Đầu tháng , Lộ Chỉ vào đoàn phim, Tần Tư Hoán cũng về thành phố L.
Lần này không giống như mấy lần trước đó, Lộ Chỉ tự nhiên thấy không nỡ xa hắn, lúc hắn đi Lộ Chỉ còn có cảm giác muốn khóc.
Chắc là tại vì lần đầu tiên ở với nhau lâu như vậy, Lộ Chỉ cũng đã quen có hắn bên cạnh, quen lúc nào cũng ở bên nhau, đã quen mỗi buổi sáng đều ngồi ăn cơm với Tần Tư Hoán chung một cái bàn, mỗi ngày trước khi ngủ còn nghe Tần Tư Hoán nói “Bảo bảo, ngủ ngon”.
Hiện tại ngồi trong đoàn phim, Lộ Chỉ nhịn không được nghĩ, thói quen lac điều rất kỳ lạ.
Cậu cũng không biết từ lúc nào, mình đã ỷ lại Tần Tư Hoán nhiều như vậy, rõ ràng chỉ mới xa nhau có mấy ngày, vậy mà đã nhớ đến hắn rồi.wattpadtien.
Thời tiết tháng có hơi nóng, giữa trưa nắng gắt chiếu xuống đất, bóng cây đứng bên cạnh che khuất bóng của cậu, quạt điện không ngừng thổi, Lộ Chỉ vừa nghĩ, liền chuẩn bị cho cảnh quay đầu tiên.
Đây không phải lần đầu tiên cậu vào đoàn phim, nhưng lại là lần đầu đóng vai nam hai. Cảnh quay của cậu vào giữa trưa, cảnh quay buổi sáng tập trung trên người nữ chính.
《 thải thải cuốn nhĩ 》 bối cảnh thời Chiến quốc, chia ra làm năm quốc gia, nơi Lộ Chỉ ở gọi là Văn Quốc, ở Văn Quốc chia làm ba loại người là nô lệ, người thường cùng địa chủ, từ thấp đến cao.
Địa chủ có thể tùy tiện chém giết nô lệ với người bình thường, người bình thường cũng có thể tùy tiện giết nô lệ.
Nô lệ là thấp kém trong xã hội có thể nói lag địa ngục trần gian, bọn họ có rất ít đất, lương thực chủ yếu đều nộp cho địa chủ.
Thân phận một khi được xác nhận, ngoại trừ mệnh lệnh của hoàng đế, ngoài ra không ai có quyền được đổi.
Người bình thường không được đi quá giới hạn, vừa sinh ra đã là dưới quyền của địa chủ, nô lệ là thấp kém nhất. Trừ khi được lập công, không thì cũng phải tài giỏi hơn người mới thoát ra khỏi sự khống chế.
Lộ Chỉ đóng vai một tiểu thái giám tên Tạ Tiểu Thảo, tên càng xấu càng tốt, để dễ nuôi.
Tạ Tiểu Thảo là thấp kém nhất —— nô lệ. Tổ tiên cậu cũng là nô lệ, cha mẹ, anh chị em cũng đều là nô lệ.
《 thải thải cuốn nhĩ 》 cũng có nhiều đổi mới, nữ chính liên hôn với nam chính quốc gia khác, cuối cùng nam chính giành thắng lợi, huỷ bỏ chế độ nô lệ, cũng phá bỏ quy định địa chủ có thể tùy tiện chém giết người bình thường với nô lệ.
Mạng người không phân biệt cao thấp samg hèn, mỗi người đều có cơ hội của riêng mình, đều có quyền được sống.
Bộ phim này kịch bản được viết rõ ràng là thể loại chính kịch, sảng văn, cũng có chút ngôn tình trong đây. Nam chính, nam hai, nam ba đều yêu thầm nữ chính, nam chính là Vinh Kỳ, vào vai hoàng tử nước láng giềng Lăng Sở, nam hai là tiểu thái giám Tạ Tiểu Thảo bên cạnh hoàng đế, nam ba là huynh đệ tốt của hoàng tử, tướng quân nước láng giềng.
