Edit: Ngọc Quý cơ
Beta: Huệ Hoàng hậu
Sắc mặt Tiêu Trí nặng nề, ánh mắt đặt trên nụ cười của Cố Thanh Sương. Nàng cùng hắn nhìn nhau, chân thành trong mắt pha thêm vài phần đau lòng. Nắm chặt tay hắn, Cố Thanh Sương mỉm cười dịu dàng, thì thầm với hắn: "Dù sao cũng là thanh mai trúc mã. Hoàng thượng có thể nối lại tình xưa với Mẫn Lương sử, thần thiếp cũng mừng cho Hoàng thượng. "
Tiêu Trí nhẹ giọng, trong lời nói mang nhiều hổ thẹn: "Nàng ta đã hại hài tử của nàng..."
Cố Thanh Sương sửng sốt, phảng phất như không ngờ Tiêu Trí lại nói như vậy, ngược lại nở nụ cười: "Thần thiếp có quan hệ gì? Hơn nữa, bây giờ Dư Hiển đã có thể biết chạy biết nhảy, chuyện năm xưa, chẳng lẽ còn phải nhớ cả đời sao? Ngày tháng luôn phải tiếp diễn. "
Cố Thanh Sương vừa nói vừa dìu Tiêu Trí ngồi xuống, nhẹ nhàng nói với hắn: "Thần thiếp đi pha trà."
Hắn không nói gì nữa, trong lúc quay người lại, Cố Thanh Sương thấy hắn vô thức đỡ trán.
Đau đầu, hắn hẳn là cảm thấy đau đầu. Cố Thanh Sương án binh bất động, pha trà xong liền ngồi cùng hắn, không bao lâu sau, thái y tới.
Thái y chăm sóc cho thánh thể tất nhiên là người có thâm niên nhất, nàng ngồi bên cạnh im lặng nhìn, thấy thái y bắt mạch một lát, liền nhíu mày.
Cố Thanh Sương lẳng lặng nhấp một ngụm trà, trong chốc lát, thái y mấy lần muốn nói lại thôi. Sau khi cân nhắc nhiều lần, uyển chuyển hỏi Viên Giang: "Dám hỏi đại nhân, gần đây Hoàng thượng có uống thuốc gì không? "
Nghe vậy, Viên Giang hai mắt híp lại, hắn cúi người, vô cảm nói: "Nếu có, cũng xuất phát từ trong tay của ngài."
Cố Thanh Sương âm thầm bĩu môi. Viên Giang là người cẩn trọng, khi gặp chuyện như vậy, trả lời đương nhiên khéo léo đưa đẩy. Đây là thủ đoạn làm việc trước sau như một của Ngự tiền, hiện tại đây không phải điều nàng muốn. Nhưng nàng suy nghĩ một chút, cũng không vội vàng mở miệng.
Cơn đau đầu này, phải mất ba đến năm ngày mới qua đi.
Hôm nay thái y không nói gì, sau khi kê phương thuốc an thần, liền trầm mặc cáo lui. Viên Giang cẩn thận, thái y cũng không ngốc, chuyện trọng đại cũng sẽ không nhiều lời, nàng để bọn họ âm thầm điều tra kỹ là được.
Hôm đó, cả ngày Tiêu Trí đều ở lại trong Vọng Thư uyển của nàng. Hắn gần như tận lực không đề cập đến Nam Cung Mẫn, như thể hoàn toàn không có ý cho nàng ta phục sủng. Nhưng trong lòng nàng biết, bây giờ những hình ảnh vui vẻ khi xưa đang quanh quẩn trong đầu hắn.
