Mưa giã đùng vang trên ngói, rãnh nước không ngừng chảy xiết. Bầu trời âm u, nhìn không ra canh giờ, hai con gà trống nhà đại thẩm cách vách thi nhau gọi nửa canh giờ, nói vậy đã không còn sớm.
Y cuộn tròn xoay người trong ổ chăn, lại nhắm mắt lại.
Cho đến khi cửa viện vang lên một tiếng chi nha, tiếng bước chân quen thuộc vang lên, càng lúc càng gần.
Lỗ tai y giật giật, vẫn không dậy.
Cách đằng xa, có giọng nói của một cô nương: “Dương đại ca, huynh mua thức ăn về rồi ——” thanh âm kia cố ý phóng đến rất nhẹ, có vẻ thực mềm, thực nhu hòa. Dương Liên Đình đáp một tiếng ừ. Cô nương kia lại hỏi tiếp: “Nhà huynh hôm nay lại ăn cá à?” Dương Liên Đình cười một tiếng: “Ừ, Đông Phương nhà ta thích ăn.”
Cô nương trầm mặc một chớp mắt, sau đó mới thấp giọng nói: “Dương đại ca đối xử với phu nhân nhà huynh thật hảo.”
Dương Liên Đình thực hưởng thụ mà cười: “Hắn đối xử với ta cũng thực tốt.”
Đông Phương ở trong ổ chăn hừ một tiếng.
Phản! Dương Liên Đình mới là phu nhân của bổn tọa!
“Dương đại ca… huynh cùng Dương phu nhân đã thành thân bao lâu…” Cô nương do dự trong chốc lát, nhỏ giọng hỏi.
Hừ, Dương phu nhân.
Đông Phương không vui vẻ mà mở mắt ra. Dương Liên Đình thực thích nói chuyện của y với người khác, quả nhiên chỉ chốc lát sau chợt nghe thấy Dương Liên Đình dấu không nổi mà khoe khoang trả lời: “Đã chín năm rồi đi… Ta chưa trưởng thành đã đã bái thiên địa với y, nghĩ đến thật sự như mộng, ” Dương Liên Đình hồi ức, còn cảm thán một tiếng, “Lúc ấy thật không dễ dàng.”
Đông Phương lại rũ mắt, trong lòng than thở, là chín năm bốn tháng lẻ hai mười ngày, chừng ấy cũng không nhớ rõ.
Thời gian qua thật nhanh, bọn họ rời Hắc Mộc Nhai hơn ba năm, đã du lịch không ít địa phương, những nơi phong cảnh nổi tiếng không cần phải nói, nếu gặp được nơi phong cảnh hữu tình lại không biết tên, bọn họ sẽ thuê căn phòng ở lại, chậm rãi đi dạo.
Y tuyệt không cảm thấy nhàm chán, hai người thực tự tại.
Chỉ có một chút không tốt. Hiện giờ Dương Liên Đình hai mươi bảy hai mươi tám, cao lớn lại đoan chính, mặt mày nồng hậu, mỉm cười bên trái còn có lúm đồng tiền nhợt nhạt. Không biết có phải khi bé ăn không tốt lớn lên chậm hay không mà mấy năm trước Dương Liên Đình mới đột nhiên bắt đầu nhảy cao, ôi, gần tới mét tám, không bao giờ là thiếu niên ngân ngô đơn bạc lúc trước nữa. Hơn nữa đến phía nam, một nam nhân lớn như vậy đứng nơi ấy, có đi đường cũng không sợ lạc, vừa nhấc đầu, người đi đường so le không đồng đều bỗng xuất hiện một người cao hơn hẳn thì chính là hắn.
Như vậy thấy được, cô nương nhìn hắn cũng nhiều.
Điều này làm cho giáo chủ thực phiền muộn.
Y chán ghét người khác nhìn chằm chằm Dương Liên Đình, nam nữ đều chán ghét. Dương Liên Đình là của y, ai cho bọn họ nhìn? Có hỏi qua ý của y chưa? Hỏi y cũng không đồng ý! Hơn nữa đến thôn này, vị cô nương này cứ tìm cơ hội nói chuyện với Dương Liên Đình, nàng là nữ nhi nhà đại thẩm cách vách, họ Vương, còn chưa hứa hôn.
Tâm tư gì! Đông Phương căm giận mà nghĩ. Dương Liên Đình đã nói hắn có phu nhân, nếu không phải thì y đường đường là giáo chủ mới sẽ không phối hợp câu chuyện giả vờ thành phu nhân của hắn! Có thì bắt hắn vờ. Nhưng Dương Liên Đình tội nghiệp nói hắn giả vờ thật rất dọa người, y nghĩ nghĩ cũng thấy có lý, nhất thời mềm lòng đáp ứng. Nhìn xem, một chút dùng cũng không có, cô nương này không phải còn… Chẳng lẽ là cô nương kia thấy hắn ăn mặc tốt, ra tay lại rộng rãi, bởi vậy không chịu hết hy vọng? trong lòng Đông Phương âm âm nghĩ, về sau không làm quần áo tốt như vậy cho hắn mặc, cũng không cho hắn bạc, một ngày chỉ cho hai mươi văn tiền tiêu vặt, hừ.
