Đối với Đường Chấn Đông mà nói, gặp phải Cửu gia là thảm họa. Đêm đó vì sợ bị hắn làm nhục, Đường Chấn Đông giơ dao găm đâm hắn bị thương, máu nhiễm đỏ cánh tay hắn. Trong chớp mắt, vẻ mặt hắn biến đổi, bàn tay lạnh lẽo nhanh như chớp bóp cổ Đường Chấn Đông, sức lực không nhiều nhưng đủ để Đường Chấn Đông không thể hô hấp.
Đường Chấn Đông theo bản năng cạy bàn tay đang bóp cổ mình nhưng đôi bàn tay ấy không hề dịch chuyển. Khuôn mặt Đường Chấn Đông từ từ tím đỏ, trong hoảng loạn nghe được giọng nói quen thuộc của nữ tử truyền đến ngoài cửa. Nghe cẩn thận quả là Tống cô nương được hắn cứu giúp quỳ gối bên cạnh cửa cầu xin.
“Hắn chỉ là hộ vệ ở đây, rất nhanh sẽ phải rời đi, xin ngươi đừng giết hắn, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được, xin ngươi…”
Vẻ mặt Cửu gia lạnh lẽo nhìn về phía nàng, “Ngươi? Ta không hứng thú, ta cảm thấy hứng thú với hắn hơn.” Dừng một chút, Cửu gia quay đầu nhìn Đường Chấn Đông gần như sắp tắc thở, “Ngươi đã xông vào thay thế nàng, ta sẽ cho ngươi một cái giá hợp lý.”
Sắc mặt Đường Chấn Đông trắng bệch, cơ thể run lẩy bẩy. Hắn vốn chẳng quan tâm đến sống chết nhưng nghe xong những lời này, căm phẫn bừng bừng đâm thẳng vào tim. Cho đến nay hắn chưa từng coi mình là người của Lạc Nguyệt phường, nhưng bây giờ hắn mới biết được trong mắt người có quyền có thế, hắn chỉ là một đồ vật, chỉ cần có tiền là có thể mua được hắn.
“Không cam lòng sao? Ngươi đã ở chỗ này mấy ngày rồi, chẳng lẽ còn chưa hiểu rõ địa vị của bản thân.” Trong mắt Cửu gia là sự lãnh đạm xa vời, nhìn hắn hít thở khó khăn trong tay mình, tựa như đang thưởng thức một con thú đang vùng vẫy, sau đó lần mò cơ thể nam tính mạnh mẽ, bàn tay khớp xương rõ ràng trượt theo các đường cong xuống hạ thân, chà đạp nhân phẩm của hắn…
Trong ***g ngực Đường Chấn Đông cuồn cuộn khí huyết, giãy dụa kịch liệt, lại bị Cửu gia tàn bạo ấn trở về giường nhỏ. Dần dần ý thức hắn trở nên mơ hồ, cả người giống như chìm sâu vào nước biển lạnh lẽo. Hắn cứ nghĩ rằng mình sẽ tắc thở mà chết, không ngờ bàn tay bóp cổ hắn lại buông lỏng, giống như ma quỷ đùa bỡn hắn. Sau khi biết được ý tứ này, hắn chống lại càng dữ dội, tự như con thú hoang đang thoi thóp, cho dù chết cũng không chịu đựng sỉ nhục như thế.
Cửu gia nhìn hắn sống chết phản kháng, đột nhiên nổi lên hứng thú, buông tay khỏi cổ hắn, vươn tay vuốt ve khuôn mặt tái ngắt của hắn, không ngờ hắn phẫn nộ thoát được, tông ra cửa. Cửu gia xông lên tóm lấy hắn.
Đường Chấn Đông liều mạng giãy dụa, tựa như con thú hoang bắt được cơ hội trốn chạy, thấy Cửu gia không buông tay, cố sức cắn vào tay hắn. Mùi máu tanh ngọt tràn ngập mồm hắn, bàn tay túm hắn buông lỏng ra…
Đường Chấn Đông lao đi rất nhanh, dốc hết sức mà chạy. Hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, nếu không tôn nghiêm của mình sẽ bị giẫm đạp hết, chẳng còn thứ gì đáng quý trọng để tồn tại. Hắn chạy xuống cầu thang, mỗi một bước chỉ chạm vào hư không, mỗi một bước đều là rơi xuống. Cuối cùng hắn chật vật lăn xuống, ngã trong đại sảnh.
