Cảm giác sợ hãi đã lâu bỗng xuất hiện chiếm cứ trái tim của ta, thật lâu rồi ta chưa từng sợ hãi như vậy, thậm chí còn lo sợ hơn cả ngày đầu tiên mới trọng sinh. Khi đó ta từ tử vong mở mắt ra, mãnh liệt ngồi dậy, đánh nát chén thuốc bên giường, tiếng động vỡ vụn sắc nhọn làm đầu óc hỗn độn của ta thanh tỉnh trong nháy mắt, nhưng ta làm thế nào cũng không ngờ là trọng sinh, nhìn quanh bốn phía tìm không thấy Đông Phương, cả người ta phát run.
—— Đông Phương chết.
—— Chỉ có ta còn sống.
Suy đoán này làm đầu óc ta trống rỗng, tâm như chìm vào hầm băng, sau đó ta trầm mặc mà ngồi trong chốc lát, nắm mảnh sứ vỡ lên muốn cắt cổ tay, mảnh nhỏ chui vào da thịt, vô cùng đau đớn, ta run rẩy dùng sức một chút một chút, qua lại ba lượt, còn cắt lần thứ tư nhưng làm thế nào cũng cắt không nổi nữa.
Ta nghe thấy xa xa có tiếng hô to: “Mặt trời mọc Đông Phương, duy ta bất bại, nhất thống giang hồ, thiên thu vạn tái!”
Trong lòng ta dấy lên một tia hy vọng, ta điên cuồng mà chạy ra ngoài, rốt cục ở ngoài điện Thành Đức, xa xa nhìn thấy người nọ.
Y khoanh đứng ở chỗ cao, một thân hồng y hết sức trương dương cuồng quyến, lại làm cho người ta không chút cảm thấy mị vũ, y nhìn xuống giáo chúng quỳ hô phía dưới, vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng, lãnh thấu xương cốt.
Một giây kia, cái gì ta cũng không cảm giác được, chỉ có một suy nghĩ lặp đi lặp lại.
Y còn sống.
Ta nhìn thật lâu, cho đến khi tất cả mọi người tán đi, ta chậm rãi, chậm rãi cong thắt lưng, nâng bàn tay đầy huyết che ánh mắt, trong bóng đêm không tiếng động mà khóc thét.
Từ sau lúc đó, cái cảm giác sợ hãi cùng bất an kia rất ít xuất hiện. Trọng sinh sống lại cuộc sống biến thành đơn giản, nhưng mà, không quản về sau là gió thảm mưa sầu hay là hi vọng, ta biết chỉ cần nắm lấy tay người này, cho dù là một góc áo, là có thể an tâm.
Nhưng kiện quần áo bị máu làm ướt sũng này làm ta sợ run.
“… Đông Phương?” Ta thăm dò đặt câu hỏi với căn phòng trống rỗng.
Không người trả lời.
Bốn phía rất an tĩnh, an tĩnh khiến cả người ta đều cứng ngắc, ngay cả máu cũng bắt đầu đóng băng. Ta há miệng thở dốc, lại dường như phát không ra tiếng. Mà kiện quần áo kia giống như một khối thi thể, ta chỉ có thể đứng thẳng bất động ở cửa, không có cách nào lui về phía sau, không có cách nào đi tới, rốt cuộc không thể động đậy.
Không biết qua bao lâu, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
“Dương Liên Đình?”
Cả người ta chấn động, mãnh liệt quay đầu lại. Đông Phương chậm rãi đi về phía ta, trên vai y khoác một cái áo nguyệt sắc, tóc dài ướt sũng mà rơi rụng xuống, có chút kỳ quái mà nhìn ta.
“Ngươi đứng ở chỗ này làm gì?”
Ta chỉ nhìn y, không nói lời nào. Trên người y mang theo nơi nước lạnh lẽo do vừa tắm rửa xong, hành động như thường, trên người cũng không có vết thương nhưng sắc mặt có chút mệt mỏi, nhìn hơi có vẻ tiều tụy. Lúc này ta mới cảm thấy bàn tay vô hình nắm chặt trái tim ta biến mất, máu cả người lại lưu động lần nữa.
Y đi tới trước mặt ta, phát hiện sắc mặt ta trắng bệch, vội vàng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Có phải có người bắt nạt ngươi hay không? Là ai! Ngươi nói cho ta biết, ta thay ngươi giết bọn họ hả giận —— ”
Lời nói của y bị cắt ngang, bởi vì ta loạng choạng đi về phía y một bước, giống như bóng cao su bị xì mà lảo đảo ngã về phía trước.