Mỗi một CP đều rất đi vào lòng người, thêm vào là thời chiến loạn, kịch bản này sảng khoái được mười điểm.
Mấy ngày trước diễn viên đã tạo hình để chụp ảnh quảng cáo phim, chế tác của đoàn phim, là người đòi hỏi sự hoàn hảo, mỗi chi tiết nhỏ cũng phải tốt nhất, tấm ảnh chụp ra phải nói là đẹp xuất sắc.
Lộ Chỉ đóng vai Tạ Tiểu Thảo trang phục là của thái giám, trang phục hơi theo hướng nữ tính. Bản thân cậu ta cũng có gương mật rất xinh đẹp, có đôi lúc cho người khác cảm giác kinh diễm không thôi, mặc trang phục của thái giảm, cái mũ đội thôi cũng rất nặng, không được lộ trán, một đôi mắt đào hoa đầy sắc xuân, đã ôn nhu, còn có một chút khí chất quyến rũ.........Không thể giải thích được.
Phong Miễn đối với tạo hình của cậu rất vừa lòng, vừa nhìn thấy ảnh chụp liền vỗ tay nói: “Thì ra là như vậy sao! Thái giám chính là vừa ôn nhu vừa âm trầm sao!”
Đối với Trương Cập cho dù có chà cặp kính lần cũng không nhìn ra chỗ nào vừa ôn nhu vừa âm trầm. Trương Cập liền cảm thấy, nghệ sĩ của hắn chụp ảnh, càng chụp càng cảm thấy như một hồ ly nhỏ —— quá câu dẫn người. Cũng không biết Lộ Chỉ như thế nào, rõ ràng nhìn ra khí chất là thẳng nam sắt thép, nhưng không biết tại sao lên hình lại giống như yêu tinh như vậy.
Lộ Chỉ ở dưới bóng cây đọc kịch bản, bả vai đột nhiên bị người khác chọc chọc, cậu quay đầu lại thấy người phía sau là Vinh Kỳ đang đeo kính râm, Vinh Kỳ vươn tay tháo kính xuốmg, lộ ra đôi mắt, cười: “Lộ Chỉ.”
Lộ Chỉ gật gật đầu, đứng lên, “Chào thầy Vinh.”
Vinh Kỳ ra vẻ bình tĩnh: “Ừ ừ, ngồi xuống đi.”wattpadtien
Lộ Chỉ liền ngồi xuống đi, suy nghĩ muốn đối diễn với Vinh Kỳ một chút, dù gì sau này cũng đóng phim cùng nhau, cậu nói: “Thầy Vinh có thời gian đối diễn với tôi không? Tôi có mấy chỗ muốn nhờ thầy giải thích.”
“Đừng đừng đừng!” Vinh Kỳ nhận lấy nước từ trong tay trợ lý, đưa cho Lộ Chỉ, “Nhờ vả gì, tôi cũng hay thai đổi thất thường, coi chừng còn không chuyên nghiệp bằng các cậu.”
Chuyện này Lộ Chỉ cũng có nghe qua, Vinh Kỳ không phải là người trong vòng này, nghe nói lúc trước là phú nhị đại, sau này không biết tại sao lại chạy đi đóng phim. Bản thân Vinh Kỳ cũng rất đẹp trai, kỹ thuật diễn cũng rất tốt, đóng được mấy bộ phim liền hot. Hắn có nhà tài trợ, mới ra nghề được gặp được tác phẩm lớn, sau đó là xuôi thuyền mát máy, đến hiện tại là người rất hot trong giới giải trí.
Lộ Chỉ cầm lấy chai nước, cảm ơn.
Giọng nói cậu rất ngọt ngào, lúc hé môi mói cảm ơn, ngoan ngoãn như em trai trong nhà.
Vinh Kỳ liếm môi, nghĩ thầm nhóc con này cũng rất nghe lời, cũng không biết tại sao lại làm anh họ hắn mê say đắm.
