Nhanh đến canh ba, canh giờ mở cửa đón xuân, tiếng pháo vang lên càng lớn, trên núi dưới chân núi phía sau tiếp phía trước vang lên, ngay cả cửa sổ cũng hơi hơi rung động. Bên ngoài càng náo nhiệt, tiểu hài tử trên Hắc Mộc Nhai đang phóng pháo hoa chơi vui vẻ, trong đó Đồng Bách Hùng và tiểu tôn tử hỗn thế ma vương nhà gã là lớn giọng nhất, không biết đang đùa cái gì, tiếng cười to của một già một trẻ chưa từng dừng, cách xa như vậy còn có thể rơi vào phòng giáo chủ.
So sánh với ngoài kia, trong phòng có vẻ rất an tĩnh.
Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu nhỏ, ánh lửa lắc lưa, có một màu hổ phách chảy xuôi. Cửa sổ mở một nửa, gió thổi vào ánh sáng gợn xẹt qua khuôn mặt Đông Phương.
Y cúi đầu, trên mặt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt tối như mực lại hơi hơi lóe ra.
“Đợi lát nữa ngươi đi đổ nước, trở về phòng ngươi thu dọn hết đồ rồi mang lại đây.” Y nhấp môi một chút, ngữ khí có chút đông cứng khó hiểu, “Về sau ngươi nghỉ ở chỗ bổn tọa, phòng này ngươi cũng quản, chìa khóa… ngày mai bổn tọa để Tố Vân giao cho ngươi, chỉ có một cái, không có bổn tọa phân phó, đừng cho người tiến vào.”
Ta thực giết phong cảnh mà ngồi xổm trước bồn rửa chân, ngây ngốc mà nhìn Đông Phương, trong lòng nổi sóng to gió lớn.
Y… y vừa mới nói gì?
Ở lại nơi này qua đêm… Về sau đều nghỉ ở nơi này…
Kiếp trước, y cũng nói như vậy. Khi đó ta nghe xong vui sướng vô cùng, vội vàng thu dọn đồ đạt ngủ lại đây, chỉ nghĩ đơn giản là được đề bạt, không nghĩ sâu xem Đông Phương quyết định như thế có ý nghĩa gì.
Sau này mới hiểu được, sau khi y tự cung luôn mẫn cảm đa nghi, làm sao có thể tùy tiện gọi một người đến ở chung một phòng?
Lúc ta được cho phép ở trong gian phòng này, cho dù ngủ ở gian ngoài nhưng cũng đã chứng minh một điều là Đông Phương động tâm.
Y động tâm, mới có thể nói: “Ở lại.”
Ta vốn tưởng rằng kiếp này y sẽ không nói với ta như vậy.
Đại khái là ta vẫn luôn không nói chuyện, vẻ bình tĩnh trên mặt Đông Phương không thể duy trì nữa, y mím chặt miệng, ánh mắt sắc bén: “Sao nào? Dương Liên Đình, bổn tọa cất nhắc ngươi, ngươi không vui lòng?”
Ta lại sửng sốt một chút, càng nói không ra lời.
Không phải không vui lòng, là… không dám. Ta rũ mắt xuống, ta còn nhớ rõ ta nghe theo Nhậm Ngã Hành chỉ thị, mang bọn họ vào điện Thành Đức, chạm mặt Đồng Bách Hùng. Đến nay ta còn nhớ rõ bộ dáng khi đó của gã, hai mắt màu đỏ, chỉ vào ta lớn tiếng tức giận mắng: “Dương Liên Đình ngươi là kẻ tiểu nhân ti bỉ vô sỉ! Ta phi! Đồ lòng lang dạ sói! Giáo chủ đối xử với ngươi như thế nào! Ngươi còn lương tâm hay không? Sao ngươi có thể làm thế! Ngươi có còn là người không!”
