Thượng Quan Cẩm đã nói sẽ sớm trở về nhưng đến giờ vẫn không thấy bóng dáng, nếu không biết bao giờ trở về, tại sao phải hứa hẹn với hắn, làm hắn mong chờ, đợi đến khi hứa hẹn biến thành bọt nước, đợi đến mức lo lắng bất an. Đường Chấn Đông rất muốn nhìn thấy Thượng Quan Cẩm, muốn biết tại sao Thượng Quan Cẩm lại giấu diếm quá khứ của hắn, tại sao lại giấu diếm việc hắn gặp gỡ Giang Bùi Lẫm. Vẻ mặt Đường Chấn Đông kiên định nhìn Lý quản gia, “Ta nhất định phải gặp hắn, xin nói cho ta biết hắn đang ở đâu.”
Lý quản gia thấy hắn khăng khăng, đành nói cho hắn, “Thiếu gia chắc đang ở phường Lục Nhân bàn chuyện làm ăn.”
Đường Chấn Đông đứng dậy bước đi, không chút do dự chạy khỏi phủ Tĩnh An, chạy đến phường Lục Nhân. Phường Lục Nhân là quán rượu bên bờ hồ của ông chủ lầu Thiên Hương, nhà lầu cao ba tầng, rường cột chạm trổ, thiết kế uốn lượn như nước, chính là muốn khách nhân có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh mặt hồ. Sau khi Đường Chấn Đông dứt khoát mục đích liền chạy ào vào, một hơi chạy thẳng lên lầu ba. Hành lang im lặng, chỉ nghe được tiếng thở gấp của bản thân, khi hắn chạy đến cửa phòng của Thượng Quan Cẩm thì khắp vùng trán hắn đã phủ một lớp mồ hôi nhỏ li ti.
Hắn biết hành động bây giờ của hắn là thiếu suy nghĩ. Hôm qua Thượng Quan Cẩm còn giang tay ôm hắn vào lòng, nói giải quyết xong chuyện lần này sẽ dẫn hắn đi Tô Châu. Nét mặt Thượng Quan Cẩm lúc đó rất dịu dàng, trong ***g ngực tràn ngập sự ấm áp, nhưng hiện tại Thượng Quan Cẩm lại có thể ôm một người khác.
Bỗng chốc cơn giận dữ cuộn trào trong ***g ngực, dồn nén làm trái tim Đường Chấn Đông đau đớn. Hắn lễ độ gõ cửa, giây lát, Thượng Quan Cẩm mở cửa, đôi đồng tử u ám chợt vỡ toang giống như không ngờ Đường Chấn Đông sẽ đến, chỉ kinh ngạc nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch, không câu cũng không nói. Phía sau Thượng Quan Cẩm là Giang Bùi Lẫm vừa rửa mặt chải đầu xong.
Trái tim của Đường Chấn Đông giống như đột nhiên bị khoét đi, suýt nữa đứng không vững, trong đầu vang lên câu nói của Lý quản gia rằng bọn họ đã từng là tình nhân. Lúc này hắn lại thấy Thượng Quan Cẩm và Giang Bùi Lẫm ở cùng nhau một đêm, có thể bọn họ đã lên giường, trần trụi ôm nhau cùng một chỗ. Giang Bùi Lẫm dính chặt lấy khuôn ngực cường tráng rộng rãi của Thượng Quan Cẩm, hai người run rẩy co rút trong cơn say tình ái, cùng nhau bùng nổ. (ôi trí tưởng tượng của em ý phong phú quá =.= tôi chịu)
Dơ bẩn! Quá dơ bẩn! Tại nơi hắn không biết liền cùng với người kia phóng túng, còn nói bọn họ chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi. Trên đời này chỉ có hắn mới ngốc như thế, dễ bị lừa gạt như thế. Chỉ cần lời Thượng Quan Cẩm nói đều tin là thật! Đường Chấn Đông đau đớn đến mức không thể hô hấp, giọng nói khàn khàn giống như sắt cùn bị rỉ mài mòn, “Ta tin tưởng ngươi như vậy… Chưa từng nghi ngờ ngươi… Nếu như ghét bỏ ta, cũng không cần dùng cách như vậy nói cho ta biết…”
Hai đôi mắt của hắn đờ đẫn không có linh hồn, đột ngột khiến Thượng Quan Cẩm hoảng hốt, vươn tay nắm tay hắn. Đường Chấn Đông trong lòng căng thẳng, không thể đè nén, “Đừng chạm vào ta!”
“Ngươi hãy nghe ta nói!” Thượng Quan Cẩm gắt gao nắm lấy tay hắn, không chịu buông tay. Đường Chấn Đông vung tay qua tát vào gò má Thượng Quan Cẩm. Thượng Quan Cẩm sửng sốt, Đường Chấn Đông cũng ngây người. Ngay sau đó Giang Bùi Lẫm tức giận mắng Đường Chấn Đông, “Ngươi điên rồi sao?”, quay đầu lại nhìn Thượng Quan Cẩm, lo lắng chạm vào mặt hắn.