Vinh Kỳ ngồi xổm bên cạnh Lộ Chỉ, chỉ chỉ kịch bản trên tay, “Có chỗ nào không hiểu?”
Lộ Chỉ còn chưa phản ứng kịp, cậu không ngờ Vinh Kỳ dễ nói chuyện như vậy, ngơ ngác nói: “Chỗ này là, Tạ Tiểu Thảo cưỡng hôn Cửu công chúa.”
Vinh Kỳ nhướng mày: “Ồ.”
Lộ Chỉ: “???”
Tại sao, nhìn thầy Vinh, hình như rất vui???
Vinh Kỳ cười nói: “Cảnh này không tồi nha.”
Lộ Chỉ càng mê hoặc: “……”Lúc Khương Thời Ngạn cùng hai trợ lý đến đây, nhìn thấy đầu tiên chính là Vinh Kỳ ngồi xổm bên chân Lộ Chỉ, hai người thật sự hòa hợp.
Khương Thời Ngạn hỏi trợ lý: “Cậu ta sao lại ở đây?”
Hắn đóng vai nam số , ngày chụp ảnh tuyên truyền hắn không có tới, chụp hình chủ yếu là diễn viên chính, cũng không biết Lộ Chỉ đến đây làm gì.
Tự nhiên, Khương Thời Ngạn có một suy nghĩ —— chẳng lẽ Lộ Chỉ là tới lấy lòng Vinh Kỳ?
Chuyện này cũng dễ giải thích, nhưng tại sao Vinh Kỳ lại ngồi xổm trên đất, Lộ Chỉ lại ngồi trên ghế? Phải ngược lại chứ?
Trợ lý mắt trợn trắng: “Cậu ta đóng vai nam hai, là thái giám chết bầm kia.”
Trợ lý đều biết tiểu Ngạn nhà bọn họ không thích Lộ Chỉ, tiểu Ngạn diễn nam cũng không có nhiều cảnh trong bộ phim này lắm, hắn cũng không dám nói chuyện này cho tiểu Ngạo, sợ cậu không vui.
“…… Nam hai?”
Trợ lý: “Ừ, là một tiểu thái giám thôi, còn không bằng cậu diễn vai chính diện thượng thư đâu!”
Khương Thời Ngạn lại hỏi: “Cậu ta đóng Tạ Tiểu Thảo?”
Trợ lý: “Ừ.”
Khương Thời Ngạn: “Tại sao cậu ta lại có được nhân vật này?” Hắn càng muốn hỏi là, Lộ Chỉ lên giường với đạo diễn? Hay là lấy lòng người đầu tư? Nếu không, Lộ Chỉ là một người mới, sau lại có được vai nam hai???
Đạo diễn mù sao?
Lộ Chỉ diễn được sao? Người xem có đồng ý không? Sao không ai đoạt nhân vật này của cậu ta?
Trợ lý nói: “Nghe nói là đến thử vai, nhưng ai biết sau lưng có xảy ra chuyện gì không. Nói nữa, thái giám mà thôi, vậy mà cậu ta cũng diễn được.”
Khương Thời Ngạn cảm thấy trợ lý của hắn đầu có vấn đề.
Đây là tác phẩm của Phong Miễn nha! Nam chính là Vinh Kỳ, nữ chính là Chu An An! Hai người ăn ảnh, liền có thể hot! Hơn nữa bộ phim này còn là chính kịch nha!
Đừng nói nam hai là một tiểu thái giám, cho dù nam hai là một đứa ngốc hay là người bị bại liệt, Khương Thời Ngạn cũng muóin nhận!
Đó là hấp thụ ánh sáng! Đồ tốt nha!
Vậy mà trong miệng trọ lý của hắn lại là —— thái giám mà thôi.
Mà thôi!
Đm! Chứ mà thôi.
