Ánh mặt trời êm dịu ấm áp chiếu lên người. Bầu trời cao xanh biếc, có mấy con chim nhỏ tự do bay lượn, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng ríu rít. Bất chợt một viên đá từ mũi ná bắn vào chim nhỏ. Đầu chim nhỏ xiêu vẹo rồi rơi xuống vào tay một thiếu niên. Thiếu niên khoảng mười bốn tuổi, mặc trang phục được thêu hoa văn *** xảo, hiển nhiên địa vị không thấp.
Lúc này hắn nhìn chỉm nhỏ trong tay. Hai mắt chim nhỏ nhắm nghiền, máu thấm ướt trán và cánh. Hắn vội ném nó đi, “Xui xẻo! Vậy mà đã tắt thở.” Hắn quay đầu lại phân phó tiểu tư, “Ngươi bắn lại đi!”
Tiểu tư nhìn chim nhỏ đã chết, cố gắng khuyên bảo, “Thiếu gia, ngươi muốn nuôi thì mai ta đi mua, hôm nay mua xong ngươi trở về dùng ná bắn nó, rớt xuống sẽ chết.”
“Ai muốn nuôi chim chết! Ngươi dùng ná bắn đi, đừng làm nó chết là được.” Thiếu niên quát nạt tiểu tư.
“Vâng, vâng, ta biết rồi.” Tiểu tư khúm núm đồng ý, vô tình thấy xác chim trên mặt đất, muốn thu nhặt xác nó bởi lẽ xác chim rơi vào trước cửa là điềm xấu, nên hắn nói với thiếu niên một câu.
Thiếu niên trừng mắt, mắng tiểu tư xối xả, “Tìm người khác làm đi, ngươi chỉ dùng ná bắn chim thôi!”
Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn thiếu niên, cảm thấy thái độ của hắn quá ngạo mạn vô lễ. Thiếu niên thấy Đường Chấn Đông, lại chú ý đến màu sắc xiêm y của hắn, biết hắn là người trong phủ, giơ một ngón tay ra, nói, “Hạ nhân đứng ở đó, đến dọn sạch chỗ này đi.”
Đường Chấn Đông cảm thấy giọng điệu quá hỗn láo, nên không hề bước đến. Thiếu niên thấy hắn không cử động liền lặp lại yêu cầu một lần. Đường Chấn Đông vẫn không để ý đến hắn, thiếu niên nổi giận, ra lệnh cho tiểu tư bên cạnh đến dạy dỗ Đường Chấn Đông.
“Việc này…” Tiểu tư khó xử, đúng lúc thấy Lý quản gia bước đến, vội vàng kéo áo thiếu niên. Thiếu niên quay đầu nhìn lại, mặt biến sắc, thấy Lý quản gia kính cẩn đón Thượng Quan Cẩm ra phủ.
Sau khi Thượng Quan Cẩm đến gần, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trên mặt đất, liếc nhìn ná trong tay tiểu tư, lạnh lùng hỏi Thượng Quân Duyên, “Ngươi đang chơi cái gì?”
Thượng Quân Duyên dường như rất sợ Thượng Quan Cẩm, nhỏ giọng đáp, “Ca ca, ta thấy chim nhỏ chết ở đây, bảo tiểu tư dọn dẹp.” Đột nhiên nhớ đến Đường Chấn Đông, thiếu niên chỉ vào hắn nói, “Ta bảo hắn đến giúp nhưng hắn lại bất động.”
Đường Chấn Đông cảm thấy hơi chóng mặt, không ngờ thiếu niên trước mặt là con nuôi của Cửu gia, chợt nghĩ tới có lần Lâm Thanh nói hắn được cưng chiều đến coi trời bằng vung, cực kỳ khó chịu. Đường Chấn Đông đã nghĩ tiểu hài tử thì làm sao mà đáng ghét được, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
Thượng Quan Cẩm thấy hắn chỉ vào Đường Chấn Đông, vẻ mặt tối sầm, nghiêm khắc khiển trách, “Người bên cạnh ta, chưa cho phép ngươi sai khiến, còn không đi chỗ khác đi!”
