Dọc đường hồi cung, ta thuận đường đi qua phủ Dịch Môn tướng quân của Đặng Vân, sau đó lại vòng qua bộ Binh, trước mặt Tào Định ra mệnh lệnh. Tào Định và huynh đệ Đặng gia quan hệ tốt, có lẽ trong lòng đã sớm có chuẩn bị, vừa nhận được mệnh lệnh của ta liền chạy như bay đi thi hành.
Đến lúc này, ta thấy sắc trời đã tối, đã đến lúc trong thành Lạc Kinh tỏa khói bếp, ta mới không nhanh không chậm đi vào cung. Người ta phái ra ngoài dò xét liên tục đưa tin về, nhưng lại không có chút tin tức nào của A Nam. Phủ công chúa bên kia yên tĩnh, cho dù là A Nam hay Huyền Tử, A Qua đều không thấy mặt mũi. A Nam có thể đến nơi nào, ta không có chút manh mối. Nhưng cuối cùng ta lại có một cảm giác, A Nam không cách ta quá xa, nàng nhất định ở một nơi nào đó mà ta sơ suất để lặng lẽ quan sát ta.
Giống như kiếp trước vậy, nàng một mình ở lại cung Trường Tín, vào lúc ta không chú ý, lặng lẽ dõi theo ta. Ta hoang đường, ta ngu xuẩn, cho đến khi ta thất bại, nàng đều nhìn rõ mồn một.
Nói thật, bây giờ ta nhớ lại rất nhiều tình cảnh của kiếp trước, phát hiện ra có lẽ từ kiếp trước ta đã yêu A Nam rồi. Đối với tiểu nữ nhân này, kiếp trước ta luôn giận dỗi, vẫn không muốn thừa nhận một sự thật - cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng dùng lòng mình chân chính đối diện với nàng. Kiếp trước, ở trước mặt A Nam ta nhiều lần phạm sai lầm, cho nên ta không muốn thừa nhận nàng. Nhưng nhìn từ mặt khác lại thấy, ta đối với nàng thật sự rất để ý.
Hiện tại ta cần A Nam, đã sớm vượt ra khỏi tình cảm nam nữ, ta càng cần sự giúp sức và ủng hộ của nàng. Càng nhìn thẳng vào bản thân ta lại càng nhận ra mình yêu A Nam đến chừng nào.
A Nam nhất định sẽ không đi xa, hiện giờ tám doanh phía nam điều đi đâu còn chưa xác định, việc giao thương nam bắc cũng chưa được triển khai đồng bộ, A Nam từng là công chúa Nam Sở, nàng vẫn luôn cảm thấy sự yên ổn của hàng nghìn hàng vạn người dân phía nam là trách nhiệm của nàng, làm sao nàng có thể thật sự buông xuống tất cả mà rời đi?
Phùng Ký chờ ta ở ngự thư phòng. Ta cũng không ngờ tới điều này.
Hắn đã bắt đầu hành động ở tám doanh phía nam, vậy mà lại dám đơn độc đến gặp ta. Người này ngược lại lại có chút can đảm.
"Phùng ái khanh!" Ta cố tỏ vẻ giật mình, kêu một tiếng: "Sao lại tới tìm ta?"
Phùng Ký vốn đang ngồi yên ở chỗ ngồi của khách vội vàng đứng lên hành lễ với ta. Hắn vốn được hưởng đặc ân, nhìn thấy ta không cần ba lạy chín dập đầu, lúc này đương nhiên hành lễ cũng rất đơn giản. Nhưng hôm nay hắn không hô vạn tuế khiến ta cực kỳ không được tự nhiên.
Ta sải bước đi đến ngồi xuống sau bàn đọc sách của ta: "Phùng ai khanh tới lâu chưa? Chắc đã chờ sốt ruột rồi?" Ta cười.
"Không bao lâu... Mới vừa tới." Phùng Ký nói quanh co, lại nhìn ta một cái: "Nghe khuyển tử Phùng Mại nói, hôm nay hắn gặp hoàng thượng." Phùng Ký quan sát sắc mặt ta: "Cho nên thần tới đây..."
"Đúng vậy, có gặp." Ta lạnh lùng gật đầu một cái: "Mại Nhi bị thương cũng không nặng lắm!"
Sắc mặt Phùng Ký lập tức sầm xuống, một tia bất an xuất hiện trên khuôn mặt vẫn cố giả vờ bình tĩnh: "Hôm nay thần tới chính là để nói chuyện này. Nghe nói tiểu nữ ở trong cung bị hoàng thượng phạt, có liên quan tới chuyện Mại Nhi."
Tay của ta sờ vào trong ngực, cái bình đựng độc câu hôn vẫn còn ở đây. Vốn là ta cũng nổi lên ý định, muốn cả đêm xét cho ra người đã đưa độc câu hôn cho A Nam, nhưng sau đó suy tính lại kỹ càng lại thôi. Sĩ tử tham gia thi võ có tới hơn ngàn người, mà ngàn người này cũng là tinh anh gần mười năm nay của Đại Triệu. Ta không muốn vì một Lý Dật nho nhỏ mà làm hỏng kỳ thi trọng đại này. Dù sao Lý Dật cũng đã vào trong trường thi, hắn cũng không trốn thoát được.