Đám người phát ra một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó là tiếng cười thầm, vô số ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Đường Chấn Đông vô thức cuộn tròn cơ thể. Thân thể trần truồng mang theo vết thương vẫn bị phơi bày trước mặt mọi người. Ngay lập tức, những ánh mắt ác ý, ám muội, cười nhạo và chế diễu dán vào hắn, giống như xiềng xích vây hãm toàn bộ thân thể. Khi hắn tỉnh lại thì bị trói ở cột nhà để trừng trị.
Tuy nhiên khiến hắn không thể chịu nổi là một ánh mắt khác đang mải miết nhìn hắn. Cửu gia đứng ở vòng bảo hộ của lầu ba, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, phong thái mây nhạt gió thoảng, khóe môi khẽ cong lên, giống như đang cười hắn không biết tự lượng sức mình.
Hắn muốn chạy trốn trong đêm đó nhưng vẫn chưa đến ngày có thể rời đi, trên người cũng không đủ bạc để đưa cho Duẫn Duy Lan, lại không thể cầu xin người khác. Hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nghĩ chẳng còn mấy ngày nữa, sỉ nhục nhiều như thế đều có thể chịu đựng, chẳng lẽ còn sợ giờ khắc này.
Đường Chấn Đông cho rằng Cửu gia sẽ không trở lại, không ngờ một vài ngày sau Cửu gia lại đến Lạc Nguyệt phường, chỉ đích danh hắn đi hầu hạ. Hắn liều chết không tuân theo thì bị quản gia và tạp dịch kéo vào. Lần thứ hai thấy khuôn mặt chín chắn mà trắng nõn đó, cơn tức dâng lên, hắn chưa kịp mở miệng, một chậu nước lạnh đổ lên trên đầu hắn làm cả người hắn run rẩy.
“Nghĩa phụ của ngươi đang ở trong phủ ta.”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Móng tay của Đường Chấn Đông cắm thật sâu vào lòng bàn tay, thúc ép bản thân phải bình tĩnh.
“Bịch!” Tiếng bầu rượu lăn trên mặt đất, Đường Chấn Đông hoảng loạn sợ hãi nhìn. Hắn nhận ra đó là bầu rượu dưỡng phụ hay mang theo bên mình.
Cửu gia cười mà như không cười, ánh mắt lạnh băng đâm thẳng vào trái tim hắn, “Nếu vẫn không hiểu, ta sẽ dẫn hắn đến gặp ngươi, nhưng nói cho ngươi biết tính tình ta không tốt, nếu ra tay với hắn thì đảm bảo sẽ rất nặng.”
Trán Đường Chấn Đông toát ra một lớp mồ hôi lạnh, lần đầu tiên biết được người trước mặt có bao nhiêu thủ đoạn, bỗng chốc trong giọng nói có chút run rẩy mà hắn không nhận ra được, “Ngươi muốn thế nào…”
“Chỉ vì hưởng lạc, ngươi đừng phục vụ khách nhân với khuôn mặt như vậy.” Cửu gia mũ áo chỉnh tề ngồi ở đó nói, “Ta sẽ không chạm vào ngươi, chuyện ngày hôm đó sẽ không xảy ra lần nữa, nhưng có một ngày ngươi sẽ hối hận vì từ chối ta.”
Tiếp đó là những ngày còn bị áp bức và lăng nhục hơn so với việc thân thể bị dằn vặt, nhưng hắn nhớ đến dưỡng phụ chờ đợi lo lắng ở trong phủ Cửu gia, giống như e sợ mạo phạm hắn mà ăn nói khép nép, chịu khổ, tuy nhiên hắn không muốn ai thấy bộ dạng này của hắn. Thế nhưng thiên hạ không phải là bức tường ngăn gió, người của Lạc Nguyệt phường vẫn cứ biết hết, thậm chí còn khiến cho một số người đố kị ước ao. Hắn hiểu được đây là một việc làm ngu ngốc, bị đùa bỡn trong lòng bàn tay của người khác.
