Tháng chín thời tiết thay đổi thất thường, có khi bầu trời quang đãng, có khi mây đen ùn ùn. Buổi chiều sấm ầm ầm nổ, ngay sau đó một chia chớp xoẹt ngang qua bầu trời, làm cả cung điện to lớn sáng tỏ như giữa ban ngày. Cửu gia thờ ơ nhấp một ngụm rượu, cầm bút đặt ở trên văn kiện, đôi đồng tử hẹp dài dưới ánh sáng chiếu rọi của dạ minh châu lạnh lẽo như ngọc, u ám đến độ không rõ cảm xúc bên trong. Sau thời gian uống xong một chén trà nhỏ, hắn viết được hai phong thư, đưa cho Tiết Nguyên, thị vệ bên người hắn.
Lâm Thanh tựa vào bệ cửa sổ, ngửa đầu nhìn trời mưa to như trút nước, cau mày nghĩ bao giờ Đường Chấn Đông mới trở về, đã vài ngày không có tin tức của hắn, không biết cùng thiếu gia đi Thụy Lệ đã chọn được ngọc gì rồi, hai ngày nữa là thọ yến của nương nương, nếu không trở lại, không chừng nương nương sẽ trách hắn.
Bên trong xe ngựa xa hoa rộng mở, bánh ngọt trái cây đặt trên bàn trà cổ kính, tấm thảm lông cừu trắng êm ái đến mức người ta chỉ muốn đặt mình xuống ngủ, bốn vách xe đều được chạm trổ hoa văn *** tế, thoạt nhìn giống như một căn phòng của gia đình quý tộc. Đường Chấn Đông vén rèm lên, nhìn bầu trời ngoài xe ngựa, quay đầu lại nói với Thượng Quan Cẩm, “Trời mưa to quá, hay là tìm một chỗ tránh mưa?”
Thượng Quan Cẩm gật đầu, nói với người đánh xe một tiếng. Người đánh xe nói không có chỗ tránh mưa, hắn áy náy quay đầu nói với Đường Chấn Đông, “Xin lỗi, nếu sớm biết trời sẽ mưa, nên ở sơn trang Thụy Lệ thêm một ngày.”
Đường Chấn Đông cười cười, nói, “Đợt thêm một ngày, trở lại thời gian càng gấp gáp, ngươi cũng không muốn về quá muộn đúng không.” Sáng sớm sau khi thức giấc đã vội vàng xuống núi, không ngờ trời sẽ mưa to, còn làm quần áo và đồ dùng ướt rượt.
“Nếu không có thọ yến của nương nương, chúng ta ở lại chỗ này thêm vài ngày, khi nào muốn trở về sẽ thu dọn hành lý.” Thượng Quan Cẩm lấy khăn mặt chà lau tóc của Đường Chấn Đông. Cảm xúc mềm mại mượt mà làm Thượng Quan Cẩm yêu thích không muốn buông tay, vươn tay lấy lược chải đầu cho hắn.
Trên tóc truyền đến động tác dịu dàng khiến Đường Chấn Đông dễ chịu nheo mắt lại, giống như một con mèo đen ngửa bụng nằm phơi nắng, lười biếng nói, “Thái độ của ngươi như vậy là không được, rất nhiều việc làm ăn cần ngươi về quyết định.”
“Việc buôn bán phức tạp nhưng trong cửa hàng có chủ hiệu trông nom, có tổng quản phụ trách quản lý sổ sách, có cửa hàng chịu trách nhiệm thu bạc, người hai bên cẩn thận giám sát chuyện buôn bán khắp nơi, trừ khi có chuyện quan trọng, nếu không bình thường sẽ không có vấn đề gì.”
Việc buôn bán được Thượng Quan Cẩm quản lý rành mạch phân minh, bất luận chuyện to chuyện nhỏ đều có quy củ, chẳng trách hắn có thể thoải mái ở vườn trà hơn nửa tháng. Đường Chấn Đông chống cằm, hỏi, “Bình thường người nhập hàng ở các nơi cũng là ngươi?”
“Lúc bắt đầu đều tự mình làm, dần dần cửa hàng ổn định, chỉ tới xem hàng một lần.” Thượng Quan Cẩm cột chặt tóc trên đầu Đường Chấn Đông rồi dùng cây châm màu trắng cố định.
“Không cảm thấy phiền phức sao?” Đường Chấn Đông nhớ đến việc Thượng Quan Cẩm tự mình đi Đông Châu xem đồ sứ.
Thượng Quan Cẩm nhìn hắn một cái, nghiêm túc nói, “Chỉ là học buôn bán, người khác không lừa được ta.”
“Rất hiếm người có thể lừa được ngươi.” Đường Chấn Đông thong thả mỉm cười, suy nghĩ một chút lại hỏi, “Hiện tại ngươi có bao nhiêu cửa hàng?” Trong nhà kho hắn thấy rất nhiều loại hàng hóa khác nhau, nhưng cụ thể có bao nhiêu hắn không rõ lắm.
Thượng Quan Cẩm im lặng trong chốc lát rồi nói, “Hàng trăm.”
Đường Chấn Đông ngạc nhiên nhìn hắn lại liếc mắt nhìn người đánh xe ở ngoài xe ngựa, nói, “Ngươi lợi hại như thế, ra ngoài không mang theo thị vệ, chẳng lẽ không sợ bị bắt cóc hay bị người làm tổn thương?”
Thượng Quan Cẩm chậm rãi nói, “Người bình thường không dám.”
“Vậy người nào dám?” Đường Chấn Đông hứng thú, hắn đã từng làm hộ vệ cho lão bản của một tiệm bán vải có tiền. Lão bản lúc nào ra ngoài đều mang theo một hộ vệ, muốn chi bạc cũng nhìn trái nhìn phải, rất sợ bị người khác phát hiện mình có tiền.
Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm thâm thúy, con ngươi đen bóng như sao mờ giữa đêm đông lóe ra tia sáng, “Sát thủ hoặc người thân cận.”
