Editor: Nguyễn2
Ta một cước đá văng cửa chính Minh Loan điện. Không có ai nghênh đón ta, ngoại trừ một màu trắng thuần bao phủ cả trời đất. Ta vốn tưởng rằng dưới tuyết trắng, tất cả đều sẽ trở nên sáng ngời. Nhưng khi ta thấy này cung điện bị tuyết phủ hơn nửa, mới đột nhiên phát giác, dưới màu trắng cũng có bóng đen. Mà ta lại không thấy rõ bóng đen dưới chân. Bông tuyết đầy trời, hình dáng Minh Loan điện cũng không rõ ràng.
Lúc này ta đột nhiên quay đầu lại. Rất nhiều người đi theo ta, chỉ thiếu mỗi A Nam. Hơn nữa những người này chỉ ngơ ngác nhìn ta.
Một lát sau, Phùng Thục phi, Tiễn Chiêu Nghi cũng được nô tỳ nâng đỡ tới. Họ cũng cùng một dạng với những người khác, đứng sau trơ mắt nhìn ta, đều có tâm tư.
Ta đột nhiên chẳng cần xác định nữa. Không thấy A Nam. Duy chỉ không thấy A Nam. Điều này thật giống như đang nói hành vi của ta lại sai gì rồi. Cùng số mạng của ta xuất hiện sai lệch.
Ta đứng một lát, tầng tầng bông tuyết bay về phía ta, rơi trên mặt ta, ta chết lặng. Nhưng A Nam vẫn không đến đây.
Lòng của ta lập tức trầm xuống.
Ta không làm gì nữa, đột nhiên không muốn làm gì nữa.
"Niêm phong Minh Loan điện, không được để cho Lý Tu nghi rời khỏi Minh Loan điện nửa bước." Ta đơn giản phân phó, nói xong quay đầu bước đi.
Những người ở đó đều ngẩn người. Ta đi qua bên cạnh Phùng Yên Nhi cùng Tiễn Bảo Bảo nhưng không nhìn bọn họ một lần.
Bên cửa lớn Trường Tín cung, người tuyết khổng lồ mềm mại như nhung, bớt chút uy vũ, thêm chút đáng yêu. A Nam lại cắm cho nó một cái chổi làm cánh tay. Càng thêm giống vệ binh rồi. Trên đường nhỏ, tuyết cũng rất mỏng, nhìn một cái là biết thường có người hầu quét dọn. làm cho người ta có cảm giác rất tốt, có một loại không khí an bình.
Có người đi trước ta thông báo cho A Nam. Ta đuổi những người khác, chỉ dẫn theo Như Ý từ từ đi vào trong.
A Nam chưa ra nghênh đón ta, chỉ có cung nữ Trường Tín cung ra vén rèm. Rèm mới vén lên, có hơi thở ngọt ngào dễ ngửi bay ra.
Ta đứng ở trong phòng khách cởi áo choàng, nghe được mấy tiếng ho khan nhỏ nhẹ của A Nam. Chưa đến một giây sau, âm thanh A Nam truyền ra, "Hoàng thượng thấy hoa mai này như thế nào?"
Ta mờ mịt, không nhớ hoa mai nào.
Ta nghe thấy âm thanh A Nam mỉm cười. Nhớ đến lần trước A Nam cho ta nhìn cái đàn trong gian phòng kia, trước mắt A Nam mặc áo gấm lông, đang canh giữ ở một cái nồi nhỏ. Trong nồi nấu cái gì đó.
Ta lặng lẽ nhìn một hồi, thế giới tuyết rơi liền trở nên trầm tĩnh.
A Nam không để cho ta ngồi, nàng thản nhiên mở miệng, "Hoa mai trong Minh Loan điện là cành mai tốt nhất trong cung." A Nam mỉm cười, nàng giống như đang nói chuyện với cái nồi, không phải nói với ta. Trong lò lửa, lửa than chiếu lên trên mặt nàng, hơi đỏ, đẹp mắt hơn nhiều so với hoa mai.
Ở trong thế giới của ta, cái gì hoa mai, ta cũng không còn tâm trạng thưởng thức.
Ta ngồi đối diện A Nam, nhìn nàng nấu đồ.
"Hoa thái y nói thế nào?" A Nam hỏi ta.