Đến bữa tối, hắn phá lệ dẫn Dư Hiển đến dùng bữa. Dư Hiển đã từng đến Tử Thần điện cùng hắn dùng bữa, hoặc ở Ninh Thọ cung cùng Cố Thanh Sương dùng qua, lại chưa từng cùng hai người ăn chung như vậy. Cho nên hắn cảm giác có chút cổ quái, lúc ăn cơm nhìn phụ hoàng một cái, lại nhìn mẫu phi một cái, đầu nhỏ nghiêng ngã suy nghĩ, lại không biết nên hỏi như thế nào. Tiêu Trí phát hiện thần sắc của hắn, nhìn lại, vừa gắp cho hắn một miếng thịt vừa nói: "Làm sao vậy? "
Dư Hiển đăm chiêu nhìn Tiêu Trí: "Phụ hoàng không vui sao? "
Tiêu Trí miễn cưỡng cười cười: "Không có. "
Dư Hiển bĩu môi, ngước mắt nhìn mấy món ăn trước mặt, đưa tay cố sức gắp một cái cánh gà đặt vào trong chén của Tiêu Trí: "Phụ hoàng ăn nhiều chút! "
Tiêu Trí ý cười phức tạp, gắp cánh gà ăn, Dư Hiển quay đầu nhìn Cố Thanh Sương, lại gắp cho nàng một cái.
Có Dư Hiển điều tiết, trong phòng mới có thể tính là có chút tiếng cười. Sau khi dùng bữa xong tự có nhũ mẫu dẫn hắn trở về, Cố Thanh Sương cùng Hoàng thượng ra ngoài đi dạo, sau khi trở về bởi vì Tiêu Trí tinh thần không tốt nên đi ngủ sớm.
Hừng đông hôm sau, Hoàng thượng vẫn đau đầu. Cố Thanh Sương giữ "bổn phận phi tần", đương nhiên lúc thỉnh an bẩm báo việc này cho Hoàng hậu. Trước mặt mọi người, Hoàng hậu mặt đầy ưu sắc: "Việc này hôm qua bổn cung cũng có nghe. Thái y nói Hoàng thượng xưa nay thân thể khỏe mạnh, chưa từng có chứng bệnh này, bổn cung chỉ nghĩ hắn nhất thời mệt mỏi, không nghĩ tới hôm nay vẫn thấy không khoẻ. "
Tiếp theo nàng ấy liền phân phó cung nhân hôm nay nhớ tới hỏi thái y. Đợi đến khi một đám phi tần cáo lui, Hoàng hậu giữ lại một mình Cố Thanh Sương nói chuyện, lén hỏi nàng: "Việc này có phải liên quan đến Thục dung? "
"Sao Hoàng hậu nương nương lại nói ra lời này?" Cố Thanh Sương lộ vẻ kinh ngạc, "Hôm qua khi Hoàng thượng đến thăm Vọng Thư uyển khí sắc đã không tốt, làm sao có liên quan đến thần thiếp? "
Cố Thanh Sương nói thành khẩn pha vài phần sợ hãi và vội vàng. Hoàng hậu nhìn nàng, không bình luận, rũ mắt than thở: "Bổn cung chỉ là hỏi một câu mà thôi. Thời gian trước vừa mới nói với ngươi một chút chuyện, hiện giờ Mẫn Lương sử liền chọc phải thị phi, bổn cung không thể không cẩn thận thêm vài phần. "
Cố Thanh Sương càng thêm kinh ngạc: "Mẫn Lương sử chọc vào thị phi?" Nàng giật mình, "Là thân thể Mẫn Lương sử cũng không khỏe à? Hay vì nguyên nhân nào khác? "
"...Ngươi thực sự không biết sao? "Hoàng hậu lần nữa đánh giá nàng, vẻ mặt thoáng buông lỏng đôi chút, thở dài nói, "Thôi, ngươi không cần hỏi nhiều, ở trước mặt Hoàng thượng cũng không cần nhiều lời. "
Cố Thanh Sương càng thêm lo lắng: "Bệnh của Hoàng thượng...".
"Chắc là không có gì đáng ngại." Hoàng hậu lắc đầu, "Ngươi không cần suy nghĩ lung tung. Hoàng thượng nếu đến chỗ ngươi, ngươi an tâm hầu hạ là được. Chuyện còn lại, có bổn cung và Thái hậu."