Khương Thời Ngạn không lên tiếng, sắc mặt liền âm u, qua một lát, hắn giống như bùnh thường đến vên cạnh Lộ Chỉ, chào hỏi: “Tiểu Chỉ cậu cũng ở đây nha?”
Lộ Chỉ còn đang cùng Vinh Kỳ đối diễn, không nghe rõ, tưởng là gọi người khác.
Nhưng Vinh Kỳ lại ngẩng đầu, “Hả?”
Khương Thời Ngạn lập tức cười, lấy lòng nói: “Đã sớm nghe nói anh Vinh đóng vai nam chính, em trước đó còn đang suy nghĩ có nên tìm anh đối diễn không. Đúng rồi, em còn là fans của anh na, anh có thể ký tên cho em không?”
Lộ Chỉ nhìn qua, bình tĩnh rũ mắt. Cậu còn nhớ lúc trước hai người đóng vai quần chúng, Khương Thời Ngạn nói với cậu kỹ thuật diễn của Vinh Kỳ cũng bình thường, loại người này cũng có thể nổi, đúng là ông trời không có mắt.
Vinh Kỳ nói: “Được, đợi chút, tôi còn đang bận.”
Khương Thời Ngạn thấy không vui, nhưng hắn vẫn không bỏ qua cơ hội làm quen với Vinh Kỳ.
Lộ Chỉ còn biết ôm đùi Vinh Kỳ, hắn sao bằng lòng chịu thua được? Vinh Kỳ là ngôi sao của Tinh Vũ, hắn quen với Vinh Kỳ là có lợi không hại!
Cảnh quay kế tiếp, Lộ Chỉ cũng biết rõ Khương Thời Ngạn là người là như thế nào.
Vinh Kỳ khát, trợ lý còn chưa có làm gì, Khương Thời Ngạn liền đưa chai nước qua, mặt tươi cười: “Anh Kỳ uống nước!”
Vinh Kỳ đóng phim đến đổ mồ hôi, Khương Thời Ngạn liền đưa khăn giấy ướt: “Amh Kỳ lau một chút!”
Vinh Kỳ muốn đi vệ sinh, Khương Thời Ngạn liền nhét vào túi hắn một đống giấy vệ sinh còn nháy mắt với hắn.
Vinh Kỳ:……
Cmn!! Cậu! Có phải hay không!!! Có bệnh!! A!
Lộ Chỉ trốn trong gốc phòng nói chuyện điện thoại với Tần Tư Hoán, liền nghe được nhân viên đoàn phim nói chuyện phiếm.
“Chuyện là Khương Thời Ngạn không phải coi trọng anh Kỳ của chúng ta đi?”
“Anh Vinh làm sao coi trọng cậu ta được?” Một người khịt mũi coi thường: “Tôi thấy anh Kỳ xem trọng Lộ Chỉ hơn.”
“Tôi cảm thấy Vinh Kỳ vẫn là thích Chu An An, nếu không tại sao mỗi lần quay phim với Chu An An đều là hôn?”
“……”
Lộ Chỉ nghe câu được câu không, bên kia điện thoại âm thanh truyền vào tai Tần Tư Hoán, cậu cảm thấy khóe mắt chua xót không thôi, còn rất nhớ hắn, muốn nhanh chóng nhìn thấy Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán nói được một nửa, lại nói qua Vinh Kỳ: “Cậu ta chung đoàn phim với em?”
Lộ Chỉ “Ừ.”
Tần Tư Hoán nói: “Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta chỉ thích vui chơi thôi.”
Lộ Chỉ lại “Ừ”
Tần Tư Hoán cho rằng cậu ghen tị, vội nói: “Cậu ta là em họ của anh, anh với cậu ta không có quan hệ gì hết, bảo bảo em đừng suy nghĩ nhiều.”
Lộ Chỉ: “…… Lúc trước anh có nói rồi.” Hơn nữa cậu cũng không có nghĩ nhiều!