"Hoa thái y mới vừa truyền tin cho ta, nói là may mắn, đứa bé không sao. Nhưng Lâm mỹ nhân phải nằm trên giường, nếu không cẩn thận, có thể sẽ sinh non." Lần này Lâm mỹ nhân bị A Nam nói chính xác, không thể ra cửa.
A Nam nghe xong, chỉ thở dài một cái, nói: "Đáng thương!"
Ta khiếp sợ, A Nam nói ra hai chữ này để lộ vẻ sợ hãi.
Sau khi nói xong, A Nam lại trầm mặc. Hình như nàng không muốn bình luận chuyện ngày hôm nay.
Ta lại ngây ngô, đột nhiên cảm thấy, có mấy lời nên nói với A Nam."Trẫm có, một nhị ca và vài đệ đệ," ta từ từ nói, trong nồi bốc lên hơi nước che mặt của ta, trong cổ họng khô khốc của ta có cảm giác tốt hơn nhiều, "Nếu như trẫm không có con trai thì trẫm phải chuẩn bị sớm, tránh cho......" Ta không nói được.
A Nam đánh mắt nhìn ta, xuyên qua hơi nước, ta lại thấy thương xót trong ánh mắt nàng, giống như lần nàng ở trong tuyết lớn vá lại đầu cho ta.
Ta hít một hơi sâu, "Nếu quả thật đến một ngày đó, A Nam hãy cùng đệ đệ theo Đặng Vân trở về Giang Nam đi." Ta nói, "Ở thâm cung này nàng không ngây ngô nhưng trẫm sợ nàng không phòng bị được."
Những lời này vừa nói ra, lòng của ta lập tức trở nên trống trải.
Ta muốn cho A Nam rất nhiều thứ, mà ta rất sợ cuối cùng ta không cho nàng được thứ gì.
A Nam lại chăm chú nhìn ta trong chốc lát, lúc này mới rũ mí mắt xuống, từ trong nồi nhỏ trên bếp lò lấy đồ ra.
"Cháo lê tuyết đường phèn," A Nam bảo Tiểu Ngân lấy bát đưa cho ta."Chúng ta đã bỏ lỡ giờ ăn cơm, cũng không ai truyền lệnh, Hoàng thượng ăn tạm một chút đi."
Ta nhận lấy, cháo ngọt thơm nức mũi, ta đói rồi.
Ta lại nhìn nàng một cái, không khách khí chút nào bưng bát cháo lên, vừa thổi vừa ăn như hổ đói.
A Nam yên lặng nhìn ta ăn hết một bát, thỉnh thoảng có chút ho nhẹ. Nàng thấy ta ăn xong, lại múc cho ta thêm một bát, "Hoàng thượng ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng."
Nói là cháo ngọt, thật ra thì cũng không ngọt lắm, chỉ hơi thơm vị ngọt mà thôi, ta ăn liên tiếp mấy chén, mới thỏa mãn bỏ bát xuống.
A Nam lại thở dài một cái, lúc này mới múc thêm một bát nữa cho nàng, từ từ uống.
"Hoàng thượng không nghi ngờ trong cháo có hạ độc sao?" Đột nhiên A Nam hỏi ta. Dọc từ mép bát nàng nhìn ta, trong ánh mắt có chút ý tứ tìm tòi nghiên cứu.
Ta nhấp miệng, không trả lời nàng.
A Nam tiếp tục vùi đầu húp cháo, một ít nước trên chóp mũi, rất nhanh kết thành mồ hôi.
"A Nam, về sau ta sẽ hạn chế tức giận." Ta nói, "Ta sẽ không bao giờ xúc động nữa. Vừa rồi ta cũng không làm gì Lý Uyển Ninh." Suy nghĩ một chút, ta chuyển qua ngồi cạnh A Nam.
A Nam chuyên tâm húp cháo, không để ý tới ta.
Ta nắm hông của nàng, để mặt nàng trong áo lông, "Sao ở trong phòng A Nam còn mặc nhiều như vậy? Sợ lạnh sao?" Ta nhắm mắt lại, ngửi mùi thơm dễ chịu trên người A Nam, nhắm mắt lại. Lẳng lặng đợi nàng ăn xong.
A Nam thong thả ung dung uống xong một bát cháo, bỏ bát xuống, nàng không ăn thêm, bảo A Qua dọn dẹp. Chờ A Qua mang nồi chén đi ra ngoài, A Nam lại nhìn Như Ý. Như Ý thông minh, lập tức đi theo A Qua lui ra ngoài.