Viền mắt Đường Chấn Đông đỏ lên. Hắn chợt xoay người lao xuống lầu, chạy xuống bậc thang đều chạm vào hư không, mỗi một bước chân giống như dẫm nát trái tim hắn. Đau đớn truyền ra từ trái tim làm trước mắt hắn nhuộm màu đen đúa. Một bước đạp vào khoảng không, cả người từ trên cầu thang lăn xuống, nặng nề ngã trong sảnh đường. Mặc kệ đau đớn trên người cùng ánh mắt kì dị của người khác, Đường Chấn Đông loạng choạng đứng lên, kiên định lao ra.
Thấy một con thuyền nhỏ đậu bên hồ, Đường Chấn Đông không nghĩ ngợi liền nhảy lên thuyền. Hắn phải rời khỏi đây, lập tức rời đi! Thành Lạc Dương ngoại trừ đem đến cho hắn khuất nhục thì cũng chính là tuyệt vọng vô tận, là nơi không có bất kì kỷ niệm đáng giá nào. Đường Chấn Đông chèo thuyền, đi được một đoạn đường, lòng bàn chân bất chợt dính nước lạnh. Hắn cúi đầu nhìn sàn thuyền, thấy nước tràn từ một cái lỗ vào, ngẩng đầu nhìn lại, thuyền đã cách bờ một đoạn khá xa. Hắn cười chua chát, hơi nghiêng người, nhảy vào trong hồ.
Dòng nước lạnh lẽo bao vây quanh người hắn, rất nhanh cơ thể hắn ướt đẫm. Đường Chấn Đông giãy dụa trồi lên khỏi mặt nước, nhưng chân trái bị chuột rút, chân phải nặng như chì không thể cử động, áp lực trên người càng lớn, màng tai và xoang mũi đau đớn kịch liệt. Hơi thở của Đường Chấn Đông bắt đầu khó khăn, cơ thể dần dần tê liệt, toàn bộ cơ thể chìm xuống dưới…
Từng có người nói, mỗi một ngôi sao trên bầu trời bảo vệ cho một người, mà ngôi sao bảo vệ hắn có lẽ rất thích ngủ, rất hay bỏ qua sự tồn tại của hắn, cho nên cuộc đời hắn gập ghềnh tràn ngập bất an. Cứ ngỡ đã tìm thấy hạnh phúc đích thực, đau đớn đã rời bỏ mình, nhưng lại phát hiện, hắn vẫn đứng ở sát vách núi, bão tố đột nhiên nổi lên, hắn chợt ngã vào vực sâu hun hút, trong lòng trống rỗng, không thể níu giữ thứ gì, cơ thể tan tác thành mảnh nhỏ…
Thân thể Đường Chấn Đông lạnh như nước đá, ý thức dần dần mơ hồ, sau đó hắn nghe thấy tiếng bọt nước vang lên, càng ngày càng gần hắn, một cánh tay rắn chắn ôm chặt eo hắn kéo cả người hắn vào trong vòm ngực rộng rãi. Toàn thân hắn vô lực, hơi thở mỏng manh, không thể mở nổi mắt. Một đôi môi ẩm ướt mềm mại áp vào bờ môi hắn cố sức chuyển không khí trong lành vào, thấy hô hấp của hắn trôi chảy hơn một chút, vội vàng ôm hắn rời khỏi đáy hồ.
Một tiếng ầm vang lên, mặt hồ yên ả nổi lên từng đợt gợn sóng, thân thể Đường Chấn Đông cuối cùng cũng trồi lên khỏi mặt nước, hơi lạnh trên người giảm bớt, Đường Chấn Đông chậm chạp mở mắt ra, một khuôn mặt lạnh lẽo đẹp đẽ như ngọc mờ ảo đập vào đáy mắt, đôi mắt đỏ hoe dính chặt lấy hắn, dịu dàng như hoa tường vi nở rộ vào nửa đêm, tình cảm trìu mến khiến người ta nghẹt thở, “Dật Hoan, đừng rời khỏi ta…”
Bóng tối vô tận, cả người Đường Chấn Đông nóng lên, miệng lưỡi khô khốc, tại sao lại khó chịu, đau khổ như thế, cổ họng đau đến mức muốn bốc hơi, toàn bộ cơ thể giống như bị một ngọn lửa thiêu cháy, bị đốt trụi từ trong ra ngoài, ai đến cứu hắn… nhưng một giọng nói lạnh lùng vang lên, không có ai đến cứu hắn… vĩnh viễn sẽ không có người đến, phụ thân đã mất, mẫu thân đã mất, không có bằng hữu, một mình cô độc, trên đời này không có ai quan tâm đến hắn…
Trong cơn giãy dụa, một cảm giác mát lạnh đột nhiên rót xuống, nhiệt độ nóng bỏng thoáng chốc giảm bớt, loại bỏ những cảm xúc tiêu cực trong lòng. Phát hiện cảm giác mát rượi dần dần biến mất, hắn lo lắng nắm lấy Thượng Quan Cẩm, nắm lấy sự mát lạnh đó, cố sức dán vào khuôn mặt nóng cháy của mình, thật lạnh, thật thoải mái, đừng đi…
“Ta sẽ không đi.” Giọng nói mềm nhẹ vang lên bên tai.
