Bởi vì yêu cầu của Thượng Quan Cẩm, Đường Chấn Đông không đến nhà kho dỡ hàng, chỉ ở hậu viện thu dọn sắp xếp củi đã bổ thành đống ngay ngắn, làm chút việc không tổn thương gân cốt. Dù Thượng Quan Cẩm bảo hắn có thể nghỉ ngơi nhưng hắn không dám. Công việc này khó khăn lắm mới giành được vì thế nên hắn không muốn đánh mất nó, nhất là sau buổi trưa phát sinh xung đột với Trương Hào, hắn vô cùng lo lắng Lý quản gia biết sẽ nổi giận, nên không dám tùy tiện nghỉ ngơi không làm việc.
Thật sợ hãi chờ đến buổi tối, hắn đoán tối đến Lý quản gia chắc chắn sẽ giáo huấn hắn, không biết dùng thái độ gì để nói về lời lẽ ác độc của Trương Hào. Hắn biết Trương Hào là người đứng đầu hậu viện, bàn về vai vế thì là người quản lý hắn, nên gã muốn hắn giặt quần áo hắn cũng nhẫn nhịn, không ngờ gã đột nhiên động thủ với hắn, nếu như nhịn như vậy về sau sẽ bị bắt nạt nhiều hơn, không đành lòng, nhưng lúc đó trực tiếp mạo phạm gã, sau này cũng không thể sống yên ổn.
Đường Chấn Đông mặt mày ủ rũ ăn cơm tối, thấp thỏm bất an chờ Lý quản gia cho người truyền hắn đến, nhưng đến khi trời đã tối đen như mực, Lý quản gia cũng không gọi hắn đến thư phòng mà giáo huấn, cảm thấy rất kì lạ, lẽ nào Trương Hào không tố cáo?
Tâm trạng hoang mang, Đường Chấn Đông trở lại Bắc viện nơi hạ nhân ở.
Bắc viện là nơi toàn bộ gia quyến trong phủ ở, Lý quản gia vai vế cao ở một phòng, cấp thấp hơn ở xung quanh phòng Lý quản gia. Hắn vừa mới tới, vẫn chưa chính thức trở thành hạ nhân trong phủ, cùng mười người khác chen chúc trong một gian phòng ngủ. Bên trong phòng ngủ đặt hai dãy giường, ở giữa là một lối đi nhỏ. Giường vừa nhỏ vừa chật, trong không khí toàn mùi mồ hôi khó ngửi của nam nhân trong phòng tỏa ra, nhưng đối với Đường Chấn Đông mà nói, có một nơi che nắng che mưa mà ngủ hắn đã vô cùng thỏa mãn.
Lặng lẽ đẩy cửa phòng đóng chặt, Đường Chấn Đông rón rén đi về phía giường của mình. Đêm nay hắn vẫn về muộn như đêm trước, tạp dịch trong phòng đều đã ngủ say thở phì phò. Mệt mỏi cả ngày, Đường Chấn Đông toàn thân rã rời, xốc chăn lên muốn nằm xuống, đột nhiên phát hiện chăn bông và giường chiếu đều ướt đẫm nước, bất chợt vừa tức vừa giận trừng to mắt.
Là ai?! Chắc chắn có người cố ý làm ướt giường ngủ của hắn! Đường Chấn Đông ngẩng đầu nhìn một lượt, nam nhân cùng phòng đã sớm ngủ. Hắn yên lặng đứng ở chỗ đó, lờ mờ nhớ đến bốn người tạp dịch trong phòng, ban ngày va chạm với hắn, gần như khẳng định là do bọn chúng làm.
Đêm nay không thể ngủ ở đây. Đường Chấn Đông ôm chăn chiếu ướt đẫm nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ. Sau khi hắn đi không lâu, trong phòng truyền đến tiếng nói của bốn người, “Trương lão đại tố cáo Đường Chấn Đông, không ngờ lại bị Lý quản gia mắng cho.”
“Sau này hắn còn muốn đến nhà kho dỡ hàng, chẳng trách tức giận mà đổ nước lên giường Đường Chấn Đông, rõ ràng là muốn giữ thể diện.” Một nam tử có chút hả hê nói.
Nam nhân khác vội vàng tiếp lời, “Có phải hơi quá đáng không, để Đường Chấn Đông ở bên ngoài một đêm, hay là để hắn ngủ với ta một đêm…”
“Ngươi muốn quan tâm tên xấu xí kia? Bây giờ lão đại đang bị hắn làm cho tức chết, lo mà giữ mình, đừng quản chuyện của người khác.” Nam nhân mở miệng lúc đầu khiển trách nam tử bị dao động.
