Hôm sau tỉnh lại, Đường Chấn Đông phát hiện chính mình đang nằm ở trong xe ngựa chạy băng băng, đầu óc bỗng chốc tỉnh táo. Đường Chấn Đông mở mắt ra thấy Thượng Quan Cẩm ngồi ở bên cạnh. Y phục của hắn như tuyết, mặt mày lạnh như sương, thật giống hệt một ngọn núi tuyết tỏa ra hơi lạnh. Thấy Đường Chấn Đông tỉnh, hắn buông sách trong tay, ánh mắt ấm áp, “Ngươi tỉnh rồi.”
“Đây là đang đi đâu?” Đường Chấn Đông ngồi dậy hỏi. Hôm qua hắn say sưa ngủ, bị ôm vào trong xe ngựa lúc nào hắn cũng không rõ lắm, nhưng tỉnh dậy thấy Thượng Quan Cẩm ở bên cạnh, không hiểu sao hắn cảm thấy rất an tâm.
Thượng Quan Cẩm không giấu diếm, “Chúng ta đi Thụy Lệ.”
“Là ở Đông Châu sao?”
“Đúng vậy.”
Đường Chấn Đông vén rèm nhìn ra. Bầu trời màu xanh nhạt giống màu lông chim công. Nhìn người đánh xe đang điều khiển ngựa, Đường Chấn Đông không khỏi nói, “Thụy Lệ rất xa, sao đột nhiên muốn đi?” Tính toán thời gian, đi Đông Châu mất ba canh giờ, đến Đông Châu sẽ mất năm canh giờ đi Thụy Lệ, cảm giác mất rất nhiều thời gian.
“Hai ngày này trong phủ bận chuẩn bị thọ yến của nương nương, mấy người quản gia sẽ thu xếp thỏa đáng, chúng ta ở lại cũng không có nhiều việc, tốt hơn hết là ra ngoài cho thoải mái.” Thượng Quan Cẩm mỉm cười, rõ ràng nhận thấy hắn thích ra ngoài hơn là suốt ngày ở trong phủ.
“Có phải tại ta hay không…” Đường Chấn Đông khẽ hỏi. Lần này đi vội vàng như vậy, so với đi vườn trà lần trước thì trở tay không kịp, chẳng lẽ bởi vì trong hai ngày này Cửu gia ở lại trong phủ, vì muốn tránh hắn mà ra ngoài.
“Mấy hôm trước đã quyết định đi Thụy Lệ, không phải là ý thích bất chợt.” Thượng Quan Cẩm nhìn dáng dấp bàng hoàng của hắn, rút quạt giấy viền vàng trong tay áo ra gõ vào đầu hắn, “Ngươi đã ra ngoài rồi thì nghĩ chuyện bên ngoài thôi.”
“Được…” Đường Chấn Đông sờ đầu mình. Thượng Quan Cẩm ra tay quá nhanh, chưa thấy rõ động tác của hắn thì đã bị hắn đập quạt lên đỉnh đầu. Nếu cây quạt giấy mang theo nội lực, chỉ cần hắn muốn, đủ để cho đầu Đường Chấn Đông vỡ toang. Nhíu mày suy ngẫm mặt lợi hại, Đường Chấn Đông lòng còn sợ hãi mà hỏi tiếp, “Chúng ta khi nào trở lại?”
Thượng Quan Cẩm lại gõ một cái lên đầu hắn, sức lực không mạnh, chỉ cảm thấy mất hứng vì hắn vừa ra ngoài đã vội vàng nghĩ đến chuyện quay về, “Đã nói không được nghĩ vớ vẩn rồi mà?”
“Xin lỗi.” Đường Chấn Đông vội nhận lỗi.
Thượng Quan Cẩm thở dài nặng nề, tỏ ra bế tắc không có biện pháp. Cho dù là chuyện gì trước nay hắn đều làm dễ dàng, muốn làm thì không thể không thành công. Tuy nhiên Đường Chấn Đông lại phá vỡ mọi quy tắc khiến hắn không biết làm sao để Đường Chấn Đông ngoan ngoãn nghe lời một chút.
Đường Chấn Đông nhìn vẻ mặt hết cách của Thượng Quan Cẩm, không khỏi nở nụ cười, hỏi, “Lần này là vì buôn bán cái gì?”
“Đồ ngọc.” Thượng Quan Cẩm lặng lẽ nói, đưa cho Đường Chấn Đông một miếng bánh phục linh trắng, “Hai năm gần đây Đông Châu ngày càng sầm uất, ngọc bích Thụy Lệ tốt nhất thiên hạ, cũng có đá ngọc thô, vào đó có thể mua được hàng tốt.”