Đường Chấn Đông cúi đầu nên không chú ý đến ánh mắt của Thượng Quan Cẩm, chỉ là cảm thấy hắn hỏi những thứ thật ngốc nghếch. Phụ thân Thượng Quan Cẩm là trọng thần của triều đình, quan chức hiển hách, dù có người muốn cướp bóc cũng không có gan. Mặc dù quan hệ của bọn họ không tốt, không thể quản hắn, hắn muốn làm thương nhân cũng tùy hắn. Nhưng mà bất kì kẻ nào cũng sẽ kiêng nể địa vị của Thượng Quan Cẩm, huống hồ quan hệ giữa hắn và hoàng hậu nương nương cũng tốt, nhiều người thân thích trong nhà cũng làm quan, chỉ mình hắn chọn con đường khác. Tuy nhiên, Đường Chấn Đông theo hắn ra ngoài buôn bán, nhận ra nhiều người nể trọng hắn, giống như Phượng Liên Mạc vừa khoản đãi vừa chăm sóc hắn, vốn cứ tưởng là vì chuyện làm ăn, hiện tại nghĩ lại có lẽ là do cố kỵ gia cảnh hắn.
Đường Chấn Đông chần chừ một chút, ngẩng đầu hỏi, “Phượng Liên Mạc muốn ngươi thay mặt tặng lễ vật gì?”
Thượng Quan Cẩm lấy ra một chiếc hộp gấm, muốn mở ra cho hắn xem.
Đường Chấn Đông nhìn thấy, vội vàng lắc đầu, “Ngươi nói cho ta biết bên trong có gì là được.”
“Nhìn một chút cũng chẳng sao.” Thượng Quan Cẩm không lo lắng, mở hộp ra để hắn xem.
Đường Chấn Đông lúc này mới can đảm nhìn lại, thấy bên trong là một chiếc vòng tay ngọc bích màu xanh biếc, giống như dòng nước xanh lấp lánh. Muốn làm ra chiếc vòng ngọc này chắc đã tiêu tốn một tảng ngọc bích hảo hạng, bây giờ hắn mới hiểu tại sao ngọc lại đắt như vậy.
“Ngươi đã chuẩn bị được quà mừng chưa?” Đường Chấn Đông hỏi.
Thượng Quan Cẩm không chút hoang mang nói, “Còn chưa nghĩ ra.”
“Chưa tìm được thứ gì tốt sao?” Đường Chấn Đông không nhịn được mà hỏi.
Trong đáy mắt Thượng Quan Cẩm hiện ra chút nghiêm nghị lạnh lẽo, “Ta đến đây là vì mưu sinh, không thể chuyên tâm tìm lễ vật cho nàng.”
“…” Đường Chấn Đông không tiếp tục hỏi nhiều, cảm giác Thượng Quan không phải quá nhiệt tình với sinh thần của hoàng hậu nương nương, ngay cả ánh mắt cũng không chút ấm áp, thoạt nhìn chỉ là kính nể nàng, quan hệ cũng không phải quá tốt.
Xe ngựa trong cơn mưa tầm tã đã đi được hơn nửa ngày, đến Thụy Lệ mưa trở nên lác đác, ngựa cũng mệt mỏi không chịu nổi. Người đánh xe cách một tấm mành hỏi Thượng Quan Cẩm, “Thiếu gia, trời đã tối rồi, có cần ở đây ăn cơm không ạ?”
“Tìm một nhà ăn rồi dừng lại.”
Người đánh xe kính cẩn lễ phép vâng dạ, đánh xe đi một đoạn đường rồi dừng lại bên cạnh một tiệm cơm. Hắn bẩm báo với Thượng Quan Cẩm xong, vén mành che màu xanh sẫm lên, mở cánh cửa bằng gỗ gụ ra.
Đường Chấn Đông nhảy xuống xe ngựa, không ngờ mặt đất quá trơn, cả người loạng choạng, bàn chân bị thương, đau đớn kịch liệt, không khỏi tự trách mình hậu đậu. Thượng Quan Cẩm theo sau đỡ lấy hắn, vẻ mặt lo lắng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Thượng Quan Cẩm sau khi xuống hẳn là không thấy được cảnh tượng như hề của mình, Đường Chấn Đông điềm nhiên như không lắc đầu, nói, “Không có việc gì, đi vào thôi.” Dứt lời, hắn xông pha đi đầu mà bước vào tiệm cơm.
Thượng Quan Cẩm nói với người đánh xe, bảo hắn dắt ngựa đi ăn, lại phân phó hắn tìm một quán trọ ở Thụy Lệ. Người đánh xe hoang mang hỏi, “Thiếu gia, chúng ta không ngồi thuyền trở về sao?”
Một quãng đường ngắn nữa là có thể đến cạnh biển, nhưng Thượng Quan Cẩm nghĩ đến chứng say sóng của Đường Chấn Đông, liền hờ hững nói với người đánh xe, “Không được, trở về sẽ đi xe ngựa.” Hắn nói thêm vài câu với người đánh xe rồi mới vào quán ăn tìm Đường Chấn Đông.
Thấy Đường Chấn Đông đã chọn được chỗ ngồi, Thượng Quan Cẩm đi qua, thuận tiện gọi tiểu nhị của quán đến để gọi món ăn. Chẳng mấy chốc sau, trên chiếc bàn trống ban đầu đã đặt chật ních bảy, tám món ăn. Gà hầm nấm hương, măng khô xào, bánh thịt bò xốp giòn, thịt lợn xào măng, trứng rán ngải cứu, canh chân giò, tất cả tỏa ra mùi thơm ngào ngạt mê người.
Thượng Quan Cẩm xới một bát cơm cho Đường Chấn Đông rồi mới ngẩng đầu nói, “Tùy tiện ăn chút, nếu không buổi tối sẽ đói.”
“Nhiều như thế, hai người ăn không hết.” Đường Chấn Đông nhẹ nhàng chép miệng, thường ngày hắn ăn uống rất đơn giản, chỉ cần hai món ăn là đủ, thỉnh thoảng ăn cơm rang cho xong, nhưng cùng ăn với Thượng Quan Cẩm, luôn luôn rất xa xỉ.