Đợi đến trong phòng chỉ còn hai người chúng ta, A Nam lúc này mới nói, "Hoàng thượng không cảm thấy hôm nay chuyện này kỳ quái sao? Lâm mỹ nhân thiếu chút nữa xảy thai, mà thiếp, Tiễn Chiêu Nghi, hơn nữa Lý Tu nghi, tất cả đều có hiềm nghi. Ngày hôm qua thiếp mới vừa đi qua Tử Lưu cung, lại có yêu quái. Mỗi ngày Tiễn Chiêu Nghi đều ra vào Tử Lưu cung, chuyện xảy ra đúng lúc không có ở đây. Đột nhiên lại xuất hiện một cung nữ quét sân gì đó đi vào, mục tiêu nhắm thẳng vào Lý Tu nghi. Chuyện như vậy, một tên trúng vài con điêu. Thật là Thần Xạ Thủ tốt!" A Nam giễu cợt.
Trong lòng ta căng thẳng, như bị A Nam nói đúng chỗ đau. A Nam nói có lý, chuyện hôm nay, người ra tay thật cao minh, nếu không có người để ý, Lâm mỹ nhân sẽ giống như đời trước, một thi hai mệnh. Nếu có người để ý, sẽ dẫn đến nghi ngờ rất nhiều người trong hậu cung. Tất nhiên là trong cung sẽ có một cuộc đại sóng gió. Thủ đoạn thật độc ác!
Ta cũng bắt đầu ra mồ hôi.
"Hoàng thượng hỏi thiếp tại sao hôm nay mặc nhiều, là bởi vì thiếp thấy tình hình hôm nay trong cung, cảm thấy không rét mà run." A Nam lẳng lặng tựa vào lòng ta, ta cúi đầu nhìn nàng, nhìn hàng lông mày và lông mi xinh đẹp của nàng phản xạ ánh sáng ngoài cửa sổ.. Nhưng khi nàng nói những lời này, âm sắc lại chán nản, mang theo chút buồn bã.
Ta thấy A Nam vẫn chưa chuẩn bị xong. Mà ta cũng vậy.
Mẫu hậu nói rất đúng, chuyện con nối dõi, cũng là số mệnh, không thể cưỡng cầu.
"Đến cuối năm, trẫm sẽ giải tán hậu cung, tính toán lần này thả 3000 người đi. Về sau trẫm muốn thả từng người một ra, hậu cung sẽ không thêm người mới." Ta nói ra quyết tâm của ta với A Nam, "Trẫm sớm cảm thấy chuyện này bắt buộc phải làm, không muốn hại người hại mình nữa. Trẫm nhớ phụ hoàng Sở Liệt đế của nàng chỉ chuyên sủng một mình mẫu hậu nàng, cũng tạo ra một đời minh quân?"
A Nam nhắc nhở, ta sẽ để xuống chuyện này, trong cung sẽ có người không vui mừng. Nhưng ta không hề để ý tới họ nữa. Mặt khác, ta âm thầm điều tra, rốt cuộc ngày đó ai quét dọn trong Tử Lưu cung. Quả nhiên không thu hoạch được gì. Ta âm thầm kêu may mắn ngày ấy trời lạnh từ sáng.
Hạn chế tức giận. Hạn chế tức giận.
Ta hạ quyết tâm, hạ chỉ nói rõ trong cung. Trong cung, Tần phi không con, nếu muốn rời cung, lúc này nên suy nghĩ kỹ càng, đợi đến năm sau, ta sẽ để bọn họ báo danh, sau đó trả về toàn bộ. Thánh chỉ vừa hạ, trong cung vui hẳn lên, có rất nhiều người đã sớm báo danh. Có lẽ bởi vì cảm thấy đây là năm cuối cùng bọn họ ở trong cung, cho nên ngày mồng tám tháng chạp, trong cung có người bắt đầu giăng đèn kết hoa, một mảnh vui sướng.
Phong tục ngày mồng tám tháng chạp, sáng sớm hôm nay trong cung phân cháo. Theo thường lệ ta đưa một ít phần đến chỗ Mẫu hậu. Ngày này không cần lên triều, ta ngủ thẳng giấc. Lúc này mới từ từ đứng dậy đi đến chỗ của Mẫu hậu.
