Sau khi ăn cơm xong hai người cùng nhau đến nhà kho, Đường Chấn Đông chuẩn bị đẩy cửa phòng, bên trong đột nhiên truyền ra tiếng nói chuyện. Lâm Thanh nghe được, vội vàng kéo hắn nấp vào một chỗ tối, vừa nghe vừa chờ, ra hiệu cho Đường Chấn Đông im lặng đừng nóng ruột.
Trong nhà kho Khương Quân và Triệu Minh đang nói chuyện, giọng nói hùng hồn là Triệu Minh. Hắn lo lắng hỏi Khương Quân, “Sao đột nhiên phải đi, không phải ngươi từng nói muốn đi cũng đợi hai năm nữa à?”
Khương Quân nhàn nhạt nói, “Trong nhà ta có chút chuyện, phải trở về.”
“Nhưng không phải ngươi đã mua nhà ở Lạc Dương rồi sao, ngươi đưa người nhà đến là được.” Triệu Minh và Khương Quân là người cùng quê, đều làm việc ở nhà kho. Hiện tại Khương Quân đột ngột ra đi, không dẫn theo Triệu Minh nên hắn cảm thấy tổn thương.
“Đệ đệ của ta đang đợi ở trấn trên…” Khương Quân mất kiên nhẫn, “Ai, ngươi đừng hỏi nhiều, ta muốn đi trong hôm nay.”
Triệu Minh chợt hỏi, “Có phải ngươi có việc giấu ta đúng không?”
“Sao lại thế?” Khương Quân cười lạnh, “Không phải ngươi biết rất rõ chuyện của ta sao.”
Triệu Minh tiếp tục hỏi, “Vậy sao ngươi đột nhiên có bạc để mua nhà?”
Khương Quân hồi lâu không trả lời…
Triệu Minh biến sắc, ép hỏi, “Có phải ngươi chợt nổi lòng tham, ăn trộm ba rương Lư Sơn Vân Vụ trong nhà kho đi bán không? Bây giờ thừa dịp mọi người đổ lỗi cho Đường Chấn Đông, ngươi liền tìm cớ để rời đi.”
Khương Quân quát to, “Nói bậy!”
“Nương của ngươi vẫn khỏe mạnh mà.” Triệu Minh bĩu môi hừ một tiếng, “Đêm đó ta đã thấy tất cả.”
Lâm Thanh ở ngoài phòng vô cùng hoảng sợ. Đường Chấn Đông nhíu chặt lông mày, không ngờ Khương Quân là người xấu xa như thế. Hóa ra hắn đột nhiên chuyển ra khỏi phòng là bởi vì ăn cắp trà bán lấy tiền, trong khi đó chỉ cần tích góp vài năm, với thu nhập của họ thì hoàn toàn có thể mua được một ngôi nhà. Huống hồ, tình trạng gia đình của hắn không phải không tốt. Hiện tại, hắn vội vàng rời khỏi phủ Tĩnh An là do Vương quản sự triệt để điều tra chuyện lá trà, hắn sợ bị bại lộ điều tra ra hắn làm, không ngại nói dối lừa Vương quản sự.
Lúc này Khương Quân hoảng loạn, giống như bí mật cất giấu bị phát hiện, giận tím mặt nói, “Ta không hiểu ngươi nói cái gì!”
Triệu Minh cười nhạt, “Buổi tối Đường Chấn Đông giao lô trà đó, ta đi tìm ngươi để cùng đi ăn cơm, thấy ngươi lén lút chạy vào nhà kho ăn trộm ba rương Lư Sơn Vân Vụ. Sau đó ngươi đánh tráo thành trà xanh phổ thông, đúng không?”
“…” Khương Quân mím môi không nói một lời.
“Ở chung với ngươi lâu như vậy, không biết ngươi có lòng dạ đó. Sau khi trong phủ bận làm thọ yến cho nương nương, Vương quản sự rất ít khi đến nhà kho, lại càng ít người nhận hàng, Đường Chấn Đông không may bị ngươi đem làm người chịu trận.”
Khương Quân không phủ nhận, chỉ hỏi, “Ngươi muốn thế nào?”
Triệu Minh cười khùng khục, giống như lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành, “Nếu có lợi ích, sao không chia cho ta một ít, tốt xấu gì chúng ta cũng là bằng hữu, có phúc cùng hưởng, ta bằng lòng giữ bí mật này đến chết.”
Lâm Thanh không thể chịu nổi nữa, định chạy ào vào thì bị Đường Chấn Đông kéo trở lại. Hắn gấp đến độ giậm chân, thấy Đường Chấn Đông bình tĩnh tự nhiên, liếc mắt nhìn phía sau hắn. Lâm Thanh quay đầu lại, thấy Vương quản sự đứng cách đó không xa, khuôn mặt tím tái.
Hai người trong nhà kho bắt đầu thương lượng chuyện trao đổi bạc, Vương quản sự giống như con sư tử căm phẫn nhào vào, hùng hổ phun lửa về phía hai người họ, “Hai tên khốn! Vu oan giá họa, hợp mưu chia của, còn cười đắc ý như vậy, các ngươi có cảm thấy xấu hổ không hả!” Hắn quay đầu lại trừng mắt với Khương Quân, “Còn ngươi, để có thể lập tức thoát thân, dám nói nương ngươi đã chết, đồ bất hiếu!”
Triệu Minh luống cuống, Khương Quân cũng cuống cuồng, thấy chuyện bị bại lộ nên vội vã nói, “Chúng ta chỉ nói đùa thôi, việc này phải trách Đường Chấn Đông, sao lại liên quan đến chúng ta…” Hắn hoảng hốt giải thích, tìm cách chối tội.