Cuối cùng, một nam tử vẫn im lặng không nói phát biểu quan điểm, “Chúng ta ở một bên xem kịch vui không phải càng thú vị sao, nếu Đường Chấn Đông không thể ở lại, việc của hắn chúng ta làm, tiền công không phải càng nhiều sao…” Dứt lời, trong phòng ngủ truyền đến một đợt cười dài.
Đường Chấn Đông đứng ở cửa, ngọn đèn mờ nhạt chiếu rọi cơ thể gầy yếu của hắn. Một lúc lâu sau, hắn ôm lấy chăn bông ướt sũng đi đến sân trong, phơi chúng lên sào tre trong sân rồi lại lê cơ thể mệt mỏi ngồi bên cạnh bàn đá.
Không thể ngủ trên giường, đêm nay chỉ có thể ở đây. Đường Chấn Đông ngồi trên ghế đá lạnh ngắt, ngẩng đầu nhìn mặt trăng tròn vành vạnh treo cao ngất trên bầu trời. Ánh trăng màu ngà bao phủ lên toàn bộ sân, hắn giơ tay ra, ánh sáng ấm áp êm dịu vẩy lên đầu ngón tay. Trước đây cũng từng có chuyện như vậy, bị bài xích xa lánh, bị chèn ép, dù hắn có cố gắng làm việc thế nào cũng sẽ bị giáo huấn, mới đầu hắn còn tranh luận phải trái, sau đó phát hiện hắn chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, thật sự rất khổ sở…
Tự nhủ mình phải sống tốt, nhưng đều bị khai trừ vì lý do khác nhau. Có lúc không biết phải làm sao mới tốt, nhưng nhớ tới những lần phải lưu lạc đầu đường xó chợ như tên ăn mày, lại cảm thấy chính mình bây giờ hạnh phúc.
Đường Chấn Đông cười khổ, thỉnh thoảng con người thật sự rất kì lạ, may hay không may chỉ dựa vào việc so sánh với hiện thực. Người thường mỗi ngày kiên trì làm việc vì muốn kiếm sống, ước ao được thăng quan phát tài như những người cùng tuổi mình, nhưng nhìn đến tên ăn mày bên đường lại cảm thấy cuộc sống của mình cũng không tệ, tâm trạng liền vui vẻ.
Đường Chấn Đông nghiêng người nằm úp trên bàn đá, ban ngày tiêu hao quá nhiều thể lực khiến hắn bây giờ chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi. Tuy nhiên bàn đá không phải là giường, hơn nữa lại ở bên ngoài, nếu không phải bị lạnh mà tỉnh thì cũng chính là bất chợt trượt chân giật mình thức giấc, ngủ rất khó chịu.
Đột nhiên cơ thể lạnh lẽo được chăn bông ấm áp đắp lên, Đường Chấn Đông tỉnh lại, ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú xa lạ đập vào mắt, giật mình hỏi, “Ngươi là?”
Người thanh niên thấy hắn tỉnh, bị hù dọa, sau khi hoàn hồn, vội vàng nói với hắn, “Ta là Lâm Thanh, thấy ngươi một mình ngủ ở đây, đắp chăn cho ngươi.”
Đường Chấn Đông mỉm cười nói lời cám ơn, không ngờ trong hậu viện còn có người tốt, chủ động hỏi thanh niên, “Ngươi làm việc ở nơi nào?” Hắn nhìn qua khoảng mười bảy tuổi, trong đội tạp dịch không có hẳn, vậy hắn là người phòng khác?
Lâm Thanh ngồi lên ghế đá bên cạnh, nói, “Ta là tiểu tư của thiếu gia.”
Tiểu tư của Thượng Quan Cẩm? Tiếp xúc với hắn đã lâu, những người xung quanh không quan tâm đến hắn như thế, trong viện có rất nhiều người, không ai đứng ra giúp hắn, vì thế Đường Chấn Đông rất cảm động, nhớ lại chuyện xảy ra lúc trưa.
Lâm Thanh nhìn Đường Chấn Đông lặng yên không nói, đôi mắt màu đen trong veo như nai con tràn đầy thiện ý, hắn nói, “Kì thật ta ở sát vách với ngươi, bình thường thấy ngươi, nhưng ngươi không chú ý đến ta.”
Đường Chấn Đông ôm lấy vạt áo, áy náy đáp lại, “Ta rất ít khi quan sát người khác.”