"Phùng ái khanh không cần để chuyện này trong lòng. Mấy ngày trước Yên Nhi và Thục phi tranh chấp mấy câu, chẳng qua chỉ là phụ nữ bọn họ không hợp nhau. Hôm nay chuyện đã qua, chỉ là giam lỏng hai cung mà thôi. Đây là chuyện nhỏ của trẫm, ái khanh có lòng quan tâm trẫm hiểu được, nhưng phạt các nàng cũng chỉ là có ý làm gương cho người khác mà thôi."
Phùng Ký vẫn còn đang tính toán ý nghĩ của ta, cặp mắt gian tà của hắn không ngừng lóe lên. Ban đầu người này nói năng thận trọng, ta vẫn cho rằng hắn là người âm trầm mà chững chạc. Thậm chí trong lòng còn từng âm thầm sợ hãi hắn. Nhưng hiện giờ ta cẩn thận quan sát ánh mắt người này, lại nhìn ra hắn chẳng qua chỉ là kẻ nhát gan yếu đuối.
"Thần chỉ muốn hỏi thăm hoàng thượng một chút, hai ngày nay Yên Nhi vẫn khỏe chứ? Sao thần lại nghe được người ta nói, hoàng thượng tức giận, muốn giết Yên Nhi nhà ta? Hơn nữa, vừa rồi thần không nhìn thấy hoàng thượng ở đây, vốn muốn cầu kiến thái hậu, cung nhân lại nói thái hậu bị bệnh, không thể gặp người khác." Phùng Ký lộ vẻ chột dạ.
Hai ngày nay, Trích Tinh Các và cung Trường Tín đều đóng chặt cửa, không để lọt chút tin tức nào ra ngoài. Người trong hai cung này dám đi đi lại lại đều bị ta ngăn lại bắt giữ. Phùng Ký không nhận được tin tức trong cung, cũng không đoán ra được ta đang sắp xếp cái gì. Huống hộ, bây giờ bọn họ biết ta từng đến phường Trường Xuân của Lý phu nhân, chỉ sợ càng thêm chột dạ.
Ngay cả mẫu hậu tính tình ôn hòa cũng từ chối gặp hắn, Phùng Ký có chút không yên lòng.
Ta bình tĩnh nói cho hắn biết: "Yên Nhi lần này gây chuyện không nhỏ, Hiền phi bị thương, đã gây ra sóng to gió lớn trong cung. Nếu như truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến thiên hạ ồn ào. Nếu chuyện đã nháo thành như vậy, trẫm nhất định sẽ truy xét kỹ càng. Nếu trẫm không quản tốt chuyện của mình, không quản tốt chuyện trong cung, vậy thì cũng không thể xử lý chuyện thiên hạ được." Ta đây là đang khẳng định: lần này Phùng Yên Nhi trốn không thoát.
"Hoàng thượng!" Phùng Ký quát to một tiến, trong ánh mắt lộ vẻ hung ác. Có lẽ là đã nghe ra được ý tứ không bỏ qua cho Phùng Yên Nhi từ trong lời của ta.
Ta lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, không có ý nhượng bộ. Ta đã xử lý xong chuyện Lão Cửu gài người trong quân Kiến Chương, lại khống chế được quân Kỳ Sơn, nắm chặt một dải Tây Bắc trong tay. Hai phần ba quân đội Đại Triệu đã bị ta vững vàng khống chế. Hiện giờ chỉ còn lại tám doanh phía nam, ta cũng đã sắp xếp ổn thỏa, còn có nhị ca ở phía sau ủng hộ ta. Mặc dù ta luôn cẩn thận chặt chẽ, nhưng đến lúc nguy cấp cũng không sợ trở mặt với người trước mắt này. Cùng lắm thì là dùng toàn lực liều mạng mà thôi.
Dù gì ta cũng đã từng nhiều lần ra chiến trường giết địch, chẳng lẽ còn sợ kẻ ra trận rụt đầu này sao?
Phùng Ký lại còn dám vì chuyện của con gái hắn mà tới hỏi ta, có thể thấy được thường ngày hắn ngang ngược kiêu ngạo đến mức nào!
Phùng Ký có lẽ đã cảm nhận được sự kiên định của ta. Cũng biết hiện tại hắn chỉ có một thân một mình trong cung, cũng liền hạ ánh mắt xuống: "Hoàng thượng anh minh!" Hắn nói. Lần đầu tiên hắn nói chuyện hòa nhã với ta như vậy: "Thần đã làm hư tiểu nữ nhà mình, có thể có chút không biết trời cao đất rộng. Còn cần hoàng thượng trách phạt thật nghiêm, để tiểu nữ hiểu chuyện hơn một chút." Suy nghĩ một chút, lại giả vở quan tâm: "Vết thương của Hiền phi cũng không nặng quá chứ?"
Ta không để ý đến hắn, lấy ra khối ngọc bài giả lần trước Phùng Yên Nhi đưa ra kia, đập vào trên bàn một cái: "Phùng Yên Nhi lần này là tội khi quân, nghe nói đạo cụ là do người nhà Phùng gia ngươi đưa vào trong cung. Ta vẫn luôn rất coi trọng ái khanh, nhưng lần này lại làm chuyện gài tang vật hãm hại ngời như vậy, trẫm cũng không thể dễ dàng với ái khanh được nữa. Hôm nay Phùng khanh tới thật đúng lúc, nói một chút đi, rốt cuộc lúc này Phùng khanh muốn như thế nào?"
