Tưởng Kinh Hi lập tức đứng dậy khỏi thảm, chân trần bước nhanh tới cửa.
Đột nhiên nhớ ra trên người vẫn đang mặc váy ngủ hai dây, cô lại vội vã chạy đến phòng thay đồ lục tìm một chiếc váy lụa mỏng màu xanh sẫm, màu sắc cực giống với chiếc sườn xám trên Wechat, dưới ánh đèn làm nổi bật da thịt trắng như tuyết của cô.
Cô cầm di động ra ngoài, đi thang máy xuống thẳng sảnh chung cư.
Đèn đường cổ điển phát ra ánh sáng nhàn nhạt, từ xa, Tưởng Kinh Hi nhìn thấy chiếc Rolls Royce màu đen phiên bản dài dừng ở bên đường.
Bởi vì phải chạy một đoạn đường, lại đang dâng trào cảm xúc, vừa mở cửa xe ra cô đã muốn chất vấn người đàn ông chó má này không tuân thủ đức hạnh làm chồng, nhưng chỉ một giây sau, lại thấy Chu Hi Ngạn ngồi ở ghế sau mặc bộ âu phục chỉnh tề ngay ngắn, ánh sáng xuyên qua cửa kính xe như mực phác họa ra đường cong thân thể cao lớn, ngón tay thon dài thờ ơ gõ lên đầu gối.
Dáng vẻ này cực kỳ giống mấy vị công tử cao quý không dính dáng đến thế tục, ứng phó xong tiệc rượu thì chạy tới dưới lầu chờ cô.
Tim đập mạnh một giây, cô chậm rãi nuốt lời muốn nói xuống.
Trong chiếc xe nội thất xa hoa chỉ có ba người, là tài xế, Lam Anh và Chu Hi Ngạn. Đôi mắt tỉnh táo như ngọc đen của anh khẽ nâng lên, nhìn về phía cô: “Không dám lên xe?”
Không dám?
Phép khích tướng này bất cứ lúc nào dùng với Tưởng Kinh Hi cũng rất có tác dụng.
Nghe nói như thế, đôi mắt xinh đẹp của cô mở tròn xoe, càng muốn cậy mạnh: “Ngay cả anh mà em còn dám trèo lên, chỉ là một chiếc xe quèn mấy chục triệu thì có gì mà không dám lên?”
Huống chi, người công khai cặp kè với tiểu yêu tinh ở bên ngoài lên tận trang nhất cũng đâu phải là cô?
Rốt cuộc ai mới là người đuối lý chứ???
Đầu ngón tay Tưởng Kinh Hi ngứa ngáy, muốn đánh gãy chân tên họ Tạ nào đó.
Khóe mắt vừa lướt qua đôi chân dài thẳng tắp dưới chiếc quần tây đen kia, nhân tiện quẹo một cái, quét qua ghế sau đang đặt một đống túi mua sắm cao cấp.
Không nhịn được, lại nhìn thêm mấy lần.
“Đây là cái gì vậy?”
Tưởng Kinh Hi giống như một thiếu nữ ham học hỏi, lúc xách váy ngồi lên, ánh mắt cũng không dời đi.
Lam Anh ở ghế phụ làm phiên dịch: “Đây là quà sếp Tạ mua ở trung tâm thương mại New York, chuẩn bị tặng cho vị hôn thê lá ngọc cành vàng xinh đẹp tài hoa trong nhà.”
Vậy chẳng phải là cô đây sao?
Khóe môi Tưởng Kinh Hi cong lên vài giây, sau đó lại cảnh giác nhìn Chu Hi Ngạn.Hiển nhiên cô vẫn chưa tới mức bị đống quà to bự này hoàn toàn che mờ lý trí, cất giọng lạnh lùng: “Bớt lại, đừng tưởng rằng mua chút xa xỉ phẩm là có thể xí xóa chuyện này.”
Lam Anh vô thức nhìn hai vị chủ nhân đang cãi nhau này, khẽ hả một tiếng.
Chuyện gì vậy?
Tưởng Kinh Hi thoải mái mở điện thoại ra, lật tới tấm ảnh chụp màn hình kia.
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ xưa nay luôn giữ vẻ lãnh đạm của Chu Hi Ngạn bằng ánh mắt khiêu khích, xem lần này anh còn gì để giải thích không.
Ai ngờ.