Thượng Quân Duyên mang theo tiểu tư đi khỏi, Thượng Quan Cẩm hỏi Lý quản gia, “Sao nó lại đến đây?”
Lý quản gia vội vàng nói, “Lão gia ra ngoài, hôm nay vừa nghỉ lễ, quản gia đưa hắn tới.”
“Hôm nay không cho nó ăn cơm trưa.”
Lý quản gia do dự, “Nhưng mà…”
Thượng Quan Cẩm lạnh nhạt, “Cứ bảo ta ra lệnh.” Dứt lời hắn quay đầu đi. Lý quản gia muốn khuyên bảo nhưng biết có nói gì cũng phí công vô ích, vì thế hắn gọi hạ nhân xử lý xác chim trên mặt đất rồi vào phủ giải quyết những việc khác.
Bánh xe quay tít, phủ Tĩnh An ngày càng xa. Thượng Quan Cẩm ngồi trong xe ngựa nhìn Đường Chấn Đông phía đối diện, nói, “Xin lỗi, làm ngươi chê cười rồi.”
“Không sao.” Đường Chấn Đông lắc đầu, mặc dù khiếp sợ tính kiêu ngạo ương ngạnh của Thượng Quân Duyên, nhưng hắn không chấp nhặt với tiểu hài tử. Đường Chấn Đông ngẩng đầu hỏi Thượng Quan Cẩm, “Hắn là đệ đệ của ngươi à?”
Thượng Quan Cẩm thừa nhận, “Đúng vậy.”
“Nhận nuôi từ lúc nào? Nhìn không giống tiểu hài tử bình thường.”
“Bốn năm trước.” Thượng Quan Cẩm nói.
Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn Thượng Quan Cẩm, “Vậy cũng chưa lâu lắm.” Hắn cứ tưởng Thượng Quân Duyên từ nhỏ lớn lên trong phủ, không ngờ hài tử mới nhận nuôi được bốn năm, không khỏi hỏi, “Ngươi không hỏi hắn… tại sao nhận nuôi ư?”
“Ta không quan tâm.” Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm nhàn nhạt, giọng nói lạnh lùng, “Phụ thân ít khi đến chỗ ta, còn con nuôi phần nhiều được người bên hắn chăm sóc.”
Thảo nào bình thường rất ít khi nhìn thấy thiếu niên. Đường Chấn Đông không nói thêm gì nữa, hắn vén rèm che nhìn bên ngoài cửa sổ. Trên đường người đến người đi, vô cùng nhộn nhịp, hôm nay nghỉ lễ nên mọi người đều vội vàng. Hắn nói, “Hôm nay nhiều người như vậy, buôn bán chắc chắn rất tốt.”
Thượng Quan Cẩm nói, “Còn tùy vào loại hình buôn bán, một số không phù hợp để tiêu thụ.”
Đường Chấn Đông im lặng một lát rồi hỏi, “Đó có phải buôn bán của phường đồ ngọc không?”
“Sao ngươi lại hỏi cái này?” Thượng Quan Cẩm sửng sốt, rất ngạc nhiên vì hắn biết.
Đường Chấn Đông cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt của hắn, “Lúc sáng ta nghe được cuộc nói chuyện của ngươi và Lý quản gia.”
Nụ cười chảy xuôi trong ánh mắt của Thượng Quan Cẩm, hắn *** nghịch nói, “Hóa ra ngươi nghe trộm.”
Mặt Đường Chấn Đông đỏ lên, hắn lập tức giải thích, “Không phải ta cố ý đâu.”
Thượng Quan Cẩm biết hắn lo lắng tình trạng buôn bán, giọng nói mềm mại, “Mới khai trương thì sẽ như vậy.”
Đường Chấn Đông vẫn lo lắng, “Buôn bán sẽ trở nên tốt đẹp chứ?”
“Đương nhiên sẽ trở nên tốt đẹp.” Thượng Quan Cẩm điềm tĩnh tự nhiên.
Đường Chấn Đông nhướn mày hỏi, “Chẳng lẽ ngươi không lo lắng ư?” Nếu là hắn, mỗi ngày hắn đều nôn nóng bất an, nhìn buôn bán ảm đạm như vậy, chi phí càng ngày càng tăng lên, chắc chắn hắn ngày đêm đều không ngủ được.