Cố Thanh Sương kinh hồn bất định, bộ dạng muốn truy vấn, nhìn vẻ mặt Hoàng hậu lại không dám nhiều lời. Hoàng hậu không có ý định giữ nàng lại lâu hơn nữa, nàng đành phải cáo lui. Đợi trở lại Vọng Thư uyển, Cố Thanh Sương phân phó A Thi: "Đi nói cho Thượng Nghi biết, có thể hành động rồi. "
Sáng sớm hôm sau, một đám nữ quan quyền cao chức trọng của Thượng Nghi cục đều quỳ xuống Thục Ninh viên của Hoàng hậu để tạ tội. Tràng diện như vậy thật là hiếm thấy, trong chốc lát liền náo loạn đến toàn cung đều biết, năm cục còn lại cùng nội quan cũng đều tâm thần không yên, trong khoảng thời gian ngắn tiếng nghị luận vang lên bốn phía.
Hoàng hậu gọi Thượng Nghi nữ quan vào trong điện tra hỏi, nhưng chỉ trong một khắc, lại cho người áp giải người Thượng Nghi cục vội vàng rời Thục Ninh viên, đi đến chỗ Thái hậu.
Lại qua một khắc, Thái hậu tức giận, ném chén trà, khiến trán Thượng Nghi nữ quan trong nháy mắt chuyển sang màu xanh tím.
"Cái đồ hồ đồ!" Thái hậu chỉ vào hơn hai mươi vị nữ quan quỳ ở dưới, lạnh giọng quát lớn, "Đó là cấm dược trong cung, làm sao có thể phạm phải sai lầm như vậy?!" Nói xong liếc mắt nhìn thái giám bên cạnh, "Kéo ra ngoài, toàn bộ đánh chết. Răn đe toàn cung! "
"Thái hậu nương nương thứ tội! Thái hậu nương nương thứ tội!" Phía dưới âm thanh dập đầu xin tha nhất thời vang lên bốn phía, Uyển Tu nghi đứng bên cạnh Thái hậu, lẳng lặng nhìn Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu dường như đang chần chờ muốn mở miệng, liền không nhiều lời, chỉ yên lặng chờ.
Quả nhiên, mắt thấy đám hoạn quan tiến vào kéo người, Hoàng hậu lên tiếng trước: "Cô mẫu bớt giận. "
Nàng vừa nói vừa nhìn đám hoạn quan kia, bọn họ nhất thời dừng bước, đứng ở một bên chờ lệnh. Hoàng hậu lại nói: "Thứ kia vốn đặt ở Thượng Cung cục, Thượng Nghi cục sai khi đi Thượng Cung cục lấy đồ, trong lúc vô tình cầm nhầm tới. Về phần lý do tại sao bên trong thiếu hai viên, không biết là bị mất ở Thượng Cung cục, hay vào Thượng Nghi cục mới mất. Nếu như mất trong Thượng Nghi cục, đám người này đương nhiên phải bị nghiêm trị. Nhưng nếu là lúc ở Thượng Cung cục đã không còn, nhờ có Thượng Nghi nữ quan cẩn thận mở ra kiểm kê, bằng không chúng ta còn không biết hồ đồ đến khi nào. "
Lúc này Uyển Tu nghi mới bám vào Hoàng hậu mở miệng: "Đúng vậy, Thái hậu. Theo lời Thượng Nghi vừa nói, thứ kia là Như Quốc trước kia hiến vào, đều đã qua mấy chục năm. Không chừng căn bản cũng không phải mấy năm gần đây mới thiếu, mà là đã mất từ sớm nhưng chưa từng bị phát giác, hiện giờ toàn bộ dựa vào Thượng Nghi cẩn thận, mới rốt cục tra ra. "
Các nàng một xướng một họa vì người Thượng Nghi cục cầu tình, Thái hậu nghe vào nhưng sắc mặt vẫn không dễ nhìn.
Các nàng nói không sai, trong lòng bà lại không thể không nghĩ đến hai chuyện khác: chuyện Nam Cung Mẫn bỗng nhiên thị tẩm, cùng với mấy ngày gần đây Hoàng thượng khó chịu.
Lại nghe Uyển Tu nghi dịu dàng nói: "Hơn nữa, thứ từ mấy chục năm trước này... bây giờ trong cung cũng không ai biết chúng dùng để làm gì, cho dù là gần đây mới thực sự bị mất đi, cũng chưa thấy gây ra đại sự gì. "
"Đúng là vậy." Hoàng hậu gật đầu một cái, "Việc này chậm rãi điều tra rõ ràng là được. Cầu Thái hậu nương nương vì hài tử trong bụng thần thiếp tích phúc, chớ làm tổn thương người vô tội. "
Thái hậu sắc mặt tái mét, thật lâu không lên tiếng, hai người nói hết đạo lý cũng không dám nhiều lời thêm nữa, chỉ đành lẳng lặng chờ.