"Chuyện này..." Phùng Ký nhìn khối ngọc bài trên bàn: "Thần thực sự không biết chuyện này, có lẽ là bọn nhỏ bày trò." Hắn phủi sạch chuyện này: "Không phải Yên Nhi thì chính là Mại Nhi, tính tình bọn nhỏ... Nhưng Mại Nhi nhà ta bị đánh là thật, trên người thực sự có thương tích! Xin hoàng thượng minh giám."
Ta nhìn Phùng Ký bằng ánh mắt hoài nghi.
Người này thấy ta không tin liền quỳ xuống nghiêm túc dập đầu với ta, lại ngẩng đầu lên nói một lần nữa: "Xin hoàng thượng minh giám, buổi chiều hôm đó Mại Nhi đi uống rượu với người khác về, đúng là bị người khác tập kích ở cửa nhà, người đánh hắn còn đoạt mất giấy tờ để vào trường thi của hắn. Phải biết là, để có được những giấy tờ này phải mất rất nhiều công sức. Dĩ nhiên, lấy năng lực của thần, chuyện này không thành vấn đề. Nhưng mà, tóm lại chuyện này không phải là giả. Nếu hoàng thượng còn không tin thì có thể phái người tra xét vết thương trên cánh tay Mại Nhi. Đúng rồi, người nọ còn mắng một câu: "Trạng nguyên được quyết định nội bộ phải không?" "
Ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu ta, có phần hiểu ra chuyện, vội vàng hỏi Phùng Ký: "Trẫm nghe nói ngày đó có người cứu Phùng Mại?" Lúc hỏi như vậy, cả người ta cũng dựa vào bàn.
"Đúng vậy. Hoàng thượng cũng có thể tìm người nọ làm chứng cho Mại Nhi." Lời kia vừa thốt ra, Phùng Ký liền đột nhiên thay đổi sắc mặt: "A! Người nọ cũng đã vào trường thi, không có cách nào, không có cách nào." Nói xong, nét mặt già nua dường như bị nghẹn lại thành một màu tím.
Ta nhìn Phùng Ký, chuyện gì cũng không cần hỏi nữa. Phùng gia trước đó tự mình đắc ý, đã sớm tung ra tin tức Phùng Mại sẽ đoạt chức trạng nguyên. Người người đều nói Phùng gia là lợi dụng thế lực gia tộc, sớm sắp xếp chức trạng nguyên cho Phùng Mại. Điều này dẫn đến có người mất hứng.
Nhưng ta đoán chừng là: Người mất hứng đó, không phải Đặng Hương, mà là một người khác.
Ta nhớ rõ ràng, kiếp trước ta từng trơ mắt nhìn Phùng Ký nói với tên Lý Dật giết ta rằng: "Thiên hạ này cuối cùng là của ngươi."
Ta cười, nhìn Phùng Ký: "Phùng ái khanh đứng dậy đi, chuyện đến lúc này, trẫm cũng không thể đảm bảo với ái khanh cái gì. Chờ trẫm điều tra xong mọi chuyện, trẫm đương nhiên sẽ cho ái khanh một câu trả lời thỏa đáng, cũng cho người trong thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng."
~~~~~~~
Tiễn Phùng Ký đi, ta vội vàng tới tìm mẫu hậu, mấy ngày qua thân thể mẫu hậu không tốt, nhưng ta vẫn giao mọi chuyện trong cung cho mẫu hậu lo liệu. Hôm nay Phùng Ký lại tìm tới tận cửa để chất vấn chuyện Phùng Yên Nhi, ta sợ mẫu hậu bị giật mình.
"Thái hậu đang ở Phật đường." Người của cung Khôn Ninh nói cho ta biết: "Còn ôm trưởng hoàng tử đi cùng."
Ta lấy làm kinh hãi, vội vàng đi đến Phật đường.
Lúc này đã sẩm tối, vừa đúng lúc trăng lên cao. Lúc này mẫu hậu còn đến Phật đường làm gì?
"Mẫu hậu!" Ta thấy được bóng dáng mẫu hậu quỳ gối trước Bồ Tát, thở dài nhẹ nhõm một tiếng.
Mẫu hậu không quay đầu lại, vẫn đang chuyên tâm lẩm bẩm cái gì đó. Ta lặng lẽ đến gần, thấy mẫu hậu đặt Mậu Nhi trên tấm đệm hương bồ ở trước đầu gối người. Đứa nhỏ vẫn ngoan như trước, chỉ lo ngủ, mẫu hậu lần tràng hạt lẩm bẩm một mình.
Ta thành kính hành lễ với Bồ Tát, sau đó yên lặng ngồi xuống một bên.
Lại đợi một hồi, mẫu hậu đã đọc xong, ngẩng đầu nhìn ta một cái: "Đã tìm được Sở Hiền phi rồi?"
Ta lắc đầu một cái.