Cửu gia kho khan một tiếng hắn sẽ căng thẳng, nhớ tới dưỡng phụ của hắn thì bất an. Hắn quỳ gối dâng trà cho Cửu gia lại bị đá văng ra. Hắn đón lấy nên khó tránh khỏi bị đồ sứ làm xây xước…
Thời gian ở cùng Cửu gia, giống như đang sống trong địa ngục. Đôi mắt biếng nhác tản mạn của hắn tựa như không có hứng thú đối với bất kì vật gì trên thế gian, thoạt nhìn giống như quý tộc buồn bực sầu não. Đường nhìn thờ ơ của hắn thỉnh thoảng lại xẹt qua người Đường Chấn Đông. Ánh mắt hắn thể hiện rõ sự kiêu ngạo và đắc ý, cười Đường Chấn Đông không biết tự lượng sức mình đâm hắn bị thương, từ chối hắn, xúc phạm hắn, rồi lại phải phục tùng hắn.
Cứ như vậy sống một ngày bằng một năm. Mỗi đêm nằm ngủ Đường Chấn Đông đều gặp ác mộng. Cửu gia không có hành động quá phận với hắn nhưng đều khiến hắn mất tự nhiên, cảm giác giống như bị rắn độc tàn nhẫn mãnh liệt nhìn chằm chằm. Sau khi biết được dưỡng phụ vì uống rượu quá độ mà qua đời, không còn người thân, tại sao hắn lại phải tiếp tục ở đây chịu sỉ nhục, chịu đựng châm chọc của người khác và sự giẫm đạp ác ý của Cửu gia? Nên hắn không màng đến lời ngăn cản của quản gia mà rời bỏ Lạc Nguyệt phường.
Không ngờ Cửu gia phái người truy đuổi, hắn rất sợ bị bắt trở về tiếp tục đối mặt với Cửu gia, liều lĩnh chạy. Trước cửa Lạc Nguyệt phường có ngựa của khách khứa, một thằng nhỏ đang đắt ngựa về sau sân. Hắn đẩy thằng nhỏ ra, lên ngựa, cấp bách phi nước đại. Người phía sau đánh ngựa đuổi theo.
Hắn nắm chặt dây cương, quất roi thúc dục ngựa chạy, nhưng bản lĩnh không bằng người, dần dần cũng bị đuổi kịp. Tâm trạng hắn hoảng loạn, vươn tay rút cây trâm cài đầu, sau đó cắn răng cố sức đâm vào đùi ngựa. Con ngựa đau đớn rống lên một tiếng, chân trước giơ cao lên, điên dại phóng đi, lao ra cổng thành, vọt đến ngoại thành. Con ngựa máu chảy không ngừng, cuồng loạn chạy băng băng, người phía sau rất nhanh bị bỏ lại nhưng hắn không thể làm cho con ngựa dừng lại. Vì vậy sau khi hắn ngẩng đầu lên, trước mặt là vách núi cao muôn trượng, không thể thắng ngựa, con ngựa mang theo hắn lao thẳng xuống vách núi…
“Sau đó thì sao?” Thượng Quan Cẩm lo lắng nhìn Đường Chấn Đông, nắm chặt tay hắn, sợ hãi hắn chỉ là ảo ảnh, buông lỏng tay thì hắn sẽ bị quá khứ nuốt chửng hết.
Đường Chấn Đông lần nữa rơi vào trầm tư, “Ta ngã xuống vách núi thì được cành cây ôm lấy, giảm bớt xung đột, ngã xuống nhưng không chết, tỉnh lại phát hiện được một người nông dân cứu.” Dừng một chút, hắn nói tiếp, “Nhưng mà bị hủy dung, trở nên rất xấu xí.”