Thái hậu suy nghĩ thấu đáo, châm chước một lúc lâu, ánh mắt rơi vào trên mặt Thượng Nghi nữ quan: " Nhốt tất cả lại trước, điều tra rõ ràng rồi nói sau." Đám hoạn quan lần nữa tiến lên, ba chân bốn cẳng áp giải người đi. Nhưng mọi người trong Thượng Nghi cục đều thở phào nhẹ nhõm, không còn tiếng hoảng sợ kêu tha như vừa rồi nữa, hơn hai mươi người yên lặng bái một cái, cúi đầu rời đi.
Thái hậu lại nhìn ma ma bên cạnh mình: "Mặc Trúc, ngươi mang người đi điều tra chuyện này. Người bên cạnh ai gia, ngươi trước tiên đều sai đi điều tra việc này trước, ai gia nơi này không quan trọng. "
Mặc Trúc trịnh trọng đáp lại, Hoàng hậu ngẩn ra: "Thái hậu... Chuyện này cứ giao cho Cung Chính ti là được. "
"Cung Chính ti ở dưới trướng Thượng Cung cục, làm sao để cho bọn họ điều tra." Thái hậu than thở lắc đầu.
Hoàng hậu lại nói: "Vậy cũng có thể dùng người bên cạnh thần thiếp trước, bên cạnh ngài không thể thiếu người hầu hạ. "
Thái hậu không nói gì nữa, chỉ bình tĩnh lắc đầu.
Bà nhất thời thiếu người quen dùng cũng không quan trọng, nhưng không thể để cho Hoàng hậu cùng Nam Cung Mẫn trở mặt.
Tất cả việc hồ đồ Hoàng thượng đời này phạm phải đều ở trên người Nam Cung Mẫn. Hiện giờ xảy ra đại sự kinh thiên động địa như vậy, ai biết được hắn sẽ như thế nào?
Cho nên buổi chiều hôm đó, toàn cung nghe nói hơn trăm cung nhân bên cạnh Thái hậu cơ hồ đều bị cử ra ngoài, hình như là muốn điều tra chuyện gì đó. Bởi vì người đi ra ngoài quá nhiều, Hoàng hậu cùng Vinh Phi không thể không điều vài cung nhân đắc lực bên cạnh mình đi hầu hạ Thái hậu.
Lam Phi nghe đến đây, cảm thấy kỳ lạ, xoa huyệt thái dương nói: "Thật kì lạ, Thái hậu đã lâu không thèm để ý đến những chuyện nhàn rỗi này, sao hôm nay người của Cung Chính ti lại không dùng mà để cho người bên cạnh mình đi làm? "
Uyển Tu nghi ngồi bên cạnh nàng ta, lấy một miếng lê cắt mỏng từ trong đĩa để ăn, nghe thấy lời đó, liếc nhìn Cố Thanh Sương, cười nói: "Cái này phải hỏi Nhu muội muội của chúng ta. Cũng không biết có tính toán gì, sáng sớm vội vàng đi nhờ ta thổi gió bên tai Thái hậu, nhất định muốn ta vì người của Thượng Nghi cục cầu tình. "
Cố Thanh Sương mím cười cúi đầu, chỉ nói: "Thượng Nghi đối với ta có ân, đám nữ quan phía dưới có không ít người cùng ta lớn lên, ta không thể nhìn các nàng vô cớ mà chết. "
"Tốt bụng như vậy?" Uyển Tu nghi hồ nghi nhìn nàng, "Không liên quan gì đến Nam Cung Mẫn? "
"Đương nhiên là có." Cố Thanh Sương gật đầu, "Ngày hôm đó, sau khi sủng hạnh Nam Cung Mẫn, Hoàng thượng đi tìm ta, ta liền thấy khí sắc hắn không tốt lắm, hắn nói hắn đau đầu. Sau đó thái y đến, hỏi Hoàng thượng có phải dùng thuốc gì hay không. Lúc ấy trong lòng ta liền nghi hoặc, nếu Hoàng thượng dùng thuốc, thái y bên cạnh làm sao có thể không biết? Nhưng nếu không dùng, vì sao sau khi bắt mạch thái y lại hỏi câu này? Trừ phi..."