“Bởi vì ngươi chỉ biết vùi đầu làm việc.” Lâm Thanh mỉm cười nhìn hắn, không khách khí nói thẳng.
“Không làm tốt, sẽ không thể ở lại.”
“Ngươi còn kiên định hơn so với nhiều người bụng dạ thông minh.”
Hai người trò chuyện trong bóng đêm lành lạnh, Lâm Thanh biết Đường Chấn Đông vì mưu sinh mà bôn ba khắp nơi, mà Đường Chấn Đông biết Lâm Thanh mười tuổi vào phủ Tĩnh An làm việc, biết nhiều chuyện trong phủ hơn những người khác.
Lâm Thanh thấy Đường Chấn Đông không phải là người khó gần, biết bởi vì khuôn mặt của hắn nên người ở hậu viện không ưa hắn, nên rất cẩn thận hỏi, “Mặt của ngươi xảy ra chuyện gì?” Nếu không có vết sẹo, hắn sẽ là một người rất tuấn tú.
“…” Đường Chấn Đông giật mình, trái tim giống như bị dao nhọn đâm thủng, sắc mặt trở nên trắng nhợt.
“Xin lỗi, xin lỗi, ta nói chuyện quá thẳng, không nên hỏi ngươi như thế…” Lâm Thanh thấy vẻ mặt kinh hoàng của hắn nên vội vàng xin lỗi, phàm là người đều có chuyện thương tâm, hắn cần gì phải bới lên vết thương của Đường Chấn Đông.
“Không sao…” Đường Chấn Đông biết hắn không có ác ý, nhưng không nói chuyện trong lòng cho hắn. Chuyện đã qua không muốn nhắc lại, là một cơn ác mộng khủng khiếp.
Hôm nay Đường Chấn Đông vừa mới dỡ xong hàng ở nhà kho, đang muốn về phòng nghỉ ngơi, không ngờ gặp Lý quản gia ngoài hành lang. Lý quản gia gọi hắn lại, bảo hắn xách hai thùng nước nóng cho Thượng Quan Cẩm. Hắn gật đầu đồng ý, không ngờ quãng đường lại rất xa. Phòng ngủ của Thượng Quan Cẩm ở lầu các phía nam, mà gia quyến đều ở đình viện phía bắc.
Từ phía bắc đi đến lầu các phía nam cần đi qua rất nhiều hành lang gấp khúc và hoa viên. Lúc này Đường Chấn Đông bị choáng váng, hơn nữa xách theo hai thùng nước nóng, tinh thần căng thẳng cao độ, e sợ đụng phải người khác.
Vất vả lắm mới đến trước phòng ngủ của Thượng Quan Cẩm, mồ hôi nhễ nhại, giơ tay gõ cửa, ý bảo tiểu tư trong phòng đi ra, sau đó hắn đặt thùng gỗ trước cửa, xoay người bước đi.
Cửa gỗ tùng bách đỏ được mở ra, tiểu tư thấy người đến là hắn, nhẹ nhàng gọi, “Đường Chấn Đông, chờ một chút.”
Đường Chấn Đông quay đầu lại, thấy Lâm Thanh, hơi ngẩn người, chợt nhớ hắn là tiểu tư của Thượng Quan Cẩm, nên hắn xuất hiện tại đây cũng không có gì lạ, chỉ là không rõ tại sao hắn gọi mình, bèn hỏi, “Có chuyện gì sao?”
Lâm Thanh cười như tiểu hồ ly, vẫy tay với hắn, ý bảo hắn trở lại.
Đường Chấn Đông khó hiểu đi đến, Lâm Thanh kéo cánh tay cánh, muốn hắn vào phòng ngủ của Thượng Quan Cẩm. Hắn thoáng chốc ngừng bước, “Ta không thể vào, ngươi có chuyện gì, nói cho ta biết bây giờ đi.”
Lâm Thanh ngẫm nghĩ rồi nói, “Thiếu gia uống say rồi, sẽ không phát hiện ra ngươi, có thể giúp ta xách thùng nước vào không?”
“Được.” Đường Chấn Đông không chút do dự bước vào đi đến phòng tắm của Thượng Quan Cẩm. Trong không khí mát rượi thoang thoảng hương rượu nhàn nhạt dễ chịu, Đường Chấn Đông đổ nước nóng vào trong bể gỗ. Xuyên qua tấm bình phong thủy mặc bằng lụa trắng mỏng quan sát phòng ngủ của Thượng Quan Cẩm.