“Đông Phương huynh đệ thật sự là bị mù mắt… bị mù mắt…” ánh mắt cuối cùng của gã có điểm bi thương, “Vì người như ngươi…”
Loại người như ta, không cần gã nhiều lời, ta cũng biết ta là loại người nào.
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cố làm ra vẻ, bối đức quên chủ, rất sợ chết… loại nào cũng không thể xứng đôi với Đông Phương. Người như y, người tốt như y, ta vốn không theo kịp… Nghĩ vậy, ta không khỏi nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Từ sau khi sống lại ta liều mạng muốn thay đổi, thay đổi vận mệnh chết thảm, cũng thay đổi mình.
Ta muốn tốt lên một chút, có thể xứng đôi với Đông Phương một chút, chẳng sợ chỉ là một chút thôi cũng tốt, như vậy lúc ta bị bêu danh, có lẽ y sẽ không bị người nói là “Mắt bị mù” nữa, ngay cả tình cảm toàn tâm toàn ý cũng bị phủ định.
Nhưng ta không biết bây giờ ta có đủ tư cách hay không.
Ta đã từng phản bội y, lợi dụng y, cầm tù y, hại chết y… Còn có tư cách đứng ở bên cạnh y sao?
Ta không biết mình trầm mặc bao lâu, thẳng đến khi phát hiện ra tiếng hít thở áp lực của Đông Phương.
“Dương Liên Đình, ” giọng nói của y lạnh tới cực điểm, “Năm mới ngươi muốn làm bổn tọa không thoải mái sao? Cho ngươi dọn lại đây là muốn mạng của ngươi sao? Không muốn thì thôi, hà tất bày ra bản mặt đó!”
Ta kinh ngạc mà ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt của y khó coi đến cực điểm, hai tay chống bên thân mình, bàn tay đặt ở mép giường, bởi vì dùng sức quá mức, ngay cả khớp xương của hiện ra.
“Giáo chủ, ta không…” Ta chân tay luống cuống mà nhìn y.
“Không cái gì? Thôi, coi như đêm nay bổn tọa chưa từng nói gì, chuyện này không cần nhắc lại!” Đông Phương nhắm mắt, ngữ khí của y khôi phục bình thường, “… Ngươi trở về đi.”
Ta trầm mặc một chút, bưng bồn gỗ lên.
Lúc sắp đi ra khỏi cửa phòng, ta bỗng nhiên ý thức được điều gì, quay người lại một chút.
Đông Phương thế mà đứng ngay phía sau ta, chỉ cách một bước, y chỉ khoác một thân nội y mỏng manh, hai chân không mang giầy dẫm trên mặt đất, cả người đứng thẳng tắp. Có lẽ y không ngờ ta sẽ đột nhiên xoay người, cả người lui về phía sau một bước, mặt còn lạnh lùng như băng, nhưng ta lại cảm thấy vành mắt của y có chút hồng, bộ dáng thực uất ức.
Ta hít sâu một hơi, tiến lên một bước ôm lấy y, cả người y cứng lại rồi.
“Không phải ngươi muốn ta trở về thu dọn đồ đạc sao? Ta muốn đi.”
Y đứng thẳng tắp như một gốc cây bạch dương, vẫn không nhúc nhích.
“Ta không phải không vui lòng, ta không ngờ ngươi sẽ nói với ta như vậy, có chút không thể tin được thôi.” Ta giống kiếp trước nhẹ nhàng vỗ về lưng y, thấy thân thể căng cứng của y hơi hơi mềm ra, ta vươn tay vén một nhúm tóc rũ trước mặt của y ra sau tai, “Mặt đất lạnh, ngươi đừng đứng, về giường ngồi đi.”
Y nhìn ngón tay vén tóc y của ta, ngạc nhiên mở to mắt, sau đó lại vội vàng nghiêm mặt, đẩy ta ra, nghiêm túc nói: “Dương Liên Đình, bổn tọa chỉ muốn ngươi ở bên người hầu hạ thuận tiện một chút thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều.”