Đông Phương giật mình đưa tay đỡ một chút, lưng ta vẫn luôn băng đến thẳng tắp liền suy sụp xuống. Đột nhiên cảm thấy mệt chết đi, ta đặt trán lên bờ vai gầy của y, hai mắt nhắm nghiền. Ta nghĩ, kiếp trước cái chết của y khiến ta rung động quá lớn, cho dù sống lại một lần, có lẽ không đến một khắc cuối của sinh mệnh, ta vẫn cứ lo lắng mất đi y.
Tựa vào người y, nhiệt độ cơ thể ấm áp cách lớp vải truyền đến, cảm xúc trong lòng chậm rãi thối lui như thủy triều, chỉ có an tĩnh cùng bình thản ở lại, giống như đây là bến đậu cuối cùng của cuộc đời mất mà được lại.
Đèn trong phòng bị gió đêm thổi lúc sáng lúc tối, Đông Phương trầm mặc một chút, nâng cánh tay chậm rãi dìu ta vào trong phòng. Một đường y đều không nói gì, lúc chân đạp phải kiện quần áo kia, cước bộ của y dừng một chút, có lẽ hiểu được cái gì, ở bên tai ta thấp giọng nói: “Đây không phải là máu của ta.”
“Trên đường tới, Doanh Doanh phái người theo dõi ta, vẫn luôn tìm hiểu hướng đi của ta, muốn theo ta tìm được ngươi, ta động thủ xử lý những người đó, trên người dính chút máu liền đi ra ngoài tẩy trừ một chút, ta không có chuyện gì.”
Ta không nói chuyện, chỉ giơ tay lên dùng sức ôm lấy lưng y.
Y duỗi tay ra sau, đắp lên mu bàn tay của ta. Tay y không nhẵn nhụi, trước khi võ công đại thành, y cũng từng dùng qua đao kiếm, đến nay lòng bàn tay vẫn còn có vết chai, xúc cảm thô ráp.
Chúng ta lấy tư thế thực không được tự nhiên đồng thời ngã xuống giường, một chốc lúc ngã xuống kia, cả người Đông Phương đều ghé lên người của ta, nhưng y lập tức nảy lên nghiêng người ngồi ở một bên.
Ta biết y kiêng kị cái gì, nhưng lúc này ta tuyệt không muốn có khoảng cách với y. Ta kéo tay y qua, kéo y vào trong ngực. Y không phản kháng, chỉ hơi hơi xê dịch thắt lưng ra sau.
Ta vây quanh y, phát hiện thân thể y còn lạnh hơn bình thường, mang theo một cỗ hàn khí. Trong lòng ta liền hiểu được —— đã trễ thế này, nước ấm trong phòng đã sớm không còn, y khẳng định không biết nấu nước ấm như thế nào, hẳn là dùng nước lạnh tắm, trong đầu xuân còn kết sương này.
“Lạnh như thế, tại sao ngươi lại tắm nước lạnh?” Ta đau lòng không thôi, vội vàng mở chăn quấn lên người y từ trên xuống dưới, bọc kín kẽ, nắm chặt hai tay y vừa hà khí vừa nhẹ nhàng xoa, “Dù muốn tắm, ngươi chờ ta trở lại, ta giúp ngươi nấu nước không được sao? Vì sao lại gấp như vậy?”
Đông Phương kinh ngạc mà duỗi tay, sau đó mặt từng chút phiếm hồng, cho đến khi ta cau mày ngẩng đầu, y mới nhẹ giọng nói: “Trên người đều là máu của người khác, ta không muốn bẩn như vậy mà gặp ngươi.”
Thật không ngờ y sẽ nói ra lời như thế, ta có chút giật mình, mặt y cứng đờ, mím miệng, mất tự nhiên mà quay đầu, giống như đang ảo não vì mình không cẩn thận nói thật.
Ta nhìn y, nhịn không được muốn sờ sờ đầu của y, nhưng vừa nhấc tay liền đụng tới một mảng ướt át.
Thật sự là tuyệt không để người bớt lo… Ta hít sâu một hơi, kéo chăn xuống lộ ra bờ vai của y, mò mái tóc còn ẩm ướt của y ra, xuống giường đi lấy khăn.
Lần nữa ngồi lên giường, để y xoay người, ta tách hai đùi ra ngồi ở phía sau y, lau tóc cho y.