Phòng ngủ bố trí lịch sự tao nhã, không hề xa hoa phung phí, cửa vào phòng hình vòm có rèm che, lờ mờ thấy Thượng Quan Cẩm đang nằm trên giường nhỏ. Ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ, da thịt không tì vết, mỹ lệ như một đóa hoa sen, trong khi say vẫn duy trì phong thái thanh lịch tao nhã như đóa sen. Do có chút men say, Thượng Quan Cẩm không phát hiện trong phòng có hơn một người.
Đường Chấn Đông nhớ lại lần trước nhìn thấy Thượng Quan Cẩm là Thượng Quan Cẩm giúp hắn vặn lại khớp xương. Người cao quý lạnh lùng như thế lại nguyện ý giúp hắn, không thể ngừng nhớ đến sự hiện diện của hắn, nhưng khoảng cách của bọn họ quá xa, không thể tùy tiện là có thể gặp mặt hắn, cho nên khi nhìn thấy dáng dấp ưu nhã của hắn, không chỉ cảm thấy yên lòng.
Lâm Thanh thấy hắn đưa nước nóng vào xong, kéo hắn ra đại sảnh, bưng hai phần bánh ngọt tinh xảo đi đến trước mặt hắn, “Đây là bánh nhân táo và bánh bơ hạnh nhân, ngươi muốn ăn loại bánh nào, mang về mà ăn.”
“Không được! Đây là bánh ngọt của thiếu gia.” Đường Chấn Đông buột miệng từ chối.
“Đây là phần thưởng của thiếu gia, hắn là người chủ tốt.” Lâm Thanh cười liếc mắt nhìn Thượng Quan Cẩm, rồi nhỏ giọng nói với hắn, “Ngươi vừa giúp ta đưa hai thùng nước nóng vào phòng tắm, ta muốn đưa cho ngươi một phần lễ tạ ơn.”
Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi quá khách khí…”
Thượng Quan Cẩm nằm ở trên giường chợt mở mắt ra, hắn tuy uống say nhưng không đến nỗi không có chút ý thức nào. Sau khi Đường Chấn Đông đến thì liền tỉnh, rồi dành thời gian nghe hai người nói chuyện trong đại sảnh. Bánh ngọt là hắn thưởng cho Lâm Thanh, không ngờ Lâm Thanh lại vui lòng chia cho Đường Chấn Đông…
Bọn họ biết nhau lúc nào? Quan hệ có vẻ rất tốt. Thượng Quan Cẩm quay đầu nhìn Đường Chấn Đông, ánh nến ấm áp rơi vào thân thể màu xanh của hắn. Khi hắn không khom lưng thì cơ thể nhìn khá cao lớn và rắn rỏi, thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu đáp lời Lâm Thanh, phát hiện Lâm Thanh đang nhìn mặt hắn thì lại cúi đầu. Hình dạng thanh khiết hiền lành, rất dịu dàng hòa nhã, giống như đồ sứ trắng không tì vết. Chỉ tiếc khuôn mặt anh tuấn đã bị hủy, tựa như bộ đồ sứ trắng vốn hoàn mỹ đó bị rạch vài đường ngang dọc, thật đáng tiếc và thảm liệt, khiến cho lòng xót xa.
Đây cũng là lý do hắn tiếp cận Đường Chấn Đông… Vậy Lâm Thanh cũng cảm thấy thế? Thượng Quan Cẩm hơi nheo đôi mắt sắc bén lại, thẳng thừng nhìn Đường Chấn Đông.
Lúc này Đường Chấn Đông đang thì thầm nói với Lâm Thanh gì đó, sau đó vội vàng rời khỏi phòng ngủ. Lâm Thanh đứng ở chỗ cũ cảm thấy kinh ngạc, chưa gặp qua người nào thành thật như thế, mặc kệ hắn nói thế nào cũng không nhận bánh ngọt.
Lâm Thanh có chút khổ sở nói, “Lẽ nào bởi vì không phải ta mua nên không nhận…”
Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh lanh lảnh do rèm che va nhau, Lâm Thanh quay đầu nhìn lại thấy Thượng Quan Cẩm mang theo vẻ mặt lạnh băng đi đến. Đã quen với khuôn mặt này của hắn, Lâm Thanh vẫn lật đật hành lễ với hắn, “Thiếu gia, ngươi tỉnh rồi?” Phát hiện mình còn bưng bánh ngọt, vội vàng buông xuống. Một giọng nói trầm thấp lạnh buốt truyền vào màng tai, “Sau này bánh ngọt không có phần ngươi!”
“A!” Lâm Thanh hoảng sợ nhìn Thượng Quan Cẩm.