Ta: “…”
So sánh với ta không còn lời gì để nói thì tâm tình của giáo chủ đại nhân có lẽ rất tốt, thất vọng cùng phẫn nộ vừa rồi bay sạch, hứng khởi mà khoát tay: “Ngươi nhanh đi thu dọn đi, cho ngươi thời gian một nén nhang, nhanh đi nhanh đi, bổn tọa chờ ngươi trở về gác đêm.”
Ta không có gì để thu dọn, thứ đáng giá cũng chỉ có y phục Đông Phương thưởng cho ta cùng bình dược kia, bình dược đó ta còn không nỡ mở ra, cho nên chỉ cần nửa nén hương sẽ trở lại. À đúng, mấy tháng này ta còn tích góp một cái hộp nhỏ từng tí một, khi ta ôm đồ vật trở về, gian ngoài đã trải xong thảm nhung dệt hoa cùng chăn đã được huân ấm. Ta sờ sờ, trong lòng ấm áp, rũ mắt xuống cười.
Tự giác sắp xếp đồ vật vào cái tủ đứng ở gian ngoài, ta liếc nhìn bình phong phía sau một cái, thừa dịp Đông Phương không chú ý, trộm nhét hộp nhỏ vào dưới giường trúc gian ngoài.
Đồ ở trong hộp không thể để Đông Phương nhìn thấy.
“Dương Liên Đình, ngươi đang giấu cái gì?”
Ta thiếu chút nữa đập đầu vào giường.
“Không… Không có gì…” Ta vội vàng xoay người ngăn trở.
Đông Phương nheo mắt, sau đó ta chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, cái hộp nhỏ đã ở trên tay Đông Phương.
“Giáo chủ!” Ta sợ tới mức lông cả người đều xù lên, cuống quít phác đi lên đoạt, Đông Phương lắc mình một cái tránh ta, nhanh chóng dùng ngón tay bắn ra, khóa đầu hộp gỗ rung mở, đồ vật bên trong hihi haha rớt đầy đất.
Đông Phương cúi đầu nhìn, ngẩn người, lại vạn phần kinh ngạc mà xem ta: “Dương Liên Đình, ngươi…”
Ta cực kỳ bi thương mà bưng kín mặt.
Đồ vật rơi loạn dưới đất không có chương pháp gì, hơn nữa đều là vài thứ không đáng giá tiền, có khăn tay đã lau qua, chén trà thiếu một góc, còn có giấy dầu gói điểm tâm, đào ăn dư, còn có mấy mẩu giấy nhiều nếp nhăn…
Không biết qua bao lâu, Đông Phương bỗng nhiên “A” thật dài một tiếng, mặt ta đỏ lên, ôm đầu ngồi xổm xuống, hận không thể đào cái hố vùi mình vào buồn chết cho rồi.
Đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười, chỉ nghe Đông Phương ra vẻ nghi ngờ hỏi: “Dương Liên Đình, khăn tay này sao giống cái bổn tọa ném xuống vậy? Còn có chén trà này, cũng là thứ bổn tọa đã dùng qua đúng không? Sao đều ở đây?”
“…” Ta thật muốn nói ta không biết.
Đông Phương cũng ngồi xổm xuống, nghiêng đầu thưởng thức biểu cảm của ta.
“Dương Liên Đình, ngươi đỏ mặt.”
“…”
Ta khó khăn trốn tránh tầm mắt của y, ánh mắt nhìn bầu trời nhìn trái nhìn phải, chỉ không nhìn y. Lúc này, ta đột nhiên phát hiện trong bóng đêm nồng đậm ngoài cửa sổ có lẽ có cái gì đó xoẹt qua một chút.
Không phải là… Đồng tử của ta co rụt lại, mãnh liệt đẩy ngã Đông Phương.
“Vèo ——” một tiếng, một mũi tên phá không mà đến, xoẹt qua má của ta, đâm thật sâu vào mặt đất trước mặt, lông vũ ở phần đuôi còn hơi hơi rung động.
