phát hiện mười ngón tay của hắn thon dài tuyệt đẹp, không giống như là người đã từng làm việc nặng. Mà trên người hắn lại có một loại khí thế rất đặc biệt. Lúc hắn trưng ra khuôn mặt đen sì trừng mắt nhìn ta, vô cùng có khí thế.
Ta cùng với cung nữ Châu Hoa cùng đưa ra kết luận: đây là người đàn ông có khí phách.
Dựa theo tình tiết phát triển của những câu chuyện xưa thì ấn tượng đầu tiên của ta với hắn vô cùng hỏng bét, dĩ nhiên là hắn không thể có thiện cảm với ta. Nhưng mà duyên phận là thứ thật kỳ diệu. Ông trời đều đã an bài. Vì thế cuối cùng có một ngày nào đó, bầu trời điên cuồng thổi từng trận từng trận gió đến. Dung Đức phơi sách thuốc bị gió cuốn bay từ đầu tường bên kia đến đầu bên này, liên tiếp hai ba cuốn phạch phạch rơi xuống ao nước nhỏ ở bên này. Ta thấy Dung Đức ở tường ngăn bên kia nhìn cái ao nhỏ nhíu mày, không nói hai lời mang tới cây gậy trúc để vớt sách. Trong quá trình đó, ông trời giống như hiểu được suy nghĩ mãnh liệt trong lòng ta. Thấy ta đang muốn làm chuyện gì đó để lấy lòng vị thái giám đẹp trai có khí phách đàn ông nhất này, nên bùm một tiếng, ta rất không cẩn thận mà rớt xuống ao.
Hậu quả của việc này là ta bị cấp trên nghiêm khắc răn dạy một trận. Thật không ngờ đúng lúc này lại gặp ngày nắng tháng năm khiến ta bị cảm lạnh phát sốt. Đêm đó, ta sốt cao nên có chút mơ hồ, cảm thấy Châu Hoa lần mò đi vào đặt trong lòng bàn tay ta một vật, hình như đó là một cái bình thuốc. Khi đó, ta giữa lúc mơ hồ vẫn còn giữ được một chút cảnh giác.
Sau đó, chuyện của ta với Liên Anh công công có một vài tin tức bị đồn thổi ra ngoài. Ta ở Bích Vân Cung gặp phải tình huống này lại thấy có một chút tốt đẹp. Ta nghe được một vài lời đồn đãi nói rằng hai vị tiểu chủ của Bích Vân Cung và Lưu Hoa Cung đều là người ở dưới trướng của Trang phi nương nương, trùng hợp hai người đó đều có chút lòng dạ, không phải cam tâm tình nguyện quy phục. Mấy ngày nay, Bích Vân Cung cùng Lưu Hoa Cung càng lúc càng được hưởng nhiều ân sủng, so với Trang phi nương nương thì địa vị có xu thế gần ngang nhau. Chuyện tranh thủ tình cảm trong hậu cung này rất khó bảo toàn, không ai biết được ngay sau đó có thể là mưa máu gió tanh, đang ở thời điểm như thế này, càng cần phải phân rõ giới tuyến, bo bo giữ mình, để tránh khỏi việc rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. ()
Vị Liên Anh công công kia đưa tới đồ vật này nọ, bất luận là như thế nào cũng không thể tiếp tục nhận.
Lại nghe Châu Hoa hì hì ghé sát vào ta bên tai nói: “Đoán sai rồi! là người đó đưa tới?”
Là Dung Đức.
Ta lúc này thấy thật bất ngờ, kích động một phen. Đêm đó, ta sốt cao toàn thân toát ra đầy mồ hôi, ngày hôm sau đã khỏe lại. Trong lòng vui vẻ phấn chấn tiếp tục nhận nhiệm vụ phơi cá muối, còn có chút xúc động phải chăng kéo dài thời gian phơi cá muối thật lâu mới tốt.
Thế nhưng ngày đó ở tường ngăn ta lại không nhìn thấy Dung Đức.
() - muôn đời muôn kiếp không trở lại được.