Thượng Quan Cẩm dửng dưng nói, “Phải ăn ngon mới có sức để làm việc.”
Đường Chấn Đông gắp một ít thức ăn cho Thượng Quan Cẩm, “Ngươi cũng ăn nhiều vào.” Đường Chấn Đông biết Thượng Quan Cẩm kén ăn, có yêu cầu rất cao với thức ăn, cho dù đói hay không đói đều ăn rất ít, còn không bằng một nửa sức ăn của mình.
Thượng Quan Cẩm không từ chối, ăn hết đồ ăn trong bát. Thỉnh thoảng Đường Chấn Đông còn ngẩng đầu nói với Thượng Quan Cẩm, ăn cơm trong thư thả còn ngon hơn ăn sơn hào hải vị, đại khái là khi cùng một chỗ với hắn, ăn chính là ăn, không nên hao tâm tổn trí nghĩ chuyện buôn bán.
Đường Chấn Đông uống một ngụm canh, chú ý sau xe ngựa không có người của sơn trang Thụy Lệ, hỏi Thượng Quan Cẩm, “Đá ngọc thô ngươi mua ở đâu?”
Thượng Quan Cẩm mặt không đổi sắc mà nói, “Lúc trước thanh toán phí chuyên chở, người trong trang đưa đá ngọc về Lạc Dương, trên đường nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
“Ba khối đá ngọc, ngươi đã bán cho Phượng Liên Mạc một khối?” Đường Chấn Đông nhớ đến hôm qua bọn họ một mình bàn chuyện làm ăn, tò mò về quyết định của Thượng Quan Cẩm, cảm thấy Phượng Liên Mạc rất có hứng thú với đá ngọc của hắn.
Thượng Quan Cẩm uống một ngụm trà, nói, “Không bán cho hắn.”
“Giá cả không hài lòng?” Đường Chấn Đông cẩn thận hỏi, hắn mua một khối đá thô giá tám vạn lượng, cắt ra là loại ngọc thượng đẳng, có thể bán một khối giá mấy trăm vạn, giá cả không hề thấp, tại sao hắn không đồng ý bán?
Thượng Quan Cẩm ma sát chén trà màu trắng, làn da trong suốt còn trắng mịn hơn chén trà kia vài phần, hắn nói, “Ngọc vô giá, giữ lại đối với ta mà nói là có lợi.”
“Sao lại nói như vậy?” Đường Chấn Đông buông đũa, chăm chú nhìn hắn.
Thượng Quan Cẩm nghiêm mặt nói, “Hiện tại việc làm ăn buôn bán của ta ổn định, không thiếu tiền tiêu, nhưng nếu một ngày vinh hoa phú quý không còn, ba khối đá ngọc đó vẫn là tài sản của ta.”
“Ngươi nghĩ quá xa xôi, hiện tại không tốt sao.” Đường Chấn Đông không khỏi cảm thán.
“Nếu có ngày ta gặp phải tai họa lớn, ít nhất vẫn còn đường lui.” Thượng Quan Cẩm cong khóe môi, “Đến lúc đó dù ta không có tiền, không đến nỗi để ngươi vì ta mà chịu khổ.”
“Ta không sợ khổ, chỉ cần ở bên ngươi, ta không sợ gì hết.” Đường Chấn Đông cúi đầu nói, cảm thấy những lời này giống như lời thổ lộ tình cảm, mặt hắn đỏ lên, không dám ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm.
Thượng Quan Cẩm dịu dàng xoa đầu hắn giống như hắn là bảo vật độc nhất vô nhị, “Ta không nỡ để ngươi chịu khổ, nhưng ngươi nói như thế, ta rất vui.”
Đường Chấn Đông nhịn không được ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm. Đôi mắt của Thượng Quan Cẩm thật đẹp, dịu dàng tựa như cánh đồng lúa mạch mùa thu, mà đầu óc của hắn cũng rất sâu sắc, không bởi vì có nhiều tiền bạc mà vô tư lự, ngược lại hắn luôn suy nghĩ cặn kẽ và chín chắn.
“Ngươi cứ tiếp tục nhìn ta như thế, ta liền muốn hôn ngươi.” Ánh mắt của Thượng Quan Cẩm nóng bỏng trìu mến.
Đường Chấn Đông hoảng sợ, vội vàng cúi đầu, “Ngươi đừng xằng bậy!”
Thượng Quan Cẩm cầm tay hắn, tiến gần đến nói với hắn gì đó. Đường Chấn Đông đáp lại, thỉnh thoảng cúi đầu cười. Bầu không khí nhẹ nhàng giữa hai nam tử làm cho người ta động tâm, giống như bị mặt trời giữa trưa làm cho tan chảy, hơi thở dây dưa quấn quít, ngọt ngào mà ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Chấn Đông đứng dậy muốn đi, vừa mới bước một bước thì chân phải bị trẹo, vết thương mới và vết thương cũ đan xen, làm hắn đau đến mức phải hít sâu một hơi. Đường Chấn Đông đang muốn bước tiếp thì một đôi tay ôm lấy thắt lưng hắn, vòng xuống chân hắn nhấc bổng lên. Hắn chưa kịp giãy dụa, Thượng Quan Cẩm đã bế hắn bước đi, bước chân vững vàng thận trọng, cánh tay khỏe mạnh vững chắc, giống như Đường Chấn Đông không có chút cân nặng.
Đường Chấn Đông sợ hãi người xung quanh nhìn thấy, túm lấy cánh tay Thượng Quan Cẩm, “Buông!”
“Chân đã trật, đừng cậy mạnh.” Thượng Quan Cẩm ôm chặt hắn, không để ý mọi người xung quanh phát ra tiếng kinh ngạc.
Đôi mắt người trong quán không khỏi rơi vào trên người Đường Chấn Đông, nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Cẩm quét tới, lạnh đến mức sống lưng bọn họ đóng băng, không ai dám nhìn qua.