“Dương đại ca…” giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của cô nương kia lại truyền đến, “Buổi chiều huynh có rãnh không? Ta… Ta muốn mời huynh dạy ta làm món ăn lần trước, có thể không? Ta sẽ đem bánh ngọt huynh nói thích làm tiền học phí được chứ?”
Dương Liên Đình vốn muốn từ chối, nhưng nghe nói nửa câu sau, nghĩ tới vị kia trong nhà, liền cười đồng ý.
Trong phòng, giáo chủ nháy mắt không nể mặt, cực kỳ không vui mà hừ một tiếng.
Tiếng bước chân tiến vào.
Y vội nhắm mắt lại.
Rèm cửa bị nhẹ tay nhẹ chân xốc lên,tiếng tất tốt rất nhỏ, sau đó là Dương Liên Đình sải chân đi đến phòng bếp nhỏ bên cạnh, đặt rau xanh lên bếp, lại nghe thấy tiếng hắn thêm củi, xốc lên nắp nồi. Chẳng được bao lâu, tiếng đế hài rơi xuống đất lại đi ra, bước chân nặng một chút, cũng chậm, trên tay bưng bồn, có tiếng nước chảy nhẹ nhàng.
Đông Phương vờ ngủ say.
Bên tai bỗng nhiên có một tiếng cười khẽ, hơi thở của Dương Liên Đình phả lên mặt y, sau đó chóp mũi đã bị nhéo một chút, giọng nói hàm tiếu có chút trầm: “Lỗ tai còn thính hơn cẩu, còn giả vờ, ta chưa vào nhà ngươi đã biết rồi đi?”
Lời này còn không chưa nói xong, Đông Phương liền “Xoẹt” mở mắt ra —— cái cái gì gọi là lỗ tai còn thính hơn cẩu? Y có thể so với cẩu sao! Không đúng, cẩu có thể so với y sao??
“Nhìn, còn không chịu dậy?” Dương Liên Đình lại cười nhẹ nhàng, cúi người trực tiếp kéo y vào trong ngực, thở dài, trong đó có chút hương vị cưng chiều, “Lớn như vậy còn ngủ nướng…”
Ôm ấp quen thuộc, y quên hỏa khí, thực thói quen mà áp qua, khoát đầu lên bả vai dày rộng của người nọ, còn buồn ngủ ngáp một cái, ngủ lâu lắm, cả người vừa biếng vừa nhác, không thích nhúc nhích. Y nhắm mắt lại muốn ngủ.
Dương Liên Đình thấy, vội nâng đầu giáo chủ nhà hắn dậy, hai bàn tay to xoa lên mặt y, không dùng sức, xoa nhẹ nửa ngày vẫn không thấy giáo chủ mở mắt, Dương Liên Đình liền nổi hứng, ép hai má của y vào giữa, ép đến hai cái môi đều chu lên, liền cúi đầu hôn, ngậm môi y nói: “Không cho làm biếng nữa, lần trước không quản ngươi, ngươi có thể nằm đến giữa trưa, mau đứng lên, không đói bụng sao?”
Ngươi ở bên ngoài tán gẫu vui vẻ với cô nương kia, lúc này mới nhớ tới quản y? trong lòng Đông Phương có chút không thuận, đẩy cánh tay làm càng trên mặt mình ra, nghiêm mặt ngồi thẳng. Dương Liên Đình thuận thế phóng tay, vì thế cái chăn che trên người giáo chủ nhà hắn liền trượt xuống dưới, giáo chủ đại nhân không mặc cái gì, trơn bóng loã lồ, dấu vết tối hôm qua làm ra còn giữ lại.
Đông Phương theo bản năng giương mắt nhìn Dương Liên Đình, quả nhiên, đôi mắt hắn liền biến thâm một chút, khóe miệng nhếch lên, nụ cười kia có chút ý tứ hàm xúc. Y quả thực rất quen thuộc ánh mắt này của Dương Liên Đình, vì thế y dứt khoát đá cái chăn văng ra, hạ thân cũng bộc lộ ra, hai cái đùi non đều là dấu hôn ứ hồng, y mở chân, ôm lấy thắt lưng Dương Liên Đình, tay đi ôm cổ hắn.