Tần Tư Hoán cười một cái, lại dặn dò cậu: “Chăm sóc mình cho tốt, muốn ăn hay muốn mua gì…… Liền nói với Trương Cập? Kêu hắn đi mua cho em, chúng ta không thiếu tiền, không cần ủy khuất mình.”
Lộ Chỉ càng cảm thấy muốn khóc.
Ông bố cậu nói với cậu chính là —— ở đoàn phim đóng phim cho tốt, đừng đánh hau với người ta, đừng lại trở tính đại thiếu gia.
Chỉ có Tần Tư Hoán nói với cậu, đừng pàm mình chịu ủy khuất, chúng ta không thiếu tiền.
Được người khác quan tâm, cậu liền có chút ủy khuất, “Chú, bạn cùng phòng cuta em cũnv ở đoàn phim.”
“Hả?” Tần Tư Hoán hình như có chút kinh ngạc: “Thật đúnv là, là người tên Đào Đông hay là tên…… Diệp khương ngạn?”
Diệp khương ngạn???
Lộ Chỉ chớp chớp mắt.
Bỗng nhiên nhớ tới Diệp Chu Ngạo, còn có Khương Thời Ngạn.
Chắc là Tần Tư Hoán nói nhầm đi.
Nhưng mà, Tần Tư Hoán có thể nhớ hai cái tên này, cũng rất không dễ dàng, mỗi lần cậu xích mít với hai người kia, muốn đi liền đi, đối với người khác cũng có chút khó.
“Ừ.” Lộ Chỉ chậm rì rì nói: “Là Khương Thời Ngạn. Chúng ta ở chung một đoàn phim, nhưng không biết tại sao, cậu ta không có để ý đến em.”
“Không để ý tới em?”
“Lúc trước đã có dấu hiệu rồi, lúc cuối kỳ hình như cậu ta rất ghét em, học kỳ này liền biểu hiện ra ngoài.” Lộ Chỉ nhích lại gần thân cây: “Không biết tại sao, lúc trước còn chơi với nhau rất tốt. Hơn nữa hiện tại cậu qua có quan hệ rất tốt với Vinh Kỳ, liền không thèm chơi với em nữa.”
Tần Tư Hoán nghĩ nghĩ, nói ra ý kiến của mình: “Nếu em không thích cậu ta, liền đuổi cậu ta đi, không thích thì ở cùng nhau cũng phiền.”
Lộ Chỉ: “?”
Hắn giống như, không có nói mình cũng không thích Khương Thời Ngạn?
Tần Tư Hoán lại nói: “Vinh Kỳ có phải có bệnh hay không? Biết rõ em không thích Diệp Khương Ngạn mà còn qua lại với cậu ta?”
Hắn nói với mấy lời này cũng hơi lớn, Lộ Chỉ theo bản năng che điện thoại lại, nhìn xung quanh, vừa nâng mắt, liền thấy Vinh Kỳ đang mặc áo ngắn tay.
Tần Tư Hoán còn đang nói: “Em cũng đừng nói nhiều với Vinh Kỳ, nó là đồ não tàn. Anh sẽ nói với ba mẹ nó giáo huấn lại nó.”
Vinh Kỳ nhướng mày.
Tần Tư Hoán lại hỏi: “Bảo bảo, chúng ta không cần quan hệ, chúng ta là người có chỗ dựa? Em không cần quan tâm đến người khác?”
Vinh Kỳ liếm môi, vươn tay cầm lấy điện thoại của Lộ Chỉ, thanh giọng nói: “Anh họ, em là não tàn.”
Tần Tư Hoán trầm mặc: “……”
Lộ Chỉ: “……”
Lộ Chỉ cảm thấy Vinh Kỳ, hình như não cũng hơi tàn thật.
Người bình thường ai mà nói mình là não tàn.
Vinh Kỳ liếc nhìn Lộ Chỉ, cong môi, sâu xa nói: “Bảo bảo nhà anh đóng vai tiểu thái giám, cũng rất câu người đó nha.”
Lộ Chỉ: “!”