Đường Chấn Đông thẹn thùng nhắm tịt mắt, không dám chú ý đến ánh mắt của người xung quanh. Đây là lần đầu tiên hắn bị nam nhân bế đi giữa đám đông. Mùi hương nam tính trên ngực Thượng Quan Cẩm truyền vào mũi hắn, cánh tay rắn chắc vững vàng ôm thắt lưng hắn, cách lớp áo Đường Chấn Đông có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của cánh tay Thượng Quan Cẩm.
Đường Chấn Đông mặt đỏ tới mang tai, chợt cảm thấy hơi thở gấp gáp phả vào mặt, lập tức hắn liền mở mắt ra, phát hiện mình đã ở trong xe ngựa. Hắn ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm, bất thình lình hắn bị hôn. Nụ hôn mạnh mẽ mà triền miên, cho đến khi hắn sắp nghẹt thở, Thượng Quan Cẩm mới buông hắn ra.
Ngón tay mềm mại miết lên làn môi ẩm ướt trơn bóng của hắn, giọng nói của Thượng Quan cẩm khàn khàn, “Bị thương cũng không nói cho ta biết.”
“Cũng không quá nghiêm trọng.” Đường Chấn Đông thở dốc, nhăn mày trừng hắn, “Sau này đừng như vậy nữa, bị nhìn thấy, không tốt.”
Thượng Quan Cẩm không chớp mắt nhìn hắn, thái độ dịu dàng, “Ngươi để ý ánh mắt của bọn họ?”
“Ta không thích bọn họ chỉ trỏ.” Đường Chấn Đông cúi đầu, con ngươi đen kịt phủ trong một lớp bóng mờ, “Nếu ta là nữ tử thì tốt, không cần lo lắng nhiều như vậy.”
Thượng Quan Cẩm bắc tay qua vai hắn, ôm hắn thật chặt, “Đừng cúi đầu trước ánh mắt của bọn họ, chúng ta cùng bọn họ chẳng thân chẳng quen, lại không cướp đoạt tiền bạc của bọn họ, cần gì phải để bụng thái độ bọn họ ra sao.”
Đường Chấn Đông không khỏi nở nụ cười, cảm giác hậm hực lúc trước tan thành tro bụi. Hắn ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm, “Ngươi còn trẻ, nhưng cách nghĩ còn chín chắn hơn ta.” Đường Chấn Đông không có dũng khí đối mặt, nhưng Thượng Quan Cẩm lại giống như ánh mặt trời soi sáng trên đỉnh đầu hắn.
Thượng Quan Cẩm chăm chú nhìn hắn, đôi mắt hổ phách đẹp đẽ đầy mê hoặc quyến rũ, “Ta không cảm thấy ngươi già hơn ta.”
Đường Chấn Đông yên lặng quay đầu đi. Thượng Quan Cẩm nắm lấy chân phải Đường Chấn Đông, hắn lập tức rút về, nhưng lực siết chân hắn vô cùng mạnh mẽ. Thượng Quan Cẩm cởi giày hắn ra, hắn vừa sợ vừa tức, “Ngươi định làm gì!”
Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm nhàn nhạt, không biết từ bao giờ một hộp dược cao (thuốc mỡ) xuất hiện trong tay hắn. Hắn nói, “Xem nơi nào bị trẹo, ta xoa dược cho ngươi.”
“Ta, tự mình làm được.” Đường Chấn Đông giãy dụa, không muốn làm phiền hắn.
“Vậy thì xoa đến lúc nào.” Thượng Quan Cẩm nhìn hắn một cái, giống như trấn an hài tử không được ăn kẹo ngọt mà giận dỗi, “Được rồi, đừng lộn xộn, sẽ không quá đau đâu.”
“…” Đường Chấn Đông im lặng đảo mắt xem thường.
Thượng Quan Cẩm cởi tất của hắn, một đôi chân trần lộ ra trước mặt, ngón chân thon dài sạch sẽ, chỗ mắt cá chân mảnh khảnh bị sưng phồng lên, nhẹ nhàng chạm đến, lập tức hắn liền run rẩy, “Đau không?”
“Không đau.” Đường Chấn Đông lắc đầu.
Thượng Quan Cẩm *** tế vuốt bàn chân phải của hắn, đầu ngón tay cảm nhận được khớp xương mỏng manh của hắn, nhớ đến trước đây hắn từng bị trật chân, có lẽ vì thế nên bây giờ hắn mới dễ dàng bị thương như vậy. Thượng Quan Cẩm hỏi, “Trước đây ngươi từng bị thương rất nặng sao?”
Đường Chấn Đông suy nghĩ một chút rồi nói, “Chủ yếu là trật chân, nhưng không quá nghiêm trọng.”
Đôi đồng tử đẹp đẽ mê người của Thượng Quan Cẩm chăm chú nhìn chân Đường Chấn Đông, “Sau này chú ý, đừng vội vàng quay người di chuyển, dễ tổn thương gân cốt.”
“Được.” Đường Chấn Đông thẹn thùng gật đầu, chưa có người nào nhìn chòng chọc vào chân hắn như thế. Hắn cảm thấy cả người sôi lên sùng sục, nếu như cô nương con nhà nào đó gặp phải trường hợp này, không chừng sẽ khóc như hoa lê rơi nước mưa, nói không phải Thượng Quan Cẩm thì không lấy chồng.
“Có thể sẽ hơi đau, nếu không chịu nổi hãy nói cho ta biết.” Thượng Quan Cẩm nói xong, lấy dược cao (thuốc mỡ) xoa đều lên vết thương. Dược cao trong suốt không màu sắc, có mùi thơm bạc hà, chậm rãi khuếch tán trong không khí.