Nhanh đến canh ba, canh giờ mở cửa đón xuân, tiếng pháo vang lên càng lớn, trên núi dưới chân núi phía sau tiếp phía trước vang lên, ngay cả cửa sổ cũng hơi hơi rung động. Bên ngoài càng náo nhiệt, tiểu hài tử trên Hắc Mộc Nhai đang phóng pháo hoa chơi vui vẻ, trong đó Đồng Bách Hùng và tiểu tôn tử hỗn thế ma vương nhà gã là lớn giọng nhất, không biết đang đùa cái gì, tiếng cười to của một già một trẻ chưa từng dừng, cách xa như vậy còn có thể rơi vào phòng giáo chủ.
So sánh với ngoài kia, trong phòng có vẻ rất an tĩnh.
Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu nhỏ, ánh lửa lắc lưa, có một màu hổ phách chảy xuôi. Cửa sổ mở một nửa, gió thổi vào ánh sáng gợn xẹt qua khuôn mặt Đông Phương.
Y cúi đầu, trên mặt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt tối như mực lại hơi hơi lóe ra.
“Đợi lát nữa ngươi đi đổ nước, trở về phòng ngươi thu dọn hết đồ rồi mang lại đây.” Y nhấp môi một chút, ngữ khí có chút đông cứng khó hiểu, “Về sau ngươi nghỉ ở chỗ bổn tọa, phòng này ngươi cũng quản, chìa khóa… ngày mai bổn tọa để Tố Vân giao cho ngươi, chỉ có một cái, không có bổn tọa phân phó, đừng cho người tiến vào.”
Ta thực giết phong cảnh mà ngồi xổm trước bồn rửa chân, ngây ngốc mà nhìn Đông Phương, trong lòng nổi sóng to gió lớn.
Y… y vừa mới nói gì?
Ở lại nơi này qua đêm… Về sau đều nghỉ ở nơi này…
Kiếp trước, y cũng nói như vậy. Khi đó ta nghe xong vui sướng vô cùng, vội vàng thu dọn đồ đạt ngủ lại đây, chỉ nghĩ đơn giản là được đề bạt, không nghĩ sâu xem Đông Phương quyết định như thế có ý nghĩa gì.
Sau này mới hiểu được, sau khi y tự cung luôn mẫn cảm đa nghi, làm sao có thể tùy tiện gọi một người đến ở chung một phòng?
Lúc ta được cho phép ở trong gian phòng này, cho dù ngủ ở gian ngoài nhưng cũng đã chứng minh một điều là Đông Phương động tâm.
Y động tâm, mới có thể nói: “Ở lại.”
Ta vốn tưởng rằng kiếp này y sẽ không nói với ta như vậy.
Đại khái là ta vẫn luôn không nói chuyện, vẻ bình tĩnh trên mặt Đông Phương không thể duy trì nữa, y mím chặt miệng, ánh mắt sắc bén: “Sao nào? Dương Liên Đình, bổn tọa cất nhắc ngươi, ngươi không vui lòng?”
Ta lại sửng sốt một chút, càng nói không ra lời.
Không phải không vui lòng, là… không dám. Ta rũ mắt xuống, ta còn nhớ rõ ta nghe theo Nhậm Ngã Hành chỉ thị, mang bọn họ vào điện Thành Đức, chạm mặt Đồng Bách Hùng. Đến nay ta còn nhớ rõ bộ dáng khi đó của gã, hai mắt màu đỏ, chỉ vào ta lớn tiếng tức giận mắng: “Dương Liên Đình ngươi là kẻ tiểu nhân ti bỉ vô sỉ! Ta phi! Đồ lòng lang dạ sói! Giáo chủ đối xử với ngươi như thế nào! Ngươi còn lương tâm hay không? Sao ngươi có thể làm thế! Ngươi có còn là người không!”