Đông Phương thuận theo mà ôm chăn, hơi hơi gấp đầu gối, để ta bài bố ở trên đầu của y. Trong phòng có ấm lô, không khí bị hong đến khô ráo ấm áp, ta vừa lau vừa dùng ngón tay run run da đầu của y, sau đó vuốt mái tóc đen dài của y từ đầu đến cuối. Ngọn đèn dầu chiếu một phòng ấm áp yên tĩnh, ta nhìn mặt nghiêng của Đông Phương bị nhiệt khí ấm áp dễ chịu hong cho hơi hồng lên, chợt nhớ tới sau khi nữ tử thành thân sẽ mời một lão nhân trường thọ có phúc vừa hát ca chúc cát tường vừa chải đầu cho nàng.
Một sơ sơ đến cuối, nhị sơ đầu bạc tề mi, tam sơ con cháu cả sảnh đường.
Ta cũng dùng ngón tay vuốt ba lần cho y.
Con cháu cả sảnh đường thì không cần nghĩ, nếu y có thân cường thể kiện, cùng ta đầu bạc tề mi đã là phúc khí tu luyện hai thế.
Ta nảy sinh ý tưởng, có phải nên vì Đông Phương mà chuẩn bị tam thư lục sính, làm một hồi việc vui long trọng?
Cho dù hai nam nhân thành thân sẽ làm người nhạo báng, sẽ biến thành chuyện phiếm trà dư tửu hậu, nhưng ta sớm đã quyết định không bao giờ trốn tránh, cũng không muốn lưu lại tiếc nuối. Ta cùng Đông Phương không phải chuột chạy qua đường, hà tất trốn trốn tránh tránh?
Huống chi, kiếp trước cùng y lâu như vậy, chúng ta chưa từng có một lần đêm động phòng hoa chúc đứng đắn, y lựa chọn làm bạn cùng ta, thậm chí còn không trông cậy vào. Điều này trong lòng ta vẫn luôn sáng tỏ.
Loại khổ sở này, tuyệt không để y chịu lần thứ hai.
Nhưng bây giờ nghĩ chuyện này có lẽ còn hơi sớm, tiểu biệt gặp lại, ta có thể cảm nhận được y thân mật với ta nhiều hơn, ta nghĩ y đã quyết định tiếp thu ta, nhưng ta cũng hiểu được, trong lòng y vẫn có vướng mắc, bí mật thân thể giống như một cây kiếm sắc bén, mỗi ngày đều khiến tâm của y đau đớn.
Chỉ có chuyện này ta không có cách nào giúp y, y phải tự mình đi ra, ta nguyện ý chờ.
Lau tóc khô một nửa, ta nghiêng thân mình ra bên ngoài tìm kiếm, muốn kéo ấm lô qua bên giường, nhờ hơi nóng hong khô tóc Đông Phương, nhưng vừa mới vươn tay đưa qua, vai trái bỗng nhiên trầm xuống.
Đông Phương ngửa ra sau tựa vào vai ta, nhắm hai mắt lại, ngủ.
Trên mặt của y rốt cục lộ ra mệt mỏi, giống như trắng đêm chưa ngủ mà đi đường nhiều ngày, mệt cực kỳ.
Ta không dám động, cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu y, cẩn thận mà cho hai tay của y vào chăn, cứ như vậy từ phía sau ôm lấy y. Y nghiêng đầu chui chui vào trong ngực ta, mơ hồ mà nói mê một tiếng: “Dương Liên Đình…”
Ta cười, khẽ hôn trán của y: “Ta tại.”
Y giống như nghe thấy được, từ từ cong cong khóe miệng.
Trong lòng ấm vô cùng, ta cũng ngã về sau dựa vào đầu giường, hai tay vòng đến trước ngực y, bao vây y vào vòng tay của mình. Dáng người Đông Phương thực gầy, khung xương đơn bạc hơn ta, tư thế này khiến cả người y đều ở trong ngực ta. Ta cảm thấy trong lòng tràn đầy, bỗng nhiên phát giác, đã nhiều ngày qua trái tim của ta thế mà luôn trống rỗng.
Ánh nến ấm áp hơi hơi run rẩy, hô hấp của Đông Phương giống như cơn gió dịu dàng phất qua tai.
Trong đêm rét lạnh, ta ôm người tâm tâm niệm niệm trong ngực, ghế vào bên cạnh ấm lô, ngoài cửa sổ đầy sao, đêm dài từng cảm thấy lâu đến nhìn không thấy cuối bỗng nhiên trở nên thật dịu dàng.
Dịu dàng đến làm người ta cảm thấy cả đời cứ như vậy đi qua cũng không có gì không tốt.