Vết thương sưng tấy màu hồng được dược cao làm cho dịu lại, Đường Chấn Đông cảm thấy Thượng Quan Cẩm cẩn thận quá mức. Tuy nhiên, đến khi Thượng Quan Cẩm tiến hành xoa bóp để dược cao thấm vào da thịt, cảm giác đau đớn từ vết thương truyền ra làm hắn đổ mồ hôi hột. Đường Chấn Đông vội vàng ổn định hô hấp hỗn loạn, hắn biết xoa bóp không dùng lực không thể đạt được hiệu quả. Hơn nữa Thượng Quan Cẩm đã làm nhẹ độ mạnh yếu, nên hắn im lặng không kêu rên tựa vào vách xe ngựa.
Lâm Thanh tựa vào bệ cửa sổ, ngửa đầu nhìn trời mưa to như trút nước, cau mày nghĩ bao giờ Đường Chấn Đông mới trở về, đã vài ngày không có tin tức của hắn, không biết cùng thiếu gia đi Thụy Lệ đã chọn được ngọc gì rồi, hai ngày nữa là thọ yến của nương nương, nếu không trở lại, không chừng nương nương sẽ trách hắn.
Bên trong xe ngựa xa hoa rộng mở, bánh ngọt trái cây đặt trên bàn trà cổ kính, tấm thảm lông cừu trắng êm ái đến mức người ta chỉ muốn đặt mình xuống ngủ, bốn vách xe đều được chạm trổ hoa văn *** tế, thoạt nhìn giống như một căn phòng của gia đình quý tộc. Đường Chấn Đông vén rèm lên, nhìn bầu trời ngoài xe ngựa, quay đầu lại nói với Thượng Quan Cẩm, “Trời mưa to quá, hay là tìm một chỗ tránh mưa?”
Thượng Quan Cẩm gật đầu, nói với người đánh xe một tiếng. Người đánh xe nói không có chỗ tránh mưa, hắn áy náy quay đầu nói với Đường Chấn Đông, “Xin lỗi, nếu sớm biết trời sẽ mưa, nên ở sơn trang Thụy Lệ thêm một ngày.”
Đường Chấn Đông cười cười, nói, “Đợt thêm một ngày, trở lại thời gian càng gấp gáp, ngươi cũng không muốn về quá muộn đúng không.” Sáng sớm sau khi thức giấc đã vội vàng xuống núi, không ngờ trời sẽ mưa to, còn làm quần áo và đồ dùng ướt rượt.
“Nếu không có thọ yến của nương nương, chúng ta ở lại chỗ này thêm vài ngày, khi nào muốn trở về sẽ thu dọn hành lý.” Thượng Quan Cẩm lấy khăn mặt chà lau tóc của Đường Chấn Đông. Cảm xúc mềm mại mượt mà làm Thượng Quan Cẩm yêu thích không muốn buông tay, vươn tay lấy lược chải đầu cho hắn.
Trên tóc truyền đến động tác dịu dàng khiến Đường Chấn Đông dễ chịu nheo mắt lại, giống như một con mèo đen ngửa bụng nằm phơi nắng, lười biếng nói, “Thái độ của ngươi như vậy là không được, rất nhiều việc làm ăn cần ngươi về quyết định.”
“Việc buôn bán phức tạp nhưng trong cửa hàng có chủ hiệu trông nom, có tổng quản phụ trách quản lý sổ sách, có cửa hàng chịu trách nhiệm thu bạc, người hai bên cẩn thận giám sát chuyện buôn bán khắp nơi, trừ khi có chuyện quan trọng, nếu không bình thường sẽ không có vấn đề gì.”
Việc buôn bán được Thượng Quan Cẩm quản lý rành mạch phân minh, bất luận chuyện to chuyện nhỏ đều có quy củ, chẳng trách hắn có thể thoải mái ở vườn trà hơn nửa tháng. Đường Chấn Đông chống cằm, hỏi, “Bình thường người nhập hàng ở các nơi cũng là ngươi?”
“Lúc bắt đầu đều tự mình làm, dần dần cửa hàng ổn định, chỉ tới xem hàng một lần.” Thượng Quan Cẩm cột chặt tóc trên đầu Đường Chấn Đông rồi dùng cây châm màu trắng cố định.
“Không cảm thấy phiền phức sao?” Đường Chấn Đông nhớ đến việc Thượng Quan Cẩm tự mình đi Đông Châu xem đồ sứ.
Thượng Quan Cẩm nhìn hắn một cái, nghiêm túc nói, “Chỉ là học buôn bán, người khác không lừa được ta.”
“Rất hiếm người có thể lừa được ngươi.” Đường Chấn Đông thong thả mỉm cười, suy nghĩ một chút lại hỏi, “Hiện tại ngươi có bao nhiêu cửa hàng?” Trong nhà kho hắn thấy rất nhiều loại hàng hóa khác nhau, nhưng cụ thể có bao nhiêu hắn không rõ lắm.
Thượng Quan Cẩm im lặng trong chốc lát rồi nói, “Hàng trăm.”
Đường Chấn Đông ngạc nhiên nhìn hắn lại liếc mắt nhìn người đánh xe ở ngoài xe ngựa, nói, “Ngươi lợi hại như thế, ra ngoài không mang theo thị vệ, chẳng lẽ không sợ bị bắt cóc hay bị người làm tổn thương?”
Thượng Quan Cẩm chậm rãi nói, “Người bình thường không dám.”
“Vậy người nào dám?” Đường Chấn Đông hứng thú, hắn đã từng làm hộ vệ cho lão bản của một tiệm bán vải có tiền. Lão bản lúc nào ra ngoài đều mang theo một hộ vệ, muốn chi bạc cũng nhìn trái nhìn phải, rất sợ bị người khác phát hiện mình có tiền.
Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm thâm thúy, con ngươi đen bóng như sao mờ giữa đêm đông lóe ra tia sáng, “Sát thủ hoặc người thân cận.”