“Đông Phương huynh đệ thật sự là bị mù mắt… bị mù mắt…” ánh mắt cuối cùng của gã có điểm bi thương, “Vì người như ngươi…”
Loại người như ta, không cần gã nhiều lời, ta cũng biết ta là loại người nào.
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cố làm ra vẻ, bối đức quên chủ, rất sợ chết… loại nào cũng không thể xứng đôi với Đông Phương. Người như y, người tốt như y, ta vốn không theo kịp… Nghĩ vậy, ta không khỏi nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Từ sau khi sống lại ta liều mạng muốn thay đổi, thay đổi vận mệnh chết thảm, cũng thay đổi mình.
Ta muốn tốt lên một chút, có thể xứng đôi với Đông Phương một chút, chẳng sợ chỉ là một chút thôi cũng tốt, như vậy lúc ta bị bêu danh, có lẽ y sẽ không bị người nói là “Mắt bị mù” nữa, ngay cả tình cảm toàn tâm toàn ý cũng bị phủ định.
Nhưng ta không biết bây giờ ta có đủ tư cách hay không.
Ta đã từng phản bội y, lợi dụng y, cầm tù y, hại chết y… Còn có tư cách đứng ở bên cạnh y sao?
Ta không biết mình trầm mặc bao lâu, thẳng đến khi phát hiện ra tiếng hít thở áp lực của Đông Phương.
“Dương Liên Đình, ” giọng nói của y lạnh tới cực điểm, “Năm mới ngươi muốn làm bổn tọa không thoải mái sao? Cho ngươi dọn lại đây là muốn mạng của ngươi sao? Không muốn thì thôi, hà tất bày ra bản mặt đó!”
Ta kinh ngạc mà ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt của y khó coi đến cực điểm, hai tay chống bên thân mình, bàn tay đặt ở mép giường, bởi vì dùng sức quá mức, ngay cả khớp xương của hiện ra.
“Giáo chủ, ta không…” Ta chân tay luống cuống mà nhìn y.
“Không cái gì? Thôi, coi như đêm nay bổn tọa chưa từng nói gì, chuyện này không cần nhắc lại!” Đông Phương nhắm mắt, ngữ khí của y khôi phục bình thường, “… Ngươi trở về đi.”
Ta trầm mặc một chút, bưng bồn gỗ lên.
Lúc sắp đi ra khỏi cửa phòng, ta bỗng nhiên ý thức được điều gì, quay người lại một chút.
Đông Phương thế mà đứng ngay phía sau ta, chỉ cách một bước, y chỉ khoác một thân nội y mỏng manh, hai chân không mang giầy dẫm trên mặt đất, cả người đứng thẳng tắp. Có lẽ y không ngờ ta sẽ đột nhiên xoay người, cả người lui về phía sau một bước, mặt còn lạnh lùng như băng, nhưng ta lại cảm thấy vành mắt của y có chút hồng, bộ dáng thực uất ức.
Ta hít sâu một hơi, tiến lên một bước ôm lấy y, cả người y cứng lại rồi.
“Không phải ngươi muốn ta trở về thu dọn đồ đạc sao? Ta muốn đi.”
Y đứng thẳng tắp như một gốc cây bạch dương, vẫn không nhúc nhích.
“Ta không phải không vui lòng, ta không ngờ ngươi sẽ nói với ta như vậy, có chút không thể tin được thôi.” Ta giống kiếp trước nhẹ nhàng vỗ về lưng y, thấy thân thể căng cứng của y hơi hơi mềm ra, ta vươn tay vén một nhúm tóc rũ trước mặt của y ra sau tai, “Mặt đất lạnh, ngươi đừng đứng, về giường ngồi đi.”
Y nhìn ngón tay vén tóc y của ta, ngạc nhiên mở to mắt, sau đó lại vội vàng nghiêm mặt, đẩy ta ra, nghiêm túc nói: “Dương Liên Đình, bổn tọa chỉ muốn ngươi ở bên người hầu hạ thuận tiện một chút thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều.”