Đến đây nàng nén giọng, Uyển Tu nghi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: "Ngươi nói Nam Cung Mẫn hạ dược Hoàng thượng?!"
Cố Thanh Sương mím môi không nói, trong điện yên lặng một lúc lâu, Lam Phi nhẹ giọng nói: "Cũng không phải không có khả năng."
Uyển Tu nghi hít khí lạnh nhìn nàng ta, Lam Phi nói: "Chúng ta mặc dù không biết thuốc kia dùng như thế nào, nhưng nghe tên thuốc "Mê Tâm Hoàn", cũng có thể đoán được tám chín phần mười công hiệu. Thuốc lại đến từ Như Quốc, trong cung nếu còn một người có thể biết được cách sử dụng, cũng chỉ còn lại vị Công chúa Như Quốc này thôi. "
Các nàng suy đoán như vậy, Cố Thanh Sương lẳng lặng nghe. Nghĩ đến người bên cạnh Thái hậu không khỏi có cùng ý nghĩ, trong lòng nàng sinh ra cảm giác sung sướng.
Cuối cùng mọi thứ cũng đến. Cái gì thanh mai trúc mã, cái gì chu sa trong lòng, để cho Nam Cung Mẫn xuống địa ngục đi.
Tràng diện như vậy tất nhiên là không thể giấu qua đêm, buổi tối hôm đó Hoàng đế lại đến Vọng Thư Uyển, Cố Thanh Sương liếc mắt một cái liền nhìn ra thần sắc hắn phá lệ âm trầm. Nàng chỉ làm như không rõ, hỏi hắn có phải là do đau đầu hay không, hắn không đáp lại, kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt.
Hai tay nàng dán vào ngực hắn, cảm nhận nhịp tim hắn. Một lúc lâu sau khẽ đẩy, nhỏ giọng hỏi hắn: "Có chuyện gì vậy?"
"Thanh Sương." Giọng hắn khàn khàn, mang theo cảm xúc vô cùng phức tạp, "Những chuyện liên quan đến Nam Cung thị... Trẫm luôn cảm thấy có lỗi với nàng."
"Sao lại nói cái này." Nàng nhỏ giọng thì thào, "Thần thiếp đã nói qua, sự tình đã qua lâu như vậy, không cần nhắc lại. "
Hắn phảng phất như không nghe thấy, hình như có chút hoảng hốt, tựa như đang lẩm bẩm: "Nhưng lần này... Có lẽ trẫm không có lỗi với nàng."
Cố Thanh Sương chỉ coi như không nghe thấy những lời này, như chim nhỏ nép trong ngực hắn, cảm nhận từng phần mất mát, áy náy, thậm chí sợ hãi của hắn.
Vào khoảnh khắc đó, Cố Thanh Sương bừng tỉnh cảm thấy hắn dường như có vài phần may mắn như có như không. Cảm giác cổ quái này làm cho nàng nhất thời cảm thấy bất ngờ, cho đến khi sắp chìm vào giấc ngủ mới ở trong yên tĩnh mà suy nghĩ rõ ràng.
Tất nhiên hắn sẽ cảm thấy may mắn, đương nhiên sẽ như vậy.
Hắn - một người tự cho mình là kẻ thâm tình, không chấp nhận bản thân có lỗi với Nam Cung Mẫn, cũng không chịu để cho bản thân có lỗi với nàng.
Chuyện xảy ra đêm đó khiến hắn cảm thấy áy náy với nàng. Nhưng nếu Nam Cung Mẫn thật sự hạ dược hắn, đó lại là một chuyện khác.
Nam Cung Mẫn liền trở thành ác nhân.
Hắn có thể tiếp tục thâm tình với nàng, dù sao hết thảy đều là lỗi của Nam Cung Mẫn, hắn bị âm thầm hạ dược, cũng là người vô tội bị hại.
