Như có tâm hữu linh tê, Đông Phương mãnh liệt quay đầu lại.
Thật lâu sau này, ta vẫn nhớ rõ mỗi một chi tiết khi đó như cũ.
Mây đen phủ kín, gió to thổi hồng y của Đông Phương tung bay phần phật.
Tổ Thiên Thu cưỡng ép ta, từ trăm trượng phi thân xuống, dừng ở bên người Nhậm Ngã Hành.
Đối mặt ngàn người vạn người cầm đao kiếm, sắc mặt Đông Phương lạnh lùng không có chút biểu cảm, xem như không nhìn thấy hết thảy, đôi mắt đen như mực lướt qua thiên quân vạn mã thẳng tắp nhìn về phía ta ở xa xa.
Y nhìn ta thực nghiêm túc, có lẽ muốn nhìn xem ta có chịu khổ hay không, thấy ta không có gì đáng ngại, đôi mắt của y nhu hòa xuống, cánh môi mỏng manh giật giật, không tiếng động mà nói một câu.
“Ta đến.”
Hốc mắt ta hồng lên.
Ta nghĩ ta vĩnh viễn không có cách nào miêu tả tâm tình của ta khi đó, ta chỉ nhớ rõ, ở trên cô nhai, sắc trời mông lung, giữa trời đất rét lạnh ảm đạm không ánh sáng chỉ có y là màu sắc rực rỡ duy nhất.
Một bàn tay lớn trực tiếp xách ta lại đây, Nhậm Ngã Hành bóp cổ họng ta, một tay chậm rãi rút ra trường kiếm bên hông: “Đông Phương Bất Bại, ngươi mưu quyền soán vị, nhốt lão phu ở cô sơn Mai Trang nhiều năm, lại làm hại Doanh Doanh đến nông nỗi như vậy, giờ nên tính món nợ này.”
Đông Phương thản nhiên nói: “Nhậm Ngã Hành, năm đó ta trăm phương ngàn kế đoạt vị, đến tột cùng là vì sao, trong lòng ngươi biết rõ ràng. Vốn ta chỉ là một phó hương chủ của Phong Lôi đường, ngươi liên tiếp đề bạt ta, để ta làm Phó giáo chủ, còn đem《 Quỳ Hoa bảo điển 》chí bảo của giáo cho ta luyện, ta thực cảm kích ngươi. Nhưng mà, Đông Phương Bất Bại ta không phải kẻ ngốc, ngươi nuôi dưỡng ta trở thành một tay sai, chuyên môn thám thính tin tức giang hồ cho ngươi, bí mật ám sát trưởng lão bất trung với ngươi, vì ngươi bài trừ bất lợi. Mọi người chỉ nhìn thấy ta hạ sát thủ, người người cảm thấy bất an, hận ta thấu xương, nhưng bọn họ lại không biết những điều này là do Nhậm Ngã Hành ngươi hạ mệnh lệnh. Hôm nay tại đây, ta hỏi ngươi một câu, nếu năm đó ta không đoạt vị, lại chọc nhiều người tức giận như vậy, vô giá trị lợi dụng, ngươi sẽ tốt bụng phóng ta một con đường sống sao?”
Nhậm Ngã Hành không ngờ Đông Phương lại ở chỗ này nói rõ ngọn nguồn vì sao năm đó đoạt vị, nhất thời không biết phản bác như thế nào, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Mặc dù năm đó lão phu đối có ý lợi dụng ngươi, nhưng ngươi là bộ hạ của lão phu, ăn lộc của quân thì phải làm việc cho quân, phái ngươi đi làm vài chuyện chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên sao? Nhưng ngươi lại lấy oán trả ơn, giam giữ lão phu tại địa lao Tây hồ, nhiều năm không thấy mặt trời, còn hại nữ nhi của ta, việc này ngươi còn dám không nhận sao!”
Đông Phương Bất Bại nói: “Ta tốt xấu còn để lại mạng cho ngươi, phải không? Nếu ta chưa từng nhớ kỹ ân năm đó ngươi dìu dắt, một đao giết ngươi chẳng phải thống khoái? Sao có thể để đến hôm nay ngươi tới đòi nợ ta?”
Nhậm Ngã Hành trừng lớn hai con mắt, bị Đông Phương nói như vậy ông ta không còn lời phản bác, chỉ có thể càng phát phẫn hận mà thu ngón tay, ta bị ông ta bóp đến không hít thở được, sắc mặt tím tái, Nhậm Ngã Hành cười lạnh nói: “Đông Phương Bất Bại, mặc cho ngươi nói như thế nào, lúc này đây lão phu nhất định phải cho ngươi có đi không có về, trả vị trí giáo chủ lại…”
“Ngươi muốn liền cầm!” Đông Phương mãnh liệt ngắt lời Nhậm Ngã Hành, lạnh lùng nói, “Trả Dương Liên Đình cho ta!”
Nhậm Ngã Hành âm trầm cười hai tiếng, thả lỏng tay, lại đưa tay giải á huyệt của ta, ta lập tức ho khan kịch liệt, Đông Phương xem ở trong mắt, thân hình nhịn không được giật giật, Nhậm Ngã Hành lập tức nâng kiếm đặt trên cổ ta, trào phúng: “Đông Phương Bất Bại, không ngờ ngươi lại tình thâm ý trọng với tiểu tử này, đáng tiếc đáng tiếc, hắn lại hư tình giả ý với ngươi.”
Đông Phương ngừng lại, xem như không nghe thấy Nhậm Ngã Hành nói, chỉ lo lắng mà nhìn ta.
Nhậm Ngã Hành thấy thế, lại giải huyệt đạo trên người ta, để hai tay ta có thể hoạt động, sau đó ông ta nói với giáo chúng phía sau: “Lấy cung nỏ đến!” Nói xong, ông ta lại nhìn về phía ta, đôi mắt lợi hại như đao, “Dương Liên Đình, không phải ngươi vẫn luôn nói muốn chính tay đâm Đông Phương Bất Bại để báo thù cho gia nhân sao? Lão phu thành toàn ngươi!”
Sau đó ông ta lại chuyển hướng Đông Phương Bất Bại, cười nói: “Đông Phương Bất Bại, lão phu bị ngươi cầm tù ở Tây hồ dưới tròn tám năm, mỗi ngày trừ luyện công chỉ suy nghĩ thoát vây sau đó báo thù ngươi, nên dùng biện pháp gì tra tấn ngươi, hiện giờ xem ra, cho ngươi chết dưới tay người ngươi tín nhiệm nhất sủng hạnh nhất mới là việc khoái ý.”
“Dương Liên Đình không có võ công, ” Đông Phương thản nhiên nói, “Hắn cũng tuyệt sẽ không giết ta.”
“Thật không!?” Nhậm Ngã Hành mỉm cười, lúc này thủ hạ đã đưa một cái cung nỏ tới, Nhậm Ngã Hành đặt cung nỏ đặt ở trên tay ta, sau đó chỉ vào Đông Phương: “Giết y.”
Đây là thăm dò, thăm dò lòng trung thành của ta, thăm dò võ công của Đông Phương sâu cạn ra sao, cũng thăm dò ta ở trong lòng Đông Phương đến tột cùng có bao nhiêu phân lượng.
Nhậm Ngã Hành ngay tại phía sau ta, hai tay ông ta rũ xuống, nhìn như bình tĩnh, nhưng một cỗ nội lực bá đạo lại ẩn ẩn lộ ra.
“Cẩn tuân lệnh của Nhâm giáo chủ.” Ta rũ mắt xuống, vươn tay tiếp nhận cung nỏ, kéo dây cung về phía sau, gắn tên sau đó, chậm rãi nâng lên nhắm về phía Đông Phương.
Đông Phương đờ đẫn mà nhìn ta.
Ta chuyển đầu nỏ về phía Đông Phương, không chút do dự bấm nút, nha câu mãnh liệt co rụt lại, dây cung bắn ra, mũi tên hướng lập tức bắn về phía Đông Phương.
Đông Phương vẫn không nhúc nhích, không hề chớp mắt mà nhìn ta, chỉ thoáng nghiêng nghiêng đầu, mũi tên sát qua mặt của y đâm vào thân cây ở phía sau, một sợi tóc ở bên tai y chậm rãi bay xuống.
“Dương Liên Đình…” Thần sắc Đông Phương chưa biến, giọng nói lại khàn khàn. “Ngươi thật sự muốn giết ta?”
Ta không trả lời, lần thứ hai nâng cung, không hề chần chờ lại tới một mũi tên.
Đông Phương nghiêng người né tránh, lúc quay đầu đi, sắc mặt đã tái nhợt như tờ giấy, y có chút mờ mịt mà nhìn ta, thì thào hỏi: “Dương Liên Đình… Lâu như vậy tới nay, ngày xưa đủ chuyện, chẳng lẽ là ngươi gạt ta sao?”
Ta không dám nhìn thẳng y, sợ nhìn thấy nồng đậm mất mát cùng đau lòng trong mắt y, chỉ có thể tận khả năng ổn định ngón tay phát run, cúi đầu bỏ mũi tên. Sau đó đưa tay, bấm nút, múi tên phá không mà ra.
Nhưng lần này, Đông Phương chỉ kinh ngạc mà nhìn mũi tên nhọn bay tới, vẫn không nhúc nhích, không hề tránh né.
Lòng ta run lên, bản năng chạy lao đi muốn thay y đỡ, nhưng bằng sức lực của ta thì làm sao được, hai chân bị huyệt đạo trói buộc, giống như đóng đinh trên mặt đất, nửa phần cũng không thể động đậy, lòng ta nóng như lửa đốt, mắt mở trừng trừng mà nhìn mũi tên rời đi càng ngày càng gần, trái tim kinh hoàng, dường như muốn lao ra lồng ngực.
Ngay lúc chỉ mành treo chuông, “Tranh” một tiếng, một phi đao đột nhiên từ bên cạnh phóng tới, ngay lại chỗ đánh lệch mũi tên sắp xuyên thấu đầu óc Đông Phương, song song rơi xuống mặt đất.