“…” Thượng Quan Cẩm bình thản rời khỏi phòng ngủ, có vẻ mất hứng. Lâm Thanh vậy mà dám đưa bánh ngọt hắn ban thưởng cho Đường Chấn Đông, gia tăng thiện cảm của Đường Chấn Đông với hắn. Điều này làm cho lòng Thượng Quan Cẩm rất khó chịu!
Thật sợ hãi chờ đến buổi tối, hắn đoán tối đến Lý quản gia chắc chắn sẽ giáo huấn hắn, không biết dùng thái độ gì để nói về lời lẽ ác độc của Trương Hào. Hắn biết Trương Hào là người đứng đầu hậu viện, bàn về vai vế thì là người quản lý hắn, nên gã muốn hắn giặt quần áo hắn cũng nhẫn nhịn, không ngờ gã đột nhiên động thủ với hắn, nếu như nhịn như vậy về sau sẽ bị bắt nạt nhiều hơn, không đành lòng, nhưng lúc đó trực tiếp mạo phạm gã, sau này cũng không thể sống yên ổn.
Đường Chấn Đông mặt mày ủ rũ ăn cơm tối, thấp thỏm bất an chờ Lý quản gia cho người truyền hắn đến, nhưng đến khi trời đã tối đen như mực, Lý quản gia cũng không gọi hắn đến thư phòng mà giáo huấn, cảm thấy rất kì lạ, lẽ nào Trương Hào không tố cáo?
Tâm trạng hoang mang, Đường Chấn Đông trở lại Bắc viện nơi hạ nhân ở.
Bắc viện là nơi toàn bộ gia quyến trong phủ ở, Lý quản gia vai vế cao ở một phòng, cấp thấp hơn ở xung quanh phòng Lý quản gia. Hắn vừa mới tới, vẫn chưa chính thức trở thành hạ nhân trong phủ, cùng mười người khác chen chúc trong một gian phòng ngủ. Bên trong phòng ngủ đặt hai dãy giường, ở giữa là một lối đi nhỏ. Giường vừa nhỏ vừa chật, trong không khí toàn mùi mồ hôi khó ngửi của nam nhân trong phòng tỏa ra, nhưng đối với Đường Chấn Đông mà nói, có một nơi che nắng che mưa mà ngủ hắn đã vô cùng thỏa mãn.
Lặng lẽ đẩy cửa phòng đóng chặt, Đường Chấn Đông rón rén đi về phía giường của mình. Đêm nay hắn vẫn về muộn như đêm trước, tạp dịch trong phòng đều đã ngủ say thở phì phò. Mệt mỏi cả ngày, Đường Chấn Đông toàn thân rã rời, xốc chăn lên muốn nằm xuống, đột nhiên phát hiện chăn bông và giường chiếu đều ướt đẫm nước, bất chợt vừa tức vừa giận trừng to mắt.
Là ai?! Chắc chắn có người cố ý làm ướt giường ngủ của hắn! Đường Chấn Đông ngẩng đầu nhìn một lượt, nam nhân cùng phòng đã sớm ngủ. Hắn yên lặng đứng ở chỗ đó, lờ mờ nhớ đến bốn người tạp dịch trong phòng, ban ngày va chạm với hắn, gần như khẳng định là do bọn chúng làm.
Đêm nay không thể ngủ ở đây. Đường Chấn Đông ôm chăn chiếu ướt đẫm nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ. Sau khi hắn đi không lâu, trong phòng truyền đến tiếng nói của bốn người, “Trương lão đại tố cáo Đường Chấn Đông, không ngờ lại bị Lý quản gia mắng cho.”
“Sau này hắn còn muốn đến nhà kho dỡ hàng, chẳng trách tức giận mà đổ nước lên giường Đường Chấn Đông, rõ ràng là muốn giữ thể diện.” Một nam tử có chút hả hê nói.
Nam nhân khác vội vàng tiếp lời, “Có phải hơi quá đáng không, để Đường Chấn Đông ở bên ngoài một đêm, hay là để hắn ngủ với ta một đêm…”
“Ngươi muốn quan tâm tên xấu xí kia? Bây giờ lão đại đang bị hắn làm cho tức chết, lo mà giữ mình, đừng quản chuyện của người khác.” Nam nhân mở miệng lúc đầu khiển trách nam tử bị dao động.
Cuối cùng, một nam tử vẫn im lặng không nói phát biểu quan điểm, “Chúng ta ở một bên xem kịch vui không phải càng thú vị sao, nếu Đường Chấn Đông không thể ở lại, việc của hắn chúng ta làm, tiền công không phải càng nhiều sao…” Dứt lời, trong phòng ngủ truyền đến một đợt cười dài.