Về phần khi đó vì sao hắn mềm lòng đi vào phòng Nam Cung Mẫn, hơn nữa trước sau trực bên Nam Cung Mẫn vài ngày, cái này không quan trọng. Chỉ cần trong lòng hắn không truy cứu, sẽ không có người truy cứu.
Thăm dò rõ ràng, trong lòng nàng lại cảm thấy buồn cười. Xoay người đối mặt với Tiêu Trí, tỉ mỉ đánh giá hắn.
Cho tới bây giờ hắn vẫn không hiểu nàng, chưa bao giờ biết nàng có bao nhiêu tâm tư. Nhưng thật ra, Cố Thanh Sương cũng không thể nói là hiểu rõ Tiêu Trí, nàng chưa bao giờ hiểu vì sao hắn có thể tự lừa mình dối người đến mức này.
Nhưng dù vậy, bọn họ ở chung vẫn rất hạnh phúc. Ban đầu, thỉnh thoảng nàng sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhưng sau đó rất nhanh nàng lại có thể vui vẻ, bây giờ vẫn vậy.
Cố Thanh Sương ma xui quỷ khiến mà nhớ tới mấy cuốn sách nhàn rỗi đã đọc trước đây. Văn nhân Mặc Khách thường cảm khái người làm đế vương đều là người cô đơn, chỗ cao thường lạnh, cả đời cũng không cảm nhận được tình yêu chân chính cùng tín nhiệm, thật đáng buồn đáng tiếc.
Khi đó Cố Thanh Sương cảm thấy rất đúng, hiện tại nàng lại không cảm thấy như vậy. Tình yêu có chỗ tốt của tình yêu, quyền lực có chỗ tốt của quyền lực, thậm chí ngay cả lục đục tranh đấu cũng có ý nghĩa của nó.
Vạn vật trên thế gian này, không ai có được tất cả mọi thứ, cần gì phải chăm chú nói về nỗi sầu của kẻ đã đứng trên vạn người như vậy? Không bằng cứ tùy theo nhu cầu là được, cho dù là tham lam niềm vui khi hoan hảo nhất thời hay là mưu tính vì bản thân, cái nào cũng tốt hơn là sinh ra lòng thương hại hắn.
Hắn làm sao đến lượt người khác thương hại.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Trí vẫn thức dậy vào sáng sớm như mọi ngày. Lúc tỉnh lại, cánh tay bị người ôm chặt vào trong ngực, hắn theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, cơn đau đầu ập đến, hắn đè huyệt thái dương, nhìn nàng một cái, nở nụ cười.
"Thanh Sương." Tiêu Trí kéo nàng vào lòng, hôn một cái. Gần đây hắn càng ngày càng cảm thấy nàng tốt, có lúc cũng sẽ hồi tưởng lại chuyện trước kia, cảm thấy vì Nam Cung Mẫn mà để nàng chịu những ấm ức kia, không đáng giá.
Nàng khác với Nam Cung Mẫn.
Hắn và Nam Cung Mẫn từng nhiệt tình như vậy, cho nên Nam Cung Mẫn ngóng trông thế giới của họ chỉ có hai người bọn hắn. Nhưng Cố Thanh Sương... nàng chỉ hy vọng hắn vui vẻ, ánh mắt nàng luôn lấp lánh khi nhìn hắn, chỉ cần hắn vui, nàng liền cười.
Nghĩ kĩ lại, hắn thoáng đau lòng, cảm thấy đôi khi nàng đặt bản thân mình quá thấp. Kỳ thật hắn không cần nàng cẩn thận như vậy, nếu nàng ghen hay giận hờn với hắn, hắn cũng sẽ không so đo với nàng. Có lẽ hắn nên đối xử với nàng tốt hơn.
Hắn nghĩ như vậy. Cùng lúc đó, Mẫn Lương sử, người vừa mới có thế đông sơn tái khởi được mấy ngày, khi trời vừa sáng, đã bị người lôi ra khỏi giường.
"Các ngươi làm gì vậy?" Nam Cung Mẫn kinh ngạc hét lớn, bốn tên hoạn quan cao lớn áp giải nàng ta rời đi, mặc kệ nàng ta có mặc y phục, có mang giày tất hay không.
