Buổi tối hơn : giờ, điện thoại Trương Cập vang lên, hắn nhận máy, giọng một người đàn bà vang lên từ bên kia điện thoại: “Con trai, khi nào về nhà ăn tết?”
Trương Cập lúc này mới ý thức được là sắp đến tết rổi, mà hắn bởi vì lo cho công việc mà thiếu chút nữa đã quên luôn chuyện này.
“Mẹ, con mấy ngày nữa sẽ trở về, chờ con đem chuyện bên này lo ổn sẽ trở về ngay.” Trương Cập nói: “Người mẹ có khỏe không? Ba đâu?”
Nói chuyện với mẹ xong, Trương Cập mặc áo lông, mang dép đi ra cửa, đi đến phòng cách vách, giơ tay gõ gõ cửa, nói: “Tiểu Chỉ, có chút chuyện muốn nói với cậu.”
Đợi khoảng mười giây, không ai trả lời.
Trương Cập lại nhấn nhấn chuông cửa, chuông cửa vang lên một hồi lâu, vẫn không ai tới mở cửa.
“Không đúng nha. Buổi chiều đứa nhỏ này nói nhất định sẽ trở về mà?” Trương Cập vuốt cằm lẩm bẩm tự nói, “Kỳ quái.”
Hắn lại nhấn nhấn chuông cửa.
Vẫn là không ai trả lời, Lộ Chỉ coi chừng thật sự là chưa có trở về.
Trương Cập ngáp một cái, cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản cho lắm. Nhưng mà hắn thật sự cảm thấy cũng không có gì đáng ngại, hé miệng hít một ngụm khí lạnh, đầu óc thanh tỉnh một chút, lắc đầu trở về phòng chính mình.
Thôi, ngày mai nói chuyện với Lộ Chỉ sao.
Sáng sớm ngày hôm sau, mới giờ, Lộ Chỉ cũng đã tỉnh. Cậu hơi cử động người một chút, liền đau, cái loại đau từ trong xương đau ra, như là linh hồn bị xé làm hai.
Giường ngủ trong phòng thật sự rất lớn, nhưng cậu vẫn như cũ được người đàn ông ôm vào trong ngực, lưng cậu dựa sát vào lòng ngực hắn, cử động một cái cũng khó.
Trên người hai người chỉ đắp một tầng chăn mỏng.
Cậu vừa mới cử động.
Tần Tư Hoán liền ở trên mông cậu xoa nhẹ.
Người đàn ông giọng trầm khàn nói: “Tối hôm qua thoải mái không?” Hắn ngừng một chút, cười, âm cuối mang theo nghiền ngẫm, tựa hồ rất thích cái xưng hô đó, hỏi: “Bị chú ăn luôn lộ lộ?”
Lộ Chỉ bị hắn xoa xoa trong họng tràn ra một tiếng rên nhẹ, con ngươi trong nháy mắt phiếm đầy hơi nước, cậu quay đầu nhìn Tần Tư Hoán phía sau, đôi mắt ươn ướt.
Tần Tư Hoán cười nhướng mi, tay vỗ vỗ gãi gãi hầu kết của cậu: “Hả? Lộ lộ không thích bị ăn sao?”
“Anh câm miệng!” Lộ Chỉ trừng hắn, hung dữ cắn lên cằm của hắn, cắn một ngụm, còn chưa hả giận, rút tay mình ra khỏi chăn, đưa tới trước mắt người đàn ông, giống như cô vợ nhỏ tìm chồng cáo trạng, tức giận lên án nói: “Anh nhìn nè, anh nhìn nè! Anh xem lão già anh đã làm ra chuyện gì nè! Tần Tư Hoán, anh là chó hả? Đụng chỗ nào cắn chỗ đó?!”
Da Lộ Chỉ rất trắng, cánh tay cậu giống như bạch ngọc, khớp xương cân xứng, trên cánh tay còn có đường cong cơ bắp nhàn nhạt. Giờ phút này cánh tay trắng như tuyết kí thảm không nở nhìn, giống như bị người ta tra tấn qua.