Ta thở ra một hơi dài, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng, nếu không phải không động đậy được, ta khẳng định đã ngã ngồi trên mặt đất.
“Ai nha, thật là nguy hiểm.” Một tiếng cười hì hì bỗng nhiên vang lên trên ngọn cây ở một bên, mọi người sôi nổi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc thanh sam đứng ở trên nhánh cây, như bị dọa sợ lợi hại mà vỗ lồng ngực của mình. Mùa xuân nhánh cây cực kỳ nhỏ nhắn dễ gãy, hắn một người sống đứng ở mặt trên, thế nhưng tuyệt không làm nhánh cây gấp khúc, vững vàng lại phiêu dật đến cực điểm.
“Diệp công tử.” Sắc mặt Nhậm Ngã Hành thay đổi. “Ngươi làm cái gì vậy?!”
Diệp Khai ngáp nói: “Ta ở dưới buồn quá, muốn đi ra phơi nắng, ai dè hôm nay trời đầy mây, nhưng không sao, không có mặt trời lại có trò hay để nhìn, cuối cùng không uổng công đi một chuyến.”
Diệp Khai ra tay làm sắc mặt Nhậm Ngã Hành rất khó coi, quay đầu quát ta: “Lại bắn tên!”
Ta nhắm mắt, lần thứ hai giơ cánh tay lên, nhưng lúc đối mặt với ánh mắt của Đông Phương, ta không có cách nào xuống tay nữa. Y lẳng lặng mà nhìn ta, dù ta giương cung nỏ với y, y vẫn an tĩnh như cũ, ôn hòa mà nhìn ta, trong mắt không có một chút phẫn nộ cùng cừu hận.
Nhậm Ngã Hành ở bên tai ta nói: “Dương Liên Đình, ngươi không hạ thủ được sao?”
“Giáo chủ hiểu lầm tiểu nhân.” Ta cúi đầu trả lời. “Tiểu nhân chỉ lo lắng Diệp công tử lại ra tay, có bắn tên cũng không làm nên chuyện gì.”
Nhậm Ngã Hành lạnh lùng nói: “Ngươi không cần quản, bắn tên!”
Ta không có cách nào, hít sâu một hơi, chậm rãi cong ngón tay.
Nhậm Ngã Hành làm như vậy, nhất định còn có ý đồ khác, lấy năng lực của ta căn bản không có khả năng giết Đông Phương, ông ta sẽ không hao phí thời gian làm một chuyện vô dụng, rốt cuộc ông ta đang chờ cái gì?
Đông Phương vẫn đứng thẳng tắp như cũ, không nháy mắt mà nhìn động tác của ta, trên mặt dần dần biến thành thảm đạm ảm đạm, ánh sáng trong mắt rốt cục đốt sạch, chỉ còn lại tro tàn.
Y đã thực khổ sở, môi hơi hơi phát run, sau đó y rất nhẹ rất nhẹ hỏi: “Dương Liên Đình, ngươi không cần ta sao?”
Ta nghe được đau lòng vô cùng, mấy lần muốn xuống tay cũng không thể làm được, giống như tất cả khí lực đều vì một tiếng kêu gọi này mà tiêu tán, chỉ còn lại chua xót trong ngực không ngừng dâng lên ngạnh ở cổ họng, làm hai mắt ta mơ hồ.
Đúng lúc này, Nhậm Ngã Hành đột nhiên hô to một câu: “Động thủ!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, phía sau Đông Phương đột nhiên lủi lên một người, người nọ giơ hai tay cầm trường đao, muốn hung hăng đánh xuống đầu y. Diệp Khai lên tiếng cảnh báo: “Cẩn thận!”
Còn chưa dứt lời, Đông Phương đã né tránh, mãnh liệt trở tay vung lên, động tác của y quá nhanh, trong mắt ta chỉ có một bóng dáng hồng sắc hiện lên, chợt nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết thê lương, trường đao loảng xoảng rơi xuống đất, người nọ ngửa mặt té trên mặt đất, hai bên huyệt Thái Dương có lỗ kim thật nhỏ, hơi hơi sấm huyết, người nọ đúng là Thượng Quan Vân, hai mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Nhậm Ngã Hành hoảng hốt, không tự chủ được lui về phía sau một bước, cả kinh: “Đông Phương Bất Bại, ngươi thật sự luyện thành 《 Quỳ Hoa bảo điển 》!”
Đông Phương thu tay, không để ý đến ông ta, vẫn như cũ yên lặng trông về phía ta.
“Điêu hiệp” Thượng Quan Vân lại chết dưới một chiêu của Đông Phương Bất Bại, toàn bộ Hắc Mộc Nhai nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, đều bị võ công nhanh chóng, tàn nhẫn này chấn kinh. Ta sớm đã biết thân thủ của Đông Phương, dường như không ngây người, lập tức nhân cơ hội này lặng lẽ nói với Nhậm Ngã Hành: “Nhâm giáo chủ, Đông Phương Bất Bại đã luyện thành 《 Quỳ Hoa bảo điển 》, võ công sâu không lường được, Thượng Quan Đường chủ đã mất mạng, Nhâm giáo chủ, chúng ta vẫn mau mau dẫn y đến viện của Mạt trưởng lão! Chỉ cần có thể giết chết Đông Phương Bất Bại, tiểu nhân nguyện làm mồi!”
Nhậm Ngã Hành được ta nhắc nhở, lập tức tỉnh hồn lại, nhìn về phía ta rốt cục mang vài phần tín nhiệm, một cánh tay ông ta cầm lấy cổ ta, chân dùng lực một chút, trong nháy mắt từ đất bằng phẳng nhảy vọt lên lầu các cao nhất, đến sân của Mạt trưởng lão.
Đông Phương đột nhiên thấy ta bị mang đi, mới vừa rồi thất vọng cùng đau buồn đều bị để qua sau đầu, trong mắt chỉ còn lo lắng, chân khí toàn thân mãnh liệt xuất ra, lệ khí tẫn phóng, cũng phi thân đuổi theo: “Nhậm Ngã Hành, ngươi muốn chạy đi đâu! Lưu lại Dương Liên Đình! Nếu không đừng trách bổn tọa không khách khí!”
Ba người một truy một đuổi, thực nhanh liền đi vào sân của Mạt trưởng lão.
Nhậm Ngã Hành tới trước, bàn tay ông ta vận nội lực, hung hăng đánh vào bức tường phía đông, lập tức phi thân bỏ chạy, Đông Phương đến sau một bước, vào viện liền bị cơ quan phi đao kích phát vây quanh, mười ngón tay của y không ngừng phóng ngân châm, đánh rơi toàn bộ phi đao lại lập tức đuổi theo.
Nhậm Ngã Hành cứ như vậy một đường kích phát cơ quan một đường đi đến phòng ngủ, nhưng ông ta thật không ngờ Đông Phương luyện 《 Quỳ Hoa bảo điển 》đại thành, thân pháp nhanh chóng như tia chớp, rất nhiều cơ quan ông ta không có cách nào tránh thoát, Đông Phương lại dễ dàng tránh được, chờ ông ta vừa mới đuổi tới giữa phòng ngủ, Đông Phương đã kinh đuổi tới kịp, bóng người nhoáng lên một cái, châm thêu hoa liền đâm về phía mặt ông ta.
Nhậm Ngã Hành vất ta xuống đất, dưới chân động, né châm rút kiếm đâm về phía cổ họng Đông Phương. Đông Phương nghiêng người né ra, một kích không trúng, y điểm mủi chân, một cước đạp trên vách tường, hồng y bị gió thổi cuộn lên cao cao, từ tà phía sau đánh về phía Nhậm Ngã Hành, tiếng ngân châm xé gió vang bên tai, Nhậm Ngã Hành lại tại một khắc cuối cùng nhìn thấu thế công của y, cả người nháy hạ thấp, ngửa mặt dán mặt đất bay vút đi ra ngoài.
Đông Phương muốn chính là giờ khắc này, bóng người chợt lóe, cả người y bay lên giữa không trung, hai tay bắn ra hơn mười căn châm thêu hoa.
Nhậm Ngã Hành hét lớn một tiếng, trái tránh phải chặn, gắng lắm mới chặn được thế công của y, ngân châm cùng thân kiếm chạm vào nhau, phát ra tiếng rít chói tai. Nhưng Đông Phương ra tay cực kỳ nhanh chóng, đã vọt đến bên Nhậm Ngã Hành, công kích ông ta.
Trong lúc này, một góc áo của Đông Phương Nhậm Ngã Hành cũng không chạm vào được, lại càng không cần nói chế trụ mạch môn đỉnh đầu sử dụng hấp tinh đại pháp. Ta ở một bên lưu tâm nhìn bọn họ tranh đấu, một bên chậm rãi đi đến bên giường.
Cơ quan trong viện Mạt trưởng lão phải là một ngàn lẻ hai mươi bảy loại, trên bản đồ cơ quan ta chỉ vẽ chín trăm sáu mươi sáu loại, có năm mươi bảy loại đều thiết lập dưới giường, còn bốn loại giấu ở tượng điêu khắc gỗ bên giường lớn.
Hai chân ta còn bị điểm huyệt, chỉ có thể dùng hai tay bò qua.
Nhậm Ngã Hành nhân thời cơ tiếp cận Đông Phương, ngón tay mấy lần gấp khúc như ưng trảo, muốn chế trụ Đông Phương, nhưng Đông Phương đã sớm cảnh giác, thân pháp càng ngày càng mơ hồ quỷ dị, ông ta làm như thế nào cũng không có cách sử dụng hấp tinh đại pháp. Ngay lúc giằng co, có lẽ ông ta phát hiện hành động của ta, đôi mắt xẹt qua một tia tinh quang, một chưởng đánh về phía Đông Phương, phi thân phác về phía ta.
“Dương Liên Đình!” Đông Phương quá sợ hãi, cũng vận công đuổi theo.