Đường Chấn Đông yên tĩnh lại, vốn trong vô thức hắn nói ra những lời trong lòng, muốn mở mắt ra xem người chăm sóc mình là ai, nhưng không nhấc nổi mí mắt, đầu óc choáng váng nặng nề, chỉ là hắn luyến tiếc nhiệt độ mát lạnh bên người, là tay của phụ thân sao? Phụ thân hắn là một thư sinh thẳng thắn nhã nhặn, từ trước đến nay cơ thể không tốt, ngày thường luôn nghiêm khắc với hắn nhưng mỗi khi hắn phát sốt thì phụ thân lại dùng bàn tay lành lạnh xoa trán hắn vô cùng dịu dàng…
Thượng Quan Cẩm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, thấy hình dạng đau đớn rên rỉ của hắn, trong đôi mắt u tối hiện lên sự đau lòng nồng đậm. Hắn bưng dược đặt trên bàn, uống một ngụm, sau đó cúi xuống hôn Đường Chấn Đông, chuyển thuốc từ miệng hắn sang miệng Đường Chấn Đông. Đại phu nói Đường Chấn Đông nhiễm khí lạnh, sẽ sốt cao vài ngày, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, hết sốt sẽ không việc gì.
Nước thuốc đắng chát chảy vào dạ dày, Đường Chấn Đông khó chịu nhíu mày, sau đó lại bị đổ vào một ngụm dược. Hắn vô thức muốn nôn ra, trong lúc môi lưỡi xô đẩy, đụng phải một vật mềm mại ướt át, bàn tay ôm chặt lấy khuôn mặt hắn, sau đó chiếc lưỡi trơn nhẵn luồn vào trong miệng hắn, thay đổi góc độ cuốn lấy đầu lưỡi hắn, *** tế mút chất lỏng nhiễm vị thuốc đông y nhàn nhạt, chậm rãi quấn lấy đầu lưỡi ẩm ướt của hắn, cuồng nhiệt mút mát.
Đường Chấn Đông nhíu mày chống cự, nhưng cơ thể yếu đuối không có sức lực, mà nụ hôn lâu ngày mới có khiến Thượng Quan Cẩm không muốn tách ra. Thượng Quan Cẩm nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt Đường Chấn Đông, dịu dàng hôn môi hắn không ngấu nghiến cướp đoạt như lúc trước.
Môi hai người nóng bỏng chặt chẽ dán vào nhau, hơi thở đối phương phả vào mặt, tiếng tim đập trở nên rõ ràng. Đường Chấn Đông không hề ghét nụ hôn dịu dàng này, thậm chí còn thích hương vị thanh nhã trên người Thượng Quan Cẩm, hơn nữa cơ thể lạnh lẽo kề sát người hắn làm nhiệt độ nóng cháy trên người hắn cũng giảm bớt. Đường Chấn Đông thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, đôi môi đang hôn hắn khẽ tách ra, Đường Chấn Đông mơ màng ôm cổ Thượng Quan Cẩm, chủ động dán cơ thể nóng rực vào người Thượng Quan Cẩm.
Thượng Quan Cẩm đột nhiên thở hổn hển, hắn vốn chỉ muốn đơn thuần đút thuốc cho Đường Chấn Đông, nhưng đầu lưỡi vừa bị liếm một chút, hắn liền không kiềm chế nổi mà hôn Đường Chấn Đông, khi cơ thể nóng rực của Đường Chấn Đông áp sát vào cơ thể mình, toàn thân hắn giống như có ngọn lửa rực cháy lên.
Thượng Quan Cẩm nắm cằm Đường Chấn Đông, chiếc lưỡi hồng ẩm ướt như ẩn như hiện trong khoang miệng hắn khiến Thượng Quan Cẩm khó nhịn mà hôn lên, cuồng nhiệt hôn hắn tựa như muốn cướp đoạt hết toàn bộ hô hấp của Đường Chấn Đông.
Đường Chấn Đông khó chịu giãy dụa, nhưng lại bị hôn kịch liệt, càng ngày càng mạnh mẽ, thân thể cũng bị bàn tay dồn dập vuốt ve, vội vàng luống cuống cởi y phục của hắn, bàn tay sờ soạng càng trở nên *** loạn, hơi thở nóng bỏng đốt cháy cơ thể hắn. Hắn là người bệnh, đã khôi phục ý thức trong tình huống như thế. Mở mắt ra thấy Thượng Quan Cẩm đang đè trên người mình làm chuyện xằng bậy, mà chính mình còn ôm cổ Thượng Quan Cẩm, chủ động tựa vào lòng hắn.
Đường Chấn Đông giật mình vội vàng đẩy Thượng Quan Cẩm ra, nhưng cơ thể không có sức lực, Thượng Quan Cẩm không bị đẩy ra chút nào. Đường Chấn Đông vừa thẹn vừa giận, nhớ đến chuyện Thượng Quan Cẩm và Giang Bùi lẫm, bỗng chốc nổi giận, “Buông ra!”
Thượng Quan Cẩm nắm lấy cổ tay Đường Chấn Đông, thấy mắt hắn rực lửa nhìn mình, biết ý thức hắn đã khôi phục. Nhưng thấy mái tóc hắn rối loạn, cơ thể dẻo dai nhưng vô lực, Thượng Quan Cẩm không khỏi nhiệt huyết sôi trào, đáy mắt nhiễm *** nhưng không thể làm gì khi hắn đang nổi giận. Thượng Quan Cẩm nhẹ nhàng ôm lấy Đường Chấn Đông, đang muốn nói với hắn vài lời, ngoài phong vang lên giọng nói lo lắng, “Thiếu gia, ngươi đã ba ngày không ngủ rồi, ta vào chăm sóc hắn, ngươi nghỉ ngơi một chút đi.”