Ta: “…”
So sánh với ta không còn lời gì để nói thì tâm tình của giáo chủ đại nhân có lẽ rất tốt, thất vọng cùng phẫn nộ vừa rồi bay sạch, hứng khởi mà khoát tay: “Ngươi nhanh đi thu dọn đi, cho ngươi thời gian một nén nhang, nhanh đi nhanh đi, bổn tọa chờ ngươi trở về gác đêm.”
Ta không có gì để thu dọn, thứ đáng giá cũng chỉ có y phục Đông Phương thưởng cho ta cùng bình dược kia, bình dược đó ta còn không nỡ mở ra, cho nên chỉ cần nửa nén hương sẽ trở lại. À đúng, mấy tháng này ta còn tích góp một cái hộp nhỏ từng tí một, khi ta ôm đồ vật trở về, gian ngoài đã trải xong thảm nhung dệt hoa cùng chăn đã được huân ấm. Ta sờ sờ, trong lòng ấm áp, rũ mắt xuống cười.
Tự giác sắp xếp đồ vật vào cái tủ đứng ở gian ngoài, ta liếc nhìn bình phong phía sau một cái, thừa dịp Đông Phương không chú ý, trộm nhét hộp nhỏ vào dưới giường trúc gian ngoài.
Đồ ở trong hộp không thể để Đông Phương nhìn thấy.
“Dương Liên Đình, ngươi đang giấu cái gì?”
Ta thiếu chút nữa đập đầu vào giường.
“Không… Không có gì…” Ta vội vàng xoay người ngăn trở.
Đông Phương nheo mắt, sau đó ta chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, cái hộp nhỏ đã ở trên tay Đông Phương.
“Giáo chủ!” Ta sợ tới mức lông cả người đều xù lên, cuống quít phác đi lên đoạt, Đông Phương lắc mình một cái tránh ta, nhanh chóng dùng ngón tay bắn ra, khóa đầu hộp gỗ rung mở, đồ vật bên trong hihi haha rớt đầy đất.
Đông Phương cúi đầu nhìn, ngẩn người, lại vạn phần kinh ngạc mà xem ta: “Dương Liên Đình, ngươi…”
Ta cực kỳ bi thương mà bưng kín mặt.
Đồ vật rơi loạn dưới đất không có chương pháp gì, hơn nữa đều là vài thứ không đáng giá tiền, có khăn tay đã lau qua, chén trà thiếu một góc, còn có giấy dầu gói điểm tâm, đào ăn dư, còn có mấy mẩu giấy nhiều nếp nhăn…
Không biết qua bao lâu, Đông Phương bỗng nhiên “A” thật dài một tiếng, mặt ta đỏ lên, ôm đầu ngồi xổm xuống, hận không thể đào cái hố vùi mình vào buồn chết cho rồi.
Đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười, chỉ nghe Đông Phương ra vẻ nghi ngờ hỏi: “Dương Liên Đình, khăn tay này sao giống cái bổn tọa ném xuống vậy? Còn có chén trà này, cũng là thứ bổn tọa đã dùng qua đúng không? Sao đều ở đây?”
“…” Ta thật muốn nói ta không biết.
Đông Phương cũng ngồi xổm xuống, nghiêng đầu thưởng thức biểu cảm của ta.
“Dương Liên Đình, ngươi đỏ mặt.”
“…”
Ta khó khăn trốn tránh tầm mắt của y, ánh mắt nhìn bầu trời nhìn trái nhìn phải, chỉ không nhìn y. Lúc này, ta đột nhiên phát hiện trong bóng đêm nồng đậm ngoài cửa sổ có lẽ có cái gì đó xoẹt qua một chút.
Không phải là… Đồng tử của ta co rụt lại, mãnh liệt đẩy ngã Đông Phương.
“Vèo ——” một tiếng, một mũi tên phá không mà đến, xoẹt qua má của ta, đâm thật sâu vào mặt đất trước mặt, lông vũ ở phần đuôi còn hơi hơi rung động.