Đường Chấn Đông đứng ở cửa, ngọn đèn mờ nhạt chiếu rọi cơ thể gầy yếu của hắn. Một lúc lâu sau, hắn ôm lấy chăn bông ướt sũng đi đến sân trong, phơi chúng lên sào tre trong sân rồi lại lê cơ thể mệt mỏi ngồi bên cạnh bàn đá.
Không thể ngủ trên giường, đêm nay chỉ có thể ở đây. Đường Chấn Đông ngồi trên ghế đá lạnh ngắt, ngẩng đầu nhìn mặt trăng tròn vành vạnh treo cao ngất trên bầu trời. Ánh trăng màu ngà bao phủ lên toàn bộ sân, hắn giơ tay ra, ánh sáng ấm áp êm dịu vẩy lên đầu ngón tay. Trước đây cũng từng có chuyện như vậy, bị bài xích xa lánh, bị chèn ép, dù hắn có cố gắng làm việc thế nào cũng sẽ bị giáo huấn, mới đầu hắn còn tranh luận phải trái, sau đó phát hiện hắn chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, thật sự rất khổ sở…
Tự nhủ mình phải sống tốt, nhưng đều bị khai trừ vì lý do khác nhau. Có lúc không biết phải làm sao mới tốt, nhưng nhớ tới những lần phải lưu lạc đầu đường xó chợ như tên ăn mày, lại cảm thấy chính mình bây giờ hạnh phúc.
Đường Chấn Đông cười khổ, thỉnh thoảng con người thật sự rất kì lạ, may hay không may chỉ dựa vào việc so sánh với hiện thực. Người thường mỗi ngày kiên trì làm việc vì muốn kiếm sống, ước ao được thăng quan phát tài như những người cùng tuổi mình, nhưng nhìn đến tên ăn mày bên đường lại cảm thấy cuộc sống của mình cũng không tệ, tâm trạng liền vui vẻ.
Đường Chấn Đông nghiêng người nằm úp trên bàn đá, ban ngày tiêu hao quá nhiều thể lực khiến hắn bây giờ chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi. Tuy nhiên bàn đá không phải là giường, hơn nữa lại ở bên ngoài, nếu không phải bị lạnh mà tỉnh thì cũng chính là bất chợt trượt chân giật mình thức giấc, ngủ rất khó chịu.
Đột nhiên cơ thể lạnh lẽo được chăn bông ấm áp đắp lên, Đường Chấn Đông tỉnh lại, ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú xa lạ đập vào mắt, giật mình hỏi, “Ngươi là?”
Người thanh niên thấy hắn tỉnh, bị hù dọa, sau khi hoàn hồn, vội vàng nói với hắn, “Ta là Lâm Thanh, thấy ngươi một mình ngủ ở đây, đắp chăn cho ngươi.”
Đường Chấn Đông mỉm cười nói lời cám ơn, không ngờ trong hậu viện còn có người tốt, chủ động hỏi thanh niên, “Ngươi làm việc ở nơi nào?” Hắn nhìn qua khoảng mười bảy tuổi, trong đội tạp dịch không có hẳn, vậy hắn là người phòng khác?
Lâm Thanh ngồi lên ghế đá bên cạnh, nói, “Ta là tiểu tư của thiếu gia.”
Tiểu tư của Thượng Quan Cẩm? Tiếp xúc với hắn đã lâu, những người xung quanh không quan tâm đến hắn như thế, trong viện có rất nhiều người, không ai đứng ra giúp hắn, vì thế Đường Chấn Đông rất cảm động, nhớ lại chuyện xảy ra lúc trưa.
Lâm Thanh nhìn Đường Chấn Đông lặng yên không nói, đôi mắt màu đen trong veo như nai con tràn đầy thiện ý, hắn nói, “Kì thật ta ở sát vách với ngươi, bình thường thấy ngươi, nhưng ngươi không chú ý đến ta.”
Đường Chấn Đông ôm lấy vạt áo, áy náy đáp lại, “Ta rất ít khi quan sát người khác.”
“Bởi vì ngươi chỉ biết vùi đầu làm việc.” Lâm Thanh mỉm cười nhìn hắn, không khách khí nói thẳng.
“Không làm tốt, sẽ không thể ở lại.”
“Ngươi còn kiên định hơn so với nhiều người bụng dạ thông minh.”