Đường Chấn Đông cúi đầu nên không chú ý đến ánh mắt của Thượng Quan Cẩm, chỉ là cảm thấy hắn hỏi những thứ thật ngốc nghếch. Phụ thân Thượng Quan Cẩm là trọng thần của triều đình, quan chức hiển hách, dù có người muốn cướp bóc cũng không có gan. Mặc dù quan hệ của bọn họ không tốt, không thể quản hắn, hắn muốn làm thương nhân cũng tùy hắn. Nhưng mà bất kì kẻ nào cũng sẽ kiêng nể địa vị của Thượng Quan Cẩm, huống hồ quan hệ giữa hắn và hoàng hậu nương nương cũng tốt, nhiều người thân thích trong nhà cũng làm quan, chỉ mình hắn chọn con đường khác. Tuy nhiên, Đường Chấn Đông theo hắn ra ngoài buôn bán, nhận ra nhiều người nể trọng hắn, giống như Phượng Liên Mạc vừa khoản đãi vừa chăm sóc hắn, vốn cứ tưởng là vì chuyện làm ăn, hiện tại nghĩ lại có lẽ là do cố kỵ gia cảnh hắn.
Đường Chấn Đông chần chừ một chút, ngẩng đầu hỏi, “Phượng Liên Mạc muốn ngươi thay mặt tặng lễ vật gì?”
Thượng Quan Cẩm lấy ra một chiếc hộp gấm, muốn mở ra cho hắn xem.
Đường Chấn Đông nhìn thấy, vội vàng lắc đầu, “Ngươi nói cho ta biết bên trong có gì là được.”
“Nhìn một chút cũng chẳng sao.” Thượng Quan Cẩm không lo lắng, mở hộp ra để hắn xem.
Đường Chấn Đông lúc này mới can đảm nhìn lại, thấy bên trong là một chiếc vòng tay ngọc bích màu xanh biếc, giống như dòng nước xanh lấp lánh. Muốn làm ra chiếc vòng ngọc này chắc đã tiêu tốn một tảng ngọc bích hảo hạng, bây giờ hắn mới hiểu tại sao ngọc lại đắt như vậy.
“Ngươi đã chuẩn bị được quà mừng chưa?” Đường Chấn Đông hỏi.
Thượng Quan Cẩm không chút hoang mang nói, “Còn chưa nghĩ ra.”
“Chưa tìm được thứ gì tốt sao?” Đường Chấn Đông không nhịn được mà hỏi.
Trong đáy mắt Thượng Quan Cẩm hiện ra chút nghiêm nghị lạnh lẽo, “Ta đến đây là vì mưu sinh, không thể chuyên tâm tìm lễ vật cho nàng.”
“…” Đường Chấn Đông không tiếp tục hỏi nhiều, cảm giác Thượng Quan không phải quá nhiệt tình với sinh thần của hoàng hậu nương nương, ngay cả ánh mắt cũng không chút ấm áp, thoạt nhìn chỉ là kính nể nàng, quan hệ cũng không phải quá tốt.
Xe ngựa trong cơn mưa tầm tã đã đi được hơn nửa ngày, đến Thụy Lệ mưa trở nên lác đác, ngựa cũng mệt mỏi không chịu nổi. Người đánh xe cách một tấm mành hỏi Thượng Quan Cẩm, “Thiếu gia, trời đã tối rồi, có cần ở đây ăn cơm không ạ?”
“Tìm một nhà ăn rồi dừng lại.”
Người đánh xe kính cẩn lễ phép vâng dạ, đánh xe đi một đoạn đường rồi dừng lại bên cạnh một tiệm cơm. Hắn bẩm báo với Thượng Quan Cẩm xong, vén mành che màu xanh sẫm lên, mở cánh cửa bằng gỗ gụ ra.
Đường Chấn Đông nhảy xuống xe ngựa, không ngờ mặt đất quá trơn, cả người loạng choạng, bàn chân bị thương, đau đớn kịch liệt, không khỏi tự trách mình hậu đậu. Thượng Quan Cẩm theo sau đỡ lấy hắn, vẻ mặt lo lắng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Thượng Quan Cẩm sau khi xuống hẳn là không thấy được cảnh tượng như hề của mình, Đường Chấn Đông điềm nhiên như không lắc đầu, nói, “Không có việc gì, đi vào thôi.” Dứt lời, hắn xông pha đi đầu mà bước vào tiệm cơm.
Thượng Quan Cẩm nói với người đánh xe, bảo hắn dắt ngựa đi ăn, lại phân phó hắn tìm một quán trọ ở Thụy Lệ. Người đánh xe hoang mang hỏi, “Thiếu gia, chúng ta không ngồi thuyền trở về sao?”
Một quãng đường ngắn nữa là có thể đến cạnh biển, nhưng Thượng Quan Cẩm nghĩ đến chứng say sóng của Đường Chấn Đông, liền hờ hững nói với người đánh xe, “Không được, trở về sẽ đi xe ngựa.” Hắn nói thêm vài câu với người đánh xe rồi mới vào quán ăn tìm Đường Chấn Đông.
Thấy Đường Chấn Đông đã chọn được chỗ ngồi, Thượng Quan Cẩm đi qua, thuận tiện gọi tiểu nhị của quán đến để gọi món ăn. Chẳng mấy chốc sau, trên chiếc bàn trống ban đầu đã đặt chật ních bảy, tám món ăn. Gà hầm nấm hương, măng khô xào, bánh thịt bò xốp giòn, thịt lợn xào măng, trứng rán ngải cứu, canh chân giò, tất cả tỏa ra mùi thơm ngào ngạt mê người.
Thượng Quan Cẩm xới một bát cơm cho Đường Chấn Đông rồi mới ngẩng đầu nói, “Tùy tiện ăn chút, nếu không buổi tối sẽ đói.”
“Nhiều như thế, hai người ăn không hết.” Đường Chấn Đông nhẹ nhàng chép miệng, thường ngày hắn ăn uống rất đơn giản, chỉ cần hai món ăn là đủ, thỉnh thoảng ăn cơm rang cho xong, nhưng cùng ăn với Thượng Quan Cẩm, luôn luôn rất xa xỉ.
Thượng Quan Cẩm dửng dưng nói, “Phải ăn ngon mới có sức để làm việc.”