“Buôn bán theo mùa, có lúc ấm áp như mùa xuân, có lúc lạnh lẽo như mùa đông, thái độ đúng mực, không cần quá quan tâm.”
“Như vậy bây giờ là mùa đông?”
“Đúng vậy.” Thượng Quan Cẩm không hề giấu diếm.
Đường Chấn Đông lại lo lắng, “Có cách giải quyết không?”
“Hiển nhiên sẽ có cách giải quyết.” Thượng Quan Cẩm ôn hòa nhìn Đường Chấn Đông. Trên giương mặt trẻ tuổi có sự chín chắn ổn định vượt quá tuổi, “Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, có vấn đề gì ta sẽ xử lý, ngươi đừng lo lắng.”
Đường Chấn Đông nắm lấy bàn tay trắng trẻo của hắn, “Nếu cần giúp gì hãy nói cho ta biết.” Bởi lẽ theo Thượng Quan Cẩm đi thu mua đồ ngọc, lại đến Thụy Lệ chọn lựa đá ngọc thô, hàng hóa trong cửa hàng bị ế ẩm, hắn lo lắng, mong có thể giúp Thượng Quan Cẩm.
“Được.” Thượng Quan Cẩm im lặng đồng ý. Một luồng gió lạnh đột nhiên dâng lên trước ngực, hắn che miệng, cúi đầu ho khan. Đường Chấn Đông run rẩy, vội hỏi, “Sao ngươi đột ngột ho khan, ngươi có mang dược theo không?”
“Không sao.” Thượng Quan Cẩm lắc đầu nói, ý bảo hắn không cần lo lắng.
Đường Chấn Đông nhìn Thượng Quan Cẩm, thấy sắc mặt hắn cũng không dị thường, không khỏi nói, “Ta rót trà cho ngươi.”
Thượng Quan Cẩm “ừm” một tiếng, Đường Chấn Đông mở chiếc cặp ***g bằng gỗ, lấy ra một bộ trà, rót một chén trà nóng cho hắn.
Thượng Quan Cẩm uống một ngụm, cảm giác ngòn ngọt mát lạnh làm dịu cổ họng ngứa ngáy của hắn, trong lòng ấm áp, biết hắn đã chuẩn bị sẵn trà thảo dược. Thượng Quan Cẩm chú ý đến trong cặp ***g còn có bánh trung thu, nghẹ giọng hỏi, “Sao ngươi không đưa đồ ăn ra?”
“Đây là học theo ngươi, ra ngoài phải mang theo hành lý.” Đường Chấn Đông lấy ra một chiếc bánh đưa cho hắn.
Thượng Quan Cẩm mỉm cười, liếc nhìn hình dạng bất thường của bánh trung thu, hoa văn trên mặt bánh cũng lệch sang một bên, nụ cười dày đặc trong đôi mắt. Đường Chấn Đông xấu hổ, cúi đầu nói, “Bánh là do ta làm.”
“Rất ngon.” Thượng Quan Cẩm cắn một miếng, ca ngợi.
Đường Chấn Đông nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi không cần miễn cưỡng.” Hắn không ngờ cho bánh vào khuôn đúc cũng khó đến thế, nhìn những chiếc bánh hình dạng xấu xí, vốn định lấy bánh do thợ làm nhưng sợ thợ trong nhà bếp sẽ không vui.
Thượng Quan Cẩm dịu dàng ôm hắn lên trên đùi, xoa đầu hắn, giống như an ủi tiểu hài tử, “Ta không lừa ngươi. Ngươi ở trong phủ học được rất nhiều thứ, ta sợ không theo kịp.”
Đường Chấn Đông nắm tay hắn, nói, “Ngươi đừng đùa ta.”
“Ta nói thật.” Thượng Quan Cẩm ôm thắt lưng Đường Chấn Đông, thân mật cắn môi hắn. Cảm giác ấm áp mềm mại khiến Thượng Quan Cẩm nheo mắt lại, vươn đầu lưỡi liếm một chút, “Ngọt quá, ngươi ăn đường à?”