“Vô liêm sỉ! Ta nói cho ngươi biết, thương nhân ở Kinh Châu đã hồi âm rồi, hàng Đường Chấn Đông giao không có vấn đề! Có vấn đề chính là ngươi, ngươi nghĩ trộm bán lá trà thì có thể giấu diếm? Ngươi cứ chờ mà vào nhà lao đi, đừng mong cầm tiền tham ô nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Vương quản sự tức giận đén mức lông mày dựng ngược, nghĩ loại người bỉ ổi này theo hắn nhưng hắn không hề biết, lại tưởng tượng đến cảnh Lý quản gia mồm mép bép xép biết chuyện sẽ cười hắn thối mũi. Hắn càng nghĩ càng tức, vì thế kéo hai người xuống dưới, sai thị vệ đánh năm mươi trượng!
Thượng Quan Cẩm biết đầu đuôi ngọn nguồn sự việc, giao việc này cho Vương quản sự xử lý. Vương quản sự bực bội cảm thấy xấu hổ với Thượng Quan Cẩm nên càng tức Khương Quân và Triệu Minh. Hắn nghiêm khắc xử phạt, đuổi Triệu Minh ra khỏi phủ, tịch thu nửa năm tiền công, giao Khương Quân cho quan phủ. Sau khi quan phủ điều tra rõ ràng, cưỡng chế tịch thu ngôi nhà trị giá tám trăm lượng bạc mà Khương Quân đã mua, trả lại hai nghìn lượng tiền tham ô bán lá trà, đồng thời phán Khương Quân năm năm lao ngục vì tội trộm cắp, xăm chữ vào mặt và đày đi Tây Hạ.
Khương Quân sợ phát khóc khi biết được hắn phải ngồi tù, trong chớp mắt không còn tự tôn kiêu ngọa quỳ gối trong nha môn dập đầu cầu xin tha thứ, “Đại nhân, đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân không bao giờ dám nữa.”
Thấy Tri phủ đại nhân lạnh nhạt với cảnh tượng quen thuộc, Khương Quân chuyển sang cầu xin Vương quản sự, “Vương quản sự, xin ngươi nói với thiếu gia, ta đời này nguyện làm trâu làm ngựa cho hắn, xin hắn đừng để ta ngồi tù.”
Vương quản sự tàn bạo đá văng hắn ra. Khương Quân bò dậy đi cầu xin những người khác nhưng họ khinh bỉ đạp hắn ra xa. Giống như quả bóng rách nát, cả người Khương Quân đều là vết thương, máu nhuộm đỏ mặt, cực giống tên ăn mày ven đường. Hắn điên cuồng cầu xin người xung quanh, cuối cùng hắn túm lấy chân Đường Chấn Đông tựa như tóm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, khàn khàn nói, “Xin ngươi, ta sai rồi, thật sự sai rồi, ta đáng chết, ta không phải người, để bạc mê hoặc tâm trí, nhưng hãy cho ta một cơ hội chuộc lỗi, ngồi tù cũng được, đừng xăm chữ lên mặt ta, xin ngươi…”
Trong luật pháp của Triều Tống có “Xăm chữ lên mặt”, là ở trên mặt phạm nhân khắc tên họ, tội phạm vào. Phạm nhân đi đến nơi nào, vài trăm dặm xung quanh đều có thể biết rõ, như vậy dù có chạy trốn ra ngoài cũng vĩnh viễn không có chỗ nương thân.
Đường Chấn Đông ngồi trong phòng nói, “Có phải năm năm quá lâu không?”
Thượng Quan Cẩm rót trà vào chén cho hắn, “Lẽ nào ngươi thương cảm hắn? Hắn đổ tất cả lỗi cho ngươi, còn suýt chạy ra khỏi phủ Tĩnh An thành công.”
“Ta không sao mà.” Đường Chấn Đông nhìn Thượng Quan Cẩm, “Tuổi của Khương Quân không khác ta bao nhiêu, năm năm quá dài, sau này chịu danh phận của kẻ đã phạm tội, không thể làm việc ở bất kì nơi nào, muốn tiếp tục sinh sống sẽ gặp khó khăn.”
Thượng Quan Cẩm lặng lẽ nhìn hắn, khẽ thở dài, nói, “Ngươi thấy người khác đáng thương sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng chẳng ai cầu xin cho ngươi sau khi ngươi gặp chuyện không may.”
“Đừng nghĩ quá nhiều, nếu không sẽ không vui.” Đường Chấn Đông cười nhàn nhạt.
Thượng Quan Cẩm thản nhiên, “Tự mình ăn trộm tài sản là hành vi phạm tội, hơn nữa hắn đã bán lá trà, lại dùng tiền tham ô mua nhà ở, cho dù muốn giảm nhẹ tội cũng không thể tránh phải vào tù.”
Đường Chấn Đông nhìn mặt trăng sáng ngời ngoài cửa sổ, im lặng trong chốc lát rồi nói, “Nếu muốn sống sót, dù vào tù cũng được, nhưng đừng xăm chữ lên mặt hắn.” Khuôn mặt bị hủy của Đường Chấn Đông từng chịu nhiều sự châm chọc khiêu khích, huống hồ là xăm chữ vào mặt.
Thượng Quan Cẩm nhìn chằm chằm vào hắn, đôi đồng tử thâm sâu trong màn đêm có vẻ hơi lo lắng, “Ngươi không ghét hắn à, thường ngày hắn có thái độ xấu với ngươi, còn đẩy ngã ngươi ở nhà kho. Loại người như thế không đáng được bảo vệ.”
Đường Chấn Đông hơi sửng sốt, không ngờ hắn biết Khương Quân và mình xảy ra tranh chấp. Đường Chấn Đông chủ động cầm tay hắn, nói, “Hiện tại hắn rất đáng thương, cũng đã nhận được bài học rồi, không nên vì lý do đó mà cướp mất danh dự của hắn.”
Thượng Quan Cẩm lặng yên nhìn hắn, không nói gì cả. Một lúc sau, Thượng Quan Cẩm đưa tay ôm hắn vào lòng, siết hắn thật chặt, giống như muốn hắn hòa tan vào trong máu của mình.