Đường Chấn Đông gắp một ít thức ăn cho Thượng Quan Cẩm, “Ngươi cũng ăn nhiều vào.” Đường Chấn Đông biết Thượng Quan Cẩm kén ăn, có yêu cầu rất cao với thức ăn, cho dù đói hay không đói đều ăn rất ít, còn không bằng một nửa sức ăn của mình.
Thượng Quan Cẩm không từ chối, ăn hết đồ ăn trong bát. Thỉnh thoảng Đường Chấn Đông còn ngẩng đầu nói với Thượng Quan Cẩm, ăn cơm trong thư thả còn ngon hơn ăn sơn hào hải vị, đại khái là khi cùng một chỗ với hắn, ăn chính là ăn, không nên hao tâm tổn trí nghĩ chuyện buôn bán.
Đường Chấn Đông uống một ngụm canh, chú ý sau xe ngựa không có người của sơn trang Thụy Lệ, hỏi Thượng Quan Cẩm, “Đá ngọc thô ngươi mua ở đâu?”
Thượng Quan Cẩm mặt không đổi sắc mà nói, “Lúc trước thanh toán phí chuyên chở, người trong trang đưa đá ngọc về Lạc Dương, trên đường nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
“Ba khối đá ngọc, ngươi đã bán cho Phượng Liên Mạc một khối?” Đường Chấn Đông nhớ đến hôm qua bọn họ một mình bàn chuyện làm ăn, tò mò về quyết định của Thượng Quan Cẩm, cảm thấy Phượng Liên Mạc rất có hứng thú với đá ngọc của hắn.
Thượng Quan Cẩm uống một ngụm trà, nói, “Không bán cho hắn.”
“Giá cả không hài lòng?” Đường Chấn Đông cẩn thận hỏi, hắn mua một khối đá thô giá tám vạn lượng, cắt ra là loại ngọc thượng đẳng, có thể bán một khối giá mấy trăm vạn, giá cả không hề thấp, tại sao hắn không đồng ý bán?
Thượng Quan Cẩm ma sát chén trà màu trắng, làn da trong suốt còn trắng mịn hơn chén trà kia vài phần, hắn nói, “Ngọc vô giá, giữ lại đối với ta mà nói là có lợi.”
“Sao lại nói như vậy?” Đường Chấn Đông buông đũa, chăm chú nhìn hắn.
Thượng Quan Cẩm nghiêm mặt nói, “Hiện tại việc làm ăn buôn bán của ta ổn định, không thiếu tiền tiêu, nhưng nếu một ngày vinh hoa phú quý không còn, ba khối đá ngọc đó vẫn là tài sản của ta.”
“Ngươi nghĩ quá xa xôi, hiện tại không tốt sao.” Đường Chấn Đông không khỏi cảm thán.
“Nếu có ngày ta gặp phải tai họa lớn, ít nhất vẫn còn đường lui.” Thượng Quan Cẩm cong khóe môi, “Đến lúc đó dù ta không có tiền, không đến nỗi để ngươi vì ta mà chịu khổ.”
“Ta không sợ khổ, chỉ cần ở bên ngươi, ta không sợ gì hết.” Đường Chấn Đông cúi đầu nói, cảm thấy những lời này giống như lời thổ lộ tình cảm, mặt hắn đỏ lên, không dám ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm.
Thượng Quan Cẩm dịu dàng xoa đầu hắn giống như hắn là bảo vật độc nhất vô nhị, “Ta không nỡ để ngươi chịu khổ, nhưng ngươi nói như thế, ta rất vui.”
Đường Chấn Đông nhịn không được ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm. Đôi mắt của Thượng Quan Cẩm thật đẹp, dịu dàng tựa như cánh đồng lúa mạch mùa thu, mà đầu óc của hắn cũng rất sâu sắc, không bởi vì có nhiều tiền bạc mà vô tư lự, ngược lại hắn luôn suy nghĩ cặn kẽ và chín chắn.
“Ngươi cứ tiếp tục nhìn ta như thế, ta liền muốn hôn ngươi.” Ánh mắt của Thượng Quan Cẩm nóng bỏng trìu mến.
Đường Chấn Đông hoảng sợ, vội vàng cúi đầu, “Ngươi đừng xằng bậy!”
Thượng Quan Cẩm cầm tay hắn, tiến gần đến nói với hắn gì đó. Đường Chấn Đông đáp lại, thỉnh thoảng cúi đầu cười. Bầu không khí nhẹ nhàng giữa hai nam tử làm cho người ta động tâm, giống như bị mặt trời giữa trưa làm cho tan chảy, hơi thở dây dưa quấn quít, ngọt ngào mà ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Chấn Đông đứng dậy muốn đi, vừa mới bước một bước thì chân phải bị trẹo, vết thương mới và vết thương cũ đan xen, làm hắn đau đến mức phải hít sâu một hơi. Đường Chấn Đông đang muốn bước tiếp thì một đôi tay ôm lấy thắt lưng hắn, vòng xuống chân hắn nhấc bổng lên. Hắn chưa kịp giãy dụa, Thượng Quan Cẩm đã bế hắn bước đi, bước chân vững vàng thận trọng, cánh tay khỏe mạnh vững chắc, giống như Đường Chấn Đông không có chút cân nặng.
Đường Chấn Đông sợ hãi người xung quanh nhìn thấy, túm lấy cánh tay Thượng Quan Cẩm, “Buông!”
“Chân đã trật, đừng cậy mạnh.” Thượng Quan Cẩm ôm chặt hắn, không để ý mọi người xung quanh phát ra tiếng kinh ngạc.
Đôi mắt người trong quán không khỏi rơi vào trên người Đường Chấn Đông, nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Cẩm quét tới, lạnh đến mức sống lưng bọn họ đóng băng, không ai dám nhìn qua.
Đường Chấn Đông thẹn thùng nhắm tịt mắt, không dám chú ý đến ánh mắt của người xung quanh. Đây là lần đầu tiên hắn bị nam nhân bế đi giữa đám đông. Mùi hương nam tính trên ngực Thượng Quan Cẩm truyền vào mũi hắn, cánh tay rắn chắc vững vàng ôm thắt lưng hắn, cách lớp áo Đường Chấn Đông có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của cánh tay Thượng Quan Cẩm.