Thượng Quan Cẩm nâng mặt Đường Chấn Đông lên, nhìn vết sẹo mờ nhạt trên khuôn mặt hắn, “Ngươi không xấu, trong mắt ta ngươi đẹp hơn bất kì ai.”
Đường Chấn Đông cười rộ lên, đôi mắt hiền hậu. Hắn cười lên nhìn rất đẹp, ít nhiều làm người ta say mê. Hắn nhỏ giọng nói, “Cũng chỉ có ngươi nghĩ thế…” Hắn chưa quên trong quá khứ người khác cười nhạo hắn như thế nào.
“Ngươi không hận hắn sao? Hắn đã biến ngươi thành như vậy.” Thượng Quan Cẩm khàn khàn nói, trái tim nặng trĩu.
Đường Chấn Đông lắc đầu. Con ngươi lạnh lẽo của Thượng Quan Cẩm khẽ run lên, nhớ đến phụ thân mình hắn lại càng lo lắng hơn, “Còn hơn lần nữa gặp lại hắn, ngươi bất ngờ chính là quan hệ phụ tử của ta và hắn?”
Đường Chấn Đông ngừng cười, nặng nề thở dài một hơi, bất đắc dĩ, chua xót còn có đau đớn âm ỉ, “Ta không ngờ lại trùng hợp như thế, người ta tránh không kịp vậy mà lại ở ngay bên cạnh.”
Thượng Quan Cẩm *** tế vuốt ve khuôn mặt hắn, “Quan hệ của ta và phụ thân ngươi chắc là biết rõ… Chúng ta rất ít khi qua lại, mặc dù đều ở trong phủ Tĩnh An nhưng có cuộc sống riêng. Ta không ngờ hắn lại hung ác như vậy.”
“Dù nói thế nào, hắn cũng là phụ thân ngươi, ta không hận hắn, cũng không muốn dính dáng đến hắn.” Đường Chấn Đông cúi đầu, rũ mi mắt xuống, “Là ta không che giấu được tâm trạng, sau khi biết quan hệ của các ngươi đáng lẽ phải giấu kỹ bí mật.”
“Đồ ngốc, ngươi không nói cho ta biết, ta càng lo lắng.” Thượng Quan Cẩm vươn tay ôm lấy hắn, “Ngươi phải tin, ta khác với hắn, sẽ không đối xử như thế với ngươi. Ta sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không để hắn làm tổn thương ngươi.”
Đường Chấn Đông tựa vào ngực Thượng Quan Cẩm. Vòng tay Thượng Quan Cẩm ấm áp mà vững chãi giống như có thể chống lại tất cả, tâm trạng hắn dần dần bình tĩnh lại, hắn hỏi, “Ngươi không để tâm quá khứ của ta và hắn?”
“Nếu đó được coi là quá khứ, ngươi không nên để cho cả người ngươi bị thương.” Thượng Quan Cẩm không cảm thấy Đường Chấn Đông và phụ thân hắn từng dây dưa. Đúng ra là phụ thân hắn kiêu ngạo vô lý, đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay.
Đường Chấn Đông yên lặng nhìn Thượng Quan Cẩm một lúc, cảm thấy thoải mái chưa từng có giống như chuyện quá khứ không ảnh hưởng đến hắn nữa, “Người đời nói sau đại nạn sẽ có hạnh phúc, ta có thể gặp được ngươi, là chuyện rất hạnh phúc.”
Trong lòng Thượng Quan Cẩm mềm nhũn, dịu dàng vuốt ve hắn.
Đường Chấn Đông mở miệng yêu cầu, “Ngươi đồng ý với ta, đừng đi tìm hắn, coi như chuyện này chưa xảy ra.”
“Chấn Đông…” Trong giọng nói trầm thấp mang theo một chút buồn vô cớ.
Đường Chấn Đông khẽ mỉm cười, “Bây giờ ta là Đường Chấn Đông, không phải là Dật Hoan bị bán cho Lạc Nguyệt phường.”