Đường Chấn Đông hít vào mùi hương dịu nhẹ trên người Thượng Quan Cẩm, không đoán được hắn sẽ quyết định thế nào, nhưng mong Thượng Quan Cẩm mở miệng là có thể cứu được người trong lúc nước sôi lửa bỏng. Cho nên nhắc đến chuyện Khương Quân, hi vọng hắn sẽ không bị xăm chữ lên mặt rồi đi lưu đày.
Mua hè hết, chẳng mấy chốc đã đến trung thu. Trong phủ rất náo nhiệt, rực rỡ sắc màu. Hạ nhân được cho phép trở về quê sum vầy, nếu nhà xa thì ở trong phủ ăn mừng, cùng người trong phủ gặp nhau chè chén, ăn bánh trung thu, ăn ốc đồng, uống rượu hoa quế, vui chơi thỏa thích. Tổng quản nhận được sự cho phép của Thượng Quan Cẩm, mời gánh hát đến diễn hí khúc rồi tìm mấy người múa điệu Hoa Cổ. Vì thế toàn bộ phủ Tĩnh An tràn ngập tiếng cười nói và tiếng vỗ tay.
Đường Chấn Đông tỉnh dậy không thấy Thượng Quan Cẩm, nghĩ rằng hắn vẫn ở trong phòng nhưng không có, liền đi đến thiên đường, chuyển qua phòng khách nhưng vẫn không thấy hắn. Cuối cùng, Đường Chấn Đông thấy hắn ở trong thư phòng, vội vàng bước vào lại bất chợt lui ra, Lý quản gia đang ở bên trong.
Thượng Quan Cẩm thấy hắn bên ngoài, liền nói, “Đi ăn bữa sáng đi, hạ nhân chuẩn bị rồi.”
“Ừm.” Đường Chấn Đông nhìn Thượng Quan Cẩm dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình nhưng biết lúc này không thích hợp để mở miệng.
Thượng Quan Cẩm thấy được hắn đang phân vân, ánh mắt lạnh lẽo có chút ấm áp, hỏi hắn, “Có việc gì à?”
Đường Chấn Đông nhìn Lý quản gia. Lý quản gia không dám nhìn hắn. Từ lúc biết được quan hệ của hắn và thiếu gia, Lý quản gia cũng không dám trợn mắt hay nghiêm mặt lạnh nhạt với hắn, rất sợ khó giữ được chức vị, khẽ nói, “Ta ra ngoài trước.”
Đường Chấn Đông thấy sổ sách đặt trên bàn của Thượng Quan Cẩm, vội nói, “Không có gì, ta không có chuyện gì cả, bây giờ phải đi.”
Thượng Quan Cẩm nhìn Đường Chấn Đông, sự vui vẻ nhàn nhạt hiện lên trong đáy mắt, “Hôm nay trong phủ náo nhiệt, ngươi đi loanh quanh thăm thú đi, buổi chiều chúng ta ra ngoài.”
“Ta biết rồi.” Đường Chấn Đông cười, biết hắn lo mình buồn chán, tùy ý nói vài câu, sau đó xoay người rời khỏi phòng. Đang muốn đi, hắn lại quay về tựa bên cánh cửa, nghe thấy Lý quản gia nói lô trà vận chuyển đến kinh thành chưa đến, thương nhân Dịch Liên Hào viết thư thúc dục, nhưng hắn mất liên lạc với người chuyển hàng, không có cách nào cho Dịch Liên Hào câu trả lời thuyết phục, còn nói gần đây việc làm ăn của phường đồ ngọc trì trệ, cần có sách lược biến đổi cách buôn bán. Thượng Quan Cẩm khe khẽ nói gì đó, Lý quản gia vội vàng hưởng ứng. Bầu không khí có vẻ rất trang nghiêm, nhưng không nghe rõ họ đang nói gì.
Đường Chấn Đông đến phòng khách ăn bữa sáng, nghĩ sau trung thu Khương Quân phải đi đày, lại nhớ đến việc buôn bán của Thượng Quan Cẩm gặp trắc trở, vì thế hắn không hào hứng với ngày lễ.
“Cơm không hợp khẩu vị à? Sao ngươi không ăn?” Tiếng nói của Lâm Thanh đột ngột vang lên bên tai.
Đường Chấn Đông giật mình nói, “Sao ngươi không tiếng động đi đến như vậy?”
“Ta đến hồi lâu ngươi không hề phát hiện, đang nghĩ gì vậy?” Lâm Nhanh nhún vai, cầm một miếng bánh trung thu lên cho vào miệng.
Đường Chấn Đông không đáp mà hỏi, “Hôm nay ngươi không về quê à?”
Lâm Thanh nhìn xung quanh một vòng, thấy Thượng Quan Cẩm không có trong tầm mắt, không khách khí ngồi xuống nói, “Nghỉ lễ cửa hàng rất bận, buổi tối phải đi đối chiếu sổ sách.”
“Vậy ngươi không tặng lễ vật à?” Ở bên cạnh Thượng Quan Cẩm hắn mới phát hiện Lâm Thanh không chỉ là tiểu tư. Tiểu tư của Thượng Quan Cẩm ước chừng có hai mươi mốt người, công việc được phân rõ ràng, đều tự phụ trách khu vực của mình, thường ngày rất ít khi đến lầu các của Thượng Quan Cẩm. Lâm Thanh thông minh nhanh nhẹn, phẩm hạnh đoan trang, thường xuyên đến cửa hàng đối chiếu sổ sách, ngày lễ còn có thể thay mặt Thượng Quan Cẩm đi các phủ đệ khác để tặng lễ vật. Trong phủ địa vị của Lâm Thanh và Ngụy Minh ngang nhau, có thể kề cận Thượng Quan Cẩm. Ở hậu viện Lâm Thanh có phòng ngủ riêng, là tay sai đắc lực của Thượng Quan Cẩm. Sau khi bên cạnh Thượng Quan Cẩm, Đường Chấn Đông mới phát hiện những điều này, hơn nữa thường ngày hắn rất ít khi chủ động tìm Lâm Thanh, lại phát hiện Lâm Thanh ở một mình một phòng, khác với những tiểu tư bình thường khác.