Đường Chấn Đông ăn bánh ngọt, nhìn xung quanh một chút rồi hỏi, “Chỉ có hai người chúng ta đi sao?”
“Đúng vậy.” Thượng Quan Cẩm gạt đi sợi tóc trên má hắn, dịu dàng nhìn hắn, khuôn mặt băng khắc đẹp đẽ như thần tiên. Nam nhân hoàn mỹ như thế lại không chuyển mắt nhìn hắn.
Trái tim Đường Chấn Đông đập thình thịch, cúi đầu không dám nhìn thẳng. Hắn cắn một miếng bánh, nhưng ăn quá nhanh nên bị sặc, mặt đỏ tía tai. Thượng Quan Cẩm lo lắng vỗ lưng hắn. Đường Chấn Đông vừa ho vừa xua tay nói không có việc gì, thật vất vả mới bình ổn được, vô cùng xấu hổ. Vì muốn che dấu sự xấu hổ của mình, hắn làm như không có việc gì mà hỏi, “Việc chính lần này là mua đồ ngọc?”
“Đi Thụy Lệ một chuyến, nếu thấy đá ngọc chưa gia công tốt cũng sẽ mua.” Dứt lời, Thượng Quan Cẩm rót trà đưa cho hắn, “Đi vội vàng, không mang theo nhiều đồ ăn, đợi xuống xe ngựa, chúng ta đi ăn.”
“Đã rất đầy đủ rồi.” Đường Chấn Đông không ngờ ngay cả trà hắn cũng mang theo, bỗng chốc cảm thấy ấm áp. Cứ nghĩ Thượng Quan Cẩm vội vàng đưa hắn rời đi, thức ăn gì đều phải mua, không ngờ ngay cả trà bánh Thượng Quan Cẩm cũng chuẩn bị thỏa đáng, quan tâm chăm sóc hắn nhiều hơn hắn nghĩ.
Sau khi xuống xe ngựa, toàn bộ Đông Châu được bao phủ bởi ánh mặt trời vàng kim lấp lánh. Nơi đây thanh tĩnh yên bình, rất khác với thành Lạc Dương. Đi một đoạn đường thì đến chợ, không khí bất chợt trở nên vô cùng náo nhiệt. Ở Đông Châu mọi người buôn bán là chính, cửa hàng hai bên đường bán đầy đủ mọi thứ. Tranh ngọc, son nước, tơ lụa, đặc sản Đông Châu, trong đó cũng không thiếu những đồ ngọc danh tiếng.
Bởi lẽ muốn nhanh chóng đến Thụy Lệ xem đá ngọc chưa gia công, họ không dừng lại lâu ở chợ mà đến khách *** ăn cơm, sau đó cầm theo hành lý để đi ngồi thuyền. Đi đến bên bờ, nhìn biển khơi xanh thẳm, Đường Chấn Đông đột ngột cảm thấy phấn khích mà không có lý do. Đây không phải lần đầu tiên hắn xa nhà, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đi thuyền.
“Hai vị công tử muốn đi thuyền sao? Nơi này có thuyền cho thuê.” Một nhà đò đứng ở trên thuyền, mời chào bọn họ.
Đường Chấn Đông nhìn Thượng Quan Cẩm, “Muốn đi không?” Đi thuyền nhỏ như vậy đến Thụy Lệ sẽ không tốn nhiều bạc.
Thượng Quan Cẩm khẽ liếc mắt, giơ ngón tay trắng nõn chỉ về chỗ cách đó không xa, nói, “Bên kia có thuyền, chúng ta qua đó.”
“Được.” Đường Chấn Đông theo Thượng Quan Cẩm đi một lúc, khi dừng chân thì thấy một chiếc thuyền cao ba tầng chậm rãi lướt đến. Hai bên thuyền sóng nước cuồn cuộn, đuôi thuyền kéo theo một gợn sóng dài, nhìn rất khí thế và tráng lệ.
“Chúng ta lên chiếc thuyền này?” Đường Chấn Đông cảm thấy kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Thượng Quan Cẩm chăm chú nhìn chằm chằm vào hắn, “Không thích sao?”
“Không phải.” Đường Chấn Đông vội vã trả lời, không có chỗ nào là hắn không thích. Bất chợt hắn nghĩ đây không giống như thuyền đi thuê, liền cẩn thận hỏi, “Đây là thuyền của ngươi?”
Thượng Quan Cẩm nhàn nhạt “Ừ” một tiếng. Đường Chấn Đông hơi choáng váng, sớm biết hắn không thiếu bạc, nhưng chiếc thuyền lầu như vậy không dưới mấy vạn lượng bạc. Trước nay Đường Chấn Đông chỉ biết hắn chủ yếu buôn bán trên đất liền, còn trên biển thì Đường Chấn Đông chưa từng nghe nói.