Đường Chấn Đông suýt nữa bật cười, đẩy vai hắn ra, “Đừng náo loạn.”
Thượng Quan Cẩm không nghe theo, không khuất phục mà quấn lấy hắn. Đường Chấn Đông né tránh tay của Thượng Quan Cẩm. Hai người trong xe ngựa quay cuồng. Cuối cùng Thượng Quan Cẩm đè lên người Đường Chấn Đông, vững vàng hôn hắn. Môi hắn mềm và ngọt giống như vừa mới ăn xong bánh nhân táo. Nụ hôn đơn thuần trở nên nóng bỏng, theo hơi thở nặng nề của Đường Chấn Đông, Thượng Quan Cẩm chà đạp môi lưỡi hắn, tham lam tựa như muốn nuốt chửng hắn.
“Ưm…” Đường Chấn Đông bị hôn, cả người nhũn xuống, đầu óc chậm rãi thiếu dưỡng khí. Lúc hắn sắp nghẹt thở bởi nụ hôn tràn đầy xâm lược thì Thượng Quan Cẩm tách môi ra, sau đó môi lưỡi mang theo hơi thở nóng rực cắn cổ hắn, một đôi bàn tay ấm nóng dán vào ngực hắn, cố sức xoa nắn. Cảm giác co giãn mềm dẻo làm dấy lên nhiệt độ cơ thể, phát hiện đơn thuần sờ soạng không đủ để thỏa mãn cơn khát, Thượng Quan Cẩm chợt kéo vạt áo hắn ra, luồn tay vào làn da ấm áp.
Đường Chấn Đông chắn tay trước ngực Thượng Quan Cẩm, đẩy hắn ra, thở dốc nói, “Đừng tiếp tục nữa, sẽ bị nghe thấy.”
Thượng Quan Cẩm vuốt ve cơ thể mạnh mẽ của hắn, ánh mắt rực lửa dừng lại trên làn môi hồng ẩm ướt của hắn, lại nhìn ánh mắt hoảng hốt của hắn đang nhìn về phía ngoài xe ngựa, không khỏi buông hắn ra.
Đường Chấn Đông vội vã lùi lại, thoáng chốc cách Thượng Quan Cẩm rất xa, nhưng không gian trong xe có hạn, dù trốn tránh thế nào cũng lọt vào tầm mắt Thượng Quan Cẩm. Hắn nhíu mày trừng mắt nhìn Thượng Quan Cẩm, “Ngươi đừng xằng bậy!”
Đôi đồng tử sáng sủa, thân thể mạnh mẽ giống như con thú hoang đang ở trong trạng thái phòng bị càng làm cho Thượng Quan Cẩm muốn chinh phục, đặc biệt là giày vò đôi môi hồng phớt để nó phát ra tiếng rên rỉ. Tuy nhiên, Thượng Quan Cẩm biết nếu tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ sẽ làm hắn tức giận.
Hai người lẳng lặng giằng co. Thượng Quan Cẩm chợt quay đi, cúi đầu ho khan. Đường Chấn Đông hoảng hốt, cảnh giác hoàn toàn bị gỡ bỏ, hắn vội vàng tiếp cận đến, hỏi, “Ngươi có chuyện gì vậy, có phải khó chịu không?”
Thượng Quan Cẩm mặt không đổi sắc, nói, “Không có.”
Đường Chấn Đông đưa tay chạm vào trán Thượng Quan Cẩm, nhiệt độ bình thường làm hắn an tâm hơn, nhưng vẫn lo âu nói, “Đừng chịu đựng, nếu không thoải mái thì chúng ta trở về.”
Ánh mắt Thượng Quan Cẩm lấp lánh, ngay lúc hắn quyết định sẽ làm thì giọng nói của người đánh xe ngựa truyền vào, “Thiếu gia, đến phường đồ ngọc rồi.” Thượng Quan Cẩm đành phải từ bỏ, quay đầu lại nói với Đường Chấn Đông, “Chúng ta xuống xe đi.”
Đường Chấn Đông lo lắng nhìn hắn, “Ngươi khẳng định không có vấn đề?”