Y đã không còn sợ hãi để lộ trọn vẹn thân thể ra, là Dương Liên Đình, chỉ cần là hắn, như thế nào cũng không sao.
“Không đến sao…” Y nhẹ nhàng mở miệng, dùng thân thể dán lên cọ, thực nhanh có thể cảm nhận bộ phận lửa nóng kia cứng lên.
“Đông Phương, ngươi càng ngày càng tệ…” Kiềm chế không nổi, thanh âm biến thành trầm trọng áp lại, môi bị ngăn chặn, hai bàn tay đỡ lấy mông y, nhịn không được mà vuốt ve. Trong lòng Đông Phương hừ hừ một tiếng, người này ăn một bộ nào nhất y còn không rõ sao?
Vì thế đến gọi người rời giường bị tha lên giường, quăng mũ cởi giáp.
Xong một lần, Dương Liên Đình nhớ tới có hẹn, Đông Phương nghiêng đầu tính tính canh giờ, lại xoay người một cái đặt hắn ở dưới thân, nắm tay hắn, dẫn hắn đỡ lấy thắt lưng chính mình, chính mình thì cúi đầu hôn lên môi hắn, hai người dây dưa trong chốc lát, hô hấp của Dương Liên Đình chậm rãi lại biến thành dồn dập.
Chờ làm xong lần này, đã qua buổi trưa, ngoài cửa viện truyền đến tiếng đập cửa do dự của cô nương, Dương Liên Đình ôm y, xốc mí mắt xem xét ngoài cửa, không để ý tới. Ôm Đông Phương làm xong càng thêm làm biếng lên, dẫn y đi tắm rửa.
Dương Liên Đình giống như ôm tiểu hài tử, mặt đối mặt, một tay giữ thắt lưng, một tay nâng mông. Đông Phương thực thông minh mở hai cái đùi ôm lấy thắt lưng đồng dạng xích lỏa của hắn, vì thế thứ bắn vào mặt sau liền theo bước chân chậm rãi chảy xuống theo gốc đùi, tích táp rơi trên mặt đất, Dương Liên Đình cúi đầu nhìn thoáng qua, nuốt một ngụm nước bọt, ẩn nhẫn quay đầu đi chỗ khác.
Trong lòng Đông Phương cảm thấy buồn cười.
Làm khô xong, y bị Dương Liên Đình cường ép uống nửa bát cháo, lại thỏa mãn ghé vào trên người của hắn ngủ, Dương Liên Đình lên mặt cụ non hít một hơi: “Tật xấu ngủ nướng này thật trị không hết…”
Đông Phương run rẩy run rẩy lỗ tai, coi như gió thoảng bên tai, y thích ôn tồn như vậy, thích cùng Dương Liên Đình ngốc ở trên giường, đóng cửa lại, ai cũng không có, chỉ có hai người bọn họ, không có một chút ngăn cách, da thịt đều kề sát, ngay cả độ ấm thân thể cũng chia sẻ lẫn nhau.
Đúng, chính là như vậy, y thích như vậy.
Huống hồ, trời mưa, bên ngoài lại ẩm lại ướt, y không muốn rời giường, chỉ như vậy thôi.
Không có nguyên nhân khác.
Hừ.
Ngoài cửa sổ tiếng nước mênh mông.
Mưa giã đùng vang trên ngói, rãnh nước không ngừng chảy xiết. Bầu trời âm u, nhìn không ra canh giờ, hai con gà trống nhà đại thẩm cách vách thi nhau gọi nửa canh giờ, nói vậy đã không còn sớm.
Y cuộn tròn xoay người trong ổ chăn, lại nhắm mắt lại.
Cho đến khi cửa viện vang lên một tiếng chi nha, tiếng bước chân quen thuộc vang lên, càng lúc càng gần.
Lỗ tai y giật giật, vẫn không dậy.
Cách đằng xa, có giọng nói của một cô nương: “Dương đại ca, huynh mua thức ăn về rồi ——” thanh âm kia cố ý phóng đến rất nhẹ, có vẻ thực mềm, thực nhu hòa. Dương Liên Đình đáp một tiếng ừ. Cô nương kia lại hỏi tiếp: “Nhà huynh hôm nay lại ăn cá à?” Dương Liên Đình cười một tiếng: “Ừ, Đông Phương nhà ta thích ăn.”
Cô nương trầm mặc một chớp mắt, sau đó mới thấp giọng nói: “Dương đại ca đối xử với phu nhân nhà huynh thật hảo.”
Dương Liên Đình thực hưởng thụ mà cười: “Hắn đối xử với ta cũng thực tốt.”
Đông Phương ở trong ổ chăn hừ một tiếng.
Phản! Dương Liên Đình mới là phu nhân của bổn tọa!
