Tưởng Kinh Hi tạm biệt thầy giáo rồi đi tới sân bay. Hôm nay Chu Hi Ngạn sẽ đáp chuyến bay về nước.
Nhìn thấy Chu Hi Ngạn đi ra, Tưởng Kinh Hi kéo kính râm xuống. Trên người anh ta đang mặc chiếc áo len cao cổ do chính tay cô mua. Trước đó anh ta còn nói sẽ luôn mặc chiếc áo này, vậy mà trong đoạn video vài ngày trước lại thấy anh ta đã mặc một chiếc áo len khác, chiếc áo mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Nhìn thấy Tưởng Kinh Hi, Chu Hi Ngạn nở một nụ cười.
Anh ta có vẻ ngoài điển trai, là một người đàn ông trưởng thành đủ tiêu chuẩn, đây cũng là điều cô mà có thể chắc chắn sau 4 năm chung sống.
Chu Hi Ngạn bước tới gần Tưởng Kinh Hi rồi đưa tay ôm lấy cô: “Vợ.”
Tưởng Kinh Hi để anh ta ôm mình xong rồi mới lấy giấy bút trong tay ra, nhàn nhạt nói: “Ký đi.”
Người đàn ông mỉn cười nhận lấy: “Em lại mua cái gì hả?”
Khi nhìn thấy năm chữ ‘Đơn thỏa thuận ly hôn’, anh ta không nhịn được cười, ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Ý em là gì?”
Tưởng Kinh Hi: “Ý tôi là tôi muốn ly hôn với anh.”
Chu Hi Ngạn giống như bị sốc, hồi lâu sau cũng không phản ứng được. Dưới biểu cảm đó của anh ta, Tưởng Kinh Hi bỗng nhiên như biến thành kẻ cặn bã: “Tại sao?”
Tưởng Kinh Hi muốn cho anh ta hiểu, cô lấy máy tính ra, đập lên người Chu Hi Ngạn: “Đồng bộ hóa iCloud, cảm ơn anh đã cho tôi xem hơn 20 video khiêu dâm của chồng mình và những người phụ nữ khác. Chỉ là độ phân giải chưa cao thôi.”
Chu Hi Ngạn bỗng chốc không nói nên lời.
Tưởng Kinh Hi tỏ ra thờ ơ: “Anh đã sớm chán ghét thì sao không nói với tôi? Hà cớ gì phải làm tôi mắc ói như vậy?”
Chu Hi Ngạn không lên tiếng bào chữa cho mình, anh ta cầm bút ký, cũng âm thầm chấp nhận việc mình phải cút ra khỏi nhà. Dù không chuẩn bị tâm lý kỹ cho chuyện này, nhưng anh ta vẫn có thể chấp nhận được.
Tưởng Kinh Hi nhận lấy đơn thỏa thuận ly hôn: “Thành thật mà nói khi được cô bé đó gọi là chú, tôi thấy anh “làm” hăng hái hơn hẳn. Để mà nói thì cuộc hôn nhân này với anh thật nực cười.”
Hạ Yến Ký có thể chấp nhận mọi thứ, kể cả việc anh ta có sai, nhưng anh ta sẽ không cảm thấy hối hận. Chu Hi Ngạn cho rằng bản thân mình chỉ mắc phải những sai lầm mà đa số đàn ông sẽ mắc phải mà thôi.
Tưởng Kinh Hi không nói thêm gì nữa, nhanh chóng quay lưng bỏ đi.
Vì cô không quay đầu lại nên Chu Hi Ngạn không thể nói với cô rằng anh ta thực sự rất yêu cô, nhưng tình yêu và tình d*c không hề có chút liên quan gì với nhau.
Thời tiết hôm thứ Bảy rất đẹp, Chung Thành Khê rủ Lâm Nghiệt đi chơi bóng. Vì cũng không có việc gì làm nên anh đồng ý đi.
Chung Thành Khê trước đây ở cùng khu với Lâm Nghiệt, sau khi bị giải tỏa cũng mất vài dãy phòng. Bố mẹ anh ta bèn bán nhà đi và mua một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, bọn họ chuyển ra đó đã sống được vài năm. Lúc học cấp ba ở bên đó, anh ta vướng vào mấy chuyện đánh nhau ẩu đả, thế là bố mẹ lại chuyển anh ta về đây học.