Ngày hôm sau tỉnh lại, không thể tránh né cả người đau nhức, nhưng nhìn nam nhân ngủ say trong ngực lại cảm thấy cái gì cũng đáng giá. Ngoài cửa sổ trời đã sáng choang, là một ngày nắng, mặt trời đã lên rất cao. Ta ngáp một cái, cảm thấy xương cốt toàn thân đều rỉ sét, vừa động cổ liền răng rắc một tiếng, tê liệt một trận, ta nhe răng trợn mắt.
Sau đó liền thoáng nhìn nam nhân xem ta trở thành nệm thịt ngủ một đêm, mặt trời lên ba sào rồi vẫn cứ ngủ thích ý, trong lòng ta càng bất bình, liền muốn đùa đùa y.
Nhẹ nhàng mà nắm mũi y, chẳng được bao lâu Đông Phương liền nhíu mày, theo bản năng mở miệng ra hô hấp, trong lòng ta cười gian hai tiếng, kéo ấm trà bên cạnh ấm lô, ngậm vài hớp trà liền áp qua hôn y, nước trà trong miệng chậm rãi đi vào, Đông Phương bị bắt nuốt, không vui vẻ mà hừ hừ hai tiếng.
Ta lại nắm mặt của y, mặt của y thực mềm, như bột mì vậy, ta sờ sờ liền không muốn buông tay, xoa tròn bóp bẹp, càng chơi càng hăng say, hoàn toàn không phát giác khuôn mặt ngủ bình tĩnh vô sóng của Đông Phương, gân xanh nơi thái dương đã nổi lên.
“Dương Liên Đình!”
Mấy cây ngân châm sát qua tóc ta vèo vèo bay ra ngoài, ta nhanh chóng lăn qua bên cạnh một vòng, ngân châm đánh vào khung giường, ta không khỏi lau mồ hôi lạnh. Ai u lão thiên gia, người khác rời giường khí phát tác chỉ mắng vài tiếng đập vài món đồ, giáo chủ nhà ta bị quấy rầy mộng đẹp là muốn mạng người a!
Khóe mắt thoáng nhìn thấy Đông Phương sắc mặt âm trầm mà ngồi dậy, lòng ta nói không tốt, chọc người ta nóng nảy rồi. Vì thế động tác đứng dậy của ta ngừng lại, rõ ràng bụm mặt ôm lấy nơi mới bị ngâm châm xẹt qua, giả vờ thống khổ mà hừ hừ.
“Làm ngươi bị thương?” Đông Phương lắp bắp kinh hãi, vội vàng lại đây, vẻ mặt khẩn trương mà muốn kéo tay ta ra.
Ta nhân cơ hội phát lực đặt người ở dưới thân, Đông Phương hoảng sợ, theo bản năng mà phản kháng, nhưng y vẫn luôn nhớ rõ ta là người không có võ công, cho nên không dám dùng sức giãy dụa, động thủ bị vướn tay vướn chân, điều này làm cho ta càng thêm lớn mật, bóp chặt cổ tay y kéo lên đỉnh đầu, cúi đầu lung tung hôn y.
“Đông Phương… Đông Phương… để ta hôn ngươi một chút…”
Sau đó y không giãy dụa nữa, có lẽ y thực thích thân thiết với ta như vậy, bất luận là ôm chầm hay là hôn môi, mỗi lần ta làm như vậy, y thực nhanh sẽ thuận theo, ta buông tay y ra, y thuận thế liền ôm cổ ta. Đây là một nụ hôn thật dài, lúc tách ra, ta dùng sức mút môi dưới của y một chút, phát ra một tiếng”Ba” thực lớn, mặt Đông Phương liền đỏ.
Ta thích nhất nhìn y đỏ mặt, thẹn thùng lại cố gắng trấn định, càng xem càng cảm thấy thích không nhịn được, vì thế lại hôn hai má của y một cái.
Như vậy một hồi, trên người Đông Phương toát mồ hôi, y là người yêu sạch sẽ, không cần y nói ta liền biết y muốn tắm rửa, vì thế xoa bóp vành tai của y, cười nói: “Ta đi đốt lửa nấu nước ấm cho ngươi, chờ chút.”
“Ừ.” Y lười biếng mà tựa vào đầu giường.
Ta lập tức xoay người xuống giường, lấy quần áo trên giá mặc vào. Lúc thay trung y sạch sẽ, ta không có kiêng dè y, thực thản nhiên mà cởi không còn một mảnh trước mặt y.
Y nhìn thân thể trần truồng của ta, lúc đầu mặt có chút hồng, nhưng chậm rãi, ánh mắt nhìn ta lại càng ngày càng cô đơn, ta thắt xong đai lưng quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt y như vậy.