Đường Chấn Đông ngạc nhiên nghĩ không ngờ mình đã mê man ba ngày. Thượng Quan Cẩm không rời mắt khỏi hắn, vén những sợi tóc lộn xộn trên gương mặt hắn, mở miệng nói với Lý quản gia, “Hắn hết sốt, ta mới yên tâm, ngươi lui xuống đi.”
Lý quản gia vừa lo lắng vừa tức giận, nhưng không có cách gì khuyên Thượng Quan Cẩm, đành phải rời đi, chợt nhớ mục đích đến đây nên nói thêm, “Thiếu gia, vườn trà đã mang năm nghìn cân trà đến rồi.”
Thượng Quan Cẩm nói, “Ngươi sai người bọc kín, đưa đến Liên Vân Sơn trang ở kinh thành.”
Lý quản gia tiếp tục hỏi, trong giọng nói để lộ sự vui mừng, “Thiếu gia ngươi đã bàn bạc chuyện buôn bán ổn thỏa rồi ư?”
“Đã ổn thỏa rồi, nhờ Giang Bùi Lẫm giới thiệu, ta mới quen được Mộ Dung Diệp, đã cùng hắn thỏa thuận được chuyện buôn bán.” Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm thanh nhã, mặc dù nói cho Lý quản gia nhưng cũng là gián tiếp giải thích quan hệ giữa Giang Bùi Lẫm và hắn cho Đường Chấn Đông.
Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn Thượng Quan Cẩm. Thượng Quan Cẩm quay đầu lại ôm hắn, “Có thể nghe ta giải thích không”
“Ta đã thấy tất cả, ngươi còn muốn giải thích cái gì… Khụ…” Nói chưa xong liền ho khan, cổ họng khô khốc lại càng thêm đau đớn khó chịu.
Thượng Quan Cẩm rót cho Đường Chấn Đông một chén nước rồi nói, “Đừng nói nữa, ngươi hãy nghe ta nói được không?” Nhìn Đường Chấn Đông uống xong nước không thèm để ý đến hắn, biết Đường Chấn Đông còn đang giận mình, lại biết bây giờ hắn đang bệnh không thể bỏ chạy được, Thượng Quan Cẩm tựa bên người hắn, tiếp tục nói, “Chuyện buôn bán của ta xảy ra vấn đề, danh tiếng bị hao tổn, lại có món nợ khổng lồ khó đòi, muốn bù đắp có thể dùng bạc, nhưng một lần bổ sung vào, sau đó lại xuất hiện tình huống tương tự, không thể giải quyết.”
Đường Chấn Đông biết việc làm ăn của Thượng Quan Cẩm gặp nhiều bất trắc, trong lòng rất lo lắng nhưng không có tiếp lời. Thượng Quan Cẩm nói tiếp, “Trong thời gian ngắn muốn giải quyết vấn đề, đó là có nhiều đơn đặt hàng, cho nên ta gặp mặt các thương nhân khắp nơi, nghe nói Liên Vân Sơn trang vô cùng có tiền tài quyền thế, lại cần lá trà, nếu hợp tác với hắn thì không thể tốt hơn, mà Giang Bùi Lẫm quen biết hắn nên hắn làm người giới thiệu. Tối hôm qua Mộ Dung Diệp đến thành Lạc Dương, chúng ta gặp nhau ở phường Lục Nhân, sáng sớm Mộ Dung Diệp mới rời đi, chúng ta chuẩn bị rửa mặt chải đầu mới về nhà, sau đó ngươi đến.”
“Ta vốn là… là tin tưởng ngươi, nhưng sao ngươi lại lừa gạt ta nhiều như thế…” Cổ họng Đường Chấn Đông đau nhức, nói vài câu liền không ra hơi.
Thượng Quan Cẩm lại rót một chén nước cho hắn, “Chuyện buôn bán nhàm chán, nếu ngươi biết quan hệ của ta và hắn, lại thấy ta và hắn bàn chuyện làm ăn, sẽ không khỏi khó chịu, ta muốn nhanh chóng giải quyết rồi trở về.”
Ánh mắt Đường Chấn Đông phức tạp nhìn Thượng Quan Cẩm, dây thần kinh khắp người cuối cùng cũng thả lỏng, “Nếu Lý quản gia không tiết lộ, có phải ngươi vĩnh viễn sẽ không nói cho ta biết.”
Thượng Quan Cẩm im lặng một lát, cầm băng gạc băng bó vết thương trên ngón tay Đường Chấn Đông, nói, “Năm ta mười sáu tuổi, Lý quản gia theo ta đến Kinh Châu bàn chuyện làm ăn, ta đã gặp Giang Bùi Lẫm trên thuyền hoa.”