Ngày đoàn tụ với Lâm Nghiệt, Chung Thành Khê đã khóc hết một bịch khăn giấy. Anh ta không hiểu vì sao lúc nhỏ hai người rất giống nhau, vậy mà lớn lên lại khác xa một trời một vực như vậy. Lâm Nghiệt giống như một nhân tài kiệt xuất mới lên sàn, lại còn mang theo một khuôn mặt vừa đẹp trai vừa có phần đểu cáng.Nhưng điều này cũng không ngăn được anh ta, giống như khi còn bé vậy, Lâm Nghiệt đi đâu là anh ta liền đi theo sau đó.
Trong lúc giải lao, Lâm Nghiệt vén áo lên cho đỡ nóng, vô ý để lộ mấy đường cơ bụng, hình ảnh này nhanh chóng thu hút sự chú ý của một nửa khán đài. Có hai nữ sinh can đảm bước tới, đưa cho anh một chai nước: “Lâm Nghiệt, uống chút nước đi.”
Lâm Nghiệt nhận lấy, nhấp một ngụm rồi trả lại cho hai cô.
Hai cô gái nhảy cẫng lên vì phấn khích, nhỏ giọng nói chuyện với nhau: “Anh ấy uống! Anh ấy uống! Thấy chưa? Đã nói là sẽ uống mà.”
Chung Thành Khê uống lon bò húc của mình, đi ngang qua người Lâm Nghiệt cay độc nói: “Có thể tới chơi bóng mà không mang theo cổ động viên được không?”
Lâm Nghiệt ngồi xuống: “Mấy giờ rồi?”
Chung Thành Khê liếc nhìn điện thoại: “Sáu giờ rưỡi.”
Lâm Nghiệt: “Giang Nhược nói khi nào tới?”
Chung Thành Khê nhìn lướt qua tin nhắn WeChat: “Ồ, cậu ấy nói tầm 7h20 mới tới ga.”
Lâm Nghiệt: “Không chơi nữa.”
Chung Thành Khê: “Cậu ấy đã lớn vậy rồi mà vẫn phải có người giúp đỡ? Cứ để cho cậu ấy tự về đi.”
Lâm Nghiệt im lặng.
Chung Thành Khê đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Nghiệt: “Bọn họ không biết tốt xấu gì thế nhỉ? Lần trước không phải đã dọn dẹp sạch sẽ rồi sao? Cậu còn phải về nhà tự kiểm điểm những 1 tuần, bọn họ không nhớ chuyện này hả?”
Tuy nói như vậy, nhưng Lâm Nghiệt cảm thấy nếu bọn họ đã tự tìm đường chết thì cứ đi thôi, dù sao Giang Nhược nhỏ yếu kia cũng không dám đánh trả lại.
Trường trung học số 6 là một trường trung học tiêu chuẩn của thành phố. Tỷ lệ nhập học và giảng viên ngang bằng với trường trung học số 3, nhưng khác ở chỗ trường trung học thứ 6 tụ tập toàn con nhà giàu. Thời điểm ấy, tất cả đám cậu ấm cô chiêu không thể vượt qua được các kỳ thi trung học mới lục tục kéo nhau vào học trong trường trung học số 6.
Lâm Nghiệt học trường trung học số 6, tuy anh trúng tuyển vào trường một cách đường đường chính chính, nhưng vẫn thường bị đánh đồng với đám công tử thế gia này.
Có rất nhiều tên học sinh cặn bã coi việc bắt nạt người khác là trò vui, bọn chúng đánh người và chửi rủa mọi lúc mọi nơi, thậm chí còn chơi mấy trò cô lập người trắng ra là do sự kém hiểu biết khiến chúng không hiểu thế nào là tôn trọng người khác.
Giang Nhược tuy học giỏi nhưng lại bị dụ dỗ quá đà, ngoại hình không ưa nhìn, mặt nổi mụn, đường nét không cân đối nên thường xuyên bị bạn bè bắt nạt.