Trong lòng tê rần, ta xoay người đi trở lại ấn y vào trong ngực. Y giơ tay lên ôm lấy thắt lưng của ta, ta có thể cảm nhận được đầu ngón tay của y đang run rẩy. Ta vuốt ve tóc của y, lại nghĩ không ra lời an ủi, chỉ hy vọng như vậy có thể làm y tốt lên một chút.
“Dương Liên Đình… trước kia ngươi đã thích nam nhân rồi sao?” Y đột nhiên hỏi.
Ta lắc đầu: “Không.”
“Vậy vì sao ngươi sẽ…” Y nói không nên lời câu kế tiếp.
Hai tay ta ôm lấy mặt của y, để y ngẩng đầu, ta nhìn ánh mắt của y, chậm rãi nói: “Đông Phương, nếu như không gặp được ngươi, khả năng ta sẽ tìm một nữ nhân hợp ý rồi thành thân, thậm chí ta đã nghĩ đến thê tử của ta là người thế nào, không cần quá dễ nhìn, nhưng thực dịu dàng chịu khó, giặt quần áo nấu cơm thu dọn phòng ở đều làm tốt. Ta thật sự đã từng nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ, tất cả đều sẽ không xảy ra, bởi vì tâm của ta thực nhỏ, nhỏ đến chỉ có thể chứa một người mà thôi. Dù trên đời này còn có rất nhiều cô nương tốt, hoặc có rất nhiều nam nhân xuất sắc, nhưng vậy thì thế nào?”
“Vậy thì thế nào?” Ta vuốt ve mặt Đông Phương, cười cười, “Trong lòng ta đã có một người ta muốn sớm tối ở chung một chỗ, dù không nói lời nào, chuyện gì cũng không làm, chỉ cần y ở bên cạnh ta, ta đã cảm thấy thực tốt thực tốt, nhân sinh khổ đoản, ta và y sớm chiều ở chung còn cảm thấy chưa đủ, chỗ nào còn tâm tư suy nghĩ người khác?”
Đông Phương an tĩnh mà nghe, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, ôm cánh tay của ta lại càng lúc càng chặt.
“Ngươi hỏi ta, vì cái gì thích, thật ra… Ta cũng không biết a, ” ta rũ mắt, giọng nói biến nhẹ, “Có lẽ đời trước chúng ta đã từng cùng một chỗ, nhưng ta phụ ngươi, bởi vậy kiếp này muốn dùng cả đời cùng ngươi. Cả đời này, ta đều là của ngươi, ta tuyệt sẽ không rời khỏi ngươi, không quản chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi…”
Y dựa vào ta, không nói lời nào.
Ta không biết y có tin tưởng hay không, có lẽ y cùng ta một chỗ, sớm đã chuẩn bị tốt sẽ tách ra, có đôi khi y tin tưởng người khác lại không chịu tin tưởng chính mình. Nhưng ta muốn cho y một chút dũng khí, nếu làm thế nào y cũng không thể tin vào chính mình, như vậy liền giao bản thân cho ta thì tốt rồi, ta sẽ dùng cả đời này chứng minh cho y thấy, lời ta nói không sai.
Ta buông y ra, chuẩn bị xuống lầu múc nước, trước khi ra cửa giọng nói của Đông Phương bỗng nhiên từ phía sau truyền đến. �
“Lấy thêm vài thùng nước đi.” Y nói.
Bước chân của ta ngừng tại cửa.
Y ngồi ở bên giường, hai cái đùi có chút khẩn trương mà khép chặt, ngày xuân ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua khe cửa tiến vào, chiếu trên người y làm người cảm thấy y giống như bị bao phủ trong tầng ánh sáng mỏng manh tịch mịch.
“Lấy thêm vài thùng nước…” Y không nhìn ta, rũ mắt xuống nhìn chằm chằm mủi chân của mình, giọng nói nhẹ đến làm người tưởng là ảo giác, “Ngươi lại đây cùng ta… cùng tắm.”
Ta chậm rãi mở to mắt, đối với người giang hồ không câu nệ tiểu tiết thì không tính là cái gì, màn trời chiếu đất ở bên ngoài, chuyện một đám người nhảy vào giữa sông tắm rửa thường xuyên xảy ra, nhưng ta hiểu được những lời này đối với Đông Phương có ý nghĩa như thế nào, trái tim của ta không thể ức chế mà kinh hoàng. Nhưng những lời này tới thật sự quá mức đột nhiên, một thời gian dài ta còn tưởng mình nghe lầm.
Không thể chờ được câu trả lời của ta, Đông Phương chậm rãi nâng ánh mắt lên.
Trong mắt của y là một mảnh thanh minh.
Rốt cục ta hiểu được, y nghiêm túc.