“Dương đại ca… huynh cùng Dương phu nhân đã thành thân bao lâu…” Cô nương do dự trong chốc lát, nhỏ giọng hỏi.
Hừ, Dương phu nhân.
Đông Phương không vui vẻ mà mở mắt ra. Dương Liên Đình thực thích nói chuyện của y với người khác, quả nhiên chỉ chốc lát sau chợt nghe thấy Dương Liên Đình dấu không nổi mà khoe khoang trả lời: “Đã chín năm rồi đi… Ta chưa trưởng thành đã đã bái thiên địa với y, nghĩ đến thật sự như mộng, ” Dương Liên Đình hồi ức, còn cảm thán một tiếng, “Lúc ấy thật không dễ dàng.”
Đông Phương lại rũ mắt, trong lòng than thở, là chín năm bốn tháng lẻ hai mười ngày, chừng ấy cũng không nhớ rõ.
Thời gian qua thật nhanh, bọn họ rời Hắc Mộc Nhai hơn ba năm, đã du lịch không ít địa phương, những nơi phong cảnh nổi tiếng không cần phải nói, nếu gặp được nơi phong cảnh hữu tình lại không biết tên, bọn họ sẽ thuê căn phòng ở lại, chậm rãi đi dạo.
Y tuyệt không cảm thấy nhàm chán, hai người thực tự tại.
Chỉ có một chút không tốt. Hiện giờ Dương Liên Đình hai mươi bảy hai mươi tám, cao lớn lại đoan chính, mặt mày nồng hậu, mỉm cười bên trái còn có lúm đồng tiền nhợt nhạt. Không biết có phải khi bé ăn không tốt lớn lên chậm hay không mà mấy năm trước Dương Liên Đình mới đột nhiên bắt đầu nhảy cao, ôi, gần tới mét tám, không bao giờ là thiếu niên ngân ngô đơn bạc lúc trước nữa. Hơn nữa đến phía nam, một nam nhân lớn như vậy đứng nơi ấy, có đi đường cũng không sợ lạc, vừa nhấc đầu, người đi đường so le không đồng đều bỗng xuất hiện một người cao hơn hẳn thì chính là hắn.
Như vậy thấy được, cô nương nhìn hắn cũng nhiều.
Điều này làm cho giáo chủ thực phiền muộn.
Y chán ghét người khác nhìn chằm chằm Dương Liên Đình, nam nữ đều chán ghét. Dương Liên Đình là của y, ai cho bọn họ nhìn? Có hỏi qua ý của y chưa? Hỏi y cũng không đồng ý! Hơn nữa đến thôn này, vị cô nương này cứ tìm cơ hội nói chuyện với Dương Liên Đình, nàng là nữ nhi nhà đại thẩm cách vách, họ Vương, còn chưa hứa hôn.
Tâm tư gì! Đông Phương căm giận mà nghĩ. Dương Liên Đình đã nói hắn có phu nhân, nếu không phải thì y đường đường là giáo chủ mới sẽ không phối hợp câu chuyện giả vờ thành phu nhân của hắn! Có thì bắt hắn vờ. Nhưng Dương Liên Đình tội nghiệp nói hắn giả vờ thật rất dọa người, y nghĩ nghĩ cũng thấy có lý, nhất thời mềm lòng đáp ứng. Nhìn xem, một chút dùng cũng không có, cô nương này không phải còn… Chẳng lẽ là cô nương kia thấy hắn ăn mặc tốt, ra tay lại rộng rãi, bởi vậy không chịu hết hy vọng? trong lòng Đông Phương âm âm nghĩ, về sau không làm quần áo tốt như vậy cho hắn mặc, cũng không cho hắn bạc, một ngày chỉ cho hai mươi văn tiền tiêu vặt, hừ.
“Dương đại ca…” giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của cô nương kia lại truyền đến, “Buổi chiều huynh có rãnh không? Ta… Ta muốn mời huynh dạy ta làm món ăn lần trước, có thể không? Ta sẽ đem bánh ngọt huynh nói thích làm tiền học phí được chứ?”
Dương Liên Đình vốn muốn từ chối, nhưng nghe nói nửa câu sau, nghĩ tới vị kia trong nhà, liền cười đồng ý.
Trong phòng, giáo chủ nháy mắt không nể mặt, cực kỳ không vui mà hừ một tiếng.
Tiếng bước chân tiến vào.
Y vội nhắm mắt lại.
Rèm cửa bị nhẹ tay nhẹ chân xốc lên,tiếng tất tốt rất nhỏ, sau đó là Dương Liên Đình sải chân đi đến phòng bếp nhỏ bên cạnh, đặt rau xanh lên bếp, lại nghe thấy tiếng hắn thêm củi, xốc lên nắp nồi. Chẳng được bao lâu, tiếng đế hài rơi xuống đất lại đi ra, bước chân nặng một chút, cũng chậm, trên tay bưng bồn, có tiếng nước chảy nhẹ nhàng.