Đường Chấn Đông im lặng lắng nghe. Thượng Quan Cẩm dịu dàng nhìn hắn, tiếp tục nói, “Khi đó hắn có ý định tiếp cận ta, chính là vì có ý muốn qua lại buôn bán, chúng ta thường xuyên gặp mặt, hắn xinh đẹp hơn người, cười rộ lên đôi mắt sẽ phát sáng, cực kỳ giống ngươi lúc nhỏ… Mặc dù không phải là ngươi, cũng chẳng tốt nhưng lại xuất hiện rất đúng lúc, thỏa mãn ảo tưởng đối với ái tình của ta. Ta liền đơn thuần gửi gắm tình cảm vào hắn.”
Hết chương 36
Lý quản gia thấy hắn khăng khăng, đành nói cho hắn, “Thiếu gia chắc đang ở phường Lục Nhân bàn chuyện làm ăn.”
Đường Chấn Đông đứng dậy bước đi, không chút do dự chạy khỏi phủ Tĩnh An, chạy đến phường Lục Nhân. Phường Lục Nhân là quán rượu bên bờ hồ của ông chủ lầu Thiên Hương, nhà lầu cao ba tầng, rường cột chạm trổ, thiết kế uốn lượn như nước, chính là muốn khách nhân có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh mặt hồ. Sau khi Đường Chấn Đông dứt khoát mục đích liền chạy ào vào, một hơi chạy thẳng lên lầu ba. Hành lang im lặng, chỉ nghe được tiếng thở gấp của bản thân, khi hắn chạy đến cửa phòng của Thượng Quan Cẩm thì khắp vùng trán hắn đã phủ một lớp mồ hôi nhỏ li ti.
Hắn biết hành động bây giờ của hắn là thiếu suy nghĩ. Hôm qua Thượng Quan Cẩm còn giang tay ôm hắn vào lòng, nói giải quyết xong chuyện lần này sẽ dẫn hắn đi Tô Châu. Nét mặt Thượng Quan Cẩm lúc đó rất dịu dàng, trong ***g ngực tràn ngập sự ấm áp, nhưng hiện tại Thượng Quan Cẩm lại có thể ôm một người khác.
Bỗng chốc cơn giận dữ cuộn trào trong ***g ngực, dồn nén làm trái tim Đường Chấn Đông đau đớn. Hắn lễ độ gõ cửa, giây lát, Thượng Quan Cẩm mở cửa, đôi đồng tử u ám chợt vỡ toang giống như không ngờ Đường Chấn Đông sẽ đến, chỉ kinh ngạc nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch, không câu cũng không nói. Phía sau Thượng Quan Cẩm là Giang Bùi Lẫm vừa rửa mặt chải đầu xong.
Trái tim của Đường Chấn Đông giống như đột nhiên bị khoét đi, suýt nữa đứng không vững, trong đầu vang lên câu nói của Lý quản gia rằng bọn họ đã từng là tình nhân. Lúc này hắn lại thấy Thượng Quan Cẩm và Giang Bùi Lẫm ở cùng nhau một đêm, có thể bọn họ đã lên giường, trần trụi ôm nhau cùng một chỗ. Giang Bùi Lẫm dính chặt lấy khuôn ngực cường tráng rộng rãi của Thượng Quan Cẩm, hai người run rẩy co rút trong cơn say tình ái, cùng nhau bùng nổ. (ôi trí tưởng tượng của em ý phong phú quá =.= tôi chịu)
Dơ bẩn! Quá dơ bẩn! Tại nơi hắn không biết liền cùng với người kia phóng túng, còn nói bọn họ chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi. Trên đời này chỉ có hắn mới ngốc như thế, dễ bị lừa gạt như thế. Chỉ cần lời Thượng Quan Cẩm nói đều tin là thật! Đường Chấn Đông đau đớn đến mức không thể hô hấp, giọng nói khàn khàn giống như sắt cùn bị rỉ mài mòn, “Ta tin tưởng ngươi như vậy… Chưa từng nghi ngờ ngươi… Nếu như ghét bỏ ta, cũng không cần dùng cách như vậy nói cho ta biết…”
Hai đôi mắt của hắn đờ đẫn không có linh hồn, đột ngột khiến Thượng Quan Cẩm hoảng hốt, vươn tay nắm tay hắn. Đường Chấn Đông trong lòng căng thẳng, không thể đè nén, “Đừng chạm vào ta!”
“Ngươi hãy nghe ta nói!” Thượng Quan Cẩm gắt gao nắm lấy tay hắn, không chịu buông tay. Đường Chấn Đông vung tay qua tát vào gò má Thượng Quan Cẩm. Thượng Quan Cẩm sửng sốt, Đường Chấn Đông cũng ngây người. Ngay sau đó Giang Bùi Lẫm tức giận mắng Đường Chấn Đông, “Ngươi điên rồi sao?”, quay đầu lại nhìn Thượng Quan Cẩm, lo lắng chạm vào mặt hắn.
Viền mắt Đường Chấn Đông đỏ lên. Hắn chợt xoay người lao xuống lầu, chạy xuống bậc thang đều chạm vào hư không, mỗi một bước chân giống như dẫm nát trái tim hắn. Đau đớn truyền ra từ trái tim làm trước mắt hắn nhuộm màu đen đúa. Một bước đạp vào khoảng không, cả người từ trên cầu thang lăn xuống, nặng nề ngã trong sảnh đường. Mặc kệ đau đớn trên người cùng ánh mắt kì dị của người khác, Đường Chấn Đông loạng choạng đứng lên, kiên định lao ra.