Dấu vết xanh tím lâu lâu còn xen kẽ thêm dấu răng, có chỗ còn bị mút đến xuất huyết, không còn chỗ nào lành lặn.
Cậu chỉ dấu răng trên cánh tay của mình, nghiến răng nghiến lợi hung dữ tát lên gương mặt đẹp trai của Tần Tư Hoán một cái, cậu dùng sức rất nhẹ, giống như gíup người đàn ông đánh muỗi vậy.
“Anh nhìn anh xem! Anh cắn nơi này làm gì! Anh buổi tối ăn nhiều như vậy, anh, anh quả thật còn ăn nhiều hơn heo! Anh ăn xong còn muốn cắn người, về sau dứt khoát cho anh đói chết!”
Mấu chốt là, Tần Tư Hoán mỗi lần đều như vậy.
Quá thô bạo.
Cũng quá điên cuồng.
Tần Tư Hoán nhìn chằm chằm cánh tay cậu lộ trong không khí, liếm liếm khóe môi, mắt đen thâm thúy, một chút cũng không tức giận.
Hắn nghiêng đầu hôn hôn trán Lộ Chỉ, lại bắt lấy cánh tay của nhóc con hôn một cái.
Lộ Chỉ phùng má, mắng hắn: “Anh không biết xấu hổ. Anh mỗi lần đều nói về sao sẽ làm nhẹ, nhưng anh……” Giọng nói của cậu càng ngày càng nhẹ, mặt ửng đỏ, xấu hổ buồn bực nhắm hai mắt lại.
Lông mi cậu rất dài, gương mặt vì xấu hổ mà ửng hồng như cánh hoa đào.
Tần Tư Hoán ở trên mí mắt cậu hôn một cái.
Lộ Chỉ lông mi run rẩy, mở bừng mắt, cậu thở phì phì đẩy ngực người đàn ông: “Về sau không cho anh ăn lộ lộ!”
“Hả?” Người đàn ông cười nhẹ ra tiếng, hắn oai oai đầu, tay phải lướt xuống cằm nhỏ của cậu, nhìn nhóc con mặt càng ngày càng đỏ, hắn cúi đầu, môi chạm chạm môi Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ nghe được hắn nói: “Thích em.”
Người đàn ông dán trên má cậu, giống như con chó nhỏ cọ cọ chủ nhân của mình, dính dính cọ cọ, “Còn muốn ăn lộ lộ.”
A a a a a a a a!
Lộ Chỉ tạc mao!
Lão già này dám làm nũng!!!! Làm nũng với cậu!!!!
Cậu hừ một tiếng, trộm liếc người đàn ông một cái, vẫn giận, nhưng mà giọng lại mềm xuống: “Làm nũng cũng vô dụng! Em không chấp nhận bộ dáng này của anh!”
Cậu nói Tần Tư Hoán như vậy còn quá nhẹ cho hắn.
Tần Tư Hoán: “???”
Tần Tư Hoán chớp chớp mắt, đôi mắt hẹp dài cong cong, hắn không có lagm nũng nha, nhưng mà bây giờ nghe bảo bối nhỏ nói như vậy, lại bỗng nhiên rất muốn làm nũng với bảo bối nhỏ.
Người đàn ông lần đầu làm nũng với người ta, giọng có chút cứng đờ, hắn đem mặt chôn ở cổ Lộ Chỉ, hôn nhẹ cổ cậu một cái, cánh tay siết chặt eo cậu, “Thích ăn lộ lộ. Lại ăn lộ lộ thêm một lần có thể không?”
Lộ Chỉ vốn dĩ đang giận không xong, nhưng nghe hắn nói như vậy, không thể hiểu được liền mềm lòng.
“Được, được đi.” Cậu do dự nói: “Vậy chỉ cho phép ăn một lần nha, không thể ăn hai lần.”
Người đàn ông thực hiện được ý đồ cười rộ lên.
(Thịt cua đồng của tui đâu????? Tác giả à.... cô không đau hả.)