Lâm Thanh ăn thêm một miếng bánh, đôi môi mềm mại tỏa ra vị ngọt, “Lần này Ngụy Minh tặng lễ vật, tối qua hắn thua trò thi uống rượu.” Sau đó cười rạng rỡ nói, “Ban ngày ta có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi.”
Đường Chấn Đông mỉm cười, cảm thấy Lâm Thanh là người vô lo vô nghĩ, nên xem hắn như bằng hữu không có gì giấu nhau, thờ ơ nhắc đến Khương Quân, “Chuyện của hắn ra sao rồi?”
“Nghe nói không bị xăm chữ lên mặt và bị lưu đày nữa, nếu trong nhà lao cải tạo tốt, có thể có cơ hội giảm hình phạt.” Lâm Thanh nói, “Ta không thích thủ đoạn thâm hiểm của hắn, nhưng thấy hắn khóc lóc cầu xin trong nha môn, đổi lại là ta, bằng lòng ngồi tù nhưng không bao giờ muốn bị xăm chữ lên mặt.”
“Đúng vậy.” Đường Chấn Đông đồng ý với quan điểm của hắn.
Lâm Thanh đưa tay vỗ vai hắn, nhìn hắn với ý tứ sâu xa, “Lần này nhờ có ngươi, hắn không phải chịu kết cục bi thảm.”
“Ta không hề làm gì.” Đường Chấn Đông điềm tĩnh trả lời.
Lâm Thanh mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Nghe nói Thượng Quan Cẩm tìm Tri phủ đại nhân, xin khoan thứ cho Khương Quân. Ngày đó hắn giao Khương Quân cho Vương quản sự chính là vì muốn mặc kệ. Hắn không nghiêm khắc xử lý người trong phủ theo luật lệ hà khắc. Nhìn hắn giống như lạnh lùng và vô tình, kì thật dịu dàng như ngọc. Hơn nữa trước đây hắn thấy Đường Chấn Đông đáng thương nên mới để Đường Chấn Đông vào phủ, sao lại có khả năng mặc người ăn cắp bị xăm chữ lên mặt và đi lưu đày. Hôm nay hắn công chính nghiêm minh như vậy, có lẽ Khương Quân ngoại trừ gán tội cho Đường Chấn Đông, chắc còn làm chuyện khiến Thượng Quan Cẩm không thể tha thứ. Không ngờ sau đó Thượng Quan Cẩm thay đổi quyết định, khoan hồng cho Khương Quân, không giống với tác phong quả quyết của hắn chút nào. Lâm Thanh đoán Đường Chấn Đông đã nói điều gì đó, vì thế càng nhìn Đường Chấn Đông với con mắt khác xưa.
“Hôm nay trong phủ rất náo nhiệt, cùng nhau xem hí kịch đi, nghe nói gánh hát rất nổi danh.” Lâm Thanh nói với Đường Chấn Đông.
Đường Chấn Đông biết Khương Quân không phải xăm chữ lên mặt rồi bị lưu đày, trong lòng thoải mái, nhưng hắn không hiểu hát độc thoại của tạp kịch, cũng không thích ngồi một chỗ xem kịch, dù sao cũng chẳng thú vị, nên hắn tìm cớ từ chối.
Nhớ đến buổi chiều phải cùng Thượng Quan Cẩm tới cửa hàng, Đường Chấn Đông đến nhà bếp chuẩn bị trà bánh. Bởi vì nghỉ lễ nên mọi người ở nhà bếp đang làm bánh trung thu, có người nhào bột, có người làm nhân bánh, có người chuyên nướng bánh. Mùi thơm nức mũi tràn ngập không khí. Giống như bánh ú trong tết đoan ngọ, bánh trung thu cũng phải làm rất nhiều, một phần làm quà tặng, một phần mang vào cung. Bánh trung thu nướng xong rất nhanh đã được bưng đi, những người thợ làm bánh bận tối mắt tối mũi, thấy Đường Chấn Đông đến hỗ trợ, ném việc cho hắn làm.
Đường Chấn Đông phải cho nhân bánh vào trong lớp vỏ bánh, trước tiên hắn nhìn xem người khác làm thế nào, cảm giác đơn giản liền bắt chước họ. Một tay hắn cầm vỏ bánh, hai tay cố sức ép bằng, sau đó đặt nhân bánh bằng đậu lên trên. Chợt Đường Chấn Đông nhớ ra Thượng Quan Cẩm không thích đồ ngọt nên hắn thay nhân bằng lòng đỏ trứng, một tay khẽ đẩy nhân bánh, tay kia nhẹ nhàng di chuyển vỏ bánh, cho đến khi nhân bánh nhồi hết vào trong vỏ.
Sau đó hắn chọn một chiếc khuôn đúc hình hoa lê, nhẹ nhàng đè bánh cho bằng phẳng, lật khuôn lại rồi gõ vào đáy khuôn để bánh rớt ra. Cảm thấy bánh khá tốt, hắn bỏ vào lò nướng, chờ mong bánh trung thu chính tay mình làm.
“Ngươi làm thì tự ngươi ăn đi.” Thợ cả ghét bỏ nhìn bánh trung thu, nói.
“Được.” Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn bánh trung thu mình làm, hơi giật mình, không rõ tại sao sau khi nướng xong nhân bánh trung thu bị lộ ra ngoài. Hắn cảm thấy xấu hổ, lại lần nữa làm bánh chẳng ra gì, nhưng không đủ thời gian, hắn đành chọn năm sáu chiếc bánh đặt vào trong cặp ***g, rời khỏi nhà bếp. Ra khỏi phủ, Đường Chấn Đông thấy một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn, vì vậy đi đến hỏi, “Thiếu gia đến chưa?”
Người đánh xe thấy hắn, cười nói, “Chắc là nhanh đến thôi, lên xe ngựa chờ đi.” Gần đây Thượng Quan Cẩm ra ngoài đều mang theo Đường Chấn Đông. Hai người họ như bóng với hình. Người đánh xe cho rằng Thượng Quan Cẩm trọng dụng Đường Chấn Đông nên vô cùng lễ độ với hắn.