Lúc này, thuyền lầu đỗ bên bờ. Một nam tử đẹp đẽ đi xuống thuyền, dáng người cao ngất, ánh mắt sắc bén, trên khuôn mặt trắng nõn có dấu vết phong sương. Hắn cung kính theo sát Thượng Quan Cẩm mà nói, “Thiếu gia, xin lỗi, ta đến muộn.”
“Không muộn, chúng ta cũng vừa mới đến.” Thượng Quan Cẩm không quan tâm lắm, hắn nhìn sắc trời rồi hỏi, “Mạnh Tường, nhanh nhất là bao lâu thì có thể đến Thụy Lệ?”
Nam tử gọi là Mạnh Tường trả lời, “Bốn canh giờ.”
“Quá chậm.” Thượng Quan Cẩm ngước mắt, hời hợt nói, “Hai canh giờ có được không?”
Mạnh Tường tỏ vẻ lúng túng, muốn tăng thêm chút thời gian nhưng do biết tính tình của Thượng Quan Cẩm, hắn đã nói hai canh giờ vậy thì không thể thương lượng, nên cung kính đáp lại, “Được.”
Đường Chấn Đông giật mình nhìn Mạnh Tường, không ngờ hắn sẽ đồng ý với yêu cầu của Thượng Quan Cẩm. Có vẻ hắn giống Lý quản gia, cho dù yêu cầu của Thượng Quan Cẩm có khó thực hiện đến đâu thì cũng cố làm cho bằng được. Tuy nhiên nhớ đến dáng dấp phục tùng và kính cẩn của Lý quản gia với Cửu gia, trong lòng Đường Chấn Đông vụt qua một chút đau đớn.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Cẩm. Thượng Quan Cẩm cũng đang nhìn hắn. Lúc này hắn mới phát hiện Thượng Quan Cẩm đang đứng đợi hắn ở trên thuyền, trong lòng hoảng hốt. Hắn vội vàng nhảy lên thuyền, nhưng thuyền bắt đầu chuyển động nên người hắn lảo đảo, tưởng sẽ ngã sấp xuống thì Thượng Quan Cẩm đúng lúc nắm lấy hắn, cố sức kéo. Cả người hắn liền ngã vào trong lòng Thượng Quan Cẩm, hương thơm tươi mát lập tức truyền đến chóp mũi, mơ hồ hắn còn nghe được tiếng thở vào của người khác. Mọi người không ngờ Thượng Quan Cẩm sẽ quan tâm đến một người.
Thượng Quan Cẩm nhìn Đường Chấn Đông, nét mặt kinh động, lo lắng mơ hồ hiện lên trong đáy mắt, “Không bị thương chứ?”
Giữa ban ngày bị Thượng Quan Cẩm ôm lấy, lại thấy người trên thuyền đang nhìn bọn họ, chỉ sợ sẽ hiểu lầm quan hệ giữa hai người họ, Đường Chấn Đông đỏ mặt, vội vàng đẩy Thượng Quan Cẩm ra. Hắn cúi đầu nói, “Ta không sao.”
Thượng Quan Cẩm im lặng không nói, nắm tay hắn đi lên lầu. Đường Chấn Đông không chịu nổi cử chỉ vô cùng thân mật giữa những ánh mắt của người khác, sợ người ta nhìn Thượng Quan Cẩm với ánh mắt kì dị, giãy dụa muốn thoát khỏi. Tuy nhiên Thượng Quan Cẩm cầm tay hắn không rời, hắn đành phải để mặc cho Thượng Quan Cẩm nắm tay hắn đưa đến gian phòng trên lầu ba.
Căn phòng sắp xếp lịch sự tao nhã, bố cục khéo léo. Vào cửa là phòng khách đẹp đẽ, ở giữa đặt một tấm bình phong bằng đá cẩm thạch, khung gỗ tử đàn. Đi qua bình phong là ba gian phòng nho nhỏ. Một gian nhà chính, đối diện là phòng khách rộng lớn, tất cả đều lộng lẫy xa xỉ. Thảm lông cừu xa hoa trải trên mặt đất, bàn gỗ phủ sơn dầu đặt ở chính giữa, xung quanh có năm phòng nhỏ, phòng chừng là phòng ngủ.
Phòng khách bên ngoài lộ thiên, có một chiếc giường nhung vàng thổ cẩm, phụ thêm một chiếc bàn trà nhỏ. Nằm trên giường có thể thưởng thức gió mát và cảnh vật ngoài khơi. Khi cuộc sống mệt mỏi thì cũng phải hưởng thụ, nhưng người bình thường không thể theo kịp.
