Trên sân khấu cách đó không xa đang diễn ra tiết mục cuối cùng, Tống Kinh Hi cúp điện thoại, vội vàng đi ra ngoài.
“Kinh Hi!” Hứa Thanh đuổi theo cô, lúc này cô mới sực nhớ ba người họ nói muốn đi ăn khuya.
Hứa Thanh: “Cậu đi đâu vậy?”
Tống Kinh Hi: “Chắc lát nữa tớ không đi ăn lẩu với mọi người được rồi, trong nhà có chút việc, phải đi trước.”
Hứa Thanh nheo mắt, dùng tông giọng chỉ có hai người nghe được nói: “Chút việc của cậu là ‘anh Chu’ ấy hả?”
Tống Kinh Hi cũng nheo mắt nhìn cô ấy, biểu cảm khoa trương của hai người ăn ý như hai thám tử ngốc cùng phát hiện ra manh mối thái quá gì đó.
“Tớ hiểu rồi, cậu đi đi!” Hứa Thanh lập tức nói.
“Ừm!”
Đợi Tống Kinh Hi đi rồi, Hứa Thanh mới đi về phía hai chàng trai còn lại: “Nhà cậu ấy có việc nên không đi ăn nữa.”
Trình Tiếu Khải: “Hả… Vậy chúng ta còn đi ăn không?”
Khóe miệng Chu Tự Nam giật giật: “Cậu ta không có ở đây thì không ăn nữa sao? Đương nhiên là ăn rồi, đi thôi.”
——
Xe taxi nhanh chóng di chuyển về phía trước, Tống Kinh Hi đi theo địa chỉ Trần Mục Phi nói, tới một địa điểm ăn chơi có tên M1 club.
Bởi vì chưa đủ tuổi nên cô chưa từng tới nơi này, nhưng đã từng nghe nói qua. Nơi này là một câu lạc bộ tư nhân tích hợp quán bar, nhà hàng cao cấp, KTV và các cơ sở giải trí khác.
Xa hoa và sang trọng, một chốn ăn chơi đốt tiền đỉnh cao.
Sau khi xuống xe, Tống Kinh Hi đi tới cửa thì quả nhiên bị ngăn lại. Có điều cô cũng bình tĩnh, trực tiếp báo tên Trần Mục Phi và Chu Hoài Ngạn, người ở cửa dùng bộ đàm liên lạc xác nhận, cuối cùng không cần xem chứng minh thư đã để cho cô đi vào.
“Lối này, mời vào, cô Tống.” Tống Kinh Hi được một nhân viên phục vụ dẫn đường, qua hết bãi cỏ rộng lớn lại đến một hành lang được trang trí lộng lẫy, cuối cùng đi đến trước cửa một phòng bao.
Nhân viên phục vụ giúp cô mở cửa ra, cung kính đứng đợi ngoài cửa.
Tống Kinh Hi khẽ gật đầu với anh ta rồi đi vào trong.
Diện tích phòng bao rất lớn, vị trí gần cửa có một quầy bar, bartender bên trong đang pha chế rượu. Vào trong nữa là một chiếc sofa cực lớn, trên bàn trà bày biện các loại trái cây, món ngon và đồ uống, xa hơn bên trong còn có một số trò chơi giải trí.
Xa nhất trong tầm mắt là một ban công lộ thiên khổng lồ có đèn nhấp nháy, nước ở giữa bể bơi tỏa ra thứ ánh sánh xanh thẳm.
Tống Kinh Hi liếc mắt nhìn qua, thấy có khoảng mười lăm mười sáu người.
Nhưng tầm mắt của cô nhanh tập trung vào một người trong đó, hôm nay anh mặc áo sơ mi màu đen và quần tây cùng màu, ống tay áo sơ mi được xắn lên để lộ khuỷu tay rắn chắc. Không biết bởi vì nóng hay vì lý do nào khác mà cúc áo trên cùng bị cởi ra hai cái, khiến anh bớt đi một phần nghiêm túc, nhiều hơn một phần lười biếng và tùy hứng.
Lúc này anh đang nghiêng đầu nói chuyện với Trần Mục Phi bên cạnh, ánh đèn xanh dịu mờ ảo chiếu vào khuôn mặt đẹp tựa như tranh của anh.