Ai ngờ Nhậm Ngã Hành đánh nghi binh, lúc Đông Phương tới gần ông ta trong nháy mắt, ông ta mãnh liệt xoay người, ưng trảo mang theo gió liền muốn ấn lên đầu Đông Phương. Đông Phương đuổi đến quá gấp, dường như không có cách nào tránh né.
Dưới tình thế cấp bách ta phi thân đánh về phía một cơ quan gần mình nhất, dùng khuỷu tay hung hăng đánh tảng đá, bốn phía cửa sổ đột nhiên bị đánh bay, sau đó bốn ống trúc duỗi tiến vào, khói độc lượn lờ mà đến.
“Đông Phương! Nhắm mắt! Ngồi xổm xuống!” Ta vừa kêu vừa đưa tay bổ về phía chân giường, tám mũi tên bắn ra, biến cố liên tiếp làm Nhậm Ngã Hành ứng biến không kịp, đành phải thu tay lại, bản năng nín thở ngưng khí, nâng kiếm đẩy ra mũi tên tứ phía. Chờ ông ta nghe thấy ta la lên một tiếng đã chậm.
Khói độc này sẽ không đưa người vào chỗ chết, nhưng mắt sẽ lập tức bị mù.
Lúc này, trong phòng khói độc đã tràn ngập, sương mù màu đen tanh hôi vẫn không ngừng bị đẩy vào bên trong như cũ, ta đã sớm nhắm hai mắt lại, bên tai đều là tiếng Nhậm Ngã Hành thê lương cuồng khiếu, chắc hẳn hai mắt của ông ta đã bị độc mù.
Khuỷu tay đột nhiên bị người kéo chặt lấy, ta kinh hãi, đang muốn đưa tay phòng bị, bỗng nhiên ngửi thấy chút hương tùng thanh lãnh trong mùi thối nồng đậm, vì thế sở hữu cảnh giác cùng buộc chặt nháy mắt biến mất, trái tim rốt cục trở vào ngực.
Ta đưa tay, sờ soạng mặt của y, muốn xem một chút ánh mắt của y có chuyện hay không, lại đụng đến một mảng ấm áp ướt át.
Ta sửng sốt, tâm mãnh liệt co rút đau đớn.
“Đừng khóc…” Ta hôn hôn khóe mắt của y.
Đúng lúc này, ta bỗng nhiên cảm thấy có tiếng gió vội vàng áp tới, trong lòng kinh hãi, vội vàng vươn tay đè xuống cơ quan cuốn ván giường, vội vàng đẩy Đông Phương vào, quay người ngăn trở Đông Phương. Lúc này một tiếng thô bạo rống giận đã đến bên tai: “Dương Liên Đình! Tiểu nhân gian trá! Lão phu phải giết chết ngươi!” Nhậm Ngã Hành không biết từ khi nào đã tới phía sau ta, ta nghe thấy tiếng chưởng phong mang theo nội lực bá đạo đánh về phía ta.
Trong lúc cam go, hai tiếng gió “Vèo vèo” sát qua lỗ tai ta, Nhậm Ngã Hành lại kêu thảm một tiếng, không biết Đông Phương bắn trúng chỗ nào của ông ta, ta lại nghe thấy tiếng ông ta chảy máu tươi như điên, lúc này, một cỗ lực nhân cơ hội kéo ta về phía trước, ngay lúc Đông Phương kéo ta vào dưới giường, Nhậm Ngã Hành lại dùng hết khí lực, giống như khai sơn phách thạch, một chưởng vỗ vào vai trái của ta.
Ta phun ra một mồm máu to, mãnh liệt ngã về phía trước, ván giường phía sau phịch một tiếng đóng lại, tiếng kêu điên cuồng của Nhậm Ngã Hành bị ngăn cách bên ngoài.
“Dương Liên Đình, Dương Liên Đình…” Đông Phương ở trong bóng đêm lo lắng mà kêu ta.
Ta muốn trả lời y, nhưng mở miệng lại là một búng máu.
“Dương Liên Đình!” Đông Phương luống cuống, ôm ta, nội lực nháy mắt nhập vào kinh mạch của ta. Ta hơi hơi lấy lại sức, vội vàng nói: “Khối đá thứ ba bên tay trái, thứ sáu bên tay phải, theo thứ tự đánh ba lượt, nhanh!”
Trên đỉnh đầu bụi phấn tuôn rơi, Nhậm Ngã Hành ở bên ngoài phát cuồng, ván giường này chịu không được.
Đông Phương đánh mạnh phải trái sáu lần, dưới thân đột nhiên trống rỗng, tấm ván gỗ đột nhiên mở, hai người chúng ta nhanh chóng chảy xuống, theo chúng ta trượt xuống, từng cánh cửa đá bùng bùng đóng lại.
Không biết trượt xuống bao lâu, cuối cùng dừng lại ở trên cỏ ướt át mềm mại, ngẩng đầu, là không trung hơi hơi tỏa sáng.
Rốt cục thoát vây đi ra.
Hai mắt của Nhậm Ngã Hành đã mù, lại bị Đông Phương đánh đến trọng thương, chắc hẳn chống đỡ không được lâu.
Trong lúc rơi xuống, Đông Phương vẫn luôn chặt chẽ hộ ta vào trong ngực, lúc đi ra, y phục trên người y đều phá, ta chưa từng thấy y chật vật như vậy, nhưng lúc này chưa nói tới điều đó, ta chỉ phương hướng cho y, y đỡ ta, thực mau tìm đến một huyệt động bí mật sâu bên thác nước.
Đặt mông ngồi ở nơi an toàn, ta thở dốc, tâm kinh hoàng dần dần bình phục, ta quay đầu hôn hôn thái dương của y.
Đông Phương giật mình, ánh mắt đỏ lên nhìn ta thật lâu, sau đó y mãnh liệt nghiêng người, ôm ta, chất lỏng ấm áp chảy vào trong cổ ta.
“Ta cho rằng… Ngươi thật sự…” cổ họng y ngạnh lại.
Ta đau lòng vô cùng, dùng tay phải kéo y đứng lên, ngửa đầu hôn y, ngăn chặn lời y muốn nói.
Miệng tràn Đông Phương mặn chát cay đắng, hô hấp cực nóng của y phun lên mặt ta, sống sót sau tai nạn cùng nhiều ngày tưởng niệm khiến cho ta càng dùng sức mà ôm lấy y, thân thể y ở trong ngực ta run nhè nhẹ, ta nhịn không được vói tay vào trong y phục của y.
“Dương Liên Đình, Dương Liên Đình…” y thì thào mà gọi ta, cổ họng đều khàn.
Vai trái ta đau không chịu được, đành phải tựa vào tường phía sau, dùng tay phải chỉ chỉ chân của mình.
Như có tâm hữu linh tê, Đông Phương mãnh liệt quay đầu lại.
Thật lâu sau này, ta vẫn nhớ rõ mỗi một chi tiết khi đó như cũ.
Mây đen phủ kín, gió to thổi hồng y của Đông Phương tung bay phần phật.
Tổ Thiên Thu cưỡng ép ta, từ trăm trượng phi thân xuống, dừng ở bên người Nhậm Ngã Hành.
Đối mặt ngàn người vạn người cầm đao kiếm, sắc mặt Đông Phương lạnh lùng không có chút biểu cảm, xem như không nhìn thấy hết thảy, đôi mắt đen như mực lướt qua thiên quân vạn mã thẳng tắp nhìn về phía ta ở xa xa.
Y nhìn ta thực nghiêm túc, có lẽ muốn nhìn xem ta có chịu khổ hay không, thấy ta không có gì đáng ngại, đôi mắt của y nhu hòa xuống, cánh môi mỏng manh giật giật, không tiếng động mà nói một câu.
“Ta đến.”
Hốc mắt ta hồng lên.
Ta nghĩ ta vĩnh viễn không có cách nào miêu tả tâm tình của ta khi đó, ta chỉ nhớ rõ, ở trên cô nhai, sắc trời mông lung, giữa trời đất rét lạnh ảm đạm không ánh sáng chỉ có y là màu sắc rực rỡ duy nhất.
Một bàn tay lớn trực tiếp xách ta lại đây, Nhậm Ngã Hành bóp cổ họng ta, một tay chậm rãi rút ra trường kiếm bên hông: “Đông Phương Bất Bại, ngươi mưu quyền soán vị, nhốt lão phu ở cô sơn Mai Trang nhiều năm, lại làm hại Doanh Doanh đến nông nỗi như vậy, giờ nên tính món nợ này.”
Đông Phương thản nhiên nói: “Nhậm Ngã Hành, năm đó ta trăm phương ngàn kế đoạt vị, đến tột cùng là vì sao, trong lòng ngươi biết rõ ràng. Vốn ta chỉ là một phó hương chủ của Phong Lôi đường, ngươi liên tiếp đề bạt ta, để ta làm Phó giáo chủ, còn đem《 Quỳ Hoa bảo điển 》chí bảo của giáo cho ta luyện, ta thực cảm kích ngươi. Nhưng mà, Đông Phương Bất Bại ta không phải kẻ ngốc, ngươi nuôi dưỡng ta trở thành một tay sai, chuyên môn thám thính tin tức giang hồ cho ngươi, bí mật ám sát trưởng lão bất trung với ngươi, vì ngươi bài trừ bất lợi. Mọi người chỉ nhìn thấy ta hạ sát thủ, người người cảm thấy bất an, hận ta thấu xương, nhưng bọn họ lại không biết những điều này là do Nhậm Ngã Hành ngươi hạ mệnh lệnh. Hôm nay tại đây, ta hỏi ngươi một câu, nếu năm đó ta không đoạt vị, lại chọc nhiều người tức giận như vậy, vô giá trị lợi dụng, ngươi sẽ tốt bụng phóng ta một con đường sống sao?”