Đương nhiên Nam Cung Mẫn tức giận, mặc dù tránh không thoát, nhưng lại mắng to: "Các ngươi điên rồi sao? Trí ca ca mấy ngày trước mới đến thăm ta, các ngươi làm sao dám! "
Đang la hét, nàng vượt qua ngưỡng cửa, đến phòng bên ngoài. Nhìn thấy bên ngoài phòng có người, nàng theo bản năng giương mắt lên, vài lão ma ma thần sắc nghiêm trang xuất hiện trong tầm mắt.
Mặc Trúc cầm đầu lạnh lùng nhìn nàng: "Đừng kêu nữa. " Mặc Trúc vừa nói vừa xoay người, vững vàng ngồi trên ghế bát tiên. Tiểu cung nữ bên người lập tức dâng trà, Mặc Trúc đưa tới nhấp một ngụm, nhuận giọng: "Chuyện liên quan trọng đại, nô tỳ hỏi một câu, nương tử liền thành thành thật thật đáp một câu, như vậy là tốt nhất. Nếu không, nô tỳ vì phục mệnh với Thái hậu, đành phải dùng biện pháp khác để nương tử mở miệng. "
Nam Cung Mẫn trong lòng vừa sợ vừa giận, nhưng biết thân phận của Mặc Trúc, đành phải nhịn.
Mặc Trúc lại nhấp một ngụm trà: "Mê tâm hoàn của Như Quốc các ngươi, dùng như thế nào? "
"Mê tâm hoàn?!" Nam Cung Mẫn đột nhiên ngẩng đầu. Thứ này tất nhiên nàng từng nghe nói qua, nhưng bất thình lình nghe Mặc Trúc hỏi như vậy, đáy lòng đề phòng làm nàng không dám nhiều lời.
Nhưng chỉ cần nàng ta chần chờ, Mặc Trúc liền không kiên nhẫn, ngước mắt nhìn hoạn quan bên cạnh: "Động thủ đi, để Lương sử biết quy củ là gì. "
Nam Cung Mẫn cả kinh: "Ngươi muốn làm gì?"
Hai hoạn quan bên cạnh khom người, ấn bả vai nàng, vén trung y lên, lộ ra sau lưng. Không đợi nàng ta hô một tiếng, dây mây liền trút xuống, đánh không nặng, không chảy máu, cũng không có một vết đỏ nào.
Nam Cung Mẫn gào thét thành tiếng, trong lòng càng rõ ràng tình thế không đúng, càng không dám nói.
Mặc Trúc nhấp trà nhìn nàng ta cười lạnh.
Không nói là được rồi, bà gióng trống khua chiêng mà ép hỏi như vậy, chính là muốn nàng ta triệt để không thể sử dụng chiêu nào khác.
Thái hậu tức giận nàng ta lâu như vậy, nên để cho nàng ta chịu thêm chút đau khổ mới đúng.
Hai ngày sau, cửa viện Uẩn Phúc các đóng chặt, không ai có thể vào được, chỉ có thể thường xuyên nghe được tiếng kêu thảm thiết của nữ tử vọng ra khỏi tường.
Các cung nhân lén lút nói, Uẩn Phúc các đã trở thành luyện ngục nhân gian. Còn có cung nhân nói Thái hậu không có hứng thú đối với cung nhân bên cạnh Nam Cung Mẫn, chỉ để cho người tra tấn một mình Nam Cung Mẫn, một bộ tư thế nhất định phải bắt nàng ta chính miệng nhận tội.
Đến ngày thứ ba, Tiểu Lộc Tử nghe được tình hình cụ thể, trở về bẩm báo với Cố Thanh Sương: "Nghe nói sáng sớm nay đã dùng tán hình. Nam Cung thị được nuông chiều từ bé, đã đau ngất đi ba lần. "
Tán hình: Tán hình là hình thức dùng một dụng cụ được đan từ đến thanh gỗ kẹp đan xen vào các đầu ngón tay của người bị phạt rồi siết lại.
"À." Cố Thanh Sương đọc kinh thư, thản nhiên gật đầu, "Vậy cũng vừa vặn rồi."
Khoản nợ Nam Cung Mẫn hại nàng suýt bị ban chết kia, xem như không khác lắm.