“Này! Em gái đến rồi!” Trần Mục Phi nhìn thấy cô trước, bèn hô một tiếng.
Sau đó Tống Kinh Hi thấy Chu Hoài Ngạn ngước mắt nhìn sang đây, ánh mắt hai người chạm nhau, cô lại cảm thấy tim mình như thắt lại.Mọi người trong phòng nghe vậy cũng nhìn sang, vừa rồi bọn họ đã nghe Trần Mục Phi nhắc về Tống Kinh Hi, trong lúc nhất thời đều tò mò không biết cô em gái khiến Chu Hoài Ngạn tự mình dẫn đi mua quần áo trông như thế nào.
Lúc này nhìn thấy người đến, ai nấy đều bất ngờ. Cô bé này có khuôn mặt chỉ lớn bằng lòng bàn tay, đường nét thanh tú, làn da trắng ngần, ánh mắt linh động mà xinh đẹp, nhưng cũng không hoàn toàn thuộc kiểu đáng yêu. Đôi mắt màu nâu trà đó khi nhìn người khác còn mang theo vài phần cao ngạo, xa cách và lạnh lùng.
Bởi vì vừa mới xuống sân khấu nên cô vẫn đang mặc chiếc váy màu xanh bạc rực rỡ chói mắt, trên làn váy lấp lấp những chấm sao giống như giải ngân hà đang tỏa sáng. Nếu cô đứng yên bất động, thật sự sẽ khiến người khác lầm tưởng đây là một con búp bê tinh xảo đắt tiền.
“Mẹ kiếp, em gái trông xinh thế.”
“Mới học cấp ba thôi, vẫn còn bé lắm.”
“Em gái muốn uống gì, để anh rót giúp em…”
Trong lúc nhất thời, mọi người ồn ào vây quanh cô. Tống Kinh Hi đứng trước bàn trà, nhìn người đàn ông hỏi cô uống gì, không chút khách sáo nói: “Nước trái cây ạ, loại mới ép.”
“Hahaha, cô bé này thật thú vị, chờ đó, để anh bảo người đi lấy cho em.”
“Được rồi, chơi phần các cậu đi, đừng chọc con bé nữa.” Chu Hoài Ngạn lên tiếng, Tống Kinh Hi lại nhìn qua hướng đó, thấy anh vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh, ra hiệu cho cô tới ngồi.
Tống Kinh Hi nghe vậy bèn đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó lại nhướng mắt đánh giá mọi người, ánh mắt rơi vào Điền Viện đang đứng cách đó không xa. Cô ta cũng đang nhìn qua đây, khẽ mỉm cười chào cô, tư thái dịu dàng và tri thức tựa như hôm đó không hề xảy ra chuyện gì.
Tay Tống Kinh Hi đặt trên đùi hơi siết chặt.
“Được rồi, em gái vẫn chưa ăn cơm nên ăn gì trước đi đã, chốc nữa tìm bọn anh chơi sau.” Có người vừa cười vừa nói.
Tống Kinh Hi gật đầu.
“Bỏ túi xuống trước đi.” Chu Hoài Ngạn lấy túi của cô đặt sang một bên.
Tống Kinh Hi quay đầu nhìn anh, nhìn ở khoảng cách gần như vậy cô mới phát hiện anh quả thật khác với bình thường, ánh mắt mang theo men say mà trở nên khác lạ, giống như một vòng xoáy sâu thẳm dường như có thể hút người ta vào đó bất cứ lúc nào.
“Em muốn ăn gì thì tự gọi đi, ăn xong anh sẽ bảo người đưa em về.”
Dù sao cô cũng đến đây rồi, Chu Hoài Ngạn cũng đành thôi, để cô ăn cơm trước.
Vốn dĩ anh cũng không hề muốn cô đến những nơi như thế này.
Tống Kinh Hi lại cảm thấy anh có gì đó khác thường: “Gấp gáp đưa em về làm gì… Em chỉ ăn cơm thôi, đâu có quấy rầy đến anh.”
Chu Hoài Ngạn nhướng mày: “Anh không nói em quấy rầy anh gì cả, chỉ là nơi này không phù hợp với em.”
Tống Kinh Hi khẽ híp mắt, sát lại trước mặt anh hỏi: “Không phù hợp với em… vậy là lát nữa ở đây sẽ có tiết mục gì không phù hợp với lứa tuổi thiếu nhi sao?”