Đường Chấn Đông tò mò nhìn bốn phía, nếu tỉnh dậy ở trên thuyền, hắn có lẽ đã nghĩ rằng mình còn đang ở lầu các của Thượng Quan Cẩm, đương nhiên nhìn kỹ sẽ rõ ràng bên ngoài. Lầu các của Thượng Quan Cẩm hơn đây rất nhiều lần. Gian phòng vô cùng thanh nhã, không hề có vẻ xa hoa, nhưng bên trong đều bày biện những vật vô giá, nghe Lâm Thanh nói rất nhiều đồ vật là do hoàng hậu nương nương ban cho, tùy tiện cầm bán lấy bạc cũng đủ để dùng đến hết nửa cuộc đời, nên cũng không lạ tại sao muốn ở lại làm việc trong phủ phải lưu lại quan tịch.
Đường Chấn Đông ngồi ở trên giường phơi nắng, cảm giác hơi hoa mắt chóng mặt kéo đến, nghĩ rằng mình khó chịu, sau đó mới phát hiện là dấu hiệu say sóng. Hắn dời đi chú ý mà nhìn về Thượng Quan Cẩm ở bên cạnh, “Ngươi mua thuyền lúc nào?”
“Tháng sáu.”
Đường Chấn Đông ngạc nhiên, “Vậy không phải trong năm nay.”
“Đúng vậy.” Thượng Quan Cẩm nhàn nhạt nói, mặt mày nghiêm nghị lạnh lùng.
“Nếu ngày hôm nay không đi thuyền, đã không biết ngươi có.” Đường Chấn Đông đầu choáng mắt hoa. Hắn sẽ không quên tháng sáu, khi đó hắn mới vào phủ Tĩnh An, quan hệ với Thượng Quan Cẩm không giống như hiện tại, đương nhiên cũng không nghe có người nói Thượng Quan Cẩm có thuyền.
Thượng Quan Cẩm nhìn khuôn mặt rơi vào trầm tư của hắn, giọng nói như sóng gợn ngoài khơi, trong vắt như mang theo nước, “Trước đây mua, chỉ là muốn tặng cho mình một lễ vật chúc mừng sinh nhật.”
“Tháng sáu là sinh nhật ngươi!” Đường Chấn Đông giật mình mở to mắt. Thứ nhất vì hắn tự mua lễ vật cho bản thân hắn, thứ hai vì nghĩ đến lúc đó trong phủ yên tĩnh vắng lặng, không có bất kì ai chúc mừng hắn, càng không có tiệc rượu náo nhiệt. Nhớ tới sinh nhật của dưỡng tử náo nhiệt ầm ĩ, hắn một mình ở trong phòng xem sổ sách, rất cô đơn. Tất cả những kí ức bỗng chốc hợp lại với nhau, trong lòng Đường Chấn Đông cảm thấy chua xót và đắng chát, mặt hắn nhăn lại.
Thượng Quan Cẩm giơ tay xoa đầu hắn, “Ta xưa nay không thích náo nhiệt, cũng lười không muốn đối phó với người khác, sau này sinh nhật có ngươi là đủ rồi.”
Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm dịu dàng, đáy mắt không có chút căm giận bất bình nào, nhưng cay đắng trong lòng Đường Chấn Đông càng nhiều thêm, có lẽ bởi vì Thượng Quan Cẩm lãnh đạm như nước, như là vạn vật trên thế gian không ảnh hưởng đến tâm trí hắn. Hắn còn trẻ như vậy, trong cuộc sống hẳn là phải có vui buồn hờn giận, nhưng tâm trạng của hắn lại giống như bị đậy kín trong một ngọn núi băng lớn. Đường Chấn Đông vươn tay ôm lấy Thượng Quan Cẩm, siết chặt, giọng nói khàn khàn, “Ta sẽ ở bên ngươi.” Hắn sẽ luôn bên cạnh Thượng Quan Cẩm, không để Thượng Quan Cẩm cảm thấy cô đơn.
Gió lành lạnh thổi đến cơ thể ấm áp, tình cảm dào dạt tựa như món bánh ngọt được nhấm nháp dưới ánh nắng buổi chiều. Thượng Quan Cẩm ôm chặt Đường Chấn Đông, nhìn ánh mắt sáng như sao của hắn, không kìm lòng được mà cúi đầu hôn hắn…
Đường Chấn Đông hơi híp mắt nhìn Thượng Quan Cẩm, vốn định đẩy Thượng Quan Cẩm ra nhưng ý nghĩ trong đầu bị nụ hôn say đắm làm cho tê liệt. Môi lưỡi hôn hắn càng ngày càng mạnh, một tay Thượng Quan Cẩm tóm lấy thắt lưng hắn, một tay vững vàng ôm mặt hắn, nặng nề hôn môi hắn, mút môi lưỡi hắn khiến hắn tê dại ngứa ngáy. Đầu lưỡi hồng ẩm ướt cạy hàm răng hắn ra, tham lam hấp thụ vị ngọt ngào. Thượng Quan Cẩm từng bước làm nụ hôn thêm sâu sắc, bàn tay quấn quanh thắt lưng Đường Chấn Đông vẫn liên tục siết chặt…
“Đây là đang đi đâu?” Đường Chấn Đông ngồi dậy hỏi. Hôm qua hắn say sưa ngủ, bị ôm vào trong xe ngựa lúc nào hắn cũng không rõ lắm, nhưng tỉnh dậy thấy Thượng Quan Cẩm ở bên cạnh, không hiểu sao hắn cảm thấy rất an tâm.