Mẫu hậu thở dài: "Ban đầu ta tính để Sở Hiền phi trông coi mẹ con Lâm mỹ nhân, không biết chuyện có khá hơn một chút không. Có lẽ đứa nhỏ này cũng sẽ không trở thành như bây giờ." Mẫu hậu cúi đầu nhìn Mậu Nhi đang ngây ngô ngủ trước mặt, nước mắt lại chảy xuống: "Nếu con thích Sở Hiền phi hơn một chút, nàng cũng sẽ tận tâm hơn."
Ta không lên tiếng. Mẫu hậu không hiểu, ta chưa cho A Nam lòng tin, A Nam vẫn có chút trốn tránh. Lại nói, A Nam cũng không giống những nữ nhân khác, nàng không phải là Phùng Yên Nhi, nàng không uống hoa đào lộ khiến mình không thể sinh con; nàng cũng không giống Tiễn Bảo Bảo, A Nam xinh đẹp như hoa. A Nam sẽ vì ta mà sinh một đứa nhóc mập mạp.
"Thật vất vả mới trông chờ được một đứa cháu trai..." Mẫu hậu đau lòng: "Vị họ Liễu kia thật sự không muốn nuôi, ta liền ôm hắn về, dù gì ta cũng là bà nội của hắn, ta nuôi cũng được, hy vọng đứa nhỏ này có thể lớn lên khỏe mạnh. Cái gì cũng không bằng mạnh khỏe."
"Mẫu hậu!"
"Vẫn muốn tìm Hiền phi sao?" Mẫu hậu hỏi ta: "Ta thấy ngay cả Huyền Tử nàng cũng mang đi rồi. Có lẽ là không có ý định quay lại." Mẫu hậu muốn nói lại thôi.
Ta biết rõ mẫu hậu muốn khuyên ta hãy buông A Nam, nhưng mẫu hậu hiểu ta, người không dám nói ra lời này vì sợ làm ta đau lòng.
"Nàng sẽ trở lại." Ta nói. Ta hết sức có lòng tin, ta yêu A Nam, bất kể là chân trời hay góc bể ta đều không quản, cũng không quản là có người nào ngăn trở, cuối cùng ta chắc chắn sẽ tìm được nàng. Chỉ cần ta giải quyết xong Phùng gia, vững vàng nắm thiên hạ trong tay, A Nam còn có thể trốn đi đâu?
Tính tình ta cũng rất cố chấp, đã nói không buông tay thì sẽ không buông tay.
Tay mẫu hậu vân vê tràng hạt: "Hôm nay phụ thân của Thục phi tới tận cửa."
"Nhi thần đã gặp hắn."
"Ngày mai người nhà của Tiễn Bảo Bảo cũng đến rồi."
Ta suýt chút nữa đã quên chuyện này. Đúng vậy, ngày mai Tiễn thứ sử cũng đến, ta còn phải ứng phó với một người nữa. Thật là nhức đầu.
Mẫu hậu dường như nhìn ra được ta khó xử: "Hoàng thượng có chuyện thì cứ đi làm đi! Ngày mai người nhà Tiễn gia đến, mẫu hậu giúp ngươi ứng phó. Hôn sự năm đó là mẫu hậu giúp ngươi sắp đặt, bây giờ nhìn lại thật sự là không thích hợp. Vốn nên là mẫu hậu giúp ngươi xử lý sạch sẽ."
"Mẫu hậu!" Làm sao ta có thể oán trách mẫu hậu, năm đó mẫu hậu cũng là vì muốn tốt cho ta.
"Lúc trước cưới Phùng Yên Nhi vào cửa cũng là mẫu hậu đầu ý, coi trọng chính là Phùng gia và ta cũng không có bất cứ quan hệ họ hàng nào, vốn là thấy nữ nhi Phùng gia rất tốt, ai ngờ nàng ta lại như bây giờ. Tóm lại, vẫn là mẫu hậu có lỗi. Khiến cho con phải đau lòng."
"Mẫu hậu không cần như vậy." Ta gần như muốn rơi lệ: "Bây giờ mẫu hậu cần nhất là giữ gìn sức khỏe, hiện giờ mẫu hậu vẫn còn chưa khỏi bệnh hẳn, lại còn phải giúp nhi thần trông coi việc trong cung. Là nhi thần bất hiếu! Những chuyện khác không cần mẫu hậu quan tâm, chuyện triều chính nhi thần sẽ tự mình gánh vác." Nếu ngay cả một Tiễn thứ sử cũng không giải quyết được, ngôi vị hoàng đế này cũng không cần nữa. Không phải cháu gái thừa tướng Lý Tế cũng đàng hoàng đi xuất gia sao?
"Sớm biết như vậy, lúc đầu chi bằng cũng để cho nữ nhi Tiễn gia xuất gia rồi!" Mẫu hậu nói: "Nữ nhân hoàng gia đi xuất gia cũng là một lối thoát, thậm chí còn có thể để tóc rồi tìm người nhà. Trước kia phụ hoàng ngươi băng hà cũng để những phi tần nhỏ tuổi đến ở trong miếu, đến nay nhiều người đã lặng lẽ hoàn tục rồi. Cho dù không hoàn tục cũng có thể nương nhờ cửa Phật, không cần chịu sự coi thường của người đời."