Chu Hoài Ngạn đưa tay vỗ trán cô: “Đừng nói bậy bạ.”
Trong giọng nói của anh lẫn chút khàn khàn lười biếng, âm cuối giống như ngâm trong rượu, khiến người ta mê say.
Tống Kinh Hi cảm thấy tai mình ngứa ngáy, nhìn anh không chớp mắt: “Vậy em đợi anh, lát nữa chúng ta cùng về nhà.”
——
Trong phòng bao có KTV, microphone đứng ngay bên cạnh. Một lúc sau, Điền Viện đi lên chọn bài hát, trước khi hát còn chúc mừng Trần Mục Phi giành được mảnh đất ở Tây Phong.
Mọi người nâng ly chúc mừng, Tống Kinh Hi thì chống cằm nhìn, chờ Chu Hoài Ngạn bên cạnh gọi món cho cô.
“Người này là người lần trước đến nhà tỏ tình với anh đúng không?”
Chu Hoài Ngạn không thèm ngước mắt lên: “Em muốn ăn nhím biển đông lạnh với gạch tôm xào dầu ăn không?”
“Hai người sẽ không có chuyện gì tiếp theo đấy chứ?”
“Hay là cua?”
“Hôm nay chị ấy cũng ở đây, vậy là anh mủi lòng đồng ý với người ta rồi à? Nhưng anh vừa từ chối người ta cách đây không lâu mà.”
“Em muốn ăn rau gì?”
“Còn nói anh không thích kiểu này… Em bảo anh rồi, bớt giả vờ lại.”
“Tống Kinh Hi.” Chu Hoài Ngạn nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt cảnh cáo, “Đồ ăn cũng không chặn được miệng em à? Còn muốn ăn nữa không?”
“Em tò mò một tí thì đã làm sao…” Tống Kinh Hi bĩu môi, “Được rồi được rồi, ăn cơm, nhím biển đông lạnh với gạch tôm xào dầu.”
Lúc này Chu Hoài Ngạn mới dời mắt đi: “Cua?”
“Em không muốn ăn, phiền phức lắm.”
“Bảo bọn họ bóc sẵn rồi đưa đến đây.”
Tống Kinh Hi nghẹn lời: “Vậy cũng được.”
Hơn mười phút sau, các món ăn lần lượt được mang đến, do đầu bếp của nhà hàng cao cấp trong này thực hiện.
Tống Kinh Hi cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Ở phía bên kia, những người khác trong phòng bao tụ tập thành từng nhóm, bọn họ uống rượu, ca hát hoặc chơi một số trò chơi. Giữa chừng Chu Hoài Ngạn cũng bị gọi đi.
Tống Kinh Hi vừa ăn vừa đánh giá từ xa, sau khi không thấy Chu Hoài Ngạn và Điền Viện ở cùng một chỗ mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Hai mươi phút sau, cô ăn xong miếng điểm tâm cuối cùng, bởi vì quá no nên không ngồi nữa, đứng dậy đi ra ngoài ban công hóng gió.
“Em gái, ăn no nhanh vậy sao?” Trần Mục Phi đi ngang qua, tinh mắt thấy cô đang đứng bên ngoài thì ra chào hỏi, “Có muốn vào hát không? Hoặc chơi game cũng được.”
Tống Kinh Hi: “Em ăn no quá, muốn đứng một lát cho tiêu cơm.”
“Cũng được, vậy có muốn uống chút gì không? Anh lấy cho em.”
Tống Kinh Hi nói không cần, lại hỏi: “Hôm nay là tiệc mừng công của anh sao?”
Trần Mục Phi cười vang, khiêm tốn nói: “Cũng không phải một mình anh, bọn họ đều có hỗ trợ.”
“Ồ… vậy ra ở đây đều là đối tác.”
“Đương nhiên cũng là bạn bè. Anh trai em không nói với em à, chỗ bọn anh phần lớn đều là bạn học cũ.”
Tống Kinh Hi có chút bất ngờ: “Chị kia cũng vậy sao?”
Cô chỉ chỉ Điền Viện đang đứng hát cách đó không xa.
Trần Mục Phi nhìn theo hướng cô chỉ, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, anh với Điền Viện và Hoài Ngạn đều là bạn đại học, hồi còn đi học bọn anh có tham gia thi đấu chung. Nhưng sau đó Điền Viện ra nước ngoài, thời gian gần đây mới trở về.”