Đường Chấn Đông nói, “Không sao, ta chờ hắn ra.” Dứt lời, hắn đứng bên cạnh xe mà đợi.
Trong nhà kho Khương Quân và Triệu Minh đang nói chuyện, giọng nói hùng hồn là Triệu Minh. Hắn lo lắng hỏi Khương Quân, “Sao đột nhiên phải đi, không phải ngươi từng nói muốn đi cũng đợi hai năm nữa à?”
Khương Quân nhàn nhạt nói, “Trong nhà ta có chút chuyện, phải trở về.”
“Nhưng không phải ngươi đã mua nhà ở Lạc Dương rồi sao, ngươi đưa người nhà đến là được.” Triệu Minh và Khương Quân là người cùng quê, đều làm việc ở nhà kho. Hiện tại Khương Quân đột ngột ra đi, không dẫn theo Triệu Minh nên hắn cảm thấy tổn thương.
“Đệ đệ của ta đang đợi ở trấn trên…” Khương Quân mất kiên nhẫn, “Ai, ngươi đừng hỏi nhiều, ta muốn đi trong hôm nay.”
Triệu Minh chợt hỏi, “Có phải ngươi có việc giấu ta đúng không?”
“Sao lại thế?” Khương Quân cười lạnh, “Không phải ngươi biết rất rõ chuyện của ta sao.”
Triệu Minh tiếp tục hỏi, “Vậy sao ngươi đột nhiên có bạc để mua nhà?”
Khương Quân hồi lâu không trả lời…
Triệu Minh biến sắc, ép hỏi, “Có phải ngươi chợt nổi lòng tham, ăn trộm ba rương Lư Sơn Vân Vụ trong nhà kho đi bán không? Bây giờ thừa dịp mọi người đổ lỗi cho Đường Chấn Đông, ngươi liền tìm cớ để rời đi.”
Khương Quân quát to, “Nói bậy!”
“Nương của ngươi vẫn khỏe mạnh mà.” Triệu Minh bĩu môi hừ một tiếng, “Đêm đó ta đã thấy tất cả.”
Lâm Thanh ở ngoài phòng vô cùng hoảng sợ. Đường Chấn Đông nhíu chặt lông mày, không ngờ Khương Quân là người xấu xa như thế. Hóa ra hắn đột nhiên chuyển ra khỏi phòng là bởi vì ăn cắp trà bán lấy tiền, trong khi đó chỉ cần tích góp vài năm, với thu nhập của họ thì hoàn toàn có thể mua được một ngôi nhà. Huống hồ, tình trạng gia đình của hắn không phải không tốt. Hiện tại, hắn vội vàng rời khỏi phủ Tĩnh An là do Vương quản sự triệt để điều tra chuyện lá trà, hắn sợ bị bại lộ điều tra ra hắn làm, không ngại nói dối lừa Vương quản sự.
Lúc này Khương Quân hoảng loạn, giống như bí mật cất giấu bị phát hiện, giận tím mặt nói, “Ta không hiểu ngươi nói cái gì!”
Triệu Minh cười nhạt, “Buổi tối Đường Chấn Đông giao lô trà đó, ta đi tìm ngươi để cùng đi ăn cơm, thấy ngươi lén lút chạy vào nhà kho ăn trộm ba rương Lư Sơn Vân Vụ. Sau đó ngươi đánh tráo thành trà xanh phổ thông, đúng không?”
“…” Khương Quân mím môi không nói một lời.
“Ở chung với ngươi lâu như vậy, không biết ngươi có lòng dạ đó. Sau khi trong phủ bận làm thọ yến cho nương nương, Vương quản sự rất ít khi đến nhà kho, lại càng ít người nhận hàng, Đường Chấn Đông không may bị ngươi đem làm người chịu trận.”
Khương Quân không phủ nhận, chỉ hỏi, “Ngươi muốn thế nào?”
Triệu Minh cười khùng khục, giống như lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành, “Nếu có lợi ích, sao không chia cho ta một ít, tốt xấu gì chúng ta cũng là bằng hữu, có phúc cùng hưởng, ta bằng lòng giữ bí mật này đến chết.”
Lâm Thanh không thể chịu nổi nữa, định chạy ào vào thì bị Đường Chấn Đông kéo trở lại. Hắn gấp đến độ giậm chân, thấy Đường Chấn Đông bình tĩnh tự nhiên, liếc mắt nhìn phía sau hắn. Lâm Thanh quay đầu lại, thấy Vương quản sự đứng cách đó không xa, khuôn mặt tím tái.
Hai người trong nhà kho bắt đầu thương lượng chuyện trao đổi bạc, Vương quản sự giống như con sư tử căm phẫn nhào vào, hùng hổ phun lửa về phía hai người họ, “Hai tên khốn! Vu oan giá họa, hợp mưu chia của, còn cười đắc ý như vậy, các ngươi có cảm thấy xấu hổ không hả!” Hắn quay đầu lại trừng mắt với Khương Quân, “Còn ngươi, để có thể lập tức thoát thân, dám nói nương ngươi đã chết, đồ bất hiếu!”
Triệu Minh luống cuống, Khương Quân cũng cuống cuồng, thấy chuyện bị bại lộ nên vội vã nói, “Chúng ta chỉ nói đùa thôi, việc này phải trách Đường Chấn Đông, sao lại liên quan đến chúng ta…” Hắn hoảng hốt giải thích, tìm cách chối tội.
“Vô liêm sỉ! Ta nói cho ngươi biết, thương nhân ở Kinh Châu đã hồi âm rồi, hàng Đường Chấn Đông giao không có vấn đề! Có vấn đề chính là ngươi, ngươi nghĩ trộm bán lá trà thì có thể giấu diếm? Ngươi cứ chờ mà vào nhà lao đi, đừng mong cầm tiền tham ô nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Vương quản sự tức giận đén mức lông mày dựng ngược, nghĩ loại người bỉ ổi này theo hắn nhưng hắn không hề biết, lại tưởng tượng đến cảnh Lý quản gia mồm mép bép xép biết chuyện sẽ cười hắn thối mũi. Hắn càng nghĩ càng tức, vì thế kéo hai người xuống dưới, sai thị vệ đánh năm mươi trượng!