Thượng Quan Cẩm ôm hắn thật chặt, trong đôi mắt tuyệt đẹp của Thượng Quan Cẩm cuồn cuộn ánh sáng khuấy động tâm hồn, “Ta đồng ý với ngươi.” Chỉ cần là yêu cầu của Đường Chấn Đông, thì dù khó khăn thế nào Thượng Quan Cẩm cũng ưng thuận.
Hết chương 17
Đường Chấn Đông theo bản năng cạy bàn tay đang bóp cổ mình nhưng đôi bàn tay ấy không hề dịch chuyển. Khuôn mặt Đường Chấn Đông từ từ tím đỏ, trong hoảng loạn nghe được giọng nói quen thuộc của nữ tử truyền đến ngoài cửa. Nghe cẩn thận quả là Tống cô nương được hắn cứu giúp quỳ gối bên cạnh cửa cầu xin.
“Hắn chỉ là hộ vệ ở đây, rất nhanh sẽ phải rời đi, xin ngươi đừng giết hắn, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được, xin ngươi…”
Vẻ mặt Cửu gia lạnh lẽo nhìn về phía nàng, “Ngươi? Ta không hứng thú, ta cảm thấy hứng thú với hắn hơn.” Dừng một chút, Cửu gia quay đầu nhìn Đường Chấn Đông gần như sắp tắc thở, “Ngươi đã xông vào thay thế nàng, ta sẽ cho ngươi một cái giá hợp lý.”
Sắc mặt Đường Chấn Đông trắng bệch, cơ thể run lẩy bẩy. Hắn vốn chẳng quan tâm đến sống chết nhưng nghe xong những lời này, căm phẫn bừng bừng đâm thẳng vào tim. Cho đến nay hắn chưa từng coi mình là người của Lạc Nguyệt phường, nhưng bây giờ hắn mới biết được trong mắt người có quyền có thế, hắn chỉ là một đồ vật, chỉ cần có tiền là có thể mua được hắn.
“Không cam lòng sao? Ngươi đã ở chỗ này mấy ngày rồi, chẳng lẽ còn chưa hiểu rõ địa vị của bản thân.” Trong mắt Cửu gia là sự lãnh đạm xa vời, nhìn hắn hít thở khó khăn trong tay mình, tựa như đang thưởng thức một con thú đang vùng vẫy, sau đó lần mò cơ thể nam tính mạnh mẽ, bàn tay khớp xương rõ ràng trượt theo các đường cong xuống hạ thân, chà đạp nhân phẩm của hắn…
Trong ***g ngực Đường Chấn Đông cuồn cuộn khí huyết, giãy dụa kịch liệt, lại bị Cửu gia tàn bạo ấn trở về giường nhỏ. Dần dần ý thức hắn trở nên mơ hồ, cả người giống như chìm sâu vào nước biển lạnh lẽo. Hắn cứ nghĩ rằng mình sẽ tắc thở mà chết, không ngờ bàn tay bóp cổ hắn lại buông lỏng, giống như ma quỷ đùa bỡn hắn. Sau khi biết được ý tứ này, hắn chống lại càng dữ dội, tự như con thú hoang đang thoi thóp, cho dù chết cũng không chịu đựng sỉ nhục như thế.
Cửu gia nhìn hắn sống chết phản kháng, đột nhiên nổi lên hứng thú, buông tay khỏi cổ hắn, vươn tay vuốt ve khuôn mặt tái ngắt của hắn, không ngờ hắn phẫn nộ thoát được, tông ra cửa. Cửu gia xông lên tóm lấy hắn.
Đường Chấn Đông liều mạng giãy dụa, tựa như con thú hoang bắt được cơ hội trốn chạy, thấy Cửu gia không buông tay, cố sức cắn vào tay hắn. Mùi máu tanh ngọt tràn ngập mồm hắn, bàn tay túm hắn buông lỏng ra…
Đường Chấn Đông lao đi rất nhanh, dốc hết sức mà chạy. Hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, nếu không tôn nghiêm của mình sẽ bị giẫm đạp hết, chẳng còn thứ gì đáng quý trọng để tồn tại. Hắn chạy xuống cầu thang, mỗi một bước chỉ chạm vào hư không, mỗi một bước đều là rơi xuống. Cuối cùng hắn chật vật lăn xuống, ngã trong đại sảnh.