Lam Anh lại nhẹ nhàng ‘ơ’ một tiếng: “Bức ảnh này đã bị làm mờ như vậy, truyền thông cũng không điểm danh là vị họ Tạ nào, vậy mà cô vẫn có thể nhận ra sao?”
Sao lại phản ứng giống như Hạ Úc Phỉ vậy?
Tưởng Kinh Hi hơi nghiêng đầu, hoang mang chớp chớp mắt: “Khó lắm à?”
Lam Anh gật đầu thật mạnh, khiến Tưởng Kinh Hi bỗng dưng nhớ lại thời thiếu nữ.
Có một lần cô muốn tham gia bữa tiệc mừng thọ của một ông cụ trong gia tộc, bèn tranh thủ chạy đến học viện quý tộc kế bên tìm hai anh em song sinh này.
Lần đó vừa vặn vẫn đang trong giờ học.
Cô im lặng đứng ngoài phòng học, qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy Tạ Thầm Thời tản mạn ngồi trước bàn học chơi bài, so với những bộ đồng phục học sinh thống nhất ngay ngắn trong lớp, anh ấy ăn mặc rất phá cách, cổ áo sơ mi trắng lúc nào cũng cởi bung mấy cúc, để lộ ra sườn cổ sắc nét, lên trên nữa chính là ——
Gương mặt hại nước hại dân kia.
Cũng không biết gần đây nhiễm chứng ‘lưu manh giả danh trí thức’ của ai mà đeo một chiếc kính gọng bạc, cảm xúc lạnh lẽo đó ngược lại vừa vặn áp chế sự tàn bạo trong anh ấy.
Cái tên Tạ Thầm Thời này, từ ngày bước vào học viện quý tộc.
Anh ấy có một niềm tin vững chắc rằng IQ của mình mà kiểm tra đo lường thì còn cao hơn Einstein ba điểm, cho nên bất kể là đến lớp nào cũng dư sức một mình cô lập hết đám bạn học còn lại.
Do đó cũng dẫn đến.
Ngoại trừ Chu Hi Ngạn ra, không ai bằng lòng ngồi cùng bàn với anh ấy.
Thầy giáo đứng trên bục giảng bài được một nửa, đột nhiên điểm danh: “Bạn học đeo kính kia, là Tạ Thầm Thời phải không? Đứng lên trả lời câu hỏi thầy vừa nói.”
Tạ Thẩm Thời dựa lưng vào ghế, ra vẻ chán đời tháo kính xuống đưa cho Chu Hi Ngạn.
Trước mắt bao người trong phòng học.
Hai ngón tay thon dài lạnh trắng của Chu Hi Ngạn chậm rãi đeo kính lên. Khác với tư thái lười nhác bễ nghễ của Tạ Thầm Thời, danh tiếng của anh ở bên ngoài rất tốt, lộ ra cảm giác cao quý làm cho người ta chỉ liếc mắt nhìn cũng cảm thấy tự ti mặc cảm, rồi lại cảm thấy con trai cả của Tạ thị vốn nên có khí chất như thế.
Dù nhìn từ góc độ nào.
Cặp song sinh này tuy có vẻ ngoài giống nhau nhưng lại rất dễ phân biệt.
Thế nhưng Tưởng Kinh Hi kiễng chân, chiếc váy xếp ly hơi đong đưa ghé vào bệ cửa sổ, nhìn thấy thầy giáo lại ngầm thừa nhận hôm nay ai đeo kính ngồi trong phòng học thì chính là Tạ Thầm Thời.
Là mù mắt có chọn lọc sao?
Không như cô.
Chưa bao giờ nhận sai.
….
“Công chúa điện hạ của tôi ơi, đây chỉ là một hiểu lầm thôi, những thứ trên báo chí sao có thể tin được? Là truyền thông ác ý bôi nhọ hình tượng cao quý thủ thân như ngọc của sếp Tạ đấy!”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô nghiêm lại, nhìn qua có chút hung dữ: “Được thôi, tôi cho người nào đó ba phút giải thích.”
Chu Hi Ngạn mà mở miệng giải thích thì chứng tỏ có vấn đề.
Anh căn bản còn chẳng thèm nhắc đến cái tên Thi Dao, ngược lại liếc mắt nhìn cô: “Không xem quà trước à?”
Tay Tưởng Kinh Hi đã sớm ngứa ngáy, được anh nhắc nhở.