Thượng Quan Cẩm không giấu diếm, “Chúng ta đi Thụy Lệ.”
“Là ở Đông Châu sao?”
“Đúng vậy.”
Đường Chấn Đông vén rèm nhìn ra. Bầu trời màu xanh nhạt giống màu lông chim công. Nhìn người đánh xe đang điều khiển ngựa, Đường Chấn Đông không khỏi nói, “Thụy Lệ rất xa, sao đột nhiên muốn đi?” Tính toán thời gian, đi Đông Châu mất ba canh giờ, đến Đông Châu sẽ mất năm canh giờ đi Thụy Lệ, cảm giác mất rất nhiều thời gian.
“Hai ngày này trong phủ bận chuẩn bị thọ yến của nương nương, mấy người quản gia sẽ thu xếp thỏa đáng, chúng ta ở lại cũng không có nhiều việc, tốt hơn hết là ra ngoài cho thoải mái.” Thượng Quan Cẩm mỉm cười, rõ ràng nhận thấy hắn thích ra ngoài hơn là suốt ngày ở trong phủ.
“Có phải tại ta hay không…” Đường Chấn Đông khẽ hỏi. Lần này đi vội vàng như vậy, so với đi vườn trà lần trước thì trở tay không kịp, chẳng lẽ bởi vì trong hai ngày này Cửu gia ở lại trong phủ, vì muốn tránh hắn mà ra ngoài.
“Mấy hôm trước đã quyết định đi Thụy Lệ, không phải là ý thích bất chợt.” Thượng Quan Cẩm nhìn dáng dấp bàng hoàng của hắn, rút quạt giấy viền vàng trong tay áo ra gõ vào đầu hắn, “Ngươi đã ra ngoài rồi thì nghĩ chuyện bên ngoài thôi.”
“Được…” Đường Chấn Đông sờ đầu mình. Thượng Quan Cẩm ra tay quá nhanh, chưa thấy rõ động tác của hắn thì đã bị hắn đập quạt lên đỉnh đầu. Nếu cây quạt giấy mang theo nội lực, chỉ cần hắn muốn, đủ để cho đầu Đường Chấn Đông vỡ toang. Nhíu mày suy ngẫm mặt lợi hại, Đường Chấn Đông lòng còn sợ hãi mà hỏi tiếp, “Chúng ta khi nào trở lại?”
Thượng Quan Cẩm lại gõ một cái lên đầu hắn, sức lực không mạnh, chỉ cảm thấy mất hứng vì hắn vừa ra ngoài đã vội vàng nghĩ đến chuyện quay về, “Đã nói không được nghĩ vớ vẩn rồi mà?”
“Xin lỗi.” Đường Chấn Đông vội nhận lỗi.
Thượng Quan Cẩm thở dài nặng nề, tỏ ra bế tắc không có biện pháp. Cho dù là chuyện gì trước nay hắn đều làm dễ dàng, muốn làm thì không thể không thành công. Tuy nhiên Đường Chấn Đông lại phá vỡ mọi quy tắc khiến hắn không biết làm sao để Đường Chấn Đông ngoan ngoãn nghe lời một chút.
Đường Chấn Đông nhìn vẻ mặt hết cách của Thượng Quan Cẩm, không khỏi nở nụ cười, hỏi, “Lần này là vì buôn bán cái gì?”
“Đồ ngọc.” Thượng Quan Cẩm lặng lẽ nói, đưa cho Đường Chấn Đông một miếng bánh phục linh trắng, “Hai năm gần đây Đông Châu ngày càng sầm uất, ngọc bích Thụy Lệ tốt nhất thiên hạ, cũng có đá ngọc thô, vào đó có thể mua được hàng tốt.”
Đường Chấn Đông ăn bánh ngọt, nhìn xung quanh một chút rồi hỏi, “Chỉ có hai người chúng ta đi sao?”
“Đúng vậy.” Thượng Quan Cẩm gạt đi sợi tóc trên má hắn, dịu dàng nhìn hắn, khuôn mặt băng khắc đẹp đẽ như thần tiên. Nam nhân hoàn mỹ như thế lại không chuyển mắt nhìn hắn.