Đám người phát ra một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó là tiếng cười thầm, vô số ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Đường Chấn Đông vô thức cuộn tròn cơ thể. Thân thể trần truồng mang theo vết thương vẫn bị phơi bày trước mặt mọi người. Ngay lập tức, những ánh mắt ác ý, ám muội, cười nhạo và chế diễu dán vào hắn, giống như xiềng xích vây hãm toàn bộ thân thể. Khi hắn tỉnh lại thì bị trói ở cột nhà để trừng trị.
Tuy nhiên khiến hắn không thể chịu nổi là một ánh mắt khác đang mải miết nhìn hắn. Cửu gia đứng ở vòng bảo hộ của lầu ba, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, phong thái mây nhạt gió thoảng, khóe môi khẽ cong lên, giống như đang cười hắn không biết tự lượng sức mình.
Hắn muốn chạy trốn trong đêm đó nhưng vẫn chưa đến ngày có thể rời đi, trên người cũng không đủ bạc để đưa cho Duẫn Duy Lan, lại không thể cầu xin người khác. Hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nghĩ chẳng còn mấy ngày nữa, sỉ nhục nhiều như thế đều có thể chịu đựng, chẳng lẽ còn sợ giờ khắc này.
Đường Chấn Đông cho rằng Cửu gia sẽ không trở lại, không ngờ một vài ngày sau Cửu gia lại đến Lạc Nguyệt phường, chỉ đích danh hắn đi hầu hạ. Hắn liều chết không tuân theo thì bị quản gia và tạp dịch kéo vào. Lần thứ hai thấy khuôn mặt chín chắn mà trắng nõn đó, cơn tức dâng lên, hắn chưa kịp mở miệng, một chậu nước lạnh đổ lên trên đầu hắn làm cả người hắn run rẩy.
“Nghĩa phụ của ngươi đang ở trong phủ ta.”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Móng tay của Đường Chấn Đông cắm thật sâu vào lòng bàn tay, thúc ép bản thân phải bình tĩnh.
“Bịch!” Tiếng bầu rượu lăn trên mặt đất, Đường Chấn Đông hoảng loạn sợ hãi nhìn. Hắn nhận ra đó là bầu rượu dưỡng phụ hay mang theo bên mình.
Cửu gia cười mà như không cười, ánh mắt lạnh băng đâm thẳng vào trái tim hắn, “Nếu vẫn không hiểu, ta sẽ dẫn hắn đến gặp ngươi, nhưng nói cho ngươi biết tính tình ta không tốt, nếu ra tay với hắn thì đảm bảo sẽ rất nặng.”
Trán Đường Chấn Đông toát ra một lớp mồ hôi lạnh, lần đầu tiên biết được người trước mặt có bao nhiêu thủ đoạn, bỗng chốc trong giọng nói có chút run rẩy mà hắn không nhận ra được, “Ngươi muốn thế nào…”
“Chỉ vì hưởng lạc, ngươi đừng phục vụ khách nhân với khuôn mặt như vậy.” Cửu gia mũ áo chỉnh tề ngồi ở đó nói, “Ta sẽ không chạm vào ngươi, chuyện ngày hôm đó sẽ không xảy ra lần nữa, nhưng có một ngày ngươi sẽ hối hận vì từ chối ta.”
Tiếp đó là những ngày còn bị áp bức và lăng nhục hơn so với việc thân thể bị dằn vặt, nhưng hắn nhớ đến dưỡng phụ chờ đợi lo lắng ở trong phủ Cửu gia, giống như e sợ mạo phạm hắn mà ăn nói khép nép, chịu khổ, tuy nhiên hắn không muốn ai thấy bộ dạng này của hắn. Thế nhưng thiên hạ không phải là bức tường ngăn gió, người của Lạc Nguyệt phường vẫn cứ biết hết, thậm chí còn khiến cho một số người đố kị ước ao. Hắn hiểu được đây là một việc làm ngu ngốc, bị đùa bỡn trong lòng bàn tay của người khác.