Trong khoảnh khắc đó, ta có chút hoảng hốt, dưới ánh đèn nơi cửa Phật, dường như có một vầng ánh sáng trong trẻo như vậy. Quầng sáng kia chiếu thẳng vào nội tâm của ta, ta lập tức hiểu ra.
Đến lúc này, ta thấy sắc trời đã tối, đã đến lúc trong thành Lạc Kinh tỏa khói bếp, ta mới không nhanh không chậm đi vào cung. Người ta phái ra ngoài dò xét liên tục đưa tin về, nhưng lại không có chút tin tức nào của A Nam. Phủ công chúa bên kia yên tĩnh, cho dù là A Nam hay Huyền Tử, A Qua đều không thấy mặt mũi. A Nam có thể đến nơi nào, ta không có chút manh mối. Nhưng cuối cùng ta lại có một cảm giác, A Nam không cách ta quá xa, nàng nhất định ở một nơi nào đó mà ta sơ suất để lặng lẽ quan sát ta.
Giống như kiếp trước vậy, nàng một mình ở lại cung Trường Tín, vào lúc ta không chú ý, lặng lẽ dõi theo ta. Ta hoang đường, ta ngu xuẩn, cho đến khi ta thất bại, nàng đều nhìn rõ mồn một.
Nói thật, bây giờ ta nhớ lại rất nhiều tình cảnh của kiếp trước, phát hiện ra có lẽ từ kiếp trước ta đã yêu A Nam rồi. Đối với tiểu nữ nhân này, kiếp trước ta luôn giận dỗi, vẫn không muốn thừa nhận một sự thật - cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng dùng lòng mình chân chính đối diện với nàng. Kiếp trước, ở trước mặt A Nam ta nhiều lần phạm sai lầm, cho nên ta không muốn thừa nhận nàng. Nhưng nhìn từ mặt khác lại thấy, ta đối với nàng thật sự rất để ý.
Hiện tại ta cần A Nam, đã sớm vượt ra khỏi tình cảm nam nữ, ta càng cần sự giúp sức và ủng hộ của nàng. Càng nhìn thẳng vào bản thân ta lại càng nhận ra mình yêu A Nam đến chừng nào.
A Nam nhất định sẽ không đi xa, hiện giờ tám doanh phía nam điều đi đâu còn chưa xác định, việc giao thương nam bắc cũng chưa được triển khai đồng bộ, A Nam từng là công chúa Nam Sở, nàng vẫn luôn cảm thấy sự yên ổn của hàng nghìn hàng vạn người dân phía nam là trách nhiệm của nàng, làm sao nàng có thể thật sự buông xuống tất cả mà rời đi?
Phùng Ký chờ ta ở ngự thư phòng. Ta cũng không ngờ tới điều này.
Hắn đã bắt đầu hành động ở tám doanh phía nam, vậy mà lại dám đơn độc đến gặp ta. Người này ngược lại lại có chút can đảm.
"Phùng ái khanh!" Ta cố tỏ vẻ giật mình, kêu một tiếng: "Sao lại tới tìm ta?"
Phùng Ký vốn đang ngồi yên ở chỗ ngồi của khách vội vàng đứng lên hành lễ với ta. Hắn vốn được hưởng đặc ân, nhìn thấy ta không cần ba lạy chín dập đầu, lúc này đương nhiên hành lễ cũng rất đơn giản. Nhưng hôm nay hắn không hô vạn tuế khiến ta cực kỳ không được tự nhiên.
Ta sải bước đi đến ngồi xuống sau bàn đọc sách của ta: "Phùng ai khanh tới lâu chưa? Chắc đã chờ sốt ruột rồi?" Ta cười.
"Không bao lâu... Mới vừa tới." Phùng Ký nói quanh co, lại nhìn ta một cái: "Nghe khuyển tử Phùng Mại nói, hôm nay hắn gặp hoàng thượng." Phùng Ký quan sát sắc mặt ta: "Cho nên thần tới đây..."
"Đúng vậy, có gặp." Ta lạnh lùng gật đầu một cái: "Mại Nhi bị thương cũng không nặng lắm!"
Sắc mặt Phùng Ký lập tức sầm xuống, một tia bất an xuất hiện trên khuôn mặt vẫn cố giả vờ bình tĩnh: "Hôm nay thần tới chính là để nói chuyện này. Nghe nói tiểu nữ ở trong cung bị hoàng thượng phạt, có liên quan tới chuyện Mại Nhi."
Tay của ta sờ vào trong ngực, cái bình đựng độc câu hôn vẫn còn ở đây. Vốn là ta cũng nổi lên ý định, muốn cả đêm xét cho ra người đã đưa độc câu hôn cho A Nam, nhưng sau đó suy tính lại kỹ càng lại thôi. Sĩ tử tham gia thi võ có tới hơn ngàn người, mà ngàn người này cũng là tinh anh gần mười năm nay của Đại Triệu. Ta không muốn vì một Lý Dật nho nhỏ mà làm hỏng kỳ thi trọng đại này. Dù sao Lý Dật cũng đã vào trong trường thi, hắn cũng không trốn thoát được.