Ăn uống no đủ, người đàn ông cũng không quên cảm kích “Được ăn lộ lộ”, hắn ôm bảo bối nhỏ vào trong phòng tắm, mở đầy nước, nói: “Lộ lộ hương vị ăn rất ngon, rất ngọt, lần sau tiếp tục bảo trì.”
Lộ Chỉ: “!!!”
Lộ Chỉ: QAQ!
Lộ Chỉ nói: “Bảo trì em gái anh!”
Người đàn ông mở vòi hoa sen, nghe vậy nghiêng mắt, ngón tay đè lên môi Lộ Chỉ, thấp giọng giáo dục nói: “Không cho nói tục.”
Lộ Chỉ: “!!!”
Lão chó già vì sao không đi chết đi! Vì cái gì không chết đi! Vì cái gì không chết đi aaaa!
Rõ ràng buổi sáng lúc còn chưa được ăn lộ lộ chấp nhận nhận đánh nhận mắng!
Ăn uống no đủ ngay cả nói tục cũng không cho cậu nói!
Rút điếu vô tình tra nam!Lộ Chỉ có cảnh quay vào buổi trưa, cậh giữa trưa đến khách sạn, mới vừa mở cửa phòng, liền nhận được điện thoại của Khương Thời Ngạn.
Khương Thời Ngạn nói: “Tiểu Chỉ, phim tôi đóng chiếu rồi, cậu mau đi xem một chút đi, lên mạng là có thể xem được!”
Lộ Chỉ bị lăn lộn mệt đến chịu không nổi, giọng cũng rất nhẹ: “Được.”
Khương Thời Ngạn lại nói: “Đúng rồi, cậu hiện tại đang đóng phim gì? Cậu đóng nam sao? Đạo diễn như thế nào chọn cậu vậy?”
Khương Thời Ngạn cho rằng Lộ Chỉ thuần túy là một nhóc ngây thơ, vì thế nói chuyện cũng hoàn toàn không thèm giấu giếm mục đích của mình.
Lộ Chỉ nhíu nhíu mày, rất không thích trong lời nói của Khương Thời Ngạn luôn hạ thấp cậu.
Cậu không lên tiếng, đem balo đặt trên sofa, ngồi xuống uống miếng nước, chưa được một lát cửa đã bị gõ.
Lộ Chỉ đi ra mở cửa, bên kia Khương Thời Ngạn hỏi: “Tiểu Chỉ, tôi nói như vậy có phải cậu không vui hay không? Tôi không có xem thường cậu, chính là tôi chỉ cảm thấy kì quái, chúng ta đều là người mới, đạo diễn như thế nào chịu cho cậu đóng vai nam ?”
Cậu ta nói chuyện rất lớn tiếng, hành lang yên tĩnh, Trương Cập ngoài cửa cũng nghe rõ ràng.
Trương Cập nhíu mày, chỉ vào điện thoại Lộ Chỉ, nhẹ giọng: “Khương Thời Ngạn?”
Lộ Chỉ gật gật đầu.
Trương Cập sắc mặt như hiểu ra. Cùng Khương Thời Ngạn ở chung một đoạn thời gian, Trương Cập phát giác Khương Thòei Ngạn rất thích phân cao thấp, giờ phút này nghe Khương Thời Ngạn nói Lộ Chỉ như vậy, Trương Cập cũng không cảm thấy kỳ quái.
Hồi tháng trước Khương Thời Ngạn ở trước mặt hắn khoe khoang thi cuối kỳ cậu ta được hạng nhất, Lộ Chỉ hạng hai.
Lộ Chỉ nhún nhún vai, lãnh đạm nói: “Không biết, có thể là tôi vận khí tốt.”
Khương Thời Ngạn còn muốn nói cái gì, Lộ Chỉ liền nói: “Tôi một lát nữa còn có cảnh quay, cậu muốn nói cái gì thì nói nhanh.”
“Thì, tiểu Chỉ, phim tôi đóng nhất định cậu phải xem nha! Cậu lên mạng là có thể xem! Nếu có thể, cậu lên Weibo quảng cáo giúp tôi có được không?”
