Bữa cơm trưa hôm nay Tiêu Sát không đến Phượng Nghi Điện.
Một mình hắn ở Tuyên Thất Điện ăn một chút rồi lại tiếp tục vùi đầu xử lý chính vụ.
Tuy Triệu Thanh Uyển sớm đã đoán hắn vẫn còn tức giận, cơm trưa sẽ không đến ăn, nhưng thấy hắn mãi không tới, trong lòng vẫn thấy mất mát.
Cơm trưa nàng chỉ ăn vài miếng, sau đó đi xem An Ninh, hỏi thăm Hoắc Liên Liên tình hình điều trị cho An Ninh, rồi qua tây thiên điện gặp Thuần thái phi.
Thuần thái phi biết thân phận của mình đặc biệt, để tránh gây phiền phức không cần thiết cho Triệu Thanh Uyển, bà rất ít khi ra ngoài, thường ngày hay thêu thùa làm đồ cho An Ninh để giết thời gian.
"Hoàng hậu có tâm sự à?" Thuần thái phi đã nghe nói việc sáng nay hai người cãi nhau, hỏi uyển chuyển.
Triệu Thanh Uyển ngồi xuống cạnh Thuần thái phi, cười nói: "Lúc nào thái phi cũng vừa nhìn là có thể nhìn thấu Thanh Uyển, vậy nên Thanh Uyển có tâm sự luôn theo bản năng tìm đến thái phi."
"Có được câu này của hoàng hậu là vinh hạnh của ta. Chuyện của hoàng hậu và hoàng thượng buổi sáng ta cũng có nghe nói. Ta cảm thấy hoàng hậu không sai, việc này nên để hoàng thượng suy nghĩ lại xem bản thân đã ổn chưa."
"Thuần thái phi đang nói việc Thanh Uyển khuyên ngài ấy chia đều sủng hạnh?"
"Ừ." Thuần thái phi gật đầu, "Khi ta còn là Thuần phi của tiên đế, khi đó từng vì được tiên đế độc sủng nên mới bị những phi tần khác ghen ghét hãm hại, cuối cùng rơi vào tội thất trinh thất đức, bị biếm vào lãnh cung, còn liên lụy đến một người. Nếu không phải gặp được hoàng hậu, e rằng cả đời này ta sẽ như cương thi tham sống sợ chết sống quạnh quẽ ở lãnh cung. Hoàng hậu, sự sủng ái của đế vương với nữ nhân hậu cung là con dao hai lưỡi. Không thể không có, nhưng cũng không thể quá trọn vẹn. Trước nay nước đầy sẽ tràn, trăng tròn sẽ khuyết, yêu nhiều càng dễ tổn thương. Việc này hoàng hậu phải có chừng mực, càng phải có chừng mực với hoàng thượng, nếu không dù tình yêu của ngài ấy sẽ làm tổn thương hoàng hậu. Sủng phi của tiên đế này chính là vết xe đổ."
Nghe Thuần thái phi nói, Triệu Thanh Uyển xúc động.
Chính vì nàng hiểu rõ chừng mực nên nhắc nhở Tiêu Sát, mới chọc giận hắn.Dường như nàng có làm gì cũng không thể vừa lòng nhau.
Triệu Thanh Uyển thở dài: "Thuần thái phi, ngôi vị hoàng hậu này thật sự khó làm hơn ta tưởng tượng. Thời điểm chưa có An Ninh, ta chưa từng nghĩ nhiều nên không hề thấy phiền não. Bây giờ có con rồi, muốn làm một hoàng hậu tốt, phiền não cũng nhiều hơn."
"Hoàng hậu có từng nghĩ sở dĩ người nhiều phiền não có thể là vì... Hoàng hậu tình với hoàng thượng rồi."
"Không thể nào!" Triệu Thanh Uyển theo bản năng thề thốt phủ nhận.
Thuần thái phi cười nói: "Chuyện tình yêu chỉ có người ngoài cuộc tỉnh táo, tự hoàng hậu cứ suy nghĩ đi, ta phải tiếp tục thêu đồ cho An Ninh."
Dứt lời, Thuần thái phi lại cúi đầu may vá.