Thấy một con thuyền nhỏ đậu bên hồ, Đường Chấn Đông không nghĩ ngợi liền nhảy lên thuyền. Hắn phải rời khỏi đây, lập tức rời đi! Thành Lạc Dương ngoại trừ đem đến cho hắn khuất nhục thì cũng chính là tuyệt vọng vô tận, là nơi không có bất kì kỷ niệm đáng giá nào. Đường Chấn Đông chèo thuyền, đi được một đoạn đường, lòng bàn chân bất chợt dính nước lạnh. Hắn cúi đầu nhìn sàn thuyền, thấy nước tràn từ một cái lỗ vào, ngẩng đầu nhìn lại, thuyền đã cách bờ một đoạn khá xa. Hắn cười chua chát, hơi nghiêng người, nhảy vào trong hồ.
Dòng nước lạnh lẽo bao vây quanh người hắn, rất nhanh cơ thể hắn ướt đẫm. Đường Chấn Đông giãy dụa trồi lên khỏi mặt nước, nhưng chân trái bị chuột rút, chân phải nặng như chì không thể cử động, áp lực trên người càng lớn, màng tai và xoang mũi đau đớn kịch liệt. Hơi thở của Đường Chấn Đông bắt đầu khó khăn, cơ thể dần dần tê liệt, toàn bộ cơ thể chìm xuống dưới…
Từng có người nói, mỗi một ngôi sao trên bầu trời bảo vệ cho một người, mà ngôi sao bảo vệ hắn có lẽ rất thích ngủ, rất hay bỏ qua sự tồn tại của hắn, cho nên cuộc đời hắn gập ghềnh tràn ngập bất an. Cứ ngỡ đã tìm thấy hạnh phúc đích thực, đau đớn đã rời bỏ mình, nhưng lại phát hiện, hắn vẫn đứng ở sát vách núi, bão tố đột nhiên nổi lên, hắn chợt ngã vào vực sâu hun hút, trong lòng trống rỗng, không thể níu giữ thứ gì, cơ thể tan tác thành mảnh nhỏ…
Thân thể Đường Chấn Đông lạnh như nước đá, ý thức dần dần mơ hồ, sau đó hắn nghe thấy tiếng bọt nước vang lên, càng ngày càng gần hắn, một cánh tay rắn chắn ôm chặt eo hắn kéo cả người hắn vào trong vòm ngực rộng rãi. Toàn thân hắn vô lực, hơi thở mỏng manh, không thể mở nổi mắt. Một đôi môi ẩm ướt mềm mại áp vào bờ môi hắn cố sức chuyển không khí trong lành vào, thấy hô hấp của hắn trôi chảy hơn một chút, vội vàng ôm hắn rời khỏi đáy hồ.
Một tiếng ầm vang lên, mặt hồ yên ả nổi lên từng đợt gợn sóng, thân thể Đường Chấn Đông cuối cùng cũng trồi lên khỏi mặt nước, hơi lạnh trên người giảm bớt, Đường Chấn Đông chậm chạp mở mắt ra, một khuôn mặt lạnh lẽo đẹp đẽ như ngọc mờ ảo đập vào đáy mắt, đôi mắt đỏ hoe dính chặt lấy hắn, dịu dàng như hoa tường vi nở rộ vào nửa đêm, tình cảm trìu mến khiến người ta nghẹt thở, “Dật Hoan, đừng rời khỏi ta…”
Bóng tối vô tận, cả người Đường Chấn Đông nóng lên, miệng lưỡi khô khốc, tại sao lại khó chịu, đau khổ như thế, cổ họng đau đến mức muốn bốc hơi, toàn bộ cơ thể giống như bị một ngọn lửa thiêu cháy, bị đốt trụi từ trong ra ngoài, ai đến cứu hắn… nhưng một giọng nói lạnh lùng vang lên, không có ai đến cứu hắn… vĩnh viễn sẽ không có người đến, phụ thân đã mất, mẫu thân đã mất, không có bằng hữu, một mình cô độc, trên đời này không có ai quan tâm đến hắn…
Trong cơn giãy dụa, một cảm giác mát lạnh đột nhiên rót xuống, nhiệt độ nóng bỏng thoáng chốc giảm bớt, loại bỏ những cảm xúc tiêu cực trong lòng. Phát hiện cảm giác mát rượi dần dần biến mất, hắn lo lắng nắm lấy Thượng Quan Cẩm, nắm lấy sự mát lạnh đó, cố sức dán vào khuôn mặt nóng cháy của mình, thật lạnh, thật thoải mái, đừng đi…
“Ta sẽ không đi.” Giọng nói mềm nhẹ vang lên bên tai.
Đường Chấn Đông yên tĩnh lại, vốn trong vô thức hắn nói ra những lời trong lòng, muốn mở mắt ra xem người chăm sóc mình là ai, nhưng không nhấc nổi mí mắt, đầu óc choáng váng nặng nề, chỉ là hắn luyến tiếc nhiệt độ mát lạnh bên người, là tay của phụ thân sao? Phụ thân hắn là một thư sinh thẳng thắn nhã nhặn, từ trước đến nay cơ thể không tốt, ngày thường luôn nghiêm khắc với hắn nhưng mỗi khi hắn phát sốt thì phụ thân lại dùng bàn tay lành lạnh xoa trán hắn vô cùng dịu dàng…
Thượng Quan Cẩm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, thấy hình dạng đau đớn rên rỉ của hắn, trong đôi mắt u tối hiện lên sự đau lòng nồng đậm. Hắn bưng dược đặt trên bàn, uống một ngụm, sau đó cúi xuống hôn Đường Chấn Đông, chuyển thuốc từ miệng hắn sang miệng Đường Chấn Đông. Đại phu nói Đường Chấn Đông nhiễm khí lạnh, sẽ sốt cao vài ngày, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, hết sốt sẽ không việc gì.