Thường ngày Lâm Nghiệt không quan tâm những thứ này nhưng có hai lần thiếu chút nữa bọn họ đã hại chết người nên anh không giương mắt nhìn được nữa, mạnh mẽ đẩy kẻ cầm đầu vào bồn cầu, chính hành động đó đã thể hiện thái độ của anh. Về sau bọn chúng cũng biết điều hơn, và hành động đó cũng không bị lặp lại nữa.
Nghe nói trước đó Lâm Nghiệt từng xé miệng một kẻ dám gọi anh là trẻ mồ côi, tuy câu chuyện có hơi cường điệu một chút nhưng suy cho cùng trong thâm tâm bọn họ cũng dần cảm thấy kiêng dè anh.
Vốn dĩ những người đó đấu không lại Lâm Nghiệt nên một thời gian sau cũng không tìm tới Giang Nhược gây sự nữa. Gần đây không hiểu sao lại trái tính trái nết muốn đi ra ga xe lửa để chặn đầu Giang Nhược.
Mẹ của Giang Nhược đã mất, lúc này anh ta muốn nhanh chóng tới Thượng Hải để dự đám tang mà bọn họ muốn chặn anh ta lại, khác gì muốn mạng đâu chứ?
Trên đường đến ga xe lửa, Chung Thành Khê hỏi Lâm Nghiệt: “Có cần gọi thêm hai người nữa không?”
Lâm Nghiệt: “Không cần.”
Chung Thành Khê nghiêm túc nói: “Hai quyền không địch nổi bốn cước đâu bạn ạ.”
Lâm Nghiệt: “Không đánh nổi.”
Chung Thành Khê không tin, chẳng lẽ Lâm Nghiệt chuyên đụng tay đụng chân lại có thể nhẫn nhịn được sao?
Quả thực anh đã không làm điều đó, bởi vì trong nhà ga có rất nhiều người, cảnh sát và bảo vệ ở khắp mọi nơi nên bọn họ chỉ cần không để những người kia tìm được Giang Nhược trước, sau đó đưa anh ta rời đi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Khi tàu tới, Lâm Nghiệt và những người khác đã thành công đón được Giang Nhược.
Giang Nhược nhìn thấy Lâm Nghiệt, nhỏ giọng nói: “Anh Nghiệt.”
Chung Thành Khê choàng tay qua cổ anh ta: “Cậu muốn ăn cái gì? Để bạn thân mời cậu.”
Giang Nhược trầm mặc nói: “Tôi không đói.”
Chung Thành Khê ngừng nói, anh ta không biết an ủi Giang Nhược bằng cách nào. Bố mẹ anh ta đã từng yêu nhau rồi ly hôn, người mẹ sau khi tái hôn lại bị bạo lực gia đình mà chết. Anh ta không biết mình có tâm tình gì, chỉ cảm thấy mọi chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Lâm Nghiệt gọi cho Giang Nhược một chiếc taxi, không nói gì với anh ta mà chỉ nhanh chóng đọc địa chỉ cho tài xế.
Giang Nhược ngồi ở ghế sau của taxi, anh ta mở cửa sổ, vươn đầu ra nhìn Lâm Nghiệt cho đến khi không còn thấy rõ bóng dáng của anh nữa.
Chung Thành Khê thở dài: “Cậu nói xem, môi trường sống và gia đình có thể ảnh hưởng tới lối sống của một con người không?”
Lâm Nghiệt không lên tiếng đáp lại.
Tưởng Kinh Hi ngủ hai mươi tiếng vẫn chưa tỉnh, bị điện thoại của chuyển phát nhanh đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng rời khỏi giường, khoác chiếc áo len cardigan dáng dài, đội thêm mũ rồi ra ngoài lấy đồ. Là rượu, cô mua khi làm việc ở mạng lưới Tửu Tiên, hai hòm Brandy, cũng không biết là thật hay giả, uống thử một chút.
Vừa để cái hòm xuống, chú chó Corgi Đỗ Đâu của cô chạy tới, vẫy đuôi về hướng cô.
Cô nhìn nó một hồi, sau đó cầm hộp đồ hộp mang cho nó.