Bởi vì hôm đó trời tuyết lớn, A Nam đứng trong tuyết đã lâu, mấy ngày nay vẫn ho khan, không tới chào hỏi mẫu hậu. Lúc này ta cũng mới biết A Nam là phổi khí chưa đủ, mùa đông phương bắc lạnh và khô ráo, A Nam chưa thích ứng được. Cũng may hiện tại ta có điều kiện điều chăm sóc cho nàng, để cho nàng an tâm ở Trường Tín cung, không cần ra ngoài quản sự.
Cho nên một ngày này, ở cung của mẫu hậu chờ ta chỉ có mấy người Phùng Yên Nhi, Tiễn Bảo Bảo.
Tình hình như vậy, ta không có lời nào để nói. Nói mấy điều thú vị bên ngoài cho mẫu hậu, ta lại có chút ngồi không yên.
Lúc này Như Ý vội vã đi vào, cũng không nhìn sắc mặt người khác, trực tiếp đưa một phần mật báo tới trên tay của ta.
Ta chỉ thoáng nhìn, trong lòng kinh hoàng không thôi. Ta cuống quít mở ra xem, bất giác cảm thấy vui mừng.
"Có chuyện gì tốt à?" Mẫu hậu dùng khóe mắt liếc ta một cái, "Sao Hoàng thượng lại hớn hở ra mặt như vậy? Biên quan đã lâu không có đại sự, hoàng thượng vui mừng như vậy, không phải là gia sự chứ?"
"Không có gì, " ta quấn mật báo cất vào trong ngực, "Chuyện này có cả công và tư." Trong lòng ta có chuyện, vội vàng uống cạn một bát cháo trái cây ngọt, bắt đầu nhìn chung quanh.
Mẫu hậu nhìn ta, "Nhìn dáng vẻ hoàng thượng, cháo này ăn không ngon sao? Chỉ sợ kém cháo tuyết lê đường phèn, hương vị ngọt ngào."
"Mẫu hậu!" Ta kêu một tiếng! Trong nội tâm hiểu rõ ràng, mẫu hậu đang chỉ điểm ta, chuyện ta đánh thái giám còn không được yên mấy ngày.
"Thôi!" Mẫu hậu cười khan một tiếng, "Hoàng thượng phải đi thì đi đi, ta cùng với Thục phi có chuyện riêng muốn nói. Tiễn Chiêu Nghi cũng cùng đi với hoàng thượng đi, ngươi cũng là người bận rộn, ta thấy ngươi cũng dịch chuyển chỗ ngồi mấy lần rồi. Ngươi còn phải đi nhìn chằm chằm cái bụng kia đúng không?"
Tiễn Bảo Bảo lập tức lúng túng đứng ở đó.
Mẫu hậu vòng vo nói với Phùng Yên Nhi, "Thân thể như vậy, vừa gặp phải chút chuyện liền sinh bệnh, nhìn cũng không phải là sức khoẻ dồi dào có thể sanh con, nhưng không ngờ hết lần này tới lần khác lại có phúc."
Trong lời nói tiện thể nhắn lời, ta không biết mẫu hậu đang nói Lâm mỹ nhân hay nói A Nam.
Mà ta kiên quyết đứng lên, hướng Mẫu hậu cáo lui."Nhìn thời tiết này chắc là sắp có tuyết rơi," ta nói, "Mẫu hậu cũng không cần ra ngoài, có chuyện gì bảo Thục phi làm là được." Ta thấy Tiễn Bảo bảo vẫn còn do dự, không gọi nàng nữa, "Con có chuyện phải làm, không thể ngồi lâu. Con cáo lui trước."
Ta một đường chạy như điên, cơ hồ là nhảy vào Trường Tín cung, Trên đường chạy như bay này, chỉ có mấy con hạc trắng đang ngủ nướng ở trên bờ ruộng trồng thuốc tại Trần Nam là bị kinh sợ mà thôi.
"A Nam! A Nam!" Vẫn vọt tới lò sưởi ngồi trước mặt A Nam.
A Nam ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ta.
"Đệ đệ nàng đã rời khỏi U châu, sẽ lập tức vào kinh!" Ta lấy tờ giấy trong ngực ra, hưng phấn vỗ vào đầu gối A Nam.