Nước thuốc đắng chát chảy vào dạ dày, Đường Chấn Đông khó chịu nhíu mày, sau đó lại bị đổ vào một ngụm dược. Hắn vô thức muốn nôn ra, trong lúc môi lưỡi xô đẩy, đụng phải một vật mềm mại ướt át, bàn tay ôm chặt lấy khuôn mặt hắn, sau đó chiếc lưỡi trơn nhẵn luồn vào trong miệng hắn, thay đổi góc độ cuốn lấy đầu lưỡi hắn, *** tế mút chất lỏng nhiễm vị thuốc đông y nhàn nhạt, chậm rãi quấn lấy đầu lưỡi ẩm ướt của hắn, cuồng nhiệt mút mát.
Đường Chấn Đông nhíu mày chống cự, nhưng cơ thể yếu đuối không có sức lực, mà nụ hôn lâu ngày mới có khiến Thượng Quan Cẩm không muốn tách ra. Thượng Quan Cẩm nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt Đường Chấn Đông, dịu dàng hôn môi hắn không ngấu nghiến cướp đoạt như lúc trước.
Môi hai người nóng bỏng chặt chẽ dán vào nhau, hơi thở đối phương phả vào mặt, tiếng tim đập trở nên rõ ràng. Đường Chấn Đông không hề ghét nụ hôn dịu dàng này, thậm chí còn thích hương vị thanh nhã trên người Thượng Quan Cẩm, hơn nữa cơ thể lạnh lẽo kề sát người hắn làm nhiệt độ nóng cháy trên người hắn cũng giảm bớt. Đường Chấn Đông thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, đôi môi đang hôn hắn khẽ tách ra, Đường Chấn Đông mơ màng ôm cổ Thượng Quan Cẩm, chủ động dán cơ thể nóng rực vào người Thượng Quan Cẩm.
Thượng Quan Cẩm đột nhiên thở hổn hển, hắn vốn chỉ muốn đơn thuần đút thuốc cho Đường Chấn Đông, nhưng đầu lưỡi vừa bị liếm một chút, hắn liền không kiềm chế nổi mà hôn Đường Chấn Đông, khi cơ thể nóng rực của Đường Chấn Đông áp sát vào cơ thể mình, toàn thân hắn giống như có ngọn lửa rực cháy lên.
Thượng Quan Cẩm nắm cằm Đường Chấn Đông, chiếc lưỡi hồng ẩm ướt như ẩn như hiện trong khoang miệng hắn khiến Thượng Quan Cẩm khó nhịn mà hôn lên, cuồng nhiệt hôn hắn tựa như muốn cướp đoạt hết toàn bộ hô hấp của Đường Chấn Đông.
Đường Chấn Đông khó chịu giãy dụa, nhưng lại bị hôn kịch liệt, càng ngày càng mạnh mẽ, thân thể cũng bị bàn tay dồn dập vuốt ve, vội vàng luống cuống cởi y phục của hắn, bàn tay sờ soạng càng trở nên *** loạn, hơi thở nóng bỏng đốt cháy cơ thể hắn. Hắn là người bệnh, đã khôi phục ý thức trong tình huống như thế. Mở mắt ra thấy Thượng Quan Cẩm đang đè trên người mình làm chuyện xằng bậy, mà chính mình còn ôm cổ Thượng Quan Cẩm, chủ động tựa vào lòng hắn.
Đường Chấn Đông giật mình vội vàng đẩy Thượng Quan Cẩm ra, nhưng cơ thể không có sức lực, Thượng Quan Cẩm không bị đẩy ra chút nào. Đường Chấn Đông vừa thẹn vừa giận, nhớ đến chuyện Thượng Quan Cẩm và Giang Bùi lẫm, bỗng chốc nổi giận, “Buông ra!”
Thượng Quan Cẩm nắm lấy cổ tay Đường Chấn Đông, thấy mắt hắn rực lửa nhìn mình, biết ý thức hắn đã khôi phục. Nhưng thấy mái tóc hắn rối loạn, cơ thể dẻo dai nhưng vô lực, Thượng Quan Cẩm không khỏi nhiệt huyết sôi trào, đáy mắt nhiễm *** nhưng không thể làm gì khi hắn đang nổi giận. Thượng Quan Cẩm nhẹ nhàng ôm lấy Đường Chấn Đông, đang muốn nói với hắn vài lời, ngoài phong vang lên giọng nói lo lắng, “Thiếu gia, ngươi đã ba ngày không ngủ rồi, ta vào chăm sóc hắn, ngươi nghỉ ngơi một chút đi.”