Nói đến đây Trần Mục Phi bỗng dừng lại, tới gần cô thấp giọng nói: “Em gái, hôm đó em là nhân chứng phải không?”
Tống Kinh Hi sửng sốt.
“Anh cũng biết ngày hôm đó Điền Viện đến nhà tìm Hoài Ngạn, nhưng anh trai em rất kín miệng, không kể ngày đó đã xảy ra chuyện gì. Anh đoán là Điền Viện lại bị cậu ấy làm tổn thương.” Trần Mục Phi đã uống say, loạng quạng tựa vào lan can, ra vẻ nhiều chuyện hỏi: “Cụ thể là có chuyện gì vậy?”
“Sao anh lại nói là ‘lại’? Anh Mục Phi, em thấy khá tò mò, lúc trước giữa hai người họ có chuyện gì sao? Anh Mục Phi, anh có thể kể cho em nghe không, em hứa sẽ không nói cho người khác biết.”
Em gái xinh đẹp cứ mở miệng là anh Mục Phi, khiến trái tim người ta như muốn tan chảy. Cộng thêm tình trạng say xỉn hiện tại và tâm hồn nhiều chuyện, Trần Mục Phi đương nhiên sẵn sàng thỏa mãn cô em gái này.
“Aiza, cũng không phải chuyện gì đặc biệt. Lúc còn học đại học Điền Viện và Hoài Ngạn cùng tham gia một số cuộc thi và hoạt động, cũng coi như là bạn bè. Vốn dĩ mối quan hệ giữa họ rất tốt, nhưng sau đó Điền Viện thích cậu ấy, tất nhiên là bị từ chối. Sau khi bị từ chối không bao lâu thì Điền Viện ra nước ngoài du học.” Trần Mục Phi dừng lại giây lát, tổ chức ngôn ngữ rồi nói tiếp, “Đoạn thời gian trước cô ấy mới về nước, trong lòng vẫn còn ôm hy vọng với Hoài Ngạn. Anh nghĩ chắc bây giờ Hoài Ngạn đã muốn yêu đương, bèn nói cho cô ấy biết chỗ ở của Hoài Ngạn, ai ngờ hôm sau anh đã bị anh trai em mắng cho một trận.”
“……”
Hay lắm, thì ra người khởi xướng là anh!
Trần Mục Phi: “Vậy là ngày đó cô ấy đã tỏ tình chưa? Tối nay anh cố ý mời hai người họ tới, nhưng cả hai đều rất bình thường, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy đó.”
Điền Viện là do Trần Mục Phi mời tới, hoàn toàn không liên quan đến Chu Hoài Ngạn, xem ra anh không hề mềm lòng mà đồng ý ở bên người ta.
Tống Kinh Hi: “Em cũng không biết.”
“Ơ, sao em lại không biết?”
Tống Kinh Hi cho rằng Chu Hoài Ngạn không nhắc đến ‘chuyện tỏ tình’ chắc là vì muốn giữ thể diện cho con gái người ta, cho nên cô cũng không nói nữa: “Anh ấy nói em là trẻ vị thành niên nên không cho em nghe.”
Trần Mục Phi sờ cằm: “Nghe cũng giống phong cách của cậu ấy đấy, nhưng mà con người cậu ấy đúng là chẳng thay đổi gì.”
“Sao cơ?”
“Trước đây là công việc, bây giờ vẫn là công việc, ngày nào cũng chỉ biết đến công việc công việc. Bỏ qua một người phụ nữ ưu tú như Điền Viện đúng là lãng phí của trời.” Trần Mục Phi nói, “Anh thấy, chắc chỉ khi nào Thừa Phong nằm gọn trong tay cậu ấy thì cậu ấy mới có tâm tư yêu đương với Điền Viện.”
“……”
Tống Kinh Hi liếc nhìn vào trong, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Chu Hoài Ngạn.
Chờ công việc ổn định mới có tâm tư yêu đương với cô ta?
Tống Kinh Hi khẽ cau mày, đột nhiên cô không còn trách anh luôn đi công tác khắp nơi không ở nhà nữa.
Bây giờ cô chỉ ước gì anh cứ bận rộn như thế! Luôn là một kẻ cuồng công việc!