Thượng Quan Cẩm biết đầu đuôi ngọn nguồn sự việc, giao việc này cho Vương quản sự xử lý. Vương quản sự bực bội cảm thấy xấu hổ với Thượng Quan Cẩm nên càng tức Khương Quân và Triệu Minh. Hắn nghiêm khắc xử phạt, đuổi Triệu Minh ra khỏi phủ, tịch thu nửa năm tiền công, giao Khương Quân cho quan phủ. Sau khi quan phủ điều tra rõ ràng, cưỡng chế tịch thu ngôi nhà trị giá tám trăm lượng bạc mà Khương Quân đã mua, trả lại hai nghìn lượng tiền tham ô bán lá trà, đồng thời phán Khương Quân năm năm lao ngục vì tội trộm cắp, xăm chữ vào mặt và đày đi Tây Hạ.
Khương Quân sợ phát khóc khi biết được hắn phải ngồi tù, trong chớp mắt không còn tự tôn kiêu ngọa quỳ gối trong nha môn dập đầu cầu xin tha thứ, “Đại nhân, đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân không bao giờ dám nữa.”
Thấy Tri phủ đại nhân lạnh nhạt với cảnh tượng quen thuộc, Khương Quân chuyển sang cầu xin Vương quản sự, “Vương quản sự, xin ngươi nói với thiếu gia, ta đời này nguyện làm trâu làm ngựa cho hắn, xin hắn đừng để ta ngồi tù.”
Vương quản sự tàn bạo đá văng hắn ra. Khương Quân bò dậy đi cầu xin những người khác nhưng họ khinh bỉ đạp hắn ra xa. Giống như quả bóng rách nát, cả người Khương Quân đều là vết thương, máu nhuộm đỏ mặt, cực giống tên ăn mày ven đường. Hắn điên cuồng cầu xin người xung quanh, cuối cùng hắn túm lấy chân Đường Chấn Đông tựa như tóm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, khàn khàn nói, “Xin ngươi, ta sai rồi, thật sự sai rồi, ta đáng chết, ta không phải người, để bạc mê hoặc tâm trí, nhưng hãy cho ta một cơ hội chuộc lỗi, ngồi tù cũng được, đừng xăm chữ lên mặt ta, xin ngươi…”
Trong luật pháp của Triều Tống có “Xăm chữ lên mặt”, là ở trên mặt phạm nhân khắc tên họ, tội phạm vào. Phạm nhân đi đến nơi nào, vài trăm dặm xung quanh đều có thể biết rõ, như vậy dù có chạy trốn ra ngoài cũng vĩnh viễn không có chỗ nương thân.
Đường Chấn Đông ngồi trong phòng nói, “Có phải năm năm quá lâu không?”
Thượng Quan Cẩm rót trà vào chén cho hắn, “Lẽ nào ngươi thương cảm hắn? Hắn đổ tất cả lỗi cho ngươi, còn suýt chạy ra khỏi phủ Tĩnh An thành công.”
“Ta không sao mà.” Đường Chấn Đông nhìn Thượng Quan Cẩm, “Tuổi của Khương Quân không khác ta bao nhiêu, năm năm quá dài, sau này chịu danh phận của kẻ đã phạm tội, không thể làm việc ở bất kì nơi nào, muốn tiếp tục sinh sống sẽ gặp khó khăn.”
Thượng Quan Cẩm lặng lẽ nhìn hắn, khẽ thở dài, nói, “Ngươi thấy người khác đáng thương sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng chẳng ai cầu xin cho ngươi sau khi ngươi gặp chuyện không may.”
“Đừng nghĩ quá nhiều, nếu không sẽ không vui.” Đường Chấn Đông cười nhàn nhạt.
Thượng Quan Cẩm thản nhiên, “Tự mình ăn trộm tài sản là hành vi phạm tội, hơn nữa hắn đã bán lá trà, lại dùng tiền tham ô mua nhà ở, cho dù muốn giảm nhẹ tội cũng không thể tránh phải vào tù.”
Đường Chấn Đông nhìn mặt trăng sáng ngời ngoài cửa sổ, im lặng trong chốc lát rồi nói, “Nếu muốn sống sót, dù vào tù cũng được, nhưng đừng xăm chữ lên mặt hắn.” Khuôn mặt bị hủy của Đường Chấn Đông từng chịu nhiều sự châm chọc khiêu khích, huống hồ là xăm chữ vào mặt.
Thượng Quan Cẩm nhìn chằm chằm vào hắn, đôi đồng tử thâm sâu trong màn đêm có vẻ hơi lo lắng, “Ngươi không ghét hắn à, thường ngày hắn có thái độ xấu với ngươi, còn đẩy ngã ngươi ở nhà kho. Loại người như thế không đáng được bảo vệ.”
Đường Chấn Đông hơi sửng sốt, không ngờ hắn biết Khương Quân và mình xảy ra tranh chấp. Đường Chấn Đông chủ động cầm tay hắn, nói, “Hiện tại hắn rất đáng thương, cũng đã nhận được bài học rồi, không nên vì lý do đó mà cướp mất danh dự của hắn.”
Thượng Quan Cẩm lặng yên nhìn hắn, không nói gì cả. Một lúc sau, Thượng Quan Cẩm đưa tay ôm hắn vào lòng, siết hắn thật chặt, giống như muốn hắn hòa tan vào trong máu của mình.
Đường Chấn Đông hít vào mùi hương dịu nhẹ trên người Thượng Quan Cẩm, không đoán được hắn sẽ quyết định thế nào, nhưng mong Thượng Quan Cẩm mở miệng là có thể cứu được người trong lúc nước sôi lửa bỏng. Cho nên nhắc đến chuyện Khương Quân, hi vọng hắn sẽ không bị xăm chữ lên mặt rồi đi lưu đày.