Lộ Chỉ không lên tiếng.
Qua một lát, cúp điện thoại, Trương Cập vẻ mặt ngưng trọng vỗ vỗ vai Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ: “???”
“Không cần đi xem phim cậu ta đóng, không cần cho cậu ta nhiệt độ, cũng không cần quảng cáo giùm cậu ta, đã biết chưa!” Trương Cập ngưỡng mặt, ngẩng đầu nhìn nghệ sĩ nhà mình, “Chờ phim cậu đóng được phát sóng, cậu nhất định có thể hot hơn cậu ta!”
Lộ Chỉ cười: “Ừ.”
Trương Cập nhìn nhóc con đẹp như vậy, càng nhìn càng thích, đem chuyện tối qua nói ra: “Anh mấy ngày nữa có thể sẽ về nhà ăn tết, chắc không có thời gian đi với cậu được, muốn tìm cho cậu một người trợ lý, cậu thấy có được không?”
Đương nhiên, Trương Cập cũng không chờ Lộ Chỉ đồng ý, liền nói thêm: “Cậu hôm qua buổi tối đi đâu vậy? Tôi gõ của mãi mà cậu không trả lời?”
Lộ Chỉ cúi đầu, mím môi, che dấu: “Không…… Không đi chỗ nào, chỉ trở về thôi.”
Nhưng mà nói đến chữ "nhà" trên mặt Lộ Chỉ hơi nóng lên.
Đó thật sự là nhà, là nhà của cậu cùng Tần Tư Hoán.
Trương Cập tâm tư cũng không mẫn cảm, cũng không thấy có gì không đúng, ở ỷong phòng Lộ Chỉ nói về cảnh quay buổi chiều, lại nói chút về chuyện tuyên truyền của đoàn phim, liền chuẩn bị cùng Lộ Chị xuống lầu ăn cơm.
Lộ Chỉ lắc đầu: “Anh Cập, em ăn rồi, anh tự đi ăn đi.”
Trương Cập: “???”
Hôm qua mới về nhà, trên mặt cũng có chút dấu vết, tính cách cũng trở nên e lệ như con gái, ăn cơm cũng được ba mẹ lo?!
Trương Cập có chút hâm mộ.
Hắn chua xót nói: “Anh đi đây.”
Lộ Chỉ xua xua tay với hắn xem như tạm biệt.
Trương Cập quay đầu lại nhìn cậu một cái.
Nhóc con mặt mày hồng hào, khí sắc rất tốt, khóe mắt đào hoa như có như không một chút quyến rũ, quả thực…… Quả thực giống bị người khác hung hăng yêu thương qua.
Trương Cập: “???”
Hắn nghĩ lung tung cái gì không biết, khẳng định không có khả năng này, nghệ sĩ của hắn giữ thân như ngọc ngay cả tay cũng khôbg cho nắm làm sao bị người ta hung hăng yêu thương qua được?!
Cảnh quay buổi chiều là cơ hội biểu diễn kỹ thuật biểu diễn của Lộ Chỉ.
Cảnh quay này chủ yếu tập trung ở trên người Lộ Chỉ diễn Lục Quân Cửu và Cố Minh Như diễn Ôn Trì, Lục Quân Cửu rốt cuộc ý thức được chính mình yêu thầm Ôn Trì, nhưng khi nhìn thấy Ôn Trì ở chung với Triệu Nghịch Ý, nhịn không được nghĩ, nếu là cậu trở nên tốt một chút, Ôn Trì có phải hay không cũng sẽ thích cậu.
Sau đó, Lục Quân Cửu bắt đầu thay đổi.
Từ một đại ca biến thành một "soái ca" chăm chỉ học tập, lúc trước Lục Quân Cửu không bao giờ chịu mặc đồng phục, nhưng vì nữ chính Ôn Trì mà bắt đầu mặc đồng phục, thậm chí ở trong giờ học còn giơ tay trả lời vấn đề của thầy giáo.