Trái tim Đường Chấn Đông đập thình thịch, cúi đầu không dám nhìn thẳng. Hắn cắn một miếng bánh, nhưng ăn quá nhanh nên bị sặc, mặt đỏ tía tai. Thượng Quan Cẩm lo lắng vỗ lưng hắn. Đường Chấn Đông vừa ho vừa xua tay nói không có việc gì, thật vất vả mới bình ổn được, vô cùng xấu hổ. Vì muốn che dấu sự xấu hổ của mình, hắn làm như không có việc gì mà hỏi, “Việc chính lần này là mua đồ ngọc?”
“Đi Thụy Lệ một chuyến, nếu thấy đá ngọc chưa gia công tốt cũng sẽ mua.” Dứt lời, Thượng Quan Cẩm rót trà đưa cho hắn, “Đi vội vàng, không mang theo nhiều đồ ăn, đợi xuống xe ngựa, chúng ta đi ăn.”
“Đã rất đầy đủ rồi.” Đường Chấn Đông không ngờ ngay cả trà hắn cũng mang theo, bỗng chốc cảm thấy ấm áp. Cứ nghĩ Thượng Quan Cẩm vội vàng đưa hắn rời đi, thức ăn gì đều phải mua, không ngờ ngay cả trà bánh Thượng Quan Cẩm cũng chuẩn bị thỏa đáng, quan tâm chăm sóc hắn nhiều hơn hắn nghĩ.
Sau khi xuống xe ngựa, toàn bộ Đông Châu được bao phủ bởi ánh mặt trời vàng kim lấp lánh. Nơi đây thanh tĩnh yên bình, rất khác với thành Lạc Dương. Đi một đoạn đường thì đến chợ, không khí bất chợt trở nên vô cùng náo nhiệt. Ở Đông Châu mọi người buôn bán là chính, cửa hàng hai bên đường bán đầy đủ mọi thứ. Tranh ngọc, son nước, tơ lụa, đặc sản Đông Châu, trong đó cũng không thiếu những đồ ngọc danh tiếng.
Bởi lẽ muốn nhanh chóng đến Thụy Lệ xem đá ngọc chưa gia công, họ không dừng lại lâu ở chợ mà đến khách *** ăn cơm, sau đó cầm theo hành lý để đi ngồi thuyền. Đi đến bên bờ, nhìn biển khơi xanh thẳm, Đường Chấn Đông đột ngột cảm thấy phấn khích mà không có lý do. Đây không phải lần đầu tiên hắn xa nhà, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đi thuyền.
“Hai vị công tử muốn đi thuyền sao? Nơi này có thuyền cho thuê.” Một nhà đò đứng ở trên thuyền, mời chào bọn họ.
Đường Chấn Đông nhìn Thượng Quan Cẩm, “Muốn đi không?” Đi thuyền nhỏ như vậy đến Thụy Lệ sẽ không tốn nhiều bạc.
Thượng Quan Cẩm khẽ liếc mắt, giơ ngón tay trắng nõn chỉ về chỗ cách đó không xa, nói, “Bên kia có thuyền, chúng ta qua đó.”
“Được.” Đường Chấn Đông theo Thượng Quan Cẩm đi một lúc, khi dừng chân thì thấy một chiếc thuyền cao ba tầng chậm rãi lướt đến. Hai bên thuyền sóng nước cuồn cuộn, đuôi thuyền kéo theo một gợn sóng dài, nhìn rất khí thế và tráng lệ.
“Chúng ta lên chiếc thuyền này?” Đường Chấn Đông cảm thấy kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Thượng Quan Cẩm chăm chú nhìn chằm chằm vào hắn, “Không thích sao?”
“Không phải.” Đường Chấn Đông vội vã trả lời, không có chỗ nào là hắn không thích. Bất chợt hắn nghĩ đây không giống như thuyền đi thuê, liền cẩn thận hỏi, “Đây là thuyền của ngươi?”
Thượng Quan Cẩm nhàn nhạt “Ừ” một tiếng. Đường Chấn Đông hơi choáng váng, sớm biết hắn không thiếu bạc, nhưng chiếc thuyền lầu như vậy không dưới mấy vạn lượng bạc. Trước nay Đường Chấn Đông chỉ biết hắn chủ yếu buôn bán trên đất liền, còn trên biển thì Đường Chấn Đông chưa từng nghe nói.
Lúc này, thuyền lầu đỗ bên bờ. Một nam tử đẹp đẽ đi xuống thuyền, dáng người cao ngất, ánh mắt sắc bén, trên khuôn mặt trắng nõn có dấu vết phong sương. Hắn cung kính theo sát Thượng Quan Cẩm mà nói, “Thiếu gia, xin lỗi, ta đến muộn.”