Đỗ Đâu còn biết duỗi một cái chân trước ra cho cô nắm, Tưởng Kinh Hi ngồi xổm trước mặt nó, thấy nó không ngừng duỗi chân trước với cô, rốt cuộc vẫn đành phải cầm qua loa một chút. Nắm xong nó mới bắt đầu ăn, nó rất ngoan, chỉ là trí nhớ không tốt lắm.
Nắm tay trước khi ăn cơm là Chu Hi Ngạn quy định, không phải cô, cô chưa hề có yêu cầu gì với Đỗ Đâu.
Nghĩ đến Chu Hi Ngạn, Tưởng Kinh Hi cảm thấy mình ngủ hai mươi tiếng cũng không phải là quá phí công.
Cô đứng lên cầm cây kéo mở cái hòm, lấy bình rượu ra rồi dứt khoát vặn nắp uống một ngụm. Loại k1ch thích kia xộc thẳng lên đến đầu khiến cho bả vai cô run lên. Rượu bốn mươi độ quả thực rất ngon.
Khi uống đến ngụm thứ hai, tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Cô lấy ra, vừa nhấn nút nghe, khuôn mặt của Đàm Tiếu đã lập tức xuất hiện trên màn hình điện thoại: “Tưởng Kinh Hi, tờ đơn kia là cậu ký phải không? Tớ chạy đến xưởng quân sự kia mấy lần.”
Đàm Tiếu là một nhà môi giới vũ khí, các loại ủy thác của xưởng quân sự cô ấy đều có, chuyện cô ấy am hiểu nhất là tìm được người mua.
Tưởng Kinh Hi là phó tổng công ty vũ khí hàng đầu Tây Bắc, chủ yếu sản xuất chế tạo trang bị vũ khí công nghệ cao, nhà máy trải rộng khắp Tây Bắc Trung Quốc, Đàm Tiếu là đồng bọn bàn bạc chuyện hợp tác cho cô, mấy người bọn cô thường tác động từ nội bộ cho tới bên ngoài để lấy được đơn đặt hàng tối đa hóa lợi ích của công ty và đất nước.
Thân phận của bọn họ đều hợp pháp mà lại được quốc gia bảo hộ, nhất là Tưởng Kinh Hi, cô còn từng được trao quân hàm, tấn thăng là nữ quân nhân sĩ quan hải quân.
Tưởng Kinh Hi lại uống một hớp rượu, vẻ mặt bởi vì vị cay của rượu mà trở nên vặn vẹo: “Cậu ép giá một chút, tớ sẽ ký.”
Đàm Tiếu liếc một cái: “Chuyện này cậu đụng chút da trên miệng là có thể sắp xếp được cho tớ, cũng không hỏi xem tớ có khó khăn mà mất ngủ vì chuyện này hay không.”
Tưởng Kinh Hi này lại hỏi: “Khó khăn sao?”
Đàm Tiếu giống như không còn cách nào khác nữa, cô ấy cười nói: “Được rồi, cậu cho tớ cái giá đi, tớ sẽ nói cho cậu.”
Tưởng Kinh Hi liền đem át chủ bài của cô gửi tới.
Đàm Tiếu xem xét: “Sao tớ lại gặp phải một đồng bọn hợp tác kiêm bạn thân keo kiệt như cậu được nhỉ?”
Tưởng Kinh Hi nhìn hồi lâu, thấy cô ấy không có vấn đề gì liền muốn cúp máy.
Đàm Tiếu ngăn lại: “Nói chuyện với thằng oắt kia chưa?”
Tưởng Kinh Hi: “Ký tên rồi.”
Đàm Tiếu liền mắng chửi: “Đệt! Mấy thứ đồ chơi gì đó anh ta cũng không giữ lại sao? Vậy là đã sớm nghĩ đến chuyện rời đi rồi. Tớ nói với cậu đừng tìm nhà nghệ thuật, người chơi nghệ thuật đều không biết xấu hổ, chỉ chụp hai bức ảnh riêng tư đã đi cùng nhau. Đây là cậu bắt được đấy, nếu không bắt được thì không biết còn làm vậy bao nhiêu lần nữa đâu.”