Lục Quân Cửu từ đại ca trường học bỗng chốc liền biến thành một giáo thảo đẹp trai.
Lúc cậu vẫn còn là giáo bá trong trường có không ít con gái theo đuổi, lúc này cậu biến thành một thanh niên ba tốt, chăm chỉ học tập con gái theo đuổi liền đứng thành hàng dày nối quài không dứt.
Nhưng mà trong lòng Lục Quân Cửu chỉ có cô gái quật cường, ôn hòa là Ôn Trì.
Nhưng Ôn Trì và Triệu Nghịch Ý hai người là thanh mai trúc mã, khẳng định là sẽ về với nhau.
Thi đại học xong, Lục Quân Cửu liền xuất ngoại du học, ở phương xa yên lặng bảo hộ Ôn Trì.
Đạo diễn nói môht hồi, hỏi Lộ Chỉ một câu: “Biết yêu thầm là cảm giác gì không?”
Lộ Chỉ chớp chớp mắt, lắc đầu. Cậu chưa yêu thầm ai bao giờ, gặp Tàn Tư Hoán cũng là hắn theo đuổi cậu.
Đạo diễn nói: “Là cảm giác mặt đỏ tim đập đó, sau đó là nai con chạy loạn, ừm…… Không dám nhìn đối phương nha, loại cảm giác này, dù sao cậu cứ biểu hiẹn ngây thơ một chút, ngượng ngùng một chút, hiểu không?”
Lộ Chỉ nghiêm túc gật đầu: “Cháu đã biết!”
Cảnh diễn bắt đầu với xe đạp của Ôn Trì bị bể bánh, Ôn Trì nôn nóng đẩy xe đạp, nghĩ đường về nhà còn quá xa, Ôn Trì lại nhăn mi.
Đang là mùa đông, Ôn Trì vì theo đuổi Triệu Nghịch Ý, mắc vớ quần hơi mỏng, đôi chán dài liền lộ ra, nửa người trên mặc kiểu áo khoác màu vàng nhạt đang lưu hành, vừa lúc che được đùi.
Lục Quân Cửu cà lơ phất phơ đeo balo, xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến nhà xe, leo lên xe chuẩn bị về nhà.
Cậu giương mắt liền nhìn thấy Ôn Trì đang đứng trong gió lạnh.
Giờ phút này Ôn Trì giống như một cành hoa lung lay sắp đổ, yếu ớt tinh tế, làm người đàn ông nào khi nhìn thấy cũng muốn bảo hộ.
Nhưng mà Lục Quân Cửu không phải người tốt lành gì, nhà cậu xảy ra biến cố lớn, đã sớm trở nên bất cần đời. Nhìn Ôn Trì như vậy, cậu cũng không có tâm trạng đồng cảm gì.
Cậu đạp xe đi ngang qua người Ôn Trì, cách Ôn Trì ba bước thì dừng xe, chống chân, nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ không tiêu cự, không biết nhìn ở chỗ nào: “Ôn tiểu thư, anh Nghịch Ý không đến đón cô sao?”
Ôn Trì bị cậu nói mặt đỏ bừng, không biết là giận hay là bị lạnh, vai cũng run run.
Lục Quân Cửu cười một tiếng, thổi sáo một cái đầy lưu manh, đang là đàu mùa đông, áo cậu lại lộ ra hơn phân nữa lòng ngực, giống như một đứa du côn nói: “Ôn tiểu thư, xe cô hư rổi sao?”
Ôn Trì cắn môi, nổi giận: “Là cậu đem xe tôi làm hư.”
“Đúng thì thế nào.” Lục Quân Cửu nghiêng đầu cười, bàn tay cậu vỗ vỗ đầu xe đạp: “Ai nha, muốn đổ tội thì lý do gì mà chẳng được, ôn tiểu thư cũng rất bận lòng.”
Ôn Trì rũ mắt, không lên tiếng.
Thấy cô nổi giận, Lục Quân Cửu trong lòng sung sướng, cậu búng tay một cái, ngón tay chỉ yên sau của xe đạp mình, hiếm khi làm người tốt: “Đi lên đi, tôi đưa cô về.”