Ta một cước đá văng cửa chính Minh Loan điện. Không có ai nghênh đón ta, ngoại trừ một màu trắng thuần bao phủ cả trời đất. Ta vốn tưởng rằng dưới tuyết trắng, tất cả đều sẽ trở nên sáng ngời. Nhưng khi ta thấy này cung điện bị tuyết phủ hơn nửa, mới đột nhiên phát giác, dưới màu trắng cũng có bóng đen. Mà ta lại không thấy rõ bóng đen dưới chân. Bông tuyết đầy trời, hình dáng Minh Loan điện cũng không rõ ràng.
Lúc này ta đột nhiên quay đầu lại. Rất nhiều người đi theo ta, chỉ thiếu mỗi A Nam. Hơn nữa những người này chỉ ngơ ngác nhìn ta.
Một lát sau, Phùng Thục phi, Tiễn Chiêu Nghi cũng được nô tỳ nâng đỡ tới. Họ cũng cùng một dạng với những người khác, đứng sau trơ mắt nhìn ta, đều có tâm tư.
Ta đột nhiên chẳng cần xác định nữa. Không thấy A Nam. Duy chỉ không thấy A Nam. Điều này thật giống như đang nói hành vi của ta lại sai gì rồi. Cùng số mạng của ta xuất hiện sai lệch.
Ta đứng một lát, tầng tầng bông tuyết bay về phía ta, rơi trên mặt ta, ta chết lặng. Nhưng A Nam vẫn không đến đây.
Lòng của ta lập tức trầm xuống.
Ta không làm gì nữa, đột nhiên không muốn làm gì nữa.
"Niêm phong Minh Loan điện, không được để cho Lý Tu nghi rời khỏi Minh Loan điện nửa bước." Ta đơn giản phân phó, nói xong quay đầu bước đi.
Những người ở đó đều ngẩn người. Ta đi qua bên cạnh Phùng Yên Nhi cùng Tiễn Bảo Bảo nhưng không nhìn bọn họ một lần.
Bên cửa lớn Trường Tín cung, người tuyết khổng lồ mềm mại như nhung, bớt chút uy vũ, thêm chút đáng yêu. A Nam lại cắm cho nó một cái chổi làm cánh tay. Càng thêm giống vệ binh rồi. Trên đường nhỏ, tuyết cũng rất mỏng, nhìn một cái là biết thường có người hầu quét dọn. làm cho người ta có cảm giác rất tốt, có một loại không khí an bình.
Có người đi trước ta thông báo cho A Nam. Ta đuổi những người khác, chỉ dẫn theo Như Ý từ từ đi vào trong.
A Nam chưa ra nghênh đón ta, chỉ có cung nữ Trường Tín cung ra vén rèm. Rèm mới vén lên, có hơi thở ngọt ngào dễ ngửi bay ra.
Ta đứng ở trong phòng khách cởi áo choàng, nghe được mấy tiếng ho khan nhỏ nhẹ của A Nam. Chưa đến một giây sau, âm thanh A Nam truyền ra, "Hoàng thượng thấy hoa mai này như thế nào?"
Ta mờ mịt, không nhớ hoa mai nào.
Ta nghe thấy âm thanh A Nam mỉm cười. Nhớ đến lần trước A Nam cho ta nhìn cái đàn trong gian phòng kia, trước mắt A Nam mặc áo gấm lông, đang canh giữ ở một cái nồi nhỏ. Trong nồi nấu cái gì đó.
Ta lặng lẽ nhìn một hồi, thế giới tuyết rơi liền trở nên trầm tĩnh.
A Nam không để cho ta ngồi, nàng thản nhiên mở miệng, "Hoa mai trong Minh Loan điện là cành mai tốt nhất trong cung." A Nam mỉm cười, nàng giống như đang nói chuyện với cái nồi, không phải nói với ta. Trong lò lửa, lửa than chiếu lên trên mặt nàng, hơi đỏ, đẹp mắt hơn nhiều so với hoa mai.
Ở trong thế giới của ta, cái gì hoa mai, ta cũng không còn tâm trạng thưởng thức.
Ta ngồi đối diện A Nam, nhìn nàng nấu đồ.
"Hoa thái y nói thế nào?" A Nam hỏi ta.