Mua hè hết, chẳng mấy chốc đã đến trung thu. Trong phủ rất náo nhiệt, rực rỡ sắc màu. Hạ nhân được cho phép trở về quê sum vầy, nếu nhà xa thì ở trong phủ ăn mừng, cùng người trong phủ gặp nhau chè chén, ăn bánh trung thu, ăn ốc đồng, uống rượu hoa quế, vui chơi thỏa thích. Tổng quản nhận được sự cho phép của Thượng Quan Cẩm, mời gánh hát đến diễn hí khúc rồi tìm mấy người múa điệu Hoa Cổ. Vì thế toàn bộ phủ Tĩnh An tràn ngập tiếng cười nói và tiếng vỗ tay.
Đường Chấn Đông tỉnh dậy không thấy Thượng Quan Cẩm, nghĩ rằng hắn vẫn ở trong phòng nhưng không có, liền đi đến thiên đường, chuyển qua phòng khách nhưng vẫn không thấy hắn. Cuối cùng, Đường Chấn Đông thấy hắn ở trong thư phòng, vội vàng bước vào lại bất chợt lui ra, Lý quản gia đang ở bên trong.
Thượng Quan Cẩm thấy hắn bên ngoài, liền nói, “Đi ăn bữa sáng đi, hạ nhân chuẩn bị rồi.”
“Ừm.” Đường Chấn Đông nhìn Thượng Quan Cẩm dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình nhưng biết lúc này không thích hợp để mở miệng.
Thượng Quan Cẩm thấy được hắn đang phân vân, ánh mắt lạnh lẽo có chút ấm áp, hỏi hắn, “Có việc gì à?”
Đường Chấn Đông nhìn Lý quản gia. Lý quản gia không dám nhìn hắn. Từ lúc biết được quan hệ của hắn và thiếu gia, Lý quản gia cũng không dám trợn mắt hay nghiêm mặt lạnh nhạt với hắn, rất sợ khó giữ được chức vị, khẽ nói, “Ta ra ngoài trước.”
Đường Chấn Đông thấy sổ sách đặt trên bàn của Thượng Quan Cẩm, vội nói, “Không có gì, ta không có chuyện gì cả, bây giờ phải đi.”
Thượng Quan Cẩm nhìn Đường Chấn Đông, sự vui vẻ nhàn nhạt hiện lên trong đáy mắt, “Hôm nay trong phủ náo nhiệt, ngươi đi loanh quanh thăm thú đi, buổi chiều chúng ta ra ngoài.”
“Ta biết rồi.” Đường Chấn Đông cười, biết hắn lo mình buồn chán, tùy ý nói vài câu, sau đó xoay người rời khỏi phòng. Đang muốn đi, hắn lại quay về tựa bên cánh cửa, nghe thấy Lý quản gia nói lô trà vận chuyển đến kinh thành chưa đến, thương nhân Dịch Liên Hào viết thư thúc dục, nhưng hắn mất liên lạc với người chuyển hàng, không có cách nào cho Dịch Liên Hào câu trả lời thuyết phục, còn nói gần đây việc làm ăn của phường đồ ngọc trì trệ, cần có sách lược biến đổi cách buôn bán. Thượng Quan Cẩm khe khẽ nói gì đó, Lý quản gia vội vàng hưởng ứng. Bầu không khí có vẻ rất trang nghiêm, nhưng không nghe rõ họ đang nói gì.
Đường Chấn Đông đến phòng khách ăn bữa sáng, nghĩ sau trung thu Khương Quân phải đi đày, lại nhớ đến việc buôn bán của Thượng Quan Cẩm gặp trắc trở, vì thế hắn không hào hứng với ngày lễ.
“Cơm không hợp khẩu vị à? Sao ngươi không ăn?” Tiếng nói của Lâm Thanh đột ngột vang lên bên tai.
Đường Chấn Đông giật mình nói, “Sao ngươi không tiếng động đi đến như vậy?”
“Ta đến hồi lâu ngươi không hề phát hiện, đang nghĩ gì vậy?” Lâm Nhanh nhún vai, cầm một miếng bánh trung thu lên cho vào miệng.
Đường Chấn Đông không đáp mà hỏi, “Hôm nay ngươi không về quê à?”
Lâm Thanh nhìn xung quanh một vòng, thấy Thượng Quan Cẩm không có trong tầm mắt, không khách khí ngồi xuống nói, “Nghỉ lễ cửa hàng rất bận, buổi tối phải đi đối chiếu sổ sách.”
“Vậy ngươi không tặng lễ vật à?” Ở bên cạnh Thượng Quan Cẩm hắn mới phát hiện Lâm Thanh không chỉ là tiểu tư. Tiểu tư của Thượng Quan Cẩm ước chừng có hai mươi mốt người, công việc được phân rõ ràng, đều tự phụ trách khu vực của mình, thường ngày rất ít khi đến lầu các của Thượng Quan Cẩm. Lâm Thanh thông minh nhanh nhẹn, phẩm hạnh đoan trang, thường xuyên đến cửa hàng đối chiếu sổ sách, ngày lễ còn có thể thay mặt Thượng Quan Cẩm đi các phủ đệ khác để tặng lễ vật. Trong phủ địa vị của Lâm Thanh và Ngụy Minh ngang nhau, có thể kề cận Thượng Quan Cẩm. Ở hậu viện Lâm Thanh có phòng ngủ riêng, là tay sai đắc lực của Thượng Quan Cẩm. Sau khi bên cạnh Thượng Quan Cẩm, Đường Chấn Đông mới phát hiện những điều này, hơn nữa thường ngày hắn rất ít khi chủ động tìm Lâm Thanh, lại phát hiện Lâm Thanh ở một mình một phòng, khác với những tiểu tư bình thường khác.
Lâm Thanh ăn thêm một miếng bánh, đôi môi mềm mại tỏa ra vị ngọt, “Lần này Ngụy Minh tặng lễ vật, tối qua hắn thua trò thi uống rượu.” Sau đó cười rạng rỡ nói, “Ban ngày ta có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi.”