Nhậm Ngã Hành không ngờ Đông Phương lại ở chỗ này nói rõ ngọn nguồn vì sao năm đó đoạt vị, nhất thời không biết phản bác như thế nào, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Mặc dù năm đó lão phu đối có ý lợi dụng ngươi, nhưng ngươi là bộ hạ của lão phu, ăn lộc của quân thì phải làm việc cho quân, phái ngươi đi làm vài chuyện chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên sao? Nhưng ngươi lại lấy oán trả ơn, giam giữ lão phu tại địa lao Tây hồ, nhiều năm không thấy mặt trời, còn hại nữ nhi của ta, việc này ngươi còn dám không nhận sao!”
Đông Phương Bất Bại nói: “Ta tốt xấu còn để lại mạng cho ngươi, phải không? Nếu ta chưa từng nhớ kỹ ân năm đó ngươi dìu dắt, một đao giết ngươi chẳng phải thống khoái? Sao có thể để đến hôm nay ngươi tới đòi nợ ta?”
Nhậm Ngã Hành trừng lớn hai con mắt, bị Đông Phương nói như vậy ông ta không còn lời phản bác, chỉ có thể càng phát phẫn hận mà thu ngón tay, ta bị ông ta bóp đến không hít thở được, sắc mặt tím tái, Nhậm Ngã Hành cười lạnh nói: “Đông Phương Bất Bại, mặc cho ngươi nói như thế nào, lúc này đây lão phu nhất định phải cho ngươi có đi không có về, trả vị trí giáo chủ lại…”
“Ngươi muốn liền cầm!” Đông Phương mãnh liệt ngắt lời Nhậm Ngã Hành, lạnh lùng nói, “Trả Dương Liên Đình cho ta!”
Nhậm Ngã Hành âm trầm cười hai tiếng, thả lỏng tay, lại đưa tay giải á huyệt của ta, ta lập tức ho khan kịch liệt, Đông Phương xem ở trong mắt, thân hình nhịn không được giật giật, Nhậm Ngã Hành lập tức nâng kiếm đặt trên cổ ta, trào phúng: “Đông Phương Bất Bại, không ngờ ngươi lại tình thâm ý trọng với tiểu tử này, đáng tiếc đáng tiếc, hắn lại hư tình giả ý với ngươi.”
Đông Phương ngừng lại, xem như không nghe thấy Nhậm Ngã Hành nói, chỉ lo lắng mà nhìn ta.
Nhậm Ngã Hành thấy thế, lại giải huyệt đạo trên người ta, để hai tay ta có thể hoạt động, sau đó ông ta nói với giáo chúng phía sau: “Lấy cung nỏ đến!” Nói xong, ông ta lại nhìn về phía ta, đôi mắt lợi hại như đao, “Dương Liên Đình, không phải ngươi vẫn luôn nói muốn chính tay đâm Đông Phương Bất Bại để báo thù cho gia nhân sao? Lão phu thành toàn ngươi!”
Sau đó ông ta lại chuyển hướng Đông Phương Bất Bại, cười nói: “Đông Phương Bất Bại, lão phu bị ngươi cầm tù ở Tây hồ dưới tròn tám năm, mỗi ngày trừ luyện công chỉ suy nghĩ thoát vây sau đó báo thù ngươi, nên dùng biện pháp gì tra tấn ngươi, hiện giờ xem ra, cho ngươi chết dưới tay người ngươi tín nhiệm nhất sủng hạnh nhất mới là việc khoái ý.”
“Dương Liên Đình không có võ công, ” Đông Phương thản nhiên nói, “Hắn cũng tuyệt sẽ không giết ta.”
“Thật không!?” Nhậm Ngã Hành mỉm cười, lúc này thủ hạ đã đưa một cái cung nỏ tới, Nhậm Ngã Hành đặt cung nỏ đặt ở trên tay ta, sau đó chỉ vào Đông Phương: “Giết y.”
Đây là thăm dò, thăm dò lòng trung thành của ta, thăm dò võ công của Đông Phương sâu cạn ra sao, cũng thăm dò ta ở trong lòng Đông Phương đến tột cùng có bao nhiêu phân lượng.
Nhậm Ngã Hành ngay tại phía sau ta, hai tay ông ta rũ xuống, nhìn như bình tĩnh, nhưng một cỗ nội lực bá đạo lại ẩn ẩn lộ ra.
“Cẩn tuân lệnh của Nhâm giáo chủ.” Ta rũ mắt xuống, vươn tay tiếp nhận cung nỏ, kéo dây cung về phía sau, gắn tên sau đó, chậm rãi nâng lên nhắm về phía Đông Phương.
Đông Phương đờ đẫn mà nhìn ta.
Ta chuyển đầu nỏ về phía Đông Phương, không chút do dự bấm nút, nha câu mãnh liệt co rụt lại, dây cung bắn ra, mũi tên hướng lập tức bắn về phía Đông Phương.
Đông Phương vẫn không nhúc nhích, không hề chớp mắt mà nhìn ta, chỉ thoáng nghiêng nghiêng đầu, mũi tên sát qua mặt của y đâm vào thân cây ở phía sau, một sợi tóc ở bên tai y chậm rãi bay xuống.
“Dương Liên Đình…” Thần sắc Đông Phương chưa biến, giọng nói lại khàn khàn. “Ngươi thật sự muốn giết ta?”
Ta không trả lời, lần thứ hai nâng cung, không hề chần chờ lại tới một mũi tên.
Đông Phương nghiêng người né tránh, lúc quay đầu đi, sắc mặt đã tái nhợt như tờ giấy, y có chút mờ mịt mà nhìn ta, thì thào hỏi: “Dương Liên Đình… Lâu như vậy tới nay, ngày xưa đủ chuyện, chẳng lẽ là ngươi gạt ta sao?”
Ta không dám nhìn thẳng y, sợ nhìn thấy nồng đậm mất mát cùng đau lòng trong mắt y, chỉ có thể tận khả năng ổn định ngón tay phát run, cúi đầu bỏ mũi tên. Sau đó đưa tay, bấm nút, múi tên phá không mà ra.
Nhưng lần này, Đông Phương chỉ kinh ngạc mà nhìn mũi tên nhọn bay tới, vẫn không nhúc nhích, không hề tránh né.
Lòng ta run lên, bản năng chạy lao đi muốn thay y đỡ, nhưng bằng sức lực của ta thì làm sao được, hai chân bị huyệt đạo trói buộc, giống như đóng đinh trên mặt đất, nửa phần cũng không thể động đậy, lòng ta nóng như lửa đốt, mắt mở trừng trừng mà nhìn mũi tên rời đi càng ngày càng gần, trái tim kinh hoàng, dường như muốn lao ra lồng ngực.
Ngay lúc chỉ mành treo chuông, “Tranh” một tiếng, một phi đao đột nhiên từ bên cạnh phóng tới, ngay lại chỗ đánh lệch mũi tên sắp xuyên thấu đầu óc Đông Phương, song song rơi xuống mặt đất.
Ta thở ra một hơi dài, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng, nếu không phải không động đậy được, ta khẳng định đã ngã ngồi trên mặt đất.
“Ai nha, thật là nguy hiểm.” Một tiếng cười hì hì bỗng nhiên vang lên trên ngọn cây ở một bên, mọi người sôi nổi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc thanh sam đứng ở trên nhánh cây, như bị dọa sợ lợi hại mà vỗ lồng ngực của mình. Mùa xuân nhánh cây cực kỳ nhỏ nhắn dễ gãy, hắn một người sống đứng ở mặt trên, thế nhưng tuyệt không làm nhánh cây gấp khúc, vững vàng lại phiêu dật đến cực điểm.
“Diệp công tử.” Sắc mặt Nhậm Ngã Hành thay đổi. “Ngươi làm cái gì vậy?!”
Diệp Khai ngáp nói: “Ta ở dưới buồn quá, muốn đi ra phơi nắng, ai dè hôm nay trời đầy mây, nhưng không sao, không có mặt trời lại có trò hay để nhìn, cuối cùng không uổng công đi một chuyến.”
Diệp Khai ra tay làm sắc mặt Nhậm Ngã Hành rất khó coi, quay đầu quát ta: “Lại bắn tên!”
Ta nhắm mắt, lần thứ hai giơ cánh tay lên, nhưng lúc đối mặt với ánh mắt của Đông Phương, ta không có cách nào xuống tay nữa. Y lẳng lặng mà nhìn ta, dù ta giương cung nỏ với y, y vẫn an tĩnh như cũ, ôn hòa mà nhìn ta, trong mắt không có một chút phẫn nộ cùng cừu hận.
Nhậm Ngã Hành ở bên tai ta nói: “Dương Liên Đình, ngươi không hạ thủ được sao?”
“Giáo chủ hiểu lầm tiểu nhân.” Ta cúi đầu trả lời. “Tiểu nhân chỉ lo lắng Diệp công tử lại ra tay, có bắn tên cũng không làm nên chuyện gì.”
Nhậm Ngã Hành lạnh lùng nói: “Ngươi không cần quản, bắn tên!”
Ta không có cách nào, hít sâu một hơi, chậm rãi cong ngón tay.
Nhậm Ngã Hành làm như vậy, nhất định còn có ý đồ khác, lấy năng lực của ta căn bản không có khả năng giết Đông Phương, ông ta sẽ không hao phí thời gian làm một chuyện vô dụng, rốt cuộc ông ta đang chờ cái gì?
Đông Phương vẫn đứng thẳng tắp như cũ, không nháy mắt mà nhìn động tác của ta, trên mặt dần dần biến thành thảm đạm ảm đạm, ánh sáng trong mắt rốt cục đốt sạch, chỉ còn lại tro tàn.
Y đã thực khổ sở, môi hơi hơi phát run, sau đó y rất nhẹ rất nhẹ hỏi: “Dương Liên Đình, ngươi không cần ta sao?”
Ta nghe được đau lòng vô cùng, mấy lần muốn xuống tay cũng không thể làm được, giống như tất cả khí lực đều vì một tiếng kêu gọi này mà tiêu tán, chỉ còn lại chua xót trong ngực không ngừng dâng lên ngạnh ở cổ họng, làm hai mắt ta mơ hồ.