Cửu gia kho khan một tiếng hắn sẽ căng thẳng, nhớ tới dưỡng phụ của hắn thì bất an. Hắn quỳ gối dâng trà cho Cửu gia lại bị đá văng ra. Hắn đón lấy nên khó tránh khỏi bị đồ sứ làm xây xước…
Thời gian ở cùng Cửu gia, giống như đang sống trong địa ngục. Đôi mắt biếng nhác tản mạn của hắn tựa như không có hứng thú đối với bất kì vật gì trên thế gian, thoạt nhìn giống như quý tộc buồn bực sầu não. Đường nhìn thờ ơ của hắn thỉnh thoảng lại xẹt qua người Đường Chấn Đông. Ánh mắt hắn thể hiện rõ sự kiêu ngạo và đắc ý, cười Đường Chấn Đông không biết tự lượng sức mình đâm hắn bị thương, từ chối hắn, xúc phạm hắn, rồi lại phải phục tùng hắn.
Cứ như vậy sống một ngày bằng một năm. Mỗi đêm nằm ngủ Đường Chấn Đông đều gặp ác mộng. Cửu gia không có hành động quá phận với hắn nhưng đều khiến hắn mất tự nhiên, cảm giác giống như bị rắn độc tàn nhẫn mãnh liệt nhìn chằm chằm. Sau khi biết được dưỡng phụ vì uống rượu quá độ mà qua đời, không còn người thân, tại sao hắn lại phải tiếp tục ở đây chịu sỉ nhục, chịu đựng châm chọc của người khác và sự giẫm đạp ác ý của Cửu gia? Nên hắn không màng đến lời ngăn cản của quản gia mà rời bỏ Lạc Nguyệt phường.
Không ngờ Cửu gia phái người truy đuổi, hắn rất sợ bị bắt trở về tiếp tục đối mặt với Cửu gia, liều lĩnh chạy. Trước cửa Lạc Nguyệt phường có ngựa của khách khứa, một thằng nhỏ đang đắt ngựa về sau sân. Hắn đẩy thằng nhỏ ra, lên ngựa, cấp bách phi nước đại. Người phía sau đánh ngựa đuổi theo.
Hắn nắm chặt dây cương, quất roi thúc dục ngựa chạy, nhưng bản lĩnh không bằng người, dần dần cũng bị đuổi kịp. Tâm trạng hắn hoảng loạn, vươn tay rút cây trâm cài đầu, sau đó cắn răng cố sức đâm vào đùi ngựa. Con ngựa đau đớn rống lên một tiếng, chân trước giơ cao lên, điên dại phóng đi, lao ra cổng thành, vọt đến ngoại thành. Con ngựa máu chảy không ngừng, cuồng loạn chạy băng băng, người phía sau rất nhanh bị bỏ lại nhưng hắn không thể làm cho con ngựa dừng lại. Vì vậy sau khi hắn ngẩng đầu lên, trước mặt là vách núi cao muôn trượng, không thể thắng ngựa, con ngựa mang theo hắn lao thẳng xuống vách núi…
“Sau đó thì sao?” Thượng Quan Cẩm lo lắng nhìn Đường Chấn Đông, nắm chặt tay hắn, sợ hãi hắn chỉ là ảo ảnh, buông lỏng tay thì hắn sẽ bị quá khứ nuốt chửng hết.
Đường Chấn Đông lần nữa rơi vào trầm tư, “Ta ngã xuống vách núi thì được cành cây ôm lấy, giảm bớt xung đột, ngã xuống nhưng không chết, tỉnh lại phát hiện được một người nông dân cứu.” Dừng một chút, hắn nói tiếp, “Nhưng mà bị hủy dung, trở nên rất xấu xí.”
Thượng Quan Cẩm nâng mặt Đường Chấn Đông lên, nhìn vết sẹo mờ nhạt trên khuôn mặt hắn, “Ngươi không xấu, trong mắt ta ngươi đẹp hơn bất kì ai.”