"Hoa thái y mới vừa truyền tin cho ta, nói là may mắn, đứa bé không sao. Nhưng Lâm mỹ nhân phải nằm trên giường, nếu không cẩn thận, có thể sẽ sinh non." Lần này Lâm mỹ nhân bị A Nam nói chính xác, không thể ra cửa.
A Nam nghe xong, chỉ thở dài một cái, nói: "Đáng thương!"
Ta khiếp sợ, A Nam nói ra hai chữ này để lộ vẻ sợ hãi.
Sau khi nói xong, A Nam lại trầm mặc. Hình như nàng không muốn bình luận chuyện ngày hôm nay.
Ta lại ngây ngô, đột nhiên cảm thấy, có mấy lời nên nói với A Nam."Trẫm có, một nhị ca và vài đệ đệ," ta từ từ nói, trong nồi bốc lên hơi nước che mặt của ta, trong cổ họng khô khốc của ta có cảm giác tốt hơn nhiều, "Nếu như trẫm không có con trai thì trẫm phải chuẩn bị sớm, tránh cho......" Ta không nói được.
A Nam đánh mắt nhìn ta, xuyên qua hơi nước, ta lại thấy thương xót trong ánh mắt nàng, giống như lần nàng ở trong tuyết lớn vá lại đầu cho ta.
Ta hít một hơi sâu, "Nếu quả thật đến một ngày đó, A Nam hãy cùng đệ đệ theo Đặng Vân trở về Giang Nam đi." Ta nói, "Ở thâm cung này nàng không ngây ngô nhưng trẫm sợ nàng không phòng bị được."
Những lời này vừa nói ra, lòng của ta lập tức trở nên trống trải.
Ta muốn cho A Nam rất nhiều thứ, mà ta rất sợ cuối cùng ta không cho nàng được thứ gì.
A Nam lại chăm chú nhìn ta trong chốc lát, lúc này mới rũ mí mắt xuống, từ trong nồi nhỏ trên bếp lò lấy đồ ra.
"Cháo lê tuyết đường phèn," A Nam bảo Tiểu Ngân lấy bát đưa cho ta."Chúng ta đã bỏ lỡ giờ ăn cơm, cũng không ai truyền lệnh, Hoàng thượng ăn tạm một chút đi."
Ta nhận lấy, cháo ngọt thơm nức mũi, ta đói rồi.
Ta lại nhìn nàng một cái, không khách khí chút nào bưng bát cháo lên, vừa thổi vừa ăn như hổ đói.
A Nam yên lặng nhìn ta ăn hết một bát, thỉnh thoảng có chút ho nhẹ. Nàng thấy ta ăn xong, lại múc cho ta thêm một bát, "Hoàng thượng ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng."
Nói là cháo ngọt, thật ra thì cũng không ngọt lắm, chỉ hơi thơm vị ngọt mà thôi, ta ăn liên tiếp mấy chén, mới thỏa mãn bỏ bát xuống.
A Nam lại thở dài một cái, lúc này mới múc thêm một bát nữa cho nàng, từ từ uống.
"Hoàng thượng không nghi ngờ trong cháo có hạ độc sao?" Đột nhiên A Nam hỏi ta. Dọc từ mép bát nàng nhìn ta, trong ánh mắt có chút ý tứ tìm tòi nghiên cứu.
Ta nhấp miệng, không trả lời nàng.
A Nam tiếp tục vùi đầu húp cháo, một ít nước trên chóp mũi, rất nhanh kết thành mồ hôi.
"A Nam, về sau ta sẽ hạn chế tức giận." Ta nói, "Ta sẽ không bao giờ xúc động nữa. Vừa rồi ta cũng không làm gì Lý Uyển Ninh." Suy nghĩ một chút, ta chuyển qua ngồi cạnh A Nam.
A Nam chuyên tâm húp cháo, không để ý tới ta.
Ta nắm hông của nàng, để mặt nàng trong áo lông, "Sao ở trong phòng A Nam còn mặc nhiều như vậy? Sợ lạnh sao?" Ta nhắm mắt lại, ngửi mùi thơm dễ chịu trên người A Nam, nhắm mắt lại. Lẳng lặng đợi nàng ăn xong.
A Nam thong thả ung dung uống xong một bát cháo, bỏ bát xuống, nàng không ăn thêm, bảo A Qua dọn dẹp. Chờ A Qua mang nồi chén đi ra ngoài, A Nam lại nhìn Như Ý. Như Ý thông minh, lập tức đi theo A Qua lui ra ngoài.