Đường Chấn Đông mỉm cười, cảm thấy Lâm Thanh là người vô lo vô nghĩ, nên xem hắn như bằng hữu không có gì giấu nhau, thờ ơ nhắc đến Khương Quân, “Chuyện của hắn ra sao rồi?”
“Nghe nói không bị xăm chữ lên mặt và bị lưu đày nữa, nếu trong nhà lao cải tạo tốt, có thể có cơ hội giảm hình phạt.” Lâm Thanh nói, “Ta không thích thủ đoạn thâm hiểm của hắn, nhưng thấy hắn khóc lóc cầu xin trong nha môn, đổi lại là ta, bằng lòng ngồi tù nhưng không bao giờ muốn bị xăm chữ lên mặt.”
“Đúng vậy.” Đường Chấn Đông đồng ý với quan điểm của hắn.
Lâm Thanh đưa tay vỗ vai hắn, nhìn hắn với ý tứ sâu xa, “Lần này nhờ có ngươi, hắn không phải chịu kết cục bi thảm.”
“Ta không hề làm gì.” Đường Chấn Đông điềm tĩnh trả lời.
Lâm Thanh mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Nghe nói Thượng Quan Cẩm tìm Tri phủ đại nhân, xin khoan thứ cho Khương Quân. Ngày đó hắn giao Khương Quân cho Vương quản sự chính là vì muốn mặc kệ. Hắn không nghiêm khắc xử lý người trong phủ theo luật lệ hà khắc. Nhìn hắn giống như lạnh lùng và vô tình, kì thật dịu dàng như ngọc. Hơn nữa trước đây hắn thấy Đường Chấn Đông đáng thương nên mới để Đường Chấn Đông vào phủ, sao lại có khả năng mặc người ăn cắp bị xăm chữ lên mặt và đi lưu đày. Hôm nay hắn công chính nghiêm minh như vậy, có lẽ Khương Quân ngoại trừ gán tội cho Đường Chấn Đông, chắc còn làm chuyện khiến Thượng Quan Cẩm không thể tha thứ. Không ngờ sau đó Thượng Quan Cẩm thay đổi quyết định, khoan hồng cho Khương Quân, không giống với tác phong quả quyết của hắn chút nào. Lâm Thanh đoán Đường Chấn Đông đã nói điều gì đó, vì thế càng nhìn Đường Chấn Đông với con mắt khác xưa.
“Hôm nay trong phủ rất náo nhiệt, cùng nhau xem hí kịch đi, nghe nói gánh hát rất nổi danh.” Lâm Thanh nói với Đường Chấn Đông.
Đường Chấn Đông biết Khương Quân không phải xăm chữ lên mặt rồi bị lưu đày, trong lòng thoải mái, nhưng hắn không hiểu hát độc thoại của tạp kịch, cũng không thích ngồi một chỗ xem kịch, dù sao cũng chẳng thú vị, nên hắn tìm cớ từ chối.
Nhớ đến buổi chiều phải cùng Thượng Quan Cẩm tới cửa hàng, Đường Chấn Đông đến nhà bếp chuẩn bị trà bánh. Bởi vì nghỉ lễ nên mọi người ở nhà bếp đang làm bánh trung thu, có người nhào bột, có người làm nhân bánh, có người chuyên nướng bánh. Mùi thơm nức mũi tràn ngập không khí. Giống như bánh ú trong tết đoan ngọ, bánh trung thu cũng phải làm rất nhiều, một phần làm quà tặng, một phần mang vào cung. Bánh trung thu nướng xong rất nhanh đã được bưng đi, những người thợ làm bánh bận tối mắt tối mũi, thấy Đường Chấn Đông đến hỗ trợ, ném việc cho hắn làm.
Đường Chấn Đông phải cho nhân bánh vào trong lớp vỏ bánh, trước tiên hắn nhìn xem người khác làm thế nào, cảm giác đơn giản liền bắt chước họ. Một tay hắn cầm vỏ bánh, hai tay cố sức ép bằng, sau đó đặt nhân bánh bằng đậu lên trên. Chợt Đường Chấn Đông nhớ ra Thượng Quan Cẩm không thích đồ ngọt nên hắn thay nhân bằng lòng đỏ trứng, một tay khẽ đẩy nhân bánh, tay kia nhẹ nhàng di chuyển vỏ bánh, cho đến khi nhân bánh nhồi hết vào trong vỏ.
Sau đó hắn chọn một chiếc khuôn đúc hình hoa lê, nhẹ nhàng đè bánh cho bằng phẳng, lật khuôn lại rồi gõ vào đáy khuôn để bánh rớt ra. Cảm thấy bánh khá tốt, hắn bỏ vào lò nướng, chờ mong bánh trung thu chính tay mình làm.
“Ngươi làm thì tự ngươi ăn đi.” Thợ cả ghét bỏ nhìn bánh trung thu, nói.
“Được.” Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn bánh trung thu mình làm, hơi giật mình, không rõ tại sao sau khi nướng xong nhân bánh trung thu bị lộ ra ngoài. Hắn cảm thấy xấu hổ, lại lần nữa làm bánh chẳng ra gì, nhưng không đủ thời gian, hắn đành chọn năm sáu chiếc bánh đặt vào trong cặp ***g, rời khỏi nhà bếp. Ra khỏi phủ, Đường Chấn Đông thấy một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn, vì vậy đi đến hỏi, “Thiếu gia đến chưa?”
Người đánh xe thấy hắn, cười nói, “Chắc là nhanh đến thôi, lên xe ngựa chờ đi.” Gần đây Thượng Quan Cẩm ra ngoài đều mang theo Đường Chấn Đông. Hai người họ như bóng với hình. Người đánh xe cho rằng Thượng Quan Cẩm trọng dụng Đường Chấn Đông nên vô cùng lễ độ với hắn.
Đường Chấn Đông nói, “Không sao, ta chờ hắn ra.” Dứt lời, hắn đứng bên cạnh xe mà đợi.