Khi Cố Thanh Sương cảm thấy vừa vặn, buổi chiều hôm đó, hoạn quan chưởng sự A Đường bên cạnh Nam Cung Mẫn cắn lưỡi tự sát.
Người bên cạnh Thái hậu làm việc cẩn thận, xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, chuyện đầu tiên chính là đi điều tra thân phận của A Đường. Tra ra, chính là Nam Cung Mẫn tự mình đi Thượng Nghi cục tìm người này... vì thế, nàng ta thậm chí không tiếc để cho hoạn quan chưởng sự vốn bên cạnh mình bị bệnh nặng đi chết.
Nhìn qua, A Đường thật sự là thân tín của nàng ta, thấy thế nào cũng là sợ tội tự sát.
Tin tức này truyền ra, ai cũng nhận định Nam Cung Mẫn không sạch sẽ, tất nhiên Thái hậu sai người xuống tay càng tàn nhẫn hơn.
Buổi tối hôm đó, Cố Thanh Sương và Uyển Tu nghi "vô tình" đi ngang qua Uẩn Phúc các, dừng chân lắng nghe tiếng la thảm thiết bên trong. Cũng không biết rốt cuộc là dùng công phu gì, Nam Cung Mẫn sớm đã hô đến khàn giọng, tiếng sau càng thảm thiết hơn tiếng trước: "Ta không biết! Ta không biếttt "
Uyển Tu nghi ngửa đầu nhìn tường "chậc" một tiếng: "Thật có thể nhịn nha, còn cho rằng chịu đựng được, Hoàng thượng sẽ tới cứu nàng ta sao? "
Lại nghe bên trong thê lương hô lên: "Trí ca ca, Trí ca ca! Không phải muội! "
Uyển Tu nghi khắc nghiệt cười khẽ: "Lúc này rồi, còn nằm mơ. "
Trong nháy mắt, âm thanh bên trong biến thành tiếng giễu cợt của ma ma lớn tuổi: "Nô tỳ khuyên nương tử thanh tỉnh một chút, nên nhận tội liền nhận tội đi. Để Hoàng thượng còn có thể cho ngài toàn thây, cũng coi như bảo toàn tình cảm năm xưa. Nếu không Hoàng thượng tức giận, hạ chỉ lăng trì ngài thì làm sao đây?"
"Không, Trí ca ca sẽ không!" Nam Cung Mẫn khàn giọng hô, "Trí ca ca sẽ không! Ta không... Ta chưa từng hạ dược huynh ấy! Là tự huynh ấy kích động!"
Sau đó không biết là cái gì quất vào da thịt, một tiếng trầm đục vang lên. Trong viện đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng ma ma kia châm chọc: "Còn nói nhảm! Bên cạnh Hoàng thượng thiếu người sao? Hoàng hậu nương nương nơi nào không tốt? Vinh phi, Lam phi, Nhu Thục dung chỗ nào không tốt? Ngươi mà cũng xứng!"
"Tiện nhân Nhu Thục dung kia─" Nam Cung Mẫn lớn tiếng mắng, lời nói phía sau lại bị tiếng kêu thảm thiết cắt đứt.
Uyển Tu nghi bĩu môi: "Thật nhàm chán, đi thôi. "
"Nghe đủ rồi?" Cố Thanh Sương nhìn Uyển Tu nghi, cảm thấy buồn cười, nàng không nghĩ tới Uyển Tu nghi lại lôi kéo nàng đến nghe những lời này.
Uyển Tu nghi thở dài: "Ta hận nàng ta, nhưng nghe nàng ta lúc này còn từng tiếng gọi "Trí ca ca", cũng quá khó chịu. "
Cố Thanh Sương trầm ngâm một lát, gật gật đầu: "Quả thực. "
"Có điều nàng ta thua cũng là bị thua vì điều này." Uyển Tu nghi cười nhạo, "Si tình với ai không được, lại si tình với hắn? Còn si tình đến mức không chấp nhận được ai, làm ra rất nhiều chuyện ác kia. Thật sự cho rằng mình là con cưng của trời, sẽ không có nhân quả báo ứng sao? "
"Đúng vậy." Cố Thanh Sương trả lời qua loa, không nói thêm điều gì.
Trong cung nào có nhân quả gì, chỉ có thắng thua mà thôi.