Cậu không biết xuất phát từ tâm tư gì, rõ ràng nên chán ghét Ôn Trì từ trong xương, nhưng mà giờ phút này lại không đành lòng nhìn Ôn Trì đứng trong gió lạnh.
Ôn Trì ỡm ờ, không thể tin được cậu cso lòng tốt như vậy, nhưng xe cô bị hư rồi, Triệu Nghịch Ý lại đi tham gia thi đấu không ở trường, cô niếu không chấp nhận đề nghị của Lục Quân Cửu, cũng chỉ có thể đi bộ trở về.
Ôn Trì không muốn đi bộ về, nhà cô quá xa, đi như vậy rất mệt.
Lại nói Lục Quân Cửu cũng coi như là em trai cô, ngồi xe cậu ta cũng không có gì đi?
Một phen ngượng ngùng, Ôn Trì ôm cặp sách ngồi lẻn yên sau xe Lục Quân Cửu.
Cô ngồi rất cẩn thận, tay nắm lấy yên xe, không có chạm vào Lục Quân Cửu. Nhưng mà trước cổng trường có biển giảm tốc độ, xe chạy qua, thân xe hơi nghiêng, Ôn Trì trảo không có chỗ dựa, chỉ có thể giơ tay nắm lấy vạt áo Lục Quân Cửu.
Theo quán tính, người cô cũng nghiêng về phía trước.
Bộ ngực đang phát triển liền đụng vào lưng Lục Quân Cửu.
Ôn Trì bị đụng đau, vừa thẹn vừa bực cúi đầu, nới lỏng tay nắm góc áo Lục Quân Cửu, ngược lại gắt gao nắm chặt yên xe.
Lục Quân Cửu cũng sửng sốt.
Cậu chỉ mặc một cái áo mỏng manh, phía sau lưng rõ ràng mà cảm giác được đụng vào một thứ mềm mềm.
Cậu lần đầu tiên tiếp xúc như vậy với một cô gái, không ngờ lại là chỗ đó của Ôn Trì, Lục Quân Cửu mặt chậm rãi đỏ lên, cậu há miệng thở dốc, muốn nói gì, nhưng mà cuối cùng cũng chỉ là cong lưng, tập trung nhìn con đường phía trước, trên đùi dùng sức, đạp xe.
Trước cổng trường rất nhều người mặc đồng phục học sinh, ngoài cổng cũng có người mặc đồng phục.
Lục Quân Cửu cùng Ôn Trì đạp xe trên người không có mặc đồng phục, dễ dàng bị nhận ra.
Trong lúc đạp xe, gió lạnh thổi qua gương mặt Lục Quân Cửu, nghĩ đến cô gái ngồi ở phía sau, tim cậu liền đập nhanh hơn.
Thì ra, Ôn Trì cũng không có đáng ghét như vậy.
Cậu nhớ đến mỗi tối đều có một ly sữa bò nóng, nhớ đến nụ cười mỗi sáng khi không cần làm bài tập, nhớ đến mỗi lần cậu không làm bài tập bàn tay nhỏ đều chỉ về phía cậu.
Lục Quân Cửu nhắm mắt.
Xe đạp ngừng ở trước cửa chung cư, Ôn Trì nói: “Cảm ơn cậu, Lục Quân Cửu.”
Lần đầu tiên cô gọi tên Lục Quân Cửu.
Lục Quân Cửu ngay tại đây tim đập mỗi lúc một nhanh, cậu rũ mắt, không dám nhìn Ôn Trì, nhưng mà khóe mắt lại nhịn không được liếc nhìn sắc mặt của cô.
Thẳng đến đi đến dưới lầu, Ôn Trì hoan hô chạy về phía Triệu Nghịch Ý.
Tiểu thanh mai dùng sức ôm lấy tiểu trúc mã, hỏi: “Triệu Nghịch Ý Triệu Nghịch Ý! Cậu thi sao rồi?”
Lục Quân Cửu bước chân dừng lại.