Đúng lúc này, Nhậm Ngã Hành đột nhiên hô to một câu: “Động thủ!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, phía sau Đông Phương đột nhiên lủi lên một người, người nọ giơ hai tay cầm trường đao, muốn hung hăng đánh xuống đầu y. Diệp Khai lên tiếng cảnh báo: “Cẩn thận!”
Còn chưa dứt lời, Đông Phương đã né tránh, mãnh liệt trở tay vung lên, động tác của y quá nhanh, trong mắt ta chỉ có một bóng dáng hồng sắc hiện lên, chợt nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết thê lương, trường đao loảng xoảng rơi xuống đất, người nọ ngửa mặt té trên mặt đất, hai bên huyệt Thái Dương có lỗ kim thật nhỏ, hơi hơi sấm huyết, người nọ đúng là Thượng Quan Vân, hai mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Nhậm Ngã Hành hoảng hốt, không tự chủ được lui về phía sau một bước, cả kinh: “Đông Phương Bất Bại, ngươi thật sự luyện thành 《 Quỳ Hoa bảo điển 》!”
Đông Phương thu tay, không để ý đến ông ta, vẫn như cũ yên lặng trông về phía ta.
“Điêu hiệp” Thượng Quan Vân lại chết dưới một chiêu của Đông Phương Bất Bại, toàn bộ Hắc Mộc Nhai nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, đều bị võ công nhanh chóng, tàn nhẫn này chấn kinh. Ta sớm đã biết thân thủ của Đông Phương, dường như không ngây người, lập tức nhân cơ hội này lặng lẽ nói với Nhậm Ngã Hành: “Nhâm giáo chủ, Đông Phương Bất Bại đã luyện thành 《 Quỳ Hoa bảo điển 》, võ công sâu không lường được, Thượng Quan Đường chủ đã mất mạng, Nhâm giáo chủ, chúng ta vẫn mau mau dẫn y đến viện của Mạt trưởng lão! Chỉ cần có thể giết chết Đông Phương Bất Bại, tiểu nhân nguyện làm mồi!”
Nhậm Ngã Hành được ta nhắc nhở, lập tức tỉnh hồn lại, nhìn về phía ta rốt cục mang vài phần tín nhiệm, một cánh tay ông ta cầm lấy cổ ta, chân dùng lực một chút, trong nháy mắt từ đất bằng phẳng nhảy vọt lên lầu các cao nhất, đến sân của Mạt trưởng lão.
Đông Phương đột nhiên thấy ta bị mang đi, mới vừa rồi thất vọng cùng đau buồn đều bị để qua sau đầu, trong mắt chỉ còn lo lắng, chân khí toàn thân mãnh liệt xuất ra, lệ khí tẫn phóng, cũng phi thân đuổi theo: “Nhậm Ngã Hành, ngươi muốn chạy đi đâu! Lưu lại Dương Liên Đình! Nếu không đừng trách bổn tọa không khách khí!”
Ba người một truy một đuổi, thực nhanh liền đi vào sân của Mạt trưởng lão.
Nhậm Ngã Hành tới trước, bàn tay ông ta vận nội lực, hung hăng đánh vào bức tường phía đông, lập tức phi thân bỏ chạy, Đông Phương đến sau một bước, vào viện liền bị cơ quan phi đao kích phát vây quanh, mười ngón tay của y không ngừng phóng ngân châm, đánh rơi toàn bộ phi đao lại lập tức đuổi theo.
Nhậm Ngã Hành cứ như vậy một đường kích phát cơ quan một đường đi đến phòng ngủ, nhưng ông ta thật không ngờ Đông Phương luyện 《 Quỳ Hoa bảo điển 》đại thành, thân pháp nhanh chóng như tia chớp, rất nhiều cơ quan ông ta không có cách nào tránh thoát, Đông Phương lại dễ dàng tránh được, chờ ông ta vừa mới đuổi tới giữa phòng ngủ, Đông Phương đã kinh đuổi tới kịp, bóng người nhoáng lên một cái, châm thêu hoa liền đâm về phía mặt ông ta.
Nhậm Ngã Hành vất ta xuống đất, dưới chân động, né châm rút kiếm đâm về phía cổ họng Đông Phương. Đông Phương nghiêng người né ra, một kích không trúng, y điểm mủi chân, một cước đạp trên vách tường, hồng y bị gió thổi cuộn lên cao cao, từ tà phía sau đánh về phía Nhậm Ngã Hành, tiếng ngân châm xé gió vang bên tai, Nhậm Ngã Hành lại tại một khắc cuối cùng nhìn thấu thế công của y, cả người nháy hạ thấp, ngửa mặt dán mặt đất bay vút đi ra ngoài.
Đông Phương muốn chính là giờ khắc này, bóng người chợt lóe, cả người y bay lên giữa không trung, hai tay bắn ra hơn mười căn châm thêu hoa.
Nhậm Ngã Hành hét lớn một tiếng, trái tránh phải chặn, gắng lắm mới chặn được thế công của y, ngân châm cùng thân kiếm chạm vào nhau, phát ra tiếng rít chói tai. Nhưng Đông Phương ra tay cực kỳ nhanh chóng, đã vọt đến bên Nhậm Ngã Hành, công kích ông ta.
Trong lúc này, một góc áo của Đông Phương Nhậm Ngã Hành cũng không chạm vào được, lại càng không cần nói chế trụ mạch môn đỉnh đầu sử dụng hấp tinh đại pháp. Ta ở một bên lưu tâm nhìn bọn họ tranh đấu, một bên chậm rãi đi đến bên giường.
Cơ quan trong viện Mạt trưởng lão phải là một ngàn lẻ hai mươi bảy loại, trên bản đồ cơ quan ta chỉ vẽ chín trăm sáu mươi sáu loại, có năm mươi bảy loại đều thiết lập dưới giường, còn bốn loại giấu ở tượng điêu khắc gỗ bên giường lớn.
Hai chân ta còn bị điểm huyệt, chỉ có thể dùng hai tay bò qua.
Nhậm Ngã Hành nhân thời cơ tiếp cận Đông Phương, ngón tay mấy lần gấp khúc như ưng trảo, muốn chế trụ Đông Phương, nhưng Đông Phương đã sớm cảnh giác, thân pháp càng ngày càng mơ hồ quỷ dị, ông ta làm như thế nào cũng không có cách sử dụng hấp tinh đại pháp. Ngay lúc giằng co, có lẽ ông ta phát hiện hành động của ta, đôi mắt xẹt qua một tia tinh quang, một chưởng đánh về phía Đông Phương, phi thân phác về phía ta.
“Dương Liên Đình!” Đông Phương quá sợ hãi, cũng vận công đuổi theo.
Ai ngờ Nhậm Ngã Hành đánh nghi binh, lúc Đông Phương tới gần ông ta trong nháy mắt, ông ta mãnh liệt xoay người, ưng trảo mang theo gió liền muốn ấn lên đầu Đông Phương. Đông Phương đuổi đến quá gấp, dường như không có cách nào tránh né.
Dưới tình thế cấp bách ta phi thân đánh về phía một cơ quan gần mình nhất, dùng khuỷu tay hung hăng đánh tảng đá, bốn phía cửa sổ đột nhiên bị đánh bay, sau đó bốn ống trúc duỗi tiến vào, khói độc lượn lờ mà đến.
“Đông Phương! Nhắm mắt! Ngồi xổm xuống!” Ta vừa kêu vừa đưa tay bổ về phía chân giường, tám mũi tên bắn ra, biến cố liên tiếp làm Nhậm Ngã Hành ứng biến không kịp, đành phải thu tay lại, bản năng nín thở ngưng khí, nâng kiếm đẩy ra mũi tên tứ phía. Chờ ông ta nghe thấy ta la lên một tiếng đã chậm.
Khói độc này sẽ không đưa người vào chỗ chết, nhưng mắt sẽ lập tức bị mù.
Lúc này, trong phòng khói độc đã tràn ngập, sương mù màu đen tanh hôi vẫn không ngừng bị đẩy vào bên trong như cũ, ta đã sớm nhắm hai mắt lại, bên tai đều là tiếng Nhậm Ngã Hành thê lương cuồng khiếu, chắc hẳn hai mắt của ông ta đã bị độc mù.
Khuỷu tay đột nhiên bị người kéo chặt lấy, ta kinh hãi, đang muốn đưa tay phòng bị, bỗng nhiên ngửi thấy chút hương tùng thanh lãnh trong mùi thối nồng đậm, vì thế sở hữu cảnh giác cùng buộc chặt nháy mắt biến mất, trái tim rốt cục trở vào ngực.
Ta đưa tay, sờ soạng mặt của y, muốn xem một chút ánh mắt của y có chuyện hay không, lại đụng đến một mảng ấm áp ướt át.
Ta sửng sốt, tâm mãnh liệt co rút đau đớn.
“Đừng khóc…” Ta hôn hôn khóe mắt của y.
Đúng lúc này, ta bỗng nhiên cảm thấy có tiếng gió vội vàng áp tới, trong lòng kinh hãi, vội vàng vươn tay đè xuống cơ quan cuốn ván giường, vội vàng đẩy Đông Phương vào, quay người ngăn trở Đông Phương. Lúc này một tiếng thô bạo rống giận đã đến bên tai: “Dương Liên Đình! Tiểu nhân gian trá! Lão phu phải giết chết ngươi!” Nhậm Ngã Hành không biết từ khi nào đã tới phía sau ta, ta nghe thấy tiếng chưởng phong mang theo nội lực bá đạo đánh về phía ta.
Trong lúc cam go, hai tiếng gió “Vèo vèo” sát qua lỗ tai ta, Nhậm Ngã Hành lại kêu thảm một tiếng, không biết Đông Phương bắn trúng chỗ nào của ông ta, ta lại nghe thấy tiếng ông ta chảy máu tươi như điên, lúc này, một cỗ lực nhân cơ hội kéo ta về phía trước, ngay lúc Đông Phương kéo ta vào dưới giường, Nhậm Ngã Hành lại dùng hết khí lực, giống như khai sơn phách thạch, một chưởng vỗ vào vai trái của ta.