"Phùng ái khanh không cần để chuyện này trong lòng. Mấy ngày trước Yên Nhi và Thục phi tranh chấp mấy câu, chẳng qua chỉ là phụ nữ bọn họ không hợp nhau. Hôm nay chuyện đã qua, chỉ là giam lỏng hai cung mà thôi. Đây là chuyện nhỏ của trẫm, ái khanh có lòng quan tâm trẫm hiểu được, nhưng phạt các nàng cũng chỉ là có ý làm gương cho người khác mà thôi."
Phùng Ký vẫn còn đang tính toán ý nghĩ của ta, cặp mắt gian tà của hắn không ngừng lóe lên. Ban đầu người này nói năng thận trọng, ta vẫn cho rằng hắn là người âm trầm mà chững chạc. Thậm chí trong lòng còn từng âm thầm sợ hãi hắn. Nhưng hiện giờ ta cẩn thận quan sát ánh mắt người này, lại nhìn ra hắn chẳng qua chỉ là kẻ nhát gan yếu đuối.
"Thần chỉ muốn hỏi thăm hoàng thượng một chút, hai ngày nay Yên Nhi vẫn khỏe chứ? Sao thần lại nghe được người ta nói, hoàng thượng tức giận, muốn giết Yên Nhi nhà ta? Hơn nữa, vừa rồi thần không nhìn thấy hoàng thượng ở đây, vốn muốn cầu kiến thái hậu, cung nhân lại nói thái hậu bị bệnh, không thể gặp người khác." Phùng Ký lộ vẻ chột dạ.
Hai ngày nay, Trích Tinh Các và cung Trường Tín đều đóng chặt cửa, không để lọt chút tin tức nào ra ngoài. Người trong hai cung này dám đi đi lại lại đều bị ta ngăn lại bắt giữ. Phùng Ký không nhận được tin tức trong cung, cũng không đoán ra được ta đang sắp xếp cái gì. Huống hộ, bây giờ bọn họ biết ta từng đến phường Trường Xuân của Lý phu nhân, chỉ sợ càng thêm chột dạ.
Ngay cả mẫu hậu tính tình ôn hòa cũng từ chối gặp hắn, Phùng Ký có chút không yên lòng.
Ta bình tĩnh nói cho hắn biết: "Yên Nhi lần này gây chuyện không nhỏ, Hiền phi bị thương, đã gây ra sóng to gió lớn trong cung. Nếu như truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến thiên hạ ồn ào. Nếu chuyện đã nháo thành như vậy, trẫm nhất định sẽ truy xét kỹ càng. Nếu trẫm không quản tốt chuyện của mình, không quản tốt chuyện trong cung, vậy thì cũng không thể xử lý chuyện thiên hạ được." Ta đây là đang khẳng định: lần này Phùng Yên Nhi trốn không thoát.
"Hoàng thượng!" Phùng Ký quát to một tiến, trong ánh mắt lộ vẻ hung ác. Có lẽ là đã nghe ra được ý tứ không bỏ qua cho Phùng Yên Nhi từ trong lời của ta.
Ta lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, không có ý nhượng bộ. Ta đã xử lý xong chuyện Lão Cửu gài người trong quân Kiến Chương, lại khống chế được quân Kỳ Sơn, nắm chặt một dải Tây Bắc trong tay. Hai phần ba quân đội Đại Triệu đã bị ta vững vàng khống chế. Hiện giờ chỉ còn lại tám doanh phía nam, ta cũng đã sắp xếp ổn thỏa, còn có nhị ca ở phía sau ủng hộ ta. Mặc dù ta luôn cẩn thận chặt chẽ, nhưng đến lúc nguy cấp cũng không sợ trở mặt với người trước mắt này. Cùng lắm thì là dùng toàn lực liều mạng mà thôi.
Dù gì ta cũng đã từng nhiều lần ra chiến trường giết địch, chẳng lẽ còn sợ kẻ ra trận rụt đầu này sao?
Phùng Ký lại còn dám vì chuyện của con gái hắn mà tới hỏi ta, có thể thấy được thường ngày hắn ngang ngược kiêu ngạo đến mức nào!
Phùng Ký có lẽ đã cảm nhận được sự kiên định của ta. Cũng biết hiện tại hắn chỉ có một thân một mình trong cung, cũng liền hạ ánh mắt xuống: "Hoàng thượng anh minh!" Hắn nói. Lần đầu tiên hắn nói chuyện hòa nhã với ta như vậy: "Thần đã làm hư tiểu nữ nhà mình, có thể có chút không biết trời cao đất rộng. Còn cần hoàng thượng trách phạt thật nghiêm, để tiểu nữ hiểu chuyện hơn một chút." Suy nghĩ một chút, lại giả vở quan tâm: "Vết thương của Hiền phi cũng không nặng quá chứ?"
Ta không để ý đến hắn, lấy ra khối ngọc bài giả lần trước Phùng Yên Nhi đưa ra kia, đập vào trên bàn một cái: "Phùng Yên Nhi lần này là tội khi quân, nghe nói đạo cụ là do người nhà Phùng gia ngươi đưa vào trong cung. Ta vẫn luôn rất coi trọng ái khanh, nhưng lần này lại làm chuyện gài tang vật hãm hại ngời như vậy, trẫm cũng không thể dễ dàng với ái khanh được nữa. Hôm nay Phùng khanh tới thật đúng lúc, nói một chút đi, rốt cuộc lúc này Phùng khanh muốn như thế nào?"