Cô đã sớm không nhịn được nữa, lập tức thò người lục lọi trong đống túi mua sắm rực rỡ muôn màu, lòng bàn tay trắng nõn đỡ một chiếc vương miện khảm kim cương hình giọt nước, trong thùng xe tối đen lại sáng chói rực rỡ, khiến hàng mi của cô cũng run rẩy theo.
Chu Hi Ngạn thốt ra một câu lời ít ý nhiều: “Thích không?”
Tưởng Kinh Hi thích đến nỗi hai má đều đỏ hây hây, vài giây sau, cô xấu hổ hắng giọng: “Trở lại chuyện chính, giữa vợ chồng chưa cưới sao có thể ngay cả sự tín nhiệm cơ bản nhất cũng không có chứ? Em đâu có thèm tin mấy cái tin lá cải trên báo, đúng không…Lam Anh?”
Lam Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn được kim cương chiếu sáng của cô, nhịn cười, hùa theo tâng bốc: “Đúng vậy, công chúa điện hạ nhà ta và sếp Tạ là một đôi kim đồng ngọc nữ trời đất tạo thành, không phải tiểu yêu tinh nào cũng có thể chen chân vào, tình cảm riêng tư gắn bó như keo như sơn.”
Tưởng Kinh Hi nghe mà buồn nôn, nhìn vương miện kim cương trong lòng bàn tay: “Đúng.”
“Vậy tôi không quấy rầy hai người hẹn hò nữa nhé?” Lam Anh đưa tay muốn đẩy cửa xe ra.
Tưởng Kinh Hi chậm nửa nhịp: “Hẹn hò?”
Đôi mắt quyến rũ đa tình của Lam Anh ra vẻ kinh ngạc chớp chớp, ngữ khí khoa trương: “Sếp Tạ bỏ ra một số tiền lớn mua cho cô một đống trang sức châu báu, xuống máy bay còn chưa kịp ăn tối đã chạy tới tặng cho cô, không phải chứ không phải chứ, công chúa điện hạ, ngay cả bữa cơm mà cô cũng không muốn làm cho anh ấy sao?”
Khóe môi cong cong của Tưởng Kinh Hi lập tức cứng đờ.
Lam Anh tao nhã mỉm cười với cô: “Tôi cũng muốn đi hẹn hò, tạm biệt nhé.”
Bóng dáng của cô ấy vừa lắc lư rời đi, tài xế cũng kiếm cớ đi xuống hút điếu thuốc.
Bên trong xe yên tĩnh vài giây.
Tưởng Kinh Hi đối diện với đôi mắt như ngọc đen của Chu Hi Ngạn.
Một chốc lâu sau, cô lựa chọn thẳng thắn một chuyện: “Em không giỏi nấu nướng, có một năm em nói năm giờ sáng đã dậy, tự tay nấu canh đậu phộng cho anh suốt ba tiếng đồng hồ, thật ra là bỏ thêm sữa đậu phộng Ngân Lộ…”
–
Đi bộ dọc theo con phố khoảng mười phố sẽ gặp một siêu thị nhỏ bên cạnh.
Bởi vì ‘lời thú nhận’ ngây ngô của cô, Chu Hi Ngạn lại giở mặt lạnh, tối nay thật sự muốn kéo cô nhóc lừa đảo còn nói dối huyên thiên này —— vào nhà bếp.
Tưởng Kinh Hi sợ đống túi mua sắm như núi nhỏ kia bị thu hồi lại toàn bộ, chỉ có thể ôm lòng thấp thỏm thành thật đi theo phía sau.
Siêu thị chia làm hai tầng, đèn đuốc mở sáng trưng.
Giờ này không có nhiều khách đi dạo, cũng không sợ bị nhận ra là nữ minh tinh.
Tưởng Kinh Hi chọn một chiếc xe đẩy màu hồng nhạt, vừa đi dạo vừa ngẩng đầu hỏi người đàn ông tuấn mỹ bên cạnh: “Anh thích ăn gì?”
Chu Hi Ngạn rũ mắt lướt qua email trên điện thoại, ngón tay thon dài ấn tắt màn hình: “Anh thích ăn gì bộ em không biết sao?”
Tới nữa rồi đấy.
Lại bắt đầu giở cái giọng mỉa mai châm chọc quen thuộc.