Đông Phương vờ ngủ say.
Bên tai bỗng nhiên có một tiếng cười khẽ, hơi thở của Dương Liên Đình phả lên mặt y, sau đó chóp mũi đã bị nhéo một chút, giọng nói hàm tiếu có chút trầm: “Lỗ tai còn thính hơn cẩu, còn giả vờ, ta chưa vào nhà ngươi đã biết rồi đi?”
Lời này còn không chưa nói xong, Đông Phương liền “Xoẹt” mở mắt ra —— cái cái gì gọi là lỗ tai còn thính hơn cẩu? Y có thể so với cẩu sao! Không đúng, cẩu có thể so với y sao??
“Nhìn, còn không chịu dậy?” Dương Liên Đình lại cười nhẹ nhàng, cúi người trực tiếp kéo y vào trong ngực, thở dài, trong đó có chút hương vị cưng chiều, “Lớn như vậy còn ngủ nướng…”
Ôm ấp quen thuộc, y quên hỏa khí, thực thói quen mà áp qua, khoát đầu lên bả vai dày rộng của người nọ, còn buồn ngủ ngáp một cái, ngủ lâu lắm, cả người vừa biếng vừa nhác, không thích nhúc nhích. Y nhắm mắt lại muốn ngủ.
Dương Liên Đình thấy, vội nâng đầu giáo chủ nhà hắn dậy, hai bàn tay to xoa lên mặt y, không dùng sức, xoa nhẹ nửa ngày vẫn không thấy giáo chủ mở mắt, Dương Liên Đình liền nổi hứng, ép hai má của y vào giữa, ép đến hai cái môi đều chu lên, liền cúi đầu hôn, ngậm môi y nói: “Không cho làm biếng nữa, lần trước không quản ngươi, ngươi có thể nằm đến giữa trưa, mau đứng lên, không đói bụng sao?”
Ngươi ở bên ngoài tán gẫu vui vẻ với cô nương kia, lúc này mới nhớ tới quản y? trong lòng Đông Phương có chút không thuận, đẩy cánh tay làm càng trên mặt mình ra, nghiêm mặt ngồi thẳng. Dương Liên Đình thuận thế phóng tay, vì thế cái chăn che trên người giáo chủ nhà hắn liền trượt xuống dưới, giáo chủ đại nhân không mặc cái gì, trơn bóng loã lồ, dấu vết tối hôm qua làm ra còn giữ lại.
Đông Phương theo bản năng giương mắt nhìn Dương Liên Đình, quả nhiên, đôi mắt hắn liền biến thâm một chút, khóe miệng nhếch lên, nụ cười kia có chút ý tứ hàm xúc. Y quả thực rất quen thuộc ánh mắt này của Dương Liên Đình, vì thế y dứt khoát đá cái chăn văng ra, hạ thân cũng bộc lộ ra, hai cái đùi non đều là dấu hôn ứ hồng, y mở chân, ôm lấy thắt lưng Dương Liên Đình, tay đi ôm cổ hắn.
Y đã không còn sợ hãi để lộ trọn vẹn thân thể ra, là Dương Liên Đình, chỉ cần là hắn, như thế nào cũng không sao.
“Không đến sao…” Y nhẹ nhàng mở miệng, dùng thân thể dán lên cọ, thực nhanh có thể cảm nhận bộ phận lửa nóng kia cứng lên.
“Đông Phương, ngươi càng ngày càng tệ…” Kiềm chế không nổi, thanh âm biến thành trầm trọng áp lại, môi bị ngăn chặn, hai bàn tay đỡ lấy mông y, nhịn không được mà vuốt ve. Trong lòng Đông Phương hừ hừ một tiếng, người này ăn một bộ nào nhất y còn không rõ sao?
Vì thế đến gọi người rời giường bị tha lên giường, quăng mũ cởi giáp.
Xong một lần, Dương Liên Đình nhớ tới có hẹn, Đông Phương nghiêng đầu tính tính canh giờ, lại xoay người một cái đặt hắn ở dưới thân, nắm tay hắn, dẫn hắn đỡ lấy thắt lưng chính mình, chính mình thì cúi đầu hôn lên môi hắn, hai người dây dưa trong chốc lát, hô hấp của Dương Liên Đình chậm rãi lại biến thành dồn dập.
Chờ làm xong lần này, đã qua buổi trưa, ngoài cửa viện truyền đến tiếng đập cửa do dự của cô nương, Dương Liên Đình ôm y, xốc mí mắt xem xét ngoài cửa, không để ý tới. Ôm Đông Phương làm xong càng thêm làm biếng lên, dẫn y đi tắm rửa.