"Chuyện này..." Phùng Ký nhìn khối ngọc bài trên bàn: "Thần thực sự không biết chuyện này, có lẽ là bọn nhỏ bày trò." Hắn phủi sạch chuyện này: "Không phải Yên Nhi thì chính là Mại Nhi, tính tình bọn nhỏ... Nhưng Mại Nhi nhà ta bị đánh là thật, trên người thực sự có thương tích! Xin hoàng thượng minh giám."
Ta nhìn Phùng Ký bằng ánh mắt hoài nghi.
Người này thấy ta không tin liền quỳ xuống nghiêm túc dập đầu với ta, lại ngẩng đầu lên nói một lần nữa: "Xin hoàng thượng minh giám, buổi chiều hôm đó Mại Nhi đi uống rượu với người khác về, đúng là bị người khác tập kích ở cửa nhà, người đánh hắn còn đoạt mất giấy tờ để vào trường thi của hắn. Phải biết là, để có được những giấy tờ này phải mất rất nhiều công sức. Dĩ nhiên, lấy năng lực của thần, chuyện này không thành vấn đề. Nhưng mà, tóm lại chuyện này không phải là giả. Nếu hoàng thượng còn không tin thì có thể phái người tra xét vết thương trên cánh tay Mại Nhi. Đúng rồi, người nọ còn mắng một câu: "Trạng nguyên được quyết định nội bộ phải không?" "
Ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu ta, có phần hiểu ra chuyện, vội vàng hỏi Phùng Ký: "Trẫm nghe nói ngày đó có người cứu Phùng Mại?" Lúc hỏi như vậy, cả người ta cũng dựa vào bàn.
"Đúng vậy. Hoàng thượng cũng có thể tìm người nọ làm chứng cho Mại Nhi." Lời kia vừa thốt ra, Phùng Ký liền đột nhiên thay đổi sắc mặt: "A! Người nọ cũng đã vào trường thi, không có cách nào, không có cách nào." Nói xong, nét mặt già nua dường như bị nghẹn lại thành một màu tím.
Ta nhìn Phùng Ký, chuyện gì cũng không cần hỏi nữa. Phùng gia trước đó tự mình đắc ý, đã sớm tung ra tin tức Phùng Mại sẽ đoạt chức trạng nguyên. Người người đều nói Phùng gia là lợi dụng thế lực gia tộc, sớm sắp xếp chức trạng nguyên cho Phùng Mại. Điều này dẫn đến có người mất hứng.
Nhưng ta đoán chừng là: Người mất hứng đó, không phải Đặng Hương, mà là một người khác.
Ta nhớ rõ ràng, kiếp trước ta từng trơ mắt nhìn Phùng Ký nói với tên Lý Dật giết ta rằng: "Thiên hạ này cuối cùng là của ngươi."
Ta cười, nhìn Phùng Ký: "Phùng ái khanh đứng dậy đi, chuyện đến lúc này, trẫm cũng không thể đảm bảo với ái khanh cái gì. Chờ trẫm điều tra xong mọi chuyện, trẫm đương nhiên sẽ cho ái khanh một câu trả lời thỏa đáng, cũng cho người trong thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng."
~~~~~~~
Tiễn Phùng Ký đi, ta vội vàng tới tìm mẫu hậu, mấy ngày qua thân thể mẫu hậu không tốt, nhưng ta vẫn giao mọi chuyện trong cung cho mẫu hậu lo liệu. Hôm nay Phùng Ký lại tìm tới tận cửa để chất vấn chuyện Phùng Yên Nhi, ta sợ mẫu hậu bị giật mình.
"Thái hậu đang ở Phật đường." Người của cung Khôn Ninh nói cho ta biết: "Còn ôm trưởng hoàng tử đi cùng."
Ta lấy làm kinh hãi, vội vàng đi đến Phật đường.
Lúc này đã sẩm tối, vừa đúng lúc trăng lên cao. Lúc này mẫu hậu còn đến Phật đường làm gì?
"Mẫu hậu!" Ta thấy được bóng dáng mẫu hậu quỳ gối trước Bồ Tát, thở dài nhẹ nhõm một tiếng.
Mẫu hậu không quay đầu lại, vẫn đang chuyên tâm lẩm bẩm cái gì đó. Ta lặng lẽ đến gần, thấy mẫu hậu đặt Mậu Nhi trên tấm đệm hương bồ ở trước đầu gối người. Đứa nhỏ vẫn ngoan như trước, chỉ lo ngủ, mẫu hậu lần tràng hạt lẩm bẩm một mình.
Ta thành kính hành lễ với Bồ Tát, sau đó yên lặng ngồi xuống một bên.
Lại đợi một hồi, mẫu hậu đã đọc xong, ngẩng đầu nhìn ta một cái: "Đã tìm được Sở Hiền phi rồi?"
Ta lắc đầu một cái.
Mẫu hậu thở dài: "Ban đầu ta tính để Sở Hiền phi trông coi mẹ con Lâm mỹ nhân, không biết chuyện có khá hơn một chút không. Có lẽ đứa nhỏ này cũng sẽ không trở thành như bây giờ." Mẫu hậu cúi đầu nhìn Mậu Nhi đang ngây ngô ngủ trước mặt, nước mắt lại chảy xuống: "Nếu con thích Sở Hiền phi hơn một chút, nàng cũng sẽ tận tâm hơn."