Hai người trò chuyện trong bóng đêm lành lạnh, Lâm Thanh biết Đường Chấn Đông vì mưu sinh mà bôn ba khắp nơi, mà Đường Chấn Đông biết Lâm Thanh mười tuổi vào phủ Tĩnh An làm việc, biết nhiều chuyện trong phủ hơn những người khác.
Lâm Thanh thấy Đường Chấn Đông không phải là người khó gần, biết bởi vì khuôn mặt của hắn nên người ở hậu viện không ưa hắn, nên rất cẩn thận hỏi, “Mặt của ngươi xảy ra chuyện gì?” Nếu không có vết sẹo, hắn sẽ là một người rất tuấn tú.
“…” Đường Chấn Đông giật mình, trái tim giống như bị dao nhọn đâm thủng, sắc mặt trở nên trắng nhợt.
“Xin lỗi, xin lỗi, ta nói chuyện quá thẳng, không nên hỏi ngươi như thế…” Lâm Thanh thấy vẻ mặt kinh hoàng của hắn nên vội vàng xin lỗi, phàm là người đều có chuyện thương tâm, hắn cần gì phải bới lên vết thương của Đường Chấn Đông.
“Không sao…” Đường Chấn Đông biết hắn không có ác ý, nhưng không nói chuyện trong lòng cho hắn. Chuyện đã qua không muốn nhắc lại, là một cơn ác mộng khủng khiếp.
Hôm nay Đường Chấn Đông vừa mới dỡ xong hàng ở nhà kho, đang muốn về phòng nghỉ ngơi, không ngờ gặp Lý quản gia ngoài hành lang. Lý quản gia gọi hắn lại, bảo hắn xách hai thùng nước nóng cho Thượng Quan Cẩm. Hắn gật đầu đồng ý, không ngờ quãng đường lại rất xa. Phòng ngủ của Thượng Quan Cẩm ở lầu các phía nam, mà gia quyến đều ở đình viện phía bắc.
Từ phía bắc đi đến lầu các phía nam cần đi qua rất nhiều hành lang gấp khúc và hoa viên. Lúc này Đường Chấn Đông bị choáng váng, hơn nữa xách theo hai thùng nước nóng, tinh thần căng thẳng cao độ, e sợ đụng phải người khác.
Vất vả lắm mới đến trước phòng ngủ của Thượng Quan Cẩm, mồ hôi nhễ nhại, giơ tay gõ cửa, ý bảo tiểu tư trong phòng đi ra, sau đó hắn đặt thùng gỗ trước cửa, xoay người bước đi.
Cửa gỗ tùng bách đỏ được mở ra, tiểu tư thấy người đến là hắn, nhẹ nhàng gọi, “Đường Chấn Đông, chờ một chút.”
Đường Chấn Đông quay đầu lại, thấy Lâm Thanh, hơi ngẩn người, chợt nhớ hắn là tiểu tư của Thượng Quan Cẩm, nên hắn xuất hiện tại đây cũng không có gì lạ, chỉ là không rõ tại sao hắn gọi mình, bèn hỏi, “Có chuyện gì sao?”
Lâm Thanh cười như tiểu hồ ly, vẫy tay với hắn, ý bảo hắn trở lại.
Đường Chấn Đông khó hiểu đi đến, Lâm Thanh kéo cánh tay cánh, muốn hắn vào phòng ngủ của Thượng Quan Cẩm. Hắn thoáng chốc ngừng bước, “Ta không thể vào, ngươi có chuyện gì, nói cho ta biết bây giờ đi.”
Lâm Thanh ngẫm nghĩ rồi nói, “Thiếu gia uống say rồi, sẽ không phát hiện ra ngươi, có thể giúp ta xách thùng nước vào không?”
“Được.” Đường Chấn Đông không chút do dự bước vào đi đến phòng tắm của Thượng Quan Cẩm. Trong không khí mát rượi thoang thoảng hương rượu nhàn nhạt dễ chịu, Đường Chấn Đông đổ nước nóng vào trong bể gỗ. Xuyên qua tấm bình phong thủy mặc bằng lụa trắng mỏng quan sát phòng ngủ của Thượng Quan Cẩm.
Phòng ngủ bố trí lịch sự tao nhã, không hề xa hoa phung phí, cửa vào phòng hình vòm có rèm che, lờ mờ thấy Thượng Quan Cẩm đang nằm trên giường nhỏ. Ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ, da thịt không tì vết, mỹ lệ như một đóa hoa sen, trong khi say vẫn duy trì phong thái thanh lịch tao nhã như đóa sen. Do có chút men say, Thượng Quan Cẩm không phát hiện trong phòng có hơn một người.