“Đừng lo, cơ thể của ta rất tốt.” Thượng Quan Cẩm trấn an nói. Nếu dẫn hắn về, do hắn lo nghĩ hoạt động buôn bán của phường đồ ngọc, không thể tiếp tục dẫn hắn đi nữa. Nhưng nếu trở về lúc này thì dấu vết có vẻ quá rõ ràng.
Lúc này hắn nhìn chỉm nhỏ trong tay. Hai mắt chim nhỏ nhắm nghiền, máu thấm ướt trán và cánh. Hắn vội ném nó đi, “Xui xẻo! Vậy mà đã tắt thở.” Hắn quay đầu lại phân phó tiểu tư, “Ngươi bắn lại đi!”
Tiểu tư nhìn chim nhỏ đã chết, cố gắng khuyên bảo, “Thiếu gia, ngươi muốn nuôi thì mai ta đi mua, hôm nay mua xong ngươi trở về dùng ná bắn nó, rớt xuống sẽ chết.”
“Ai muốn nuôi chim chết! Ngươi dùng ná bắn đi, đừng làm nó chết là được.” Thiếu niên quát nạt tiểu tư.
“Vâng, vâng, ta biết rồi.” Tiểu tư khúm núm đồng ý, vô tình thấy xác chim trên mặt đất, muốn thu nhặt xác nó bởi lẽ xác chim rơi vào trước cửa là điềm xấu, nên hắn nói với thiếu niên một câu.
Thiếu niên trừng mắt, mắng tiểu tư xối xả, “Tìm người khác làm đi, ngươi chỉ dùng ná bắn chim thôi!”
Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn thiếu niên, cảm thấy thái độ của hắn quá ngạo mạn vô lễ. Thiếu niên thấy Đường Chấn Đông, lại chú ý đến màu sắc xiêm y của hắn, biết hắn là người trong phủ, giơ một ngón tay ra, nói, “Hạ nhân đứng ở đó, đến dọn sạch chỗ này đi.”
Đường Chấn Đông cảm thấy giọng điệu quá hỗn láo, nên không hề bước đến. Thiếu niên thấy hắn không cử động liền lặp lại yêu cầu một lần. Đường Chấn Đông vẫn không để ý đến hắn, thiếu niên nổi giận, ra lệnh cho tiểu tư bên cạnh đến dạy dỗ Đường Chấn Đông.
“Việc này…” Tiểu tư khó xử, đúng lúc thấy Lý quản gia bước đến, vội vàng kéo áo thiếu niên. Thiếu niên quay đầu nhìn lại, mặt biến sắc, thấy Lý quản gia kính cẩn đón Thượng Quan Cẩm ra phủ.
Sau khi Thượng Quan Cẩm đến gần, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trên mặt đất, liếc nhìn ná trong tay tiểu tư, lạnh lùng hỏi Thượng Quân Duyên, “Ngươi đang chơi cái gì?”
Thượng Quân Duyên dường như rất sợ Thượng Quan Cẩm, nhỏ giọng đáp, “Ca ca, ta thấy chim nhỏ chết ở đây, bảo tiểu tư dọn dẹp.” Đột nhiên nhớ đến Đường Chấn Đông, thiếu niên chỉ vào hắn nói, “Ta bảo hắn đến giúp nhưng hắn lại bất động.”
Đường Chấn Đông cảm thấy hơi chóng mặt, không ngờ thiếu niên trước mặt là con nuôi của Cửu gia, chợt nghĩ tới có lần Lâm Thanh nói hắn được cưng chiều đến coi trời bằng vung, cực kỳ khó chịu. Đường Chấn Đông đã nghĩ tiểu hài tử thì làm sao mà đáng ghét được, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
Thượng Quan Cẩm thấy hắn chỉ vào Đường Chấn Đông, vẻ mặt tối sầm, nghiêm khắc khiển trách, “Người bên cạnh ta, chưa cho phép ngươi sai khiến, còn không đi chỗ khác đi!”
Thượng Quân Duyên mang theo tiểu tư đi khỏi, Thượng Quan Cẩm hỏi Lý quản gia, “Sao nó lại đến đây?”
Lý quản gia vội vàng nói, “Lão gia ra ngoài, hôm nay vừa nghỉ lễ, quản gia đưa hắn tới.”