Dương Liên Đình giống như ôm tiểu hài tử, mặt đối mặt, một tay giữ thắt lưng, một tay nâng mông. Đông Phương thực thông minh mở hai cái đùi ôm lấy thắt lưng đồng dạng xích lỏa của hắn, vì thế thứ bắn vào mặt sau liền theo bước chân chậm rãi chảy xuống theo gốc đùi, tích táp rơi trên mặt đất, Dương Liên Đình cúi đầu nhìn thoáng qua, nuốt một ngụm nước bọt, ẩn nhẫn quay đầu đi chỗ khác.
Trong lòng Đông Phương cảm thấy buồn cười.
Làm khô xong, y bị Dương Liên Đình cường ép uống nửa bát cháo, lại thỏa mãn ghé vào trên người của hắn ngủ, Dương Liên Đình lên mặt cụ non hít một hơi: “Tật xấu ngủ nướng này thật trị không hết…”
Đông Phương run rẩy run rẩy lỗ tai, coi như gió thoảng bên tai, y thích ôn tồn như vậy, thích cùng Dương Liên Đình ngốc ở trên giường, đóng cửa lại, ai cũng không có, chỉ có hai người bọn họ, không có một chút ngăn cách, da thịt đều kề sát, ngay cả độ ấm thân thể cũng chia sẻ lẫn nhau.
Đúng, chính là như vậy, y thích như vậy.
Huống hồ, trời mưa, bên ngoài lại ẩm lại ướt, y không muốn rời giường, chỉ như vậy thôi.
Không có nguyên nhân khác.
Hừ.
Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại] - Chapter 53
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngoài cửa sổ tiếng nước mênh mông.
Mưa giã đùng vang trên ngói, rãnh nước không ngừng chảy xiết. Bầu trời âm u, nhìn không ra canh giờ, hai con gà trống nhà đại thẩm cách vách thi nhau gọi nửa canh giờ, nói vậy đã không còn sớm.
Y cuộn tròn xoay người trong ổ chăn, lại nhắm mắt lại.
Cho đến khi cửa viện vang lên một tiếng chi nha, tiếng bước chân quen thuộc vang lên, càng lúc càng gần.
Lỗ tai y giật giật, vẫn không dậy.
Cách đằng xa, có giọng nói của một cô nương: “Dương đại ca, huynh mua thức ăn về rồi ——” thanh âm kia cố ý phóng đến rất nhẹ, có vẻ thực mềm, thực nhu hòa. Dương Liên Đình đáp một tiếng ừ. Cô nương kia lại hỏi tiếp: “Nhà huynh hôm nay lại ăn cá à?” Dương Liên Đình cười một tiếng: “Ừ, Đông Phương nhà ta thích ăn.”
Cô nương trầm mặc một chớp mắt, sau đó mới thấp giọng nói: “Dương đại ca đối xử với phu nhân nhà huynh thật hảo.”
Dương Liên Đình thực hưởng thụ mà cười: “Hắn đối xử với ta cũng thực tốt.”
Đông Phương ở trong ổ chăn hừ một tiếng.
Phản! Dương Liên Đình mới là phu nhân của bổn tọa!
“Dương đại ca… huynh cùng Dương phu nhân đã thành thân bao lâu…” Cô nương do dự trong chốc lát, nhỏ giọng hỏi.
Hừ, Dương phu nhân.
Đông Phương không vui vẻ mà mở mắt ra. Dương Liên Đình thực thích nói chuyện của y với người khác, quả nhiên chỉ chốc lát sau chợt nghe thấy Dương Liên Đình dấu không nổi mà khoe khoang trả lời: “Đã chín năm rồi đi… Ta chưa trưởng thành đã đã bái thiên địa với y, nghĩ đến thật sự như mộng, ” Dương Liên Đình hồi ức, còn cảm thán một tiếng, “Lúc ấy thật không dễ dàng.”
Đông Phương lại rũ mắt, trong lòng than thở, là chín năm bốn tháng lẻ hai mười ngày, chừng ấy cũng không nhớ rõ.
Thời gian qua thật nhanh, bọn họ rời Hắc Mộc Nhai hơn ba năm, đã du lịch không ít địa phương, những nơi phong cảnh nổi tiếng không cần phải nói, nếu gặp được nơi phong cảnh hữu tình lại không biết tên, bọn họ sẽ thuê căn phòng ở lại, chậm rãi đi dạo.
Y tuyệt không cảm thấy nhàm chán, hai người thực tự tại.