Ta phun ra một mồm máu to, mãnh liệt ngã về phía trước, ván giường phía sau phịch một tiếng đóng lại, tiếng kêu điên cuồng của Nhậm Ngã Hành bị ngăn cách bên ngoài.
“Dương Liên Đình, Dương Liên Đình…” Đông Phương ở trong bóng đêm lo lắng mà kêu ta.
Ta muốn trả lời y, nhưng mở miệng lại là một búng máu.
“Dương Liên Đình!” Đông Phương luống cuống, ôm ta, nội lực nháy mắt nhập vào kinh mạch của ta. Ta hơi hơi lấy lại sức, vội vàng nói: “Khối đá thứ ba bên tay trái, thứ sáu bên tay phải, theo thứ tự đánh ba lượt, nhanh!”
Trên đỉnh đầu bụi phấn tuôn rơi, Nhậm Ngã Hành ở bên ngoài phát cuồng, ván giường này chịu không được.
Đông Phương đánh mạnh phải trái sáu lần, dưới thân đột nhiên trống rỗng, tấm ván gỗ đột nhiên mở, hai người chúng ta nhanh chóng chảy xuống, theo chúng ta trượt xuống, từng cánh cửa đá bùng bùng đóng lại.
Không biết trượt xuống bao lâu, cuối cùng dừng lại ở trên cỏ ướt át mềm mại, ngẩng đầu, là không trung hơi hơi tỏa sáng.
Rốt cục thoát vây đi ra.
Hai mắt của Nhậm Ngã Hành đã mù, lại bị Đông Phương đánh đến trọng thương, chắc hẳn chống đỡ không được lâu.
Trong lúc rơi xuống, Đông Phương vẫn luôn chặt chẽ hộ ta vào trong ngực, lúc đi ra, y phục trên người y đều phá, ta chưa từng thấy y chật vật như vậy, nhưng lúc này chưa nói tới điều đó, ta chỉ phương hướng cho y, y đỡ ta, thực mau tìm đến một huyệt động bí mật sâu bên thác nước.
Đặt mông ngồi ở nơi an toàn, ta thở dốc, tâm kinh hoàng dần dần bình phục, ta quay đầu hôn hôn thái dương của y.
Đông Phương giật mình, ánh mắt đỏ lên nhìn ta thật lâu, sau đó y mãnh liệt nghiêng người, ôm ta, chất lỏng ấm áp chảy vào trong cổ ta.
“Ta cho rằng… Ngươi thật sự…” cổ họng y ngạnh lại.
Ta đau lòng vô cùng, dùng tay phải kéo y đứng lên, ngửa đầu hôn y, ngăn chặn lời y muốn nói.
Miệng tràn Đông Phương mặn chát cay đắng, hô hấp cực nóng của y phun lên mặt ta, sống sót sau tai nạn cùng nhiều ngày tưởng niệm khiến cho ta càng dùng sức mà ôm lấy y, thân thể y ở trong ngực ta run nhè nhẹ, ta nhịn không được vói tay vào trong y phục của y.
“Dương Liên Đình, Dương Liên Đình…” y thì thào mà gọi ta, cổ họng đều khàn.
Vai trái ta đau không chịu được, đành phải tựa vào tường phía sau, dùng tay phải chỉ chỉ chân của mình.
Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại] - Chapter 32
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Như có tâm hữu linh tê, Đông Phương mãnh liệt quay đầu lại.
Thật lâu sau này, ta vẫn nhớ rõ mỗi một chi tiết khi đó như cũ.
Mây đen phủ kín, gió to thổi hồng y của Đông Phương tung bay phần phật.
Tổ Thiên Thu cưỡng ép ta, từ trăm trượng phi thân xuống, dừng ở bên người Nhậm Ngã Hành.
Đối mặt ngàn người vạn người cầm đao kiếm, sắc mặt Đông Phương lạnh lùng không có chút biểu cảm, xem như không nhìn thấy hết thảy, đôi mắt đen như mực lướt qua thiên quân vạn mã thẳng tắp nhìn về phía ta ở xa xa.
Y nhìn ta thực nghiêm túc, có lẽ muốn nhìn xem ta có chịu khổ hay không, thấy ta không có gì đáng ngại, đôi mắt của y nhu hòa xuống, cánh môi mỏng manh giật giật, không tiếng động mà nói một câu.
“Ta đến.”
Hốc mắt ta hồng lên.
Ta nghĩ ta vĩnh viễn không có cách nào miêu tả tâm tình của ta khi đó, ta chỉ nhớ rõ, ở trên cô nhai, sắc trời mông lung, giữa trời đất rét lạnh ảm đạm không ánh sáng chỉ có y là màu sắc rực rỡ duy nhất.
Một bàn tay lớn trực tiếp xách ta lại đây, Nhậm Ngã Hành bóp cổ họng ta, một tay chậm rãi rút ra trường kiếm bên hông: “Đông Phương Bất Bại, ngươi mưu quyền soán vị, nhốt lão phu ở cô sơn Mai Trang nhiều năm, lại làm hại Doanh Doanh đến nông nỗi như vậy, giờ nên tính món nợ này.”
Đông Phương thản nhiên nói: “Nhậm Ngã Hành, năm đó ta trăm phương ngàn kế đoạt vị, đến tột cùng là vì sao, trong lòng ngươi biết rõ ràng. Vốn ta chỉ là một phó hương chủ của Phong Lôi đường, ngươi liên tiếp đề bạt ta, để ta làm Phó giáo chủ, còn đem《 Quỳ Hoa bảo điển 》chí bảo của giáo cho ta luyện, ta thực cảm kích ngươi. Nhưng mà, Đông Phương Bất Bại ta không phải kẻ ngốc, ngươi nuôi dưỡng ta trở thành một tay sai, chuyên môn thám thính tin tức giang hồ cho ngươi, bí mật ám sát trưởng lão bất trung với ngươi, vì ngươi bài trừ bất lợi. Mọi người chỉ nhìn thấy ta hạ sát thủ, người người cảm thấy bất an, hận ta thấu xương, nhưng bọn họ lại không biết những điều này là do Nhậm Ngã Hành ngươi hạ mệnh lệnh. Hôm nay tại đây, ta hỏi ngươi một câu, nếu năm đó ta không đoạt vị, lại chọc nhiều người tức giận như vậy, vô giá trị lợi dụng, ngươi sẽ tốt bụng phóng ta một con đường sống sao?”
Nhậm Ngã Hành không ngờ Đông Phương lại ở chỗ này nói rõ ngọn nguồn vì sao năm đó đoạt vị, nhất thời không biết phản bác như thế nào, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Mặc dù năm đó lão phu đối có ý lợi dụng ngươi, nhưng ngươi là bộ hạ của lão phu, ăn lộc của quân thì phải làm việc cho quân, phái ngươi đi làm vài chuyện chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên sao? Nhưng ngươi lại lấy oán trả ơn, giam giữ lão phu tại địa lao Tây hồ, nhiều năm không thấy mặt trời, còn hại nữ nhi của ta, việc này ngươi còn dám không nhận sao!”
Đông Phương Bất Bại nói: “Ta tốt xấu còn để lại mạng cho ngươi, phải không? Nếu ta chưa từng nhớ kỹ ân năm đó ngươi dìu dắt, một đao giết ngươi chẳng phải thống khoái? Sao có thể để đến hôm nay ngươi tới đòi nợ ta?”
Nhậm Ngã Hành trừng lớn hai con mắt, bị Đông Phương nói như vậy ông ta không còn lời phản bác, chỉ có thể càng phát phẫn hận mà thu ngón tay, ta bị ông ta bóp đến không hít thở được, sắc mặt tím tái, Nhậm Ngã Hành cười lạnh nói: “Đông Phương Bất Bại, mặc cho ngươi nói như thế nào, lúc này đây lão phu nhất định phải cho ngươi có đi không có về, trả vị trí giáo chủ lại…”
“Ngươi muốn liền cầm!” Đông Phương mãnh liệt ngắt lời Nhậm Ngã Hành, lạnh lùng nói, “Trả Dương Liên Đình cho ta!”
Nhậm Ngã Hành âm trầm cười hai tiếng, thả lỏng tay, lại đưa tay giải á huyệt của ta, ta lập tức ho khan kịch liệt, Đông Phương xem ở trong mắt, thân hình nhịn không được giật giật, Nhậm Ngã Hành lập tức nâng kiếm đặt trên cổ ta, trào phúng: “Đông Phương Bất Bại, không ngờ ngươi lại tình thâm ý trọng với tiểu tử này, đáng tiếc đáng tiếc, hắn lại hư tình giả ý với ngươi.”
Đông Phương ngừng lại, xem như không nghe thấy Nhậm Ngã Hành nói, chỉ lo lắng mà nhìn ta.
Nhậm Ngã Hành thấy thế, lại giải huyệt đạo trên người ta, để hai tay ta có thể hoạt động, sau đó ông ta nói với giáo chúng phía sau: “Lấy cung nỏ đến!” Nói xong, ông ta lại nhìn về phía ta, đôi mắt lợi hại như đao, “Dương Liên Đình, không phải ngươi vẫn luôn nói muốn chính tay đâm Đông Phương Bất Bại để báo thù cho gia nhân sao? Lão phu thành toàn ngươi!”
Sau đó ông ta lại chuyển hướng Đông Phương Bất Bại, cười nói: “Đông Phương Bất Bại, lão phu bị ngươi cầm tù ở Tây hồ dưới tròn tám năm, mỗi ngày trừ luyện công chỉ suy nghĩ thoát vây sau đó báo thù ngươi, nên dùng biện pháp gì tra tấn ngươi, hiện giờ xem ra, cho ngươi chết dưới tay người ngươi tín nhiệm nhất sủng hạnh nhất mới là việc khoái ý.”
“Dương Liên Đình không có võ công, ” Đông Phương thản nhiên nói, “Hắn cũng tuyệt sẽ không giết ta.”