Đường Chấn Đông nhớ lại lần trước nhìn thấy Thượng Quan Cẩm là Thượng Quan Cẩm giúp hắn vặn lại khớp xương. Người cao quý lạnh lùng như thế lại nguyện ý giúp hắn, không thể ngừng nhớ đến sự hiện diện của hắn, nhưng khoảng cách của bọn họ quá xa, không thể tùy tiện là có thể gặp mặt hắn, cho nên khi nhìn thấy dáng dấp ưu nhã của hắn, không chỉ cảm thấy yên lòng.
Lâm Thanh thấy hắn đưa nước nóng vào xong, kéo hắn ra đại sảnh, bưng hai phần bánh ngọt tinh xảo đi đến trước mặt hắn, “Đây là bánh nhân táo và bánh bơ hạnh nhân, ngươi muốn ăn loại bánh nào, mang về mà ăn.”
“Không được! Đây là bánh ngọt của thiếu gia.” Đường Chấn Đông buột miệng từ chối.
“Đây là phần thưởng của thiếu gia, hắn là người chủ tốt.” Lâm Thanh cười liếc mắt nhìn Thượng Quan Cẩm, rồi nhỏ giọng nói với hắn, “Ngươi vừa giúp ta đưa hai thùng nước nóng vào phòng tắm, ta muốn đưa cho ngươi một phần lễ tạ ơn.”
Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi quá khách khí…”
Thượng Quan Cẩm nằm ở trên giường chợt mở mắt ra, hắn tuy uống say nhưng không đến nỗi không có chút ý thức nào. Sau khi Đường Chấn Đông đến thì liền tỉnh, rồi dành thời gian nghe hai người nói chuyện trong đại sảnh. Bánh ngọt là hắn thưởng cho Lâm Thanh, không ngờ Lâm Thanh lại vui lòng chia cho Đường Chấn Đông…
Bọn họ biết nhau lúc nào? Quan hệ có vẻ rất tốt. Thượng Quan Cẩm quay đầu nhìn Đường Chấn Đông, ánh nến ấm áp rơi vào thân thể màu xanh của hắn. Khi hắn không khom lưng thì cơ thể nhìn khá cao lớn và rắn rỏi, thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu đáp lời Lâm Thanh, phát hiện Lâm Thanh đang nhìn mặt hắn thì lại cúi đầu. Hình dạng thanh khiết hiền lành, rất dịu dàng hòa nhã, giống như đồ sứ trắng không tì vết. Chỉ tiếc khuôn mặt anh tuấn đã bị hủy, tựa như bộ đồ sứ trắng vốn hoàn mỹ đó bị rạch vài đường ngang dọc, thật đáng tiếc và thảm liệt, khiến cho lòng xót xa.
Đây cũng là lý do hắn tiếp cận Đường Chấn Đông… Vậy Lâm Thanh cũng cảm thấy thế? Thượng Quan Cẩm hơi nheo đôi mắt sắc bén lại, thẳng thừng nhìn Đường Chấn Đông.
Lúc này Đường Chấn Đông đang thì thầm nói với Lâm Thanh gì đó, sau đó vội vàng rời khỏi phòng ngủ. Lâm Thanh đứng ở chỗ cũ cảm thấy kinh ngạc, chưa gặp qua người nào thành thật như thế, mặc kệ hắn nói thế nào cũng không nhận bánh ngọt.
Lâm Thanh có chút khổ sở nói, “Lẽ nào bởi vì không phải ta mua nên không nhận…”
Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh lanh lảnh do rèm che va nhau, Lâm Thanh quay đầu nhìn lại thấy Thượng Quan Cẩm mang theo vẻ mặt lạnh băng đi đến. Đã quen với khuôn mặt này của hắn, Lâm Thanh vẫn lật đật hành lễ với hắn, “Thiếu gia, ngươi tỉnh rồi?” Phát hiện mình còn bưng bánh ngọt, vội vàng buông xuống. Một giọng nói trầm thấp lạnh buốt truyền vào màng tai, “Sau này bánh ngọt không có phần ngươi!”
“A!” Lâm Thanh hoảng sợ nhìn Thượng Quan Cẩm.
“…” Thượng Quan Cẩm bình thản rời khỏi phòng ngủ, có vẻ mất hứng. Lâm Thanh vậy mà dám đưa bánh ngọt hắn ban thưởng cho Đường Chấn Đông, gia tăng thiện cảm của Đường Chấn Đông với hắn. Điều này làm cho lòng Thượng Quan Cẩm rất khó chịu!