Đợi đến trong phòng chỉ còn hai người chúng ta, A Nam lúc này mới nói, "Hoàng thượng không cảm thấy hôm nay chuyện này kỳ quái sao? Lâm mỹ nhân thiếu chút nữa xảy thai, mà thiếp, Tiễn Chiêu Nghi, hơn nữa Lý Tu nghi, tất cả đều có hiềm nghi. Ngày hôm qua thiếp mới vừa đi qua Tử Lưu cung, lại có yêu quái. Mỗi ngày Tiễn Chiêu Nghi đều ra vào Tử Lưu cung, chuyện xảy ra đúng lúc không có ở đây. Đột nhiên lại xuất hiện một cung nữ quét sân gì đó đi vào, mục tiêu nhắm thẳng vào Lý Tu nghi. Chuyện như vậy, một tên trúng vài con điêu. Thật là Thần Xạ Thủ tốt!" A Nam giễu cợt.
Trong lòng ta căng thẳng, như bị A Nam nói đúng chỗ đau. A Nam nói có lý, chuyện hôm nay, người ra tay thật cao minh, nếu không có người để ý, Lâm mỹ nhân sẽ giống như đời trước, một thi hai mệnh. Nếu có người để ý, sẽ dẫn đến nghi ngờ rất nhiều người trong hậu cung. Tất nhiên là trong cung sẽ có một cuộc đại sóng gió. Thủ đoạn thật độc ác!
Ta cũng bắt đầu ra mồ hôi.
"Hoàng thượng hỏi thiếp tại sao hôm nay mặc nhiều, là bởi vì thiếp thấy tình hình hôm nay trong cung, cảm thấy không rét mà run." A Nam lẳng lặng tựa vào lòng ta, ta cúi đầu nhìn nàng, nhìn hàng lông mày và lông mi xinh đẹp của nàng phản xạ ánh sáng ngoài cửa sổ.. Nhưng khi nàng nói những lời này, âm sắc lại chán nản, mang theo chút buồn bã.
Ta thấy A Nam vẫn chưa chuẩn bị xong. Mà ta cũng vậy.
Mẫu hậu nói rất đúng, chuyện con nối dõi, cũng là số mệnh, không thể cưỡng cầu.
"Đến cuối năm, trẫm sẽ giải tán hậu cung, tính toán lần này thả 3000 người đi. Về sau trẫm muốn thả từng người một ra, hậu cung sẽ không thêm người mới." Ta nói ra quyết tâm của ta với A Nam, "Trẫm sớm cảm thấy chuyện này bắt buộc phải làm, không muốn hại người hại mình nữa. Trẫm nhớ phụ hoàng Sở Liệt đế của nàng chỉ chuyên sủng một mình mẫu hậu nàng, cũng tạo ra một đời minh quân?"
A Nam nhắc nhở, ta sẽ để xuống chuyện này, trong cung sẽ có người không vui mừng. Nhưng ta không hề để ý tới họ nữa. Mặt khác, ta âm thầm điều tra, rốt cuộc ngày đó ai quét dọn trong Tử Lưu cung. Quả nhiên không thu hoạch được gì. Ta âm thầm kêu may mắn ngày ấy trời lạnh từ sáng.
Hạn chế tức giận. Hạn chế tức giận.
Ta hạ quyết tâm, hạ chỉ nói rõ trong cung. Trong cung, Tần phi không con, nếu muốn rời cung, lúc này nên suy nghĩ kỹ càng, đợi đến năm sau, ta sẽ để bọn họ báo danh, sau đó trả về toàn bộ. Thánh chỉ vừa hạ, trong cung vui hẳn lên, có rất nhiều người đã sớm báo danh. Có lẽ bởi vì cảm thấy đây là năm cuối cùng bọn họ ở trong cung, cho nên ngày mồng tám tháng chạp, trong cung có người bắt đầu giăng đèn kết hoa, một mảnh vui sướng.
Phong tục ngày mồng tám tháng chạp, sáng sớm hôm nay trong cung phân cháo. Theo thường lệ ta đưa một ít phần đến chỗ Mẫu hậu. Ngày này không cần lên triều, ta ngủ thẳng giấc. Lúc này mới từ từ đứng dậy đi đến chỗ của Mẫu hậu.