“Hôm nay không cho nó ăn cơm trưa.”
Lý quản gia do dự, “Nhưng mà…”
Thượng Quan Cẩm lạnh nhạt, “Cứ bảo ta ra lệnh.” Dứt lời hắn quay đầu đi. Lý quản gia muốn khuyên bảo nhưng biết có nói gì cũng phí công vô ích, vì thế hắn gọi hạ nhân xử lý xác chim trên mặt đất rồi vào phủ giải quyết những việc khác.
Bánh xe quay tít, phủ Tĩnh An ngày càng xa. Thượng Quan Cẩm ngồi trong xe ngựa nhìn Đường Chấn Đông phía đối diện, nói, “Xin lỗi, làm ngươi chê cười rồi.”
“Không sao.” Đường Chấn Đông lắc đầu, mặc dù khiếp sợ tính kiêu ngạo ương ngạnh của Thượng Quân Duyên, nhưng hắn không chấp nhặt với tiểu hài tử. Đường Chấn Đông ngẩng đầu hỏi Thượng Quan Cẩm, “Hắn là đệ đệ của ngươi à?”
Thượng Quan Cẩm thừa nhận, “Đúng vậy.”
“Nhận nuôi từ lúc nào? Nhìn không giống tiểu hài tử bình thường.”
“Bốn năm trước.” Thượng Quan Cẩm nói.
Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn Thượng Quan Cẩm, “Vậy cũng chưa lâu lắm.” Hắn cứ tưởng Thượng Quân Duyên từ nhỏ lớn lên trong phủ, không ngờ hài tử mới nhận nuôi được bốn năm, không khỏi hỏi, “Ngươi không hỏi hắn… tại sao nhận nuôi ư?”
“Ta không quan tâm.” Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm nhàn nhạt, giọng nói lạnh lùng, “Phụ thân ít khi đến chỗ ta, còn con nuôi phần nhiều được người bên hắn chăm sóc.”
Thảo nào bình thường rất ít khi nhìn thấy thiếu niên. Đường Chấn Đông không nói thêm gì nữa, hắn vén rèm che nhìn bên ngoài cửa sổ. Trên đường người đến người đi, vô cùng nhộn nhịp, hôm nay nghỉ lễ nên mọi người đều vội vàng. Hắn nói, “Hôm nay nhiều người như vậy, buôn bán chắc chắn rất tốt.”
Thượng Quan Cẩm nói, “Còn tùy vào loại hình buôn bán, một số không phù hợp để tiêu thụ.”
Đường Chấn Đông im lặng một lát rồi hỏi, “Đó có phải buôn bán của phường đồ ngọc không?”
“Sao ngươi lại hỏi cái này?” Thượng Quan Cẩm sửng sốt, rất ngạc nhiên vì hắn biết.
Đường Chấn Đông cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt của hắn, “Lúc sáng ta nghe được cuộc nói chuyện của ngươi và Lý quản gia.”
Nụ cười chảy xuôi trong ánh mắt của Thượng Quan Cẩm, hắn *** nghịch nói, “Hóa ra ngươi nghe trộm.”
Mặt Đường Chấn Đông đỏ lên, hắn lập tức giải thích, “Không phải ta cố ý đâu.”
Thượng Quan Cẩm biết hắn lo lắng tình trạng buôn bán, giọng nói mềm mại, “Mới khai trương thì sẽ như vậy.”
Đường Chấn Đông vẫn lo lắng, “Buôn bán sẽ trở nên tốt đẹp chứ?”
“Đương nhiên sẽ trở nên tốt đẹp.” Thượng Quan Cẩm điềm tĩnh tự nhiên.
Đường Chấn Đông nhướn mày hỏi, “Chẳng lẽ ngươi không lo lắng ư?” Nếu là hắn, mỗi ngày hắn đều nôn nóng bất an, nhìn buôn bán ảm đạm như vậy, chi phí càng ngày càng tăng lên, chắc chắn hắn ngày đêm đều không ngủ được.
“Buôn bán theo mùa, có lúc ấm áp như mùa xuân, có lúc lạnh lẽo như mùa đông, thái độ đúng mực, không cần quá quan tâm.”