Đường Chấn Đông cười rộ lên, đôi mắt hiền hậu. Hắn cười lên nhìn rất đẹp, ít nhiều làm người ta say mê. Hắn nhỏ giọng nói, “Cũng chỉ có ngươi nghĩ thế…” Hắn chưa quên trong quá khứ người khác cười nhạo hắn như thế nào.
“Ngươi không hận hắn sao? Hắn đã biến ngươi thành như vậy.” Thượng Quan Cẩm khàn khàn nói, trái tim nặng trĩu.
Đường Chấn Đông lắc đầu. Con ngươi lạnh lẽo của Thượng Quan Cẩm khẽ run lên, nhớ đến phụ thân mình hắn lại càng lo lắng hơn, “Còn hơn lần nữa gặp lại hắn, ngươi bất ngờ chính là quan hệ phụ tử của ta và hắn?”
Đường Chấn Đông ngừng cười, nặng nề thở dài một hơi, bất đắc dĩ, chua xót còn có đau đớn âm ỉ, “Ta không ngờ lại trùng hợp như thế, người ta tránh không kịp vậy mà lại ở ngay bên cạnh.”
Thượng Quan Cẩm *** tế vuốt ve khuôn mặt hắn, “Quan hệ của ta và phụ thân ngươi chắc là biết rõ… Chúng ta rất ít khi qua lại, mặc dù đều ở trong phủ Tĩnh An nhưng có cuộc sống riêng. Ta không ngờ hắn lại hung ác như vậy.”
“Dù nói thế nào, hắn cũng là phụ thân ngươi, ta không hận hắn, cũng không muốn dính dáng đến hắn.” Đường Chấn Đông cúi đầu, rũ mi mắt xuống, “Là ta không che giấu được tâm trạng, sau khi biết quan hệ của các ngươi đáng lẽ phải giấu kỹ bí mật.”
“Đồ ngốc, ngươi không nói cho ta biết, ta càng lo lắng.” Thượng Quan Cẩm vươn tay ôm lấy hắn, “Ngươi phải tin, ta khác với hắn, sẽ không đối xử như thế với ngươi. Ta sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không để hắn làm tổn thương ngươi.”
Đường Chấn Đông tựa vào ngực Thượng Quan Cẩm. Vòng tay Thượng Quan Cẩm ấm áp mà vững chãi giống như có thể chống lại tất cả, tâm trạng hắn dần dần bình tĩnh lại, hắn hỏi, “Ngươi không để tâm quá khứ của ta và hắn?”
“Nếu đó được coi là quá khứ, ngươi không nên để cho cả người ngươi bị thương.” Thượng Quan Cẩm không cảm thấy Đường Chấn Đông và phụ thân hắn từng dây dưa. Đúng ra là phụ thân hắn kiêu ngạo vô lý, đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay.
Đường Chấn Đông yên lặng nhìn Thượng Quan Cẩm một lúc, cảm thấy thoải mái chưa từng có giống như chuyện quá khứ không ảnh hưởng đến hắn nữa, “Người đời nói sau đại nạn sẽ có hạnh phúc, ta có thể gặp được ngươi, là chuyện rất hạnh phúc.”
Trong lòng Thượng Quan Cẩm mềm nhũn, dịu dàng vuốt ve hắn.
Đường Chấn Đông mở miệng yêu cầu, “Ngươi đồng ý với ta, đừng đi tìm hắn, coi như chuyện này chưa xảy ra.”
“Chấn Đông…” Trong giọng nói trầm thấp mang theo một chút buồn vô cớ.
Đường Chấn Đông khẽ mỉm cười, “Bây giờ ta là Đường Chấn Đông, không phải là Dật Hoan bị bán cho Lạc Nguyệt phường.”
Thượng Quan Cẩm ôm hắn thật chặt, trong đôi mắt tuyệt đẹp của Thượng Quan Cẩm cuồn cuộn ánh sáng khuấy động tâm hồn, “Ta đồng ý với ngươi.” Chỉ cần là yêu cầu của Đường Chấn Đông, thì dù khó khăn thế nào Thượng Quan Cẩm cũng ưng thuận.
Hết chương 17