Bởi vì hôm đó trời tuyết lớn, A Nam đứng trong tuyết đã lâu, mấy ngày nay vẫn ho khan, không tới chào hỏi mẫu hậu. Lúc này ta cũng mới biết A Nam là phổi khí chưa đủ, mùa đông phương bắc lạnh và khô ráo, A Nam chưa thích ứng được. Cũng may hiện tại ta có điều kiện điều chăm sóc cho nàng, để cho nàng an tâm ở Trường Tín cung, không cần ra ngoài quản sự.
Cho nên một ngày này, ở cung của mẫu hậu chờ ta chỉ có mấy người Phùng Yên Nhi, Tiễn Bảo Bảo.
Tình hình như vậy, ta không có lời nào để nói. Nói mấy điều thú vị bên ngoài cho mẫu hậu, ta lại có chút ngồi không yên.
Lúc này Như Ý vội vã đi vào, cũng không nhìn sắc mặt người khác, trực tiếp đưa một phần mật báo tới trên tay của ta.
Ta chỉ thoáng nhìn, trong lòng kinh hoàng không thôi. Ta cuống quít mở ra xem, bất giác cảm thấy vui mừng.
"Có chuyện gì tốt à?" Mẫu hậu dùng khóe mắt liếc ta một cái, "Sao Hoàng thượng lại hớn hở ra mặt như vậy? Biên quan đã lâu không có đại sự, hoàng thượng vui mừng như vậy, không phải là gia sự chứ?"
"Không có gì, " ta quấn mật báo cất vào trong ngực, "Chuyện này có cả công và tư." Trong lòng ta có chuyện, vội vàng uống cạn một bát cháo trái cây ngọt, bắt đầu nhìn chung quanh.
Mẫu hậu nhìn ta, "Nhìn dáng vẻ hoàng thượng, cháo này ăn không ngon sao? Chỉ sợ kém cháo tuyết lê đường phèn, hương vị ngọt ngào."
"Mẫu hậu!" Ta kêu một tiếng! Trong nội tâm hiểu rõ ràng, mẫu hậu đang chỉ điểm ta, chuyện ta đánh thái giám còn không được yên mấy ngày.
"Thôi!" Mẫu hậu cười khan một tiếng, "Hoàng thượng phải đi thì đi đi, ta cùng với Thục phi có chuyện riêng muốn nói. Tiễn Chiêu Nghi cũng cùng đi với hoàng thượng đi, ngươi cũng là người bận rộn, ta thấy ngươi cũng dịch chuyển chỗ ngồi mấy lần rồi. Ngươi còn phải đi nhìn chằm chằm cái bụng kia đúng không?"
Tiễn Bảo Bảo lập tức lúng túng đứng ở đó.
Mẫu hậu vòng vo nói với Phùng Yên Nhi, "Thân thể như vậy, vừa gặp phải chút chuyện liền sinh bệnh, nhìn cũng không phải là sức khoẻ dồi dào có thể sanh con, nhưng không ngờ hết lần này tới lần khác lại có phúc."
Trong lời nói tiện thể nhắn lời, ta không biết mẫu hậu đang nói Lâm mỹ nhân hay nói A Nam.
Mà ta kiên quyết đứng lên, hướng Mẫu hậu cáo lui."Nhìn thời tiết này chắc là sắp có tuyết rơi," ta nói, "Mẫu hậu cũng không cần ra ngoài, có chuyện gì bảo Thục phi làm là được." Ta thấy Tiễn Bảo bảo vẫn còn do dự, không gọi nàng nữa, "Con có chuyện phải làm, không thể ngồi lâu. Con cáo lui trước."
Ta một đường chạy như điên, cơ hồ là nhảy vào Trường Tín cung, Trên đường chạy như bay này, chỉ có mấy con hạc trắng đang ngủ nướng ở trên bờ ruộng trồng thuốc tại Trần Nam là bị kinh sợ mà thôi.
"A Nam! A Nam!" Vẫn vọt tới lò sưởi ngồi trước mặt A Nam.
A Nam ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ta.
"Đệ đệ nàng đã rời khỏi U châu, sẽ lập tức vào kinh!" Ta lấy tờ giấy trong ngực ra, hưng phấn vỗ vào đầu gối A Nam.