“Thật không!?” Nhậm Ngã Hành mỉm cười, lúc này thủ hạ đã đưa một cái cung nỏ tới, Nhậm Ngã Hành đặt cung nỏ đặt ở trên tay ta, sau đó chỉ vào Đông Phương: “Giết y.”
Đây là thăm dò, thăm dò lòng trung thành của ta, thăm dò võ công của Đông Phương sâu cạn ra sao, cũng thăm dò ta ở trong lòng Đông Phương đến tột cùng có bao nhiêu phân lượng.
Nhậm Ngã Hành ngay tại phía sau ta, hai tay ông ta rũ xuống, nhìn như bình tĩnh, nhưng một cỗ nội lực bá đạo lại ẩn ẩn lộ ra.
“Cẩn tuân lệnh của Nhâm giáo chủ.” Ta rũ mắt xuống, vươn tay tiếp nhận cung nỏ, kéo dây cung về phía sau, gắn tên sau đó, chậm rãi nâng lên nhắm về phía Đông Phương.
Đông Phương đờ đẫn mà nhìn ta.
Ta chuyển đầu nỏ về phía Đông Phương, không chút do dự bấm nút, nha câu mãnh liệt co rụt lại, dây cung bắn ra, mũi tên hướng lập tức bắn về phía Đông Phương.
Đông Phương vẫn không nhúc nhích, không hề chớp mắt mà nhìn ta, chỉ thoáng nghiêng nghiêng đầu, mũi tên sát qua mặt của y đâm vào thân cây ở phía sau, một sợi tóc ở bên tai y chậm rãi bay xuống.
“Dương Liên Đình…” Thần sắc Đông Phương chưa biến, giọng nói lại khàn khàn. “Ngươi thật sự muốn giết ta?”
Ta không trả lời, lần thứ hai nâng cung, không hề chần chờ lại tới một mũi tên.
Đông Phương nghiêng người né tránh, lúc quay đầu đi, sắc mặt đã tái nhợt như tờ giấy, y có chút mờ mịt mà nhìn ta, thì thào hỏi: “Dương Liên Đình… Lâu như vậy tới nay, ngày xưa đủ chuyện, chẳng lẽ là ngươi gạt ta sao?”
Ta không dám nhìn thẳng y, sợ nhìn thấy nồng đậm mất mát cùng đau lòng trong mắt y, chỉ có thể tận khả năng ổn định ngón tay phát run, cúi đầu bỏ mũi tên. Sau đó đưa tay, bấm nút, múi tên phá không mà ra.
Nhưng lần này, Đông Phương chỉ kinh ngạc mà nhìn mũi tên nhọn bay tới, vẫn không nhúc nhích, không hề tránh né.
Lòng ta run lên, bản năng chạy lao đi muốn thay y đỡ, nhưng bằng sức lực của ta thì làm sao được, hai chân bị huyệt đạo trói buộc, giống như đóng đinh trên mặt đất, nửa phần cũng không thể động đậy, lòng ta nóng như lửa đốt, mắt mở trừng trừng mà nhìn mũi tên rời đi càng ngày càng gần, trái tim kinh hoàng, dường như muốn lao ra lồng ngực.
Ngay lúc chỉ mành treo chuông, “Tranh” một tiếng, một phi đao đột nhiên từ bên cạnh phóng tới, ngay lại chỗ đánh lệch mũi tên sắp xuyên thấu đầu óc Đông Phương, song song rơi xuống mặt đất.
Ta thở ra một hơi dài, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng, nếu không phải không động đậy được, ta khẳng định đã ngã ngồi trên mặt đất.
“Ai nha, thật là nguy hiểm.” Một tiếng cười hì hì bỗng nhiên vang lên trên ngọn cây ở một bên, mọi người sôi nổi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc thanh sam đứng ở trên nhánh cây, như bị dọa sợ lợi hại mà vỗ lồng ngực của mình. Mùa xuân nhánh cây cực kỳ nhỏ nhắn dễ gãy, hắn một người sống đứng ở mặt trên, thế nhưng tuyệt không làm nhánh cây gấp khúc, vững vàng lại phiêu dật đến cực điểm.
“Diệp công tử.” Sắc mặt Nhậm Ngã Hành thay đổi. “Ngươi làm cái gì vậy?!”
Diệp Khai ngáp nói: “Ta ở dưới buồn quá, muốn đi ra phơi nắng, ai dè hôm nay trời đầy mây, nhưng không sao, không có mặt trời lại có trò hay để nhìn, cuối cùng không uổng công đi một chuyến.”
Diệp Khai ra tay làm sắc mặt Nhậm Ngã Hành rất khó coi, quay đầu quát ta: “Lại bắn tên!”
Ta nhắm mắt, lần thứ hai giơ cánh tay lên, nhưng lúc đối mặt với ánh mắt của Đông Phương, ta không có cách nào xuống tay nữa. Y lẳng lặng mà nhìn ta, dù ta giương cung nỏ với y, y vẫn an tĩnh như cũ, ôn hòa mà nhìn ta, trong mắt không có một chút phẫn nộ cùng cừu hận.
Nhậm Ngã Hành ở bên tai ta nói: “Dương Liên Đình, ngươi không hạ thủ được sao?”
“Giáo chủ hiểu lầm tiểu nhân.” Ta cúi đầu trả lời. “Tiểu nhân chỉ lo lắng Diệp công tử lại ra tay, có bắn tên cũng không làm nên chuyện gì.”
Nhậm Ngã Hành lạnh lùng nói: “Ngươi không cần quản, bắn tên!”
Ta không có cách nào, hít sâu một hơi, chậm rãi cong ngón tay.
Nhậm Ngã Hành làm như vậy, nhất định còn có ý đồ khác, lấy năng lực của ta căn bản không có khả năng giết Đông Phương, ông ta sẽ không hao phí thời gian làm một chuyện vô dụng, rốt cuộc ông ta đang chờ cái gì?
Đông Phương vẫn đứng thẳng tắp như cũ, không nháy mắt mà nhìn động tác của ta, trên mặt dần dần biến thành thảm đạm ảm đạm, ánh sáng trong mắt rốt cục đốt sạch, chỉ còn lại tro tàn.
Y đã thực khổ sở, môi hơi hơi phát run, sau đó y rất nhẹ rất nhẹ hỏi: “Dương Liên Đình, ngươi không cần ta sao?”
Ta nghe được đau lòng vô cùng, mấy lần muốn xuống tay cũng không thể làm được, giống như tất cả khí lực đều vì một tiếng kêu gọi này mà tiêu tán, chỉ còn lại chua xót trong ngực không ngừng dâng lên ngạnh ở cổ họng, làm hai mắt ta mơ hồ.
Đúng lúc này, Nhậm Ngã Hành đột nhiên hô to một câu: “Động thủ!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, phía sau Đông Phương đột nhiên lủi lên một người, người nọ giơ hai tay cầm trường đao, muốn hung hăng đánh xuống đầu y. Diệp Khai lên tiếng cảnh báo: “Cẩn thận!”
Còn chưa dứt lời, Đông Phương đã né tránh, mãnh liệt trở tay vung lên, động tác của y quá nhanh, trong mắt ta chỉ có một bóng dáng hồng sắc hiện lên, chợt nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết thê lương, trường đao loảng xoảng rơi xuống đất, người nọ ngửa mặt té trên mặt đất, hai bên huyệt Thái Dương có lỗ kim thật nhỏ, hơi hơi sấm huyết, người nọ đúng là Thượng Quan Vân, hai mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Nhậm Ngã Hành hoảng hốt, không tự chủ được lui về phía sau một bước, cả kinh: “Đông Phương Bất Bại, ngươi thật sự luyện thành 《 Quỳ Hoa bảo điển 》!”
Đông Phương thu tay, không để ý đến ông ta, vẫn như cũ yên lặng trông về phía ta.
“Điêu hiệp” Thượng Quan Vân lại chết dưới một chiêu của Đông Phương Bất Bại, toàn bộ Hắc Mộc Nhai nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, đều bị võ công nhanh chóng, tàn nhẫn này chấn kinh. Ta sớm đã biết thân thủ của Đông Phương, dường như không ngây người, lập tức nhân cơ hội này lặng lẽ nói với Nhậm Ngã Hành: “Nhâm giáo chủ, Đông Phương Bất Bại đã luyện thành 《 Quỳ Hoa bảo điển 》, võ công sâu không lường được, Thượng Quan Đường chủ đã mất mạng, Nhâm giáo chủ, chúng ta vẫn mau mau dẫn y đến viện của Mạt trưởng lão! Chỉ cần có thể giết chết Đông Phương Bất Bại, tiểu nhân nguyện làm mồi!”
Nhậm Ngã Hành được ta nhắc nhở, lập tức tỉnh hồn lại, nhìn về phía ta rốt cục mang vài phần tín nhiệm, một cánh tay ông ta cầm lấy cổ ta, chân dùng lực một chút, trong nháy mắt từ đất bằng phẳng nhảy vọt lên lầu các cao nhất, đến sân của Mạt trưởng lão.
Đông Phương đột nhiên thấy ta bị mang đi, mới vừa rồi thất vọng cùng đau buồn đều bị để qua sau đầu, trong mắt chỉ còn lo lắng, chân khí toàn thân mãnh liệt xuất ra, lệ khí tẫn phóng, cũng phi thân đuổi theo: “Nhậm Ngã Hành, ngươi muốn chạy đi đâu! Lưu lại Dương Liên Đình! Nếu không đừng trách bổn tọa không khách khí!”
Ba người một truy một đuổi, thực nhanh liền đi vào sân của Mạt trưởng lão.
Nhậm Ngã Hành tới trước, bàn tay ông ta vận nội lực, hung hăng đánh vào bức tường phía đông, lập tức phi thân bỏ chạy, Đông Phương đến sau một bước, vào viện liền bị cơ quan phi đao kích phát vây quanh, mười ngón tay của y không ngừng phóng ngân châm, đánh rơi toàn bộ phi đao lại lập tức đuổi theo.