Triệu Thanh Uyển lặng lẽ ngồi bên cạnh, lòng lại rối bời.
Nàng vẫn luôn xác định người mình yêu là Tử Huân.
Từ năm sáu tuổi, lần đầu tiên gặp hắn ở trường của Yến phu tử, nàng đã âm thầm thích hắn, cũng từng tự nhủ với lòng khi trưởng thành nhất định phải gả cho hắn, làm thê tử của hắn.
Sau này nàng gả cho Tiêu Sát là vì bị hoàng quyền ép buộc.
Hôn nhân của nàng và Tiêu Sát ngay từ đầu đã không công bằng, cũng không tươi đẹp.
Nàng sao có thể tình với Tiêu Sát chứ?
Việc này sẽ khiến nàng thấy khinh thường, khinh bỉ bản thân.
Nàng chỉ muốn làm một hoàng hậu thật tốt để bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
Hai ngày triền miên với Tiêu Sát là nghĩa vụ và sứ mệnh của nàng.
Triệu Thanh Uyển không muốn nghĩ tiếp nữa.
Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, nàng lại phát hiện bản thân càng hoang mang, vì thế không muốn nghĩ nữa.
Dù gì thì có một việc quan trọng trong lòng nàng xác nhận chính là cố gắng làm một hoàng hậu tốt.
Nghĩ đến đây, nàng đứng dậy: "Đa tạ những lời từ tận đáy lòng của thái phi, Thanh Uyển ngộ ra được rất nhiều điều. Thanh Uyển không quấy rầy thái phi may đồ cho An Ninh của chúng ta nữa."
"Được. Hoàng hậu cũng đừng ưu tư quá nhiều, ngày tháng còn dài, cứ từ từ."
"Thanh Uyển hiểu, Thanh Uyển đi trước."
"Hoàng hậu đi thong tha, ta không tiễn."
Sau khi đến tâm sự với Thuần thái phi, tâm sự của Triệu Thanh Uyển lại càng ngày càng nhiều.
Có điều về đến chủ điện, Triệu Thanh Uyển không muốn nghĩ nhiều nữa, bởi vì nàng mới tiếp nhận lại lục cung, có rất nhiều danh mục chi tiêu và những việc vụn vặt cần nàng tìm hiểu và quyết định.
Nàng cứ thế bận rộn cả buổi trưa.
Mà Tiêu Sát lại hoàn toàn trái ngược Triệu Thanh Uyển.
Buổi trưa hắn không đến Phượng Nghi Điện ăn trưa, nữ nhân này cũng không biết phái người đến mời hắn, càng không biết chủ động tới gặp hắn, nhận sai, chịu thua với hắn!
Buổi chiều hắn ở Tuyên Thất Điện phê duyệt tấu chương nhưng cứ có cảm giác tấu chương nào cũng không vừa mắt, thỉnh thoảng tức giận mắng vài quan viên.
Tiểu Mục Tử hầu hạ bên cạnh nơm nớp lo sợ, sợ bản thân bất cẩn cũng sẽ bị chủ tử mắng.
May mà đến giờ thân, Tiêu Sát đột nhiên buông tấu chương xuống, lệnh Tiểu Mục Tử: "Mang bích nguyệt của trẫm đến đây, bãi giá Chiêu Dương Điện."
"Vâng."
Vừa đến Chiêu Dương Điện, không cho Dĩnh phi và các cung nhân cơ hội nghênh đó, Tiêu Sát đã đi thẳng vào vấn đề: "Dĩnh phi, bảo hạ nhân mang kiếm của nàng tới đây. Hôm nay nàng cứ yên tâm tỷ thí với trẫm, cũng cho trẫm xem tướng môn hổ nữ như nàng có thật sự danh bất hư truyền không?"
"Vâng. Châu Nhi, còn không mau đi lấy kiếm."
"Vâng."
Tuy Dĩnh phi nhận ra hôm nay Tiêu Sát có hơi khác thường, nhưng là con gái nhà tướng, nàng không hỏi nhiều, lập tức bảo hạ nhân đi lấy kiếm, định hôm nay tỷ thí với hắn cho thật đã tay!