Đường Chấn Đông mặt đỏ tới mang tai, chợt cảm thấy hơi thở gấp gáp phả vào mặt, lập tức hắn liền mở mắt ra, phát hiện mình đã ở trong xe ngựa. Hắn ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm, bất thình lình hắn bị hôn. Nụ hôn mạnh mẽ mà triền miên, cho đến khi hắn sắp nghẹt thở, Thượng Quan Cẩm mới buông hắn ra.
Ngón tay mềm mại miết lên làn môi ẩm ướt trơn bóng của hắn, giọng nói của Thượng Quan cẩm khàn khàn, “Bị thương cũng không nói cho ta biết.”
“Cũng không quá nghiêm trọng.” Đường Chấn Đông thở dốc, nhăn mày trừng hắn, “Sau này đừng như vậy nữa, bị nhìn thấy, không tốt.”
Thượng Quan Cẩm không chớp mắt nhìn hắn, thái độ dịu dàng, “Ngươi để ý ánh mắt của bọn họ?”
“Ta không thích bọn họ chỉ trỏ.” Đường Chấn Đông cúi đầu, con ngươi đen kịt phủ trong một lớp bóng mờ, “Nếu ta là nữ tử thì tốt, không cần lo lắng nhiều như vậy.”
Thượng Quan Cẩm bắc tay qua vai hắn, ôm hắn thật chặt, “Đừng cúi đầu trước ánh mắt của bọn họ, chúng ta cùng bọn họ chẳng thân chẳng quen, lại không cướp đoạt tiền bạc của bọn họ, cần gì phải để bụng thái độ bọn họ ra sao.”
Đường Chấn Đông không khỏi nở nụ cười, cảm giác hậm hực lúc trước tan thành tro bụi. Hắn ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm, “Ngươi còn trẻ, nhưng cách nghĩ còn chín chắn hơn ta.” Đường Chấn Đông không có dũng khí đối mặt, nhưng Thượng Quan Cẩm lại giống như ánh mặt trời soi sáng trên đỉnh đầu hắn.
Thượng Quan Cẩm chăm chú nhìn hắn, đôi mắt hổ phách đẹp đẽ đầy mê hoặc quyến rũ, “Ta không cảm thấy ngươi già hơn ta.”
Đường Chấn Đông yên lặng quay đầu đi. Thượng Quan Cẩm nắm lấy chân phải Đường Chấn Đông, hắn lập tức rút về, nhưng lực siết chân hắn vô cùng mạnh mẽ. Thượng Quan Cẩm cởi giày hắn ra, hắn vừa sợ vừa tức, “Ngươi định làm gì!”
Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm nhàn nhạt, không biết từ bao giờ một hộp dược cao (thuốc mỡ) xuất hiện trong tay hắn. Hắn nói, “Xem nơi nào bị trẹo, ta xoa dược cho ngươi.”
“Ta, tự mình làm được.” Đường Chấn Đông giãy dụa, không muốn làm phiền hắn.
“Vậy thì xoa đến lúc nào.” Thượng Quan Cẩm nhìn hắn một cái, giống như trấn an hài tử không được ăn kẹo ngọt mà giận dỗi, “Được rồi, đừng lộn xộn, sẽ không quá đau đâu.”
“…” Đường Chấn Đông im lặng đảo mắt xem thường.
Thượng Quan Cẩm cởi tất của hắn, một đôi chân trần lộ ra trước mặt, ngón chân thon dài sạch sẽ, chỗ mắt cá chân mảnh khảnh bị sưng phồng lên, nhẹ nhàng chạm đến, lập tức hắn liền run rẩy, “Đau không?”
“Không đau.” Đường Chấn Đông lắc đầu.
Thượng Quan Cẩm *** tế vuốt bàn chân phải của hắn, đầu ngón tay cảm nhận được khớp xương mỏng manh của hắn, nhớ đến trước đây hắn từng bị trật chân, có lẽ vì thế nên bây giờ hắn mới dễ dàng bị thương như vậy. Thượng Quan Cẩm hỏi, “Trước đây ngươi từng bị thương rất nặng sao?”
Đường Chấn Đông suy nghĩ một chút rồi nói, “Chủ yếu là trật chân, nhưng không quá nghiêm trọng.”
Đôi đồng tử đẹp đẽ mê người của Thượng Quan Cẩm chăm chú nhìn chân Đường Chấn Đông, “Sau này chú ý, đừng vội vàng quay người di chuyển, dễ tổn thương gân cốt.”
“Được.” Đường Chấn Đông thẹn thùng gật đầu, chưa có người nào nhìn chòng chọc vào chân hắn như thế. Hắn cảm thấy cả người sôi lên sùng sục, nếu như cô nương con nhà nào đó gặp phải trường hợp này, không chừng sẽ khóc như hoa lê rơi nước mưa, nói không phải Thượng Quan Cẩm thì không lấy chồng.
“Có thể sẽ hơi đau, nếu không chịu nổi hãy nói cho ta biết.” Thượng Quan Cẩm nói xong, lấy dược cao (thuốc mỡ) xoa đều lên vết thương. Dược cao trong suốt không màu sắc, có mùi thơm bạc hà, chậm rãi khuếch tán trong không khí.
Vết thương sưng tấy màu hồng được dược cao làm cho dịu lại, Đường Chấn Đông cảm thấy Thượng Quan Cẩm cẩn thận quá mức. Tuy nhiên, đến khi Thượng Quan Cẩm tiến hành xoa bóp để dược cao thấm vào da thịt, cảm giác đau đớn từ vết thương truyền ra làm hắn đổ mồ hôi hột. Đường Chấn Đông vội vàng ổn định hô hấp hỗn loạn, hắn biết xoa bóp không dùng lực không thể đạt được hiệu quả. Hơn nữa Thượng Quan Cẩm đã làm nhẹ độ mạnh yếu, nên hắn im lặng không kêu rên tựa vào vách xe ngựa.