“Không muộn, chúng ta cũng vừa mới đến.” Thượng Quan Cẩm không quan tâm lắm, hắn nhìn sắc trời rồi hỏi, “Mạnh Tường, nhanh nhất là bao lâu thì có thể đến Thụy Lệ?”
Nam tử gọi là Mạnh Tường trả lời, “Bốn canh giờ.”
“Quá chậm.” Thượng Quan Cẩm ngước mắt, hời hợt nói, “Hai canh giờ có được không?”
Mạnh Tường tỏ vẻ lúng túng, muốn tăng thêm chút thời gian nhưng do biết tính tình của Thượng Quan Cẩm, hắn đã nói hai canh giờ vậy thì không thể thương lượng, nên cung kính đáp lại, “Được.”
Đường Chấn Đông giật mình nhìn Mạnh Tường, không ngờ hắn sẽ đồng ý với yêu cầu của Thượng Quan Cẩm. Có vẻ hắn giống Lý quản gia, cho dù yêu cầu của Thượng Quan Cẩm có khó thực hiện đến đâu thì cũng cố làm cho bằng được. Tuy nhiên nhớ đến dáng dấp phục tùng và kính cẩn của Lý quản gia với Cửu gia, trong lòng Đường Chấn Đông vụt qua một chút đau đớn.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Cẩm. Thượng Quan Cẩm cũng đang nhìn hắn. Lúc này hắn mới phát hiện Thượng Quan Cẩm đang đứng đợi hắn ở trên thuyền, trong lòng hoảng hốt. Hắn vội vàng nhảy lên thuyền, nhưng thuyền bắt đầu chuyển động nên người hắn lảo đảo, tưởng sẽ ngã sấp xuống thì Thượng Quan Cẩm đúng lúc nắm lấy hắn, cố sức kéo. Cả người hắn liền ngã vào trong lòng Thượng Quan Cẩm, hương thơm tươi mát lập tức truyền đến chóp mũi, mơ hồ hắn còn nghe được tiếng thở vào của người khác. Mọi người không ngờ Thượng Quan Cẩm sẽ quan tâm đến một người.
Thượng Quan Cẩm nhìn Đường Chấn Đông, nét mặt kinh động, lo lắng mơ hồ hiện lên trong đáy mắt, “Không bị thương chứ?”
Giữa ban ngày bị Thượng Quan Cẩm ôm lấy, lại thấy người trên thuyền đang nhìn bọn họ, chỉ sợ sẽ hiểu lầm quan hệ giữa hai người họ, Đường Chấn Đông đỏ mặt, vội vàng đẩy Thượng Quan Cẩm ra. Hắn cúi đầu nói, “Ta không sao.”
Thượng Quan Cẩm im lặng không nói, nắm tay hắn đi lên lầu. Đường Chấn Đông không chịu nổi cử chỉ vô cùng thân mật giữa những ánh mắt của người khác, sợ người ta nhìn Thượng Quan Cẩm với ánh mắt kì dị, giãy dụa muốn thoát khỏi. Tuy nhiên Thượng Quan Cẩm cầm tay hắn không rời, hắn đành phải để mặc cho Thượng Quan Cẩm nắm tay hắn đưa đến gian phòng trên lầu ba.
Căn phòng sắp xếp lịch sự tao nhã, bố cục khéo léo. Vào cửa là phòng khách đẹp đẽ, ở giữa đặt một tấm bình phong bằng đá cẩm thạch, khung gỗ tử đàn. Đi qua bình phong là ba gian phòng nho nhỏ. Một gian nhà chính, đối diện là phòng khách rộng lớn, tất cả đều lộng lẫy xa xỉ. Thảm lông cừu xa hoa trải trên mặt đất, bàn gỗ phủ sơn dầu đặt ở chính giữa, xung quanh có năm phòng nhỏ, phòng chừng là phòng ngủ.
Phòng khách bên ngoài lộ thiên, có một chiếc giường nhung vàng thổ cẩm, phụ thêm một chiếc bàn trà nhỏ. Nằm trên giường có thể thưởng thức gió mát và cảnh vật ngoài khơi. Khi cuộc sống mệt mỏi thì cũng phải hưởng thụ, nhưng người bình thường không thể theo kịp.
Đường Chấn Đông tò mò nhìn bốn phía, nếu tỉnh dậy ở trên thuyền, hắn có lẽ đã nghĩ rằng mình còn đang ở lầu các của Thượng Quan Cẩm, đương nhiên nhìn kỹ sẽ rõ ràng bên ngoài. Lầu các của Thượng Quan Cẩm hơn đây rất nhiều lần. Gian phòng vô cùng thanh nhã, không hề có vẻ xa hoa, nhưng bên trong đều bày biện những vật vô giá, nghe Lâm Thanh nói rất nhiều đồ vật là do hoàng hậu nương nương ban cho, tùy tiện cầm bán lấy bạc cũng đủ để dùng đến hết nửa cuộc đời, nên cũng không lạ tại sao muốn ở lại làm việc trong phủ phải lưu lại quan tịch.