“Như vậy bây giờ là mùa đông?”
“Đúng vậy.” Thượng Quan Cẩm không hề giấu diếm.
Đường Chấn Đông lại lo lắng, “Có cách giải quyết không?”
“Hiển nhiên sẽ có cách giải quyết.” Thượng Quan Cẩm ôn hòa nhìn Đường Chấn Đông. Trên giương mặt trẻ tuổi có sự chín chắn ổn định vượt quá tuổi, “Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, có vấn đề gì ta sẽ xử lý, ngươi đừng lo lắng.”
Đường Chấn Đông nắm lấy bàn tay trắng trẻo của hắn, “Nếu cần giúp gì hãy nói cho ta biết.” Bởi lẽ theo Thượng Quan Cẩm đi thu mua đồ ngọc, lại đến Thụy Lệ chọn lựa đá ngọc thô, hàng hóa trong cửa hàng bị ế ẩm, hắn lo lắng, mong có thể giúp Thượng Quan Cẩm.
“Được.” Thượng Quan Cẩm im lặng đồng ý. Một luồng gió lạnh đột nhiên dâng lên trước ngực, hắn che miệng, cúi đầu ho khan. Đường Chấn Đông run rẩy, vội hỏi, “Sao ngươi đột ngột ho khan, ngươi có mang dược theo không?”
“Không sao.” Thượng Quan Cẩm lắc đầu nói, ý bảo hắn không cần lo lắng.
Đường Chấn Đông nhìn Thượng Quan Cẩm, thấy sắc mặt hắn cũng không dị thường, không khỏi nói, “Ta rót trà cho ngươi.”
Thượng Quan Cẩm “ừm” một tiếng, Đường Chấn Đông mở chiếc cặp ***g bằng gỗ, lấy ra một bộ trà, rót một chén trà nóng cho hắn.
Thượng Quan Cẩm uống một ngụm, cảm giác ngòn ngọt mát lạnh làm dịu cổ họng ngứa ngáy của hắn, trong lòng ấm áp, biết hắn đã chuẩn bị sẵn trà thảo dược. Thượng Quan Cẩm chú ý đến trong cặp ***g còn có bánh trung thu, nghẹ giọng hỏi, “Sao ngươi không đưa đồ ăn ra?”
“Đây là học theo ngươi, ra ngoài phải mang theo hành lý.” Đường Chấn Đông lấy ra một chiếc bánh đưa cho hắn.
Thượng Quan Cẩm mỉm cười, liếc nhìn hình dạng bất thường của bánh trung thu, hoa văn trên mặt bánh cũng lệch sang một bên, nụ cười dày đặc trong đôi mắt. Đường Chấn Đông xấu hổ, cúi đầu nói, “Bánh là do ta làm.”
“Rất ngon.” Thượng Quan Cẩm cắn một miếng, ca ngợi.
Đường Chấn Đông nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi không cần miễn cưỡng.” Hắn không ngờ cho bánh vào khuôn đúc cũng khó đến thế, nhìn những chiếc bánh hình dạng xấu xí, vốn định lấy bánh do thợ làm nhưng sợ thợ trong nhà bếp sẽ không vui.
Thượng Quan Cẩm dịu dàng ôm hắn lên trên đùi, xoa đầu hắn, giống như an ủi tiểu hài tử, “Ta không lừa ngươi. Ngươi ở trong phủ học được rất nhiều thứ, ta sợ không theo kịp.”
Đường Chấn Đông nắm tay hắn, nói, “Ngươi đừng đùa ta.”
“Ta nói thật.” Thượng Quan Cẩm ôm thắt lưng Đường Chấn Đông, thân mật cắn môi hắn. Cảm giác ấm áp mềm mại khiến Thượng Quan Cẩm nheo mắt lại, vươn đầu lưỡi liếm một chút, “Ngọt quá, ngươi ăn đường à?”
Đường Chấn Đông suýt nữa bật cười, đẩy vai hắn ra, “Đừng náo loạn.”