Nhậm Ngã Hành cứ như vậy một đường kích phát cơ quan một đường đi đến phòng ngủ, nhưng ông ta thật không ngờ Đông Phương luyện 《 Quỳ Hoa bảo điển 》đại thành, thân pháp nhanh chóng như tia chớp, rất nhiều cơ quan ông ta không có cách nào tránh thoát, Đông Phương lại dễ dàng tránh được, chờ ông ta vừa mới đuổi tới giữa phòng ngủ, Đông Phương đã kinh đuổi tới kịp, bóng người nhoáng lên một cái, châm thêu hoa liền đâm về phía mặt ông ta.
Nhậm Ngã Hành vất ta xuống đất, dưới chân động, né châm rút kiếm đâm về phía cổ họng Đông Phương. Đông Phương nghiêng người né ra, một kích không trúng, y điểm mủi chân, một cước đạp trên vách tường, hồng y bị gió thổi cuộn lên cao cao, từ tà phía sau đánh về phía Nhậm Ngã Hành, tiếng ngân châm xé gió vang bên tai, Nhậm Ngã Hành lại tại một khắc cuối cùng nhìn thấu thế công của y, cả người nháy hạ thấp, ngửa mặt dán mặt đất bay vút đi ra ngoài.
Đông Phương muốn chính là giờ khắc này, bóng người chợt lóe, cả người y bay lên giữa không trung, hai tay bắn ra hơn mười căn châm thêu hoa.
Nhậm Ngã Hành hét lớn một tiếng, trái tránh phải chặn, gắng lắm mới chặn được thế công của y, ngân châm cùng thân kiếm chạm vào nhau, phát ra tiếng rít chói tai. Nhưng Đông Phương ra tay cực kỳ nhanh chóng, đã vọt đến bên Nhậm Ngã Hành, công kích ông ta.
Trong lúc này, một góc áo của Đông Phương Nhậm Ngã Hành cũng không chạm vào được, lại càng không cần nói chế trụ mạch môn đỉnh đầu sử dụng hấp tinh đại pháp. Ta ở một bên lưu tâm nhìn bọn họ tranh đấu, một bên chậm rãi đi đến bên giường.
Cơ quan trong viện Mạt trưởng lão phải là một ngàn lẻ hai mươi bảy loại, trên bản đồ cơ quan ta chỉ vẽ chín trăm sáu mươi sáu loại, có năm mươi bảy loại đều thiết lập dưới giường, còn bốn loại giấu ở tượng điêu khắc gỗ bên giường lớn.
Hai chân ta còn bị điểm huyệt, chỉ có thể dùng hai tay bò qua.
Nhậm Ngã Hành nhân thời cơ tiếp cận Đông Phương, ngón tay mấy lần gấp khúc như ưng trảo, muốn chế trụ Đông Phương, nhưng Đông Phương đã sớm cảnh giác, thân pháp càng ngày càng mơ hồ quỷ dị, ông ta làm như thế nào cũng không có cách sử dụng hấp tinh đại pháp. Ngay lúc giằng co, có lẽ ông ta phát hiện hành động của ta, đôi mắt xẹt qua một tia tinh quang, một chưởng đánh về phía Đông Phương, phi thân phác về phía ta.
“Dương Liên Đình!” Đông Phương quá sợ hãi, cũng vận công đuổi theo.
Ai ngờ Nhậm Ngã Hành đánh nghi binh, lúc Đông Phương tới gần ông ta trong nháy mắt, ông ta mãnh liệt xoay người, ưng trảo mang theo gió liền muốn ấn lên đầu Đông Phương. Đông Phương đuổi đến quá gấp, dường như không có cách nào tránh né.
Dưới tình thế cấp bách ta phi thân đánh về phía một cơ quan gần mình nhất, dùng khuỷu tay hung hăng đánh tảng đá, bốn phía cửa sổ đột nhiên bị đánh bay, sau đó bốn ống trúc duỗi tiến vào, khói độc lượn lờ mà đến.
“Đông Phương! Nhắm mắt! Ngồi xổm xuống!” Ta vừa kêu vừa đưa tay bổ về phía chân giường, tám mũi tên bắn ra, biến cố liên tiếp làm Nhậm Ngã Hành ứng biến không kịp, đành phải thu tay lại, bản năng nín thở ngưng khí, nâng kiếm đẩy ra mũi tên tứ phía. Chờ ông ta nghe thấy ta la lên một tiếng đã chậm.
Khói độc này sẽ không đưa người vào chỗ chết, nhưng mắt sẽ lập tức bị mù.
Lúc này, trong phòng khói độc đã tràn ngập, sương mù màu đen tanh hôi vẫn không ngừng bị đẩy vào bên trong như cũ, ta đã sớm nhắm hai mắt lại, bên tai đều là tiếng Nhậm Ngã Hành thê lương cuồng khiếu, chắc hẳn hai mắt của ông ta đã bị độc mù.
Khuỷu tay đột nhiên bị người kéo chặt lấy, ta kinh hãi, đang muốn đưa tay phòng bị, bỗng nhiên ngửi thấy chút hương tùng thanh lãnh trong mùi thối nồng đậm, vì thế sở hữu cảnh giác cùng buộc chặt nháy mắt biến mất, trái tim rốt cục trở vào ngực.
Ta đưa tay, sờ soạng mặt của y, muốn xem một chút ánh mắt của y có chuyện hay không, lại đụng đến một mảng ấm áp ướt át.
Ta sửng sốt, tâm mãnh liệt co rút đau đớn.
“Đừng khóc…” Ta hôn hôn khóe mắt của y.
Đúng lúc này, ta bỗng nhiên cảm thấy có tiếng gió vội vàng áp tới, trong lòng kinh hãi, vội vàng vươn tay đè xuống cơ quan cuốn ván giường, vội vàng đẩy Đông Phương vào, quay người ngăn trở Đông Phương. Lúc này một tiếng thô bạo rống giận đã đến bên tai: “Dương Liên Đình! Tiểu nhân gian trá! Lão phu phải giết chết ngươi!” Nhậm Ngã Hành không biết từ khi nào đã tới phía sau ta, ta nghe thấy tiếng chưởng phong mang theo nội lực bá đạo đánh về phía ta.
Trong lúc cam go, hai tiếng gió “Vèo vèo” sát qua lỗ tai ta, Nhậm Ngã Hành lại kêu thảm một tiếng, không biết Đông Phương bắn trúng chỗ nào của ông ta, ta lại nghe thấy tiếng ông ta chảy máu tươi như điên, lúc này, một cỗ lực nhân cơ hội kéo ta về phía trước, ngay lúc Đông Phương kéo ta vào dưới giường, Nhậm Ngã Hành lại dùng hết khí lực, giống như khai sơn phách thạch, một chưởng vỗ vào vai trái của ta.
Ta phun ra một mồm máu to, mãnh liệt ngã về phía trước, ván giường phía sau phịch một tiếng đóng lại, tiếng kêu điên cuồng của Nhậm Ngã Hành bị ngăn cách bên ngoài.
“Dương Liên Đình, Dương Liên Đình…” Đông Phương ở trong bóng đêm lo lắng mà kêu ta.
Ta muốn trả lời y, nhưng mở miệng lại là một búng máu.
“Dương Liên Đình!” Đông Phương luống cuống, ôm ta, nội lực nháy mắt nhập vào kinh mạch của ta. Ta hơi hơi lấy lại sức, vội vàng nói: “Khối đá thứ ba bên tay trái, thứ sáu bên tay phải, theo thứ tự đánh ba lượt, nhanh!”
Trên đỉnh đầu bụi phấn tuôn rơi, Nhậm Ngã Hành ở bên ngoài phát cuồng, ván giường này chịu không được.
Đông Phương đánh mạnh phải trái sáu lần, dưới thân đột nhiên trống rỗng, tấm ván gỗ đột nhiên mở, hai người chúng ta nhanh chóng chảy xuống, theo chúng ta trượt xuống, từng cánh cửa đá bùng bùng đóng lại.
Không biết trượt xuống bao lâu, cuối cùng dừng lại ở trên cỏ ướt át mềm mại, ngẩng đầu, là không trung hơi hơi tỏa sáng.
Rốt cục thoát vây đi ra.
Hai mắt của Nhậm Ngã Hành đã mù, lại bị Đông Phương đánh đến trọng thương, chắc hẳn chống đỡ không được lâu.
Trong lúc rơi xuống, Đông Phương vẫn luôn chặt chẽ hộ ta vào trong ngực, lúc đi ra, y phục trên người y đều phá, ta chưa từng thấy y chật vật như vậy, nhưng lúc này chưa nói tới điều đó, ta chỉ phương hướng cho y, y đỡ ta, thực mau tìm đến một huyệt động bí mật sâu bên thác nước.
Đặt mông ngồi ở nơi an toàn, ta thở dốc, tâm kinh hoàng dần dần bình phục, ta quay đầu hôn hôn thái dương của y.
Đông Phương giật mình, ánh mắt đỏ lên nhìn ta thật lâu, sau đó y mãnh liệt nghiêng người, ôm ta, chất lỏng ấm áp chảy vào trong cổ ta.
“Ta cho rằng… Ngươi thật sự…” cổ họng y ngạnh lại.
Ta đau lòng vô cùng, dùng tay phải kéo y đứng lên, ngửa đầu hôn y, ngăn chặn lời y muốn nói.
Miệng tràn Đông Phương mặn chát cay đắng, hô hấp cực nóng của y phun lên mặt ta, sống sót sau tai nạn cùng nhiều ngày tưởng niệm khiến cho ta càng dùng sức mà ôm lấy y, thân thể y ở trong ngực ta run nhè nhẹ, ta nhịn không được vói tay vào trong y phục của y.
“Dương Liên Đình, Dương Liên Đình…” y thì thào mà gọi ta, cổ họng đều khàn.
Vai trái ta đau không chịu được, đành phải tựa vào tường phía sau, dùng tay phải chỉ chỉ chân của mình.