Chỉ có một chút không tốt. Hiện giờ Dương Liên Đình hai mươi bảy hai mươi tám, cao lớn lại đoan chính, mặt mày nồng hậu, mỉm cười bên trái còn có lúm đồng tiền nhợt nhạt. Không biết có phải khi bé ăn không tốt lớn lên chậm hay không mà mấy năm trước Dương Liên Đình mới đột nhiên bắt đầu nhảy cao, ôi, gần tới mét tám, không bao giờ là thiếu niên ngân ngô đơn bạc lúc trước nữa. Hơn nữa đến phía nam, một nam nhân lớn như vậy đứng nơi ấy, có đi đường cũng không sợ lạc, vừa nhấc đầu, người đi đường so le không đồng đều bỗng xuất hiện một người cao hơn hẳn thì chính là hắn.
Như vậy thấy được, cô nương nhìn hắn cũng nhiều.
Điều này làm cho giáo chủ thực phiền muộn.
Y chán ghét người khác nhìn chằm chằm Dương Liên Đình, nam nữ đều chán ghét. Dương Liên Đình là của y, ai cho bọn họ nhìn? Có hỏi qua ý của y chưa? Hỏi y cũng không đồng ý! Hơn nữa đến thôn này, vị cô nương này cứ tìm cơ hội nói chuyện với Dương Liên Đình, nàng là nữ nhi nhà đại thẩm cách vách, họ Vương, còn chưa hứa hôn.
Tâm tư gì! Đông Phương căm giận mà nghĩ. Dương Liên Đình đã nói hắn có phu nhân, nếu không phải thì y đường đường là giáo chủ mới sẽ không phối hợp câu chuyện giả vờ thành phu nhân của hắn! Có thì bắt hắn vờ. Nhưng Dương Liên Đình tội nghiệp nói hắn giả vờ thật rất dọa người, y nghĩ nghĩ cũng thấy có lý, nhất thời mềm lòng đáp ứng. Nhìn xem, một chút dùng cũng không có, cô nương này không phải còn… Chẳng lẽ là cô nương kia thấy hắn ăn mặc tốt, ra tay lại rộng rãi, bởi vậy không chịu hết hy vọng? trong lòng Đông Phương âm âm nghĩ, về sau không làm quần áo tốt như vậy cho hắn mặc, cũng không cho hắn bạc, một ngày chỉ cho hai mươi văn tiền tiêu vặt, hừ.
“Dương đại ca…” giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của cô nương kia lại truyền đến, “Buổi chiều huynh có rãnh không? Ta… Ta muốn mời huynh dạy ta làm món ăn lần trước, có thể không? Ta sẽ đem bánh ngọt huynh nói thích làm tiền học phí được chứ?”
Dương Liên Đình vốn muốn từ chối, nhưng nghe nói nửa câu sau, nghĩ tới vị kia trong nhà, liền cười đồng ý.
Trong phòng, giáo chủ nháy mắt không nể mặt, cực kỳ không vui mà hừ một tiếng.
Tiếng bước chân tiến vào.
Y vội nhắm mắt lại.
Rèm cửa bị nhẹ tay nhẹ chân xốc lên,tiếng tất tốt rất nhỏ, sau đó là Dương Liên Đình sải chân đi đến phòng bếp nhỏ bên cạnh, đặt rau xanh lên bếp, lại nghe thấy tiếng hắn thêm củi, xốc lên nắp nồi. Chẳng được bao lâu, tiếng đế hài rơi xuống đất lại đi ra, bước chân nặng một chút, cũng chậm, trên tay bưng bồn, có tiếng nước chảy nhẹ nhàng.
Đông Phương vờ ngủ say.
Bên tai bỗng nhiên có một tiếng cười khẽ, hơi thở của Dương Liên Đình phả lên mặt y, sau đó chóp mũi đã bị nhéo một chút, giọng nói hàm tiếu có chút trầm: “Lỗ tai còn thính hơn cẩu, còn giả vờ, ta chưa vào nhà ngươi đã biết rồi đi?”
Lời này còn không chưa nói xong, Đông Phương liền “Xoẹt” mở mắt ra —— cái cái gì gọi là lỗ tai còn thính hơn cẩu? Y có thể so với cẩu sao! Không đúng, cẩu có thể so với y sao??
“Nhìn, còn không chịu dậy?” Dương Liên Đình lại cười nhẹ nhàng, cúi người trực tiếp kéo y vào trong ngực, thở dài, trong đó có chút hương vị cưng chiều, “Lớn như vậy còn ngủ nướng…”
Ôm ấp quen thuộc, y quên hỏa khí, thực thói quen mà áp qua, khoát đầu lên bả vai dày rộng của người nọ, còn buồn ngủ ngáp một cái, ngủ lâu lắm, cả người vừa biếng vừa nhác, không thích nhúc nhích. Y nhắm mắt lại muốn ngủ.