Lông mi cậu khẽ run, nhìn Triệu Nghịch Ý mặc đồng phục chỉnh tề, còn có gương mặt anh tuấn, cuối cùng siết chặt nắm tay.
Cảnh quay kết thúc.
Cảnh quay này cũng tạm được.
Tuy rằng cũng có chỗ không đúng, chủ yếu là cảm xúc của Lộ Chỉ không đúng, nhưng mà rốt cuộc không ảnh hưởng đến cảnh quay, đạo diễn cho qua.
Đạo diễn muốn chính là cảm giác cậu con trai không tốt lại làm ra vẻ tốt.
Nhưng Lộ Chỉ diễn lại có phần thiên về buồn, thậm chí không biết vì sao, còn có chút câu người, có lẽ là gương mặt cậu qaus đẹp, diễn nét thẹn thùng mới câu người như vậy.
Hơn nữa……
Vương đạo thấy có chút không ổn lắm, Lộ Chỉ bộ dáng hình như............ Có chút không đứng đắng?
Tuy rằng đôi mắt nhóc con rất sạch sẽ, nhưng mà khóe mắt lại có chút quyến rũ.
Trương Cập đưa cho Lộ Chỉ một người trợ lý tên tiểu Chu, tuổi không lớn, bộ dáng thành thật, so với Trương Cập còn lùn một ít. Cậu trợ lý này là trước kia đi theo nghệ sĩ cũ của Trương Cập, nghệ sĩ kia hiện tại kết hôn nên lui vòng, trợ lý tạm thời chưa tìm được công việc khác, Trương Cập liền đem tiểu Chu giới thiệu cho Lộ Chỉ.
Tiểu Chu trong công việc có kinh nghiệm phong phú, so với người mới vào còn muốn tốt hơn.
Tiểu Chu chủ yếu phụ trách vấn đề sinh hoạt của Lộ Chỉ, mà chuyện này đối với tiểu Chu là ngựa quen đường cũ, làm rất quen tay, Lộ Chỉ cũng rất nhanh đã thích ứng được.
Trước mấy ngày nữa là tết, Trương Cập về quê, đoàn phim cũng tạm dừng, Lộ Chỉ liền dọn về nhà.
Mà Tần Tư Hoán lại lần nữa đi công tác.
Cuối năm công tác vội cũng không chỉ nói suông, mà hắn thân là Boss đương nhiên còn bận hơn so với nhân viên, đây là thời điểm nhân viên được nghĩ phép, nhưng mà hắn lại phải vì hạng mục sang năm mà bôn ba.
Lộ Chỉ đem cửa phòng khóa trái, trốn ở trong phòng đan khăn quàng cổ.
Khăn quàng cổ rất nhanh liền đan xong, Lộ Chỉ còn chưa biết kết thúc như thế nào, ở trên mạng tìm người dạy mới biết được.
Khăn quàng cổ đan quá xấu, nhưng cậu cũng phải đan lâu lắm mới được.
Lộ Chỉ đan xong khăn quàng cổ liền gọi điện thoại cho Tần Tư Hoán.
Người đàn ông rất nhanh đã bắt máy, giọng điệu nhàn nhạt còn có chút mệt mỏi, nhưng lại vẫn là lão già không đứng đắng: “Bảo bảo, nhớ chú không?”
Lộ Chỉ hỏi: “Anh chừng nào thì trở về nha?”
Tần Tư Hoán suy nghĩ một chút, “Ngày trừ tịch đi, buổi tối chắc là về kịp.”
Lộ Chỉ: “Ồ.”
Tần Tư Hoán: “???”
Cậu nói xong liền không chút lưu tình cúp điện thoại.
Nhưng mà khi nhìn thấy khăn quàng cổ, mặt không nhịn được ửng đỏ.
Nếu chú chê cái khăn quàng cỏi này xấu thì làm sao bây giờ?!
Cậu lại nghĩ, nếu Tần Tư Hoán dám chê nó xấu, vậy cậu sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa!
Tác giả có lời muốn nói:
- --------------------------------------