Ta không lên tiếng. Mẫu hậu không hiểu, ta chưa cho A Nam lòng tin, A Nam vẫn có chút trốn tránh. Lại nói, A Nam cũng không giống những nữ nhân khác, nàng không phải là Phùng Yên Nhi, nàng không uống hoa đào lộ khiến mình không thể sinh con; nàng cũng không giống Tiễn Bảo Bảo, A Nam xinh đẹp như hoa. A Nam sẽ vì ta mà sinh một đứa nhóc mập mạp.
"Thật vất vả mới trông chờ được một đứa cháu trai..." Mẫu hậu đau lòng: "Vị họ Liễu kia thật sự không muốn nuôi, ta liền ôm hắn về, dù gì ta cũng là bà nội của hắn, ta nuôi cũng được, hy vọng đứa nhỏ này có thể lớn lên khỏe mạnh. Cái gì cũng không bằng mạnh khỏe."
"Mẫu hậu!"
"Vẫn muốn tìm Hiền phi sao?" Mẫu hậu hỏi ta: "Ta thấy ngay cả Huyền Tử nàng cũng mang đi rồi. Có lẽ là không có ý định quay lại." Mẫu hậu muốn nói lại thôi.
Ta biết rõ mẫu hậu muốn khuyên ta hãy buông A Nam, nhưng mẫu hậu hiểu ta, người không dám nói ra lời này vì sợ làm ta đau lòng.
"Nàng sẽ trở lại." Ta nói. Ta hết sức có lòng tin, ta yêu A Nam, bất kể là chân trời hay góc bể ta đều không quản, cũng không quản là có người nào ngăn trở, cuối cùng ta chắc chắn sẽ tìm được nàng. Chỉ cần ta giải quyết xong Phùng gia, vững vàng nắm thiên hạ trong tay, A Nam còn có thể trốn đi đâu?
Tính tình ta cũng rất cố chấp, đã nói không buông tay thì sẽ không buông tay.
Tay mẫu hậu vân vê tràng hạt: "Hôm nay phụ thân của Thục phi tới tận cửa."
"Nhi thần đã gặp hắn."
"Ngày mai người nhà của Tiễn Bảo Bảo cũng đến rồi."
Ta suýt chút nữa đã quên chuyện này. Đúng vậy, ngày mai Tiễn thứ sử cũng đến, ta còn phải ứng phó với một người nữa. Thật là nhức đầu.
Mẫu hậu dường như nhìn ra được ta khó xử: "Hoàng thượng có chuyện thì cứ đi làm đi! Ngày mai người nhà Tiễn gia đến, mẫu hậu giúp ngươi ứng phó. Hôn sự năm đó là mẫu hậu giúp ngươi sắp đặt, bây giờ nhìn lại thật sự là không thích hợp. Vốn nên là mẫu hậu giúp ngươi xử lý sạch sẽ."
"Mẫu hậu!" Làm sao ta có thể oán trách mẫu hậu, năm đó mẫu hậu cũng là vì muốn tốt cho ta.
"Lúc trước cưới Phùng Yên Nhi vào cửa cũng là mẫu hậu đầu ý, coi trọng chính là Phùng gia và ta cũng không có bất cứ quan hệ họ hàng nào, vốn là thấy nữ nhi Phùng gia rất tốt, ai ngờ nàng ta lại như bây giờ. Tóm lại, vẫn là mẫu hậu có lỗi. Khiến cho con phải đau lòng."
"Mẫu hậu không cần như vậy." Ta gần như muốn rơi lệ: "Bây giờ mẫu hậu cần nhất là giữ gìn sức khỏe, hiện giờ mẫu hậu vẫn còn chưa khỏi bệnh hẳn, lại còn phải giúp nhi thần trông coi việc trong cung. Là nhi thần bất hiếu! Những chuyện khác không cần mẫu hậu quan tâm, chuyện triều chính nhi thần sẽ tự mình gánh vác." Nếu ngay cả một Tiễn thứ sử cũng không giải quyết được, ngôi vị hoàng đế này cũng không cần nữa. Không phải cháu gái thừa tướng Lý Tế cũng đàng hoàng đi xuất gia sao?
"Sớm biết như vậy, lúc đầu chi bằng cũng để cho nữ nhi Tiễn gia xuất gia rồi!" Mẫu hậu nói: "Nữ nhân hoàng gia đi xuất gia cũng là một lối thoát, thậm chí còn có thể để tóc rồi tìm người nhà. Trước kia phụ hoàng ngươi băng hà cũng để những phi tần nhỏ tuổi đến ở trong miếu, đến nay nhiều người đã lặng lẽ hoàn tục rồi. Cho dù không hoàn tục cũng có thể nương nhờ cửa Phật, không cần chịu sự coi thường của người đời."
Trong khoảnh khắc đó, ta có chút hoảng hốt, dưới ánh đèn nơi cửa Phật, dường như có một vầng ánh sáng trong trẻo như vậy. Quầng sáng kia chiếu thẳng vào nội tâm của ta, ta lập tức hiểu ra.