Dương Liên Đình thấy, vội nâng đầu giáo chủ nhà hắn dậy, hai bàn tay to xoa lên mặt y, không dùng sức, xoa nhẹ nửa ngày vẫn không thấy giáo chủ mở mắt, Dương Liên Đình liền nổi hứng, ép hai má của y vào giữa, ép đến hai cái môi đều chu lên, liền cúi đầu hôn, ngậm môi y nói: “Không cho làm biếng nữa, lần trước không quản ngươi, ngươi có thể nằm đến giữa trưa, mau đứng lên, không đói bụng sao?”
Ngươi ở bên ngoài tán gẫu vui vẻ với cô nương kia, lúc này mới nhớ tới quản y? trong lòng Đông Phương có chút không thuận, đẩy cánh tay làm càng trên mặt mình ra, nghiêm mặt ngồi thẳng. Dương Liên Đình thuận thế phóng tay, vì thế cái chăn che trên người giáo chủ nhà hắn liền trượt xuống dưới, giáo chủ đại nhân không mặc cái gì, trơn bóng loã lồ, dấu vết tối hôm qua làm ra còn giữ lại.
Đông Phương theo bản năng giương mắt nhìn Dương Liên Đình, quả nhiên, đôi mắt hắn liền biến thâm một chút, khóe miệng nhếch lên, nụ cười kia có chút ý tứ hàm xúc. Y quả thực rất quen thuộc ánh mắt này của Dương Liên Đình, vì thế y dứt khoát đá cái chăn văng ra, hạ thân cũng bộc lộ ra, hai cái đùi non đều là dấu hôn ứ hồng, y mở chân, ôm lấy thắt lưng Dương Liên Đình, tay đi ôm cổ hắn.
Y đã không còn sợ hãi để lộ trọn vẹn thân thể ra, là Dương Liên Đình, chỉ cần là hắn, như thế nào cũng không sao.
“Không đến sao…” Y nhẹ nhàng mở miệng, dùng thân thể dán lên cọ, thực nhanh có thể cảm nhận bộ phận lửa nóng kia cứng lên.
“Đông Phương, ngươi càng ngày càng tệ…” Kiềm chế không nổi, thanh âm biến thành trầm trọng áp lại, môi bị ngăn chặn, hai bàn tay đỡ lấy mông y, nhịn không được mà vuốt ve. Trong lòng Đông Phương hừ hừ một tiếng, người này ăn một bộ nào nhất y còn không rõ sao?
Vì thế đến gọi người rời giường bị tha lên giường, quăng mũ cởi giáp.
Xong một lần, Dương Liên Đình nhớ tới có hẹn, Đông Phương nghiêng đầu tính tính canh giờ, lại xoay người một cái đặt hắn ở dưới thân, nắm tay hắn, dẫn hắn đỡ lấy thắt lưng chính mình, chính mình thì cúi đầu hôn lên môi hắn, hai người dây dưa trong chốc lát, hô hấp của Dương Liên Đình chậm rãi lại biến thành dồn dập.
Chờ làm xong lần này, đã qua buổi trưa, ngoài cửa viện truyền đến tiếng đập cửa do dự của cô nương, Dương Liên Đình ôm y, xốc mí mắt xem xét ngoài cửa, không để ý tới. Ôm Đông Phương làm xong càng thêm làm biếng lên, dẫn y đi tắm rửa.
Dương Liên Đình giống như ôm tiểu hài tử, mặt đối mặt, một tay giữ thắt lưng, một tay nâng mông. Đông Phương thực thông minh mở hai cái đùi ôm lấy thắt lưng đồng dạng xích lỏa của hắn, vì thế thứ bắn vào mặt sau liền theo bước chân chậm rãi chảy xuống theo gốc đùi, tích táp rơi trên mặt đất, Dương Liên Đình cúi đầu nhìn thoáng qua, nuốt một ngụm nước bọt, ẩn nhẫn quay đầu đi chỗ khác.
Trong lòng Đông Phương cảm thấy buồn cười.
Làm khô xong, y bị Dương Liên Đình cường ép uống nửa bát cháo, lại thỏa mãn ghé vào trên người của hắn ngủ, Dương Liên Đình lên mặt cụ non hít một hơi: “Tật xấu ngủ nướng này thật trị không hết…”
Đông Phương run rẩy run rẩy lỗ tai, coi như gió thoảng bên tai, y thích ôn tồn như vậy, thích cùng Dương Liên Đình ngốc ở trên giường, đóng cửa lại, ai cũng không có, chỉ có hai người bọn họ, không có một chút ngăn cách, da thịt đều kề sát, ngay cả độ ấm thân thể cũng chia sẻ lẫn nhau.
Đúng, chính là như vậy, y thích như vậy.
Huống hồ, trời mưa, bên ngoài lại ẩm lại ướt, y không muốn rời giường, chỉ như vậy thôi.