Đường Chấn Đông ngạc nhiên nghĩ không ngờ mình đã mê man ba ngày. Thượng Quan Cẩm không rời mắt khỏi hắn, vén những sợi tóc lộn xộn trên gương mặt hắn, mở miệng nói với Lý quản gia, “Hắn hết sốt, ta mới yên tâm, ngươi lui xuống đi.”
Lý quản gia vừa lo lắng vừa tức giận, nhưng không có cách gì khuyên Thượng Quan Cẩm, đành phải rời đi, chợt nhớ mục đích đến đây nên nói thêm, “Thiếu gia, vườn trà đã mang năm nghìn cân trà đến rồi.”
Thượng Quan Cẩm nói, “Ngươi sai người bọc kín, đưa đến Liên Vân Sơn trang ở kinh thành.”
Lý quản gia tiếp tục hỏi, trong giọng nói để lộ sự vui mừng, “Thiếu gia ngươi đã bàn bạc chuyện buôn bán ổn thỏa rồi ư?”
“Đã ổn thỏa rồi, nhờ Giang Bùi Lẫm giới thiệu, ta mới quen được Mộ Dung Diệp, đã cùng hắn thỏa thuận được chuyện buôn bán.” Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm thanh nhã, mặc dù nói cho Lý quản gia nhưng cũng là gián tiếp giải thích quan hệ giữa Giang Bùi Lẫm và hắn cho Đường Chấn Đông.
Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn Thượng Quan Cẩm. Thượng Quan Cẩm quay đầu lại ôm hắn, “Có thể nghe ta giải thích không”
“Ta đã thấy tất cả, ngươi còn muốn giải thích cái gì… Khụ…” Nói chưa xong liền ho khan, cổ họng khô khốc lại càng thêm đau đớn khó chịu.
Thượng Quan Cẩm rót cho Đường Chấn Đông một chén nước rồi nói, “Đừng nói nữa, ngươi hãy nghe ta nói được không?” Nhìn Đường Chấn Đông uống xong nước không thèm để ý đến hắn, biết Đường Chấn Đông còn đang giận mình, lại biết bây giờ hắn đang bệnh không thể bỏ chạy được, Thượng Quan Cẩm tựa bên người hắn, tiếp tục nói, “Chuyện buôn bán của ta xảy ra vấn đề, danh tiếng bị hao tổn, lại có món nợ khổng lồ khó đòi, muốn bù đắp có thể dùng bạc, nhưng một lần bổ sung vào, sau đó lại xuất hiện tình huống tương tự, không thể giải quyết.”
Đường Chấn Đông biết việc làm ăn của Thượng Quan Cẩm gặp nhiều bất trắc, trong lòng rất lo lắng nhưng không có tiếp lời. Thượng Quan Cẩm nói tiếp, “Trong thời gian ngắn muốn giải quyết vấn đề, đó là có nhiều đơn đặt hàng, cho nên ta gặp mặt các thương nhân khắp nơi, nghe nói Liên Vân Sơn trang vô cùng có tiền tài quyền thế, lại cần lá trà, nếu hợp tác với hắn thì không thể tốt hơn, mà Giang Bùi Lẫm quen biết hắn nên hắn làm người giới thiệu. Tối hôm qua Mộ Dung Diệp đến thành Lạc Dương, chúng ta gặp nhau ở phường Lục Nhân, sáng sớm Mộ Dung Diệp mới rời đi, chúng ta chuẩn bị rửa mặt chải đầu mới về nhà, sau đó ngươi đến.”
“Ta vốn là… là tin tưởng ngươi, nhưng sao ngươi lại lừa gạt ta nhiều như thế…” Cổ họng Đường Chấn Đông đau nhức, nói vài câu liền không ra hơi.
Thượng Quan Cẩm lại rót một chén nước cho hắn, “Chuyện buôn bán nhàm chán, nếu ngươi biết quan hệ của ta và hắn, lại thấy ta và hắn bàn chuyện làm ăn, sẽ không khỏi khó chịu, ta muốn nhanh chóng giải quyết rồi trở về.”
Ánh mắt Đường Chấn Đông phức tạp nhìn Thượng Quan Cẩm, dây thần kinh khắp người cuối cùng cũng thả lỏng, “Nếu Lý quản gia không tiết lộ, có phải ngươi vĩnh viễn sẽ không nói cho ta biết.”
Thượng Quan Cẩm im lặng một lát, cầm băng gạc băng bó vết thương trên ngón tay Đường Chấn Đông, nói, “Năm ta mười sáu tuổi, Lý quản gia theo ta đến Kinh Châu bàn chuyện làm ăn, ta đã gặp Giang Bùi Lẫm trên thuyền hoa.”
Đường Chấn Đông im lặng lắng nghe. Thượng Quan Cẩm dịu dàng nhìn hắn, tiếp tục nói, “Khi đó hắn có ý định tiếp cận ta, chính là vì có ý muốn qua lại buôn bán, chúng ta thường xuyên gặp mặt, hắn xinh đẹp hơn người, cười rộ lên đôi mắt sẽ phát sáng, cực kỳ giống ngươi lúc nhỏ… Mặc dù không phải là ngươi, cũng chẳng tốt nhưng lại xuất hiện rất đúng lúc, thỏa mãn ảo tưởng đối với ái tình của ta. Ta liền đơn thuần gửi gắm tình cảm vào hắn.”
Hết chương 36