Đường Chấn Đông ngồi ở trên giường phơi nắng, cảm giác hơi hoa mắt chóng mặt kéo đến, nghĩ rằng mình khó chịu, sau đó mới phát hiện là dấu hiệu say sóng. Hắn dời đi chú ý mà nhìn về Thượng Quan Cẩm ở bên cạnh, “Ngươi mua thuyền lúc nào?”
“Tháng sáu.”
Đường Chấn Đông ngạc nhiên, “Vậy không phải trong năm nay.”
“Đúng vậy.” Thượng Quan Cẩm nhàn nhạt nói, mặt mày nghiêm nghị lạnh lùng.
“Nếu ngày hôm nay không đi thuyền, đã không biết ngươi có.” Đường Chấn Đông đầu choáng mắt hoa. Hắn sẽ không quên tháng sáu, khi đó hắn mới vào phủ Tĩnh An, quan hệ với Thượng Quan Cẩm không giống như hiện tại, đương nhiên cũng không nghe có người nói Thượng Quan Cẩm có thuyền.
Thượng Quan Cẩm nhìn khuôn mặt rơi vào trầm tư của hắn, giọng nói như sóng gợn ngoài khơi, trong vắt như mang theo nước, “Trước đây mua, chỉ là muốn tặng cho mình một lễ vật chúc mừng sinh nhật.”
“Tháng sáu là sinh nhật ngươi!” Đường Chấn Đông giật mình mở to mắt. Thứ nhất vì hắn tự mua lễ vật cho bản thân hắn, thứ hai vì nghĩ đến lúc đó trong phủ yên tĩnh vắng lặng, không có bất kì ai chúc mừng hắn, càng không có tiệc rượu náo nhiệt. Nhớ tới sinh nhật của dưỡng tử náo nhiệt ầm ĩ, hắn một mình ở trong phòng xem sổ sách, rất cô đơn. Tất cả những kí ức bỗng chốc hợp lại với nhau, trong lòng Đường Chấn Đông cảm thấy chua xót và đắng chát, mặt hắn nhăn lại.
Thượng Quan Cẩm giơ tay xoa đầu hắn, “Ta xưa nay không thích náo nhiệt, cũng lười không muốn đối phó với người khác, sau này sinh nhật có ngươi là đủ rồi.”
Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm dịu dàng, đáy mắt không có chút căm giận bất bình nào, nhưng cay đắng trong lòng Đường Chấn Đông càng nhiều thêm, có lẽ bởi vì Thượng Quan Cẩm lãnh đạm như nước, như là vạn vật trên thế gian không ảnh hưởng đến tâm trí hắn. Hắn còn trẻ như vậy, trong cuộc sống hẳn là phải có vui buồn hờn giận, nhưng tâm trạng của hắn lại giống như bị đậy kín trong một ngọn núi băng lớn. Đường Chấn Đông vươn tay ôm lấy Thượng Quan Cẩm, siết chặt, giọng nói khàn khàn, “Ta sẽ ở bên ngươi.” Hắn sẽ luôn bên cạnh Thượng Quan Cẩm, không để Thượng Quan Cẩm cảm thấy cô đơn.
Gió lành lạnh thổi đến cơ thể ấm áp, tình cảm dào dạt tựa như món bánh ngọt được nhấm nháp dưới ánh nắng buổi chiều. Thượng Quan Cẩm ôm chặt Đường Chấn Đông, nhìn ánh mắt sáng như sao của hắn, không kìm lòng được mà cúi đầu hôn hắn…
Đường Chấn Đông hơi híp mắt nhìn Thượng Quan Cẩm, vốn định đẩy Thượng Quan Cẩm ra nhưng ý nghĩ trong đầu bị nụ hôn say đắm làm cho tê liệt. Môi lưỡi hôn hắn càng ngày càng mạnh, một tay Thượng Quan Cẩm tóm lấy thắt lưng hắn, một tay vững vàng ôm mặt hắn, nặng nề hôn môi hắn, mút môi lưỡi hắn khiến hắn tê dại ngứa ngáy. Đầu lưỡi hồng ẩm ướt cạy hàm răng hắn ra, tham lam hấp thụ vị ngọt ngào. Thượng Quan Cẩm từng bước làm nụ hôn thêm sâu sắc, bàn tay quấn quanh thắt lưng Đường Chấn Đông vẫn liên tục siết chặt…