Thượng Quan Cẩm không nghe theo, không khuất phục mà quấn lấy hắn. Đường Chấn Đông né tránh tay của Thượng Quan Cẩm. Hai người trong xe ngựa quay cuồng. Cuối cùng Thượng Quan Cẩm đè lên người Đường Chấn Đông, vững vàng hôn hắn. Môi hắn mềm và ngọt giống như vừa mới ăn xong bánh nhân táo. Nụ hôn đơn thuần trở nên nóng bỏng, theo hơi thở nặng nề của Đường Chấn Đông, Thượng Quan Cẩm chà đạp môi lưỡi hắn, tham lam tựa như muốn nuốt chửng hắn.
“Ưm…” Đường Chấn Đông bị hôn, cả người nhũn xuống, đầu óc chậm rãi thiếu dưỡng khí. Lúc hắn sắp nghẹt thở bởi nụ hôn tràn đầy xâm lược thì Thượng Quan Cẩm tách môi ra, sau đó môi lưỡi mang theo hơi thở nóng rực cắn cổ hắn, một đôi bàn tay ấm nóng dán vào ngực hắn, cố sức xoa nắn. Cảm giác co giãn mềm dẻo làm dấy lên nhiệt độ cơ thể, phát hiện đơn thuần sờ soạng không đủ để thỏa mãn cơn khát, Thượng Quan Cẩm chợt kéo vạt áo hắn ra, luồn tay vào làn da ấm áp.
Đường Chấn Đông chắn tay trước ngực Thượng Quan Cẩm, đẩy hắn ra, thở dốc nói, “Đừng tiếp tục nữa, sẽ bị nghe thấy.”
Thượng Quan Cẩm vuốt ve cơ thể mạnh mẽ của hắn, ánh mắt rực lửa dừng lại trên làn môi hồng ẩm ướt của hắn, lại nhìn ánh mắt hoảng hốt của hắn đang nhìn về phía ngoài xe ngựa, không khỏi buông hắn ra.
Đường Chấn Đông vội vã lùi lại, thoáng chốc cách Thượng Quan Cẩm rất xa, nhưng không gian trong xe có hạn, dù trốn tránh thế nào cũng lọt vào tầm mắt Thượng Quan Cẩm. Hắn nhíu mày trừng mắt nhìn Thượng Quan Cẩm, “Ngươi đừng xằng bậy!”
Đôi đồng tử sáng sủa, thân thể mạnh mẽ giống như con thú hoang đang ở trong trạng thái phòng bị càng làm cho Thượng Quan Cẩm muốn chinh phục, đặc biệt là giày vò đôi môi hồng phớt để nó phát ra tiếng rên rỉ. Tuy nhiên, Thượng Quan Cẩm biết nếu tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ sẽ làm hắn tức giận.
Hai người lẳng lặng giằng co. Thượng Quan Cẩm chợt quay đi, cúi đầu ho khan. Đường Chấn Đông hoảng hốt, cảnh giác hoàn toàn bị gỡ bỏ, hắn vội vàng tiếp cận đến, hỏi, “Ngươi có chuyện gì vậy, có phải khó chịu không?”
Thượng Quan Cẩm mặt không đổi sắc, nói, “Không có.”
Đường Chấn Đông đưa tay chạm vào trán Thượng Quan Cẩm, nhiệt độ bình thường làm hắn an tâm hơn, nhưng vẫn lo âu nói, “Đừng chịu đựng, nếu không thoải mái thì chúng ta trở về.”
Ánh mắt Thượng Quan Cẩm lấp lánh, ngay lúc hắn quyết định sẽ làm thì giọng nói của người đánh xe ngựa truyền vào, “Thiếu gia, đến phường đồ ngọc rồi.” Thượng Quan Cẩm đành phải từ bỏ, quay đầu lại nói với Đường Chấn Đông, “Chúng ta xuống xe đi.”
Đường Chấn Đông lo lắng nhìn hắn, “Ngươi khẳng định không có vấn đề?”
“Đừng lo, cơ thể của ta rất tốt.” Thượng Quan Cẩm trấn an nói. Nếu dẫn hắn về, do hắn lo nghĩ hoạt động buôn bán của phường đồ ngọc, không thể tiếp tục dẫn hắn đi nữa. Nhưng nếu trở về lúc này thì dấu vết có vẻ quá rõ ràng.